Lời này vừa ra, người ngồi đây đều sợ hãi.
Mưu hại đích trưởng công chúa cùng mưu hại quận chúa tính chất hoàn toàn không giống nhau, Triệu thái hậu không khỏi đứng lên, nổi giận nói "Hoàng đế đang nói bậy bạ gì đó?"
Hoàng đế không để ý đến Triệu thái hậu, hắn nhìn chằm chằm Gia Hòa, tiếp tục chất vấn "Ngươi thích thầm Ân Bác Văn, ghen ghét Gia Di có thể gả cho Ân Bác Văn, cho nên trong khoảng thời gian Gia Di mang thai đã tính kế làm nàng khó sinh đúng không?"
Diệp Hoàn không đề cập chuyện này với hoàng đế nhưng hoàng đế cũng tự mình nghĩ ra. Gia Hòa đã có thể mưu hại Ân Trường Hoan, lại là người từng thích Ân Bác Văn, nàng ta có động cơ mưu hại Gia Di, cho nên lúc điều tra Gia Hòa mưu hại Trường Hoan hoàng đế có tra xét thêm.
Gia Hòa thề thốt phủ nhận "Không phải, ta không có thích Ân Bác Văn, ta cũng không hại Gia Di."
Hoàng đế nhìn Gia Hòa nửa ngày, Gia Hòa không có nửa điểm hối hận, ngược lại là một bộ dạng bị oan uổng ủy khuất.
"Ta hại Ân Trường Hoan chỉ là bởi vì nàng ta ngăn cản con đường của Oánh Oánh, rõ ràng Oánh Oánh cùng hoàng huynh rất thân, thế nhưng là hoàng huynh lại sủng ái Ân Trường Hoan, có nhân duyên tốt nào cũng chỉ nghĩ đến Ân Trường Hoan, ta là một mẫu thân, ta chỉ là muốn địa vị Oánh Oánh cao hơn Ân Trường Hoan mà thôi." Gia Hòa giảo biện "Cũng không phải ta thích Ân Bác Văn. Nếu ta thích hắn thì sao lại lựa chọn gả cho phò mã, còn vì phò mã mà sinh hạ một đôi nhi nữ."
Hoàng đế nhìn bộ dáng Gia Hòa lên án, thất vọng vô cùng nói "Ngươi thật sự là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, trẫm trước kia thật sự là xem thường ngươi."
Ân Trường Hoan quay đầu nhìn Trịnh thái hậu, mặt Trịnh thái hậu lãnh sắc, ánh mắt nhìn Gia Hòa sắc bén giống lưỡi đao.
Lại nhìn Diệp Hoàn, vừa vặn Diệp Hoàn cũng đang nhìn nàng, thấy nàng nhìn sang, liền nở nụ cười ôn nhu nhàn nhạt, mặc dù không nói nhưng Ân Trường Hoan lại như phảng phất nghe được hắn nói: Yên tâm, tất cả đã có ta.
Ân Trường Hoan cũng mỉm cười với hắn, sau đó nhìn về phía Gia Hòa, nụ cười trên khóe miệng từng chút từng chút biến mất.
Triệu thái hậu nghe hoàng đế nói liền biết hoàng đế không phải tin miệng nói bậy, nhưng bây giờ tình hình này bà cũng chỉ có thể thay Gia Hòa biện luận "Hoàng đế, con nói Gia Hòa giết Ân Bác Văn, hiện tại lại nói Gia Hòa thích Ân Bác Văn, con bé nếu thích Ân Bác Văn thì sao lại giết hắn chứ?"
Ân Trường Hoan nhìn thấy hoàng đế, điểm ấy nàng cũng nghĩ không thông.
"Năm đó thích không có nghĩa là hiện tại vẫn thích." Có động cơ hay không chẳng phải trọng yếu, ý nghĩ của kẻ ác vĩnh viễn không thể theo lẽ thường.
Hoàng đế nhìn Trịnh Xuyên, Trịnh Xuyên hiểu ý, cho người dẫn mấy người lên, mỗi người đều rất chật vật, áo tù nhân trên người đầy máu, nhìn ra là bị dùng trọng hình.
Gia Hòa nhìn thấy bọn hắn, con ngươi co lại, sắc mặt trắng bệch. Đây đều là tâm phúc của nàng ta, biết rất nhiều chuyện, bây giờ bị kéo lên đương nhiên không chỉ đơn giản là lộ mặt.
