Khi nó tỉnh dậy, cả bọn chỉ cho nó ăn cháo thôi. Mà nó ghét nhất là ăn cháo bởi vì ăn cháo rất mau đói. Nó mà đói thì không có sức đi làm chuyện chính nghĩa đâu. Đức Anh đút cháo cho nó mà nó không chịu ăn. Nó có vẻ như là tuyệt thực.
_Cậu ăn đi mà
_Không
_Ăn đi tớ mua kem cho
Nó nhìn Đức Anh chầm chầm, rồi lại quát tháo lên
_Tớ không phải Gia Bảo
_Hè hè, thôi mà cậu ăn cháo tí đi
_Tớ muốn ăn mì ý
_Nhưng mà cậu …
_Mua không – Nó hét lên rồi Đức Anh chạy cái vèo đi mua cho nó mì ý
Trong lúc Đức Anh bỏ đi, nó trốn viện đi chơi. Đương nhiên là phải thay đồ bình thường chứ không người ta thấy nó mặc đồ bệnh nhân thì tưởng nó điên mất. Nó vừa bước ra thấy cửa bệnh viện thì thấy một cái bóng sừng sững trước mặt. Nó ngạc nhiên nhưng chỉ ngạc nhiên ngầm
_Sao em lại trốn viện – Nhật Minh hỏi nó
_Thích
Nó vừa nói vừa đi dạo quanh thành phố, cách nó không xa là Nhật Minh. Nó đã gặp phải kẻ bám đuôi phiền phức rồi. Cuối cùng nó cũng nấp được một chổ, và nó quay lại nhìn không còn thấy Nhật Minh nữa.
Nó rồi lại ung dung đến một căn nhà gỗ bên bờ suối - một trong những căn nhà của nó. Nó ra sau vườn hái một ít hoa cúc trắng và hoa hồng trắng rồi ngồi bên bờ suối đung đưa đôi chân. Nó ngân nga câu hát bài Someday, rồi bứt từng cánh hoa trắng rải khắp dòng suối. Dòng nước chảy đưa những cánh hoa đi đến cuối dòng suối.
Lý do nó rải những cánh hoa là vì muốn gửi đến mẹ nó, vì mẹ nó thích nhất là hoa trắng, và rất thích đến nơi này chơi. Nhưng nó không biết rằng ở cuối con suối, Nhật Minh đang tát nước chơi đùa. Khoảng cách của cả hai khoảng 50m thôi.
Những cánh hoa khi trôi đến chỗ Nhật Minh lôi kéo thêm vài con bướm xinh đẹp lượn lờ. Có hai con bướm dùng vòi hút thứ gì đấy trên cánh hoa, bỗng hai con đấy bay bên nhau. Có lẽ chúng đã kết nhau rồi, do hút phải phấn hoa yêu thương do nó rắc vào. Rồi bắt đầu từng cặp, từng cặp bướm được kết đôi với nhau. Sau đó chúng kéo nhau đi đên vùng đất đầy hoa nào đấy, bỏ lại Nhật Minh bơ vơ một mình.
Nhật Minh nhìn thấy kì lạ tí nên cắn thử một cánh hoa hồng, cảm nhận được hương vị ngọt ngọt như kẹo. Thế rồi Nhật Minh vớt một ít cánh hoa bỏ vào một chiếc hộp khô ráo. Cậu ta có ý định ngậm sau khi ăn.
Tối đó cả bọn cùng đi bar Devil, Hải Đăng lôi nó đi theo cho an toàn ( t/g : Nơi này an toàn lắm à ). Nó thì bây giờ đang cố giấu thân phận Angel một cách thật hoàn hảo. Cho đến khi băng BK Work lại xuất hiện và muốn phá tan bar của Hải Đăng.
