"Ngươi nói hoàng thượng ban thưởng rất nhiều cho Ân Trường Hoan?"
"Vâng, nghe nói khoảng chừng ba đến bốn mươi rương."
Kỷ Oánh Oánh tức giận tới mức vò nát khăn tay, Ân Trường Hoan có đồ cưới của Gia Di trưởng công chúa nên vốn đã nhiều tiền hơn nàng, hiện tại tăng thêm thì càng có tiền hơn.
Mặc dù nàng cũng không thiếu tiền, nhưng vừa nghĩ tới Ân Trường Hoan giàu có hơn thì nàng lại rất khó chịu.
"Ngày mai ta phải vào cung!" Nàng nhíu mày lại, lại phân phó nói "Ngày mai mặc bộ xanh lam mạ vàng vào cung."
"Quận chúa tiến cung làm gì?" Nha hoàn ngây ngốc hỏi "Bộ xanh lam mạ vàng kia không phải quận chúa muốn giữ lại đi Diệp gia tham gia thọ yến mới mặc sao?"
Kỷ Oánh Oánh trợn mắt nhìn nha hoàn, tức giận "Nói nhảm, đương nhiên là đi gặp Ân Trường Hoan."
Ân Trường Hoan nhìn có vẻ ngang ngược nhưng lại rất có đầu óc, thu được của hoàng đế nhiều như vậy nàng ta không tiến cung tạ ơn mới là lạ.
Về phần tại sao muốn mặc bộ xanh lam mạ vàng, Kỷ Oánh Oánh hừ hừ, đó là bởi vì nghĩ cũng không cần nghĩ, Ân Trường Hoan ngày mai khẳng định sẽ ăn mặc rất xinh đẹp, nàng không thể thua Ân Trường Hoan.
Trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng, Kỷ Oánh Oánh thường thường cảm khái, đã có nàng Kỷ Oánh Oánh, làm sao còn có Ân Trường Hoan.
Có một câu là nói như vậy, hiểu rõ ngươi không phải bằng hữu mà là địch nhân.
Kỷ Oánh Oánh đoán không sai, hôm sau Ân Trường Hoan quả thật ăn mặc đẹp tiến cung tạ ơn.
Trước đó đi Từ Ninh cung thỉnh an Trịnh thái hậu, hai tổ tôn nói chuyện một lúc, sau đó Trịnh thái hậu nói "Ngày đó sau khi cháu và Diệp Hoàn đi thì hoàng cữu cữu cháu tức giận muốn giáng Đoan vương từ thân vương xuống làm quận vương nhưng bị ai gia ngăn cản."
"Thật sao?" Ân Trường Hoan chấn kinh "Hoàng cữu cữu thật sự thương cháu." Nàng mừng đến mặt mày hớn hở "Lát nữa đi thỉnh an hoàng cữu cữu nhất định phải chúc người vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Ai gia khuyên nhủ hoàng cữu cữu, cháu không tức giận?"
"Tức gì chứ, ngoại tổ mẫu cũng sẽ không hại cháu."
"Cháu biết tại sao ngoại tổ mẫu lại ngăn cản hoàng cữu cữu cháu sao?"
Tròng mắt Ân Trường Hoan lanh lợi dạo qua một vòng, nói "Bởi vì dù sao Phó Dịch cũng là nhi tử của hoàng cữu cữu, trừ phi tội hắn phạm là tội lớn mưu phản, nếu không cho dù hiện tại hàng tước vị thì về sau thăng lên còn không phải chỉ là một câu nói của hoàng cữu cữu thôi sao. Hiện tại ngoại tổ mẫu khuyên nhủ hoàng cữu cữu, hoàng cữu cữu trong lòng nhất định sẽ cảm thấy hổ thẹn với cháu, về sau cũng nhất định sẽ đền bù gấp bội."
Trịnh thái hậu gật đầu, hài lòng nói "Coi như có chút đầu óc."
"Đó là dĩ nhiên " Ân Trường Hoan yêu kiều cười liên tục "Cháu là do ngoại tổ mẫu nuôi lớn, có thể kém sao!"
Trịnh thái hậu chọc chọc trán Ân Trường Hoan, đáy mắt nhìn Ân Trường Hoan đều là sủng ái "Da mặt càng ngày càng dày."
Ở Từ Ninh cung một lúc, tính thời gian hoàng đế hạ tảo triều Ân Trường Hoan liền đi ngự thư phòng, trên đường không ngoài ý muốn gặp được rất nhiều người.
Ân Trường Hoan đỡ trâm cài trong tóc, sửa sang lại y phục gấm vóc mà nước phụ thuộc cống lên, cuối cùng nở một nụ cười cao quý lãnh diễm.
