Lâm Phàm bước ra ngoài rồi đóng cửa phòng giúp cô, cô ngồi thu mình hai tay ôm lấy đầu gối trong lòng cô bắt đầu có sự lo sợ nghĩ rằng Lý Nam Vương sẽ tìm thấy cô rất sợ khi rơi vào tay hắn không biết chuyện gì sẽ đến với cô hắn sẽ dùng cách gì để trừng phạt, cô thoáng rùng mình khi nghĩ đến Khổng Tinh cô không dám hình dung ra thêm khi bị con thú đó làm nhục sẽ như thế nào.
Cạch...
Âm thanh chợt vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, cô giật mình ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, một dáng người cao ngạo mặc đồ đen đứng nguyên tại chỗ, dưới chiếc mặt nạ là đôi mắt đen sâu thăm thẳm tĩnh lặng như mặt hồ nước mùa thu, đôi mắt lạnh lẽo nhưng rất quen thuộc.
- Vương Đình - Cô lên tiếng khi nhận ra bóng dáng cao ngạo quen thuộc.
Vương Đình vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên nét mặt cô thoáng tái xanh.
- Anh...anh đến để bắt tôi quay về sao? Tôi thực không muốn quay về đó, tôi...tôi rất sợ.
Vương Đình tiến về phía cô, cô lùi dần vào trong bước chân Vương Đình chợt dừng lại cách cô khoảng hai bước chân, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô một lượt rồi dừng lại trên cổ áo ở nơi đó có một dấu hôn đang tím dần trên làn da trắng, cô vội túm lấy cổ áo trên gương mặt xuất hiện một tầng sắc đỏ.
- Là...là lúc nãy...chỉ là... không có gì xảy ra giữa tôi và anh ta - Cô vội vàng giải thích khi nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Vương Đình.
- Thật mà, tôi và anh ta không làm chuyện đó, chỉ là...chỉ là...
- Tôi hiểu - Vương Đình lên tiếng cắt ngang lời cô nói.
Lúc nãy Lâm Phàm cố dùng thân hình to lớn để che đi khuất tầm nhìn nhưng vẫn không thể nào dấu được ánh mắt của Vương Đình, có nhiều điều mà Vương Đình rất thắc mắc và mâu thuẫn muốn hỏi cô nhưng lại thôi, đặc biệt là Lâm Phàm tại sao hắn lại xuất hiện đúng lúc vào lúc này còn Khải Huy đâu hắn rõ ràng nhảy xuống biển rồi mà lẽ ra giờ này Khải Huy ở bên cô mới đúng.
- Tôi thấy Lâm Phàm rất trân trọng cô, nếu cô không muốn quay về cô có thể đi theo hắn ta đi tới chỗ mà Lý Nam Vương không thể tìm ra.
- Vương Đình - Giọng cô đầy xúc động khi Vương Đình luôn đối xử tốt với cô vì cô mà không hề quan tâm tới tính mạng của mình, Vương Đình đi đến bên nắm lấy tay cô và đặt miếng ngọc bội vào trong lòng bàn tay.
- Cô hãy đi thật xa và đừng bao giờ quay trở lại.
Cô nhìn miếng ngọc bội trong lòng bàn tay, miếng ngọc mà Hạ Vi đã ném xuống biển nhưng sao giờ lại ở trong tay Vương Đình, miếng ngọc mà cô nghĩ sẽ không bao giờ còn nhìn thấy cô vui mừng nắm chặt lấy trong tay.
- Tôi đã thấy nó khi tìm kiếm cô - Vương Đình lên tiếng trả lời thắc mắc trong lòng cô.
- Cảm ơn, cảm ơn anh, Vương Đình...
Cô nấc nghẹn thành tiếng vì xúc động nước mắt theo đó mà trào ra, bàn tay lạnh lẽo của Vương Đình chạm lên da mặt, bàn tay tuy rất lạnh nhưng cô cảm thấy rất ấm áp, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm lên da mặt mềm mại lau đi những giọt nước mắt, trong lòng Vương Đình cảm thấy đau nhói.
- Tôi ghét nước mắt của phụ nữ.
- Tôi... tôi xin lỗi, tại vì tôi cảm thấy vui quá - Cô vội vàng lau đi, cô ngước đôi mắt còn ướt đẫm mi nhìn Vương Đình rồi hỏi - Nếu tôi rời khỏi đây Lý Nam Vương có làm khó anh không?
- Sẽ không, bởi vì hắn ta còn rất cần tôi trợ giúp.
- Hay là anh đi cùng tôi.
- Rất tiếc tôi không thể, cô mau chóng rời khỏi đây nếu không sẽ bị phát hiện, tôi cũng phải đi rồi, bảo trọng!
Vương Đình xoay người đi nếu ở thêm chút nữa sẽ không đành lòng để cho cô cùng Lâm Phàm ở bên nhau nhưng vì không muốn cho cô thêm buồn nên đành chấp nhận để cô được ra đi, đi đến nơi mà cô cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc mặc dù rất muốn ở bên cạnh cô nhưng số phận đã an bài hai người chỉ có duyên nhưng không có phận, tình yêu mà Vương Đình dành cho cô chỉ có những đau thương, chia cắt và những giọt nước mắt...
Cô nhìn dáng người cao ngạo bóng dáng cô độc lạnh lẽo nên không kìm được lòng bèn lên tiếng gọi lại:
- Vương Đình.
Vương Đình vẫn bước đi và không hề dừng bước, cô chạy theo sau ôm lấy thân hình to lớn từ phía sau khiến cơ thể Vương Đình khựng lại, trái tim theo đó mà cũng đau, khuôn mặt cô úp vào lưng cùng hơi thở nóng bỏng truyền qua lớp áo da.
- Tôi thực lòng cảm ơn anh, tôi không biết phải nói lời cảm ơn anh như thế nào, tôi nợ anh quá nhiều, anh cũng phải tự bảo vệ mình nhé, rồi một ngày tôi nhất định tìm anh.
- Đừng nên quay trở về, cơ hội chỉ có một hãy trân trọng nó, nếu có duyên ắt sẽ gặp.
Vương Đình nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi người mình và dứt khoát bước nhanh ra cửa nếu ở lại bản thân sẽ đau lòng mà phun ra máu, Vương Đình muốn cô yên tâm ra đi không muốn vì bản thân của mình mà để cô mất đi cơ hội, bản thân đã cố gắng kìm nén lại cảm xúc thực lòng rất muốn ôm cô vào lòng để an ủi che trở và bảo vệ.
