_Cậu ngồi xuống đi tôi giúp cho – Nó khuyên
_Tôi không sao
_Sao lai không sao . Anh (kêu Hải Đăng đó) , hộp cứu thương
Hải Đăng vọt lên lầu với vận tốc ánh sang để lấy cái hộp cho nó
_Nè , em biết làm không
_Chắc ổn , nè cởi áo ra
_Tôi không biết cô là con gái – Nhật Minh nói nó (con gái gì mà kêu con trai cởi đồ thế ) – Nhưng vai tôi bị thương sao cởi
*Roẹt*Roẹt*
Nó lấy kéo cắt áo Nhật Minh (ai bảo là áo thun chi , khó cởi lắm , nên nó đâu thể làm cách khác) Sau khi lau những vết máu bên ngoài , rửa vết thương rồi thoa thuốc
_A…a… - Nhật Minh rên
_Xin lỗi – “Nhưng rát mới là nó mà , la gì” Nó vừa nói vừa ngẫm nghĩ
Nó lấy đồ băng vai cho Nhật Minh , rất ư là đẹp mắt . Tinh nghịch – nó lấy bút xanh vẽ một con rùa lên
_Xong rồi đó – Nó khều
_Lần nào gặp cô cũng phải đụng chạm thế này à
_Ai biết . Đừng đụng vào vết thương và thấm nước
_ Cô nên nhắc hay thằng kia kìa
Duy Khánh từ từ lại gần Nhật Minh , cầm theo cây bút lông màu đỏ vẽ má hồng cho con rùa . Kèm theo chữ khó ưa
_Cậu hay nhỉ - Nó nhìn Duy Khánh
_Nhật Minh băng bó thì trông xinh phết nhỉ
Duy Khánh và Hải Đăng quay lưng lại cười thầm . Dù họ như thế nào và ở trong hoàn cảnh nào thì cũng biết tạo nụ cười cho nhau
_Tại sao cô giúp tôi - Nhật Minh hỏi nó
_Vì cậu là bạn anh tôi – Nó vẫn lạnh
_Nhưng tôi vẫn phải nói cám ơn cô – Nhật Minh nói nhỏ nhưng nó nghe thấy
“Tôi có một cách nhận ơn khác mà cũng chẳng bình thường đâu”- Nó suy nghĩ rồi cười trong lòng
Nhật Minh lại đi lên ghế sofa , đọc tiếp cuốn sách dở dang ban nãy . Mọi người cứ hoạt động bình thường như không có gì xảy ra . Hải Đăng vào bếp nấu bữa sang cho mọi người và cho cái tên than vãn Duy Khánh nữa . Hải Đăng nấu Mì Ý (Cậu ta chỉ được giỏi 3 món Sườn xào chua ngọt , Mì Ý và Bánh rán) . Sau mấy chục phút
_Nè xong chưa . Đói tới sôi ruột rồi nè . Chắc sẵn ăn trưa luôn quá – Duy Khánh than vãn kêu la , bụng thì *ọt*ọt* , còn nó và Nhật Minh bình thường
_Đây nè , mấu xong rồi nè . Vào ăn đi chứ đừng có kêu la ở đó . Hải Băng , Nhật Minh vào đây nè
Ba đứa tụi nó lon ton vào phòng ăn, ngồi nhanh rồi nhìn chăm chú những thứ trên bàn . Hải Đăng khi nãy nấu mì còn làm cho mỗi đứa 3 cái bánh rán , một ly nước ép gồm táo và cà rốt (rất tốt cho sức khỏe)
_Sao mà cậu cứ nấu mấy món ‘đặc sản’ này hoài vậy – Duy Khánh phàn nàn
_Ăn hoài tới ngán luôn rồi nè – Nhật Minh mệt mỏi
_Có gì trị kỉ niệm mà . He he ^^ . Ai sống với tôi thì rán chịu đi ha – Hải Đăng cười điên
_Anh – Nó kêu
_Gì – Hải Đăng nhìn nó
_Anh quen với băng BK world ?
