T/ giả mới đọc creepy pastas ( mẩu chuyện kinh dị) nên bị nhiễm:3 vì vại:v chap này hơi kinh dị xíu nhak:3
******************
- * tiếng chuông đt*
-* Cạch* Alô? Chuyện gì?- 1 giọng nói 1 người con gái lạnh tanh khiến đầu dây bên kia ớn lạnh( còn đứa nào ngoài chụy ấy:v* nữ hoàng băng giá*)
- ..........
- Gì chứ?!?
-..................
- Ko được! Tôi ko chấp nhận!- giọng nói bắt đầu giận dữ
-..............
- KO NGHE TÔI NÓI À! KO. ĐƯỢC!
-............
- Hừ! Được! Cứ thử đi! Tôi ko tha. *Cạch* Cô buông đt ra, khuôn mặt rũ rượi, đôi mắt lạnh lùng hút hồn cứ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền saphie huyền ảo.
* Xoảnggg* tiếng động lạ dưới nhà làm cô giật mình. Cô vội vã chạy xuống lầu:
- Mẹ! Sao vậy?
- C.... con... búp b.. bê...!
Đó là con búp bê thủy tinh, cao chừng 35cm, mái tóc vàng óng ánh, khuôn mặt lạnh tanh, đôi mắt cùng màu với sợi dây chuyền trên tay cô. Nó mặc bộ váy làm bằng vải ren, bị úa màu bởi những vệt chất lỏng màu đỏ đã đông lại.
Cô nhìn con búp bê, giật mình, khuôn mặt như ko còn tý máu, lấp bấp:
- T.... tại sao .... nó.... nó lại ở.... đây?
Phần thân nó bị vỡ, nhưng khuôn mặt vẫn nguyên vẹn, đôi mắt long lanh nhìn cô một cách vô hồn và kì dị làm cô hoảng sợ:
- M.... mẹ! T... tại sao ... nó lại ở đây?
Mẹ cô ko nói gì, chỉ biết run rẩy chỉ vào chiếc hộp màu đỏ được đính nơ vàng 1 cách trang trọng. Cô liền chạy vội tới kiểm tra và giật mình khi thấy 1 tờ giấy. Những dòng chữ nghệch ngoạc khó nhìn hiện ra trước mắt cô:" Finally! I.found.you"( cuối cùng tôi cũng tìm thấy cô)
Cô hoảng sợ, nhanh tay xé tờ giấy thành từng mảnh và chạy tới nắm con búp bê mà chạy ra, quăng nó vào thùng rác rồi khóa cửa nhà lại. Cô thở hộc hệch, khuôn mặt biến sắc đầy sợ hãi, bàn tay ứa máu vì đụng vào những mảnh vỡ của con búp bê, toàn thân cứ run rẩy:
- Tại sao? Tại sao? Tại sao! Tại sao nó lại ở đây! Đáng lẽ nó ko nên ở đây! Tại sao nó có thể ở đây? Tại sao? Tại sao?
Mẹ cô thấy vậy liền an ủi cô, dắt cô về phòng. Đêm đó, cô ko thể ngủ. Tại sao? Cô sợ. Cô sợ nó sẽ quay lại. Nó là chết chóc. Cô sợ phải đối diện với nó. Cô sợ ánh mắt ko tí cảm xúc đó cứ nhìn chằm chằm vào cô. Cô sợ. Cô thật sự, thật sự rất sợ.
-----------Sáng mai----------
Tiếng chuông báo thức reng làm cô giật mình tỉnh giấc. Cô đã thiếp đi lúc nào ko biết. Khuôn mặt cô đã bình tĩnh hẵn, bàn tay ngừng chảy máu, cô thở dài. Cô chuẩn bị đến trường, nhưng vẫn lo sợ.
- Đừng lo! Sáng nay xe rác đến lấy đi rồi!- mẹ cô cười an ủi. Cô nghe vậy, liền thở phào và tới trường.
-----------------------------------
- Nèeeeee Vyyyy!!! Sao... mày... ko .. đợi.... tao????