Cho dù giải trừ việc hôn nhân, nàng vẫn là quận chúa tôn quý nhất của hoàng triều. Muốn nhìn nàng mất mặt, cửa sổ cũng không có đâu.
"Quận chúa, thái hậu nương nương mời người qua." Đi ngang qua ngự hoa viên, một cung nữ nói với Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan nhìn về phía đình, trong đình có rất nhiều người, nàng nhướng mày, đi về phía đình.
Nhìn trang phục của Ân Trường Hoan, Kỷ Oánh Oánh lộ ra vẻ mặt "Ta biết ngay mà".
"Trường Hoan bái kiến thái hậu nương nương, Gia Hòa trưởng công chúa mạnh khỏe." Ân Trường Hoan liếc qua mặt Kỷ Oánh Oánh, khẽ khom người, hành lễ xong không đợi Triệu thái hậu nói miễn lễ nàng liền đứng thẳng người, bộ dáng tươi cười, phảng phất thập phần vui vẻ nhìn Triệu thái hậu.
Nụ cười của Triệu thái hậu cứng ngắc, bà tức giận nhưng lại không dám nói gì. Đã từng có một lần bà cố ý để Ân Trường Hoan chịu ủy khuất, kết quả nha đầu này thế mà lại giả vờ ngất, làm hại bà cùng hoàng đế cãi nhau một trận, nha đầu này lại vui vẻ cầm đồ hoàng đế ban thưởng, suýt chút nữa làm bà tức chết.
Trong lòng biết Ân Trường Hoan là kẻ khó đối phó, Triệu thái hậu bình thường không tiếp xúc với Ân Trường Hoan nhưng hôm nay Kỷ Oánh Oánh cứ nhất quyết phải gọi người đến.
Gia Hòa trưởng công chúa nắm chặt tay Ân Trường Hoan, ánh mắt thương tiếc "Đức Dương chịu ủy khuất rồi."
Ân Trường Hoan lắc đầu, thật tâm thật ý nói "Ta có hoàng cữu cữu sủng ái, không ủy khuất. Lại nói hoàng cữu cữu đã bồi thường cho ta, ta vốn còn một chút thương tâm, hiện tại tất cả đều không còn."
Mắt Gia Hòa trưởng công chúa giật một cái, thở dài nói "Đứa nhỏ ngốc!"
Nàng ta một số thời khắc cảm thấy Ân Trường Hoan là rất giỏi giả ngốc, không phải sao có thể ở trước mặt hoàng đế được sủng ái như thế, nhưng một số thời khắc nàng ta lại cảm thấy Ân Trường Hoan là thật sự ngu xuẩn, mấy chục rương đồ kia có thể so được với vị trí vương phi hoặc là hoàng hậu sao.
Hàn huyên vài câu, Ân Trường Hoan lấy lý do đi thỉnh an hoàng đế để cáo từ, Kỷ Oánh Oánh liền nói "Chúng ta cùng đi."
Gia Hòa trưởng công chúa luôn muốn Kỷ Oánh Oánh đi thỉnh an hoàng đế, gật đầu "Đi đi, các ngươi cùng đi."
Khoé miệng Ân Trường Hoan nở nụ cười thản nhiên, từ chối cho ý kiến. Dù sao người có việc không phải là nàng!
Khi tảo triều, hoàng đế bị chúng triều thần làm cho đầu đau, hạ triều xong liền cùng Diệp Hoàn đi tản bộ.
Hoàng đế nói chuyện giải trừ hôn ước của Phó Dịch cùng Ân Trường Hoan "Trẫm đáp ứng thái hậu cùng Gia Di phải chiếu cố thật tốt Trường Hoan, không ngờ người làm Trường Hoan tổn thương sâu nhất lại là nhi tử của trẫm, trẫm hổ thẹn với thái hậu, hổ thẹn với Gia Di cùng Trường Hoan."
Diệp Hoàn nói "Đó cũng không phải do hoàng thượng sai."
Số trời đã định, Phó Dịch muốn cùng Ân Bạch Tuyết có tư tình, hoàng đế muốn ngăn cũng ngăn không được. Huống hồ từ đây có thể thấy hoàng đế đối với Ân Trường Hoan là thật lòng thương yêu.
Lắc đầu, hoàng đế cuối cùng vẫn không nói đến việc hắn muốn hàng tước vị Phó Dịch nhưng bị thái hậu ngăn cản, hắn cảm thấy rất xấu hổ.
