Bạch Thượng Thư thoạt nhìn không thấy tinh thần thế nào, giữa mi lại rõ ràng có đại ý, nghe Sương Sương hỏi, tay vốn đang trêu chọc chén trà bị kiềm hãm, hắn buông chén trà sứ màu xanh trong tay xuống, chần chừ mà ngưng trọng hỏi “Sương Sương, hôm qua Mạt nhi ở chỗ ngươi bị thương, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Hắn hôm qua đến quý phủ Tần tướng quân làm khách, mãi cho đến đêm khuya mới trở về, bởi vì lão bằng hữu gặp nhau, khó tránh khỏi cao hứng uống say, về phủ cũng đã hỗn loạn, liền dính giường ngủ.
Sáng nay trời còn chưa sáng, hắn đã bị Nhị phu nhân đánh thức, sau đó một phen nước mắt nước mũi nói việc Tiêu Hàn Lâm tặng lễ vật cùng với Bạch Vân Mạt bị thương.
Nhị phu nhân khóc nháo muốn hắn vì Bạch Vân Mạt mà lấy lại công đạo, hắn cũng hiểu được sự tình quá mức kỳ quái, thế nào mới cố gượng thân thể vốn không thoải mái, sớm liền tự mình đến Hương Tuyết các, muốn biết rõ ràng mọi chuyện.
Đương nhiên, trừ việc đó ra, còn có chuyện nàng cùng Lâm vương quan hệ.
Sương Sương nháy nháy mắt, ngón tay xoa huyệt thái dương, vài phần châm chọc nói “Cha, ngươi sao vẫn bộ dáng lão như vậy? Tùy tiện nghe 2 người bọn họ nói vài câu, liền nhận định là ta ra tay thương Bạch Vân Mạt? Ngươi có chứng cứ chứng minh là ta làm sao?”
“Này…” Sắc mặt Bạch Thượng Thư cương một chút, trong mắt xẹt qua một chút áy náy, hắn xác thực không nghĩ tới Bạch Vân Mạt sẽ oan uổng Bạch Sương Sương, trừ bỏ nha hoàn Bạch Vân Mạt ra, cũng không biết lấy cái gì có căn cứ chính xác để xác minh.
Nhưng, vết thương trên mặt nàng hắn vẫn có xem qua, băng thật dày một tằng băng gạc, nằm mê man ở trên giường, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, hoàn toàn không có khí diễm kiêu ngạo như ngày xưa.
Hắn hiểu biết nữ nhi này, cho dù nàng lại tùy hứng như thế nào, cũng sẽ không lấy chính dung mạo bảo bối nhất của mình đến hồ nháo.
“Là ta làm, ngươi muốn như thế nào?” Sương Sương lười biếng bắt chéo chân lên, hai con ngươi tràn đầy lưu quang, dấu đi lãnh liệt ở trong mắt.
Nàng luôn luôn dám làm dám chịu, phản ứng của Bạch Thượng Thư hoàn toàn là dự kiến bên trong, một khi đã như vậy, nàng cũng lười lại vô nghĩa.
Bạch Thượng Thư nghe thấy nàng thừa nhận, ngoài ý muốn cũng không có tức giận hoặc là giáo huấn nàng, ngữ khí hắn so với ngày thường còn trưởng giả hơn, lời nói thấm thía ý tứ hàm xúc “Sương Sương, ngươi cùng cha nói thật, ngươi rốt cuộc dùng cái gì để thương Mạt nhi? Đỗ Quyên nói, nàng căn bản không có nhìn thấy ngươi động tay, mặt Mạt nhi đã bị thương” Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói “Đúng rồi, còn có cái bình hoa kia, ngươi làm sao có thể làm cho nó rơi xuống?”
Khi hắn nghe nhị phu nhân kể lại tất cả sự tình trải qua, thậm chí không thể tưởng tượng được.