Bên ngoài bầu trời nổi gió đem theo những bông tuyết bay lả tả, sau mấy ngày khí trời ấm áp nay lại trở nên giá lạnh, không khí lạnh trở lại thật đột ngột không hề báo trước cũng như cuộc đời của một con người không thể biết trước số phận sẽ ra sao, trên boong tàu thân ảnh màu đen đi xiêu vẹo trong luồn gió tuyết, không phải vì gió mạnh mà đi xiêu vẹo đó là do trái tim đau khi bị dược tình phát tác, một ngụm máu phun ra hòa vào những bông tuyết trắng hệt như một trận mưa hoa, từng trên boong tàu thân hình cao lớn đầy kiêu ngạo từ từ ngã xuống nước.
Đám người chỉ biết há miệng nhìn thân hình của đội trưởng tiếp xuống mặt nước lạnh lẽo, Bảo An là người phản ứng nhanh nhẹn liền lái ca nô đi tới rồi tung mình xuống nước để cứu Vương Đình.
Lý Nam đứng dậy ngồi xuống đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần, hai ngày nay cô mất tích khiến hắn phát điên lên được, đã vậy công ty còn phát sinh ra những chuyện ngoài ý muốn hắn vừa lo chuyện ở công ty lại vừa lo chuyện của cô, phần lớn là hắn lo chuyện của cô còn chuyện ở công ty đã có người giải quyết giúp hắn, chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân mình bất lực như lúc này, hắn lúc này càng nhận ra bản thân hắn rất yêu cô.
- Ông chủ - Bên ngoài có người lên tiếng gọi, hắn mở cửa phòng chưa để người nọ lên tiếng hắn đã vội lên tiếng hỏi:
- Sao rồi?
- Ông chủ người phụ nữ bên cạnh Lâm Phàm tôi thấy có gì đó gần giống với phu nhân mời ông xem.
Hắn vội cầm lấy tập ảnh từ tay người nọ lật nhanh xem qua, tuy đã được hóa trang nhưng vẫn không thể qua nổi con mắt của hắn, chính đôi mắt cô đã tố cáo điều đó và Lâm Phàm là Khải Huy hắn cũng vừa mới biết hắn đoán ra được là khi nhìn vào bức ảnh nguyên nhân vì sao Khải Huy biến thành Lâm Phàm hắn cũng không rõ, hắn và Khải Huy có điểm giống nhau là cả hai người đều hóa thân thành hai nhân vật nhưng hắn có phần hơn khi xuất hiện hai người cùng một thời điểm.
- Hiện đang ở đâu? - Hắn vội hỏi.
- Ở một vùng nông trại cách thành phố Z.
- Lập tức thông báo cho người giám sát.
- Rõ!
Hắn vội vã rời khỏi phòng và lên trực thăng tự mình điều khiển.
Thành phố Z.
Cùng một đất nước nhưng lại mang hai bầu trời, ở thành phố S bây giờ trời rất lạnh và tuyết phủ đầy trên lối đi nhưng ở thành phố Z không khí đang ấm dần và có những tia nắng ấm áp chiếu rọi trên những cánh đồng hoa bạt ngàn đủ màu sắc cũng có thể nói thành phố Z là nơi cung cấp hoa tươi cho khắp đất nước vì vậy ở nông trại có tên là "sắc màu của cuộc sống" ông chủ không ai khác chính là Lâm Phàm. Vài ngày nữa tết nguyên đán cũng sắp đến nên những công nhân làm vườn rất bận rộn thu hoạch hoa tươi để xuất đi lượng hoa tiêu thụ vào dịp tết rất cao, trên các thửa ruộng hoa công nhân cặm cụi cẩn thận gói những bông hoa tươi lâu lâu lại liếc nhìn về một phía nào đó để nhìn một đôi trai gái, phía bên kia đôi trai gái ấy đang đi dạo vòng quanh trên những luống hoa hai người đó không ai khác chính là cô và Lâm Phàm, mặc dù cô có cải trang nhưng dáng người nhỏ bé của cô thì không thể che dấu.
Đã lâu rồi cô không cảm thấy thỏa mái như thế này, cô nhắm mắt hít lấy một hơi để tận hưởng không khí trong lành và những mùi hương thơm dịu trong buổi chiều, cô phóng tầm mắt xa hơn để nhìn cánh đồng hoa trải dài xa tít tận chân trời rực rỡ đủ màu sắc trong ánh nắng dịu nhẹ, nơi đây cũng rất nhiều khách du lịch đến để thưởng thức cảnh đẹp vào mùa này những cặp đôi chuẩn bị làm đám cưới họ hay đến Sắc Màu Của Cuộc Sống để chụp ảnh cưới.
Bước chân cô vẫn chậm rãi bước đi còn Lâm Phàm vẫn lặng lẽ theo sau hai ngày nay cô vẫn im lặng không nói gì Lâm Phàm cũng không làm phiền chỉ lặng lẽ theo sau, lặng lẽ nhìn cô thơ thẩn đến xuất thần, lặng lẽ nhìn cô thở dài đầy bế tắc mặc dù rất muốn lên tiếng nhưng sợ phá vỡ sự yên bình trong cô, Lâm Phàm quen biết cô cũng khá lâu nhưng chưa bao giờ thấy cô im lặng như vậy Thanh Nhã mà Lâm Phàm biết là người rất ưa nói nhiều hỏi nhiều đến nỗi Lâm Phàm muốn dán miệng lại, thời gian trôi đi con người cũng thay đổi theo năm tháng ngay cả Lâm Phàm cũng vậy đổi thay rất nhiều từ một người bình thường bỗng trở thành một nhân vật tầm cỡ hầu như gần thao túng toàn bộ nền kinh tế nước nhà...
Bước chân cô dừng lại khi có một đôi trai gái vui vẻ nắm tay nhau tung tăng trên cánh đồng hoa, cô gái nhí nhảnh tinh nghịch làm dáng để cho bạn trai chụp hình, chàng trai cười sủng nịnh ngắt mũi cô gái nhưng rồi nụ cười trên môi cô gái chợt biến mất thay vào đó là nét mặt hơi trắng bệch.
- Sao vậy vợ yêu - Chàng trai thấy cô vợ yêu đang vui vẻ bỗng tắt ngấm nụ cười nên lo lắng hỏi.
- Không có gì - Cô gái lấy lại nụ cười rồi lên tiếng, cô gái tiến về phía trước đến bên cô.
- Chào! - Cô lên tiếng khi cô gái đó là Huyền Chi cùng bạn trai đi dạo, cô không nghĩ lại gặp anh ở đây, trên môi anh luôn nở nụ cười hạnh phúc về phần anh cô có phần yên tâm nhưng lần gặp lại này tim cô không còn nhói đau như trước phải chăng trái tim cô đã chết và không còn biết cảm giác đau thương là gì, cô mừng cho anh khi trên khuôn mặt luôn nở nụ cười hạnh phúc, điều mà cô không thể đem đến hạnh phúc cho anh cô luôn khiến anh phải bận tâm lo lắng về phần này Huyền Chi đã làm được và đem lại hạnh phúc cho anh.
