Dũng Khí Để Yêu

Chương 21 - Chương 21

/58


“Tôi không có thói quen chưa đánh răng mà đã ăn sáng.” Giang Hoài hết sức nghiêm túc cự tuyệt đề nghị của Thư Tiếu.

“Vậy bình thường anh dùng bàn chải tự động để đánh răng đúng không?”

“Ừ.” Anh nói, “Tôi có bàn chải chuyên dùng.”

“Thật khéo em cũng xài bàn chải tự động, không biết bình thường anh dùng loại nào chi bằng để em lấy cho anh xem nếu anh có thể dùng được thì em sẽ đổi cái đầu chải mới.”

“Không cần, tôi nghĩ tôi sẽ không dùng được.” Anh cản cô, “Bàn chải tự động bình thường tay cầm quá nhỏ tôi không cầm được.”

“Bởi vậy em đã chuẩn bị cho anh cái này——” Thư Tiếu còn có phương án B nha! Cô lấy từ trong túi ra hộp kẹo cao su, lấy ra một viên, “Bây giờ anh ăn tạm cái này đi.”

Giang Hoài vừa hé môi chưa kịp nói gì đã bị cô nhanh nhẹn nhét viên kẹo vào miệng. Anh chỉ có thể cười khổ: “Thì ra cô đã sớm có kế hoạch từ trước, đúng không?”

“Đương nhiên.” Cô thản nhiên thừa nhận, trên mặt còn có chút đắc ý. Tối hôm qua Giang Hoài nôn nhiều lần như vậy, dạ dày sớm đã trống rỗng có điều do thân thể tê liệt nên mới không có cảm giác đói. Thư Tiếu muốn để anh ăn sáng xong rồi mới rời đi, “Để em đem điểm tâm tới.”

Cô dọn điểm tâm ra chiếc bàn xếp trên giường. Do dự một hồi thì quyết định không giống như trên phim ăn sáng lãng mạn trên giường gì đó mà kéo ghế từ bàn đọc sách tới ngồi cạnh giường.

“Anh ăn bơ không?” Cô hỏi.

“Không cần phiền toái thế đâu.” Giang Hoài thậm chí còn không cầm bánh mì lên.

Cô khẽ thở dài, vừa trét bơ lên bánh vừa nói: “Vậy em sẽ xem như anh ăn nhé.” Cô làm ra vẻ mặt thấu hiểu, liếc anh một cái, “Bây giờ thì em biết rồi, mỗi lần anh nói “không cần làm phiền” thì chính là “cần” chẳng qua là không muốn làm phiền người khác, em nói đúng chứ?” Trét bơ xong, Thư Tiếu gác dao sang một bên đưa tay rút hai tờ giấy rồi đưa đến trước mặt Giang Hoài: “Nhả kẹo được rồi.”

Chân mày anh nhíu lại dường như rất không đồng tình, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu nhả kẹo cao su vào khăn giấy trên tay cô.

Cô để bánh mì vừa được trét bơ vào tay anh, nói: “Mau ăn đi.”

“Cô có thể đem bàn kéo lại gần tôi một chút được không?” Anh nhỏ giọng nhờ vả, “Tôi nghĩ mượn lực chống tay trên bàn thì sẽ thoải mái hơn, lúc uống sữa cũng tương đối dễ dàng.”

Cô cười cười kéo bàn sát lại gần anh một chút.

“Cám ơn.” Giọng anh có chút áy náy, nói: “Có lẽ lát nữa tôi sẽ làm rơi vụn bánh và sữa trên giường.”

“Anh Giang, anh có bệnh sạch sẽ hả?” Cô nghiêm túc hỏi anh. Không đợi anh trả lời, liền nói: “Em cũng không có.”

Cô đảo mắt một vòng đột nhiên xé một ít bánh mì ném lên giường còn cố ý vung lên chăn của Giang Hoài mấy giọt sữa.

Giang Hoài trợn mắt, “lạc trôi” lời.

