Lần đầu tiên Lương Lâm nhìn thấy Cố Thụy Thần là lúc học cấp 2, đó là một ngày mùa thu, sau khi tan học buổi chiều, Lương Lâm đeo cặp trên đường trở về nhà, lá rụng đầy ven đường, cô cố ý đi giẫm lên, nghe tiếng lá cây sột soạt, lúc sau vừa ngẩng đầu lên, thấy một thiếu niên da trắng mặc sơ mi cũng trắng, đang ngồi xổm ở góc đường cho một con chó lang thang ăn.
Anh chàng kia nghe thấy tiếng động sau lưng, bỗng ngoảnh đầu nhìn cô, rồi nhoẻn miệng cười. Đó là một nụ cười ấm áp, trông rất đẹp. Trong khoảnh khắc ấy Lương Lâm nhận ra nụ cười kia đã khắc sâu trong đáy lòng cô.
Ngày hôm sau đi học, Lương Lâm lại nhìn thấy anh, phát hiện anh học lớp kế bên, cô hơi ngạc nhiên, học cùng trường suốt ba năm, cách nhau chỉ một bức tường, cô lại chưa từng để ý qua. Nhưng kể từ ngày đó, cô thường tình cờ thấy anh, lúc tan học anh hay đi ngang qua cửa sổ, lúc tan học anh cùng bạn bè xách cặp đi lướt qua cô, tóm lại, dường như chỉ cần có lần gặp đầu tiên, việc vô tình gặp nhau như thế, sẽ thường xảy ra.
Một năm cấp hai kia trôi qua rất nhanh, cô thi đậu vào trường cấp 3, anh cũng thế. Lần này anh học cách cô hai lớp học, nhưng cô vẫn thường thấy anh. Cửa sổ lớp cô nhìn ra sân thể thao, trông vẻ ngoài anh nhã nhặn thế thôi, chứ thật ra cũng thích chơi bóng rổ, mỗi lần anh đến chơi bóng rổ, cô lại ngồi bên cửa sổ len lén nhìn. Năm lớp mười một, cô hỏi thăm được anh tên Cố Thụy Thần, mà tên của cô, cô nghĩ anh cũng không biết.
Cô cứ thế nhìn lén anh ba năm ròng rã, mỗi ngày tan học cô đều đi con đường kia, xem chú cún hãy còn ở đó không. Đáng tiếc nó đã còn không ở đó nữa, mà anh cũng không còn xuất hiện trên con đường kia tình cờ gặp cô.
Sau đó, kì thi tốt nghiệp trung học kết thúc, cô thi đỗ vào đại học A tại thành phố A. Ngày tốt nghiệp trung học năm ấy, cô hạ quyết tâm muốn nói thổ lộ với anh, nhưng tìm tất cả mọi nơi có thể tìm kiếm, nhưng lại không thấy anh. Cô lén đến gần bạn cùng lớp của anh, rốt cục nghe được họ nhắc đến tên anh, thì ra anh bị bệnh rồi, không tới được. Lương Lâm thấy tiếc nuối vô cùng, tình cảm ấp ủ bấy lâu nay, cuối cùng ngay cả một câu cũng chưa nói thì đã kết thúc rồi ư?
Đáp án dĩ nhiên là không.
Đến đại học A, cô phát hiện anh học cùng khoa với cô, cô sung sướng đến không tả nổi, thế mà lại giả bộ rụt rè, cô nói: “Hình như cậu cũng học trường C phải không? Mình đã từng gặp cậu rồi.”
Nụ cười của anh vẫn đẹp như vậy, anh đáp: “Mình cũng đã gặp cậu, cậu thích xem bóng rổ, hay ngồi trên tầng hai nhìn xuống sân thể thao, cách mình hai lớp học.”
Cô đỏ mặt, cẩn thận quan sát, rốt cục xác định anh không hề ám chỉ điều gì, may quá may quá.
Đã có quan hệ bạn học, lại cùng một khoa, hai người gặp nhau nhiều hơn, tính cô hay thẹn thùng, còn anh thì dịu dàng như nước, cư xử bình thường, nhưng cô biết rõ, cô đã yêu anh rồi. Trước đây cô có một cô bạn thân nhất trong lớp tên là Tiếu Đình, Lương Lâm không biết nên tỏ tình thế nào, vì vậy cô nhờ Tiếu Đình giúp đỡ, Tiếu Đình khi ấy rất hào hứng, cô ấy nói cô ấy cũng muốn tỏ tình, cô ấy đang nghĩ phải tỏ tình thế nào, cô ấy nói đã yêu Cố Thụy Thần.
Ba chữ này làm Lương Lâm ngây dại, Tiếu Đình không hề phát hiện, vẫn hết sức phấn khởi nói về kế hoạch của mình, cô ấy nói do Cố Thụy Thần tính cách trầm và ít nói, cho nên nhất định phải cho một liều thuốc mạnh, cô ấy liến thoắng nói một tràng, Lương Lâm thì hoàn toàn không nói nên lời. Ngày ấy cho đến khi họ trở về kí túc xá ngủ, Lương Lâm cũng không nói đối tượng cô muốn tỏ tình là ai, Tiếu Đình cũng chẳng nhớ, bởi trong đầu cô ấy chỉ mải mê nghĩ đến kế hoạch lớn của mình.
