Một nghìn năm sau.
Thiên đình, Thúy Vi cung vẫn như nghìn năm trước, hoa cỏ không những trải dài trên mặt đất, mà còn leo thành một dàn, kéo dài đến vô tận, thi thoảng còn vương trên mặt đất những cánh hoa ngũ sắc quý hiếm.
Bắt mắt nhất trong Thúy Vi cung không phải là những loài hoa cỏ quý hiếm, mà chính là chiếc ngọc thai thuần bạch được rất nhiều đóa hoa tươi mát bao bọc. Trên ngọc thai, có một người đoan chính nằm ở đó, mái tóc xanh lam dài mượt mà buông xõa, bàn tay tinh tế đặt trước ngực, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng như ẩn như hiện ý cười.
Không ai biết được, người đó ngủ đã rất lâu rồi, giấc ngủ của y kéo dài từ một nghìn năm về trước.
Một nghìn năm, đối với tiên nhân mà nói bất quá cũng chỉ trong chớp mắt, nhưng đối với Lãnh Dực Lăng mà nói, một nghìn năm qua kéo dài thật là dài. Y cơ hồ ngồi đếm từng giây trôi qua, không lúc nào không mòn mỏi trông ngóng ái nhân của y tỉnh lại, dù chỉ là động một ngón tay thôi y cũng cảm thấy vui vẻ. Chỉ là, cái gì cũng không có! Ái nhân của y vẫn nằm im, không hề có chút phản ứng nào, sắc mặt tái nhợt không sức sống. Có lẽ, đây chính là một phương thức khác mà hắn dùng để trừng phạt y.
Lãnh Dực Lăng nắm lấy bàn tay lành lạnh của Hoàng Tự Thủy, nhớ lại nghìn năm trước, cái ngày hắn lần đầu tiên mở ra cánh cửa Uổng Sinh,khi đó để thi triển được pháp thuật, hắn đã bị hao tổn toàn bộ pháp lực. Đã vậy, chỉ để cứu y ra mà hắn đã không màng tới sống chết, lần thứ hai mở cánh cổng Uổng Sinh để y có thể đi ra. Thân thể vì cạn kiệt sinh lực mà lâm vào giấc ngủ sâu, đến nay cũng chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đứa ngốc, ngươi chỉ cần gọi ta một tiếng, ta lập tức sẽ đi ra, cần gì phải hành hạ bản thân mình chứ. Có lẽ đúng như lời Thu Lan đã từng nói, hắn làm vậy là vì không muốn để bản thân áy náy. Đứa trẻ thiện lương luôn ngốc như vậy sao? Vì một người như ta mà cảm thấy áy náy, nguyện ý chờ ta nghìn năm… vậy sao đến giờ vẫn chưa tỉnh lại?
“Khởi bẩm Thiên đế, Vân trưởng lão xin gặp.”
Đột nhiên một thanh âm truyền đến, làm cho Lãnh Dực Lăng hồi phục lại tinh thần . Lãnh Dực Lăng đặt lại bàn tay của Hoàng Tự Thủy về vị trí cũ, sau đó hôn nhẹ lên mặt hắn, ôn nhu nói: “Chờ ta một lát, ta sẽ trở lại ngay.”
Ngay tại thời điểm Lãnh Dực Lăng xoay người bước đi, một ngón tay thon dài trắng nõn khẽ cử động.
—————-
“Nương tử, nương tử, chờ ta một chút…”
Nghe được tiếng kêu la thất thanh từ phía sau, Lãnh Phi Tuyên không những không ngừng lại mà còn đi nhanh hơn. Đại phiền toái phía sau, hắn mới không cần dây dưa.
“A…”
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thê lương, ngoài ra còn có tiếng động khác.
“Nương tử, đau quá a, đau quá a…”
Lãnh Phi Tuyên buồn phiền xoay người lại, bước tới kéo cái người ngã sõng soài trên mặt đất lên, lại giúp y phủi bớt đất bụi trên người.
“Nương tử, ta biết ngươi sẽ đau lòng mà, ta rất cảm động nha.”
Thượng Quan Duẫn Thanh dựa vào lực kéo của Lãnh Phi Tuyên mà đứng dậy, trên mặt vẫn không quên trưng ra vẻ mặt đáng thương, kèm theo đôi mắt to tròn bịt kín một tầng sương mù ướt át.
