Giống như Quách Quân Hựu đã dõng dạc tuyên bố, chỉ sau hai tháng cả hai quyết định thả tự nhiên thì vào một buổi sáng đẹp trời Lạc Yến Dung thử que lên hai vạch đỏ chói.
Có điều suốt ba tháng đầu thai kỳ Yến Dung bị nghén khá nặng, nôn ói luôn tục khi ngửi mùi thịt cá, mệt mỏi uể oải đến mức anh bắt phải nghỉ việc ở nhà dưỡng thai.
Rất nhanh thai kỳ trôi qua tám tháng, dạo này Lạc Yến Dung không còn bị nghén nhưng rất đau lưng, ngoài ra đều vô cùng khỏe mạnh.
" Trời ơi, sao đẹp trai dữ vậy!"
Lạc Yến Dung vừa ngồi xem phim, vừa ăn trái cây, Quách Quân Hựu thì ngồi bên dưới massage đôi chân cho cô, khi nghe cô nói lập tức ngầng nhìn vào màn hình tivi, lông mày nhíu lại với nét mắt không chút vui vẻ.
"Đẹp hơn anh không?"
" Tất nhiên là đẹp..."
May mắn Lạc Yến Dung thắng lại kịp lúc, khuôn miệng lập tức cứng đờ đưa mắt nhìn sang ' chồng yêu', khẽ cười gượng gạo rồi lên tiếng:
" Tất nhiên là đẹp thua chồng em rồi! "
Quách Quân Hựu cáu kỉnh thấy rõ, sau đó cúi xuống hôn vào chiếc bụng nhô ra to tròn của Yến Dung, thực sự đang rất mong chờ đến ngày gặp mặt ' bảo bảo.
" Con anh khi nãy đạp em á."
Quách Quân Hựu tự dưng vui vẻ trở lại, lồng bàn tay áp vào phần bụng của cô, lên tiếng:
" Hợp tác chút đi con để còn có em, làm mẹ mệt quá là mẹ không chịu sinh em nữa đâu đó. "
Chỉ là đứa bé trong bụng không chịu hợp tác với Quách Quân Hựu, giữa đêm Lạc Yến Dung bị giật mình thức giấc vì đứa bé đạp đau quá mức, lại thêm cơn đau lưng mỏi mệt vô cùng.
" Sao vậy em?"
Quách Quân Hựu vốn rất nhạy thức, Yến Dung vừa chuyển mình ngồi dậy thì anh cũng đã mở mắt bật dậy ngồi theo, sắc mắt lo lắng cùng cực.
"Em đau lưng với con đạp mạnh quá, em ngủ không được ~"
Bảo là bảo vậy thôi, thích con gái thì thích vậy thôi, chứ mỗi đêm nhìn cô thế này anh vô cùng xót xa, dẹp bỏ ý định sinh thềm.
Cũng vì thế anh thấy thương mẹ anh hơn, dù gì bà ấy cũng đã mang nặng đẻ đau và chăm sóc cho anh. Bởi vậy buồn thì buồn, trách thì trách chứ mỗi tháng vẫn mua những món bồi bổ cho ba mẹ, và dạo này mẹ với chị anh cũng không còn gây chuyện với Yến Dung nên anh hay thường đưa cô về đó, là sau vụ Trịnh Khiêm và đặc biệt là khi cô mang thai.
Ừ thì bà ấy sợ cô không cho ằm cháu nội nên nhường nhịn.
" Đề anh massage cho."
" Thôi anh ngủ đi, sáng mai còn phải đi làm."
" Sao anh ngủ được chứ."
Vừa nói, bàn tay Quách Quân Hựu vừa nhẹ nhàng massage vùng lưng cho cô, yêu thương hôn vào làn da mặt mịn màng.
Thực sự thì nhu cầu của anh rất cao, nhưng hiện tại lúc này anh không còn cảm giác ham muốn đó nữa, chỉ thấy xót vợ mà thôi nên chẳng dám đòi hỏi cô phải chiều anh. Có điều ngược lại, Yến Dung cô đòi hỏi nhiều hơn, đêm đến là rủ rê năn nỉ.