Hắn hai ngày nay luôn suy nghĩ làm thế nào để đền bù Ân Trường Hoan, nhưng cái duy nhất Ân Trường Hoan không thiếu lại là một hôn phu, nhưng hắn biết đi nơi nào tìm một người xuất sắc hơn Phó Dịch đây.
Bỗng nhiên, hoàng đế quay đầu dò xét Diệp Hoàn. Tướng mạo hắn có thể nói là tuấn tú, Diệp Quỳnh năm đó lại là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, Diệp Hoàn tập hợp ưu điểm hai người lại càng thêm xuất sắc.
"Diệp Hoàn, hay là trẫm chỉ cưới cho con cùng Trường Hoan!"
"Ân Trường Hoan, ngươi mặc dù đã giải trừ việc hôn nhân nhưng cũng đừng hòng nghĩ đến việc ở cùng một chỗ với Diệp đại nhân."
Một giọng nữ cùng giọng hoàng đế đồng thời vang lên, mà giọng vị cô nương kia lại rất lớn tiếng, tựa hồ là muốn cao giọng đến gia tăng một điểm lực lượng.
Hoàng đế cùng Diệp Hoàn liếc nhau, Cao công công muốn chuyển qua cửa mặt trăng nhắc nhở Kỷ Oánh Oánh cùng Ân Trường Hoan nhưng bị hoàng đế đưa tay ngăn trở.
"Diệp đại nhân?"
"Chính là Diệp Hoàn " Vẻ mặt Kỷ Oánh Oánh hiện rõ ta đã sớm nhìn thấu ngươi "Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi chính là thích Diệp Hoàn, vừa vặn Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết có tư tình, ngươi liền thừa cơ giải trừ việc hôn nhân để được ở cùng với Diệp Hoàn. Ta cho ngươi biết ta sẽ không để cho ngươi như ý, Diệp đại nhân sẽ là quận mã của ta."
Đây là suy nghĩ chiến lược mà Kỷ Oánh Oánh suy nghĩ một đêm, nàng muốn đánh đòn phủ đầu trước.
Ân Trường Hoan:... Kỷ Oánh Oánh vẫn thích mơ mộng hão huyền như trước.
"Ta thật sự rất thưởng thức Diệp đại nhân."
Hoàng đế nghiêng đầu nhìn Diệp Hoàn, ánh mắt trêu tức.
"Nhưng là " Lời nói Ân Trường Hoan xoay chuyển "Ta chưa từng nghĩ tới việc muốn để Diệp đại nhân làm quận mã."
Trong lòng Kỷ Oánh Oánh vui mừng "Vậy thì...
"Không vội " chữ tốt Kỷ Oánh Oánh còn chưa nói ra miệng liền bị Ân Trường Hoan chặn lại "Nhưng ngươi vừa vặn nhắc nhở ta, Diệp đại nhân có dáng dấp tốt như vậy, người lại có bản lĩnh, quả thực là thích hợp làm quận mã, Phó Dịch phụ ta, hoàng cữu cữu đau lòng ta, nhất định là ta nói gì người cũng đều sẽ đồng ý, lát nữa ta đi nói với hoàng cữu cữu là ta muốn Diệp đại nhân làm quận mã."
Ngữ khí Ân Trường Hoan tràn đầy chân thành cảm kích "Cám ơn ngươi nha Kỷ Oánh Oánh, ta còn chưa có nghĩ đến Diệp đại nhân đâu."
"Ân Trường Hoan, ngươi cố ý?" Kỷ Oánh Oánh biết Ân Trường Hoan là cố ý, nhưng nàng lại không dám không tin "Ngươi chính là thích mặt Diệp đại nhân, ngươi căn bản không phải thực tình thích hắn!"
Ân Trường Hoan bĩu môi, lớn tiếng nói thầm "Nói đến đó vậy không phải là ngươi cũng bởi vì gương mặt Diệp đại nhân mà thích hắn như vậy sao."
Kỷ Oánh Oánh ngưng trệ, mặt kìm nén đến càng ngày càng đỏ.
"Kỳ thật muốn ta không đi nói với hoàng cữu cữu chỉ cưới cho ta cùng Diệp đại nhân cũng không khó " Ân Trường Hoan đột nhiên cười một tiếng, tràn đầy giảo hoạt, Kỷ Oánh Oánh trong lòng xiết chặt, trực giác không tốt. Sau một khắc nàng nghe được Ân Trường Hoan cười gian nói, "Nghe nói hoàng cữu cữu thưởng cho ngươi một cái đỉnh thanh ngọc tán hoa(*), dùng để trao đổi thế nào?"
(*) Đỉnh thanh ngọc tán hoa: vương miện ngọc hoa.