“Ơ, anh nhìn xem, làm sao bây giờ? Giường đã bị em làm bẩn mất rồi!” Thư Tiếu cắn một miếng bánh mì, uống một ngụm sữa tươi vẻ mặt giống như đứa nhỏ láu cá, thậm chí trên môi còn dính vụn bánh mì, cô thản nhiên đưa lưỡi liếm liếm rồi cười hì hì.

Giang Hoài chậm chạp nâng tay phải, khủy tay gác trên mặt bàn, lại chậm chạp cử động cổ tay đưa bánh mì lên miệng, cúi đầu cắm một cái.

Thư Tiếu lặng lẽ quan sát anh, đợi anh nuốt xuống bánh mì liền bưng ly sữa, kéo ống hút để trước môi anh, nói: “Anh uống thử đi, xem nhiệt độ có vừa không? Lúc nãy em uống thử, cũng không nóng lắm.”

Anh không từ chối đề nghị của cô, ngậm lấy ống hút, hút một ngụm, nhẹ gật đầu nói: “Cô cũng ăn đi không cần để ý tôi. Tôi ăn cái gì cũng rất chậm….Nếu như lát nữa Bồi An đến mà tôi vẫn chưa ăn xong thì cậu ấy sẽ giúp tôi.”

Giang Hoài vừa dứt lời thì chuông cửa reo lên. Thư Tiếu nhìn đồng hồ, đúng bảy giờ. Cô đặt bánh mì trong tay xuống đi ra mở cửa, người tới chính là Bồi An, cậu ta cầm theo một túi đồ lớn. Sau khi chào hỏi Thư Tiếu xong liền đi vào phòng ngủ.

“Chào buổi sáng, anh Giang.” Bồi An khom lưng chào Giang Hoài.

“Chào buổi sáng.” Giang Hoài gật đầu đáp lễ, “Mới sáng sớm đã bắt cậu chạy tới chạy lui cực khổ.”

“Anh Giang đừng nói vậy mà.” Bồi An đặt túi đồ trên tủ đầu giường, “Tôi đi rửa tay xong sẽ lập tức tới giúp anh.”

“Thư Tiếu.” Giang Hoài nhìn cô, nói: “Ngại quá, nhưng cô có thể ra ngoài một lát không?”

Đây là một lời thỉnh cầu hợp lý, nhưng không hiểu tại sao trong lòng Thư Tiếu lại cảm thấy mất mác, liền muốn xoay người đi ra ngoài.

“Đợi đã, bữa sáng của cô…”

Cô xoay người đi tới bưng đĩa bánh và ly sữa của mình. Lại có chút không yên tâm dặn dò: “Để Bồi An giúp anh ăn sáng xong rồi hãy về.”

“Ừ.” Anh ngắn gọn trả lời, ánh mắt không lập tức rời khỏi mặt cô, mà là phảng phất lưu luyến dừng lại quan sát cô một chút.

Ánh mắt của anh khiến cô thật khó nắm bắt, giống như chiếc lá lay động dưới ánh mặt trời, lúc ẩn lúc hiện. Con ngươi tinh tế sáng ngời làm trái tim cô run rẩy, cô bỗng nhiên giống con nai nhỏ hoảng sợ, rũ mí mắt vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Thư Tiếu ngồi trên ghế salon vừa ăn bữa sáng của mình vừa nhớ lại mới vừa rồi cô ném vụn bánh mì lên giường còn vun sữa lên chăn của Giang Hoài khiến anh nhìn cô như thể người ngoài hành tinh thì không nhịn được cong miệng cười lên.

Khoảng ba mươi phút sau, Bồi An đẩy Giang Hoài ra khỏi phòng ngủ. Anh đã thay trang phục khác, mặt mũi đầu tóc cũng được chải chuốt sạch sẽ, chỉnh tề. Thậm chí Thư Tiếu còn ngửi thấy thoang thoảng mùi nước hoa Cổ Long từ người anh.

Anh nâng mắt nhìn về phía cô: “Thư Tiếu, tối qua cám ơn cô đã chiếu cố, chúng tôi về trước.”

Cô hỏi: “Bây giờ đi luôn sao? Anh đã ăn sáng xong chưa đấy?”

“Ừ, ăn rồi.” Anh hết sức đường hoàng đáp lời, còn mỉm cười nói: “Muốn kiểm tra không?”