_Hả . Ờ cũng có – Hải Đăng đổ mồ hôi
_Hai bên là kẻ thù
_Uk , sao cô biết – Duy Khánh tò mò
_Vết thương của Hải Đăng do bên đó làm
_Uhm – Hải Đăng gật đầu – Sao em biết
_Cậu – Chỉ Nhật Minh – Bị hoa mắt, chóng mặt, ù tai, tay chân có lúc run rẩy , nhịp tim không ổn định – Nó nãy giờ nói hết sức ăn nhập luôn
_Đúng sao cô biết – Nhật Minh giật mình
“Trên vũ khí hãm hại cậu ta rõ ràng có độc , thế mà nhiều thứ như vậy cậu ta lại không biết . Rõ ngốc mà . Cái này gọi là giang hồ đấy . Số toi rồi” – Nó suy nghĩ
_Thuốc nè , nên uống để cầm cự vết thương , Nếu anh muốn chết thì không uống – Mọi người nghĩ nó hăm dọa nhưng nó đang nhắc khéo đấy ạ
_Có tin được không vậy – Duy Khánh nghi ngờ
_Yên tâm , có mình bảo kê – Hải Đăng bênh nó
Nó – một cô bé đa tài .
_Tôi lại không thấy yên tâm chút nào – Duy Khánh lắc đầu
_Kệ cậu – Nó không thích tên này
_Rốt cuộc cậu là ai và là người như thế nào . Mọi chuyện này thật quá mơ hồ
_Nếu tôi là ai mà mọi người đều biết thì không phải là tôi – Nó bực một chút
“Rốt cuộc cậu là ai ? Giám đốc ? Ca sĩ ? Bác sĩ ? Còn gì nữa không …
Còn chap3 nữa , đăng chưa xong
Miao … Miao …
Con mèo trắng , mắt to của Duy Khánh nhìn nó chằm chằm . Kích động – Nó ngất tại chổ
_Băng à , em sao vậy . Nè – Hải Đăng lay người nó , rồi quay sang Duy Khánh và quát – Nè , có con mèo mà cậu cũng không biết giữ , thả rông vậy hả ???
_Nè , đừng vì cô ta ngất mà quát cả bọn lên thế - Duy Khánh đang nói thì Hải Đăng đã bế nó lên giường mình và đương nhiên hai đứa kia cũng đi theo
Hải Đăng lau mồ hoi trên trán nó . Người nó run rẫy , mồ hôi tuôn thêm . Hải Đăng nắm chặt tay nó
_Em yên tâm . Con này không phải Mika .À không ,đúng hơn là em đừng nghĩ tới những chuyện của quá khứ . Xin em đấy . Anh xin lỗi , anh vô dụng . Không thể nào giúp em quên được chuyện đấy
Rồi Hải Đăng ôm lấy nó (Tới t/g còn không hiểu nổi mới có mấy tiếng mà mọi chuyện suy diễn đến khó tả ,đừng trách ha) Sau khi vài phút nguôi ngoa , Duy Khánh và Nhật Minh muốn hỏi Hải Đăng cho rõ ràng . Mọi chuyện thật phức tạp và cuối cùng Hải Đăng cũng kể về nó :
_Hải Băng trước 12t là một cô bé tinh nghịch, đáng yêu , lúc nào cũng luôn tươi và tạo ra tiếng cười cho mọi người . Năm nó 9t có nhiều con trai phá nó mà bị nó phá lại đâm ra ghét . Lúc đấy Mika là con mèo cưng của nó , rất giống mèo của Duy Khánh . Đám con trai ấy bắt mèo của nó , hẹn nó 5h chiều ra công viên gặp mặt rồi xin lỗi chúng . Lúc nó nhận được thư là khi mẹ bắt nó làm xong 100 bài tập mới được đi chơi . Nó khóc lóc kể lễ cầu xin , nói cho mẹ nó nghe chuyện đó nhưng mẹ nó chỉ nghĩ nói viện cớ đi chơi thôi . Nó cố gắng làm bài thật nhanh rồi đến chỗ hẹn nhưng lại trễ mất . Trước đó , đám ấy chưa thấy nó lại nên tức quá quăng con mèo vào đống đá . Lúc nó đến thì con mèo Mika đã chết rồi . Nó buồn kinh khủng nên sau đó nó nghĩ nuôi vì sợ sẽ có ngày các con vật lại bị như thế …
_Đó là lí do cô ấy ngất à – Nhật Minh suy luận
_Uk – Hải Đăng cười buồn
_Nhưng cậu nói cô ấy tinh nghịch mà . Tinh nghịch là thế đấy hả - Duy Khánh thắc mắc
_Thì để kể cái cho nghe. Nhưng nhắc về cái này tôi lại cảm thấy buồn hơn nữa
_Hải Băng rất thân với mẹ , thân hơn cả mình . Vào một buổi tối nó và mẹ đi chơi , lúc này nó đã 12t . Mẹ và nó đi trên đường thì có một chiếc xe chạy hết tốc độ lao tới phía mẹ và nó . Mẹ đẩy nó ra , chiếc xe sau khi tông mẹ nó thì chạy trốn mất . Nó chạy lại mẹ , nhưng mẹ đã mất rồi . Từ đó chẳng hiểu sao nó ít nói , trầm cảm . Lại không thân với ba nữa . Không bao lâu nó theo dì – em mẹ nó – ra nước ngoài sống
_Oh – Duy Khánh ngậm ngùi
_Nếu như có thể lấy lại nụ cười thì tốt quá
Nhật Minh khẽ nhìn lọ thuốc nó đưa . Liệu thuốc này có độc không nhỉ ??? Nhật Minh uống lấy một viên . Không biết người hắn có độc thật không nhưng những triệu chứng nó nói đúng hết .
