Hữu Túc mắt nhắm mắt mở nhìn anh, cô chính là con sâu ngủ, cô mệt quá, cô muốn ngủ mà, tên khốn nhà anh Cự Tàn Tôn. Lúc anh kéo được cô ra xe thì trời đã giữa trưa, hèn gì anh ánh mắt anh như muốn chém giết người như vậy …
« Cuộc sống đâu phải cứ cho đi là sẽ nhận lại, và đâu phải cứ dốc sức tìm kiếm một hạnh phúc thì nó sẽ như ý, đôi khi một kết thúc buồn lại làm chúng ta nhìn khác đi về cuộc sống, nó không phải là vòng lẩn quẩn xoay vòng, nếu biết đi đúng cách thì nhất định chúng ta sẽ có được những thứ chúng chưa bao giờ hi vọng sẽ chạm được nó ? »
Một ngôi nhà bằng gỗ 2 tầng rất xơ xác, có vẻ được xây dựng đã rất lâu đời, nó nằm giữa cách đồng ngô bạt ngạt, như thể nó rất biệt lập rất khiêm tốn trước sự nhòm ngó của những người xung quanh, một cụ già chống gậy lom khom đi ra, ông đưa ánh mắt heo hút nhìn Cự Tàn Tôn và cô đang ngồi trên xe rồi hỏi, trong giọng ông có chút run run của tuổi 95, Cự Tàn Tôn tháo nón ra, hai tay anh cầm chiếc nón nhìn ông cụ ấy và nói :
-Cự Thiên.
Ông cụ hơi nheo mắt lại nhìn người vừa gọi tên ông, sau đó ông há hốc, cùng một khuôn mặt đó, rất giống khuôn mặt người anh quá cố của ông, khi anh trai ông gia bắt đầu nhập quân đội và sau đó lại được quân y báo tin là anh đã hi sinh trên chiến trường năm đó, vậy đây là ai ? Cự Tàn Tôn bước xuống xe :
-Không nhìn ra anh mày sao ?
Ông cụ càng hoảng hốt hơn, người này là ai ? Cự Tàn Tôn anh trai của ông đã chết rồi mà, mà dù năm đó không chết thì làm sao sống tới tận bây giờ được chứ ? Cự Tàn Tôn nhìn Cự Thiên lâu hơn nữa, sau đó anh đi vào nhà, Hữu Túc dìu ông cụ đi theo sau, ngôi nhà trước lúc anh đi và sau khi anh về vẫn không thay đổi cách bày trí, chỉ khác là thời gian làm nó tổn thương đi thôi.
Nói thế nào thì cũng làm ông ấy sốc nên Hữu Túc khuyên anh nên im lặng trước đã, Cự Tàn Tôn đi vào trong nhà, mọi thứ vẫn được sắp xếp như vị trí ban đầu khi anh rời nhà đi, chỉ khác là chúng đã ngã màu của thời gian, không còn lung linh đẹp đẽ nữa ? Anh đi lên lầu, bước về căn phòng cuối hành lang và đưa tay mở cánh cửa đó ra, căn phòng có chút nhỏ so với trí nhớ của anh, là do anh cao lớn thêm thì phải ? Anh mở cửa sổ ra, khung cảnh anh nhìn thấy trong quá khứ thật khác biệt với khung cảnh hiện tại, có đôi chút lạ lẫm với anh. Ba mẹ anh đều lần lượt qua đời khi nghe báo tin là anh đã mất, Cự Thiên một mình sống bơ vơ trong căn nhà tới tận bây giờ, ông không lập gia đình vì ông nghĩ nó không nhất thiết phải xảy ra với ông ?