Đối với vẻ mặt này của Thượng Quan Duẫn Thanh, Lãnh Phi Tuyên không lấy gì làm bất ngờ. Thượng Quan Duẫn Thanh dúi mặt vào tay Lãnh Phi Tuyên, trong lòng cười ha hả vì gian kế đã thành công.
Thời gian trên Thiên giới so với nhân gian có chút khác biệt, cho nên, tính tới thời điểm này, so với người phàm trần, Lãnh Phi Tuyên cũng mới chỉ là một hài đồng khoảng bảy tám tuổi. Trong khi đó, Thượng Quan Duẫn Thanh vốn sinh sống dưới nhân gian, tự nhiên so với Lãnh Phi Tuyên cao hơn nửa cái đầu. Và đây có lẽ cũng chính là điểm mà Lãnh Phi Tuyên đau đầu nhất, bởi lẽ ngay từ lúc nhỏ, Thượng Quan Duẫn Thanh đã tuyên bố một câu xanh rờn, ta cao hơn ngươi, cho nên ta là tướng công, ngươi sẽ là mẹ của con chúng ta. Lời lẽ vô lý như vậy hỏi sao Lãnh Phi Tuyên không tức giận chứ.
“Nương tử, ngươi đi gặp Tiểu Thủy ca ca sao? Ta đi cùng ngươi được không?”“Ừ.”
Lãnh Phi Tuyên thản nhiên đáp lại một tiếng, nhưng một tiếng đó đủ để khiến cho Thượng Quan Duẫn Thanh trong bụng sướng rên.
Nhưng mà, cách xưng hô của hắn thật kì quái. Hắn gọi ta là nương tử rồi lại gọi cha ta là ca ca, không phải theo thông thường thì hắn cũng phải gọi cha ta một tiếng cha sao… a, không đúng, cha là mẹ mới đúng…Tận sâu trong đáy lòng, Lãnh Phi Tuyên tự phỉ nhổ mình một phen.
“Ca ca đi gặp phụ thân sao?”
Ở góc rẽ, đột nhiên truyền đến một thanh âm tà mị làm cho Thượng Quan Duẫn Thanh giật nảy người lên. Ngoại hình của chủ nhân âm thanh này rất giống Lãnh Phi Tuyên, cùng sở hữu mái tóc bạch kim, đôi tử nhãn linh động. Trừ bỏ ấn ký tại ấn đường khác nhau thì hắn cùng Lãnh Phi Tuyên giống nhau như đúc. Mà sở hữu nụ cười tà mị đó không phải Lãnh Phi Toàn thì còn ai vào đây.
Thượng Quan Duẫn Thanh nhích sát lại bên người Lãnh Phi Tuyên, tuy vẻ bề ngoài hắn khá giống Tiểu Thủy ca ca, nhưng tính cách của hắn lại y chang Lãnh thúc thúc, âm trầm, vô cùng âm trầm, đặc biệt trên mặt hắn luôn vẽ ra nụ cười hồ ly. Tổng thể đều làm cho người khác cảm thấy như mình bị tính kế. Không tốt như nương tử yêu quý của ta, tuy nương tử hơi ít nói cùng chút lạnh lùng nhưng tính cách lại rất nhu hòa.
“Ngươi cũng đi sao?”
Tuy ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Thượng Quan Duẫn Thanh không ngừng cầu nguyện y đừng đáp ứng.
Dù sao đây cũng là Thiên giới, Thượng Quan Duẫn Thanh hắn hiển nhiên không được thiên vị như trước.
Mà bên này, Lãnh Phi Toàn cũng ‘vừa vặn’ đi đến bên cạnh Thượng Quan Duẫn Thanh, một cỗ hàn khí chạy dọc cơ thể Thượng Quan Duẫn Thanh.
“Duẫn thanh tẩu tẩu”, Lãnh Phi Toàn đột nhiên ghé sát vào một bên tai Thượng Quan Duẫn Thanh gọi một tiếng.
“Làm, làm sao?” Thượng Quan Duẫn Thanh nhìn thẳng vào mắt Lãnh Phi Toàn, chột dạ thầm nghĩ, ta hình như chưa làm việc có lỗi với hắn nha, cũng đâu có phá hư đồ đạc của hắn, hắn sao nhìn ta bằng ánh mắt đó? Ta rốt cuộc gây ra chuyện gì sao?
