Edit: troi0dat0oi0
Beta: dark Angel
Dận Chân luôn lặng lẽ đi theo sau Thư Di, khi thấy các nàng quẹo vào Đồng Tế trà lâu thì sửng sốt một chút, sau đó kéo Dận Tường cùng vào. Tiểu nhị thấy bọn họ dáng vẻ phong độ, không dám chậm trễ, chuẩn bị nghênh đón khách đến nhã gian. Dận Chân cũng không động, ánh mắt quét qua đại sảnh, dễ dàng phát hiện người hắn muốn tìm. Quay lại liếc Dận Tường một cái, Thập Tam lập tức hiểu ý, đem ngọc bội bên hông tháo xuống, đưa cho tiểu nhị. Tiểu nhị cười híp mắt cầm lấy, đến lúc nhìn lại rồi, sắc mặt đại biến, kích động muốn quỳ xuống đất vấn an, Thập Tam nhanh tay nhanh mắt đã ngăn hắn lại, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm vài câu. Tiểu nhị gật đầu, liền chạy một mạch hướng đến mấy vị khách ngồi gần bàn Thư Di. Chỉ trong chốc lát, bàn, trà, trái cây đều được chuẩn bị, đợi hai vị vương gia an tọa!
Thấy mọi thứ thu thập ổn thỏa rồi, Thập Tam mới kéo Dận Chân cùng ngồi xuống. Lúc này, Dận Tường đã hiểu được một chút, Tứ ca hắn khác thường như thế, vậy chắc là có quan hệ gì với hai nam tử ở bàn bên rồi, nhưng không biết hai người này cùng Tứ ca rốt cuộc có quan hệ gì? Thập Tam chưa bao giờ gặp Thư Di, tất nhiên là không biết nam tử cười híp mắt này thật ra là tiểu thiếp mới cưới của Tứ ca hắn. Bọn Thư Di bởi vì nói chuyện quá hăng say nên vẫn chưa phát hiện ra cái bàn cách vách kia đã thay đổi người. Mà mọi hành động của bọn họ đều bị người sau lưng lặng lẽ theo dõi.
“Người mà nhân huynh vừa nói có thể trị bệnh cho tại hạ, không biết là ai?”
“Nam Hải thần y!” (Bạn nào đã xem Thần điêu đại hiệp hẳn là biết ông này >_<)
Dận Chân tay đang nâng chén trà chợi run lên, Nam Hải thần y? Chưa nghe nói qua, nàng định lừa người a?
Anh Ca kinh ngạc nhìn Cách Cách vô cùng tự tin, không biết lúc này nàng nói thật hay giả. Mà nam tử đối diện Thư Di cũng không tin, phiêu bạt giang hồ nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa bao giờ nghe người ta nói tồn tại một nhân vật như vậy!
“Không tin phải không? Cũng đúng, ông ấy rất ít dính dáng đến giang hồ.”
Thư Di có vẻ như có thể hiểu được bọn họ là không tin, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường! Loại vẻ mặt này làm cho chủ tớ hai người đối diện cũng có chút có chút do dự.
“Lão nhân gia hành tung cũng rất bí hiểm!” Thư Di đem y nguyên những lời Hoàng Dung lừa gạt Dương Quá trong Thần Điêu đại hiệp nói cho hai người kia nghe, vừa nói trong lòng vừa đắc ý, không tin các ngươi sẽ không mắc bẫy!
Nghe xong lời của nàng, Thế Kiệt đã có chút tin, Thi Hạo Thiên vẫn còn hoài nghi. Thư Di thấy hắn nghi hoặc, biết hắn còn có băn khoăn, trong lòng khẽ động, đem bài Tarot trong vạt áo ra: “Các hạ vẫn không tin. Như vậy đi, để ta coi cho các hạ một quẻ. Tỷ tỷ của ta là đệ tử của Nam Hải thần y, sở học chính là thuật xem bói. Thuật số của ta là nhờ nàng ấy dạy lại, nhưng cũng chỉ là học được sơ sơ mà thôi.”
