Trong đêm tối ở nơi này điên cuồng, dùng mỗi một tấc tứ chi bọn họ cảm thụ thân thể của đối phương cùng tâm linh, phù hợp. Lâm Miểu nghe được Giang Tu Nhân vui thích tại cực hạn cuối cùng bên tai nàng thì thào, anh nói, anh yêu em. Lúc này Lâm Miểu cảm thấy rất rung động, chỗ sâu nhất trong đáy lòng, nhộn nhạo mềm mại, ngọt ngào ôn nhu, cuối cùng thành nữ nhân xinh đẹp quyến rũ.
Bộ dạng hai người giống như vừa bị cướp kín đáo trở về gian phòng của mình, vừa mới vào đến phòng tắm, Lâm Miểu nhịn không được cười ha ha, loại cảm giác này thật sự là quá kích thích.
Hai người vui vẻ tắm rửa một chút. Giang Tu Nhân nhìn mặc cái áo ngủ bó người Lâm Miểu lại kiều mỵ như thế, anh lặng yên nhìn vợ ở trước mắt mình có sức hấp dẫn chết người đối với nam nhân, giữa ngây thơ thuần túy có chứa gợi cảm nồng đậm. Lâm Miểu nhìn thấy bộ dạng Giang Tu Nhân, nàng ngừng tiếng cười.
Giang Tu Nhân từ từ cúi người tới, như pha quay chậm trong điện ảnh, Lâm Miểu không hề né tránh, lẳng lặng chờ môi của anh, rốt cục, mặt cũng kề nhau, môi cùng môi đụng vào, mềm mại, lạnh buốt, một tia ngọt ngào. Đây là một nụ hôn dài đúng tiêu chuẩn, đầu lưỡi của anh tham tiến trong miệng Lâm Miểu, mút thỏa thích, tim của nàng đập gia tốc, nó không kiên nhẫn đụng đến lồng ngực của Lâm Miểu, nàng thậm chí cho rằng Giang Tu Nhân cũng đã nghe được rồi, vì buồn ngủ Giang Tu Nhân thoáng rời khỏi nàng, nhìn nhìn môi màu đỏ, sau lại ngậm lấy nó, lần này càng dùng sức.
Lâm Miểu xao động lần nữa bị Giang Tu Nhân kích thích tỉnh lại, kêu gào. Lúc bàn tay của Giang Tu Nhân có chút mát lạnh với vào trong áo tắm mở rộng cổ áo của nàng thì Lâm Miểu vẫn là kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, anh nhanh chóng nắm giữ một bên vú xinh đẹp của Lâm Miểu, tay của anh ở tại trong ngực nàng đã thành công nhóm lên một mồi lửa, Lâm Miểu vặn vẹo thân thể hôn trả lại anh, anh có chút không khống chế được khi Lâm Miểu đáp lại, anh hôn vành tai của nàng, cổ, cuối cùng kéo vạt áo ra, lộ ra vú trắng muốt, một bên ma sát một bên ngẩng đầu nhìn vợ của mình, hô hấp dồn dập, trong ánh mắt lóe dục vọng của giống đực, soi mói nhìn Lâm Miểu, cúi đầu, há miệng ngậm lấy.
Lâm Miểu thỏa mãn nhắm mắt lại. Một loại khoái cảm chưa bao giờ thể nghiệm nhanh chóng trôi qua chôn vùi mình, rên rỉ, cong người lên, trong đầu trống rỗng, cảm nhận duy nhất là sức nóng của anh cùng đầu lưỡi mang đến xúc giác kỳ dị, đây là ma pháp, hấp dẫn nàng rơi vào. . . . . .
Giang Tu Nhân đột nhiên rời đi, nhìn thấy Lâm Miểu mở to mắt nhìn mình, anh nhìn thấy Lâm Miểu bất mãn, cười một chút rồi khom người bế vợ của mình, đi vào phòng ngủ, giật dây lưng áo tắm ra, cắt. Anh đứng ở bên giường thoát đồ ngủ của mình, nhìn Lâm Miểu con mắt tỏa sáng, nóng rực. Lâm Miểu nhớ tới mỗi một lần nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Giang Tu Nhân, khi đó hai mắt của mình liền bị mị lực nam tính của Giang Tu Nhân hấp dẫn thật sâu.