Và chín tháng mười ngày ở trong bụng mẹ, tiểu bảo bảo đã có dấu hiệu muốn chào đời.
Mười giờ tối, Lạc Yến Dung bị vỡ ói, thế là Quách Quân Hựu lập tức cùng với dì Sương gấp rút đưa vào bệnh viện, người làm được bà Lam Tử tin tưởng giao phó cho trách nhiệm chăm sóc cô từ khi phát hiện mang thai tới nay.
Ở bệnh viện lúc này khá đông đủ, gồm ông Quách Sâm và bà Lý Trân, ông bà Quách, bà Quách Tịch và chồng, có cả La Thanh Nhã, nhưng ba người đàn ông ấy thì ngồi bên ngoài trò chuyện.
"Ráng lên em, một chút thôi là chúng ta đã được gặp con."
Lạc Yến Dung nhăn nhó, bàn tay nắm chặt bàn tay của Quách Quân Hựu chịu đựng cơn đau bụng dữ dội, thậm
chi fa ra ca nudc mat.
"Aaa..em đau quá chồng ơi ~"
Quách Quân Hựu cúi hôn vào đỉnh đầu, thậm chí nhăn nhó theo cô với từng lần đau, lên tiếng:
" Một lát anh vào phòng sinh, anh nhớ bảo y tá quay phim lại cho em làm kỷ niệm nha...aaa...đau... huhu..."
Lạc Yến Dung thực sự chịu đựng hết nổi, biết rằng khóc sẽ mất sức nhưng cô đau quá, đau đến muốn chịu không được.
"Yến Dung, Yến Dung..."
Quách Quân Hựu xót vợ đến rơi lệ, ôm hôn liên tục vào mặt, anh ước gì mình có thể thay cô chịu đau sẽ tốt hơn là nhìn thấy cô đau.
Một đêm khủng khiếp với Quách Quân Hựu, nhất là khi vào phòng sinh chứng kiến hành trình vượt cạn của Lạc Yến Dung. Luật sư Quách dũng mạnh, quyết đoán,...bao nhiêu thì hôm nay hình tượng ấy sụp đổ, y tá lẫn bác sĩ phụ trách cứ tủm tỉm mỉm cười khi thẩy anh khóc muốn ngang ngửa với vợ.
"Luật sư Quách, ngài bế con trai mình đi. "
" Cô bế giúp tôi một chút đi."
Lạc Yến Dung yếu ớt bật cười, ngoảnh mặt nhìn lên Quách Quân Hựu đang ngồi phía trên ôm ấp âu yếm khuôn mặt của mình, thiều thào lên tiếng:
" Anh bế con đi ~"
Sau đó, Lạc Yến Dung và tiểu bảo bảo được đưa lên phòng VIP, tuy vừa đau vừa mệt nhưng hiện tại nhìn thấy hai ba con họ Quách da kể da âu yếm khiến mọi thứ trong cô đều hoàn toàn tan biến, hạnh phúc đến rưng rưng nước mắt.
Cô là trẻ mồ côi, nên cô luôn trân trọng một gia đình, sẵn sàng ở nhà chăm con.
Lúc này, La Thanh Nhã bĩu môi cười trêu với Quách Quân Hựu, lên tiếng:
"Trời đất ơi, anh hai với anh Quân Hựu làm mất mặt quá à, khóc la um sùm trong phòng sinh. Ở ngoài phòng có nghe chị dâu khóc hay bác sĩ nói gì đâu, cứ là...vợ ơi cố lên ~ ráng thêm chút nữa ~ anh thương vợ quá ~ huhu vợ ơi ~ "
Bà Quách Tịch cùng bà Quách cười rần cả lên, chỉ riêng bà Lý Trân đang nhìn cháu nội cũng cong môi khẽ cười, nhưng không để quá lộ liễu.
"Anh chờ ngày em lấy chồng sinh con, thử xem chồng em có khóc la hay không, đừng để anh cười lại nhé! "
Ba năm sau....