Hoàng đế hạ lệnh cho Diệp Hoàn điều tra, không cần có bất kỳ cố kỵ gì, rất nhanh đã có kết quả.
Trịnh Xuyên tự thuật những người này đều là thân tín của Gia Hòa, còn có mấy thân tín không chịu nổi hình pháp đã chết, mà từ khẩu cung của bọn họ biết được sự việc năm đó đúng là Gia Hòa hãm hại Gia Di.
Gia Di có Trịnh thái hậu che chở, Gia Hòa không nhúng tay vào được, liền động tay vào quần áo của Ân Bác Văn, hun xạ hương, lại dùng mùi hương khác để che giấu. Ân Bác Văn cùng Gia Di là phu thê, mỗi ngày đều ngủ cùng giường, khó tránh khỏi việc thường xuyên ngửi thấy mùi xạ hương, lại thêm tình trạng sức khỏe Gia Di vốn yếu đuối, một ngày lại một ngày, cuối cùng dẫn đến khó sinh.
Đồng thời, những người thân tín này còn nói ra Ân Bác Văn bị người khác bắt đi, cũng là bởi vì hắn biết Gia Hòa mưu hại Gia Di trưởng công chúa như thế nào nên dùng cái này áp chế Gia Hòa trưởng công chúa.
Ân Bác Văn sở dĩ bị giết, là bởi vì lúc ở hoàng lăng mưu hại Ân Trường Hoan bất thành, Gia Hòa cần một hình nhân thế mạng.
Không chỉ có thế, trong điều tra còn ngoài ý muốn phát hiện kẻ đầu năm mưu hại Trịnh thái hậu cũng là Gia Hòa. Nàng ta dùng người bên cạnh Triệu thái hậu cho nên lúc đó điều tra mới tưởng rằng Triệu thái hậu muốn mưu hại Trịnh thái hậu.
Triệu thái hậu nhìn chằm chằm Gia Hòa, tức giận chỉ muốn tát Gia Hòa hai bạt tai, thì ra Gia Hòa đã hố bà không chỉ một lần, nếu Trịnh thái hậu cùng hoàng đế tin là bà phái người mưu hại Trịnh thái hậu thì bà còn có thể sống dễ chịu sao?
Gia Hòa vẫn phủ nhận, nói những người này là bị Trịnh thái hậu cùng Ân Trường Hoan mua chuộc, oan uổng nàng ta, nhưng vô dụng, nàng ta bị hoàng đế hạ lệnh giam vào Đại Lý tự, tùy ý phán quyết.
Gia Hòa bị mang xuống, Trịnh thái hậu đứng dậy, lạnh lùng nói với hoàng đế "Hoàng đế, Gia Di là đích nữ duy nhất của tiên đế, con bé không thể cứ chết không minh bạch như vậy."
"Nhi tử hiểu rõ." Hoàng đế đứng dậy chắp tay, áy náy lại thành khẩn nói "Mẫu hậu yên tâm, trẫm nhất định sẽ cho người một công đạo."
"Hoàng đế, đây chính là thân hoàng muội của con." Mặc dù Triệu thái hậu rất giận Gia Hòa, nhưng chung quy vẫn là miếng thịt rơi từ trên người bà xuống, bà nghe hoàng đế nói xong liền đau lòng nhức óc "Chẳng lẽ con không nhớ đến chút tình nghĩa huynh muội sao?"
"Trẫm nhớ tình nghĩa huynh muội, vậy nàng ta có từng nhớ tới tình nghĩa tỷ muội không. " Hoàng đế trầm mặt "Làm ra chuyện mưu hại tỷ muội này, trẫm không có hoàng muội như vậy."
Triệu thái hậu nhìn mặt hoàng đế trầm như nước, lại nhìn mặt Trịnh thái hậu lạnh băng, biết Gia Hòa không thể cứu vãn, bỗng nhiên hai mắt nhắm lại, ngã xuống.
Nhưng hoàng đế lại không có bất kỳ biểu cảm kinh hoảng nào, phân phó cung nhân đưa Triệu thái hậu hồi Từ An cung, còn bảo cung nhân truyền lời cho Triệu thái hậu: Nếu thân thể không tốt thì trong khoảng thời gian này ít ra ngoài đi.