Cự Tàn Tôn khẽ thở dài ra một hơi và sau đó anh rời đi rất nhanh, anh cứ đôi lúc vội vàng và có đôi lúc lại chậm rãi vô cùng khiến Hữu Túc phải xoay như chong chóng, khi cô vừa bước đến đầu cầu thang, định bước xuống thì cô cảm giác chất lỏng trong mũi cô lại trào ra, cô đưa tay lên chạm vào, cô mất máu nhiều quá rồi, bỗng cô không nhìn thấy bóng lưng của Cự Tàn Tôn nữa, sao mọi thứ trước mắt cô lại trở nên mờ nhạt như thế ? Cô chúi người về phía trước, cô biết mình sẽ ngã nhưng không … Cự Tàn Tôn kịp quay người lại đưa tay ôm lấy cô ngay, cô xà vào vòng tay của một cách yếu ớt, anh định lên tiếng mắng cô vô dụng nhưng khi cảm giác hình như cơ thể của cô đang rất không ổn nên anh vội vàng xoay mặt cô lại nhìn trực diện với anh, khuôn mặt của cô lúc này thật sự rất xấu, chỉ toàn một màu của máu, Hữu Túc mơ màng vô thức nhìn anh mấp máy miệng gọi gì đó, nhưng cô không nghe được, cô mệt quá.
Cự Tàn Tôn rất nhanh chóng, anh đưa cô đến bệnh viện gần nhất của quê anh, lúc trước nó là bệnh xá nhỏ, nhưng giờ nó đã là một bệnh viện rất lớn, anh bế cô chạy vào bệnh viện, ngay lập tức đội ngũ y tá xuất hiện giúp anh đặt Hữu Túc lên giường, đưa cô vào phòng cấp cứu, một lát sau có rất nhiều bác sĩ cùng nhau hối hả chạy và phòng cấp cứu, Cự Tàn Tôn ngồi xuống hàng ghế chờ, 2 tay anh đang siết lại vào với nhau, rất lâu rồi anh không có cảm giác bất an, nó cứ ập đến xoắn lấy lí trí của anh.
Vài người nhà bệnh nhân đi ngang qua anh nhưng họ chỉ là nhìn anh đang ngồi đó chờ đợi rồi đi thẳng, sau đó vài giờ họ quay lại, họ vẫn thấy anh đang ngồi bất động đúng một tư thế cách đây vài giờ họ nhìn thấy, 3 tiếng đồng hồ mà anh vẫn chỉ giữ một tư thế như vậy được sao ? Sau đó, cửa phòng cấp cứu mở ra, vài vị bác sĩ đi ra nhưng họ vẫn tiếp tục trao đổi thảo luận gì đó với nhau, Cự Tàn Tôn đi tới, khí thế của anh áp bức vô cùng :
-Cô ấy thế nào ?
Vị bác sĩ nhìn anh và hỏi :
-Anh là người nhà của cô gái đó hay sao ?
Cự Tàn Tôn im lặng, anh chỉ gật đầu, vị bác sĩ nói :
-Vào phòng chụp XQ đi, tôi sẽ thông báo cho anh biết tình trạng của cô ấy.
Vài vị bác sĩ kia cũng tản ra để đi khám bệnh cho các bệnh nhân khác, Cự Tàn Tôn đi theo sau lưng ông bác sĩ lúc nãy, bước vào phòng chiếu phim XQ, ông ấy chỉ ghế rồi nói anh ngồi xuống, Cự Tàn Tôn không thích bọn bác sĩ một chút nào nhưng là bây giờ thì anh nên lắng nghe ông ta nói một chút :
-Là giai đoạn cuối của ung thư tủy.
Cự Tàn Tôn chợt nghe tim anh đập rất mạnh, ung thư ? Phàm Hữu Túc bị ung thư ? Anh nghe nhầm sao ?
-Ung thư ?
Nhìn vẻ mặt của anh rất kích động, ông bác sĩ ấy lại nói :
-Theo chuẩn đoán thì cô ấy đã mắc căn bệnh này từ 5 năm trước, vẫn có điều trị, nhưng là bệnh tình chuyển biến càng ngày càng tệ đi.
Cự Tàn Tôn đứng dậy, anh nhìn xoáy vào ông bác sĩ này và nói :
-Còn chữa trị được không ?