Lạc Yến Dung từng rất lo sợ thời gian sẽ làm Quách Quân Hựu thay đổi, không còn nồng nhiệt yêu đương như ngày bắt đầu. Thế nhưng, mọi thứ đều được chứng minh, không chỉ là một người chồng thương vợ, mà anh còn là một người ba vô cùng tuyệt vời.
Hôm nay chủ nhật Quách Quân Hựu không phải đến Văn phòng luật sư, nhưng anh cũng chẳng rảnh rỗi, khi nhân viên đến nhà bàn bạc vụ kiện với anh.
"Khoan đã, vợ tôi gọi."
Dương Trì đang nói thì bị Quách Quân Hựu cắt ngang, sau đó lập tức cầm lên chiếc điện thoại đang reo trên bàn, xoay màn hình về phía anh và tiều Hạc khi cậu bé đang ngồi trên đùi cùng ba làm việc.
" Hai ba con đang làm gì vậy? Ăn trưa chưa?"
Tiểu Hạc vui mừng nhanh nhảu lên tiếng:
" Mẹ, mẹ, tiểu Hạc nhớ mẹ, khi nào mẹ về ạ? "
" Chưa, anh đang bàn việc với luật sư Dương, tiểu Hạc có ăn bánh nên giờ chưa chịu ăn cơm."
Đôi mắt Lạc Yến Dung đỏ hoe vì nhớ con, vốn dĩ cô chưa bao giờ xa Quách Quân Hạc quá một ngày, nhưng bà ngoại Lạc bệnh nặng nhập viện, cô đành phải xa con vài ngày đề về Anh chăm nuôi thay mẹ Lạc Nhiễm của cô, và bởi vì cậu bé còn phải đi học và nếu bế theo cùng cũng không thể ở bệnh viện với cô, nên buộc ở nhà với
Quách Quần Hựu.
" Mẹ cũng nhớ con trai của mẹ lắm, chiều mai mẹ về với con rồi. "
Nghe thế, Quách Quân Hựu lên tiếng:
" Bà khỏe hơn chưa em."
" Bà đã khỏe rồi, hai hôm nữa được xuất viện. Em định ở đến hôm đó nhưng cậu mợ với anh Lạc Khải bảo em về chăm tiểu Hạc, sợ thằng bé nhớ mẹ. "
" Ừ, em về nghỉ ngơi vài hôm đi, thứ năm anh và con cùng em sang đó, cho tiểu Hạc thăm bà luôn. "
Nói thêm vài câu với Quách Quân Hựu vài câu thì tiểu Hạc mang điện thoại đến sofa, sợ gây ồn ào khi ba đang làm việc. Mấy hôm nay đi học, lại thêm trái múi giờ nên rất ít khi được nói chuyện, làm cậu bé rất nhớ.
Sợ tiểu Hạc ở nhà không có mẹ sẽ buồn, nên buổi chiều Quách Quân Hựu đưa về nhà nội cho chơi cùng với anh họ, tuy chơi đùa vui vẻ nhưng cũng không thể khỏa lấp nổi nhớ mẹ của cậu bé.
Ừ thì con nhớ mẹ, mà ba cũng nhớ mẹ vô cùng!
Buổi tối là lúc tiểu Hạc nhớ mẹ nhiều hơn, nhưng cậu bé hiểu chuyện không khóc không đòi, uống sữa xong là lên giường ôm Quách Quân Hựu nằm ngủ.
"Ba nhớ mẹ không?"
Quách Quân Hựu bật cười, đưa tay xoa đầu cậu bé, trả lời:
" Tất nhiên là nhớ mẹ con rồi, nhớ còn nhiều hơn cả con đấy."
Hạnh phúc này, anh sẽ giữ bằng mọi cách, cho con trai một gia đình trọn vẹn êm ấm, điều anh luôn khao khát lúc nhỏ!
" Sao ba thương mẹ ạ?"
Quách Quân Hựu cười khổ lắc đầu, bởi vì từ lúc biết nói là cậu bé rất hay tò mò, đặt câu hỏi lung tung.