Lâm Miểu uốn éo thân thể qua, ghé vào trên gối, mặt đỏ. Anh rốt cục cúi người dính sát tại trên lưng của vợ, Lâm Miểu rõ ràng cảm giác được bộ phận cứng ngắc của anh tiến vào mình. Anh đem Lâm Miểu cuốn tới, giống như mèo cọ vào nàng, tách hai chân của nàng ra, dùng ánh mắt chào hỏi.
Theo bản năng Lâm Miểu cũng muốn nâng chân, anh xông lên hôn, có chút điên cuồng. Tay của anh theo đường cong thân thể chậm rãi đi vào giữa hai chân, mang theo sức lực tại giữa hai chân nàng quyến luyến, Lâm Miểu thoáng cái lại mềm rụng, mặc anh muốn làm gì thì làm. Giang Tu Nhân tà tà cười, anh bắt lấy tay của nàng đặt tại trên bộ phận lửa nóng của anh, Lâm Miểu giật mình phát hiện trong tay mình anh bật lên.
Hầu kết của anh cũng nhấp nhô, mỗi lần tiến đỉnh đều giống như dùng hết khí lực, con mắt chằm chằm vào vú rung động của nàng, bàn tay trên đầu vú vươn thẳng nhéo một cái, đổi lấy thân thể Lâm Miểu run lên, lối giữa chân trong nháy mắt kẹp chặt, “A!” Hai tay của Giang Tu Nhân nâng mặt của nàng lên, hôn đến ý loạn tình mê, dùng thanh âm run rẩy nói: “Trời ạ, Miểu Miểu của anh, anh sẽ vì em mà nổi điên.”
Trên thế giới này còn có nữ nhân nào có thể chống đỡ lời nói tình triền miên như thế? Cánh tay Giang Tu Nhân theo bên trong chân của nàng xuyên qua, đỡ tại trên bàn rửa mặt, khiến nàng càng mở ra thêm, tiến vào càng sâu thêm, tư thế của cơ thể như vậy, anh cúi đầu xem chỗ kết hợp của bọn họ, nhìn thấy trong cơ thể vợ của mình rút ra, đính vào sâu hơn, kích thích thị giác, đụng mạnh mẽ, càng lúc càng nhanh, hung ác đâm nhanh rồi kéo ra đưa vào, đời người khoái hoạt đều tập trung vào một chỗ nho nhỏ, phảng phất không có ngày mai.
Thời điểm tiến đến cao trào, trong đầu như tràn đầy hạt cát, nặng nề ngửa ra sau, chống đỡ ở gương phía sau, không thể khống chế mà thét lên. Cuối cùng Giang Tu Nhân đột nhiên không hề nhẫn nại, hung mãnh mà xông tới, bộ phận cự đại cứng rắn xuyên qua thân thể của nàng, tại chỗ sâu nhất mà bắn ra.
Không có ngoài ý muốn , Lâm Miểu ngày hôm sau không thể đến đơn vị đi làm đúng giờ. Hai người ngủ đến quên trời đất, lúc buổi trưa hai người đi xuống thì làm cho Quý Nhiên giật mình: “Con. . . . . . Hai đứa con. . . . . . Như thế nào. . . . . .”
Quý Nhiên rốt cục khôi phục cung cấp điện: “A Nhân, con trở về hồi nào? Còn có, Miểu Miểu, con hôm nay không đi làm sao?” Nhìn thấy bộ dạng Lâm Miểu cả khuôn mặt đỏ bừng, Quý Nhiên đã hiểu hơn phân nửa. Giang Tu Nhân trả lời mẹ: “Trở về đêm qua .”
Bảo mẫu tranh thủ thời gian nấu cơm cho hai người.
Giang Tu Nhân vẫn nắm tay Lâm Miểu, hai người ngồi ở trước bàn ăn mà nhìn nhau cười, tối hôm qua thật sự là quá điên cuồng. Lâm Miểu cảm giác mình rất muốn Giang Tu Nhân, đây là từ sau khi bọn họ kết hôn thì thời gian này là lần tách ra dài nhất, nàng phát hiện mình cũng rất nhớ Giang Tu Nhân, so với chính mình biết không nghĩ là nhớ. Nàng bất an không yên, lại cảm thấy có chút sợ hãi, nàng sợ hãi chính mình không quản được lòng của mình, sợ hãi trầm luân của mình. . . . . .