- Chào! - Huyền Chi cũng đáp lại, Huyền Chi cũng nhận ra người đứng trước mặt mình là ai bởi đó cũng từng là bản thân của mình gắn bó hơn hai mươi năm.
Cả hai người đàn ông đều tiến lên bên cạnh người phụ nữ của mình, người nổi tiếng như Lâm Phàm ai cũng nhận ra, Huyền Chi có một số điều thắc mắc về cô không biết lý do gì mà cô ở bên Lâm Phàm chứ không phải ở bên Lý Nam Vương không lẽ hắn đã chịu buông tha cho Thanh Nhã.
- Em muốn nói chuyện với bạn em một lúc, anh đợi ở đây nhé!
Huyền Chi quay sang phía An Lập lên tiếng mặc dù không muốn nhưng anh cũng chiều theo ý của Huyền Chi, Huyền Chi nắm lấy tay cô đi về phía trước.
Gió đưa hương hoa lan tỏa trong không khí thật thơm dịu, ánh nắng dần phai nhạt trên cánh đồng hoa những người công nhân đang nhanh tay chất hoa lên xe để vận chuyển ra thị trường, hai người vẫn bước đi một đoạn khá xa rồi dừng lại cả hai đều có tâm trạng và những luồng suy nghĩ khác nhau khi gặp lại.
- Cảm ơn cô - Thật lâu sau cô mới lên tiếng để phá tan sự yên tĩnh.
Huyền Chi giật mình thôi suy nghĩ bởi không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu.
- Tại sao cảm ơn tôi? - Huyền Chi nhìn cô một lúc mới hỏi.
- Điều mà cô có thể làm được còn tôi lại không thể, tôi không thể đem lại hạnh phúc cho anh ấy cô đã làm được điều mà bấy lâu nay tôi không làm được, anh ấy ở bên cô rất hạnh phúc tôi chưa thấy anh ấy hạnh phúc như thế bao giờ.
- Người phải nói lời cảm ơn chính là tôi, từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ được sống trong tình yêu thương của gia đình, cha lấy mẹ chủ yếu là vì mục đích, mẹ tôi qua đời do chính họ gây ra.
Huyền Chi thở dài nhưng trên gương mặt lộ rõ niềm vui và hạnh phúc.
- Tôi xin lỗi đã lấy đi những gì thuộc về cô - Huyền Chi nắm lấy tay cô.
- Không nên trách cứ làm gì, đều do số phận đã an bài cô đã trở về nơi mà lẽ ra đã thuộc về cô từ trước.
- Ý cô tôi vẫn không hiểu?
- Tôi và cô từ lúc sinh ra đã bị hoán đổi linh hồn vì vậy bây giờ đã trở về chính với bản thân của mình.
- À! Mấy hôm trước tôi có nằm mộng thấy một người râu tóc bạc nói với tôi những điều đó - Huyền Chi gật đầu.
- Cha mẹ hai người vẫn khỏe chứ?
- Họ vẫn khỏe hiện đang cùng nhau đi du lịch còn anh Tuấn Dã hiện đang ở thành phố S anh ấy đang tiến hành mở chi nhánh thời trang tại đó.
- À! Vậy là tốt rồi - Giọng cô nhẹ nhàng và mang một chút hạnh phúc trong lòng chỉ có cách xa một thời gian ngắn vậy mà mọi thứ thay đổi rất nhanh đến không ngờ.
- Tôi...còn chuyện này nữa - Huyền Chi ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp - Tôi và anh ấy đã tổ chức hôn lễ và đang đi hưởng tuần trăng mật, xin lỗi vì không báo cho cô biết.
- Vậy à! - Giọng cô hờ hững sau đó nhìn về phía anh thấy anh vẫn dõi mắt nhìn về phía Huyền Chi vẻ không kiên nhẫn.
- Cuộc sống của cô có tốt hơn không? Cô và Lâm Phàm sao lại ở cùng nhau lẽ nào Lý Nam Vương đã chịu giải phóng cho cô?
Đúng lúc ấy một luồng gió lạnh từ trên cao ập xuống thổi tung những cánh hoa bay lả tả trên không trung thành một trận mưa hoa, gió cuốn tung mọi thứ khi cản trên đường đi của nó. Trên không trung tiếng động cơ rền vang một vùng trời tất cả mọi người đều ngước nhìn lên, một trực thăng xuất hiện tiếp đến thêm một, hai, ba...
Một vùng rộng lớn trên cánh đồng hoa đều nằm rạp xuống đất những cánh hoa bị gió cuốn tung dập nát khi trực thăng hạ cánh xuống mặt đất, Lâm Phàm vội chạy về phía cô khi nhìn thấy Lý Nam xuất hiện.
Sau mấy phút bị đảo lộn mọi thứ trở lại bình thường nhưng trên một diện tích rộng lớn đã trở nên hoang tàn.
Hắn một thân hình kiêu ngạo xuất hiện trong ánh chiều tà tia nắng vàng nhạt chiếu lên thân hình cao lớn đổ thành một vệt dài trên nền đất rộng, ánh nắng không đủ ấm để xua đi không khí lạnh lẽo từ cơ thể hắn phát ra, tà áo choàng dài màu đen nhẹ nhàng phiêu theo chiều gió ở hắn toát ra một luồng khí bức bách khiến người ta phải sợ hãi chỉ dám cúi đầu phục tùng mệnh lệnh, hắn phóng tia nhìn vừa giận vừa thương, bàn tay to lớn từ từ đưa lên âm thanh kìm nén trong họng đầy giận dữ cố đè nén xuống.
- Lại đây - Lời thốt ra như một mệnh lệnh hắn vẫn đứng đó đưa tay ra để chờ đợi.
Cô lùi lại phía sau còn Huyền Chi cảm thấy ngơ ngác khi xảy ra chuyện một cách đột ngột, An Lập kéo Huyền Chi vào lòng để che trở.
- Lại đây - Âm thanh phát ra từ cuỗng họng không đủ kiên nhẫn.
- Đã có anh em đừng sợ - Lâm Phàm ôm lấy cô vỗ vai an ủi.
Chân tay cô bắt đầu hoạt động trái với sự điều khiển của não bộ, cô luôn nhắc nhở
bản thân phải thật bình tĩnh vậy mà cơ thể vẫn không ngừng run vì quá sợ mà chân tay cô như hóa thành đá.
- Bình tĩnh nào hắn không làm gì em được đâu, đã có anh ở đây rồi mà - Lâm Phàm vẫn an ủi cô.
Bàn tay hắn nắm thật chặt cơ thể vì giận mà run, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào tay Lâm Phàm để trên hông của cô nhìn thật gai mắt, hắn thu tay lại dấu nắm đấm thật chặt dưới ống tay áo.
- Lâm Phàm - Hắn cất giọng khản đặc vì nén giận - Anh có biết tội bắt cóc vợ của người khác sẽ bị ra hầu tòa không?