"Ba cũng không biết nữa, gặp lần đầu tiên là ba thấy thương rồi, chắc là do mẹ con đặc biệt. "
"Thế ba mẹ làm gì để có con?"
Chậc..
Quách Quân Hựu khựng lại mấy nhịp trước một câu hỏi ' khó', phải suy nghĩ hơn hai phút mới có câu trả lời cho tiều Hạc.
"Ba mẹ thương nhau, trong lòng của ba mẹ có nhau, thế là có con."
Sau đó, Quách Quân Hựu trườn người nằm thẳng xuống giường, nói tiếp:
" Thôi ngủ đi nhé, sáng mai còn phải đi học, buổi chiều ba và con ra sân bay đón mẹ."
Tuy cùng nhớ Lạc Yến Dung, nhưng tiểu Hạc dễ ngủ hơn Quách Quân Hựu, trần trọc nằm mãi nhưng không thể ngủ được, thể là lấy điện thoại nhắn tin cho ' vợ yêu.
"Nhớ em quá vợ ơi ~"
Rất nhanh, Lạc Yến Dung phản hồi liền hai tin nhắn:
" Khuya roi sao chong con chua ngu nula?
- Con đã ngủ chưa? "
Nhận được hai câu hỏi ấy, Quách Quân Hựu lập tức chụp ảnh của hai ba con hiện tại gửi qua cho Yến Dung, sau đó tiếp tục soạn tin gửi đi.
"Con ngủ rồi, tại do anh nhớ em không ngủ được."
"Ráng đêm nay thôi, chiều mai vợ về với anh ~"
Buổi chiều hồm sau, Lạc Yến Dung từ Anh trở về, kéo vali tiến ra bên ngoài với thần sắc vô cùng mệt mỏi do thiếu ngủ, nhưng khi vừa nhìn thấy hai ba con họ Quách lập tức trở nền phấn khởi vui tươi, gấp gáp đi nhanh đến đó.
" Ổi con trai yêu của mẹ, nhớ con quá đi mất. "
Lạc Yến Dung bế vội tiểu Hạc từ tay của Quách Quân Hựu, ôm ấp chặt khít hôn liên tục vào khuôn mặt, hít lấy mùi hương cô nghiện hơn cả mùi của Quách Quân Hựu.
Và rồi, ai kia đứng bên cạnh làm mặt hờn dối, đút tay vào túi rồi lên tiếng:
" Làm thế đó mà bảo thương anh. "
Lạc Yến Dung phì cười, tuy mang giày cao gót mười phần nhưng phải rướn lên mới có thể hôn vào gò má của người đổi diện, sau đó nói:
" Lát không có con sẽ bù thêm, anh đừng so bì nữa."
Phải như vậy Quách Quân Hựu mới chịu mỉm cười, bàn tay đặt lên tấm lưng của Yến Dung vuốt ve nhè nhẹ, nhìn xuống hai mẹ con đang tiếp tục ôm ấp hôn hít lẫn nhau.
"Em ăn gì chưa?"
" Chưa, em để bụng về nhà ăn cơm với hai ba con anh đây."
Do đã xa mẹ liên tục mấy ngày, nên tiểu Hạc tối nay đòi ngủ cùng với ba mẹ. Dĩ nhiên Yến Dung cũng không thể từ chối được con trai, nhưng khi cậu bé ngủ say thì mẹ lập tức lết sang tìm ba của cậu bé, nằm úp trên người của
Quách Quân Hựu, cất tiếng:
" Chồng ơi, yêu nào ~"
" Yêu thôi ~"
******
Đôi lời của tác giả...
Khép lại tác phẩm " Dùng Tình Thay Đổi Em" rồi nha các bạn độc giả thân yêu, chân thành cảm ơn tất cả ạ.
Câu nói cuối cùng thì Kỳ xin chúc tất cả các độc giả và gia đình dồi dào sức khỏe, vui vẻ, thành công trong công việc lẫn học tập, và nhiều điều may mắn nhé <3
Hẹn gặp mọi người vào thời gian tới nhoa~
Trân trọng cảm ơn!