Tối hôm qua tại hội sở bộ dạng của Triệu Cương cũng làm cho Lâm Miểu rất đau lòng, Triệu Cương luôn lặng yên đứng ở phía sau của mình, không so đo báo đáp, không so đo tương lai, xoay người là có thể tìm được, như tắm gió xuân. (dzụ gì nữa đây trời, cô nàng này thấy chán quá)
Địch Hà lấy lòng cũng không có đổi lấy tình hữu nghị của Lâm Miểu, Lâm Miểu chán ghét nữ nhân này đồng dạng bái cao giẫm thấp. Có đôi khi địch nhân là địch nhân cũng không nhất định phải là bằng hữu, Lâm Miểu nghĩ, Triệu Cương có lẽ chưa bao giờ qua một giây đồng hồ có khả năng tự hỏi Địch Hà làm vợ hắn.
Lâm Miểu nghĩ tình duyên thế gian là đại để như thế, người người đều theo đuổi giấc mộng của mình, có người vì danh, có người vì lợi, có người vì tình. Danh lợi cùng tình duyên có lẽ cấu thành toàn bộ đời sống tình cảm của rất nhiều người chúng ta, người người ở trong đầu luôn luôn một bản kế hoạch mộng tưởng. Triệu Cương đưa mắt nhìn mình rời đi, có đôi khi biến mất cũng không đại biểu cho cái gì. . . . . . Cuối cùng có đèn, có giấc mộng ấm áp.
Tựa như mối tình đầu.
Mối tình đầu là cảm tình đơn thuần nhất cũng cường liệt nhất, nhưng đồng thời ở trong cũng thiếu thốn nhất, cơ hồ tất cả các mối tình đầu đều là thập phần giống nhau. Bởi vậy, mặc dù mọi người khó có thể quên mối tình đầu đã trải qua của mình, rồi lại thường phát hiện có thể nhớ lại chút gì đó mà rất ít. Mà Giang Tu Nhân là tình yêu thành thục. Bởi vì tình yêu của anh là có giá trị . Bởi vì nó là kêu gọi toàn bộ kinh nghiệm đời người phát ra.
Lâm Miểu cũng không biết trên đời có nhân duyên định mệnh không, nhưng là, loại vừa gặp đã thương, cả đời quyến luyến tình yêu xác thực là có một loại sức mạnh của vận mệnh. Làm cho Lâm Miểu cảm thấy vô lực mà yếu ớt, liền giống bị dây thừng gắt gao khống chế được diều.
Tình yêu bất luận ngắn ngủi hoặc lâu dài, đều chính là tốt đẹp. Thậm chí lạ lẫm với khác phái trong lúc đó cũng không có cảm giác gì cả, bình tĩnh lướt qua chuyện tình, mông lung mà kích động, không hiểu mà phiền muộn, cũng là điều tốt đẹp. Bởi vì, dù sao cũng là tuổi trẻ mà có thể cảm thụ hết thảy cái trái tim kia . Trong sinh hoạt nếu không có gặp gở cùng với đối chờ mong gặp gở , không khỏi quá nhàm chán. Triệu Cương một mực truy đuổi có lẽ chính là một loại tình yêu như vậy, hắn đối Lâm Miểu mà yêu có lẽ chính là hắn muốn truy cầu hạnh phúc linh hồn nào đó.
Tình yêu không phải là người mà cuộc sống của một người đọng lại một chút, mà là một con sông chảy. Giữa con sông này có lẽ có nhiều dòng nước xiết. Nhưng là tất nhiên quá trình cũng có nhẹ nhàng, có lẽ đường chính rõ ràng là đường an toàn, nhưng có thể sẽ có nhánh sông cùng với mạch nước ngầm. Trừ đó ra, những đám mây trên trời cùng cảnh vật hai bờ sông ở trên mặt sông chiếu ra ảnh ngược, mưa gió sẽ ở trên mặt sông từ từ thổi rung động, đả khởi bọt nước. Để cho chúng ta thừa nhận, tất cả con sông đây đều là những bộ phận tạo thành, cộng đồng tạo cho chúng ta sinh mệnh tình yêu phong cảnh xinh đẹp. (hu hu, làm phần này đuối thiệt)
Bộ dạng hai người giống như vừa bị cướp kín đáo trở về gian phòng của mình, vừa mới vào đến phòng tắm, Lâm Miểu nhịn không được cười ha ha, loại cảm giác này thật sự là quá kích thích.