Thi Hạo Thiên thấy bộ bài nàng lấy ra không giống của thầy tướng số, có chút hứng thú, liền gật gật đầu đồng ý. Thư Di thuần thục xáo bài, vẻ mặt nghiêm túc ý bảo hắn dùng tay trái chọn bài. Thi Hạo Thiên làm theo yêu cầu của Thư Di, chọn ra 7 lá bài. Sau đó Thư Di đem chúng theo thứ tự xếp thành hình chữ V, tiếp tục hé ra từng lá bài. Một bên Dận Chân nhìn thủ pháp nàng của thuần thục, rất ngạc nhiên, thoạt nhìn không giống như là đang lừa người!
Xem bói bằng bài Tarot tương đối phức tạp nhưng lại là một trong những bói pháp khá chính xác. Thư Di biết rằng chỉ có làm cho bọn họ khiếp sợ thì mới tin lời nàng nói, tiện đà mới có thể nói thật mọi chuyện cho nàng. Vì vậy, Thư Di lựa chọn phương pháp xem bói này. Thư Di nhíu mi nhìn bài trên bàn, đưa tay chỉ vào lá bài thứ nhất phía trên bên trái nói: “Lá bài nữ hoàng ý nói các hạ là người công thành danh toại, hơn nữa cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc.”
Thi Hạo Thiên nghiêng người tựa vào ghế, khẽ gật đầu. Bên cạnh hắn, Thế Kiệt thì có chút khinh thường, cái này còn cần phải bói sao, xem quần áo thiếu gia là có thể biết nhất định là nhà đại phú đại quý rồi. Thư Di không để ý tới ánh mắt hắn có chút khinh miệt , tiếp tục chỉ vào lá bài thứ hai.
“Nữ tế ti phản nghịch ý nói các hạ hiện tại đang có một kế hoạch, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, thực hiện nó ngay từ đầu đã là giả tưởng, khiến ngươi phải chịu đả kích, thân thể cũng vì thế bắt đầu ngày càng xấu đi.”
Thi Hạo Thiên thân mình hơi khựng, có chút gấp gáp hỏi “Biết là vì nguyên nhân gì không?”
Thư Di giương mắt nhìn thoáng hắn nói: “Bài nói rất rõ ràng, bởi vì ngươi hoặc là thủ hạ của ngươi ngu dốt, lòng tham không đáy, tầm nhìn hạn hẹp, hữu dũng vô mưu, tự cho mình là siêu phàm.” Nói đúng liên tiếp bốn cái xấu khiến hai người trên mặt cùng hiện ra sắc hồng, vẻ mặt nghi hoặc đã chuyển thành tin tưởng. Thế Kiệt có chút cung kính nhỏ giọng hỏi “Vậy có thể hóa giải như thế nào?”
Anh Ca nãy giờ im lặng, thấy hắn rốt cục chịu thua, khí thế lập tức tăng lên nói: “Gấp cái gì, không thấy thiếu gia nhà ta đang chuẩn bị nói à!”
Liếc mắt, Thế Kiệt quyết định tốt hơn hết là vẫn giữ im lặng.
Thư Di lật tiếp lá bài thứ ba: “Giáo Hoàng không thuận! Ta khuyên ngươi vẫn là nên vứt bỏ kế hoạch ấy đi, bởi vì nó chung quy không có khả năng thực hiện. Một lần thất bại đã là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tương lai, ngươi có thể sẽ bị người khác lợi dụng, thủ hạ của ngươi sẽ truyền cho ngươi tin tức trái với tình hình thực tế, khiến ngươi gặp phải đại nạn, hơn nữa còn tứ cố vô thân!” Thư Di nói xong, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Thi Hạo Thiên, ngoắc ngoắc khóe miệng, cười mê hoặc khiến Thi Hạo Thiên hoàn toàn mê muội. Lúc này đây, hắn biết, nữ nhân tươi cười vô cùng xinh đẹp trước mặt vô cùng nguy hiểm, nhưng lại không tự chủ bị nàng hấp dẫn. Bàn bên, Dận Chân thấy bộ dạng mất hồn mất vía của hắn, hai mắt nheo lại nguy hiểm. Tốt lắm, nàng còn dám làm trò câu dẫn nam nhân khác trước mặt hắn! Trong lòng lại hung hăng ghi thêm một tội nữa của Thư Di! Lần này là hoàn toàn ngoài ý muốn, Thư Di cũng không biết nàng trong lơ đãng lại lộ ra nụ cười có lực sát thương lớn như vậy!