Có điều suốt ba tháng đầu thai kỳ Yến Dung bị nghén khá nặng, nôn ói luôn tục khi ngửi mùi thịt cá, mệt mỏi uể oải đến mức anh bắt phải nghỉ việc ở nhà dưỡng thai.
Rất nhanh thai kỳ trôi qua tám tháng, dạo này Lạc Yến Dung không còn bị nghén nhưng rất đau lưng, ngoài ra đều vô cùng khỏe mạnh.
" Trời ơi, sao đẹp trai dữ vậy!"
Lạc Yến Dung vừa ngồi xem phim, vừa ăn trái cây, Quách Quân Hựu thì ngồi bên dưới massage đôi chân cho cô, khi nghe cô nói lập tức ngầng nhìn vào màn hình tivi, lông mày nhíu lại với nét mắt không chút vui vẻ.
"Đẹp hơn anh không?"
" Tất nhiên là đẹp..."
May mắn Lạc Yến Dung thắng lại kịp lúc, khuôn miệng lập tức cứng đờ đưa mắt nhìn sang ' chồng yêu', khẽ cười gượng gạo rồi lên tiếng:
" Tất nhiên là đẹp thua chồng em rồi! "
Quách Quân Hựu cáu kỉnh thấy rõ, sau đó cúi xuống hôn vào chiếc bụng nhô ra to tròn của Yến Dung, thực sự đang rất mong chờ đến ngày gặp mặt ' bảo bảo.
" Con anh khi nãy đạp em á."
Quách Quân Hựu tự dưng vui vẻ trở lại, lồng bàn tay áp vào phần bụng của cô, lên tiếng:
" Hợp tác chút đi con để còn có em, làm mẹ mệt quá là mẹ không chịu sinh em nữa đâu đó. "
Chỉ là đứa bé trong bụng không chịu hợp tác với Quách Quân Hựu, giữa đêm Lạc Yến Dung bị giật mình thức giấc vì đứa bé đạp đau quá mức, lại thêm cơn đau lưng mỏi mệt vô cùng.
" Sao vậy em?"
Quách Quân Hựu vốn rất nhạy thức, Yến Dung vừa chuyển mình ngồi dậy thì anh cũng đã mở mắt bật dậy ngồi theo, sắc mắt lo lắng cùng cực.
"Em đau lưng với con đạp mạnh quá, em ngủ không được ~"
Bảo là bảo vậy thôi, thích con gái thì thích vậy thôi, chứ mỗi đêm nhìn cô thế này anh vô cùng xót xa, dẹp bỏ ý định sinh thềm.
Cũng vì thế anh thấy thương mẹ anh hơn, dù gì bà ấy cũng đã mang nặng đẻ đau và chăm sóc cho anh. Bởi vậy buồn thì buồn, trách thì trách chứ mỗi tháng vẫn mua những món bồi bổ cho ba mẹ, và dạo này mẹ với chị anh cũng không còn gây chuyện với Yến Dung nên anh hay thường đưa cô về đó, là sau vụ Trịnh Khiêm và đặc biệt là khi cô mang thai.
Ừ thì bà ấy sợ cô không cho ằm cháu nội nên nhường nhịn.
" Đề anh massage cho."
" Thôi anh ngủ đi, sáng mai còn phải đi làm."
" Sao anh ngủ được chứ."
Vừa nói, bàn tay Quách Quân Hựu vừa nhẹ nhàng massage vùng lưng cho cô, yêu thương hôn vào làn da mặt mịn màng.
Thực sự thì nhu cầu của anh rất cao, nhưng hiện tại lúc này anh không còn cảm giác ham muốn đó nữa, chỉ thấy xót vợ mà thôi nên chẳng dám đòi hỏi cô phải chiều anh. Có điều ngược lại, Yến Dung cô đòi hỏi nhiều hơn, đêm đến là rủ rê năn nỉ.
