Mọi thứ cứ tự chính bản thân Tú làm cho rối lên. Và cuối cùng vẫn chính là tự Tú gở rối.
- Rốt cuộc cậu đang làm cái gì thế hả?
Tú cau mày, giọng nói hơi khó chịu, quay sang hỏi Phúc. Phúc hơi chỉnh tư thế một chút, cười khẽ.
- Tôi nghĩ cậu có não mà nhỉ?
Nghe một câu nói như sét đang ngang tai, Tú vốn dĩ đã không quan tâm đến sự vô tâm của Phúc tại trung tâm mua sắm, bây giờ lại bị cái câu nói vừa thốt lên là muốn đấm ngay vào mặt đó, làm cho tức đến đỏ mặt. Tú hét lên.
- Này! Tôi không có.....
- Cậu có nghĩ chuyện tối hôm qua là đùa không?
Phúc chợt nhìn Tú thật nghiêm túc, hỏi một câu cũng nghiêm túc, lại tập trung lái xe. Còn Tú lại im bặt, miệng giữ nguyên tư thế, há hốc. Sau vài giây, Tú quay mặt ra cửa sổ. Chuyện tối hôm qua? Hôm qua sao? Hôm qua có rất nhiều chuyện, không biết hắn định nhắc đích thị là chuyện gì?
- Chuyện hôm qua... Cậu có thể nói rỏ hơn không? Hôm qa xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi không biết cậu muốn đề cập đến chuyện gì?
Giọng Tú trở nên thật dịu dàng. Phúc nhìn Tú một cái, nói.
- Không có gì! Cậu không nói địa chỉ nhà cho tôi, sao tôi biết đi đâu. Thế nên tôi mới chạy vòng vòng thôi.
Thái độ thay đổi nhanh đến chóng mặt, Tú chẳng đoán cũng không có khả năng đoán ra được, rốt cuộc người kia muốn nghĩ gì. Lại nghe đến chuyện địa chỉ, liền lại ngơ ngơ. Sau đó liền nói.
- Đường XX, hẻm X.
Phúc quan xác đoạn đường mà họ đang đi, đột nhiên cua rất nhanh. Không gian lại một mực yên ắng. Tú cố suy nghĩ chuyện Phúc muốn nói là chuyện gì! Hôm qua đúng là một ngày dài, bao nhiêu chuyện xảy ra liên tiếp khiến bản thân cũng không thể xác định một tình huống quan trọng nhất.
Hay là nụ hôn đó? Tại sao lúc đó hắn lại lảm nhảm rồi hành động như vậy nhỉ?
Tú liếc mắt nhìn Phúc ngại ngùng. Nếu thật sự hắn đang nghĩ đến chuyện đó thì có ý nghĩ gì? Đùa? Rốt cuộc là gì đây? Tên biến thái rắc rối này. Tú cảm thấy toàn thân lại khó chịu, bứt rứt không yên.
- Cậu đã từng yêu ai chưa?
Giọng nói của Phúc trầm trầm, truyền nhanh vào tai Tú. Yêu? Đã từng yêu ai sao? Hình như là....
- Chưa. Tôi chưa từng.
Phúc lại từ tốn nói.
- Vậy em đã từng yêu tôi chưa?
Tú quay sang nhìn Phúc, khá ngạc nhiên. Nhìn Phúc, cậu ta đang thật nghiêm túc, mặc dù ánh mắt chỉ đang tập trung lái xe. Yêu cậu ta? Mình đã từng chưa?
Từ khi cậu ta vào lớp mình, cuộc sống của mình dường như bị đảo lộn tất cả mọi thứ lên. Không biết đó là một sự trùng hợp, hay là một kế hoạch, một sắp đặt của định mệnh. Những lúc mình gặp khó khăn, cậu ta chính là người ở bên mình, cho mình một điểm tựa, bảo vệ mình. Cả những lúc cậu ta không bên mình, mình cũng chỉ nghĩ đến cậu ta. Vậy có phải là mình đã yêu cậu ta không?
Một lúc rồi, Tú vẫn không có động tĩnh. Phúc hồi hộp, chờ mong từng phút để nghe được câu trả lời. Lén nhìn thấy biểu cảm bối rối của Tú, lại nói.
- Nói một cách khá. Nụ hôn đó, em cảm thấy thế nào?
Quả nhiên, chính là chuyện về nụ hôn đó.
- Em có thấy hạnh phúc, vui vẻ, sảng khoái. Hay là khó chịu, gượng gạo?
Tú ấp úng.
- Tôi...Tôi cũng không biết!
Chiếc xe bỗng phanh gấp trên đường. Cả hai người cùng giật khá mạnh về trước. Tay Phúc vẫn đặt trên vô-lăng, mắt nhìn thẳng. Tú bất ngờ, trong đầu nghĩ gì cũng chẳng xác định được nữa. Tú bất giác nhìn Phúc. Phúc trầm mặc vài giây, đưa mắt nhìn Tú.