"Sao ngươi có thể như vậy?" Kỷ Oánh Oánh lên án, nàng muốn khóc. Cái thanh ngọc tán hoa kia là ngoại tổ mẫu lấy từ chỗ hoàng cữu cữu để đền bù vì không tứ hôn cho nàng cùng Diệp Hoàn, nàng còn chưa kịp dùng lần nào.
"Ta chính là như vậy " Ân Trường Hoan giương khóe môi, hất cằm, thần sắc mười phần ngứa đòn "Ngươi muốn thế nào?"
Kỷ Oánh Oánh tức giận, rất muốn đánh người, nhưng đánh không lại, sớm biết vậy nàng đã đi học võ.
"Ta cho ngươi hai ngày để cân nhắc, ngươi nghĩ kỹ đi rồi nói cho ta."
Kỷ Oánh Oánh trơ mắt nhìn Ân Trường Hoan đi qua chỗ ngoặt, nhịn không được hét ầm lên, còn dậm chân, đạp mấy cục đá ven đường, rất giống một bà điên.
Đương nhiên Ân Trường Hoan cũng không tốt hơn tí nào, nàng nhìn hoàng đế cùng Diệp Hoàn ở trước mặt, gương mặt nóng đến có thể đem nàng thiêu cháy.
"Hoàng cữu cữu, người tin tưởng cháu, cháu có thể giải thích!"
Hoàng đế nín cười "Không cần giải thích, trẫm đều nghe được rồi."
Ân Trường Hoan kêu rên một tiếng nhưng vẫn ôm ấp một tia hi vọng, nhỏ giọng hỏi "Toàn bộ?"
Hoàng đế gật đầu.
Ân Trường Hoan khóc không ra nước mắt, nàng bụm mặt, đầu có chút gục xuống, sau đó nhìn về phía Diệp Hoàn.
Lần này không cần nàng hỏi Diệp Hoàn đã dùng giọng điệu mang theo ý cười hồi đáp "Tại hạ cũng nghe thấy."
Ân Trường Hoan không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời, không nghĩ tới báo ứng tới nhanh như vậy. Nàng trước đó nghe lén Kỷ Oánh Oánh thổ lộ với Diệp Hoàn, hiện tại liền biến thành nàng bị nghe lén.
Một lúc sau, mọi người tiến vào một cái đình, Ân Trường Hoan cúi đầu mếu môi, mất mặt chết đi được.
"Trường Hoan, trên mặt đất mọc hoa rồi sao?" Hoàng đế cười hỏi.
Ân Trường Hoan hừ hừ "Hoàng cữu cữu biết rõ còn cố hỏi."
Hoàng đế ngực rộng cười to, tiếng cười vang to.
"Đã đều nói đến thế này, hoàng cữu cữu hỏi cháu " hoàng đế nghiêm mặt nói "Hoàng cữu cữu tứ hôn cho cháu cùng Diệp Hoàn được không?"
Ân Trường Hoan thông suốt ngẩng đầu, mắt mở thật to, nàng nhìn hoàng đế, nhìn đi nhìn lại thấy mặt không đổi sắc rồi lại quay ra nhìn Diệp Hoàn, chỉ cảm thấy vừa rồi như gặp sét đánh.
"Người đùa cháu sao?"
"Cháu nhìn trẫm giống đùa?"
"Thế nhưng mà " Ân Trường Hoan nháy nháy mắt "Với cháu mà nói, Diệp đại nhân là Thiên Sơn tuyết liên, chỉ có thể nhìn từ xa không thể khinh nhờn, người tứ hôn cho cháu cùng Diệp đại nhân...
Nàng cúi đầu, thanh âm trở nên rất nhỏ "Người làm như vậy sẽ khiến cháu cảm thấy bản thân là một đống...
Hai chữ đằng sau nói không ra miệng.
"Người vẫn là không nên chọn loạn uyên ương quá mức." Đem ghế chuyển qua cạnh hoàng đế, cầm tay áo hoàng đế, nàng giọng dịu dàng nói "Trường Hoan biết hoàng cữu cữu là muốn đền bù, nhưng cháu mới giải trừ hôn ước với ngũ biểu ca, cháu không muốn lại đính hôn."
Nói xong lời cuối cùng, nàng buông tay áo hoàng đế ra, cúi đầu, thanh âm cũng sa sút hơn, giống như là đắm chìm trong bi thương bị Phó Dịch phản bội, nội tâm không cách nào tự kềm chế.
Nhưng ngồi ở phía đối diện Diệp Hoàn nhìn thấy dưới đáy bàn, có thứ luôn luôn nhích tới nhích lui... Chân.