Và chín tháng mười ngày ở trong bụng mẹ, tiểu bảo bảo đã có dấu hiệu muốn chào đời.
Mười giờ tối, Lạc Yến Dung bị vỡ ói, thế là Quách Quân Hựu lập tức cùng với dì Sương gấp rút đưa vào bệnh viện, người làm được bà Lam Tử tin tưởng giao phó cho trách nhiệm chăm sóc cô từ khi phát hiện mang thai tới nay.
Ở bệnh viện lúc này khá đông đủ, gồm ông Quách Sâm và bà Lý Trân, ông bà Quách, bà Quách Tịch và chồng, có cả La Thanh Nhã, nhưng ba người đàn ông ấy thì ngồi bên ngoài trò chuyện.
"Ráng lên em, một chút thôi là chúng ta đã được gặp con."
Lạc Yến Dung nhăn nhó, bàn tay nắm chặt bàn tay của Quách Quân Hựu chịu đựng cơn đau bụng dữ dội, thậm
chi fa ra ca nudc mat.
"Aaa..em đau quá chồng ơi ~"
Quách Quân Hựu cúi hôn vào đỉnh đầu, thậm chí nhăn nhó theo cô với từng lần đau, lên tiếng:
" Một lát anh vào phòng sinh, anh nhớ bảo y tá quay phim lại cho em làm kỷ niệm nha...aaa...đau... huhu..."
Lạc Yến Dung thực sự chịu đựng hết nổi, biết rằng khóc sẽ mất sức nhưng cô đau quá, đau đến muốn chịu không được.
"Yến Dung, Yến Dung..."
Quách Quân Hựu xót vợ đến rơi lệ, ôm hôn liên tục vào mặt, anh ước gì mình có thể thay cô chịu đau sẽ tốt hơn là nhìn thấy cô đau.
Một đêm khủng khiếp với Quách Quân Hựu, nhất là khi vào phòng sinh chứng kiến hành trình vượt cạn của Lạc Yến Dung. Luật sư Quách dũng mạnh, quyết đoán,...bao nhiêu thì hôm nay hình tượng ấy sụp đổ, y tá lẫn bác sĩ phụ trách cứ tủm tỉm mỉm cười khi thẩy anh khóc muốn ngang ngửa với vợ.
"Luật sư Quách, ngài bế con trai mình đi. "
" Cô bế giúp tôi một chút đi."
Lạc Yến Dung yếu ớt bật cười, ngoảnh mặt nhìn lên Quách Quân Hựu đang ngồi phía trên ôm ấp âu yếm khuôn mặt của mình, thiều thào lên tiếng:
" Anh bế con đi ~"
Sau đó, Lạc Yến Dung và tiểu bảo bảo được đưa lên phòng VIP, tuy vừa đau vừa mệt nhưng hiện tại nhìn thấy hai ba con họ Quách da kể da âu yếm khiến mọi thứ trong cô đều hoàn toàn tan biến, hạnh phúc đến rưng rưng nước mắt.
Cô là trẻ mồ côi, nên cô luôn trân trọng một gia đình, sẵn sàng ở nhà chăm con.
Lúc này, La Thanh Nhã bĩu môi cười trêu với Quách Quân Hựu, lên tiếng:
"Trời đất ơi, anh hai với anh Quân Hựu làm mất mặt quá à, khóc la um sùm trong phòng sinh. Ở ngoài phòng có nghe chị dâu khóc hay bác sĩ nói gì đâu, cứ là...vợ ơi cố lên ~ ráng thêm chút nữa ~ anh thương vợ quá ~ huhu vợ ơi ~ "
Bà Quách Tịch cùng bà Quách cười rần cả lên, chỉ riêng bà Lý Trân đang nhìn cháu nội cũng cong môi khẽ cười, nhưng không để quá lộ liễu.
"Anh chờ ngày em lấy chồng sinh con, thử xem chồng em có khóc la hay không, đừng để anh cười lại nhé! "
Ba năm sau....
