Du Tùng đứng yên lặng bên cạnh đang tự ngẫm lại chính mình, khoé miệng không khỏi co giật kịch liệt.
Thật sự không thể trách cậu được.
Bởi vì tiên sinh nhà cậu đã thực sự thay đổi rồi.
( Nhị Cẩu Tử, ngươi thay đổi rồi. )
Trở thành người mà cậu không còn nhận ra được nữa.
Ai có thể nghĩ đến, người đàn ông vừa mới ngồi trong phòng họp, chỉ cần ngồi yên ở đó, quăng một ánh mắt là có thể dọa chết một đám người, xoay người một cái liền có thể nói chuyện điện thoại với người khác một cách ôn nhu như vậy?
Ôn nhu?
Một người mà sự lạnh lùng, bạc tình đã toả ra từ trong xương cốt, cư nhiên có thể ôn nhu như vậy sao?
Thật sự chưa thấy bao giờ.
Vậy những cô gái ái mộ tiên sinh bao lâu nay phải sống như thế nào đây?
Thẩm Phồn Tinh nghe được thanh âm của hắn, nhưng cũng chẳng cảm thấy có gì khác thường.
Cô xốc chăn lên, xuống giường xỏ dép, một tay khoanh trước người, đứng bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, tầm mắt vô tình dừng lại trước toà nhà hùng vĩ, cao nhất Bình Thành.
Một người đứng ở toà nhà cao nhất Bình Thành, một người lại ở trong một góc nhỏ của Bình Thành.
Một người tây trang giày da, một người áo ngủ tàn tạ.
Hai người rõ ràng chênh lệch quá nhiều, giờ đây lại đang đồng thời đứng trước cửa sổ, đối diện nhau cách một thành phố phồn hoa.
"Em vừa ngủ dậy à?"
"......Ừ." Thẩm Phồn Tinh dừng một chút, lại lên tiếng.
"Nghe nói hôm nay em từ chức."
Bạc Cảnh Xuyên nhàn nhạt hỏi, Du Tùng ở một bên bĩu môi.
Kết quả cũng biết hết rồi mà còn giả vờ giả vịt.
Sói đuôi to!
Trong đầu Du Tùng đột nhiên hiện ra một từ khiến cậu cũng giật nảy mình.
Thẩm Phồn Tinh nhớ rõ ngày đó ở trước mặt bà nội, cô có nói qua chuyện này, khi đó Bạc Cảnh Xuyên cũng có mặt.
Biết cũng là bình thường.
"Ừ, từ chức rồi."
Bạc Cảnh Xuyên cong khoé môi: "Tốt quá."
"......" Thẩm Phồn Tinh kéo kéo môi, không nói chuyện.
"Em ăn cơm chưa?" Bạc Cảnh Xuyên trầm mặc hai giây, lại hỏi.
Thẩm Phồn Tinh quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, 11 giờ.
"Chưa ăn."
"Ừ. Tôi rất bận."
Lần này khóe mắt Du Tùng cũng bắt đầu run rẩy.
Văn phòng này lớn, nhưng rất yên tĩnh, tiếng di động có thể nghe được rất rõ ràng.
Ngài trả lời cái gì thế.
Người ta chưa ăn cơm mà ngài lại nói mình rất bận?
Tiên sinh, xin ngài cho phép tôi được to gan khinh bỉ ngài một câu: Ngài như vậy sẽ không đuổi kịp bạn gái được đâu.
Thẩm Phồn Tinh cũng bị lời này của Bạc Cảnh Xuyên làm cho choáng váng, cô sửng sốt vài giây mới lập tức nói: "Vậy anh....."
Lời nói của Thẩm Phồn Tinh bỗng nhiên nghẹn lại: "...... Chính anh nói anh rất bận."
"Ừ. Trưa nay em định ăn cơm ở nhà sao?"
Thẩm Phồn Tinh đỡ trán, cô cảm thấy......có chút mệt. Cô không theo kịp được tư duy của người đàn ông này.
"Không định đi ra ngoài, ở nhà tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi."
"Được, tôi biết rồi."
"......"
"......"
Hai người rơi vào cuộc đối thoại im lặng.
Thật lâu sau, giọng nói của Bạc Cảnh Xuyên mới lại trầm trầm vang lên: "Em ngắt điện thoại trước đi."
Thẩm Phồn Tinh dừng một chút mới nói: "......Được."
Sau đó cô hạ di động cắt đứt cuộc gọi.
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Du Tùng lặng lẽ đứng thẳng.
Bạc Cảnh Xuyên thu hồi điện thoại, xoay người, trên mặt Du Tùng vô cảm, làm bộ dáng nghiêm cẩn như thường lệ.
"Tiên sinh, việc xây dựng trung tâm mua sắm phía bắc sắp hoàn thành rồi. Lúc trước có mấy thương hiệu quốc tế xin vào, người phụ trách đã gửi tư liệu lên rồi. Ngoài ra..."
Bạc Cảnh Xuyên ngước mắt, nhàn nhạt liếc qua Du Tùng, cái liếc mắt kia bình tĩnh mà quạnh quẽ khiến Du Tùng hoang mang không hiểu nổi, dần thu lại thanh âm.
Trực giác nói cho cậu biết, giờ phút này không nên nói gì cả.
/400
|