Đây là đang nói cho Triệu thái hậu biết không cần lại đến để cầu tình cho Gia Hòa, cầu cũng vô dụng.
Ân Trường Hoan là người tập võ, nhìn cái là biết Triệu thái hậu không phải giả bộ nhưng trước kia từng ở trước mặt hoàng đế giả vờ ngất nhiều lần, bây giờ đến thời khắc quan trọng lại không dùng được.
Đúng lúc mọi người trong kinh thành còn đang kinh ngạc chuyện Vĩnh vương được phong làm thái tử thì một tin tức truyền đi làm người người khiếp sợ ―― cái chết của mẫu thân Đức Dương quận chúa- Gia Di trưởng công chúa vậy mà lại có liên quan đến Gia Hòa trưởng công chúa.
Hại mẫu thân lại tới hại nữ nhi, đây là ân oán lớn tới cỡ nào chứ.
Gia Hòa trưởng công chúa ngày thường nhìn thì dịu dàng hiền thục, sao lại làm mấy loại chuyện như vậy. Mọi người trong kinh thành dù kinh ngạc nhưng không ai hoài nghi nàng ta bị oan uổng, hoàng đế là thân huynh trưởng của nàng ta, ai dám oan uổng nàng ta đây.
Kỷ Thừa còn nghĩ mẫu thân hại Ân Trường Hoan đã là chuyện nghiêm trọng nhất, nghe được mẫu thân hắn còn hại Gia Di trưởng công chúa, Kỷ Thừa có cảm giác tuyệt vọng không nói nên lời, nhưng hắn không thể sụp đổ, hắn còn có muội muội cần chiếu cố.
"Kỷ công tử, thái tử điện hạ cho mời."
Kỷ Thừa gặp hoàng đế xong, một tên thái giám bỗng nhiên đi đến trước mặt hắn, thái độ cung kính, cũng không bởi vì chuyện của Gia Hòa mà bày sắc mặt.
Kỷ Thừa ngước mắt xem xét, thái tử mới nhậm chức đứng cách đó không xa, thần sắc hoàn toàn như trước đây.
"Thái tử điện hạ." Kỷ Thừa đi đến trước mặt Diệp Hoàn, khom người vái chào. Ngẫm lại mấy tháng trước hắn vì Trường Hoan hồi kinh mà gặp được Diệp Hoàn ở trên đường, mới mấy tháng ngắn ngủi mà đã khác biệt như vậy.
Diệp Hoàn: "Không cần đa lễ, ta có vài chuyện muốn tìm ngươi tâm sự."
Kỷ Thừa: "Thái tử thỉnh giảng."
Diệp Hoàn đưa tay làm ra mời động tác, ngữ khí bình thản "Vừa đi vừa nói đi."
Hai người trầm mặc đi một đoạn, Kỷ Thừa lên tiếng "Thái tử có chuyện nói thẳng là được."
Diệp Hoàn quay đầu nhìn Kỷ Thừa một chút, đi vào một cái đình gần đó, cung nhân lập tức đưa nước trà tới.
Trà là trà tiến cống, nước là nước suối, Diệp Hoàn tự tay nấu trà, rót cho Kỷ Thừa một cốc "Ngươi cảm thấy mẫu thân ngươi vì sao lại muốn hại Trường Hoan?"
Kỷ Thừa nhìn nước trong ly trà, hắn biết, ngoại trừ mẫu thân thì thái tử không có chuyện khác tìm hắn.
Hắn suy nghĩ một chút nói "Ta không rõ ràng, nhưng ta cảm thấy không chỉ vì Oánh Oánh."
Chỉ cần tính toán, muốn Oánh Oánh thành nữ nhân của thái tử, cho dù Trường Hoan còn sống, lấy thân phận của ba người bọn họ, Trường Hoan cùng thái tử cũng sẽ không có về sau, cho nên mẫu thân hắn nói là vì Oánh Oánh mà động tay mưu hại Trường Hoan căn bản chân đứng không vững.
"Ta cũng cho rằng như vậy." Diệp Hoàn cầm chén trà khẽ động "Ta hoài nghi mẫu thân ngươi hại Trường Hoan là bị người khác sai sử, nhưng ta hỏi thì nàng ta lại phủ nhận điểm này."