Lạc Yến Dung từng rất lo sợ thời gian sẽ làm Quách Quân Hựu thay đổi, không còn nồng nhiệt yêu đương như ngày bắt đầu. Thế nhưng, mọi thứ đều được chứng minh, không chỉ là một người chồng thương vợ, mà anh còn là một người ba vô cùng tuyệt vời.
Hôm nay chủ nhật Quách Quân Hựu không phải đến Văn phòng luật sư, nhưng anh cũng chẳng rảnh rỗi, khi nhân viên đến nhà bàn bạc vụ kiện với anh.
"Khoan đã, vợ tôi gọi."
Dương Trì đang nói thì bị Quách Quân Hựu cắt ngang, sau đó lập tức cầm lên chiếc điện thoại đang reo trên bàn, xoay màn hình về phía anh và tiều Hạc khi cậu bé đang ngồi trên đùi cùng ba làm việc.
" Hai ba con đang làm gì vậy? Ăn trưa chưa?"
Tiểu Hạc vui mừng nhanh nhảu lên tiếng:
" Mẹ, mẹ, tiểu Hạc nhớ mẹ, khi nào mẹ về ạ? "
" Chưa, anh đang bàn việc với luật sư Dương, tiểu Hạc có ăn bánh nên giờ chưa chịu ăn cơm."
Đôi mắt Lạc Yến Dung đỏ hoe vì nhớ con, vốn dĩ cô chưa bao giờ xa Quách Quân Hạc quá một ngày, nhưng bà ngoại Lạc bệnh nặng nhập viện, cô đành phải xa con vài ngày đề về Anh chăm nuôi thay mẹ Lạc Nhiễm của cô, và bởi vì cậu bé còn phải đi học và nếu bế theo cùng cũng không thể ở bệnh viện với cô, nên buộc ở nhà với
Quách Quần Hựu.
" Mẹ cũng nhớ con trai của mẹ lắm, chiều mai mẹ về với con rồi. "
Nghe thế, Quách Quân Hựu lên tiếng:
" Bà khỏe hơn chưa em."
" Bà đã khỏe rồi, hai hôm nữa được xuất viện. Em định ở đến hôm đó nhưng cậu mợ với anh Lạc Khải bảo em về chăm tiểu Hạc, sợ thằng bé nhớ mẹ. "
" Ừ, em về nghỉ ngơi vài hôm đi, thứ năm anh và con cùng em sang đó, cho tiểu Hạc thăm bà luôn. "
Nói thêm vài câu với Quách Quân Hựu vài câu thì tiểu Hạc mang điện thoại đến sofa, sợ gây ồn ào khi ba đang làm việc. Mấy hôm nay đi học, lại thêm trái múi giờ nên rất ít khi được nói chuyện, làm cậu bé rất nhớ.
Sợ tiểu Hạc ở nhà không có mẹ sẽ buồn, nên buổi chiều Quách Quân Hựu đưa về nhà nội cho chơi cùng với anh họ, tuy chơi đùa vui vẻ nhưng cũng không thể khỏa lấp nổi nhớ mẹ của cậu bé.
Ừ thì con nhớ mẹ, mà ba cũng nhớ mẹ vô cùng!
Buổi tối là lúc tiểu Hạc nhớ mẹ nhiều hơn, nhưng cậu bé hiểu chuyện không khóc không đòi, uống sữa xong là lên giường ôm Quách Quân Hựu nằm ngủ.
"Ba nhớ mẹ không?"
Quách Quân Hựu bật cười, đưa tay xoa đầu cậu bé, trả lời:
" Tất nhiên là nhớ mẹ con rồi, nhớ còn nhiều hơn cả con đấy."
Hạnh phúc này, anh sẽ giữ bằng mọi cách, cho con trai một gia đình trọn vẹn êm ấm, điều anh luôn khao khát lúc nhỏ!
" Sao ba thương mẹ ạ?"
Quách Quân Hựu cười khổ lắc đầu, bởi vì từ lúc biết nói là cậu bé rất hay tò mò, đặt câu hỏi lung tung.
