Vương Bảo cũng lên tiếng, tay anh vì bị trói lâu và chặt nên cũng đã tái đi vì máu không thể lưu thông :
-Thằng khốn, có giỏi thì giết tao đi, đừng động vào cô ấy.
-À haha, hóa ra thằng nhãi như mày thích Hữu Túc à ? – Tư Nghiêm bật cười đánh giá tình hình.
Hữu Túc đứng dậy đẩy mạnh vai Tư Nghiêm và nói :
-Anh muốn làm gì cậu ấy ?
-Tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn giết hắn thôi. – Tư Nghiêm giơ khẩu súng trên tay và trả lời cô.
Sau đó hắn gạt Hữu Túc ra rồi đặt họng súng giữa trán Vương Bảo, tại sao phải giết cậu ấy chứ, Hữu Túc quỳ rạp gần Vương Bảo vừa cầu xin Tư Nghiêm đừng bắn vừa khóc, cô không muốn nhìn thấy ai chết nữa đâu, cô không thể chịu đựng thêm nữa. Tư Nghiêm nhìn sang Lục Nghị ném khẩu súng sang cho hắn ta rồi quay sang nhìn Vương Bảo và nói :
-Muốn nghe lí do trước khi chết sao ? Dễ thôi, nếu năm đó cha mày và lão già khốn kiếp Nhất Gia giết đi vợ con tao thì tao cũng chẳng cần mạng mày làm gì, ôn con ạ.
-Anh có phải con người không, Tư Nghiêm ? – Hữu Túc níu lấy tay áo khoác của Tư Nghiêm, cô nhìn xoáy vào mắt hắn và hỏi.
Không cả câu trả lời, Hữu Túc chỉ nhận lại được ánh mắt rực lữa từ Tư Nghiêm và sau đó thì cô nghe tiếng súng nổ gần sát tai mình, cô nghe giọng Vương Bảo bật ra từ miệng 1 tiếng « A ». Cô quay đầu lại thì Vương Bảo dần dần gục xuống đất, Tư Nghiêm đã bắn vào ngực trái của Vương Bảo, thật tàn nhẫ, Hữu Túc ngã quỵ xuống, nước mắt của cô cứ chực chờ đuổi nhau rơi xuống, đôi tay cô run bần bật lên, cô muốn chạm vào Vương Bảo :
-Vương … Vương Bảo … Vương Bảo …
-Hữu … - Chưa gọi hết tên cô thì cậu đã gục đầu xuống, không còn đủ sức nhìn cô.
Hữu Túc gắng gượng nâng khuôn mặt của Vương Bảo lên, cô vừa vuốt tóc cậu vừa nói trong nước mắt :
-Vương Bảo, nhìn tôi … Vương Bảo … đừng chết … xin cậu …
-ĐỦ RỒI. – Giọng Tư Nghiêm hét to lên làm vang vọng cả 1 góc rừng, hắn kéo Hữu Túc đứng dậy và kéo cô đi về phía xe.
Vừa đẩy cô vào trong xe thì bất ngờ người của Nhất Gia xông vào, rất đông, Lục Nghị định bắn trả thì bị Nhị Gia nhanh mắt hơn và ông đáp trả lại Lục Nghị bằng chính khẩu súng của ông, Lục Nghị đổ gục xuống sau khi ăn 2 viên đạn vào ngực và bụng, Nhị Gia nhìn hắn rồi nói :
-2 viên cho Di Nhược, con gái của ta.
