Quách Quân Hựu bảo về muộn, nên Lạc Yến Dung cũng không về nhà sớm, hẹn rủ hai cô bạn thân đi ăn lẩu.
"Cũng chọn được ngày kết hôn rồi, nên tớ và Kinh Bắc định thả tự nhiên á."
Nghe thế, Phương Triều Anh lên tiếng:
" Cậu làm mẹ trước đi, sau đó truyền tải kinh nghiệm cho tớ với Yến Dung. "
" Còn cậu, định khi nào thì sinh con?"
Phương Triều Anh trả lời:
" Chắc một hay hai năm nữa. Mới kết hôn hơn một năm thôi, vợ chồng tớ muốn có không gian riêng, với lại Đức
Vinh cung chua muon sinh con. "
Càng nghe Lạc Yến Dung càng thở dài rầu rĩ lớn hơn, sự sẩu não của cô khiến không có tâm trạng ăn uống, cứ ghì mặt xuống buồn bã.
Thấy vậy, Phương Triều Anh và Giang Vũ Thư lo lắng nhìn nhau, rồi hỏi:
"Yến Dung, cậu sao vậy?"
" Vợ chồng tớ xảy ra mâu thuẫn, nhiều vấn đề lắm nên chẳng biết nói sao."
Tám giờ tối, Phương Triều Anh thanh toán rồi cả ba ra về, vốn dĩ thay phiên nhau trả. Khi ra ngoài lấy xe, lần lượt từ Doãn Đức Vịnh đền Kỷ Kình Bắc tới đón khiến cô đột nhiên dâng lên cảm giác chạnh lòng, tâm trạng đang buồn lại càng buồn thêm.
Xe ô tô chẳng thấy ở sân, Lạc Yến Dung xác định Quách Quân Hựu vẫn chưa về nhà. Sau đó, cô lê từng bước nặng nhọc lên phòng, thật lòng hối hận về việc đã gây ra để cho Trịnh Khiêm lật được ván cờ và cô thua trắng.
Mười giờ tối, Quách Quân Hựu lái xe trở về, ngồi ngoài ban công Yến Dung đã nhìn thấy và lập tức cầm lấy cốc trà trở vào phòng ngủ.
Vài phút sau, Quách Quân Hựu mở cửa bước vào, dáng vẻ mệt mỏi thấy rõ, lại thêm trên người thoang thoảng mùi rượu.
"Anh ăn tối chưa?"
" Anh an roi, anh vao tam. "
Lạc Yến Dung đứng sang một bên, sau đó chậm chạp tiến lại chiếc giường ngồi xuống, đôi mắt chất chứa u buồn rõ rằng.
Mười phút sau, Quách Quân Hựu trở ra với mái tóc đang ướt và đang được anh lau khô, tìm máy sấy để sấy tóc.
Tất thảy mọi hành động đều được Yến Dung quan sát trong im lặng, sau đó chuyển dời ra cửa kính nhìn xa xăm, vô định.
"Em ngủ trước đi, anh làm việc."
Từng giờ chờ đợi, một giờ rồi đến hai giờ sáng, nhưng Quách Quân Hựu vẫn không về phòng. Dường như sự kiên nhẫn ở Lạc Yến Dung không nhiều, lập tức xuống giường đi sang phòng làm việc tìm anh.
Cánh cửa vừa mở, mùi thuốc lá nồng đậm sộc thẳng vào mũi cô, do cô bị dị ứng nên lập tức ho liên tục mấy cái.
Nghe thế Quách Quân Hựu đưa mắt nhìn sang, sau đó xoay đi nơi khác phả ra làn khói trong miệng, điếu thuốc nhanh chóng được dập tắt đặt xuống gạt tàn.
" Sao em chua ngu na?"
" Sao anh không về phòng? Lại còn hút thuốc với uống rượu nữa. Hôm qua anh uống chưa đủ sao? Anh từng nói gì với em?"