- Lý Nam thật ngại quá, cậu không nên dùng từ nặng với tôi như thế, tôi không bắt cóc vợ của cậu mà cậu nóng giận với tôi, cậu nhìn xem cậu vừa làm ra chuyện gì, không lẽ cậu đang đem quân đi đánh trận.
- Trả người - Hắn không thèm để ý Lâm Phàm nói gì - Thanh Nhã, tôi không đủ kiên nhẫn để nói với em một lần nữa.
Huyền Chi theo bản năng co người lại khi có người nhắc tới cái tên Thanh Nhã dù gì Huyền Chi cũng từng một thời là Thanh Nhã, nghe giọng thì con người này thật bá đạo, Huyền Chi vẫn úp mặt vào ngực An Lập và ánh mắt kín đáo quan sát cô, có thể thấy toàn thân cô không ngừng run rẩy, Lý Nam là ai điều này khiến Huyền Chi rất tò mò không những thế người đàn ông đó và Lâm Phàm rất quan tâm tới cô.
- Tôi đã nói với em như thế nào chẳng lẽ em đã quên, cho dù em có đi đến đâu em cũng không thể thoát khỏi tôi, số phận của em đã gắn chặt với tôi em đừng có nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ buông tha cho em, tôi chấp nhận việc em sẽ hận tôi suốt đời.
Lời nói đầy sự độc đoán vang lên nghe rất rõ hắn muốn cho toàn thế giới này biết được cô thuộc về hắn mãi mãi, chưa một ai vừa độc tài quyết đoán như hắn.
Lâm Phàm vỗ tay một cách chậm rãi khóe môi khẽ nhấc lên đầy sự nhạo báng, lắc đầu hai cái rồi lên tiếng.
- Lý Nam bằng này lâu tôi cứ nghĩ cậu là kẻ vô tình lãnh đạm với đàn bà nhưng hôm nay xem ra...tôi đã được mở rộng thêm tầm mắt, mà trên đời này thiếu gì đàn bà cho cậu chọn lựa?
- Anh cũng nhìn lại chính bản thân anh đi chứ, việc anh bám lấy vợ của người khác thì anh giải thích ra sao? Tôi sẽ đưa anh ra hầu tòa.
- Ha ha ha ha....
Lâm Phàm bật cười lớn, cười như chưa được cười bao giờ, nhẹ nhàng thở ra sau đó mới nói tiếp:
- Rất lâu rồi tôi mới được nghe hai từ luật pháp, chẳng phải luật pháp đều nằm trong tay tôi và cậu sao, trong trò chơi này tôi và cậu vẫn chưa biết ai thua ai thắng, lý do tại sao cô ấy đi theo tôi hẳn cậu đã rõ, cô ấy không hề yêu cậu, cậu không thể hiểu cô ấy bằng tôi...
- THÔI ĐI - Hắn đột nhiên quát lớn, trong lòng hắn lúc này rất giận bàn tay khẽ cử động khẩu súng dấu trong ống tay áo nhẹ nhàng trôi xuống nếu Lâm Phàm nói thêm hắn sẽ nổ súng ngay lập tức.
- Mụ đàn bà thối tha - Đúng lúc nước sôi lửa bỏng thì một giọng nói giận dữ vang lên, từ trong xe Bảo An lao ra rút súng nhằm thẳng về phía cô.
ĐOÀNG....
Âm thanh nổ vang, hai tiếng hét của người phụ nữ cùng vang lên một lúc, An Lập ôm lấy Huyền Chi dìu đi và mau chóng rời khỏi nơi đầy sát khí còn cô ôm lấy tai, thân hình không ngừng run vì sợ. Bảo An chưa kịp nổ súng đã bị hắn bắn vào tay khẩu súng trên tay Bảo An rơi xuống đất, hai vệ sĩ lao tới giữ lấy tay Bảo An, tay Bảo An tê dại khi bị trúng đạn cũng may là hắn chỉ bắn chệch nên sượt qua phần mềm máu theo đó mà chảy ra nhuộm đỏ một cách tay áo màu trắng, Bảo An vẫn tức giận vết thương trên tay không đau bằng trái tim bị tổn thương.
- Đồ phụ nữ đáng nguyền rủa tại sao cô không chết đi, vì cô mà Vương Đình đang sống dở chết dở.
Nhắc đến Vương Đình cô sực tỉnh, tại sao cô có thể quên được Vương Đình phải cần đến máu của cô để khống chế cơn đau, nếu Bảo An không xuất hiện cô cứ thế mà chạy trốn khi ấy Vương Đình sẽ như thế nào cô đã hứa với lòng mình sẽ không để cho Vương Đình gặp nguy hiểm vậy mà bây giờ cô đã làm gì, bỏ chạy và sống một cách ích kỷ chỉ biết nghĩ đến bản thân.
- Anh...anh ta sao rồi? - Cô vội vàng hỏi.
- Còn 3 giờ đồng hồ nữa cậu ta sẽ chết.
- Sao?
Cô giật mình sợ hãi khi lời Bảo An vừa thốt ra, cô bước đi nhưng bị Lâm Phàm kéo lại.
- Em đi đâu?
- Tôi phải quay về.
- Không được đi - Lâm Phàm ôm chặt lấy cô.
- Anh buông ra tôi phải quay về, tôi không thể vì tự do của bản thân mà làm liên lụy đến anh ta, anh ta vì tôi nên bản thân mới thành như vậy, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong hai ngày qua.
- Anh không cho em đi, khó khăn lắm anh mới gặp lại em, anh còn muốn đưa em tới những nơi mà em thích.
- Buông ra - Cô lấy sức đẩy thật mạnh khiến Lâm Phàm bật ra khá xa và loạng choạng ngã, cô chạy tới bên Bảo An nắm lấy tay Bảo An lắc mạnh.
- Anh ta hiện đang ở đâu?
- Đam Mê!
Cô leo lên trực thăng ra lệnh cho phi công lái đi, phi công trẻ tuổi hơi luống cuống nhưng cũng phải nghe theo dù sao cô cũng là bà chủ mà.
Ánh mắt Lâm Phàm buồn bã nhìn theo, phải chăng cô sẽ không bao giờ thuộc về mình và sẽ mất cô vĩnh viễn, Lâm Phàn bất lực đấm mạnh tay xuống đất như thể muốn chút bỏ nỗi ân hận trong lòng.
Còn hắn trong lòng rất tức giận mà cũng đầy sự ghen tuông, cô vì Vương Đình mà lo lắng, hắn ghét sự lo lắng của cô hiện lên trên khuôn mặt một cách rõ ràng, trong tâm hắn giờ rất hận Vương Đình, hắn có điểm gì không bằng Vương Đình, vì sao cô luôn quan tâm đến Vương Đình và không thèm để tâm đến hắn, dù chỉ là một phần nhỏ thôi hắn cũng cảm thấy hạnh phúc nhưng có lẽ suốt cuộc đời này điều mà hắn mong muốn sẽ không bao giờ thành hiện thực, hắn chỉ nhận được sự căm giận và lòng thù hận của cô.