Cô mân môi, ánh mắt liếc tới tủ đầu giường nhìn thấy cái đĩa trống không.

“Cô Lâm để tôi giúp cô rửa cái đĩa.” Bồi An khách khí nói.

“Không cần, lát nữa tôi sẽ rửa cùng đĩa của tôi là được rồi.” Thư Tiếu nói, “Phải rồi, cậu đã ăn sáng chưa?”

“Lúc nãy trước khi tới đã ăn một chút, không đói bụng. Tôi muốn nhanh chóng đưa anh Giang trở về vừa tránh để người trong nhà lo lắng vừa tránh phiền toái cô Lâm nghỉ ngơi.”

“Bồi An nói đúng.” Giang Hoài nói tiếp, “Hại cô cả đêm vất vả.”

Câu “cả đêm vất vả” này vừa ra khỏi miệng thì mặt anh và Thư Tiếu đồng thời đỏ lên. Ánh mắt hai người lại vừa vặn chạm nhau, Thư Tiếu cảm thấy chột dạ khi mình và anh không hẹn mà cùng nhau nghĩ đến “chuyện kia”. Ngay sau đó bọn họ lại đồng thời ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt hết sức khó xử.

Bồi An nhìn Giang Hoài, rồi nhìn đến Thư Tiếu, ánh mắt nghi ngờ.

Giang Hoài lấp liếm nói: “Ý…ý của tôi là, hôm qua cô chiếu cố tôi cả đêm nhấtđịnh là rất mệt.”

“Biết rồi biết rồi!” Cô lên giọng, trong lòng thầm nghĩ nếu giọng nói vang dội một chút có thể sẽ đáng tin hơn, “Em dĩ nhiên biết ý của anh là gì.”

Hỏng bét! Lần này vẻ mặt Bồi An càng kì quái hơn. Thư Tiếu trong lòng tự mắng mình: Bồi An không kì quái, người kì quái là cô và Giang Hoài mới đúng!

“Bồi An, chúng ta đi thôi!” Giang Hoài lấy lại vẻ nghiêm nghị, dường như muốn nhanh chóng kết thúc vấn đề này tại đây.

Lời của anh phát huy tác dụng, Bồi An không còn quan sát hai người nữa.

Thư Tiếu đưa bọn họ đến cửa. Giang Hoài ra hiệu cho Bồi An dừng lại, sau đó anh tự mình điều khiển xe lăn hướng về phía Thư Tiếu, nói: “Nghỉ ngơi thật tốt nhé, Thư Tiếu.”

Cô nói: “Anh cũng vậy.” ——— Cô biết đêm qua anh cũng ngủ không ngon.

Cô lẳng lặng nhìn anh đi vào thang máy rồi mới đóng cửa đi vào nhà. Cô hít một hơi, trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa của Giang Hoài, trên sàn nhà còn lưu lại dấu vết xe lăn mờ nhạt; trong phòng ngủ tuy đã được sửa soạn nhưng vẫn nhận ra được chút hỗn độn nho nhỏ.

Tủ đầu giường cũng được Bồi An dọn dẹp, ly và đĩa trống đặt ngăn nắp trên đó. Trên đầu ống hút còn lưu lại dấu răng mờ nhạt.

Những dấu vết Giang Hoài vừa lưu lại đó, Thư Tiếu vừa nghĩ đến trong lòng liền cảm thấy đau.

Mệt mỏi dần dần đánh tới. Cô thậm chí không còn sức lau dọn phòng ngủ hay rửa đĩa gì nữa lập tức ngã xuống giường kéo chăn bắt đầu ngủ.

Thư Tiếu bị tiếng chuông điện thoại reo tỉnh. Ban đầu cô còn cảm thấy bực bội nhưng vừa nhìn đến tên người gọi thì chút bực bội kia liền biến mất không chút dấu vết.

“Có chuyện gì thế Giang Hoài?”

“Cô còn ngủ à?” Anh nói, “Xin lỗi…”

“Không có không có,” Cô vội vàng phủ nhận, “Em đang nằm thôi, cảm thấy hơi lười haha.” Cô vội liếc mắt nhìn đồng hồ trên di động, đã hơn một giờ chiều.