Hai người vui vẻ tắm rửa một chút. Giang Tu Nhân nhìn mặc cái áo ngủ bó người Lâm Miểu lại kiều mỵ như thế, anh lặng yên nhìn vợ ở trước mắt mình có sức hấp dẫn chết người đối với nam nhân, giữa ngây thơ thuần túy có chứa gợi cảm nồng đậm. Lâm Miểu nhìn thấy bộ dạng Giang Tu Nhân, nàng ngừng tiếng cười.
Giang Tu Nhân từ từ cúi người tới, như pha quay chậm trong điện ảnh, Lâm Miểu không hề né tránh, lẳng lặng chờ môi của anh, rốt cục, mặt cũng kề nhau, môi cùng môi đụng vào, mềm mại, lạnh buốt, một tia ngọt ngào. Đây là một nụ hôn dài đúng tiêu chuẩn, đầu lưỡi của anh tham tiến trong miệng Lâm Miểu, mút thỏa thích, tim của nàng đập gia tốc, nó không kiên nhẫn đụng đến lồng ngực của Lâm Miểu, nàng thậm chí cho rằng Giang Tu Nhân cũng đã nghe được rồi, vì buồn ngủ Giang Tu Nhân thoáng rời khỏi nàng, nhìn nhìn môi màu đỏ, sau lại ngậm lấy nó, lần này càng dùng sức.
Lâm Miểu xao động lần nữa bị Giang Tu Nhân kích thích tỉnh lại, kêu gào. Lúc bàn tay của Giang Tu Nhân có chút mát lạnh với vào trong áo tắm mở rộng cổ áo của nàng thì Lâm Miểu vẫn là kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, anh nhanh chóng nắm giữ một bên vú xinh đẹp của Lâm Miểu, tay của anh ở tại trong ngực nàng đã thành công nhóm lên một mồi lửa, Lâm Miểu vặn vẹo thân thể hôn trả lại anh, anh có chút không khống chế được khi Lâm Miểu đáp lại, anh hôn vành tai của nàng, cổ, cuối cùng kéo vạt áo ra, lộ ra vú trắng muốt, một bên ma sát một bên ngẩng đầu nhìn vợ của mình, hô hấp dồn dập, trong ánh mắt lóe dục vọng của giống đực, soi mói nhìn Lâm Miểu, cúi đầu, há miệng ngậm lấy.
Lâm Miểu thỏa mãn nhắm mắt lại. Một loại khoái cảm chưa bao giờ thể nghiệm nhanh chóng trôi qua chôn vùi mình, rên rỉ, cong người lên, trong đầu trống rỗng, cảm nhận duy nhất là sức nóng của anh cùng đầu lưỡi mang đến xúc giác kỳ dị, đây là ma pháp, hấp dẫn nàng rơi vào. . . . . .
Giang Tu Nhân đột nhiên rời đi, nhìn thấy Lâm Miểu mở to mắt nhìn mình, anh nhìn thấy Lâm Miểu bất mãn, cười một chút rồi khom người bế vợ của mình, đi vào phòng ngủ, giật dây lưng áo tắm ra, cắt. Anh đứng ở bên giường thoát đồ ngủ của mình, nhìn Lâm Miểu con mắt tỏa sáng, nóng rực. Lâm Miểu nhớ tới mỗi một lần nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Giang Tu Nhân, khi đó hai mắt của mình liền bị mị lực nam tính của Giang Tu Nhân hấp dẫn thật sâu.