Nhìn trong gạt tàn, có gần cả chục điếu thuốc đã hút, lại thêm chai rượu đã với gần một nữa, điều này khiến cho
Yến Dung tức giận không thôi.
Quách Quân Hựu đứng dậy nhìn cô, lên tiếng:
"Em về phòng ngủ đi, người anh hôi thuốc lá lắm, đêm nay anh ngủ ở đây."
Lạc Yến Dung cười nhạt một cái, hốc mắt đỏ hoe chứa đụng nhiều sự buồn tủi, lên tiếng:
" Thì ra chẳng có ai đối xử với ai như ngày đầu tiên, sự ngọt ngào chắc chỉ có trong phim mà thôi, hoặc do mình
chua du may man..."
Cả một đêm Quách Quân Hựu không về, Lạc Yến Dung cũng không ngủ, đi làm với khuôn mặt đẩy sự mệt mỏi, có lẽ đây là lần cả hai chiến tranh lạnh lầu nhất.
Có điều tan làm Yến Dung không lái xe về nhà riêng mà đến nhà ' chồng', trong nhà cũng chỉ có hai mẹ con bà Lý Trân, ông Quách thì sang Quách gia chưa về.
"Sao? Kiếm chuyện gì nữa? Quách Quân Hựu không theo mày à?"
Vừa bước vào, Lạc Yến Dung đã nhận ngay lời nói và thái độ móc mỉa của Quách Hạ Đan và cái nhìn chán ghét của bà Lý Trần.
Lạc Yến Dung bất lực lắc đầu, biểu cảm như hết cứu cái nết của hai người', sau đó lên tiếng:
" Tôi thực sự không biết hai người có xem Quân Hựu là con trai, là em trai hay không, tại sao lại dùng lời nói tổn thương anh ấy như vậy? Anh ấy có hiếu hay không, hai người không nhìn ra sao?"
Sau đó, Lạc Yến Dung mạnh bạo thở ra, nhìn sang bà Lý Trân nói tiếp:
"Rõ ràng và thành thật với nhau lần cuối nhé, thực sự nếu để kính trọng, chăm sóc, quan tâm bà, xem bà như mẹ chồng thì thực sự tôi không làm được với một người đã từng làm mẹ tôi đâu khổ. Thế nhưng, vì yêu Quân Hựu, từ đây về sau tôi sẽ không kiểm chuyện với hai mẹ con bà nữa và mong hai người cũng như vậy, hãy nghĩ cho cảm giác của Quân Hựu khi đúng ở giữa. Còn nếu như hai người vẫn muốn tiếp tục kiếm chuyện với thì tôi cũng không làm gì, cứ xem như con cún cắn chẳng lẽ mình cắn lại con cún."
Càng nghe Lạc Yến Dung nói, Quách Hạ Đan càng nổi điên hơn nữa, hừng hực cơn nóng nghiến răng ken két cùng ánh mắt như thét ra lửa, vốn dĩ đang ghim rất nhiều chuyện với Lạc Yến Dung, đặc biệt là việc hôm trước.
" Mày..."
" Tôi chưa nói hết, chị lịch sự chút đi."
Sau đó, Lạc Yến Dung lại nói tiếp:
"Đúng là tôi có thuê người, nhưng không thuê Vãn Khả quyến rũ chồng chị, mà thuê người theo dõi Trịnh Khiêm do tôi từng tình cờ thấy hai người họ thân mật, tôi muốn có bằng chứng để gửi cho chị đến bắt ghen thế thôi, tôi không tốt nhưng chẳng xấu tới mức độ ấy. Còn chị tin hay không thì tùy, chị bị chồng phản bội và sống trong sự lừa dối, đầu chị bị mọc sừng tôi cũng thấy hả hê lắm. "
Chỉ là Quách Hạ Đan vẫn một mực tin chồng chung tình, hung hăng lên tiếng:
" Tao mà tin mày, tao đi bằng đầu."