Hắn tức giận quăng một tia nhìn cho Bảo An sau đó nhảy lên trực thăng mà rời đi.
Cạch...
Âm thanh chợt vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, cô giật mình ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, một dáng người cao ngạo mặc đồ đen đứng nguyên tại chỗ, dưới chiếc mặt nạ là đôi mắt đen sâu thăm thẳm tĩnh lặng như mặt hồ nước mùa thu, đôi mắt lạnh lẽo nhưng rất quen thuộc.
- Vương Đình - Cô lên tiếng khi nhận ra bóng dáng cao ngạo quen thuộc.
Vương Đình vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên nét mặt cô thoáng tái xanh.
- Anh...anh đến để bắt tôi quay về sao? Tôi thực không muốn quay về đó, tôi...tôi rất sợ.
Vương Đình tiến về phía cô, cô lùi dần vào trong bước chân Vương Đình chợt dừng lại cách cô khoảng hai bước chân, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô một lượt rồi dừng lại trên cổ áo ở nơi đó có một dấu hôn đang tím dần trên làn da trắng, cô vội túm lấy cổ áo trên gương mặt xuất hiện một tầng sắc đỏ.
- Là...là lúc nãy...chỉ là... không có gì xảy ra giữa tôi và anh ta - Cô vội vàng giải thích khi nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Vương Đình.
- Thật mà, tôi và anh ta không làm chuyện đó, chỉ là...chỉ là...
- Tôi hiểu - Vương Đình lên tiếng cắt ngang lời cô nói.
Lúc nãy Lâm Phàm cố dùng thân hình to lớn để che đi khuất tầm nhìn nhưng vẫn không thể nào dấu được ánh mắt của Vương Đình, có nhiều điều mà Vương Đình rất thắc mắc và mâu thuẫn muốn hỏi cô nhưng lại thôi, đặc biệt là Lâm Phàm tại sao hắn lại xuất hiện đúng lúc vào lúc này còn Khải Huy đâu hắn rõ ràng nhảy xuống biển rồi mà lẽ ra giờ này Khải Huy ở bên cô mới đúng.
- Tôi thấy Lâm Phàm rất trân trọng cô, nếu cô không muốn quay về cô có thể đi theo hắn ta đi tới chỗ mà Lý Nam Vương không thể tìm ra.
- Vương Đình - Giọng cô đầy xúc động khi Vương Đình luôn đối xử tốt với cô vì cô mà không hề quan tâm tới tính mạng của mình, Vương Đình đi đến bên nắm lấy tay cô và đặt miếng ngọc bội vào trong lòng bàn tay.
- Cô hãy đi thật xa và đừng bao giờ quay trở lại.
Cô nhìn miếng ngọc bội trong lòng bàn tay, miếng ngọc mà Hạ Vi đã ném xuống biển nhưng sao giờ lại ở trong tay Vương Đình, miếng ngọc mà cô nghĩ sẽ không bao giờ còn nhìn thấy cô vui mừng nắm chặt lấy trong tay.
- Tôi đã thấy nó khi tìm kiếm cô - Vương Đình lên tiếng trả lời thắc mắc trong lòng cô.
- Cảm ơn, cảm ơn anh, Vương Đình...
Cô nấc nghẹn thành tiếng vì xúc động nước mắt theo đó mà trào ra, bàn tay lạnh lẽo của Vương Đình chạm lên da mặt, bàn tay tuy rất lạnh nhưng cô cảm thấy rất ấm áp, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm lên da mặt mềm mại lau đi những giọt nước mắt, trong lòng Vương Đình cảm thấy đau nhói.
- Tôi ghét nước mắt của phụ nữ.
- Tôi... tôi xin lỗi, tại vì tôi cảm thấy vui quá - Cô vội vàng lau đi, cô ngước đôi mắt còn ướt đẫm mi nhìn Vương Đình rồi hỏi - Nếu tôi rời khỏi đây Lý Nam Vương có làm khó anh không?
- Sẽ không, bởi vì hắn ta còn rất cần tôi trợ giúp.
- Hay là anh đi cùng tôi.
- Rất tiếc tôi không thể, cô mau chóng rời khỏi đây nếu không sẽ bị phát hiện, tôi cũng phải đi rồi, bảo trọng!
Vương Đình xoay người đi nếu ở thêm chút nữa sẽ không đành lòng để cho cô cùng Lâm Phàm ở bên nhau nhưng vì không muốn cho cô thêm buồn nên đành chấp nhận để cô được ra đi, đi đến nơi mà cô cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc mặc dù rất muốn ở bên cạnh cô nhưng số phận đã an bài hai người chỉ có duyên nhưng không có phận, tình yêu mà Vương Đình dành cho cô chỉ có những đau thương, chia cắt và những giọt nước mắt...
Cô nhìn dáng người cao ngạo bóng dáng cô độc lạnh lẽo nên không kìm được lòng bèn lên tiếng gọi lại:
- Vương Đình.
Vương Đình vẫn bước đi và không hề dừng bước, cô chạy theo sau ôm lấy thân hình to lớn từ phía sau khiến cơ thể Vương Đình khựng lại, trái tim theo đó mà cũng đau, khuôn mặt cô úp vào lưng cùng hơi thở nóng bỏng truyền qua lớp áo da.
- Tôi thực lòng cảm ơn anh, tôi không biết phải nói lời cảm ơn anh như thế nào, tôi nợ anh quá nhiều, anh cũng phải tự bảo vệ mình nhé, rồi một ngày tôi nhất định tìm anh.
- Đừng nên quay trở về, cơ hội chỉ có một hãy trân trọng nó, nếu có duyên ắt sẽ gặp.
Vương Đình nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi người mình và dứt khoát bước nhanh ra cửa nếu ở lại bản thân sẽ đau lòng mà phun ra máu, Vương Đình muốn cô yên tâm ra đi không muốn vì bản thân của mình mà để cô mất đi cơ hội, bản thân đã cố gắng kìm nén lại cảm xúc thực lòng rất muốn ôm cô vào lòng để an ủi che trở và bảo vệ.
Bên ngoài bầu trời nổi gió đem theo những bông tuyết bay lả tả, sau mấy ngày khí trời ấm áp nay lại trở nên giá lạnh, không khí lạnh trở lại thật đột ngột không hề báo trước cũng như cuộc đời của một con người không thể biết trước số phận sẽ ra sao, trên boong tàu thân ảnh màu đen đi xiêu vẹo trong luồn gió tuyết, không phải vì gió mạnh mà đi xiêu vẹo đó là do trái tim đau khi bị dược tình phát tác, một ngụm máu phun ra hòa vào những bông tuyết trắng hệt như một trận mưa hoa, từng trên boong tàu thân hình cao lớn đầy kiêu ngạo từ từ ngã xuống nước.