Lâm Miểu uốn éo thân thể qua, ghé vào trên gối, mặt đỏ. Anh rốt cục cúi người dính sát tại trên lưng của vợ, Lâm Miểu rõ ràng cảm giác được bộ phận cứng ngắc của anh tiến vào mình. Anh đem Lâm Miểu cuốn tới, giống như mèo cọ vào nàng, tách hai chân của nàng ra, dùng ánh mắt chào hỏi.
Theo bản năng Lâm Miểu cũng muốn nâng chân, anh xông lên hôn, có chút điên cuồng. Tay của anh theo đường cong thân thể chậm rãi đi vào giữa hai chân, mang theo sức lực tại giữa hai chân nàng quyến luyến, Lâm Miểu thoáng cái lại mềm rụng, mặc anh muốn làm gì thì làm. Giang Tu Nhân tà tà cười, anh bắt lấy tay của nàng đặt tại trên bộ phận lửa nóng của anh, Lâm Miểu giật mình phát hiện trong tay mình anh bật lên.
Hầu kết của anh cũng nhấp nhô, mỗi lần tiến đỉnh đều giống như dùng hết khí lực, con mắt chằm chằm vào vú rung động của nàng, bàn tay trên đầu vú vươn thẳng nhéo một cái, đổi lấy thân thể Lâm Miểu run lên, lối giữa chân trong nháy mắt kẹp chặt, “A!” Hai tay của Giang Tu Nhân nâng mặt của nàng lên, hôn đến ý loạn tình mê, dùng thanh âm run rẩy nói: “Trời ạ, Miểu Miểu của anh, anh sẽ vì em mà nổi điên.”
Trên thế giới này còn có nữ nhân nào có thể chống đỡ lời nói tình triền miên như thế? Cánh tay Giang Tu Nhân theo bên trong chân của nàng xuyên qua, đỡ tại trên bàn rửa mặt, khiến nàng càng mở ra thêm, tiến vào càng sâu thêm, tư thế của cơ thể như vậy, anh cúi đầu xem chỗ kết hợp của bọn họ, nhìn thấy trong cơ thể vợ của mình rút ra, đính vào sâu hơn, kích thích thị giác, đụng mạnh mẽ, càng lúc càng nhanh, hung ác đâm nhanh rồi kéo ra đưa vào, đời người khoái hoạt đều tập trung vào một chỗ nho nhỏ, phảng phất không có ngày mai.
Thời điểm tiến đến cao trào, trong đầu như tràn đầy hạt cát, nặng nề ngửa ra sau, chống đỡ ở gương phía sau, không thể khống chế mà thét lên. Cuối cùng Giang Tu Nhân đột nhiên không hề nhẫn nại, hung mãnh mà xông tới, bộ phận cự đại cứng rắn xuyên qua thân thể của nàng, tại chỗ sâu nhất mà bắn ra.
Không có ngoài ý muốn , Lâm Miểu ngày hôm sau không thể đến đơn vị đi làm đúng giờ. Hai người ngủ đến quên trời đất, lúc buổi trưa hai người đi xuống thì làm cho Quý Nhiên giật mình: “Con. . . . . . Hai đứa con. . . . . . Như thế nào. . . . . .”
Quý Nhiên rốt cục khôi phục cung cấp điện: “A Nhân, con trở về hồi nào? Còn có, Miểu Miểu, con hôm nay không đi làm sao?” Nhìn thấy bộ dạng Lâm Miểu cả khuôn mặt đỏ bừng, Quý Nhiên đã hiểu hơn phân nửa. Giang Tu Nhân trả lời mẹ: “Trở về đêm qua .”
Bảo mẫu tranh thủ thời gian nấu cơm cho hai người.
Giang Tu Nhân vẫn nắm tay Lâm Miểu, hai người ngồi ở trước bàn ăn mà nhìn nhau cười, tối hôm qua thật sự là quá điên cuồng. Lâm Miểu cảm giác mình rất muốn Giang Tu Nhân, đây là từ sau khi bọn họ kết hôn thì thời gian này là lần tách ra dài nhất, nàng phát hiện mình cũng rất nhớ Giang Tu Nhân, so với chính mình biết không nghĩ là nhớ. Nàng bất an không yên, lại cảm thấy có chút sợ hãi, nàng sợ hãi chính mình không quản được lòng của mình, sợ hãi trầm luân của mình. . . . . .