“Khụ ~” Anh Ca ho nhẹ một tiếng, gọi hồn phách Thi Hạo Thiên đã bay lên tận chín tầng mây trở về. Hắn có chút xấu hổ nói: “Có… phương pháp để tránh không?”
Thư Di nhìn lá bài thứ tư, ngón trỏ khẽ điểm nhẹ lên cằm, nghĩ nghĩ nói: “Phương pháp không phải là không có, nhưng xem huynh đài có vẻ là người nhân hậu, phương pháp này có lẽ không thích hợp với ngươi!”
“Ngươi nói mau là phương pháp gì, làm sao ngươi biết là không thích hợp với thiếu gia?” Thế Kiệt không dằn nổi lại mở miệng lần nữa chen vào hỏi.
“Ngươi! !” Anh Ca không phục muốn mắng hắn, bị Thư Di cản lại, “Giết một người răn trăm người! Các hạ chỉ cần loại bỏ người mà các hạ cho rằng sẽ là trở ngại, tự nhiên đại nạn liền tiêu trừ!”
“Nói như không, thiếu gia làm sao biết ai bất lợi với hắn? Chẳng lẽ hoài nghi một cái liền giết một người?”
“Ai nói thiếu gia nhà ngươi không biết? Trong lòng hắn rất rõ ràng! Phải không?” Thư Di tự tin nhìn người đang ngưng trọng thần sắc trước mặt. Thi Hạo Thiên đứng dậy, ôm quyền thi lễ nói “Hôm nay thật sự khiến tại hạ mở mắt, không nói dối ngươi, tại hạ họ Thi, danh Hạo Thiên, vị này chính là huynh đệ tốt của ta, Thi Thế Kiệt!”
Thư Di cười cười: “Hiện tại ngươi có thể tin lời của ta sao? Có cần đem mấy lá bài còn lại nói hết cho ngươi nghe?”
“Tin! Còn lại không cần nói nữa, điều ta muốn biết cũng đã biết, ta hiện tại chỉ muốn biết sao có thể tìm được Nam Hải thần y?” Thi Hạo Thiên vẻ mặt chân thành.
“Cái này…” Thư Di thấy cá đã mắc câu, ra vẻ khó xử.
“Có chuyện gì khó xử ngươi cứ việc nói, tiền không là vấn đề!”
Thư Di liếc mắt xem thường Thế Kiệt, quả nhiên đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
“Trên đời này, có nhiều thứ tiền mua không được! Nếu không, vì sao thiếu gia đây phải đi khắp nơi tìm người trị bệnh?
Thi Hạo Thiên đồng ý gật đầu, “Không sai! Nhân huynh muốn như thế nào mới có thể nói ra tung tích của Nam Hải thần y?”
“Kỳ thật, lão nhân gia không muốn gặp người lạ. Ngươi nếu muốn gặp, chỉ có thể chờ tỷ tỷ của ta trở về, rồi nhờ tỷ tỷ của ta mang ngươi đi tìm ông ấy! Nhưng là, nàng còn có một người dở hơi, việc gì cũng phải hỏi kỹ lưỡng nên. . .”
Thi Hạo Thiên nghĩ nghĩ, cười khổ mở miệng “Xem ra cô nương ngươi nhất định phải biết lai lịch tại hạ!”
Thư Di cùng Anh Ca đều cả kinh, té ra hắn đã sớm nhìn ra các nàng là thân nữ nhi sao? Người nam nhân này quả nhiên không thể coi thường.
“Không biết cô nương có từng nghe nói qua Hoàng Thi gia?”
Hoàng Thi gia? Thư Di lắc đầu, hoàn toàn không rõ!
Mà Dận Chân cùng Dận Tường đang nghe lén thì liếc nhau, cùng nhìn đối phương phía bên kia kinh ngạc, nam nhân này đúng là người quản lý Thi gia?
“Không nghĩ rằng còn có người không biết Thi gia, ha ha !” Thi Hạo Thiên thú vị cười cười. Thư Di chu môi, không phục oán thầm, có lẽ nào nổi danh lắm sao?