Kỷ Thừa nhíu mày suy tư một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hoàn, nói thẳng "Người là hoài nghi hoàng tử, vương gia nào sao?"
Muốn cho Ân Trường Hoan xảy ra chuyện nhất chỉ có bọn hắn.
Diệp Hoàn không thừa nhận cũng không phủ nhận "Ta hi vọng ngươi có thể đi khuyên nhủ mẫu thân mình, nàng nếu có thể nói ra người này là ai thì có lẽ có thể được phụ hoàng cùng thái hậu nương nương thông cảm."
Bây giờ nếu có cái gì có thể đánh động Trịnh thái hậu, vậy cũng chỉ có Ân Trường Hoan.
Kỷ Thừa trầm mặc nói "Ta hiểu rồi, ta lập tức đi gặp bà ấy."
Kỷ Thừa cáo từ Diệp Hoàn xong thì lập tức đi Đại Lý tự, một mình hắn đi vào. Nhìn thấy Kỷ Thừa, Gia Hòa trưởng công chúa rất kích động hỏi hắn Kỷ Oánh Oánh sao rồi.
Kỷ Thừa nhìn Gia Hòa trưởng công chúa, nghĩ đến muội muội chỉ trong mấy ngày đã gầy đi rất nhiều, cười khổ hỏi "Ngài còn để ý đến muội ấy sao?"
Thần sắc Gia Hòa trưởng công chúa cứng lại "Thừa nhi, mẫu thân làm tất cả việc này đều là vì các con."
"Vậy mưu hại Gia Di trưởng công chúa thì sao?" Kỷ Thừa không phải hài đồng ba tuổi, không dễ dàng bị lừa, hỏi ngược lại "Khi đó con mới có mấy tuổi, Oánh Oánh còn chưa sinh ra, người cũng là vì chúng con sao?"
Gia Hòa trưởng công chúa nhìn nét mặt nhi tử thống khổ, nhắm mắt lại, một loại cảm xúc cuồn cuộn, cuối cùng không nói gì.
"Mẫu thân, tại sao người lại muốn hại Trường Hoan?" Kỷ Thừa hỏi "Đừng nói là vì Oánh Oánh, như vậy ngay cả con cũng không lừa được, vậy thì ngay cả hoàng cữu cữu và thái tử điện hạ thì càng không cần nói."
Gia Hòa nhìn Kỷ Thừa, thần sắc nhiều lần biến hóa, cuối cùng quay người nói "Đúng như ta nói, đều là vì Oánh Oánh."
"Vì cái gì đến lúc này người còn không nói thật." Kỷ Thừa khó nén thất vọng "Tình hình bây giờ ngoại tổ mẫu đã không thể bảo hộ người được nữa, người thật sự không sợ phán quyết của hoàng cữu cữu sao?"
Gia Hòa trả lời, trên nét mặt mang theo tự tin "Ta là trưởng công chúa, chỉ cần không phải đại tội mưu phản, hoàng gia sẽ không phán xử trảm, không xử trảm thì mẫu thân còn có hi vọng."
Chứng cứ nàng ta hại mẫu nữ Gia Di là vô cùng xác thực, cho dù có lấy thân phận ra cũng không hết tội, nếu đã là như vậy thì vì sao không cược một lần, chỉ cần người kia thành công đăng đế, có lẽ sẽ xem việc nàng ta giấu diếm hôm nay mà đặc xá. Người kia đã có thể giấu tài lâu như thế, chắc hẳn sẽ có thể tranh cao thấp với Diệp Hoàn.
"Là ai bảo con tới, hoàng cữu cữu hay là Trịnh thái hậu?" Gia Hòa đi đến bệ đá rồi ngồi xuống "Con đi đi, điều nên nói bản cung đều nói xong. Huynh muội các con có ngoại tổ mẫu che chở, bản cung cũng không có gì mà không yên lòng."
Kỷ Thừa ở trong nhà tù rất lâu, cuối cùng trầm mặc rời đi.
Nghe được tiếng bước chân vang lên, Gia Hòa quay đầu, nhìn bóng lưng Kỷ Thừa dần biến mất.
Ngày thứ hai, hoàng đế hạ chỉ huỷ bỏ tước vị của Gia Hòa trưởng công chúa, biếm đến thứ dân, chung thân giam cầm ở hoàng lăng, bất luận kẻ nào cũng không được đến thăm.