"Chị đi bằng cái gì thì kệ chị, tôi không ép chị phải tin tôi, chỉ mong chị hiểu và sau này đừng tổn thương Quân Hựu. "
"Cũng chọn được ngày kết hôn rồi, nên tớ và Kinh Bắc định thả tự nhiên á."
Nghe thế, Phương Triều Anh lên tiếng:
" Cậu làm mẹ trước đi, sau đó truyền tải kinh nghiệm cho tớ với Yến Dung. "
" Còn cậu, định khi nào thì sinh con?"
Phương Triều Anh trả lời:
" Chắc một hay hai năm nữa. Mới kết hôn hơn một năm thôi, vợ chồng tớ muốn có không gian riêng, với lại Đức
Vinh cung chua muon sinh con. "
Càng nghe Lạc Yến Dung càng thở dài rầu rĩ lớn hơn, sự sẩu não của cô khiến không có tâm trạng ăn uống, cứ ghì mặt xuống buồn bã.
Thấy vậy, Phương Triều Anh và Giang Vũ Thư lo lắng nhìn nhau, rồi hỏi:
"Yến Dung, cậu sao vậy?"
" Vợ chồng tớ xảy ra mâu thuẫn, nhiều vấn đề lắm nên chẳng biết nói sao."
Tám giờ tối, Phương Triều Anh thanh toán rồi cả ba ra về, vốn dĩ thay phiên nhau trả. Khi ra ngoài lấy xe, lần lượt từ Doãn Đức Vịnh đền Kỷ Kình Bắc tới đón khiến cô đột nhiên dâng lên cảm giác chạnh lòng, tâm trạng đang buồn lại càng buồn thêm.
Xe ô tô chẳng thấy ở sân, Lạc Yến Dung xác định Quách Quân Hựu vẫn chưa về nhà. Sau đó, cô lê từng bước nặng nhọc lên phòng, thật lòng hối hận về việc đã gây ra để cho Trịnh Khiêm lật được ván cờ và cô thua trắng.
Mười giờ tối, Quách Quân Hựu lái xe trở về, ngồi ngoài ban công Yến Dung đã nhìn thấy và lập tức cầm lấy cốc trà trở vào phòng ngủ.
Vài phút sau, Quách Quân Hựu mở cửa bước vào, dáng vẻ mệt mỏi thấy rõ, lại thêm trên người thoang thoảng mùi rượu.
"Anh ăn tối chưa?"
" Anh an roi, anh vao tam. "
Lạc Yến Dung đứng sang một bên, sau đó chậm chạp tiến lại chiếc giường ngồi xuống, đôi mắt chất chứa u buồn rõ rằng.
Mười phút sau, Quách Quân Hựu trở ra với mái tóc đang ướt và đang được anh lau khô, tìm máy sấy để sấy tóc.
Tất thảy mọi hành động đều được Yến Dung quan sát trong im lặng, sau đó chuyển dời ra cửa kính nhìn xa xăm, vô định.
"Em ngủ trước đi, anh làm việc."
Từng giờ chờ đợi, một giờ rồi đến hai giờ sáng, nhưng Quách Quân Hựu vẫn không về phòng. Dường như sự kiên nhẫn ở Lạc Yến Dung không nhiều, lập tức xuống giường đi sang phòng làm việc tìm anh.
Cánh cửa vừa mở, mùi thuốc lá nồng đậm sộc thẳng vào mũi cô, do cô bị dị ứng nên lập tức ho liên tục mấy cái.
Nghe thế Quách Quân Hựu đưa mắt nhìn sang, sau đó xoay đi nơi khác phả ra làn khói trong miệng, điếu thuốc nhanh chóng được dập tắt đặt xuống gạt tàn.
" Sao em chua ngu na?"
" Sao anh không về phòng? Lại còn hút thuốc với uống rượu nữa. Hôm qua anh uống chưa đủ sao? Anh từng nói gì với em?"
Nhìn trong gạt tàn, có gần cả chục điếu thuốc đã hút, lại thêm chai rượu đã với gần một nữa, điều này khiến cho
Yến Dung tức giận không thôi.
