• Hai ngày sau...
Quách Quân Hựu đã đi công tác từ hôm qua, dự kiến thứ bảy anh mới quay về thành phố X.
Hôm nay Lạc Yến Dung tan làm về sớm, nên ghé vào siêu thị mua thức phẩm bỏ vào tủ lạnh sử dụng dần dần, bởi cô có rất ít thời gian rảnh.
Bảy giờ tối, Yến Dung dọn hai món ăn đơn giản lên bàn, sau đó tháo mở tạp dề treo lên trên tường định dùng bữa tối. Thế nhưng, chuông cửa đột ngột vang vọng, khiến cô tạm ngưng hành động kéo ghế lập tức bước ra hướng cửa.
Cánh cửa được mở ra, Lạc Yến Dung đôi chút ngạc nhiên khi trước tầm mắt mình có ba người phụ nữ, hai trẻ và một trung niên. Có điều cô đã tìm hiểu trước đó nên chẳng tò mò danh tính, xác minh từ ngay ánh nhìn đầu tiên.
Thế là Lạc Yến Dung nhếch môi cười khẩy, cao ngạo nhướn mày nhìn lần lượt từng người, lên tiếng:
“ Đến tìm tôi làm gì? Quách Quân Hựu không có ở đây. ”
“ Quả nhiên là cái thứ không được dạy dỗ tử tế, cô đừng có mơ tưởng bước chân vào nhà của tôi, nửa bước cũng chẳng qua được. ”
Bà Lý Trân cay nghiệt lên tiếng, đôi mắt đỏ ngầu tức giận như muốn thét ra lửa. Có điều Yến Dung lại chẳng sợ sệt, tiếp tục cười khẩy thêm lần nữa, hỏi lại:
“ Nếu tôi bước vào nhà bà được thì sao? Bà thua tôi cái gì? Hay đó! Chúng ta cược một thứ gì đó lớn lớn đi! ”
Đôi mắt của ba người, bà Lý Trân, Quách Hạ Đan và Diêu Hân Đồng đều đồng loạt mở choàng, vừa tức vừa kinh ngạc bàng hoàng, trước khi đến đây hoàn toàn không nghĩ Lạc Yến Dung sẽ thái độ như thế.
“ Mày ăn nói với mẹ tao như vậy đó hả? ” Quách Hạ Đan.
Lạc Yến Dung kiêu căng khoanh tay trước ngực, hắt cằm lên cao rồi lên tiếng:
“ Ừ, vậy đó, thì sao? Làm gì được tôi? ”
“ Mày... ”
Quách Hạ Đan cười lạnh một cái, thái độ khinh bỉ ghét bỏ Yến Dung ra mặt, nói:
“ Cũng chẳng bất ngờ, cái thứ giật chồng người ta thì có điều gì tốt đẹp, mặt mày dày nên đâu có biết xấu hổ là gì. ”
Đột nhiên Lạc Yến Dung bật cười thành tiếng, vô cùng sảng khoái, hả hê và vui vẻ, trái ngược với đó là sắc mặt cực kỳ khó coi của bà Lý Trân, như vừa bị bôi gio trát trấu.
“ Đúng! Đúng! Chính xác! Cái thứ giật chồng người ta thì chẳng có điều gì tốt đẹp, nhưng tôi không biết xấu hổ thì mẹ của chị cũng chẳng biết mắc cỡ đâu đó. ”
Bà Lý Trân híp mắt ngờ vực, hỏi:
“ Mày là ai? ”
Lạc Yến Dung nhướn mày, trả lời:
“ Tôi, Lạc Yến Dung! Là Lạc Yến Dung! ”
“ Mày có quen biết với Lạc Nhiễm phải không? ”
“ Xin tự giới thiệu với bà, tôi là con gái của Lạc Nhiễm, và tôi không hiền như mẹ tôi để bị hai cô bạn thân ‘ hiền lương ’ đâm sau lưng. ”
Lồng ngực của bà Lý Trân phập phồng, bàn tay cuộn tròn đến run run, bờ môi tím tái mím chặt hận không thể giết chết Lạc Yến Dung. Lúc đầu tới đây, bà ta không điều tra rõ ràng, nhưng đến khi nghe câu nói của cô thì bà ta nảy sinh ra nghi ngờ, nào ngờ...