Mưu hại đích trưởng công chúa cùng mưu hại quận chúa tính chất hoàn toàn không giống nhau, Triệu thái hậu không khỏi đứng lên, nổi giận nói "Hoàng đế đang nói bậy bạ gì đó?"
Hoàng đế không để ý đến Triệu thái hậu, hắn nhìn chằm chằm Gia Hòa, tiếp tục chất vấn "Ngươi thích thầm Ân Bác Văn, ghen ghét Gia Di có thể gả cho Ân Bác Văn, cho nên trong khoảng thời gian Gia Di mang thai đã tính kế làm nàng khó sinh đúng không?"
Diệp Hoàn không đề cập chuyện này với hoàng đế nhưng hoàng đế cũng tự mình nghĩ ra. Gia Hòa đã có thể mưu hại Ân Trường Hoan, lại là người từng thích Ân Bác Văn, nàng ta có động cơ mưu hại Gia Di, cho nên lúc điều tra Gia Hòa mưu hại Trường Hoan hoàng đế có tra xét thêm.
Gia Hòa thề thốt phủ nhận "Không phải, ta không có thích Ân Bác Văn, ta cũng không hại Gia Di."
Hoàng đế nhìn Gia Hòa nửa ngày, Gia Hòa không có nửa điểm hối hận, ngược lại là một bộ dạng bị oan uổng ủy khuất.
"Ta hại Ân Trường Hoan chỉ là bởi vì nàng ta ngăn cản con đường của Oánh Oánh, rõ ràng Oánh Oánh cùng hoàng huynh rất thân, thế nhưng là hoàng huynh lại sủng ái Ân Trường Hoan, có nhân duyên tốt nào cũng chỉ nghĩ đến Ân Trường Hoan, ta là một mẫu thân, ta chỉ là muốn địa vị Oánh Oánh cao hơn Ân Trường Hoan mà thôi." Gia Hòa giảo biện "Cũng không phải ta thích Ân Bác Văn. Nếu ta thích hắn thì sao lại lựa chọn gả cho phò mã, còn vì phò mã mà sinh hạ một đôi nhi nữ."
Hoàng đế nhìn bộ dáng Gia Hòa lên án, thất vọng vô cùng nói "Ngươi thật sự là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, trẫm trước kia thật sự là xem thường ngươi."
Ân Trường Hoan quay đầu nhìn Trịnh thái hậu, mặt Trịnh thái hậu lãnh sắc, ánh mắt nhìn Gia Hòa sắc bén giống lưỡi đao.
Lại nhìn Diệp Hoàn, vừa vặn Diệp Hoàn cũng đang nhìn nàng, thấy nàng nhìn sang, liền nở nụ cười ôn nhu nhàn nhạt, mặc dù không nói nhưng Ân Trường Hoan lại như phảng phất nghe được hắn nói: Yên tâm, tất cả đã có ta.
Ân Trường Hoan cũng mỉm cười với hắn, sau đó nhìn về phía Gia Hòa, nụ cười trên khóe miệng từng chút từng chút biến mất.
Triệu thái hậu nghe hoàng đế nói liền biết hoàng đế không phải tin miệng nói bậy, nhưng bây giờ tình hình này bà cũng chỉ có thể thay Gia Hòa biện luận "Hoàng đế, con nói Gia Hòa giết Ân Bác Văn, hiện tại lại nói Gia Hòa thích Ân Bác Văn, con bé nếu thích Ân Bác Văn thì sao lại giết hắn chứ?"
Ân Trường Hoan nhìn thấy hoàng đế, điểm ấy nàng cũng nghĩ không thông.
"Năm đó thích không có nghĩa là hiện tại vẫn thích." Có động cơ hay không chẳng phải trọng yếu, ý nghĩ của kẻ ác vĩnh viễn không thể theo lẽ thường.
Hoàng đế nhìn Trịnh Xuyên, Trịnh Xuyên hiểu ý, cho người dẫn mấy người lên, mỗi người đều rất chật vật, áo tù nhân trên người đầy máu, nhìn ra là bị dùng trọng hình.
Gia Hòa nhìn thấy bọn hắn, con ngươi co lại, sắc mặt trắng bệch. Đây đều là tâm phúc của nàng ta, biết rất nhiều chuyện, bây giờ bị kéo lên đương nhiên không chỉ đơn giản là lộ mặt.