Sau đó thì đám người của Tư Nghiêm bắt đầu nổ súng điên cuồng về phía đám người của Nhất Gia, Tư Nghiêm đóng rầm cửa xe lại và nhìn Hữu Túc, xong hắn đứng thẳng và ngước lên nhìn trên mui xe, Cự Tàn Tôn ở phía đối diện hắn, anh nhìn thấy Hữu Túc vẫn bình an vô sự. Tư Nghiêm giơ súng lên hướng về phía Cự Tàn Tôn, nhưng chưa kịp bắn thì hắn đã bị Nhất Gia ở phía sau bắn trước vào sau lưng hắn, Nhất Gia nhìn xác Vương Bảo mà lòng ông đau đớn vô cùng, nếu ông đến nhanh hơn có lẽ Vương Bảo đã không chết, Tư Nghiêm nhịn đau quay nhanh lại phía sau và giương súng lên, hắn bắn trúng vào cánh tay của Nhất Gia. Hữu Túc ngồi trong xe, đột nhiên trên mui xe lún xuống 1 chút, Cự Tàn Tôn từ trên mui xe nhảy xuống, anh rút kiếm sau lưng ra rồi nhanh chóng chém thành 1 đường dài trên lưng Tư Nghiêm :
-Nợ năm xưa, Tư Lư.
Tư Nghiêm ngã gục xuống sau nhát kiếm của Cự Tàn Tôn, máu tuôn ra rất nhiều, Hữu Túc vội che mắt đi, cô sợ hãi tột cùng. Nhất Gia nhìn Cự Tàn Tôn rồi nhìn sang Vương Bảo, ông ném súng xuống đất rồi bước lại gần xác Vương Bảo, cậu ấy chết thật rồi. Hữu Túc đẩy cửa xe rồi ôm chầm lấy Cự Tàn Tôn, cô khóc nấc lên nghẹn ngào, sao ai cứ hễ xuất hiện trong cuộc đời của cô đều phải chết đau đớn như vậy chứ, Cự Tàn Tôn ôm lấy vai cô rồi vỗ nhẹ :
-Ổn rồi, đừng sợ.
Hữu Túc bình tĩnh lại 1 chút rồi cô buông Cự Tàn Tôn ra và bước lại gần nơi Vương Bảo đang nằm, nhìn cậu thật đau lòng, Hữu Túc cúi đầu xuống trước Nhất Gia :
-Tôi xin lỗi …
-Không phải lỗi tại ai cả. – Nhất Gia nhìn Hữu Túc rồi trả lời.
-Thằng khốn, có giỏi thì giết tao đi, đừng động vào cô ấy.
-À haha, hóa ra thằng nhãi như mày thích Hữu Túc à ? – Tư Nghiêm bật cười đánh giá tình hình.
Hữu Túc đứng dậy đẩy mạnh vai Tư Nghiêm và nói :
-Anh muốn làm gì cậu ấy ?
-Tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn giết hắn thôi. – Tư Nghiêm giơ khẩu súng trên tay và trả lời cô.
Sau đó hắn gạt Hữu Túc ra rồi đặt họng súng giữa trán Vương Bảo, tại sao phải giết cậu ấy chứ, Hữu Túc quỳ rạp gần Vương Bảo vừa cầu xin Tư Nghiêm đừng bắn vừa khóc, cô không muốn nhìn thấy ai chết nữa đâu, cô không thể chịu đựng thêm nữa. Tư Nghiêm nhìn sang Lục Nghị ném khẩu súng sang cho hắn ta rồi quay sang nhìn Vương Bảo và nói :
-Muốn nghe lí do trước khi chết sao ? Dễ thôi, nếu năm đó cha mày và lão già khốn kiếp Nhất Gia giết đi vợ con tao thì tao cũng chẳng cần mạng mày làm gì, ôn con ạ.
-Anh có phải con người không, Tư Nghiêm ? – Hữu Túc níu lấy tay áo khoác của Tư Nghiêm, cô nhìn xoáy vào mắt hắn và hỏi.
