Tại sân bay Tân Sơn Nhất
_Phong à , chị về rồi . Đừng nói cho ai biết nha
…
_Chị muốn gây bất ngờ cho mọi người thôi mà .
…
_Mai gặp
…
_Ở khách sạn cũng được mà . Thôi bye .
Nó cúp máy cái rụp dù người đầu dây bên kia vẫn còn tức tối và tiếc nuối . Nó cuối cùng cũng trở về đất nước thân yêu của nó rồi . 5 năm nhìn lại , nó không thấy phố xá thay đổi gì nhưng chính con người nó đã có một sự thay đổi lớn . Ngụy trang cái vỏ bọc lạnh lùng chỉ vì không muốn ai kết bạn với nó thôi . Sống thế những 5 năm đất khách quê người .
Nó – Hải Băng , từ Hàn Quốc về nước . Nó mặc cái quần cụt màu xanh dương , áo cánh dơi màu trắng , một cái nón rộng vành màu xám được đội lệch .
Nó đi dạo cùng chiếc va li xinh xắn . Nó đi lang thang qua từng con phố , từng quán ăn và nó đi qua từng con người nơi đây . Biết đâu những người mà nó từng lướt qua sẽ có người là nơi gửi gắm tâm sự , tình cảm của nó . Nó đến một nơi , nơi nào nó đâu có biết .Nó bước qua một cây cầu lớn , nhìn xuống nước rồi thở dài . Nó ngẫm nghĩ lại cuộc đời và số phận của nó . Cái tuổi 17 của nó bắt đầu như thế nào đây . Bỗng nhiên gió thổi nón nó sang phía bên kia cầu , nó phải chạy để chụp cái nón . Cầu này thật lớn nên nó phải chạy nhanh và vật lộn với gió chứ không cái nón nó bay bay rồi yên vị trên mặt nước mất . Nhưng …
1s
2s
3s
_Ơ , xin lỗi
Nó phóng xuống . Khi nảy nó chụp cái nón đã phóng lên người tên đó luôn . Hai cái tim hai đứa như muốn nhảy ra ngoài . Nó ngại ngùng đi ra nơi khác
Còn lại nơi đây, tên đó nhìn nó chăm chú . Nó có một ánh mắt vô hồn , lời nói thanh thoát nhẹ nhàng như tiếng sương . Liệu tên đó còn có cơ hội gặp lại nó .
Nó giờ đã mõi chân lắm rồi nên quyết định ghé vào một quá ăn gần đó . Quán rất bắt mắt và dễ thương . Nó ngồi vào bàn cuối , gần cửa sổ , mắt nhìn xa xăm một nơi không nhất định . Chị phục vụ tới chỗ nó , tay run run :
_Quý khách dùng gì
_Caffe
Mọi người nhìn vào nó xì xầm . Một thoáng chị phục vụ lại , đặt ly nước xuống nhưng tay run quá nên nước rơi ra ngoài một ít .
_Xin lỗi quý khách
_Không sao
Chỉ chờ có thế , chỉ ấy chạy đâu mắt dạng luôn . Bởi vì bây giờ nhân vật quan trọng tới :
_Này,cô biết đây là chỗ dộc quyền của tôi không hả- Một người mới xuất hiện,rất handsome
_ … - Im lặng là truyền thống của nó
_Cô có tai không hả - Người đó hét
_Anh có mù không – Nó ngước lên nhìn người đó
_Không . À mà … - Người đó chợt nhớ ra mới thấy tự nhiên trả lời câu nó tào lao của nó thì
_Anh không thấy tai tôi à
Người đó đơ luôn . Vài giây giây mới trấn tĩnh lại thì tiếp tục quát
_Chỗ ngồi này là nơi chỉ có tôi được ngồi thôi đấy , biết không
Nó im bặt
_Cô đúng là ngoan cố , biết tôi là ai không ? Đụng vào tôi thì cô …
Woa . Một cảm giác mát mát , ấm ấm trên mặt người đó . Nó tạt ly caffe vào mặt người đó đấy rồi bỏ đi . Tên đó vẫn đơ . Đến vào phút sau người này mới chợt ra khỏi giấc mộng .
_Nếu còn gặp lại thì cô coi chừng đó , à mà cô …
Bây giờ tên này mới để ý hình dáng , gương mặt , giọng nói rồi chợt nhớ
Nó đi vòng vòng thành phố . Chợt môi nó nhếch lên đường cong đầy ẩn ý
_Những ngôi sao mới , gặp nhau rồi .