“ Mày tiếp cận với con trai tao là có mục đích phải không? Mày nghĩ mày bước chân vào nhà làm con dâu của tao được sao? Thông báo với mày một tin, con trai tao sẽ kết hôn với Hân Đồng, đây mới là cháu dâu Quách Gia. ”
Khóe môi của Lạc Yến Dung khẽ uốn lượn, vẻ ra nụ cười giễu cợt, ánh nhìn từ Diêu Hân Đồng sang bà Lý Trân khi họ thân thiết níu lấy tay nhau, nói:
“ Để xem, bà làm tôi thích thú quá, thật tiếc khi ngày này đến khá trễ. Còn về cô Hân Đông đây là vợ sắp cưới sao, vậy thử nói mật khẩu điện thoại của Quân Hựu đi, chứng minh mình thực sự là vợ sắp cưới của anh ấy. ”
Diêu Hân Đồng nghiến răng, tức đến lắp bắp:
“ Mày... ”
“ Sao? Không biết ư? Vợ sắp cưới gì kì cục vậy nhở? ”
“ Vậy mày thử nói xem. ”
Lạc Yến Dung ngửa đầu bật cười khoái chí, sau đó vươn vai vô cùng kiêu căng và ngạo mạn trước Diêu Hân Đồng, lên tiếng:
“ Mật khẩu điện thoại thì đã là gì, tôi còn biết nhiều hơn như thế nữa đấy, cái thứ mà cô đang ao ước muốn có í. ”
Quách Hạ Đan cười nửa miệng khinh khỉnh đối phương, đay nghiến nói:
“ Thứ lẵng lơ, chưa gì đã trèo lên giường của em tao, hạng phụ nữ như mày chẳng biết bao nhiêu thằng chơi qua. Quân Hựu nó thông minh lắm, nó chỉ vui chơi qua đường với mày thôi, thằng nào dụ dỗ mà không nói lời ngon tiếng ngọt hứa hẹn đủ điều. ”
“ Chị đừng lấy bản thân của mình suy nghĩ lên người khác, ý tôi là trái tim Quân Hựu, chị lại nghĩ đi đâu vậy? Trong đầu chỉ có bấy nhiêu đó thôi sao? ”
“ Mày... ”
Quách Hạ Đan nóng giận hùng hồn sấn đến định túm lấy Lạc Yến Dung, nhưng nhanh chóng bị cô đẩy mạnh xô ngã vào người Diêu Hân Đồng, nghiến răng cất tiếng:
“ Tôi dễ ức hiếp như vậy sao? Nếu dễ thì hôm nay Lạc Yến Dung tôi không đứng tại đây đâu. ”
Và rồi, bà Lý Trân kéo tay của Quách Hạ Đan thụt lùi về sau, vốn dĩ bà ta biết rằng nếu làm lớn chuyện này thì Quách Quân Hựu anh sẽ nổi điên, càng cố chấp hơn nữa.
“ Tôi cảnh cáo cô không được dây dưa với con trai tôi nữa, nó đã sắp kết hôn. ”
Lạc Yến Dung cười nhạt, lên tiếng:
“ Về mà bảo con trai của bà! ”
Quách Quân Hựu đã đi công tác từ hôm qua, dự kiến thứ bảy anh mới quay về thành phố X.
Hôm nay Lạc Yến Dung tan làm về sớm, nên ghé vào siêu thị mua thức phẩm bỏ vào tủ lạnh sử dụng dần dần, bởi cô có rất ít thời gian rảnh.
Bảy giờ tối, Yến Dung dọn hai món ăn đơn giản lên bàn, sau đó tháo mở tạp dề treo lên trên tường định dùng bữa tối. Thế nhưng, chuông cửa đột ngột vang vọng, khiến cô tạm ngưng hành động kéo ghế lập tức bước ra hướng cửa.
Cánh cửa được mở ra, Lạc Yến Dung đôi chút ngạc nhiên khi trước tầm mắt mình có ba người phụ nữ, hai trẻ và một trung niên. Có điều cô đã tìm hiểu trước đó nên chẳng tò mò danh tính, xác minh từ ngay ánh nhìn đầu tiên.
Thế là Lạc Yến Dung nhếch môi cười khẩy, cao ngạo nhướn mày nhìn lần lượt từng người, lên tiếng:
“ Đến tìm tôi làm gì? Quách Quân Hựu không có ở đây. ”
“ Quả nhiên là cái thứ không được dạy dỗ tử tế, cô đừng có mơ tưởng bước chân vào nhà của tôi, nửa bước cũng chẳng qua được. ”
Bà Lý Trân cay nghiệt lên tiếng, đôi mắt đỏ ngầu tức giận như muốn thét ra lửa. Có điều Yến Dung lại chẳng sợ sệt, tiếp tục cười khẩy thêm lần nữa, hỏi lại:
“ Nếu tôi bước vào nhà bà được thì sao? Bà thua tôi cái gì? Hay đó! Chúng ta cược một thứ gì đó lớn lớn đi! ”
Đôi mắt của ba người, bà Lý Trân, Quách Hạ Đan và Diêu Hân Đồng đều đồng loạt mở choàng, vừa tức vừa kinh ngạc bàng hoàng, trước khi đến đây hoàn toàn không nghĩ Lạc Yến Dung sẽ thái độ như thế.
“ Mày ăn nói với mẹ tao như vậy đó hả? ” Quách Hạ Đan.