Hoàng đế hạ lệnh cho Diệp Hoàn điều tra, không cần có bất kỳ cố kỵ gì, rất nhanh đã có kết quả.
Trịnh Xuyên tự thuật những người này đều là thân tín của Gia Hòa, còn có mấy thân tín không chịu nổi hình pháp đã chết, mà từ khẩu cung của bọn họ biết được sự việc năm đó đúng là Gia Hòa hãm hại Gia Di.
Gia Di có Trịnh thái hậu che chở, Gia Hòa không nhúng tay vào được, liền động tay vào quần áo của Ân Bác Văn, hun xạ hương, lại dùng mùi hương khác để che giấu. Ân Bác Văn cùng Gia Di là phu thê, mỗi ngày đều ngủ cùng giường, khó tránh khỏi việc thường xuyên ngửi thấy mùi xạ hương, lại thêm tình trạng sức khỏe Gia Di vốn yếu đuối, một ngày lại một ngày, cuối cùng dẫn đến khó sinh.
Đồng thời, những người thân tín này còn nói ra Ân Bác Văn bị người khác bắt đi, cũng là bởi vì hắn biết Gia Hòa mưu hại Gia Di trưởng công chúa như thế nào nên dùng cái này áp chế Gia Hòa trưởng công chúa.
Ân Bác Văn sở dĩ bị giết, là bởi vì lúc ở hoàng lăng mưu hại Ân Trường Hoan bất thành, Gia Hòa cần một hình nhân thế mạng.
Không chỉ có thế, trong điều tra còn ngoài ý muốn phát hiện kẻ đầu năm mưu hại Trịnh thái hậu cũng là Gia Hòa. Nàng ta dùng người bên cạnh Triệu thái hậu cho nên lúc đó điều tra mới tưởng rằng Triệu thái hậu muốn mưu hại Trịnh thái hậu.
Triệu thái hậu nhìn chằm chằm Gia Hòa, tức giận chỉ muốn tát Gia Hòa hai bạt tai, thì ra Gia Hòa đã hố bà không chỉ một lần, nếu Trịnh thái hậu cùng hoàng đế tin là bà phái người mưu hại Trịnh thái hậu thì bà còn có thể sống dễ chịu sao?
Gia Hòa vẫn phủ nhận, nói những người này là bị Trịnh thái hậu cùng Ân Trường Hoan mua chuộc, oan uổng nàng ta, nhưng vô dụng, nàng ta bị hoàng đế hạ lệnh giam vào Đại Lý tự, tùy ý phán quyết.
Gia Hòa bị mang xuống, Trịnh thái hậu đứng dậy, lạnh lùng nói với hoàng đế "Hoàng đế, Gia Di là đích nữ duy nhất của tiên đế, con bé không thể cứ chết không minh bạch như vậy."
"Nhi tử hiểu rõ." Hoàng đế đứng dậy chắp tay, áy náy lại thành khẩn nói "Mẫu hậu yên tâm, trẫm nhất định sẽ cho người một công đạo."
"Hoàng đế, đây chính là thân hoàng muội của con." Mặc dù Triệu thái hậu rất giận Gia Hòa, nhưng chung quy vẫn là miếng thịt rơi từ trên người bà xuống, bà nghe hoàng đế nói xong liền đau lòng nhức óc "Chẳng lẽ con không nhớ đến chút tình nghĩa huynh muội sao?"
"Trẫm nhớ tình nghĩa huynh muội, vậy nàng ta có từng nhớ tới tình nghĩa tỷ muội không. " Hoàng đế trầm mặt "Làm ra chuyện mưu hại tỷ muội này, trẫm không có hoàng muội như vậy."
Triệu thái hậu nhìn mặt hoàng đế trầm như nước, lại nhìn mặt Trịnh thái hậu lạnh băng, biết Gia Hòa không thể cứu vãn, bỗng nhiên hai mắt nhắm lại, ngã xuống.
Nhưng hoàng đế lại không có bất kỳ biểu cảm kinh hoảng nào, phân phó cung nhân đưa Triệu thái hậu hồi Từ An cung, còn bảo cung nhân truyền lời cho Triệu thái hậu: Nếu thân thể không tốt thì trong khoảng thời gian này ít ra ngoài đi.