-Ngay từ đầu khi phát hiện nếu tìm được người cùng tủy với cô ất thì có thể cứu, nhưng chỉ là 20%, khả năng rất thấp … - Vị bác sĩ đáp lại anh.
« Cuộc sống đâu phải cứ cho đi là sẽ nhận lại, và đâu phải cứ dốc sức tìm kiếm một hạnh phúc thì nó sẽ như ý, đôi khi một kết thúc buồn lại làm chúng ta nhìn khác đi về cuộc sống, nó không phải là vòng lẩn quẩn xoay vòng, nếu biết đi đúng cách thì nhất định chúng ta sẽ có được những thứ chúng chưa bao giờ hi vọng sẽ chạm được nó ? »
Một ngôi nhà bằng gỗ 2 tầng rất xơ xác, có vẻ được xây dựng đã rất lâu đời, nó nằm giữa cách đồng ngô bạt ngạt, như thể nó rất biệt lập rất khiêm tốn trước sự nhòm ngó của những người xung quanh, một cụ già chống gậy lom khom đi ra, ông đưa ánh mắt heo hút nhìn Cự Tàn Tôn và cô đang ngồi trên xe rồi hỏi, trong giọng ông có chút run run của tuổi 95, Cự Tàn Tôn tháo nón ra, hai tay anh cầm chiếc nón nhìn ông cụ ấy và nói :
-Cự Thiên.
Ông cụ hơi nheo mắt lại nhìn người vừa gọi tên ông, sau đó ông há hốc, cùng một khuôn mặt đó, rất giống khuôn mặt người anh quá cố của ông, khi anh trai ông gia bắt đầu nhập quân đội và sau đó lại được quân y báo tin là anh đã hi sinh trên chiến trường năm đó, vậy đây là ai ? Cự Tàn Tôn bước xuống xe :
-Không nhìn ra anh mày sao ?
Ông cụ càng hoảng hốt hơn, người này là ai ? Cự Tàn Tôn anh trai của ông đã chết rồi mà, mà dù năm đó không chết thì làm sao sống tới tận bây giờ được chứ ? Cự Tàn Tôn nhìn Cự Thiên lâu hơn nữa, sau đó anh đi vào nhà, Hữu Túc dìu ông cụ đi theo sau, ngôi nhà trước lúc anh đi và sau khi anh về vẫn không thay đổi cách bày trí, chỉ khác là thời gian làm nó tổn thương đi thôi.
Nói thế nào thì cũng làm ông ấy sốc nên Hữu Túc khuyên anh nên im lặng trước đã, Cự Tàn Tôn đi vào trong nhà, mọi thứ vẫn được sắp xếp như vị trí ban đầu khi anh rời nhà đi, chỉ khác là chúng đã ngã màu của thời gian, không còn lung linh đẹp đẽ nữa ? Anh đi lên lầu, bước về căn phòng cuối hành lang và đưa tay mở cánh cửa đó ra, căn phòng có chút nhỏ so với trí nhớ của anh, là do anh cao lớn thêm thì phải ? Anh mở cửa sổ ra, khung cảnh anh nhìn thấy trong quá khứ thật khác biệt với khung cảnh hiện tại, có đôi chút lạ lẫm với anh. Ba mẹ anh đều lần lượt qua đời khi nghe báo tin là anh đã mất, Cự Thiên một mình sống bơ vơ trong căn nhà tới tận bây giờ, ông không lập gia đình vì ông nghĩ nó không nhất thiết phải xảy ra với ông ?