Đám người chỉ biết há miệng nhìn thân hình của đội trưởng tiếp xuống mặt nước lạnh lẽo, Bảo An là người phản ứng nhanh nhẹn liền lái ca nô đi tới rồi tung mình xuống nước để cứu Vương Đình.
Lý Nam đứng dậy ngồi xuống đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần, hai ngày nay cô mất tích khiến hắn phát điên lên được, đã vậy công ty còn phát sinh ra những chuyện ngoài ý muốn hắn vừa lo chuyện ở công ty lại vừa lo chuyện của cô, phần lớn là hắn lo chuyện của cô còn chuyện ở công ty đã có người giải quyết giúp hắn, chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân mình bất lực như lúc này, hắn lúc này càng nhận ra bản thân hắn rất yêu cô.
- Ông chủ - Bên ngoài có người lên tiếng gọi, hắn mở cửa phòng chưa để người nọ lên tiếng hắn đã vội lên tiếng hỏi:
- Sao rồi?
- Ông chủ người phụ nữ bên cạnh Lâm Phàm tôi thấy có gì đó gần giống với phu nhân mời ông xem.
Hắn vội cầm lấy tập ảnh từ tay người nọ lật nhanh xem qua, tuy đã được hóa trang nhưng vẫn không thể qua nổi con mắt của hắn, chính đôi mắt cô đã tố cáo điều đó và Lâm Phàm là Khải Huy hắn cũng vừa mới biết hắn đoán ra được là khi nhìn vào bức ảnh nguyên nhân vì sao Khải Huy biến thành Lâm Phàm hắn cũng không rõ, hắn và Khải Huy có điểm giống nhau là cả hai người đều hóa thân thành hai nhân vật nhưng hắn có phần hơn khi xuất hiện hai người cùng một thời điểm.
- Hiện đang ở đâu? - Hắn vội hỏi.
- Ở một vùng nông trại cách thành phố Z.
- Lập tức thông báo cho người giám sát.
- Rõ!
Hắn vội vã rời khỏi phòng và lên trực thăng tự mình điều khiển.
Thành phố Z.
Cùng một đất nước nhưng lại mang hai bầu trời, ở thành phố S bây giờ trời rất lạnh và tuyết phủ đầy trên lối đi nhưng ở thành phố Z không khí đang ấm dần và có những tia nắng ấm áp chiếu rọi trên những cánh đồng hoa bạt ngàn đủ màu sắc cũng có thể nói thành phố Z là nơi cung cấp hoa tươi cho khắp đất nước vì vậy ở nông trại có tên là "sắc màu của cuộc sống" ông chủ không ai khác chính là Lâm Phàm. Vài ngày nữa tết nguyên đán cũng sắp đến nên những công nhân làm vườn rất bận rộn thu hoạch hoa tươi để xuất đi lượng hoa tiêu thụ vào dịp tết rất cao, trên các thửa ruộng hoa công nhân cặm cụi cẩn thận gói những bông hoa tươi lâu lâu lại liếc nhìn về một phía nào đó để nhìn một đôi trai gái, phía bên kia đôi trai gái ấy đang đi dạo vòng quanh trên những luống hoa hai người đó không ai khác chính là cô và Lâm Phàm, mặc dù cô có cải trang nhưng dáng người nhỏ bé của cô thì không thể che dấu.
Đã lâu rồi cô không cảm thấy thỏa mái như thế này, cô nhắm mắt hít lấy một hơi để tận hưởng không khí trong lành và những mùi hương thơm dịu trong buổi chiều, cô phóng tầm mắt xa hơn để nhìn cánh đồng hoa trải dài xa tít tận chân trời rực rỡ đủ màu sắc trong ánh nắng dịu nhẹ, nơi đây cũng rất nhiều khách du lịch đến để thưởng thức cảnh đẹp vào mùa này những cặp đôi chuẩn bị làm đám cưới họ hay đến Sắc Màu Của Cuộc Sống để chụp ảnh cưới.
Bước chân cô vẫn chậm rãi bước đi còn Lâm Phàm vẫn lặng lẽ theo sau hai ngày nay cô vẫn im lặng không nói gì Lâm Phàm cũng không làm phiền chỉ lặng lẽ theo sau, lặng lẽ nhìn cô thơ thẩn đến xuất thần, lặng lẽ nhìn cô thở dài đầy bế tắc mặc dù rất muốn lên tiếng nhưng sợ phá vỡ sự yên bình trong cô, Lâm Phàm quen biết cô cũng khá lâu nhưng chưa bao giờ thấy cô im lặng như vậy Thanh Nhã mà Lâm Phàm biết là người rất ưa nói nhiều hỏi nhiều đến nỗi Lâm Phàm muốn dán miệng lại, thời gian trôi đi con người cũng thay đổi theo năm tháng ngay cả Lâm Phàm cũng vậy đổi thay rất nhiều từ một người bình thường bỗng trở thành một nhân vật tầm cỡ hầu như gần thao túng toàn bộ nền kinh tế nước nhà...
Bước chân cô dừng lại khi có một đôi trai gái vui vẻ nắm tay nhau tung tăng trên cánh đồng hoa, cô gái nhí nhảnh tinh nghịch làm dáng để cho bạn trai chụp hình, chàng trai cười sủng nịnh ngắt mũi cô gái nhưng rồi nụ cười trên môi cô gái chợt biến mất thay vào đó là nét mặt hơi trắng bệch.
- Sao vậy vợ yêu - Chàng trai thấy cô vợ yêu đang vui vẻ bỗng tắt ngấm nụ cười nên lo lắng hỏi.
- Không có gì - Cô gái lấy lại nụ cười rồi lên tiếng, cô gái tiến về phía trước đến bên cô.
- Chào! - Cô lên tiếng khi cô gái đó là Huyền Chi cùng bạn trai đi dạo, cô không nghĩ lại gặp anh ở đây, trên môi anh luôn nở nụ cười hạnh phúc về phần anh cô có phần yên tâm nhưng lần gặp lại này tim cô không còn nhói đau như trước phải chăng trái tim cô đã chết và không còn biết cảm giác đau thương là gì, cô mừng cho anh khi trên khuôn mặt luôn nở nụ cười hạnh phúc, điều mà cô không thể đem đến hạnh phúc cho anh cô luôn khiến anh phải bận tâm lo lắng về phần này Huyền Chi đã làm được và đem lại hạnh phúc cho anh.
- Chào! - Huyền Chi cũng đáp lại, Huyền Chi cũng nhận ra người đứng trước mặt mình là ai bởi đó cũng từng là bản thân của mình gắn bó hơn hai mươi năm.
Cả hai người đàn ông đều tiến lên bên cạnh người phụ nữ của mình, người nổi tiếng như Lâm Phàm ai cũng nhận ra, Huyền Chi có một số điều thắc mắc về cô không biết lý do gì mà cô ở bên Lâm Phàm chứ không phải ở bên Lý Nam Vương không lẽ hắn đã chịu buông tha cho Thanh Nhã.