“Thi gia chúng ta, đời này qua đời khác dựa vào việc đào mồ trộm để duy trì kế sinh nhai. Cho đến đời ông nội của ta, vì trộm một lăng tẩm của hoàng đế mà phát tài, dần dần bắt đầu hình thành một tổ chức, bởi vì tổ tông tích lũy nhiều kinh nghiệm, hầu như không có mộ nào chúng ta không trộm được, cho nên mọi người gọi chúng ta là hoàng Thi gia, ý nói là chúng ta là vua thống trị lăng mộ trong lòng đất! “
Nhìn thi Hạo Thiên đang tự đắc, Thư Di cùng Dận Chân trong lòng hừ lạnh! Vua trong lòng đất, nói ra khó nghe một tý nhưng cũng chỉ là bọn đào mồ trộm thôi!
“Nhưng mà, cũng bắt đầu từ thời ông nội, nam nhân Thi gia chúng ta nhiễm một loại bệnh quái lạ. Ấn đường (chỉ phần nằm giữa hai lông mày) biến thành màu đen, khó thở, khí tức suy kiệt, mỗi tháng ít nhất phát bệnh một lần, mỗi lần bệnh phát thì toàn thân toàn hắc ban, hơn nữa xương cốt đau đớn khó nhịn. ” Thần sắc Thi Hạo Thiên trở nên thống khổ không chịu nổi, giống như đang hồi tưởng lại tình cảnh bi thảm khi chính mình bệnh phát.
“Không chỉ có như thế, tuổi thọ của chúng ta cũng bắt đầu ngắn lại, ông nội sống đến bốn mươi tuổi, cha của ta cùng thúc phụ cùng không sống quá ba mươi lăm tuổi, mới trung niên đã sớm chết yểu, số kiếp thống khổ này hiện tại đặt ở trên vai của ta! Nếu ta cũng như vậy. . . Không biết tương lai gia sản nên giao cho ai?”
Mọi người im lặng. Trước mặt người này thì đầy hào quang nhưng sau lưng thì bóng tối bao phủ, Thư Di không nghĩ tới bọn hắn sẽ thảm như vậy. Trộm phần mộ tổ tiên nhà người ta là hành vi đáng xấu hổ, nhưng mà vận mệnh của bọn hắn như vậy cũng rất đáng thương! Thư Di giờ đây có chút hối hận, nàng không nên bịa đặt gạt người, nhất là người đang tha thiết mong tìm được người cứu chữa như hắn!
Beta: dark Angel
Dận Chân luôn lặng lẽ đi theo sau Thư Di, khi thấy các nàng quẹo vào Đồng Tế trà lâu thì sửng sốt một chút, sau đó kéo Dận Tường cùng vào. Tiểu nhị thấy bọn họ dáng vẻ phong độ, không dám chậm trễ, chuẩn bị nghênh đón khách đến nhã gian. Dận Chân cũng không động, ánh mắt quét qua đại sảnh, dễ dàng phát hiện người hắn muốn tìm. Quay lại liếc Dận Tường một cái, Thập Tam lập tức hiểu ý, đem ngọc bội bên hông tháo xuống, đưa cho tiểu nhị. Tiểu nhị cười híp mắt cầm lấy, đến lúc nhìn lại rồi, sắc mặt đại biến, kích động muốn quỳ xuống đất vấn an, Thập Tam nhanh tay nhanh mắt đã ngăn hắn lại, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm vài câu. Tiểu nhị gật đầu, liền chạy một mạch hướng đến mấy vị khách ngồi gần bàn Thư Di. Chỉ trong chốc lát, bàn, trà, trái cây đều được chuẩn bị, đợi hai vị vương gia an tọa!
Thấy mọi thứ thu thập ổn thỏa rồi, Thập Tam mới kéo Dận Chân cùng ngồi xuống. Lúc này, Dận Tường đã hiểu được một chút, Tứ ca hắn khác thường như thế, vậy chắc là có quan hệ gì với hai nam tử ở bàn bên rồi, nhưng không biết hai người này cùng Tứ ca rốt cuộc có quan hệ gì? Thập Tam chưa bao giờ gặp Thư Di, tất nhiên là không biết nam tử cười híp mắt này thật ra là tiểu thiếp mới cưới của Tứ ca hắn. Bọn Thư Di bởi vì nói chuyện quá hăng say nên vẫn chưa phát hiện ra cái bàn cách vách kia đã thay đổi người. Mà mọi hành động của bọn họ đều bị người sau lưng lặng lẽ theo dõi.
“Người mà nhân huynh vừa nói có thể trị bệnh cho tại hạ, không biết là ai?”