“Đệ, đừng chọc hắn nữa…”
Lãnh Phi Tuyên rốt cuộc nhịn không nổi bộ dạng quýnh lên của Thượng Quan Duẫn Thanh, liền lên tiếng ngăn cản.
“A, được rồi, được rồi.”
A, là hắn cố ý giỡn chơi ta sao, dọa ta hú vía không à! Thượng Quan Duẫn Thanh nhớ lại mấy lần trước đây cũng là do Lãnh Phi Toàn chọc hắn.
Lúc này, áp lực bên trong Thúy Vi cung vô cùng nặng nề, Lãnh Dực Lăng đứng trân trân giữa cung, hai tay siết chặt thành quyền, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Phụ vương, có chuyện gì sao?”
Phi Tuyên không để ý ngọc thai, khẩn trương hỏi luôn.
Lãnh Dực Lăng vẫn duy trì im lặng, hàm răng cắn chặt, dằn xuống bạo động trong lòng.
Phi Toàn sau khi quan sát bốn phía mới lên tiếng nói: “Phụ vương, đừng vội. Kết giới Thúy vi cung là do chính tay phụ vương thiết trí. Nếu là có ngoại nhân tiến vào, phụ vương nhất định sẽ biết. Nếu phụ vương không có cảm giác gì, điều đó chứng tỏ cha vẫn còn bên trong…”
Chỉ một câu của Lãnh Phi Toàn đã đánh thức được thần trí của Lãnh Dực Lăng. Y vội vàng chạy tới hoa viên, quả nhiên, phía dưới tàng cây anh đào có bóng dáng ái nhân bảo bối của y.
Lãnh Dực Lăng chậm rãi tiến về phía trước, ôm lấy thân thể yếu ớt của hắn, gác cằm lên cổ hắn, bắt từng nhịp hơi thở của người trong lòng. Cảm xúc lúc này trong người Lãnh Dực Lăng không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt được.
Hoàng Tự Thủy cầm lấy hai bàn tay của Lãnh Dực Lăng, cảm thụ từng nhịp đập của mạch máu, trong mắt ánh lên vẻ nhu hòa ấm áp.
Cuộc sống tươi đẹp hé mở từ đây…
~ Toàn văn hoàn ~
Thiên đình, Thúy Vi cung vẫn như nghìn năm trước, hoa cỏ không những trải dài trên mặt đất, mà còn leo thành một dàn, kéo dài đến vô tận, thi thoảng còn vương trên mặt đất những cánh hoa ngũ sắc quý hiếm.
Bắt mắt nhất trong Thúy Vi cung không phải là những loài hoa cỏ quý hiếm, mà chính là chiếc ngọc thai thuần bạch được rất nhiều đóa hoa tươi mát bao bọc. Trên ngọc thai, có một người đoan chính nằm ở đó, mái tóc xanh lam dài mượt mà buông xõa, bàn tay tinh tế đặt trước ngực, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng như ẩn như hiện ý cười.
Không ai biết được, người đó ngủ đã rất lâu rồi, giấc ngủ của y kéo dài từ một nghìn năm về trước.
Một nghìn năm, đối với tiên nhân mà nói bất quá cũng chỉ trong chớp mắt, nhưng đối với Lãnh Dực Lăng mà nói, một nghìn năm qua kéo dài thật là dài. Y cơ hồ ngồi đếm từng giây trôi qua, không lúc nào không mòn mỏi trông ngóng ái nhân của y tỉnh lại, dù chỉ là động một ngón tay thôi y cũng cảm thấy vui vẻ. Chỉ là, cái gì cũng không có! Ái nhân của y vẫn nằm im, không hề có chút phản ứng nào, sắc mặt tái nhợt không sức sống. Có lẽ, đây chính là một phương thức khác mà hắn dùng để trừng phạt y.
Lãnh Dực Lăng nắm lấy bàn tay lành lạnh của Hoàng Tự Thủy, nhớ lại nghìn năm trước, cái ngày hắn lần đầu tiên mở ra cánh cửa Uổng Sinh,khi đó để thi triển được pháp thuật, hắn đã bị hao tổn toàn bộ pháp lực. Đã vậy, chỉ để cứu y ra mà hắn đã không màng tới sống chết, lần thứ hai mở cánh cổng Uổng Sinh để y có thể đi ra. Thân thể vì cạn kiệt sinh lực mà lâm vào giấc ngủ sâu, đến nay cũng chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Đứa ngốc, ngươi chỉ cần gọi ta một tiếng, ta lập tức sẽ đi ra, cần gì phải hành hạ bản thân mình chứ. Có lẽ đúng như lời Thu Lan đã từng nói, hắn làm vậy là vì không muốn để bản thân áy náy. Đứa trẻ thiện lương luôn ngốc như vậy sao? Vì một người như ta mà cảm thấy áy náy, nguyện ý chờ ta nghìn năm… vậy sao đến giờ vẫn chưa tỉnh lại?