Lạc Yến Dung kiêu căng khoanh tay trước ngực, hắt cằm lên cao rồi lên tiếng:
“ Ừ, vậy đó, thì sao? Làm gì được tôi? ”
“ Mày... ”
Quách Hạ Đan cười lạnh một cái, thái độ khinh bỉ ghét bỏ Yến Dung ra mặt, nói:
“ Cũng chẳng bất ngờ, cái thứ giật chồng người ta thì có điều gì tốt đẹp, mặt mày dày nên đâu có biết xấu hổ là gì. ”
Đột nhiên Lạc Yến Dung bật cười thành tiếng, vô cùng sảng khoái, hả hê và vui vẻ, trái ngược với đó là sắc mặt cực kỳ khó coi của bà Lý Trân, như vừa bị bôi gio trát trấu.
“ Đúng! Đúng! Chính xác! Cái thứ giật chồng người ta thì chẳng có điều gì tốt đẹp, nhưng tôi không biết xấu hổ thì mẹ của chị cũng chẳng biết mắc cỡ đâu đó. ”
Bà Lý Trân híp mắt ngờ vực, hỏi:
“ Mày là ai? ”
Lạc Yến Dung nhướn mày, trả lời:
“ Tôi, Lạc Yến Dung! Là Lạc Yến Dung! ”
“ Mày có quen biết với Lạc Nhiễm phải không? ”
“ Xin tự giới thiệu với bà, tôi là con gái của Lạc Nhiễm, và tôi không hiền như mẹ tôi để bị hai cô bạn thân ‘ hiền lương ’ đâm sau lưng. ”
Lồng ngực của bà Lý Trân phập phồng, bàn tay cuộn tròn đến run run, bờ môi tím tái mím chặt hận không thể giết chết Lạc Yến Dung. Lúc đầu tới đây, bà ta không điều tra rõ ràng, nhưng đến khi nghe câu nói của cô thì bà ta nảy sinh ra nghi ngờ, nào ngờ...
“ Mày tiếp cận với con trai tao là có mục đích phải không? Mày nghĩ mày bước chân vào nhà làm con dâu của tao được sao? Thông báo với mày một tin, con trai tao sẽ kết hôn với Hân Đồng, đây mới là cháu dâu Quách Gia. ”
Khóe môi của Lạc Yến Dung khẽ uốn lượn, vẻ ra nụ cười giễu cợt, ánh nhìn từ Diêu Hân Đồng sang bà Lý Trân khi họ thân thiết níu lấy tay nhau, nói:
“ Để xem, bà làm tôi thích thú quá, thật tiếc khi ngày này đến khá trễ. Còn về cô Hân Đông đây là vợ sắp cưới sao, vậy thử nói mật khẩu điện thoại của Quân Hựu đi, chứng minh mình thực sự là vợ sắp cưới của anh ấy. ”
Diêu Hân Đồng nghiến răng, tức đến lắp bắp:
“ Mày... ”
“ Sao? Không biết ư? Vợ sắp cưới gì kì cục vậy nhở? ”
“ Vậy mày thử nói xem. ”
Lạc Yến Dung ngửa đầu bật cười khoái chí, sau đó vươn vai vô cùng kiêu căng và ngạo mạn trước Diêu Hân Đồng, lên tiếng:
“ Mật khẩu điện thoại thì đã là gì, tôi còn biết nhiều hơn như thế nữa đấy, cái thứ mà cô đang ao ước muốn có í. ”
Quách Hạ Đan cười nửa miệng khinh khỉnh đối phương, đay nghiến nói:
“ Thứ lẵng lơ, chưa gì đã trèo lên giường của em tao, hạng phụ nữ như mày chẳng biết bao nhiêu thằng chơi qua. Quân Hựu nó thông minh lắm, nó chỉ vui chơi qua đường với mày thôi, thằng nào dụ dỗ mà không nói lời ngon tiếng ngọt hứa hẹn đủ điều. ”
“ Chị đừng lấy bản thân của mình suy nghĩ lên người khác, ý tôi là trái tim Quân Hựu, chị lại nghĩ đi đâu vậy? Trong đầu chỉ có bấy nhiêu đó thôi sao? ”
“ Mày... ”
Quách Hạ Đan nóng giận hùng hồn sấn đến định túm lấy Lạc Yến Dung, nhưng nhanh chóng bị cô đẩy mạnh xô ngã vào người Diêu Hân Đồng, nghiến răng cất tiếng:
“ Tôi dễ ức hiếp như vậy sao? Nếu dễ thì hôm nay Lạc Yến Dung tôi không đứng tại đây đâu. ”
Và rồi, bà Lý Trân kéo tay của Quách Hạ Đan thụt lùi về sau, vốn dĩ bà ta biết rằng nếu làm lớn chuyện này thì Quách Quân Hựu anh sẽ nổi điên, càng cố chấp hơn nữa.
“ Tôi cảnh cáo cô không được dây dưa với con trai tôi nữa, nó đã sắp kết hôn. ”
Lạc Yến Dung cười nhạt, lên tiếng:
“ Về mà bảo con trai của bà! ”
/51
|