“Nam Hải thần y!” (Bạn nào đã xem Thần điêu đại hiệp hẳn là biết ông này >_<)
Dận Chân tay đang nâng chén trà chợi run lên, Nam Hải thần y? Chưa nghe nói qua, nàng định lừa người a?
Anh Ca kinh ngạc nhìn Cách Cách vô cùng tự tin, không biết lúc này nàng nói thật hay giả. Mà nam tử đối diện Thư Di cũng không tin, phiêu bạt giang hồ nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa bao giờ nghe người ta nói tồn tại một nhân vật như vậy!
“Không tin phải không? Cũng đúng, ông ấy rất ít dính dáng đến giang hồ.”
Thư Di có vẻ như có thể hiểu được bọn họ là không tin, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường! Loại vẻ mặt này làm cho chủ tớ hai người đối diện cũng có chút có chút do dự.
“Lão nhân gia hành tung cũng rất bí hiểm!” Thư Di đem y nguyên những lời Hoàng Dung lừa gạt Dương Quá trong Thần Điêu đại hiệp nói cho hai người kia nghe, vừa nói trong lòng vừa đắc ý, không tin các ngươi sẽ không mắc bẫy!
Nghe xong lời của nàng, Thế Kiệt đã có chút tin, Thi Hạo Thiên vẫn còn hoài nghi. Thư Di thấy hắn nghi hoặc, biết hắn còn có băn khoăn, trong lòng khẽ động, đem bài Tarot trong vạt áo ra: “Các hạ vẫn không tin. Như vậy đi, để ta coi cho các hạ một quẻ. Tỷ tỷ của ta là đệ tử của Nam Hải thần y, sở học chính là thuật xem bói. Thuật số của ta là nhờ nàng ấy dạy lại, nhưng cũng chỉ là học được sơ sơ mà thôi.”
Thi Hạo Thiên thấy bộ bài nàng lấy ra không giống của thầy tướng số, có chút hứng thú, liền gật gật đầu đồng ý. Thư Di thuần thục xáo bài, vẻ mặt nghiêm túc ý bảo hắn dùng tay trái chọn bài. Thi Hạo Thiên làm theo yêu cầu của Thư Di, chọn ra 7 lá bài. Sau đó Thư Di đem chúng theo thứ tự xếp thành hình chữ V, tiếp tục hé ra từng lá bài. Một bên Dận Chân nhìn thủ pháp nàng của thuần thục, rất ngạc nhiên, thoạt nhìn không giống như là đang lừa người!
Xem bói bằng bài Tarot tương đối phức tạp nhưng lại là một trong những bói pháp khá chính xác. Thư Di biết rằng chỉ có làm cho bọn họ khiếp sợ thì mới tin lời nàng nói, tiện đà mới có thể nói thật mọi chuyện cho nàng. Vì vậy, Thư Di lựa chọn phương pháp xem bói này. Thư Di nhíu mi nhìn bài trên bàn, đưa tay chỉ vào lá bài thứ nhất phía trên bên trái nói: “Lá bài nữ hoàng ý nói các hạ là người công thành danh toại, hơn nữa cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc.”
Thi Hạo Thiên nghiêng người tựa vào ghế, khẽ gật đầu. Bên cạnh hắn, Thế Kiệt thì có chút khinh thường, cái này còn cần phải bói sao, xem quần áo thiếu gia là có thể biết nhất định là nhà đại phú đại quý rồi. Thư Di không để ý tới ánh mắt hắn có chút khinh miệt , tiếp tục chỉ vào lá bài thứ hai.
“Nữ tế ti phản nghịch ý nói các hạ hiện tại đang có một kế hoạch, nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, thực hiện nó ngay từ đầu đã là giả tưởng, khiến ngươi phải chịu đả kích, thân thể cũng vì thế bắt đầu ngày càng xấu đi.”
Thi Hạo Thiên thân mình hơi khựng, có chút gấp gáp hỏi “Biết là vì nguyên nhân gì không?”