_Đúng là một phút lơ là thì anh vạch áo cho người xem lưng mà – Nó nói trong lúc mọi người đang giật mình về giọng nó
Nó đứng dậy , vọt qua cửa sổ mà phóng xuống . Mọi chuyện nãy giờ xảy ra quá nhanh , nó nãy giờ xuất hiện toàn bắt người khác tuân theo những gì nó nói . Giờ thì mất tiu lun òi
_Nè , em làm cái gì vậy hả ? – Anh nó từ của sổ nhìn xuống chẳng thấy nó đâu . Đây là lầu 3 đấy
_Cô ấy tự tử à , xác đâu – Duy Khánh nhìn qua nhìn lại tìm nó
_Nó chạy đi đâu đó rồi . Haizz – Hải Đăng lắc đầu rồi thở dài
Chiếc xe BWM đen hồi sang nó dùng bây giờ đang lao trên đường , xé toạt gió . Không phải vì nó buốn chuyện cũ nên làm thế mà bây giờ nó đang trễ giờ làm việc
_Có lẽ không trễ nhỉ , giám đốc – Nó nhìn
_Ồ , không trể . Cô vào chuẩn bị đi nhé – Tên giám đốc kia nói với nó
Nó trước giờ cứ thích xõa tóc (rất có ý nghĩa với nó) và bây giờ cũng thế . Nó vì một kế hoạch riêng nên tham gia mọi lĩnh vực và đương nhiên thành công
_Tôi không sao
_Sao lai không sao . Anh (kêu Hải Đăng đó) , hộp cứu thương
Hải Đăng vọt lên lầu với vận tốc ánh sang để lấy cái hộp cho nó
_Nè , em biết làm không
_Chắc ổn , nè cởi áo ra
_Tôi không biết cô là con gái – Nhật Minh nói nó (con gái gì mà kêu con trai cởi đồ thế ) – Nhưng vai tôi bị thương sao cởi
*Roẹt*Roẹt*
Nó lấy kéo cắt áo Nhật Minh (ai bảo là áo thun chi , khó cởi lắm , nên nó đâu thể làm cách khác) Sau khi lau những vết máu bên ngoài , rửa vết thương rồi thoa thuốc
_A…a… - Nhật Minh rên
_Xin lỗi – “Nhưng rát mới là nó mà , la gì” Nó vừa nói vừa ngẫm nghĩ
Nó lấy đồ băng vai cho Nhật Minh , rất ư là đẹp mắt . Tinh nghịch – nó lấy bút xanh vẽ một con rùa lên
_Xong rồi đó – Nó khều
_Lần nào gặp cô cũng phải đụng chạm thế này à
_Ai biết . Đừng đụng vào vết thương và thấm nước
_ Cô nên nhắc hay thằng kia kìa
Duy Khánh từ từ lại gần Nhật Minh , cầm theo cây bút lông màu đỏ vẽ má hồng cho con rùa . Kèm theo chữ khó ưa
_Cậu hay nhỉ - Nó nhìn Duy Khánh
_Nhật Minh băng bó thì trông xinh phết nhỉ
Duy Khánh và Hải Đăng quay lưng lại cười thầm . Dù họ như thế nào và ở trong hoàn cảnh nào thì cũng biết tạo nụ cười cho nhau
_Tại sao cô giúp tôi - Nhật Minh hỏi nó
_Vì cậu là bạn anh tôi – Nó vẫn lạnh
_Nhưng tôi vẫn phải nói cám ơn cô – Nhật Minh nói nhỏ nhưng nó nghe thấy
“Tôi có một cách nhận ơn khác mà cũng chẳng bình thường đâu”- Nó suy nghĩ rồi cười trong lòng