Ở nhà bọn hắn
_Nè , Nhật Minh,Hải Đăng lại bar đi – Tên Duy Khánh đang điện với cùng lúc với 2 tên kia
< Tối nay ngủ sớm đi , mai ở công ty có sự kiện đặc biệt nên chúng ta phải tới sớm chứ > Hải Đăng
Tên Nhật Minh lạnh lùng nói , cứ như nó vậy
_Mất cả hứng , mệt . Thôi hai người về chung đi , không gặp ở bar thì về nhà tôi kể
Giờ mới chiều thôi , vậy mà lần này cả 3 đứa cùng ở nhà mới ghê chứ . Bình thường cả bọn đi chơi , đi quậy ở bar thôi
_Giờ mới chiểu mà, lại bar mà chết choc gì đâu .Hai đứa tụi bây tới giờ lên cơn hả gì vậy?!!!
_Mai có tiệc chào đón giám đốc mà . Cậu mà không đến thì cậu bị đuổi việc đó - Hải Đăng
_Hứ - Hếch cả mặt lên – Tôi nổi tiếng thế này ai không muốn mời
_Cậu ta quên rồi – Nhật Minh khoanh tay dựa vào ghế
_Người ta nói : Những ai không trung thành và có ý đồ đen tối sẽ bị giám đốc đuổi khỏi công ty, tạo nhiều lời đồn độc địa
_À ờ quên
_Rốt cuộc là cậu kêu về đây làm cái gì thế - Nhật Minh đang phát bực vì nghe lảm nhảm
_Nói thì phát ghét , hôm nay tại cái quán mà bọn mình hay tới lui đó , có một nhỏ ngồi vào chỗ độc quyền của bọn mình nè
_Thì sao – Nhật Minh có chút hứng thú
_Đứa nào gan lớn thế
_Một con nhỏ xấu kinh khủng ( Nó xấu lắm đấy ạ, thế mà các minh tinh còn phải ngước nhìn cơ ) ngồi vào chỗ bọn mình , tôi lại bảo nhỏ , nhỏ không nghe . Mắng nhỏ nhỏ cũng chẳm thấm thía . Thế mà nhỏ còn tạt nước vào mặt tôi nữa rồi biến đâu luôn . Tức quá mà
_Đáng đời . Háhá . Con gái mà ăn nói vậy không bị tạt nước thì cũng bị tát thôi . Cậu trước giờ hay tán gái lắm mà , giờ để gái lắm cho cậu tỉnh nhá . Hôm nào gọi nhỏ ra mà khen cái
_Cậu – Duy Khành giận mặt tím tái còn Hải Đăng thì cười như điên
Nó đang ở trong khách sạn , hết sức chán luôn . Nó nằm dài trên giường , đeo tai nghe , chăm chú vẽ tranh
…Neutge danijijom ma
Sureun meollijom haebwa
Yeolsaljjari aecheoreom mareul andeutni …
Nhạc chuông Nagging của nó reo lên
_Gì
_Không
_Kệ
_Từ 0h sang đến 23h59’ khuya
< Chị nói thế thì chả nói còn hơn >
_Bye – Nó cúp máy rồi
~~~
Sáng 6.00
Tại khách sạn , nó đang loay hoay tìm trang phục . Mà trong cái vai li của nó có 10 bộ dạ hội thôi à . Cuối cùng nó cũng chọn được cái ưng ý . Nó có màu xanh da trời , phần áo ôm sát cơ thể , có màu trắng của mây và những hoa tuyết đang rơi . Phần váy dài phủ kín chân nó , có hình một cô gái dựa vào thân cây hứng những hoa tuyết đang rơi
Bên Hải Đăng , Duy Khánh và Nhật Minh đang ở party tổ chức ngoài trời . Buổi tiệc chỉ có những người trong công ti , chẳng có người ngoài nào có thể lọt vào . Mọi nhân viên và diễn viên của công ty xếp thánh hai hang chào đón vị giám đốc bí mật
Chiếc xe màu đen chạy nhanh tới trước cổng bỗng thắng gấp. Mọi người hồi hộp khi cửa chiếc xe đang mở
_Xin chào – Nó cuối đầu chào hỏi mọi người
Tất cả mọi người đều sửng sốt và đứng hình
ị>ị>ông>
_Phong à , chị về rồi . Đừng nói cho ai biết nha
…
_Chị muốn gây bất ngờ cho mọi người thôi mà .