“Khởi bẩm Thiên đế, Vân trưởng lão xin gặp.”
Đột nhiên một thanh âm truyền đến, làm cho Lãnh Dực Lăng hồi phục lại tinh thần . Lãnh Dực Lăng đặt lại bàn tay của Hoàng Tự Thủy về vị trí cũ, sau đó hôn nhẹ lên mặt hắn, ôn nhu nói: “Chờ ta một lát, ta sẽ trở lại ngay.”
Ngay tại thời điểm Lãnh Dực Lăng xoay người bước đi, một ngón tay thon dài trắng nõn khẽ cử động.
—————-
“Nương tử, nương tử, chờ ta một chút…”
Nghe được tiếng kêu la thất thanh từ phía sau, Lãnh Phi Tuyên không những không ngừng lại mà còn đi nhanh hơn. Đại phiền toái phía sau, hắn mới không cần dây dưa.
“A…”
Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thê lương, ngoài ra còn có tiếng động khác.
“Nương tử, đau quá a, đau quá a…”
Lãnh Phi Tuyên buồn phiền xoay người lại, bước tới kéo cái người ngã sõng soài trên mặt đất lên, lại giúp y phủi bớt đất bụi trên người.
“Nương tử, ta biết ngươi sẽ đau lòng mà, ta rất cảm động nha.”
Thượng Quan Duẫn Thanh dựa vào lực kéo của Lãnh Phi Tuyên mà đứng dậy, trên mặt vẫn không quên trưng ra vẻ mặt đáng thương, kèm theo đôi mắt to tròn bịt kín một tầng sương mù ướt át.
Đối với vẻ mặt này của Thượng Quan Duẫn Thanh, Lãnh Phi Tuyên không lấy gì làm bất ngờ. Thượng Quan Duẫn Thanh dúi mặt vào tay Lãnh Phi Tuyên, trong lòng cười ha hả vì gian kế đã thành công.
Thời gian trên Thiên giới so với nhân gian có chút khác biệt, cho nên, tính tới thời điểm này, so với người phàm trần, Lãnh Phi Tuyên cũng mới chỉ là một hài đồng khoảng bảy tám tuổi. Trong khi đó, Thượng Quan Duẫn Thanh vốn sinh sống dưới nhân gian, tự nhiên so với Lãnh Phi Tuyên cao hơn nửa cái đầu. Và đây có lẽ cũng chính là điểm mà Lãnh Phi Tuyên đau đầu nhất, bởi lẽ ngay từ lúc nhỏ, Thượng Quan Duẫn Thanh đã tuyên bố một câu xanh rờn, ta cao hơn ngươi, cho nên ta là tướng công, ngươi sẽ là mẹ của con chúng ta. Lời lẽ vô lý như vậy hỏi sao Lãnh Phi Tuyên không tức giận chứ.
“Nương tử, ngươi đi gặp Tiểu Thủy ca ca sao? Ta đi cùng ngươi được không?”“Ừ.”
Lãnh Phi Tuyên thản nhiên đáp lại một tiếng, nhưng một tiếng đó đủ để khiến cho Thượng Quan Duẫn Thanh trong bụng sướng rên.
Nhưng mà, cách xưng hô của hắn thật kì quái. Hắn gọi ta là nương tử rồi lại gọi cha ta là ca ca, không phải theo thông thường thì hắn cũng phải gọi cha ta một tiếng cha sao… a, không đúng, cha là mẹ mới đúng…Tận sâu trong đáy lòng, Lãnh Phi Tuyên tự phỉ nhổ mình một phen.
“Ca ca đi gặp phụ thân sao?”