Nhật Minh lại đi lên ghế sofa , đọc tiếp cuốn sách dở dang ban nãy . Mọi người cứ hoạt động bình thường như không có gì xảy ra . Hải Đăng vào bếp nấu bữa sang cho mọi người và cho cái tên than vãn Duy Khánh nữa . Hải Đăng nấu Mì Ý (Cậu ta chỉ được giỏi 3 món Sườn xào chua ngọt , Mì Ý và Bánh rán) . Sau mấy chục phút
_Nè xong chưa . Đói tới sôi ruột rồi nè . Chắc sẵn ăn trưa luôn quá – Duy Khánh than vãn kêu la , bụng thì *ọt*ọt* , còn nó và Nhật Minh bình thường
_Đây nè , mấu xong rồi nè . Vào ăn đi chứ đừng có kêu la ở đó . Hải Băng , Nhật Minh vào đây nè
Ba đứa tụi nó lon ton vào phòng ăn, ngồi nhanh rồi nhìn chăm chú những thứ trên bàn . Hải Đăng khi nãy nấu mì còn làm cho mỗi đứa 3 cái bánh rán , một ly nước ép gồm táo và cà rốt (rất tốt cho sức khỏe)
_Sao mà cậu cứ nấu mấy món ‘đặc sản’ này hoài vậy – Duy Khánh phàn nàn
_Ăn hoài tới ngán luôn rồi nè – Nhật Minh mệt mỏi
_Có gì trị kỉ niệm mà . He he ^^ . Ai sống với tôi thì rán chịu đi ha – Hải Đăng cười điên
_Anh – Nó kêu
_Gì – Hải Đăng nhìn nó
_Anh quen với băng BK world ?
_Hả . Ờ cũng có – Hải Đăng đổ mồ hôi
_Hai bên là kẻ thù
_Uk , sao cô biết – Duy Khánh tò mò
_Vết thương của Hải Đăng do bên đó làm
_Uhm – Hải Đăng gật đầu – Sao em biết
_Cậu – Chỉ Nhật Minh – Bị hoa mắt, chóng mặt, ù tai, tay chân có lúc run rẩy , nhịp tim không ổn định – Nó nãy giờ nói hết sức ăn nhập luôn
_Đúng sao cô biết – Nhật Minh giật mình
“Trên vũ khí hãm hại cậu ta rõ ràng có độc , thế mà nhiều thứ như vậy cậu ta lại không biết . Rõ ngốc mà . Cái này gọi là giang hồ đấy . Số toi rồi” – Nó suy nghĩ
_Thuốc nè , nên uống để cầm cự vết thương , Nếu anh muốn chết thì không uống – Mọi người nghĩ nó hăm dọa nhưng nó đang nhắc khéo đấy ạ
_Có tin được không vậy – Duy Khánh nghi ngờ
_Yên tâm , có mình bảo kê – Hải Đăng bênh nó
Nó – một cô bé đa tài .
_Tôi lại không thấy yên tâm chút nào – Duy Khánh lắc đầu
_Kệ cậu – Nó không thích tên này
_Rốt cuộc cậu là ai và là người như thế nào . Mọi chuyện này thật quá mơ hồ
_Nếu tôi là ai mà mọi người đều biết thì không phải là tôi – Nó bực một chút
“Rốt cuộc cậu là ai ? Giám đốc ? Ca sĩ ? Bác sĩ ? Còn gì nữa không …
Còn chap3 nữa , đăng chưa xong
Miao … Miao …
Con mèo trắng , mắt to của Duy Khánh nhìn nó chằm chằm . Kích động – Nó ngất tại chổ
_Băng à , em sao vậy . Nè – Hải Đăng lay người nó , rồi quay sang Duy Khánh và quát – Nè , có con mèo mà cậu cũng không biết giữ , thả rông vậy hả ???