Đây là đang nói cho Triệu thái hậu biết không cần lại đến để cầu tình cho Gia Hòa, cầu cũng vô dụng.
Ân Trường Hoan là người tập võ, nhìn cái là biết Triệu thái hậu không phải giả bộ nhưng trước kia từng ở trước mặt hoàng đế giả vờ ngất nhiều lần, bây giờ đến thời khắc quan trọng lại không dùng được.
Đúng lúc mọi người trong kinh thành còn đang kinh ngạc chuyện Vĩnh vương được phong làm thái tử thì một tin tức truyền đi làm người người khiếp sợ ―― cái chết của mẫu thân Đức Dương quận chúa- Gia Di trưởng công chúa vậy mà lại có liên quan đến Gia Hòa trưởng công chúa.
Hại mẫu thân lại tới hại nữ nhi, đây là ân oán lớn tới cỡ nào chứ.
Gia Hòa trưởng công chúa ngày thường nhìn thì dịu dàng hiền thục, sao lại làm mấy loại chuyện như vậy. Mọi người trong kinh thành dù kinh ngạc nhưng không ai hoài nghi nàng ta bị oan uổng, hoàng đế là thân huynh trưởng của nàng ta, ai dám oan uổng nàng ta đây.
Kỷ Thừa còn nghĩ mẫu thân hại Ân Trường Hoan đã là chuyện nghiêm trọng nhất, nghe được mẫu thân hắn còn hại Gia Di trưởng công chúa, Kỷ Thừa có cảm giác tuyệt vọng không nói nên lời, nhưng hắn không thể sụp đổ, hắn còn có muội muội cần chiếu cố.
"Kỷ công tử, thái tử điện hạ cho mời."
Kỷ Thừa gặp hoàng đế xong, một tên thái giám bỗng nhiên đi đến trước mặt hắn, thái độ cung kính, cũng không bởi vì chuyện của Gia Hòa mà bày sắc mặt.
Kỷ Thừa ngước mắt xem xét, thái tử mới nhậm chức đứng cách đó không xa, thần sắc hoàn toàn như trước đây.
"Thái tử điện hạ." Kỷ Thừa đi đến trước mặt Diệp Hoàn, khom người vái chào. Ngẫm lại mấy tháng trước hắn vì Trường Hoan hồi kinh mà gặp được Diệp Hoàn ở trên đường, mới mấy tháng ngắn ngủi mà đã khác biệt như vậy.
Diệp Hoàn: "Không cần đa lễ, ta có vài chuyện muốn tìm ngươi tâm sự."
Kỷ Thừa: "Thái tử thỉnh giảng."
Diệp Hoàn đưa tay làm ra mời động tác, ngữ khí bình thản "Vừa đi vừa nói đi."
Hai người trầm mặc đi một đoạn, Kỷ Thừa lên tiếng "Thái tử có chuyện nói thẳng là được."
Diệp Hoàn quay đầu nhìn Kỷ Thừa một chút, đi vào một cái đình gần đó, cung nhân lập tức đưa nước trà tới.
Trà là trà tiến cống, nước là nước suối, Diệp Hoàn tự tay nấu trà, rót cho Kỷ Thừa một cốc "Ngươi cảm thấy mẫu thân ngươi vì sao lại muốn hại Trường Hoan?"
Kỷ Thừa nhìn nước trong ly trà, hắn biết, ngoại trừ mẫu thân thì thái tử không có chuyện khác tìm hắn.
Hắn suy nghĩ một chút nói "Ta không rõ ràng, nhưng ta cảm thấy không chỉ vì Oánh Oánh."
Chỉ cần tính toán, muốn Oánh Oánh thành nữ nhân của thái tử, cho dù Trường Hoan còn sống, lấy thân phận của ba người bọn họ, Trường Hoan cùng thái tử cũng sẽ không có về sau, cho nên mẫu thân hắn nói là vì Oánh Oánh mà động tay mưu hại Trường Hoan căn bản chân đứng không vững.
"Ta cũng cho rằng như vậy." Diệp Hoàn cầm chén trà khẽ động "Ta hoài nghi mẫu thân ngươi hại Trường Hoan là bị người khác sai sử, nhưng ta hỏi thì nàng ta lại phủ nhận điểm này."