Ở góc rẽ, đột nhiên truyền đến một thanh âm tà mị làm cho Thượng Quan Duẫn Thanh giật nảy người lên. Ngoại hình của chủ nhân âm thanh này rất giống Lãnh Phi Tuyên, cùng sở hữu mái tóc bạch kim, đôi tử nhãn linh động. Trừ bỏ ấn ký tại ấn đường khác nhau thì hắn cùng Lãnh Phi Tuyên giống nhau như đúc. Mà sở hữu nụ cười tà mị đó không phải Lãnh Phi Toàn thì còn ai vào đây.
Thượng Quan Duẫn Thanh nhích sát lại bên người Lãnh Phi Tuyên, tuy vẻ bề ngoài hắn khá giống Tiểu Thủy ca ca, nhưng tính cách của hắn lại y chang Lãnh thúc thúc, âm trầm, vô cùng âm trầm, đặc biệt trên mặt hắn luôn vẽ ra nụ cười hồ ly. Tổng thể đều làm cho người khác cảm thấy như mình bị tính kế. Không tốt như nương tử yêu quý của ta, tuy nương tử hơi ít nói cùng chút lạnh lùng nhưng tính cách lại rất nhu hòa.
“Ngươi cũng đi sao?”
Tuy ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Thượng Quan Duẫn Thanh không ngừng cầu nguyện y đừng đáp ứng.
Dù sao đây cũng là Thiên giới, Thượng Quan Duẫn Thanh hắn hiển nhiên không được thiên vị như trước.
Mà bên này, Lãnh Phi Toàn cũng ‘vừa vặn’ đi đến bên cạnh Thượng Quan Duẫn Thanh, một cỗ hàn khí chạy dọc cơ thể Thượng Quan Duẫn Thanh.
“Duẫn thanh tẩu tẩu”, Lãnh Phi Toàn đột nhiên ghé sát vào một bên tai Thượng Quan Duẫn Thanh gọi một tiếng.
“Làm, làm sao?” Thượng Quan Duẫn Thanh nhìn thẳng vào mắt Lãnh Phi Toàn, chột dạ thầm nghĩ, ta hình như chưa làm việc có lỗi với hắn nha, cũng đâu có phá hư đồ đạc của hắn, hắn sao nhìn ta bằng ánh mắt đó? Ta rốt cuộc gây ra chuyện gì sao?
“Đệ, đừng chọc hắn nữa…”
Lãnh Phi Tuyên rốt cuộc nhịn không nổi bộ dạng quýnh lên của Thượng Quan Duẫn Thanh, liền lên tiếng ngăn cản.
“A, được rồi, được rồi.”
A, là hắn cố ý giỡn chơi ta sao, dọa ta hú vía không à! Thượng Quan Duẫn Thanh nhớ lại mấy lần trước đây cũng là do Lãnh Phi Toàn chọc hắn.
Lúc này, áp lực bên trong Thúy Vi cung vô cùng nặng nề, Lãnh Dực Lăng đứng trân trân giữa cung, hai tay siết chặt thành quyền, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Phụ vương, có chuyện gì sao?”
Phi Tuyên không để ý ngọc thai, khẩn trương hỏi luôn.
Lãnh Dực Lăng vẫn duy trì im lặng, hàm răng cắn chặt, dằn xuống bạo động trong lòng.
Phi Toàn sau khi quan sát bốn phía mới lên tiếng nói: “Phụ vương, đừng vội. Kết giới Thúy vi cung là do chính tay phụ vương thiết trí. Nếu là có ngoại nhân tiến vào, phụ vương nhất định sẽ biết. Nếu phụ vương không có cảm giác gì, điều đó chứng tỏ cha vẫn còn bên trong…”
Chỉ một câu của Lãnh Phi Toàn đã đánh thức được thần trí của Lãnh Dực Lăng. Y vội vàng chạy tới hoa viên, quả nhiên, phía dưới tàng cây anh đào có bóng dáng ái nhân bảo bối của y.
Lãnh Dực Lăng chậm rãi tiến về phía trước, ôm lấy thân thể yếu ớt của hắn, gác cằm lên cổ hắn, bắt từng nhịp hơi thở của người trong lòng. Cảm xúc lúc này trong người Lãnh Dực Lăng không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt được.
Hoàng Tự Thủy cầm lấy hai bàn tay của Lãnh Dực Lăng, cảm thụ từng nhịp đập của mạch máu, trong mắt ánh lên vẻ nhu hòa ấm áp.
Cuộc sống tươi đẹp hé mở từ đây…
~ Toàn văn hoàn ~
/62
|