Giang Hoài ở đầu bên kia khẽ than nhẹ một tiếng, “Tôi gọi tới chỉ muốn xác nhận xem bây giờ cô có ở nhà hay không.”

“Có!” Cô nói, “Anh muốn tới sao?”

“Không, không phải tôi.” Anh nói, “Tôi nhờ dì Liên tới nhà cô một chuyến, cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ là muốn gọi hỏi cô một tiếng.”

Cô nghe không hiểu lắm, nhưng cũng chẳng muốn hỏi nhiều, nói: “Ừ, hôm nay em không định đi đâu, dì ấy tới lúc nào cũng được.”

“Vậy thì tốt, cô tiếp tục nghỉ ngơi đi.” Giọng nói của anh rất dịu dàng.

“Ừm.” Đầu óc cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mơ mơ hồ hồ cúp máy, chút này mới nhận ra chút kì quái: Rốt cục thì Giang Hoài lại nhờ dì Liên tới nhà cô để làm gì?

Cô muốn gọi lại, nhưng nghĩ đến Giang Hoài mỗi lần nghe điện thoại thật không dễ dàng, huống chi lúc nãy anh nói cũng không phải chuyện quan trọng gì, nên cô liền từ bỏ ý định. Lúc này cơn buồn ngủ cũng biến mất, cô dứt khoát bò dậy, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, pha ấm trà mới chuẩn bị đón khách.

Khoảng hai mươi phút trôi qua thì dì Liên tới.

Có điều vạn lần Thư Tiếu cũng không nghĩ tới dì Liên lại như vậy đến gặp cô.

“Chào cô Lâm!” Dì Liên vừa vào cửa liền cầm theo hai túi đồ, khom lưng chào cô, nói: “Cái này là chút quà của cậu Giang tặng cô. Bồi An đi cùng cậu ấy, những thứ này đều do cậu Giang tự mình chọn, hy vọng cô đừng từ chối tấm lòng của cậu ấy.”

Thư Tiếu vốn không muốn tùy tiện nhận đồ của người khác, nhưng vừa nghe đến đều do Giang Hoài tự mình chọn thì cô lại tò mò không biết rốt cuộc anh mua những gì cho mình.

Sau khi lấy đồ trong túi ra mỗi một món đều khiến cô vừa tức vừa đau lòng: Áo choàng tắm, bao gối, ra trải giường, thảm lót, vỏ chăn! Mỗi một món đều rất cao cấp, màu sắc rất trang nhã, quả thực anh có mắt thẩm mỹ cực kì tốt, những thứ này không những đẹp mắt mà còn đem lại cảm giác ấm cúng cho phòng phủ.

“Cô Lâm, cậu Giang còn nhờ tôi hỏi cô những thứ này đủ chưa? Còn cần thêm những thứ khác cứ việc nói với cậu ấy.”

Đầu óc người kia rốt cục là chứa cái gì trong đó vậy? Thư Tiếu hít một hơi, giận lẫy nói: “Dì Liên, nhờ dì nói anh ấy là tôi còn thiếu một cái quét vi-rút tia hồng ngoại nữa.”

“Cái gì hồng?” Dì Liên nghe không hiểu.

“Hồng…hazz, không có gì, đùa dì thôi.” Cô thật sự hoài nghi nếu mình nhắc lại cho dì Liên, thì có khi tên ngốc kia thật sự sẽ đem tới nhà cô một cái máy quét vi-rút mất.

Cô ảo não đem những món đồ này cất vào túi, lúc này ánh mắt chợt sáng lên, phát hiện trong túi còn có một thứ khác.

Đó là một tấm thiệp nhỏ màu vàng, phía trên có một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Thư Tiếu, cám ơn cô—–rất nhiều vì buổi tối hôm qua.

Mỗi một nét chữ đều có chút run rẩy, cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ Giang Hoài cầm bút chuyên dụng, khó khăn viết chữ.

Cô cầm hai túi đồ trên tay chút bực tức trong lòng đã hoàn toàn tiêu tán, thay vào đó là đau lòng cùng thương tiếc.

/58

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status