Một tháng sau, là buổi biểu diễn của khoa nghệ thuật, Tiếu Đình biểu diễn đàn dương cầm, cô ấy là một cô gái rất tài năng và xinh đẹp, Lương Lâm đứng trong hậu trường xem, cảm thấy mình không bằng cô ấy. Màn biểu diễn của Tiếu Đình được khán giả vỗ tay rần rần, cô ấy tràn đầy tự tin, mặt cười tươi như hoa, cầm mirco lên, nói với đám đông khán giả phía dưới: “Cảm ơn mọi người, tôi muốn nhân cơ hội này, thổ lộ với một chàng trai mà thích…”
Anh chàng kia nghe thấy tiếng động sau lưng, bỗng ngoảnh đầu nhìn cô, rồi nhoẻn miệng cười. Đó là một nụ cười ấm áp, trông rất đẹp. Trong khoảnh khắc ấy Lương Lâm nhận ra nụ cười kia đã khắc sâu trong đáy lòng cô.
Ngày hôm sau đi học, Lương Lâm lại nhìn thấy anh, phát hiện anh học lớp kế bên, cô hơi ngạc nhiên, học cùng trường suốt ba năm, cách nhau chỉ một bức tường, cô lại chưa từng để ý qua. Nhưng kể từ ngày đó, cô thường tình cờ thấy anh, lúc tan học anh hay đi ngang qua cửa sổ, lúc tan học anh cùng bạn bè xách cặp đi lướt qua cô, tóm lại, dường như chỉ cần có lần gặp đầu tiên, việc vô tình gặp nhau như thế, sẽ thường xảy ra.
Một năm cấp hai kia trôi qua rất nhanh, cô thi đậu vào trường cấp 3, anh cũng thế. Lần này anh học cách cô hai lớp học, nhưng cô vẫn thường thấy anh. Cửa sổ lớp cô nhìn ra sân thể thao, trông vẻ ngoài anh nhã nhặn thế thôi, chứ thật ra cũng thích chơi bóng rổ, mỗi lần anh đến chơi bóng rổ, cô lại ngồi bên cửa sổ len lén nhìn. Năm lớp mười một, cô hỏi thăm được anh tên Cố Thụy Thần, mà tên của cô, cô nghĩ anh cũng không biết.
Cô cứ thế nhìn lén anh ba năm ròng rã, mỗi ngày tan học cô đều đi con đường kia, xem chú cún hãy còn ở đó không. Đáng tiếc nó đã còn không ở đó nữa, mà anh cũng không còn xuất hiện trên con đường kia tình cờ gặp cô.
Sau đó, kì thi tốt nghiệp trung học kết thúc, cô thi đỗ vào đại học A tại thành phố A. Ngày tốt nghiệp trung học năm ấy, cô hạ quyết tâm muốn nói thổ lộ với anh, nhưng tìm tất cả mọi nơi có thể tìm kiếm, nhưng lại không thấy anh. Cô lén đến gần bạn cùng lớp của anh, rốt cục nghe được họ nhắc đến tên anh, thì ra anh bị bệnh rồi, không tới được. Lương Lâm thấy tiếc nuối vô cùng, tình cảm ấp ủ bấy lâu nay, cuối cùng ngay cả một câu cũng chưa nói thì đã kết thúc rồi ư?
Đáp án dĩ nhiên là không.
Đến đại học A, cô phát hiện anh học cùng khoa với cô, cô sung sướng đến không tả nổi, thế mà lại giả bộ rụt rè, cô nói: “Hình như cậu cũng học trường C phải không? Mình đã từng gặp cậu rồi.”
Nụ cười của anh vẫn đẹp như vậy, anh đáp: “Mình cũng đã gặp cậu, cậu thích xem bóng rổ, hay ngồi trên tầng hai nhìn xuống sân thể thao, cách mình hai lớp học.”
Cô đỏ mặt, cẩn thận quan sát, rốt cục xác định anh không hề ám chỉ điều gì, may quá may quá.
Đã có quan hệ bạn học, lại cùng một khoa, hai người gặp nhau nhiều hơn, tính cô hay thẹn thùng, còn anh thì dịu dàng như nước, cư xử bình thường, nhưng cô biết rõ, cô đã yêu anh rồi. Trước đây cô có một cô bạn thân nhất trong lớp tên là Tiếu Đình, Lương Lâm không biết nên tỏ tình thế nào, vì vậy cô nhờ Tiếu Đình giúp đỡ, Tiếu Đình khi ấy rất hào hứng, cô ấy nói cô ấy cũng muốn tỏ tình, cô ấy đang nghĩ phải tỏ tình thế nào, cô ấy nói đã yêu Cố Thụy Thần.
Ba chữ này làm Lương Lâm ngây dại, Tiếu Đình không hề phát hiện, vẫn hết sức phấn khởi nói về kế hoạch của mình, cô ấy nói do Cố Thụy Thần tính cách trầm và ít nói, cho nên nhất định phải cho một liều thuốc mạnh, cô ấy liến thoắng nói một tràng, Lương Lâm thì hoàn toàn không nói nên lời. Ngày ấy cho đến khi họ trở về kí túc xá ngủ, Lương Lâm cũng không nói đối tượng cô muốn tỏ tình là ai, Tiếu Đình cũng chẳng nhớ, bởi trong đầu cô ấy chỉ mải mê nghĩ đến kế hoạch lớn của mình.
Một tháng sau, là buổi biểu diễn của khoa nghệ thuật, Tiếu Đình biểu diễn đàn dương cầm, cô ấy là một cô gái rất tài năng và xinh đẹp, Lương Lâm đứng trong hậu trường xem, cảm thấy mình không bằng cô ấy. Màn biểu diễn của Tiếu Đình được khán giả vỗ tay rần rần, cô ấy tràn đầy tự tin, mặt cười tươi như hoa, cầm mirco lên, nói với đám đông khán giả phía dưới: “Cảm ơn mọi người, tôi muốn nhân cơ hội này, thổ lộ với một chàng trai mà thích…”
/7
|