"Vâng, nghe nói khoảng chừng ba đến bốn mươi rương."
Kỷ Oánh Oánh tức giận tới mức vò nát khăn tay, Ân Trường Hoan có đồ cưới của Gia Di trưởng công chúa nên vốn đã nhiều tiền hơn nàng, hiện tại tăng thêm thì càng có tiền hơn.
Mặc dù nàng cũng không thiếu tiền, nhưng vừa nghĩ tới Ân Trường Hoan giàu có hơn thì nàng lại rất khó chịu.
"Ngày mai ta phải vào cung!" Nàng nhíu mày lại, lại phân phó nói "Ngày mai mặc bộ xanh lam mạ vàng vào cung."
"Quận chúa tiến cung làm gì?" Nha hoàn ngây ngốc hỏi "Bộ xanh lam mạ vàng kia không phải quận chúa muốn giữ lại đi Diệp gia tham gia thọ yến mới mặc sao?"
Kỷ Oánh Oánh trợn mắt nhìn nha hoàn, tức giận "Nói nhảm, đương nhiên là đi gặp Ân Trường Hoan."
Ân Trường Hoan nhìn có vẻ ngang ngược nhưng lại rất có đầu óc, thu được của hoàng đế nhiều như vậy nàng ta không tiến cung tạ ơn mới là lạ.
Về phần tại sao muốn mặc bộ xanh lam mạ vàng, Kỷ Oánh Oánh hừ hừ, đó là bởi vì nghĩ cũng không cần nghĩ, Ân Trường Hoan ngày mai khẳng định sẽ ăn mặc rất xinh đẹp, nàng không thể thua Ân Trường Hoan.
Trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng, Kỷ Oánh Oánh thường thường cảm khái, đã có nàng Kỷ Oánh Oánh, làm sao còn có Ân Trường Hoan.
Có một câu là nói như vậy, hiểu rõ ngươi không phải bằng hữu mà là địch nhân.
Kỷ Oánh Oánh đoán không sai, hôm sau Ân Trường Hoan quả thật ăn mặc đẹp tiến cung tạ ơn.
Trước đó đi Từ Ninh cung thỉnh an Trịnh thái hậu, hai tổ tôn nói chuyện một lúc, sau đó Trịnh thái hậu nói "Ngày đó sau khi cháu và Diệp Hoàn đi thì hoàng cữu cữu cháu tức giận muốn giáng Đoan vương từ thân vương xuống làm quận vương nhưng bị ai gia ngăn cản."
"Thật sao?" Ân Trường Hoan chấn kinh "Hoàng cữu cữu thật sự thương cháu." Nàng mừng đến mặt mày hớn hở "Lát nữa đi thỉnh an hoàng cữu cữu nhất định phải chúc người vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Ai gia khuyên nhủ hoàng cữu cữu, cháu không tức giận?"
"Tức gì chứ, ngoại tổ mẫu cũng sẽ không hại cháu."
"Cháu biết tại sao ngoại tổ mẫu lại ngăn cản hoàng cữu cữu cháu sao?"
Tròng mắt Ân Trường Hoan lanh lợi dạo qua một vòng, nói "Bởi vì dù sao Phó Dịch cũng là nhi tử của hoàng cữu cữu, trừ phi tội hắn phạm là tội lớn mưu phản, nếu không cho dù hiện tại hàng tước vị thì về sau thăng lên còn không phải chỉ là một câu nói của hoàng cữu cữu thôi sao. Hiện tại ngoại tổ mẫu khuyên nhủ hoàng cữu cữu, hoàng cữu cữu trong lòng nhất định sẽ cảm thấy hổ thẹn với cháu, về sau cũng nhất định sẽ đền bù gấp bội."
Trịnh thái hậu gật đầu, hài lòng nói "Coi như có chút đầu óc."
"Đó là dĩ nhiên " Ân Trường Hoan yêu kiều cười liên tục "Cháu là do ngoại tổ mẫu nuôi lớn, có thể kém sao!"
Trịnh thái hậu chọc chọc trán Ân Trường Hoan, đáy mắt nhìn Ân Trường Hoan đều là sủng ái "Da mặt càng ngày càng dày."
Ở Từ Ninh cung một lúc, tính thời gian hoàng đế hạ tảo triều Ân Trường Hoan liền đi ngự thư phòng, trên đường không ngoài ý muốn gặp được rất nhiều người.
Ân Trường Hoan đỡ trâm cài trong tóc, sửa sang lại y phục gấm vóc mà nước phụ thuộc cống lên, cuối cùng nở một nụ cười cao quý lãnh diễm.