Kỷ Thừa nhíu mày suy tư một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hoàn, nói thẳng "Người là hoài nghi hoàng tử, vương gia nào sao?"
Muốn cho Ân Trường Hoan xảy ra chuyện nhất chỉ có bọn hắn.
Diệp Hoàn không thừa nhận cũng không phủ nhận "Ta hi vọng ngươi có thể đi khuyên nhủ mẫu thân mình, nàng nếu có thể nói ra người này là ai thì có lẽ có thể được phụ hoàng cùng thái hậu nương nương thông cảm."
Bây giờ nếu có cái gì có thể đánh động Trịnh thái hậu, vậy cũng chỉ có Ân Trường Hoan.
Kỷ Thừa trầm mặc nói "Ta hiểu rồi, ta lập tức đi gặp bà ấy."
Kỷ Thừa cáo từ Diệp Hoàn xong thì lập tức đi Đại Lý tự, một mình hắn đi vào. Nhìn thấy Kỷ Thừa, Gia Hòa trưởng công chúa rất kích động hỏi hắn Kỷ Oánh Oánh sao rồi.
Kỷ Thừa nhìn Gia Hòa trưởng công chúa, nghĩ đến muội muội chỉ trong mấy ngày đã gầy đi rất nhiều, cười khổ hỏi "Ngài còn để ý đến muội ấy sao?"
Thần sắc Gia Hòa trưởng công chúa cứng lại "Thừa nhi, mẫu thân làm tất cả việc này đều là vì các con."
"Vậy mưu hại Gia Di trưởng công chúa thì sao?" Kỷ Thừa không phải hài đồng ba tuổi, không dễ dàng bị lừa, hỏi ngược lại "Khi đó con mới có mấy tuổi, Oánh Oánh còn chưa sinh ra, người cũng là vì chúng con sao?"
Gia Hòa trưởng công chúa nhìn nét mặt nhi tử thống khổ, nhắm mắt lại, một loại cảm xúc cuồn cuộn, cuối cùng không nói gì.
"Mẫu thân, tại sao người lại muốn hại Trường Hoan?" Kỷ Thừa hỏi "Đừng nói là vì Oánh Oánh, như vậy ngay cả con cũng không lừa được, vậy thì ngay cả hoàng cữu cữu và thái tử điện hạ thì càng không cần nói."
Gia Hòa nhìn Kỷ Thừa, thần sắc nhiều lần biến hóa, cuối cùng quay người nói "Đúng như ta nói, đều là vì Oánh Oánh."
"Vì cái gì đến lúc này người còn không nói thật." Kỷ Thừa khó nén thất vọng "Tình hình bây giờ ngoại tổ mẫu đã không thể bảo hộ người được nữa, người thật sự không sợ phán quyết của hoàng cữu cữu sao?"
Gia Hòa trả lời, trên nét mặt mang theo tự tin "Ta là trưởng công chúa, chỉ cần không phải đại tội mưu phản, hoàng gia sẽ không phán xử trảm, không xử trảm thì mẫu thân còn có hi vọng."
Chứng cứ nàng ta hại mẫu nữ Gia Di là vô cùng xác thực, cho dù có lấy thân phận ra cũng không hết tội, nếu đã là như vậy thì vì sao không cược một lần, chỉ cần người kia thành công đăng đế, có lẽ sẽ xem việc nàng ta giấu diếm hôm nay mà đặc xá. Người kia đã có thể giấu tài lâu như thế, chắc hẳn sẽ có thể tranh cao thấp với Diệp Hoàn.
"Là ai bảo con tới, hoàng cữu cữu hay là Trịnh thái hậu?" Gia Hòa đi đến bệ đá rồi ngồi xuống "Con đi đi, điều nên nói bản cung đều nói xong. Huynh muội các con có ngoại tổ mẫu che chở, bản cung cũng không có gì mà không yên lòng."
Kỷ Thừa ở trong nhà tù rất lâu, cuối cùng trầm mặc rời đi.
Nghe được tiếng bước chân vang lên, Gia Hòa quay đầu, nhìn bóng lưng Kỷ Thừa dần biến mất.
Ngày thứ hai, hoàng đế hạ chỉ huỷ bỏ tước vị của Gia Hòa trưởng công chúa, biếm đến thứ dân, chung thân giam cầm ở hoàng lăng, bất luận kẻ nào cũng không được đến thăm.
/155
|