- Em muốn nói chuyện với bạn em một lúc, anh đợi ở đây nhé!
Huyền Chi quay sang phía An Lập lên tiếng mặc dù không muốn nhưng anh cũng chiều theo ý của Huyền Chi, Huyền Chi nắm lấy tay cô đi về phía trước.
Gió đưa hương hoa lan tỏa trong không khí thật thơm dịu, ánh nắng dần phai nhạt trên cánh đồng hoa những người công nhân đang nhanh tay chất hoa lên xe để vận chuyển ra thị trường, hai người vẫn bước đi một đoạn khá xa rồi dừng lại cả hai đều có tâm trạng và những luồng suy nghĩ khác nhau khi gặp lại.
- Cảm ơn cô - Thật lâu sau cô mới lên tiếng để phá tan sự yên tĩnh.
Huyền Chi giật mình thôi suy nghĩ bởi không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu.
- Tại sao cảm ơn tôi? - Huyền Chi nhìn cô một lúc mới hỏi.
- Điều mà cô có thể làm được còn tôi lại không thể, tôi không thể đem lại hạnh phúc cho anh ấy cô đã làm được điều mà bấy lâu nay tôi không làm được, anh ấy ở bên cô rất hạnh phúc tôi chưa thấy anh ấy hạnh phúc như thế bao giờ.
- Người phải nói lời cảm ơn chính là tôi, từ nhỏ tới lớn tôi chưa bao giờ được sống trong tình yêu thương của gia đình, cha lấy mẹ chủ yếu là vì mục đích, mẹ tôi qua đời do chính họ gây ra.
Huyền Chi thở dài nhưng trên gương mặt lộ rõ niềm vui và hạnh phúc.
- Tôi xin lỗi đã lấy đi những gì thuộc về cô - Huyền Chi nắm lấy tay cô.
- Không nên trách cứ làm gì, đều do số phận đã an bài cô đã trở về nơi mà lẽ ra đã thuộc về cô từ trước.
- Ý cô tôi vẫn không hiểu?
- Tôi và cô từ lúc sinh ra đã bị hoán đổi linh hồn vì vậy bây giờ đã trở về chính với bản thân của mình.
- À! Mấy hôm trước tôi có nằm mộng thấy một người râu tóc bạc nói với tôi những điều đó - Huyền Chi gật đầu.
- Cha mẹ hai người vẫn khỏe chứ?
- Họ vẫn khỏe hiện đang cùng nhau đi du lịch còn anh Tuấn Dã hiện đang ở thành phố S anh ấy đang tiến hành mở chi nhánh thời trang tại đó.
- À! Vậy là tốt rồi - Giọng cô nhẹ nhàng và mang một chút hạnh phúc trong lòng chỉ có cách xa một thời gian ngắn vậy mà mọi thứ thay đổi rất nhanh đến không ngờ.
- Tôi...còn chuyện này nữa - Huyền Chi ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp - Tôi và anh ấy đã tổ chức hôn lễ và đang đi hưởng tuần trăng mật, xin lỗi vì không báo cho cô biết.
- Vậy à! - Giọng cô hờ hững sau đó nhìn về phía anh thấy anh vẫn dõi mắt nhìn về phía Huyền Chi vẻ không kiên nhẫn.
- Cuộc sống của cô có tốt hơn không? Cô và Lâm Phàm sao lại ở cùng nhau lẽ nào Lý Nam Vương đã chịu giải phóng cho cô?
Đúng lúc ấy một luồng gió lạnh từ trên cao ập xuống thổi tung những cánh hoa bay lả tả trên không trung thành một trận mưa hoa, gió cuốn tung mọi thứ khi cản trên đường đi của nó. Trên không trung tiếng động cơ rền vang một vùng trời tất cả mọi người đều ngước nhìn lên, một trực thăng xuất hiện tiếp đến thêm một, hai, ba...
Một vùng rộng lớn trên cánh đồng hoa đều nằm rạp xuống đất những cánh hoa bị gió cuốn tung dập nát khi trực thăng hạ cánh xuống mặt đất, Lâm Phàm vội chạy về phía cô khi nhìn thấy Lý Nam xuất hiện.
Sau mấy phút bị đảo lộn mọi thứ trở lại bình thường nhưng trên một diện tích rộng lớn đã trở nên hoang tàn.
Hắn một thân hình kiêu ngạo xuất hiện trong ánh chiều tà tia nắng vàng nhạt chiếu lên thân hình cao lớn đổ thành một vệt dài trên nền đất rộng, ánh nắng không đủ ấm để xua đi không khí lạnh lẽo từ cơ thể hắn phát ra, tà áo choàng dài màu đen nhẹ nhàng phiêu theo chiều gió ở hắn toát ra một luồng khí bức bách khiến người ta phải sợ hãi chỉ dám cúi đầu phục tùng mệnh lệnh, hắn phóng tia nhìn vừa giận vừa thương, bàn tay to lớn từ từ đưa lên âm thanh kìm nén trong họng đầy giận dữ cố đè nén xuống.
- Lại đây - Lời thốt ra như một mệnh lệnh hắn vẫn đứng đó đưa tay ra để chờ đợi.
Cô lùi lại phía sau còn Huyền Chi cảm thấy ngơ ngác khi xảy ra chuyện một cách đột ngột, An Lập kéo Huyền Chi vào lòng để che trở.
- Lại đây - Âm thanh phát ra từ cuỗng họng không đủ kiên nhẫn.
- Đã có anh em đừng sợ - Lâm Phàm ôm lấy cô vỗ vai an ủi.
Chân tay cô bắt đầu hoạt động trái với sự điều khiển của não bộ, cô luôn nhắc nhở
bản thân phải thật bình tĩnh vậy mà cơ thể vẫn không ngừng run vì quá sợ mà chân tay cô như hóa thành đá.
- Bình tĩnh nào hắn không làm gì em được đâu, đã có anh ở đây rồi mà - Lâm Phàm vẫn an ủi cô.
Bàn tay hắn nắm thật chặt cơ thể vì giận mà run, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào tay Lâm Phàm để trên hông của cô nhìn thật gai mắt, hắn thu tay lại dấu nắm đấm thật chặt dưới ống tay áo.
- Lâm Phàm - Hắn cất giọng khản đặc vì nén giận - Anh có biết tội bắt cóc vợ của người khác sẽ bị ra hầu tòa không?
- Lý Nam thật ngại quá, cậu không nên dùng từ nặng với tôi như thế, tôi không bắt cóc vợ của cậu mà cậu nóng giận với tôi, cậu nhìn xem cậu vừa làm ra chuyện gì, không lẽ cậu đang đem quân đi đánh trận.