…
_Mai gặp
…
_Ở khách sạn cũng được mà . Thôi bye .
Nó cúp máy cái rụp dù người đầu dây bên kia vẫn còn tức tối và tiếc nuối . Nó cuối cùng cũng trở về đất nước thân yêu của nó rồi . 5 năm nhìn lại , nó không thấy phố xá thay đổi gì nhưng chính con người nó đã có một sự thay đổi lớn . Ngụy trang cái vỏ bọc lạnh lùng chỉ vì không muốn ai kết bạn với nó thôi . Sống thế những 5 năm đất khách quê người .
Nó – Hải Băng , từ Hàn Quốc về nước . Nó mặc cái quần cụt màu xanh dương , áo cánh dơi màu trắng , một cái nón rộng vành màu xám được đội lệch .
Nó đi dạo cùng chiếc va li xinh xắn . Nó đi lang thang qua từng con phố , từng quán ăn và nó đi qua từng con người nơi đây . Biết đâu những người mà nó từng lướt qua sẽ có người là nơi gửi gắm tâm sự , tình cảm của nó . Nó đến một nơi , nơi nào nó đâu có biết .Nó bước qua một cây cầu lớn , nhìn xuống nước rồi thở dài . Nó ngẫm nghĩ lại cuộc đời và số phận của nó . Cái tuổi 17 của nó bắt đầu như thế nào đây . Bỗng nhiên gió thổi nón nó sang phía bên kia cầu , nó phải chạy để chụp cái nón . Cầu này thật lớn nên nó phải chạy nhanh và vật lộn với gió chứ không cái nón nó bay bay rồi yên vị trên mặt nước mất . Nhưng …
1s
2s
3s
_Ơ , xin lỗi
Nó phóng xuống . Khi nảy nó chụp cái nón đã phóng lên người tên đó luôn . Hai cái tim hai đứa như muốn nhảy ra ngoài . Nó ngại ngùng đi ra nơi khác
Còn lại nơi đây, tên đó nhìn nó chăm chú . Nó có một ánh mắt vô hồn , lời nói thanh thoát nhẹ nhàng như tiếng sương . Liệu tên đó còn có cơ hội gặp lại nó .
Nó giờ đã mõi chân lắm rồi nên quyết định ghé vào một quá ăn gần đó . Quán rất bắt mắt và dễ thương . Nó ngồi vào bàn cuối , gần cửa sổ , mắt nhìn xa xăm một nơi không nhất định . Chị phục vụ tới chỗ nó , tay run run :
_Quý khách dùng gì
_Caffe
Mọi người nhìn vào nó xì xầm . Một thoáng chị phục vụ lại , đặt ly nước xuống nhưng tay run quá nên nước rơi ra ngoài một ít .
_Xin lỗi quý khách
_Không sao
Chỉ chờ có thế , chỉ ấy chạy đâu mắt dạng luôn . Bởi vì bây giờ nhân vật quan trọng tới :
_Này,cô biết đây là chỗ dộc quyền của tôi không hả- Một người mới xuất hiện,rất handsome
_ … - Im lặng là truyền thống của nó
_Cô có tai không hả - Người đó hét
_Anh có mù không – Nó ngước lên nhìn người đó
_Không . À mà … - Người đó chợt nhớ ra mới thấy tự nhiên trả lời câu nó tào lao của nó thì
_Anh không thấy tai tôi à
Người đó đơ luôn . Vài giây giây mới trấn tĩnh lại thì tiếp tục quát
_Chỗ ngồi này là nơi chỉ có tôi được ngồi thôi đấy , biết không
Nó im bặt
_Cô đúng là ngoan cố , biết tôi là ai không ? Đụng vào tôi thì cô …
Woa . Một cảm giác mát mát , ấm ấm trên mặt người đó . Nó tạt ly caffe vào mặt người đó đấy rồi bỏ đi . Tên đó vẫn đơ . Đến vào phút sau người này mới chợt ra khỏi giấc mộng .
_Nếu còn gặp lại thì cô coi chừng đó , à mà cô …
Bây giờ tên này mới để ý hình dáng , gương mặt , giọng nói rồi chợt nhớ
Nó đi vòng vòng thành phố . Chợt môi nó nhếch lên đường cong đầy ẩn ý
_Những ngôi sao mới , gặp nhau rồi .