Cho dù giải trừ việc hôn nhân, nàng vẫn là quận chúa tôn quý nhất của hoàng triều. Muốn nhìn nàng mất mặt, cửa sổ cũng không có đâu.
"Quận chúa, thái hậu nương nương mời người qua." Đi ngang qua ngự hoa viên, một cung nữ nói với Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan nhìn về phía đình, trong đình có rất nhiều người, nàng nhướng mày, đi về phía đình.
Nhìn trang phục của Ân Trường Hoan, Kỷ Oánh Oánh lộ ra vẻ mặt "Ta biết ngay mà".
"Trường Hoan bái kiến thái hậu nương nương, Gia Hòa trưởng công chúa mạnh khỏe." Ân Trường Hoan liếc qua mặt Kỷ Oánh Oánh, khẽ khom người, hành lễ xong không đợi Triệu thái hậu nói miễn lễ nàng liền đứng thẳng người, bộ dáng tươi cười, phảng phất thập phần vui vẻ nhìn Triệu thái hậu.
Nụ cười của Triệu thái hậu cứng ngắc, bà tức giận nhưng lại không dám nói gì. Đã từng có một lần bà cố ý để Ân Trường Hoan chịu ủy khuất, kết quả nha đầu này thế mà lại giả vờ ngất, làm hại bà cùng hoàng đế cãi nhau một trận, nha đầu này lại vui vẻ cầm đồ hoàng đế ban thưởng, suýt chút nữa làm bà tức chết.
Trong lòng biết Ân Trường Hoan là kẻ khó đối phó, Triệu thái hậu bình thường không tiếp xúc với Ân Trường Hoan nhưng hôm nay Kỷ Oánh Oánh cứ nhất quyết phải gọi người đến.
Gia Hòa trưởng công chúa nắm chặt tay Ân Trường Hoan, ánh mắt thương tiếc "Đức Dương chịu ủy khuất rồi."
Ân Trường Hoan lắc đầu, thật tâm thật ý nói "Ta có hoàng cữu cữu sủng ái, không ủy khuất. Lại nói hoàng cữu cữu đã bồi thường cho ta, ta vốn còn một chút thương tâm, hiện tại tất cả đều không còn."
Mắt Gia Hòa trưởng công chúa giật một cái, thở dài nói "Đứa nhỏ ngốc!"
Nàng ta một số thời khắc cảm thấy Ân Trường Hoan là rất giỏi giả ngốc, không phải sao có thể ở trước mặt hoàng đế được sủng ái như thế, nhưng một số thời khắc nàng ta lại cảm thấy Ân Trường Hoan là thật sự ngu xuẩn, mấy chục rương đồ kia có thể so được với vị trí vương phi hoặc là hoàng hậu sao.
Hàn huyên vài câu, Ân Trường Hoan lấy lý do đi thỉnh an hoàng đế để cáo từ, Kỷ Oánh Oánh liền nói "Chúng ta cùng đi."
Gia Hòa trưởng công chúa luôn muốn Kỷ Oánh Oánh đi thỉnh an hoàng đế, gật đầu "Đi đi, các ngươi cùng đi."
Khoé miệng Ân Trường Hoan nở nụ cười thản nhiên, từ chối cho ý kiến. Dù sao người có việc không phải là nàng!
Khi tảo triều, hoàng đế bị chúng triều thần làm cho đầu đau, hạ triều xong liền cùng Diệp Hoàn đi tản bộ.
Hoàng đế nói chuyện giải trừ hôn ước của Phó Dịch cùng Ân Trường Hoan "Trẫm đáp ứng thái hậu cùng Gia Di phải chiếu cố thật tốt Trường Hoan, không ngờ người làm Trường Hoan tổn thương sâu nhất lại là nhi tử của trẫm, trẫm hổ thẹn với thái hậu, hổ thẹn với Gia Di cùng Trường Hoan."
Diệp Hoàn nói "Đó cũng không phải do hoàng thượng sai."
Số trời đã định, Phó Dịch muốn cùng Ân Bạch Tuyết có tư tình, hoàng đế muốn ngăn cũng ngăn không được. Huống hồ từ đây có thể thấy hoàng đế đối với Ân Trường Hoan là thật lòng thương yêu.
Lắc đầu, hoàng đế cuối cùng vẫn không nói đến việc hắn muốn hàng tước vị Phó Dịch nhưng bị thái hậu ngăn cản, hắn cảm thấy rất xấu hổ.
Hắn hai ngày nay luôn suy nghĩ làm thế nào để đền bù Ân Trường Hoan, nhưng cái duy nhất Ân Trường Hoan không thiếu lại là một hôn phu, nhưng hắn biết đi nơi nào tìm một người xuất sắc hơn Phó Dịch đây.