_Các ngươi muốn gì – Duy Khánh hỏi
_Muốn phá cái quán này
_Người cầm đầu của các ngươi là ai – Nhật Minh hỏi
_Là Phan Thành, đúng chứ - Nó cướp lời của bọn đàn em
_Xem ra cô em đây rất thông minh – Tên kia cười đểu
_Đàn em xông vào, còn người cầm đầu lại lấp ló ngoài cửa. Xem ra băng đảng này cũng lạ nhỉ – Thanh Phong nói
_Mắt cậu rất tốt – Phan Thành từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy nó có chút ngạc nhiên – Hải Băng, em làm gì ở đây thế
_Tôi ở đây cần phải xin phép anh à
_Em cần nặng lời thế không. Chờ anh tí xử bọn này xong chúng ta đi chơi nhé – Phan Thành nháy mắt với nó rồi ra lời đàn em – Bọn bây đâu, xử nó
4 đứa đàn em của Phan Thành bắt đầu lên đạn, chuẩn bị kéo cò thì bỗng nhiên nó vỗ bàn một cái rầm thật là lớn
_Hoàng, Việt, Sơn, Lâm. Các cậu dám – Nó liếc đôi mắt sắc lẽm nhìn 4 tên đàn em
Nhìn vào đôi mắt ấy, cả 4 đứa hốt hoảng kêu lên
_Tỷ tỷ ( Thời đại nào vậy trời ==” )
_Cậu ăn đi mà
_Không
_Ăn đi tớ mua kem cho
Nó nhìn Đức Anh chầm chầm, rồi lại quát tháo lên
_Tớ không phải Gia Bảo
_Hè hè, thôi mà cậu ăn cháo tí đi
_Tớ muốn ăn mì ý
_Nhưng mà cậu …
_Mua không – Nó hét lên rồi Đức Anh chạy cái vèo đi mua cho nó mì ý
Trong lúc Đức Anh bỏ đi, nó trốn viện đi chơi. Đương nhiên là phải thay đồ bình thường chứ không người ta thấy nó mặc đồ bệnh nhân thì tưởng nó điên mất. Nó vừa bước ra thấy cửa bệnh viện thì thấy một cái bóng sừng sững trước mặt. Nó ngạc nhiên nhưng chỉ ngạc nhiên ngầm
_Sao em lại trốn viện – Nhật Minh hỏi nó
_Thích
Nó vừa nói vừa đi dạo quanh thành phố, cách nó không xa là Nhật Minh. Nó đã gặp phải kẻ bám đuôi phiền phức rồi. Cuối cùng nó cũng nấp được một chổ, và nó quay lại nhìn không còn thấy Nhật Minh nữa.
Nó rồi lại ung dung đến một căn nhà gỗ bên bờ suối - một trong những căn nhà của nó. Nó ra sau vườn hái một ít hoa cúc trắng và hoa hồng trắng rồi ngồi bên bờ suối đung đưa đôi chân. Nó ngân nga câu hát bài Someday, rồi bứt từng cánh hoa trắng rải khắp dòng suối. Dòng nước chảy đưa những cánh hoa đi đến cuối dòng suối.
Lý do nó rải những cánh hoa là vì muốn gửi đến mẹ nó, vì mẹ nó thích nhất là hoa trắng, và rất thích đến nơi này chơi. Nhưng nó không biết rằng ở cuối con suối, Nhật Minh đang tát nước chơi đùa. Khoảng cách của cả hai khoảng 50m thôi.
Những cánh hoa khi trôi đến chỗ Nhật Minh lôi kéo thêm vài con bướm xinh đẹp lượn lờ. Có hai con bướm dùng vòi hút thứ gì đấy trên cánh hoa, bỗng hai con đấy bay bên nhau. Có lẽ chúng đã kết nhau rồi, do hút phải phấn hoa yêu thương do nó rắc vào. Rồi bắt đầu từng cặp, từng cặp bướm được kết đôi với nhau. Sau đó chúng kéo nhau đi đên vùng đất đầy hoa nào đấy, bỏ lại Nhật Minh bơ vơ một mình.
Nhật Minh nhìn thấy kì lạ tí nên cắn thử một cánh hoa hồng, cảm nhận được hương vị ngọt ngọt như kẹo. Thế rồi Nhật Minh vớt một ít cánh hoa bỏ vào một chiếc hộp khô ráo. Cậu ta có ý định ngậm sau khi ăn.
Tối đó cả bọn cùng đi bar Devil, Hải Đăng lôi nó đi theo cho an toàn ( t/g : Nơi này an toàn lắm à ). Nó thì bây giờ đang cố giấu thân phận Angel một cách thật hoàn hảo. Cho đến khi băng BK Work lại xuất hiện và muốn phá tan bar của Hải Đăng.
_Các ngươi muốn gì – Duy Khánh hỏi
_Muốn phá cái quán này
_Người cầm đầu của các ngươi là ai – Nhật Minh hỏi
_Là Phan Thành, đúng chứ - Nó cướp lời của bọn đàn em
_Xem ra cô em đây rất thông minh – Tên kia cười đểu
_Đàn em xông vào, còn người cầm đầu lại lấp ló ngoài cửa. Xem ra băng đảng này cũng lạ nhỉ – Thanh Phong nói
_Mắt cậu rất tốt – Phan Thành từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy nó có chút ngạc nhiên – Hải Băng, em làm gì ở đây thế
_Tôi ở đây cần phải xin phép anh à
_Em cần nặng lời thế không. Chờ anh tí xử bọn này xong chúng ta đi chơi nhé – Phan Thành nháy mắt với nó rồi ra lời đàn em – Bọn bây đâu, xử nó
4 đứa đàn em của Phan Thành bắt đầu lên đạn, chuẩn bị kéo cò thì bỗng nhiên nó vỗ bàn một cái rầm thật là lớn
_Hoàng, Việt, Sơn, Lâm. Các cậu dám – Nó liếc đôi mắt sắc lẽm nhìn 4 tên đàn em
Nhìn vào đôi mắt ấy, cả 4 đứa hốt hoảng kêu lên
_Tỷ tỷ ( Thời đại nào vậy trời ==” )
/65
|