Ở nhà bọn hắn
_Nè , Nhật Minh,Hải Đăng lại bar đi – Tên Duy Khánh đang điện với cùng lúc với 2 tên kia
< Tối nay ngủ sớm đi , mai ở công ty có sự kiện đặc biệt nên chúng ta phải tới sớm chứ > Hải Đăng
Tên Nhật Minh lạnh lùng nói , cứ như nó vậy
_Mất cả hứng , mệt . Thôi hai người về chung đi , không gặp ở bar thì về nhà tôi kể
Giờ mới chiều thôi , vậy mà lần này cả 3 đứa cùng ở nhà mới ghê chứ . Bình thường cả bọn đi chơi , đi quậy ở bar thôi
_Giờ mới chiểu mà, lại bar mà chết choc gì đâu .Hai đứa tụi bây tới giờ lên cơn hả gì vậy?!!!
_Mai có tiệc chào đón giám đốc mà . Cậu mà không đến thì cậu bị đuổi việc đó - Hải Đăng
_Hứ - Hếch cả mặt lên – Tôi nổi tiếng thế này ai không muốn mời
_Cậu ta quên rồi – Nhật Minh khoanh tay dựa vào ghế
_Người ta nói : Những ai không trung thành và có ý đồ đen tối sẽ bị giám đốc đuổi khỏi công ty, tạo nhiều lời đồn độc địa
_À ờ quên
_Rốt cuộc là cậu kêu về đây làm cái gì thế - Nhật Minh đang phát bực vì nghe lảm nhảm
_Nói thì phát ghét , hôm nay tại cái quán mà bọn mình hay tới lui đó , có một nhỏ ngồi vào chỗ độc quyền của bọn mình nè
_Thì sao – Nhật Minh có chút hứng thú
_Đứa nào gan lớn thế
_Một con nhỏ xấu kinh khủng ( Nó xấu lắm đấy ạ, thế mà các minh tinh còn phải ngước nhìn cơ ) ngồi vào chỗ bọn mình , tôi lại bảo nhỏ , nhỏ không nghe . Mắng nhỏ nhỏ cũng chẳm thấm thía . Thế mà nhỏ còn tạt nước vào mặt tôi nữa rồi biến đâu luôn . Tức quá mà
_Đáng đời . Háhá . Con gái mà ăn nói vậy không bị tạt nước thì cũng bị tát thôi . Cậu trước giờ hay tán gái lắm mà , giờ để gái lắm cho cậu tỉnh nhá . Hôm nào gọi nhỏ ra mà khen cái
_Cậu – Duy Khành giận mặt tím tái còn Hải Đăng thì cười như điên
Nó đang ở trong khách sạn , hết sức chán luôn . Nó nằm dài trên giường , đeo tai nghe , chăm chú vẽ tranh
…Neutge danijijom ma
Sureun meollijom haebwa
Yeolsaljjari aecheoreom mareul andeutni …
Nhạc chuông Nagging của nó reo lên
_Gì
_Không
_Kệ
_Từ 0h sang đến 23h59’ khuya
< Chị nói thế thì chả nói còn hơn >
_Bye – Nó cúp máy rồi
~~~
Sáng 6.00
Tại khách sạn , nó đang loay hoay tìm trang phục . Mà trong cái vai li của nó có 10 bộ dạ hội thôi à . Cuối cùng nó cũng chọn được cái ưng ý . Nó có màu xanh da trời , phần áo ôm sát cơ thể , có màu trắng của mây và những hoa tuyết đang rơi . Phần váy dài phủ kín chân nó , có hình một cô gái dựa vào thân cây hứng những hoa tuyết đang rơi
Bên Hải Đăng , Duy Khánh và Nhật Minh đang ở party tổ chức ngoài trời . Buổi tiệc chỉ có những người trong công ti , chẳng có người ngoài nào có thể lọt vào . Mọi nhân viên và diễn viên của công ty xếp thánh hai hang chào đón vị giám đốc bí mật
Chiếc xe màu đen chạy nhanh tới trước cổng bỗng thắng gấp. Mọi người hồi hộp khi cửa chiếc xe đang mở
_Xin chào – Nó cuối đầu chào hỏi mọi người
Tất cả mọi người đều sửng sốt và đứng hình
ị>ị>ông>
/65
|