Bỗng nhiên, hoàng đế quay đầu dò xét Diệp Hoàn. Tướng mạo hắn có thể nói là tuấn tú, Diệp Quỳnh năm đó lại là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, Diệp Hoàn tập hợp ưu điểm hai người lại càng thêm xuất sắc.
"Diệp Hoàn, hay là trẫm chỉ cưới cho con cùng Trường Hoan!"
"Ân Trường Hoan, ngươi mặc dù đã giải trừ việc hôn nhân nhưng cũng đừng hòng nghĩ đến việc ở cùng một chỗ với Diệp đại nhân."
Một giọng nữ cùng giọng hoàng đế đồng thời vang lên, mà giọng vị cô nương kia lại rất lớn tiếng, tựa hồ là muốn cao giọng đến gia tăng một điểm lực lượng.
Hoàng đế cùng Diệp Hoàn liếc nhau, Cao công công muốn chuyển qua cửa mặt trăng nhắc nhở Kỷ Oánh Oánh cùng Ân Trường Hoan nhưng bị hoàng đế đưa tay ngăn trở.
"Diệp đại nhân?"
"Chính là Diệp Hoàn " Vẻ mặt Kỷ Oánh Oánh hiện rõ ta đã sớm nhìn thấu ngươi "Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi chính là thích Diệp Hoàn, vừa vặn Phó Dịch cùng Ân Bạch Tuyết có tư tình, ngươi liền thừa cơ giải trừ việc hôn nhân để được ở cùng với Diệp Hoàn. Ta cho ngươi biết ta sẽ không để cho ngươi như ý, Diệp đại nhân sẽ là quận mã của ta."
Đây là suy nghĩ chiến lược mà Kỷ Oánh Oánh suy nghĩ một đêm, nàng muốn đánh đòn phủ đầu trước.
Ân Trường Hoan:... Kỷ Oánh Oánh vẫn thích mơ mộng hão huyền như trước.
"Ta thật sự rất thưởng thức Diệp đại nhân."
Hoàng đế nghiêng đầu nhìn Diệp Hoàn, ánh mắt trêu tức.
"Nhưng là " Lời nói Ân Trường Hoan xoay chuyển "Ta chưa từng nghĩ tới việc muốn để Diệp đại nhân làm quận mã."
Trong lòng Kỷ Oánh Oánh vui mừng "Vậy thì...
"Không vội " chữ tốt Kỷ Oánh Oánh còn chưa nói ra miệng liền bị Ân Trường Hoan chặn lại "Nhưng ngươi vừa vặn nhắc nhở ta, Diệp đại nhân có dáng dấp tốt như vậy, người lại có bản lĩnh, quả thực là thích hợp làm quận mã, Phó Dịch phụ ta, hoàng cữu cữu đau lòng ta, nhất định là ta nói gì người cũng đều sẽ đồng ý, lát nữa ta đi nói với hoàng cữu cữu là ta muốn Diệp đại nhân làm quận mã."
Ngữ khí Ân Trường Hoan tràn đầy chân thành cảm kích "Cám ơn ngươi nha Kỷ Oánh Oánh, ta còn chưa có nghĩ đến Diệp đại nhân đâu."
"Ân Trường Hoan, ngươi cố ý?" Kỷ Oánh Oánh biết Ân Trường Hoan là cố ý, nhưng nàng lại không dám không tin "Ngươi chính là thích mặt Diệp đại nhân, ngươi căn bản không phải thực tình thích hắn!"
Ân Trường Hoan bĩu môi, lớn tiếng nói thầm "Nói đến đó vậy không phải là ngươi cũng bởi vì gương mặt Diệp đại nhân mà thích hắn như vậy sao."
Kỷ Oánh Oánh ngưng trệ, mặt kìm nén đến càng ngày càng đỏ.
"Kỳ thật muốn ta không đi nói với hoàng cữu cữu chỉ cưới cho ta cùng Diệp đại nhân cũng không khó " Ân Trường Hoan đột nhiên cười một tiếng, tràn đầy giảo hoạt, Kỷ Oánh Oánh trong lòng xiết chặt, trực giác không tốt. Sau một khắc nàng nghe được Ân Trường Hoan cười gian nói, "Nghe nói hoàng cữu cữu thưởng cho ngươi một cái đỉnh thanh ngọc tán hoa(*), dùng để trao đổi thế nào?"
(*) Đỉnh thanh ngọc tán hoa: vương miện ngọc hoa.
