- Tôi hận các người! Đừng mong được sự tha thứ từ tôi - cậu nhìn người em trai riêng của mình và cha mẹ bằng ánh mắt giễu cợt pha lẫn sự khinh tởm trong đó!
Có lẽ mọi người nhìn vào hành động và cách nói chuyện của cậu, nghĩ cậu là một người hỗn hào, không có sự hiếu thuận của người con, và càng chắc hơn cậu không có tình cảm dành cho gia đình mình? Câu hỏi vì sao à?
- Hừ! Họ rất đáng bị như vậy - bỏ lại câu hỏi đó cậu rời đi dưới biết bao nhiêu ánh mắt kì lạ nhìn cậu.
Sau khi cậu rời khỏi, cậu lang thang trên con đường tấp nập người qua đường, nhìn những đứa bé được cha mẹ, anh chị em của họ cười vui vẻ và yêu thương phát ra từ tận trái tim của họ. Ánh mắt cậu nhìn họ bằng ánh mắt thèm khát! Phải là ánh mắt thèm thuồng một cuộc sống gia đình bình thường trong đó có cha mẹ yêu thương, người em thì ngoan ngoãn nghe lời biết bám dính lấy người làm anh như cậu. Nhưng đó không phải cậu nhìn xong ánh mắt cậu nặng trĩu, cậu rất mệt mỏi, toàn thân cậu, tâm hồn cậu có lẽ nó quá mệt mỏi bởi sự gỉa dối của gia đình, dòng họ, bạn bè, còn người yêu- thôi bỏ đi làm gì có . Cậu chết tâm từ rất rất lâu rồi. Cậu nhìn lên bầu trời, và tay cậu không tự giác đã vươn dài cao lên 5 ngón tay. Những ngón tay của sự hao gầy mục nát và xanh xao, cố vươn cao để nắm lấy được sự hi vọng nào đó, nhưng có lẽ là không thể, vì đó giờ cuộc sống của cậu đã không bao giờ có sự CÔNG BẰNG . Cậu ngồi xuống ghế đá nhắm mắt lại, cậu nhớ lại những gì đã xảy ra đối với cậu
Gia đình cậu có 4 người: cha mẹ, cậu và một người em trai. Cậu tên là Dương Cao Minh, 20 tuổi và là một người có tài lực trong thế giới ngầm ( nhưng điều này gia đình cậu, kể cả dòng họ không một ai biết ). Cậu được sinh ra dưới sự ghét bỏ của dòng họ vì hồi đó cha mẹ cậu nghèo. Và cậu chào đời không có được sự chờ mong của người cha đến coi con mình, vì khi đó cha cậu đang liêu lõng với con đàn bà lẳng lơ vui vẻ. Mẹ cậu ngoại tình lúc cậu 4 tuổi vì bà chán ghét chồng mình ngoại tình không yêu thương bà nên bà đành đi tìm kiếm thứ gọi là TÌNH YÊU và bà bỏ mặt cậu để mạnh sự sống chết và học hành của cậu. Năm cậu 7 tuổi mẹ cậu mang một đứa bé lạ về nói là em trai cậu tên là Dương Cao Nghĩa đã được 5 tuổi ( lấy họ của cha cậu để qua mặt chồng và ngoại tình rồi sau đó bà bỏ nhà ra đi ). Cậu cũng không một lời oán trách, ngược lại cậu thấy cảm thương cho đứa em của mình không có sự yêu thương của cha mẹ. Cậu nuôi em mình lớn lên dưới sự có tiền của cha mình, và dạy em mình học hành. Nhưng không ngờ những hành động đó lại tác động ngược lại - em cậu rất chán ghét người anh của mình! Vì nó nghĩ anh nó làm như vậy để lấy lòng cha của nó và gia tài, ( em nó không biết mình con riêng ) nên em cậu càng ghét và hận ý quát lớn với cậu:
- Anh không cần đóng giả kịch như vậy đâu. Hừ! So về tuổi tác công nhận tôi thua anh 2 tuổi. Còn về quyền lực trong nhà tôi hơn anh đó - nói xong nó nhìn anh của mình bằng ánh mắt chán ghét, và khuôn miệng cong nhẹ lên thể hiện sự khinh thường vì anh cậu quá yếu đuối, nhu nhược, nó không thích có người anh như vậy, và nó quay lưng đi bỏ lại câu nói của mình và bỏ cậu lại đó
Lúc bấy giờ cậu chết tâm! Tại sao vậy? Cậu chỉ là đứa trẻ thôi mà, mới có 10 tuổi thôi. Tại sao dòng họ, gia đình, bạn bè không có một ai dành tình cảm cho cậu vậy. Cậu đã khóc trong đêm đó, đó cũng là một đêm và là lần cuối cùng cậu khóc. Sau đó cậu bắt đầu lạnh lùng, coi nhà mình và dòng họ của mình chỉ vì tiền tài lợi danh đánh mất tính người, và sẳn sàng bán người thân của mình cũng chỉ vì lợi ích, sự khinh bỉ đó xen lẫn xem thường. Trước mặt những người có tiền tài lớn, thể hiện sự quan tâm cậu là con cháu trong nhà, sau mặt những người thấp kém, thì gộp những người đó chung với cậu và mắng chữi:
- Hừ! Mẹ nào con nấy. Mày có cha có mẹ cũng như không! Tốt xấu gì thì mày cũng nên biết điều một chút. À! Không thôi mày cứ là con chó trong nhà này đi!, canh tài sản của cha mày cũng được. Hahaha. Đúng! đúng! nên là chó đi - Cô út của cậu nhìn cậu và khoái chí cười nói những lời nhục mạ không còn gì để tả. Tay cậu nắm thành quyền, mỗi một câu của người đàn bà đó cậu càng nắm chặt đến nỗi rỉ máu. Mà ngoài mặt cậu cứ bình tỉnh và cúi đầu rồi dạ thưa đi về phòng.
/29
|