Tối hôm qua tại hội sở bộ dạng của Triệu Cương cũng làm cho Lâm Miểu rất đau lòng, Triệu Cương luôn lặng yên đứng ở phía sau của mình, không so đo báo đáp, không so đo tương lai, xoay người là có thể tìm được, như tắm gió xuân. (dzụ gì nữa đây trời, cô nàng này thấy chán quá)
Địch Hà lấy lòng cũng không có đổi lấy tình hữu nghị của Lâm Miểu, Lâm Miểu chán ghét nữ nhân này đồng dạng bái cao giẫm thấp. Có đôi khi địch nhân là địch nhân cũng không nhất định phải là bằng hữu, Lâm Miểu nghĩ, Triệu Cương có lẽ chưa bao giờ qua một giây đồng hồ có khả năng tự hỏi Địch Hà làm vợ hắn.
Lâm Miểu nghĩ tình duyên thế gian là đại để như thế, người người đều theo đuổi giấc mộng của mình, có người vì danh, có người vì lợi, có người vì tình. Danh lợi cùng tình duyên có lẽ cấu thành toàn bộ đời sống tình cảm của rất nhiều người chúng ta, người người ở trong đầu luôn luôn một bản kế hoạch mộng tưởng. Triệu Cương đưa mắt nhìn mình rời đi, có đôi khi biến mất cũng không đại biểu cho cái gì. . . . . . Cuối cùng có đèn, có giấc mộng ấm áp.
Tựa như mối tình đầu.
Mối tình đầu là cảm tình đơn thuần nhất cũng cường liệt nhất, nhưng đồng thời ở trong cũng thiếu thốn nhất, cơ hồ tất cả các mối tình đầu đều là thập phần giống nhau. Bởi vậy, mặc dù mọi người khó có thể quên mối tình đầu đã trải qua của mình, rồi lại thường phát hiện có thể nhớ lại chút gì đó mà rất ít. Mà Giang Tu Nhân là tình yêu thành thục. Bởi vì tình yêu của anh là có giá trị . Bởi vì nó là kêu gọi toàn bộ kinh nghiệm đời người phát ra.
Lâm Miểu cũng không biết trên đời có nhân duyên định mệnh không, nhưng là, loại vừa gặp đã thương, cả đời quyến luyến tình yêu xác thực là có một loại sức mạnh của vận mệnh. Làm cho Lâm Miểu cảm thấy vô lực mà yếu ớt, liền giống bị dây thừng gắt gao khống chế được diều.
Tình yêu bất luận ngắn ngủi hoặc lâu dài, đều chính là tốt đẹp. Thậm chí lạ lẫm với khác phái trong lúc đó cũng không có cảm giác gì cả, bình tĩnh lướt qua chuyện tình, mông lung mà kích động, không hiểu mà phiền muộn, cũng là điều tốt đẹp. Bởi vì, dù sao cũng là tuổi trẻ mà có thể cảm thụ hết thảy cái trái tim kia . Trong sinh hoạt nếu không có gặp gở cùng với đối chờ mong gặp gở , không khỏi quá nhàm chán. Triệu Cương một mực truy đuổi có lẽ chính là một loại tình yêu như vậy, hắn đối Lâm Miểu mà yêu có lẽ chính là hắn muốn truy cầu hạnh phúc linh hồn nào đó.
Tình yêu không phải là người mà cuộc sống của một người đọng lại một chút, mà là một con sông chảy. Giữa con sông này có lẽ có nhiều dòng nước xiết. Nhưng là tất nhiên quá trình cũng có nhẹ nhàng, có lẽ đường chính rõ ràng là đường an toàn, nhưng có thể sẽ có nhánh sông cùng với mạch nước ngầm. Trừ đó ra, những đám mây trên trời cùng cảnh vật hai bờ sông ở trên mặt sông chiếu ra ảnh ngược, mưa gió sẽ ở trên mặt sông từ từ thổi rung động, đả khởi bọt nước. Để cho chúng ta thừa nhận, tất cả con sông đây đều là những bộ phận tạo thành, cộng đồng tạo cho chúng ta sinh mệnh tình yêu phong cảnh xinh đẹp. (hu hu, làm phần này đuối thiệt)
/73
|