_Nè , đừng vì cô ta ngất mà quát cả bọn lên thế - Duy Khánh đang nói thì Hải Đăng đã bế nó lên giường mình và đương nhiên hai đứa kia cũng đi theo
Hải Đăng lau mồ hoi trên trán nó . Người nó run rẫy , mồ hôi tuôn thêm . Hải Đăng nắm chặt tay nó
_Em yên tâm . Con này không phải Mika .À không ,đúng hơn là em đừng nghĩ tới những chuyện của quá khứ . Xin em đấy . Anh xin lỗi , anh vô dụng . Không thể nào giúp em quên được chuyện đấy
Rồi Hải Đăng ôm lấy nó (Tới t/g còn không hiểu nổi mới có mấy tiếng mà mọi chuyện suy diễn đến khó tả ,đừng trách ha) Sau khi vài phút nguôi ngoa , Duy Khánh và Nhật Minh muốn hỏi Hải Đăng cho rõ ràng . Mọi chuyện thật phức tạp và cuối cùng Hải Đăng cũng kể về nó :
_Hải Băng trước 12t là một cô bé tinh nghịch, đáng yêu , lúc nào cũng luôn tươi và tạo ra tiếng cười cho mọi người . Năm nó 9t có nhiều con trai phá nó mà bị nó phá lại đâm ra ghét . Lúc đấy Mika là con mèo cưng của nó , rất giống mèo của Duy Khánh . Đám con trai ấy bắt mèo của nó , hẹn nó 5h chiều ra công viên gặp mặt rồi xin lỗi chúng . Lúc nó nhận được thư là khi mẹ bắt nó làm xong 100 bài tập mới được đi chơi . Nó khóc lóc kể lễ cầu xin , nói cho mẹ nó nghe chuyện đó nhưng mẹ nó chỉ nghĩ nói viện cớ đi chơi thôi . Nó cố gắng làm bài thật nhanh rồi đến chỗ hẹn nhưng lại trễ mất . Trước đó , đám ấy chưa thấy nó lại nên tức quá quăng con mèo vào đống đá . Lúc nó đến thì con mèo Mika đã chết rồi . Nó buồn kinh khủng nên sau đó nó nghĩ nuôi vì sợ sẽ có ngày các con vật lại bị như thế …
_Đó là lí do cô ấy ngất à – Nhật Minh suy luận
_Uk – Hải Đăng cười buồn
_Nhưng cậu nói cô ấy tinh nghịch mà . Tinh nghịch là thế đấy hả - Duy Khánh thắc mắc
_Thì để kể cái cho nghe. Nhưng nhắc về cái này tôi lại cảm thấy buồn hơn nữa
_Hải Băng rất thân với mẹ , thân hơn cả mình . Vào một buổi tối nó và mẹ đi chơi , lúc này nó đã 12t . Mẹ và nó đi trên đường thì có một chiếc xe chạy hết tốc độ lao tới phía mẹ và nó . Mẹ đẩy nó ra , chiếc xe sau khi tông mẹ nó thì chạy trốn mất . Nó chạy lại mẹ , nhưng mẹ đã mất rồi . Từ đó chẳng hiểu sao nó ít nói , trầm cảm . Lại không thân với ba nữa . Không bao lâu nó theo dì – em mẹ nó – ra nước ngoài sống
_Oh – Duy Khánh ngậm ngùi
_Nếu như có thể lấy lại nụ cười thì tốt quá
Nhật Minh khẽ nhìn lọ thuốc nó đưa . Liệu thuốc này có độc không nhỉ ??? Nhật Minh uống lấy một viên . Không biết người hắn có độc thật không nhưng những triệu chứng nó nói đúng hết .
_Đúng là một phút lơ là thì anh vạch áo cho người xem lưng mà – Nó nói trong lúc mọi người đang giật mình về giọng nó
Nó đứng dậy , vọt qua cửa sổ mà phóng xuống . Mọi chuyện nãy giờ xảy ra quá nhanh , nó nãy giờ xuất hiện toàn bắt người khác tuân theo những gì nó nói . Giờ thì mất tiu lun òi
_Nè , em làm cái gì vậy hả ? – Anh nó từ của sổ nhìn xuống chẳng thấy nó đâu . Đây là lầu 3 đấy
_Cô ấy tự tử à , xác đâu – Duy Khánh nhìn qua nhìn lại tìm nó
_Nó chạy đi đâu đó rồi . Haizz – Hải Đăng lắc đầu rồi thở dài
Chiếc xe BWM đen hồi sang nó dùng bây giờ đang lao trên đường , xé toạt gió . Không phải vì nó buốn chuyện cũ nên làm thế mà bây giờ nó đang trễ giờ làm việc
_Có lẽ không trễ nhỉ , giám đốc – Nó nhìn
_Ồ , không trể . Cô vào chuẩn bị đi nhé – Tên giám đốc kia nói với nó
Nó trước giờ cứ thích xõa tóc (rất có ý nghĩa với nó) và bây giờ cũng thế . Nó vì một kế hoạch riêng nên tham gia mọi lĩnh vực và đương nhiên thành công
/65
|