- Cả cảm giác của bản thân, em cũng không hiểu sao?
END CHAP
- Rốt cuộc cậu đang làm cái gì thế hả?
Tú cau mày, giọng nói hơi khó chịu, quay sang hỏi Phúc. Phúc hơi chỉnh tư thế một chút, cười khẽ.
- Tôi nghĩ cậu có não mà nhỉ?
Nghe một câu nói như sét đang ngang tai, Tú vốn dĩ đã không quan tâm đến sự vô tâm của Phúc tại trung tâm mua sắm, bây giờ lại bị cái câu nói vừa thốt lên là muốn đấm ngay vào mặt đó, làm cho tức đến đỏ mặt. Tú hét lên.
- Này! Tôi không có.....
- Cậu có nghĩ chuyện tối hôm qua là đùa không?
Phúc chợt nhìn Tú thật nghiêm túc, hỏi một câu cũng nghiêm túc, lại tập trung lái xe. Còn Tú lại im bặt, miệng giữ nguyên tư thế, há hốc. Sau vài giây, Tú quay mặt ra cửa sổ. Chuyện tối hôm qua? Hôm qua sao? Hôm qua có rất nhiều chuyện, không biết hắn định nhắc đích thị là chuyện gì?
- Chuyện hôm qua... Cậu có thể nói rỏ hơn không? Hôm qa xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi không biết cậu muốn đề cập đến chuyện gì?
Giọng Tú trở nên thật dịu dàng. Phúc nhìn Tú một cái, nói.
- Không có gì! Cậu không nói địa chỉ nhà cho tôi, sao tôi biết đi đâu. Thế nên tôi mới chạy vòng vòng thôi.
Thái độ thay đổi nhanh đến chóng mặt, Tú chẳng đoán cũng không có khả năng đoán ra được, rốt cuộc người kia muốn nghĩ gì. Lại nghe đến chuyện địa chỉ, liền lại ngơ ngơ. Sau đó liền nói.
- Đường XX, hẻm X.
Phúc quan xác đoạn đường mà họ đang đi, đột nhiên cua rất nhanh. Không gian lại một mực yên ắng. Tú cố suy nghĩ chuyện Phúc muốn nói là chuyện gì! Hôm qua đúng là một ngày dài, bao nhiêu chuyện xảy ra liên tiếp khiến bản thân cũng không thể xác định một tình huống quan trọng nhất.
Hay là nụ hôn đó? Tại sao lúc đó hắn lại lảm nhảm rồi hành động như vậy nhỉ?
Tú liếc mắt nhìn Phúc ngại ngùng. Nếu thật sự hắn đang nghĩ đến chuyện đó thì có ý nghĩ gì? Đùa? Rốt cuộc là gì đây? Tên biến thái rắc rối này. Tú cảm thấy toàn thân lại khó chịu, bứt rứt không yên.
- Cậu đã từng yêu ai chưa?
Giọng nói của Phúc trầm trầm, truyền nhanh vào tai Tú. Yêu? Đã từng yêu ai sao? Hình như là....
- Chưa. Tôi chưa từng.
Phúc lại từ tốn nói.
- Vậy em đã từng yêu tôi chưa?
Tú quay sang nhìn Phúc, khá ngạc nhiên. Nhìn Phúc, cậu ta đang thật nghiêm túc, mặc dù ánh mắt chỉ đang tập trung lái xe. Yêu cậu ta? Mình đã từng chưa?
Từ khi cậu ta vào lớp mình, cuộc sống của mình dường như bị đảo lộn tất cả mọi thứ lên. Không biết đó là một sự trùng hợp, hay là một kế hoạch, một sắp đặt của định mệnh. Những lúc mình gặp khó khăn, cậu ta chính là người ở bên mình, cho mình một điểm tựa, bảo vệ mình. Cả những lúc cậu ta không bên mình, mình cũng chỉ nghĩ đến cậu ta. Vậy có phải là mình đã yêu cậu ta không?
Một lúc rồi, Tú vẫn không có động tĩnh. Phúc hồi hộp, chờ mong từng phút để nghe được câu trả lời. Lén nhìn thấy biểu cảm bối rối của Tú, lại nói.
- Nói một cách khá. Nụ hôn đó, em cảm thấy thế nào?
Quả nhiên, chính là chuyện về nụ hôn đó.
- Em có thấy hạnh phúc, vui vẻ, sảng khoái. Hay là khó chịu, gượng gạo?
Tú ấp úng.
- Tôi...Tôi cũng không biết!
Chiếc xe bỗng phanh gấp trên đường. Cả hai người cùng giật khá mạnh về trước. Tay Phúc vẫn đặt trên vô-lăng, mắt nhìn thẳng. Tú bất ngờ, trong đầu nghĩ gì cũng chẳng xác định được nữa. Tú bất giác nhìn Phúc. Phúc trầm mặc vài giây, đưa mắt nhìn Tú.
- Cả cảm giác của bản thân, em cũng không hiểu sao?
END CHAP
/109
|