Thư Di giương mắt nhìn thoáng hắn nói: “Bài nói rất rõ ràng, bởi vì ngươi hoặc là thủ hạ của ngươi ngu dốt, lòng tham không đáy, tầm nhìn hạn hẹp, hữu dũng vô mưu, tự cho mình là siêu phàm.” Nói đúng liên tiếp bốn cái xấu khiến hai người trên mặt cùng hiện ra sắc hồng, vẻ mặt nghi hoặc đã chuyển thành tin tưởng. Thế Kiệt có chút cung kính nhỏ giọng hỏi “Vậy có thể hóa giải như thế nào?”
Anh Ca nãy giờ im lặng, thấy hắn rốt cục chịu thua, khí thế lập tức tăng lên nói: “Gấp cái gì, không thấy thiếu gia nhà ta đang chuẩn bị nói à!”
Liếc mắt, Thế Kiệt quyết định tốt hơn hết là vẫn giữ im lặng.
Thư Di lật tiếp lá bài thứ ba: “Giáo Hoàng không thuận! Ta khuyên ngươi vẫn là nên vứt bỏ kế hoạch ấy đi, bởi vì nó chung quy không có khả năng thực hiện. Một lần thất bại đã là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tương lai, ngươi có thể sẽ bị người khác lợi dụng, thủ hạ của ngươi sẽ truyền cho ngươi tin tức trái với tình hình thực tế, khiến ngươi gặp phải đại nạn, hơn nữa còn tứ cố vô thân!” Thư Di nói xong, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Thi Hạo Thiên, ngoắc ngoắc khóe miệng, cười mê hoặc khiến Thi Hạo Thiên hoàn toàn mê muội. Lúc này đây, hắn biết, nữ nhân tươi cười vô cùng xinh đẹp trước mặt vô cùng nguy hiểm, nhưng lại không tự chủ bị nàng hấp dẫn. Bàn bên, Dận Chân thấy bộ dạng mất hồn mất vía của hắn, hai mắt nheo lại nguy hiểm. Tốt lắm, nàng còn dám làm trò câu dẫn nam nhân khác trước mặt hắn! Trong lòng lại hung hăng ghi thêm một tội nữa của Thư Di! Lần này là hoàn toàn ngoài ý muốn, Thư Di cũng không biết nàng trong lơ đãng lại lộ ra nụ cười có lực sát thương lớn như vậy!
“Khụ ~” Anh Ca ho nhẹ một tiếng, gọi hồn phách Thi Hạo Thiên đã bay lên tận chín tầng mây trở về. Hắn có chút xấu hổ nói: “Có… phương pháp để tránh không?”
Thư Di nhìn lá bài thứ tư, ngón trỏ khẽ điểm nhẹ lên cằm, nghĩ nghĩ nói: “Phương pháp không phải là không có, nhưng xem huynh đài có vẻ là người nhân hậu, phương pháp này có lẽ không thích hợp với ngươi!”
“Ngươi nói mau là phương pháp gì, làm sao ngươi biết là không thích hợp với thiếu gia?” Thế Kiệt không dằn nổi lại mở miệng lần nữa chen vào hỏi.
“Ngươi! !” Anh Ca không phục muốn mắng hắn, bị Thư Di cản lại, “Giết một người răn trăm người! Các hạ chỉ cần loại bỏ người mà các hạ cho rằng sẽ là trở ngại, tự nhiên đại nạn liền tiêu trừ!”
“Nói như không, thiếu gia làm sao biết ai bất lợi với hắn? Chẳng lẽ hoài nghi một cái liền giết một người?”
“Ai nói thiếu gia nhà ngươi không biết? Trong lòng hắn rất rõ ràng! Phải không?” Thư Di tự tin nhìn người đang ngưng trọng thần sắc trước mặt. Thi Hạo Thiên đứng dậy, ôm quyền thi lễ nói “Hôm nay thật sự khiến tại hạ mở mắt, không nói dối ngươi, tại hạ họ Thi, danh Hạo Thiên, vị này chính là huynh đệ tốt của ta, Thi Thế Kiệt!”
Thư Di cười cười: “Hiện tại ngươi có thể tin lời của ta sao? Có cần đem mấy lá bài còn lại nói hết cho ngươi nghe?”
“Tin! Còn lại không cần nói nữa, điều ta muốn biết cũng đã biết, ta hiện tại chỉ muốn biết sao có thể tìm được Nam Hải thần y?” Thi Hạo Thiên vẻ mặt chân thành.
“Cái này…” Thư Di thấy cá đã mắc câu, ra vẻ khó xử.