- Trả người - Hắn không thèm để ý Lâm Phàm nói gì - Thanh Nhã, tôi không đủ kiên nhẫn để nói với em một lần nữa.
Huyền Chi theo bản năng co người lại khi có người nhắc tới cái tên Thanh Nhã dù gì Huyền Chi cũng từng một thời là Thanh Nhã, nghe giọng thì con người này thật bá đạo, Huyền Chi vẫn úp mặt vào ngực An Lập và ánh mắt kín đáo quan sát cô, có thể thấy toàn thân cô không ngừng run rẩy, Lý Nam là ai điều này khiến Huyền Chi rất tò mò không những thế người đàn ông đó và Lâm Phàm rất quan tâm tới cô.
- Tôi đã nói với em như thế nào chẳng lẽ em đã quên, cho dù em có đi đến đâu em cũng không thể thoát khỏi tôi, số phận của em đã gắn chặt với tôi em đừng có nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ buông tha cho em, tôi chấp nhận việc em sẽ hận tôi suốt đời.
Lời nói đầy sự độc đoán vang lên nghe rất rõ hắn muốn cho toàn thế giới này biết được cô thuộc về hắn mãi mãi, chưa một ai vừa độc tài quyết đoán như hắn.
Lâm Phàm vỗ tay một cách chậm rãi khóe môi khẽ nhấc lên đầy sự nhạo báng, lắc đầu hai cái rồi lên tiếng.
- Lý Nam bằng này lâu tôi cứ nghĩ cậu là kẻ vô tình lãnh đạm với đàn bà nhưng hôm nay xem ra...tôi đã được mở rộng thêm tầm mắt, mà trên đời này thiếu gì đàn bà cho cậu chọn lựa?
- Anh cũng nhìn lại chính bản thân anh đi chứ, việc anh bám lấy vợ của người khác thì anh giải thích ra sao? Tôi sẽ đưa anh ra hầu tòa.
- Ha ha ha ha....
Lâm Phàm bật cười lớn, cười như chưa được cười bao giờ, nhẹ nhàng thở ra sau đó mới nói tiếp:
- Rất lâu rồi tôi mới được nghe hai từ luật pháp, chẳng phải luật pháp đều nằm trong tay tôi và cậu sao, trong trò chơi này tôi và cậu vẫn chưa biết ai thua ai thắng, lý do tại sao cô ấy đi theo tôi hẳn cậu đã rõ, cô ấy không hề yêu cậu, cậu không thể hiểu cô ấy bằng tôi...
- THÔI ĐI - Hắn đột nhiên quát lớn, trong lòng hắn lúc này rất giận bàn tay khẽ cử động khẩu súng dấu trong ống tay áo nhẹ nhàng trôi xuống nếu Lâm Phàm nói thêm hắn sẽ nổ súng ngay lập tức.
- Mụ đàn bà thối tha - Đúng lúc nước sôi lửa bỏng thì một giọng nói giận dữ vang lên, từ trong xe Bảo An lao ra rút súng nhằm thẳng về phía cô.
ĐOÀNG....
Âm thanh nổ vang, hai tiếng hét của người phụ nữ cùng vang lên một lúc, An Lập ôm lấy Huyền Chi dìu đi và mau chóng rời khỏi nơi đầy sát khí còn cô ôm lấy tai, thân hình không ngừng run vì sợ. Bảo An chưa kịp nổ súng đã bị hắn bắn vào tay khẩu súng trên tay Bảo An rơi xuống đất, hai vệ sĩ lao tới giữ lấy tay Bảo An, tay Bảo An tê dại khi bị trúng đạn cũng may là hắn chỉ bắn chệch nên sượt qua phần mềm máu theo đó mà chảy ra nhuộm đỏ một cách tay áo màu trắng, Bảo An vẫn tức giận vết thương trên tay không đau bằng trái tim bị tổn thương.
- Đồ phụ nữ đáng nguyền rủa tại sao cô không chết đi, vì cô mà Vương Đình đang sống dở chết dở.
Nhắc đến Vương Đình cô sực tỉnh, tại sao cô có thể quên được Vương Đình phải cần đến máu của cô để khống chế cơn đau, nếu Bảo An không xuất hiện cô cứ thế mà chạy trốn khi ấy Vương Đình sẽ như thế nào cô đã hứa với lòng mình sẽ không để cho Vương Đình gặp nguy hiểm vậy mà bây giờ cô đã làm gì, bỏ chạy và sống một cách ích kỷ chỉ biết nghĩ đến bản thân.
- Anh...anh ta sao rồi? - Cô vội vàng hỏi.
- Còn 3 giờ đồng hồ nữa cậu ta sẽ chết.
- Sao?
Cô giật mình sợ hãi khi lời Bảo An vừa thốt ra, cô bước đi nhưng bị Lâm Phàm kéo lại.
- Em đi đâu?
- Tôi phải quay về.
- Không được đi - Lâm Phàm ôm chặt lấy cô.
- Anh buông ra tôi phải quay về, tôi không thể vì tự do của bản thân mà làm liên lụy đến anh ta, anh ta vì tôi nên bản thân mới thành như vậy, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong hai ngày qua.
- Anh không cho em đi, khó khăn lắm anh mới gặp lại em, anh còn muốn đưa em tới những nơi mà em thích.
- Buông ra - Cô lấy sức đẩy thật mạnh khiến Lâm Phàm bật ra khá xa và loạng choạng ngã, cô chạy tới bên Bảo An nắm lấy tay Bảo An lắc mạnh.
- Anh ta hiện đang ở đâu?
- Đam Mê!
Cô leo lên trực thăng ra lệnh cho phi công lái đi, phi công trẻ tuổi hơi luống cuống nhưng cũng phải nghe theo dù sao cô cũng là bà chủ mà.
Ánh mắt Lâm Phàm buồn bã nhìn theo, phải chăng cô sẽ không bao giờ thuộc về mình và sẽ mất cô vĩnh viễn, Lâm Phàn bất lực đấm mạnh tay xuống đất như thể muốn chút bỏ nỗi ân hận trong lòng.
Còn hắn trong lòng rất tức giận mà cũng đầy sự ghen tuông, cô vì Vương Đình mà lo lắng, hắn ghét sự lo lắng của cô hiện lên trên khuôn mặt một cách rõ ràng, trong tâm hắn giờ rất hận Vương Đình, hắn có điểm gì không bằng Vương Đình, vì sao cô luôn quan tâm đến Vương Đình và không thèm để tâm đến hắn, dù chỉ là một phần nhỏ thôi hắn cũng cảm thấy hạnh phúc nhưng có lẽ suốt cuộc đời này điều mà hắn mong muốn sẽ không bao giờ thành hiện thực, hắn chỉ nhận được sự căm giận và lòng thù hận của cô.
Hắn tức giận quăng một tia nhìn cho Bảo An sau đó nhảy lên trực thăng mà rời đi.
/57
|