Nữ nhi này từ nhỏ nói không nhiều lắm, tính tình lại hướng nội, làm sao có thể làm được những việc đó?
Chẳng lẽ, nàng vài năm trước sống trong Tinh Tuệ am, học được cái Tà môn, Vu thuật gì?
Hắn hôm qua đến quý phủ Tần tướng quân làm khách, mãi cho đến đêm khuya mới trở về, bởi vì lão bằng hữu gặp nhau, khó tránh khỏi cao hứng uống say, về phủ cũng đã hỗn loạn, liền dính giường ngủ.
Sáng nay trời còn chưa sáng, hắn đã bị Nhị phu nhân đánh thức, sau đó một phen nước mắt nước mũi nói việc Tiêu Hàn Lâm tặng lễ vật cùng với Bạch Vân Mạt bị thương.
Nhị phu nhân khóc nháo muốn hắn vì Bạch Vân Mạt mà lấy lại công đạo, hắn cũng hiểu được sự tình quá mức kỳ quái, thế nào mới cố gượng thân thể vốn không thoải mái, sớm liền tự mình đến Hương Tuyết các, muốn biết rõ ràng mọi chuyện.
Đương nhiên, trừ việc đó ra, còn có chuyện nàng cùng Lâm vương quan hệ.
Sương Sương nháy nháy mắt, ngón tay xoa huyệt thái dương, vài phần châm chọc nói “Cha, ngươi sao vẫn bộ dáng lão như vậy? Tùy tiện nghe 2 người bọn họ nói vài câu, liền nhận định là ta ra tay thương Bạch Vân Mạt? Ngươi có chứng cứ chứng minh là ta làm sao?”
“Này…” Sắc mặt Bạch Thượng Thư cương một chút, trong mắt xẹt qua một chút áy náy, hắn xác thực không nghĩ tới Bạch Vân Mạt sẽ oan uổng Bạch Sương Sương, trừ bỏ nha hoàn Bạch Vân Mạt ra, cũng không biết lấy cái gì có căn cứ chính xác để xác minh.
Nhưng, vết thương trên mặt nàng hắn vẫn có xem qua, băng thật dày một tằng băng gạc, nằm mê man ở trên giường, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, hoàn toàn không có khí diễm kiêu ngạo như ngày xưa.
Hắn hiểu biết nữ nhi này, cho dù nàng lại tùy hứng như thế nào, cũng sẽ không lấy chính dung mạo bảo bối nhất của mình đến hồ nháo.
“Là ta làm, ngươi muốn như thế nào?” Sương Sương lười biếng bắt chéo chân lên, hai con ngươi tràn đầy lưu quang, dấu đi lãnh liệt ở trong mắt.
Nàng luôn luôn dám làm dám chịu, phản ứng của Bạch Thượng Thư hoàn toàn là dự kiến bên trong, một khi đã như vậy, nàng cũng lười lại vô nghĩa.
Bạch Thượng Thư nghe thấy nàng thừa nhận, ngoài ý muốn cũng không có tức giận hoặc là giáo huấn nàng, ngữ khí hắn so với ngày thường còn trưởng giả hơn, lời nói thấm thía ý tứ hàm xúc “Sương Sương, ngươi cùng cha nói thật, ngươi rốt cuộc dùng cái gì để thương Mạt nhi? Đỗ Quyên nói, nàng căn bản không có nhìn thấy ngươi động tay, mặt Mạt nhi đã bị thương” Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói “Đúng rồi, còn có cái bình hoa kia, ngươi làm sao có thể làm cho nó rơi xuống?”
Khi hắn nghe nhị phu nhân kể lại tất cả sự tình trải qua, thậm chí không thể tưởng tượng được.
Nữ nhi này từ nhỏ nói không nhiều lắm, tính tình lại hướng nội, làm sao có thể làm được những việc đó?
Chẳng lẽ, nàng vài năm trước sống trong Tinh Tuệ am, học được cái Tà môn, Vu thuật gì?
/59
|