Không cả câu trả lời, Hữu Túc chỉ nhận lại được ánh mắt rực lữa từ Tư Nghiêm và sau đó thì cô nghe tiếng súng nổ gần sát tai mình, cô nghe giọng Vương Bảo bật ra từ miệng 1 tiếng « A ». Cô quay đầu lại thì Vương Bảo dần dần gục xuống đất, Tư Nghiêm đã bắn vào ngực trái của Vương Bảo, thật tàn nhẫ, Hữu Túc ngã quỵ xuống, nước mắt của cô cứ chực chờ đuổi nhau rơi xuống, đôi tay cô run bần bật lên, cô muốn chạm vào Vương Bảo :
-Vương … Vương Bảo … Vương Bảo …
-Hữu … - Chưa gọi hết tên cô thì cậu đã gục đầu xuống, không còn đủ sức nhìn cô.
Hữu Túc gắng gượng nâng khuôn mặt của Vương Bảo lên, cô vừa vuốt tóc cậu vừa nói trong nước mắt :
-Vương Bảo, nhìn tôi … Vương Bảo … đừng chết … xin cậu …
-ĐỦ RỒI. – Giọng Tư Nghiêm hét to lên làm vang vọng cả 1 góc rừng, hắn kéo Hữu Túc đứng dậy và kéo cô đi về phía xe.
Vừa đẩy cô vào trong xe thì bất ngờ người của Nhất Gia xông vào, rất đông, Lục Nghị định bắn trả thì bị Nhị Gia nhanh mắt hơn và ông đáp trả lại Lục Nghị bằng chính khẩu súng của ông, Lục Nghị đổ gục xuống sau khi ăn 2 viên đạn vào ngực và bụng, Nhị Gia nhìn hắn rồi nói :
-2 viên cho Di Nhược, con gái của ta.
Sau đó thì đám người của Tư Nghiêm bắt đầu nổ súng điên cuồng về phía đám người của Nhất Gia, Tư Nghiêm đóng rầm cửa xe lại và nhìn Hữu Túc, xong hắn đứng thẳng và ngước lên nhìn trên mui xe, Cự Tàn Tôn ở phía đối diện hắn, anh nhìn thấy Hữu Túc vẫn bình an vô sự. Tư Nghiêm giơ súng lên hướng về phía Cự Tàn Tôn, nhưng chưa kịp bắn thì hắn đã bị Nhất Gia ở phía sau bắn trước vào sau lưng hắn, Nhất Gia nhìn xác Vương Bảo mà lòng ông đau đớn vô cùng, nếu ông đến nhanh hơn có lẽ Vương Bảo đã không chết, Tư Nghiêm nhịn đau quay nhanh lại phía sau và giương súng lên, hắn bắn trúng vào cánh tay của Nhất Gia. Hữu Túc ngồi trong xe, đột nhiên trên mui xe lún xuống 1 chút, Cự Tàn Tôn từ trên mui xe nhảy xuống, anh rút kiếm sau lưng ra rồi nhanh chóng chém thành 1 đường dài trên lưng Tư Nghiêm :
-Nợ năm xưa, Tư Lư.
Tư Nghiêm ngã gục xuống sau nhát kiếm của Cự Tàn Tôn, máu tuôn ra rất nhiều, Hữu Túc vội che mắt đi, cô sợ hãi tột cùng. Nhất Gia nhìn Cự Tàn Tôn rồi nhìn sang Vương Bảo, ông ném súng xuống đất rồi bước lại gần xác Vương Bảo, cậu ấy chết thật rồi. Hữu Túc đẩy cửa xe rồi ôm chầm lấy Cự Tàn Tôn, cô khóc nấc lên nghẹn ngào, sao ai cứ hễ xuất hiện trong cuộc đời của cô đều phải chết đau đớn như vậy chứ, Cự Tàn Tôn ôm lấy vai cô rồi vỗ nhẹ :
-Ổn rồi, đừng sợ.
Hữu Túc bình tĩnh lại 1 chút rồi cô buông Cự Tàn Tôn ra và bước lại gần nơi Vương Bảo đang nằm, nhìn cậu thật đau lòng, Hữu Túc cúi đầu xuống trước Nhất Gia :
-Tôi xin lỗi …
-Không phải lỗi tại ai cả. – Nhất Gia nhìn Hữu Túc rồi trả lời.
/84
|