“Có chuyện gì khó xử ngươi cứ việc nói, tiền không là vấn đề!”
Thư Di liếc mắt xem thường Thế Kiệt, quả nhiên đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
“Trên đời này, có nhiều thứ tiền mua không được! Nếu không, vì sao thiếu gia đây phải đi khắp nơi tìm người trị bệnh?
Thi Hạo Thiên đồng ý gật đầu, “Không sai! Nhân huynh muốn như thế nào mới có thể nói ra tung tích của Nam Hải thần y?”
“Kỳ thật, lão nhân gia không muốn gặp người lạ. Ngươi nếu muốn gặp, chỉ có thể chờ tỷ tỷ của ta trở về, rồi nhờ tỷ tỷ của ta mang ngươi đi tìm ông ấy! Nhưng là, nàng còn có một người dở hơi, việc gì cũng phải hỏi kỹ lưỡng nên. . .”
Thi Hạo Thiên nghĩ nghĩ, cười khổ mở miệng “Xem ra cô nương ngươi nhất định phải biết lai lịch tại hạ!”
Thư Di cùng Anh Ca đều cả kinh, té ra hắn đã sớm nhìn ra các nàng là thân nữ nhi sao? Người nam nhân này quả nhiên không thể coi thường.
“Không biết cô nương có từng nghe nói qua Hoàng Thi gia?”
Hoàng Thi gia? Thư Di lắc đầu, hoàn toàn không rõ!
Mà Dận Chân cùng Dận Tường đang nghe lén thì liếc nhau, cùng nhìn đối phương phía bên kia kinh ngạc, nam nhân này đúng là người quản lý Thi gia?
“Không nghĩ rằng còn có người không biết Thi gia, ha ha !” Thi Hạo Thiên thú vị cười cười. Thư Di chu môi, không phục oán thầm, có lẽ nào nổi danh lắm sao?
“Thi gia chúng ta, đời này qua đời khác dựa vào việc đào mồ trộm để duy trì kế sinh nhai. Cho đến đời ông nội của ta, vì trộm một lăng tẩm của hoàng đế mà phát tài, dần dần bắt đầu hình thành một tổ chức, bởi vì tổ tông tích lũy nhiều kinh nghiệm, hầu như không có mộ nào chúng ta không trộm được, cho nên mọi người gọi chúng ta là hoàng Thi gia, ý nói là chúng ta là vua thống trị lăng mộ trong lòng đất! “
Nhìn thi Hạo Thiên đang tự đắc, Thư Di cùng Dận Chân trong lòng hừ lạnh! Vua trong lòng đất, nói ra khó nghe một tý nhưng cũng chỉ là bọn đào mồ trộm thôi!
“Nhưng mà, cũng bắt đầu từ thời ông nội, nam nhân Thi gia chúng ta nhiễm một loại bệnh quái lạ. Ấn đường (chỉ phần nằm giữa hai lông mày) biến thành màu đen, khó thở, khí tức suy kiệt, mỗi tháng ít nhất phát bệnh một lần, mỗi lần bệnh phát thì toàn thân toàn hắc ban, hơn nữa xương cốt đau đớn khó nhịn. ” Thần sắc Thi Hạo Thiên trở nên thống khổ không chịu nổi, giống như đang hồi tưởng lại tình cảnh bi thảm khi chính mình bệnh phát.
“Không chỉ có như thế, tuổi thọ của chúng ta cũng bắt đầu ngắn lại, ông nội sống đến bốn mươi tuổi, cha của ta cùng thúc phụ cùng không sống quá ba mươi lăm tuổi, mới trung niên đã sớm chết yểu, số kiếp thống khổ này hiện tại đặt ở trên vai của ta! Nếu ta cũng như vậy. . . Không biết tương lai gia sản nên giao cho ai?”
Mọi người im lặng. Trước mặt người này thì đầy hào quang nhưng sau lưng thì bóng tối bao phủ, Thư Di không nghĩ tới bọn hắn sẽ thảm như vậy. Trộm phần mộ tổ tiên nhà người ta là hành vi đáng xấu hổ, nhưng mà vận mệnh của bọn hắn như vậy cũng rất đáng thương! Thư Di giờ đây có chút hối hận, nàng không nên bịa đặt gạt người, nhất là người đang tha thiết mong tìm được người cứu chữa như hắn!
/88
|