"Ba cũng không biết nữa, gặp lần đầu tiên là ba thấy thương rồi, chắc là do mẹ con đặc biệt. "
"Thế ba mẹ làm gì để có con?"
Chậc..
Quách Quân Hựu khựng lại mấy nhịp trước một câu hỏi ' khó', phải suy nghĩ hơn hai phút mới có câu trả lời cho tiều Hạc.
"Ba mẹ thương nhau, trong lòng của ba mẹ có nhau, thế là có con."
Sau đó, Quách Quân Hựu trườn người nằm thẳng xuống giường, nói tiếp:
" Thôi ngủ đi nhé, sáng mai còn phải đi học, buổi chiều ba và con ra sân bay đón mẹ."
Tuy cùng nhớ Lạc Yến Dung, nhưng tiểu Hạc dễ ngủ hơn Quách Quân Hựu, trần trọc nằm mãi nhưng không thể ngủ được, thể là lấy điện thoại nhắn tin cho ' vợ yêu.
"Nhớ em quá vợ ơi ~"
Rất nhanh, Lạc Yến Dung phản hồi liền hai tin nhắn:
" Khuya roi sao chong con chua ngu nula?
- Con đã ngủ chưa? "
Nhận được hai câu hỏi ấy, Quách Quân Hựu lập tức chụp ảnh của hai ba con hiện tại gửi qua cho Yến Dung, sau đó tiếp tục soạn tin gửi đi.
"Con ngủ rồi, tại do anh nhớ em không ngủ được."
"Ráng đêm nay thôi, chiều mai vợ về với anh ~"
Buổi chiều hồm sau, Lạc Yến Dung từ Anh trở về, kéo vali tiến ra bên ngoài với thần sắc vô cùng mệt mỏi do thiếu ngủ, nhưng khi vừa nhìn thấy hai ba con họ Quách lập tức trở nền phấn khởi vui tươi, gấp gáp đi nhanh đến đó.
" Ổi con trai yêu của mẹ, nhớ con quá đi mất. "
Lạc Yến Dung bế vội tiểu Hạc từ tay của Quách Quân Hựu, ôm ấp chặt khít hôn liên tục vào khuôn mặt, hít lấy mùi hương cô nghiện hơn cả mùi của Quách Quân Hựu.
Và rồi, ai kia đứng bên cạnh làm mặt hờn dối, đút tay vào túi rồi lên tiếng:
" Làm thế đó mà bảo thương anh. "
Lạc Yến Dung phì cười, tuy mang giày cao gót mười phần nhưng phải rướn lên mới có thể hôn vào gò má của người đổi diện, sau đó nói:
" Lát không có con sẽ bù thêm, anh đừng so bì nữa."
Phải như vậy Quách Quân Hựu mới chịu mỉm cười, bàn tay đặt lên tấm lưng của Yến Dung vuốt ve nhè nhẹ, nhìn xuống hai mẹ con đang tiếp tục ôm ấp hôn hít lẫn nhau.
"Em ăn gì chưa?"
" Chưa, em để bụng về nhà ăn cơm với hai ba con anh đây."
Do đã xa mẹ liên tục mấy ngày, nên tiểu Hạc tối nay đòi ngủ cùng với ba mẹ. Dĩ nhiên Yến Dung cũng không thể từ chối được con trai, nhưng khi cậu bé ngủ say thì mẹ lập tức lết sang tìm ba của cậu bé, nằm úp trên người của
Quách Quân Hựu, cất tiếng:
" Chồng ơi, yêu nào ~"
" Yêu thôi ~"
******
Đôi lời của tác giả...
Khép lại tác phẩm " Dùng Tình Thay Đổi Em" rồi nha các bạn độc giả thân yêu, chân thành cảm ơn tất cả ạ.
Câu nói cuối cùng thì Kỳ xin chúc tất cả các độc giả và gia đình dồi dào sức khỏe, vui vẻ, thành công trong công việc lẫn học tập, và nhiều điều may mắn nhé <3
Hẹn gặp mọi người vào thời gian tới nhoa~
Trân trọng cảm ơn!
/51
|