Quách Quân Hựu đứng dậy nhìn cô, lên tiếng:
"Em về phòng ngủ đi, người anh hôi thuốc lá lắm, đêm nay anh ngủ ở đây."
Lạc Yến Dung cười nhạt một cái, hốc mắt đỏ hoe chứa đụng nhiều sự buồn tủi, lên tiếng:
" Thì ra chẳng có ai đối xử với ai như ngày đầu tiên, sự ngọt ngào chắc chỉ có trong phim mà thôi, hoặc do mình
chua du may man..."
Cả một đêm Quách Quân Hựu không về, Lạc Yến Dung cũng không ngủ, đi làm với khuôn mặt đẩy sự mệt mỏi, có lẽ đây là lần cả hai chiến tranh lạnh lầu nhất.
Có điều tan làm Yến Dung không lái xe về nhà riêng mà đến nhà ' chồng', trong nhà cũng chỉ có hai mẹ con bà Lý Trân, ông Quách thì sang Quách gia chưa về.
"Sao? Kiếm chuyện gì nữa? Quách Quân Hựu không theo mày à?"
Vừa bước vào, Lạc Yến Dung đã nhận ngay lời nói và thái độ móc mỉa của Quách Hạ Đan và cái nhìn chán ghét của bà Lý Trần.
Lạc Yến Dung bất lực lắc đầu, biểu cảm như hết cứu cái nết của hai người', sau đó lên tiếng:
" Tôi thực sự không biết hai người có xem Quân Hựu là con trai, là em trai hay không, tại sao lại dùng lời nói tổn thương anh ấy như vậy? Anh ấy có hiếu hay không, hai người không nhìn ra sao?"
Sau đó, Lạc Yến Dung mạnh bạo thở ra, nhìn sang bà Lý Trân nói tiếp:
"Rõ ràng và thành thật với nhau lần cuối nhé, thực sự nếu để kính trọng, chăm sóc, quan tâm bà, xem bà như mẹ chồng thì thực sự tôi không làm được với một người đã từng làm mẹ tôi đâu khổ. Thế nhưng, vì yêu Quân Hựu, từ đây về sau tôi sẽ không kiểm chuyện với hai mẹ con bà nữa và mong hai người cũng như vậy, hãy nghĩ cho cảm giác của Quân Hựu khi đúng ở giữa. Còn nếu như hai người vẫn muốn tiếp tục kiếm chuyện với thì tôi cũng không làm gì, cứ xem như con cún cắn chẳng lẽ mình cắn lại con cún."
Càng nghe Lạc Yến Dung nói, Quách Hạ Đan càng nổi điên hơn nữa, hừng hực cơn nóng nghiến răng ken két cùng ánh mắt như thét ra lửa, vốn dĩ đang ghim rất nhiều chuyện với Lạc Yến Dung, đặc biệt là việc hôm trước.
" Mày..."
" Tôi chưa nói hết, chị lịch sự chút đi."
Sau đó, Lạc Yến Dung lại nói tiếp:
"Đúng là tôi có thuê người, nhưng không thuê Vãn Khả quyến rũ chồng chị, mà thuê người theo dõi Trịnh Khiêm do tôi từng tình cờ thấy hai người họ thân mật, tôi muốn có bằng chứng để gửi cho chị đến bắt ghen thế thôi, tôi không tốt nhưng chẳng xấu tới mức độ ấy. Còn chị tin hay không thì tùy, chị bị chồng phản bội và sống trong sự lừa dối, đầu chị bị mọc sừng tôi cũng thấy hả hê lắm. "
Chỉ là Quách Hạ Đan vẫn một mực tin chồng chung tình, hung hăng lên tiếng:
" Tao mà tin mày, tao đi bằng đầu."
"Chị đi bằng cái gì thì kệ chị, tôi không ép chị phải tin tôi, chỉ mong chị hiểu và sau này đừng tổn thương Quân Hựu. "
/51
|