Cự Tàn Tôn khẽ thở dài ra một hơi và sau đó anh rời đi rất nhanh, anh cứ đôi lúc vội vàng và có đôi lúc lại chậm rãi vô cùng khiến Hữu Túc phải xoay như chong chóng, khi cô vừa bước đến đầu cầu thang, định bước xuống thì cô cảm giác chất lỏng trong mũi cô lại trào ra, cô đưa tay lên chạm vào, cô mất máu nhiều quá rồi, bỗng cô không nhìn thấy bóng lưng của Cự Tàn Tôn nữa, sao mọi thứ trước mắt cô lại trở nên mờ nhạt như thế ? Cô chúi người về phía trước, cô biết mình sẽ ngã nhưng không … Cự Tàn Tôn kịp quay người lại đưa tay ôm lấy cô ngay, cô xà vào vòng tay của một cách yếu ớt, anh định lên tiếng mắng cô vô dụng nhưng khi cảm giác hình như cơ thể của cô đang rất không ổn nên anh vội vàng xoay mặt cô lại nhìn trực diện với anh, khuôn mặt của cô lúc này thật sự rất xấu, chỉ toàn một màu của máu, Hữu Túc mơ màng vô thức nhìn anh mấp máy miệng gọi gì đó, nhưng cô không nghe được, cô mệt quá.
Cự Tàn Tôn rất nhanh chóng, anh đưa cô đến bệnh viện gần nhất của quê anh, lúc trước nó là bệnh xá nhỏ, nhưng giờ nó đã là một bệnh viện rất lớn, anh bế cô chạy vào bệnh viện, ngay lập tức đội ngũ y tá xuất hiện giúp anh đặt Hữu Túc lên giường, đưa cô vào phòng cấp cứu, một lát sau có rất nhiều bác sĩ cùng nhau hối hả chạy và phòng cấp cứu, Cự Tàn Tôn ngồi xuống hàng ghế chờ, 2 tay anh đang siết lại vào với nhau, rất lâu rồi anh không có cảm giác bất an, nó cứ ập đến xoắn lấy lí trí của anh.
Vài người nhà bệnh nhân đi ngang qua anh nhưng họ chỉ là nhìn anh đang ngồi đó chờ đợi rồi đi thẳng, sau đó vài giờ họ quay lại, họ vẫn thấy anh đang ngồi bất động đúng một tư thế cách đây vài giờ họ nhìn thấy, 3 tiếng đồng hồ mà anh vẫn chỉ giữ một tư thế như vậy được sao ? Sau đó, cửa phòng cấp cứu mở ra, vài vị bác sĩ đi ra nhưng họ vẫn tiếp tục trao đổi thảo luận gì đó với nhau, Cự Tàn Tôn đi tới, khí thế của anh áp bức vô cùng :
-Cô ấy thế nào ?
Vị bác sĩ nhìn anh và hỏi :
-Anh là người nhà của cô gái đó hay sao ?
Cự Tàn Tôn im lặng, anh chỉ gật đầu, vị bác sĩ nói :
-Vào phòng chụp XQ đi, tôi sẽ thông báo cho anh biết tình trạng của cô ấy.
Vài vị bác sĩ kia cũng tản ra để đi khám bệnh cho các bệnh nhân khác, Cự Tàn Tôn đi theo sau lưng ông bác sĩ lúc nãy, bước vào phòng chiếu phim XQ, ông ấy chỉ ghế rồi nói anh ngồi xuống, Cự Tàn Tôn không thích bọn bác sĩ một chút nào nhưng là bây giờ thì anh nên lắng nghe ông ta nói một chút :
-Là giai đoạn cuối của ung thư tủy.
Cự Tàn Tôn chợt nghe tim anh đập rất mạnh, ung thư ? Phàm Hữu Túc bị ung thư ? Anh nghe nhầm sao ?
-Ung thư ?
Nhìn vẻ mặt của anh rất kích động, ông bác sĩ ấy lại nói :
-Theo chuẩn đoán thì cô ấy đã mắc căn bệnh này từ 5 năm trước, vẫn có điều trị, nhưng là bệnh tình chuyển biến càng ngày càng tệ đi.
Cự Tàn Tôn đứng dậy, anh nhìn xoáy vào ông bác sĩ này và nói :
-Còn chữa trị được không ?
-Ngay từ đầu khi phát hiện nếu tìm được người cùng tủy với cô ất thì có thể cứu, nhưng chỉ là 20%, khả năng rất thấp … - Vị bác sĩ đáp lại anh.
/84
|