"Sao ngươi có thể như vậy?" Kỷ Oánh Oánh lên án, nàng muốn khóc. Cái thanh ngọc tán hoa kia là ngoại tổ mẫu lấy từ chỗ hoàng cữu cữu để đền bù vì không tứ hôn cho nàng cùng Diệp Hoàn, nàng còn chưa kịp dùng lần nào.
"Ta chính là như vậy " Ân Trường Hoan giương khóe môi, hất cằm, thần sắc mười phần ngứa đòn "Ngươi muốn thế nào?"
Kỷ Oánh Oánh tức giận, rất muốn đánh người, nhưng đánh không lại, sớm biết vậy nàng đã đi học võ.
"Ta cho ngươi hai ngày để cân nhắc, ngươi nghĩ kỹ đi rồi nói cho ta."
Kỷ Oánh Oánh trơ mắt nhìn Ân Trường Hoan đi qua chỗ ngoặt, nhịn không được hét ầm lên, còn dậm chân, đạp mấy cục đá ven đường, rất giống một bà điên.
Đương nhiên Ân Trường Hoan cũng không tốt hơn tí nào, nàng nhìn hoàng đế cùng Diệp Hoàn ở trước mặt, gương mặt nóng đến có thể đem nàng thiêu cháy.
"Hoàng cữu cữu, người tin tưởng cháu, cháu có thể giải thích!"
Hoàng đế nín cười "Không cần giải thích, trẫm đều nghe được rồi."
Ân Trường Hoan kêu rên một tiếng nhưng vẫn ôm ấp một tia hi vọng, nhỏ giọng hỏi "Toàn bộ?"
Hoàng đế gật đầu.
Ân Trường Hoan khóc không ra nước mắt, nàng bụm mặt, đầu có chút gục xuống, sau đó nhìn về phía Diệp Hoàn.
Lần này không cần nàng hỏi Diệp Hoàn đã dùng giọng điệu mang theo ý cười hồi đáp "Tại hạ cũng nghe thấy."
Ân Trường Hoan không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời, không nghĩ tới báo ứng tới nhanh như vậy. Nàng trước đó nghe lén Kỷ Oánh Oánh thổ lộ với Diệp Hoàn, hiện tại liền biến thành nàng bị nghe lén.
Một lúc sau, mọi người tiến vào một cái đình, Ân Trường Hoan cúi đầu mếu môi, mất mặt chết đi được.
"Trường Hoan, trên mặt đất mọc hoa rồi sao?" Hoàng đế cười hỏi.
Ân Trường Hoan hừ hừ "Hoàng cữu cữu biết rõ còn cố hỏi."
Hoàng đế ngực rộng cười to, tiếng cười vang to.
"Đã đều nói đến thế này, hoàng cữu cữu hỏi cháu " hoàng đế nghiêm mặt nói "Hoàng cữu cữu tứ hôn cho cháu cùng Diệp Hoàn được không?"
Ân Trường Hoan thông suốt ngẩng đầu, mắt mở thật to, nàng nhìn hoàng đế, nhìn đi nhìn lại thấy mặt không đổi sắc rồi lại quay ra nhìn Diệp Hoàn, chỉ cảm thấy vừa rồi như gặp sét đánh.
"Người đùa cháu sao?"
"Cháu nhìn trẫm giống đùa?"
"Thế nhưng mà " Ân Trường Hoan nháy nháy mắt "Với cháu mà nói, Diệp đại nhân là Thiên Sơn tuyết liên, chỉ có thể nhìn từ xa không thể khinh nhờn, người tứ hôn cho cháu cùng Diệp đại nhân...
Nàng cúi đầu, thanh âm trở nên rất nhỏ "Người làm như vậy sẽ khiến cháu cảm thấy bản thân là một đống...
Hai chữ đằng sau nói không ra miệng.
"Người vẫn là không nên chọn loạn uyên ương quá mức." Đem ghế chuyển qua cạnh hoàng đế, cầm tay áo hoàng đế, nàng giọng dịu dàng nói "Trường Hoan biết hoàng cữu cữu là muốn đền bù, nhưng cháu mới giải trừ hôn ước với ngũ biểu ca, cháu không muốn lại đính hôn."
Nói xong lời cuối cùng, nàng buông tay áo hoàng đế ra, cúi đầu, thanh âm cũng sa sút hơn, giống như là đắm chìm trong bi thương bị Phó Dịch phản bội, nội tâm không cách nào tự kềm chế.
Nhưng ngồi ở phía đối diện Diệp Hoàn nhìn thấy dưới đáy bàn, có thứ luôn luôn nhích tới nhích lui... Chân.
/155
|