Nó từ đâu ko biết hì hục chạy vào lớp, đập bàn đùng đùng làm cô đang thẫn thờ bỗng giật mình
******************
- * tiếng chuông đt*
-* Cạch* Alô? Chuyện gì?- 1 giọng nói 1 người con gái lạnh tanh khiến đầu dây bên kia ớn lạnh( còn đứa nào ngoài chụy ấy:v* nữ hoàng băng giá*)
- ..........
- Gì chứ?!?
-..................
- Ko được! Tôi ko chấp nhận!- giọng nói bắt đầu giận dữ
-..............
- KO NGHE TÔI NÓI À! KO. ĐƯỢC!
-............
- Hừ! Được! Cứ thử đi! Tôi ko tha. *Cạch* Cô buông đt ra, khuôn mặt rũ rượi, đôi mắt lạnh lùng hút hồn cứ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền saphie huyền ảo.
* Xoảnggg* tiếng động lạ dưới nhà làm cô giật mình. Cô vội vã chạy xuống lầu:
- Mẹ! Sao vậy?
- C.... con... búp b.. bê...!
Đó là con búp bê thủy tinh, cao chừng 35cm, mái tóc vàng óng ánh, khuôn mặt lạnh tanh, đôi mắt cùng màu với sợi dây chuyền trên tay cô. Nó mặc bộ váy làm bằng vải ren, bị úa màu bởi những vệt chất lỏng màu đỏ đã đông lại.
Cô nhìn con búp bê, giật mình, khuôn mặt như ko còn tý máu, lấp bấp:
- T.... tại sao .... nó.... nó lại ở.... đây?
Phần thân nó bị vỡ, nhưng khuôn mặt vẫn nguyên vẹn, đôi mắt long lanh nhìn cô một cách vô hồn và kì dị làm cô hoảng sợ:
- M.... mẹ! T... tại sao ... nó lại ở đây?
Mẹ cô ko nói gì, chỉ biết run rẩy chỉ vào chiếc hộp màu đỏ được đính nơ vàng 1 cách trang trọng. Cô liền chạy vội tới kiểm tra và giật mình khi thấy 1 tờ giấy. Những dòng chữ nghệch ngoạc khó nhìn hiện ra trước mắt cô:" Finally! I.found.you"( cuối cùng tôi cũng tìm thấy cô)
Cô hoảng sợ, nhanh tay xé tờ giấy thành từng mảnh và chạy tới nắm con búp bê mà chạy ra, quăng nó vào thùng rác rồi khóa cửa nhà lại. Cô thở hộc hệch, khuôn mặt biến sắc đầy sợ hãi, bàn tay ứa máu vì đụng vào những mảnh vỡ của con búp bê, toàn thân cứ run rẩy:
- Tại sao? Tại sao? Tại sao! Tại sao nó lại ở đây! Đáng lẽ nó ko nên ở đây! Tại sao nó có thể ở đây? Tại sao? Tại sao?
Mẹ cô thấy vậy liền an ủi cô, dắt cô về phòng. Đêm đó, cô ko thể ngủ. Tại sao? Cô sợ. Cô sợ nó sẽ quay lại. Nó là chết chóc. Cô sợ phải đối diện với nó. Cô sợ ánh mắt ko tí cảm xúc đó cứ nhìn chằm chằm vào cô. Cô sợ. Cô thật sự, thật sự rất sợ.
-----------Sáng mai----------
Tiếng chuông báo thức reng làm cô giật mình tỉnh giấc. Cô đã thiếp đi lúc nào ko biết. Khuôn mặt cô đã bình tĩnh hẵn, bàn tay ngừng chảy máu, cô thở dài. Cô chuẩn bị đến trường, nhưng vẫn lo sợ.
- Đừng lo! Sáng nay xe rác đến lấy đi rồi!- mẹ cô cười an ủi. Cô nghe vậy, liền thở phào và tới trường.
-----------------------------------
- Nèeeeee Vyyyy!!! Sao... mày... ko .. đợi.... tao????
Nó từ đâu ko biết hì hục chạy vào lớp, đập bàn đùng đùng làm cô đang thẫn thờ bỗng giật mình
/16
|