-“Em cũng mới nghe tụi nó nói về chuyện này đây, tụi nó kể là thằng đó là đại ca Tiến xóm bên cạnh, nó muốn nắm trùm bên xóm mình luôn, và biết thằng Phong được coi là đại ca ở đây, nên mới hẹn để kiu Phong nhường chức cho Tiến”
Uyển Nhi chăm chú lắng nghe, Thiên Minh nói tiếp.
-“Chị cũng biết đấy, thằng Phong nó cũng không phải dạng vừa gì, nên đâu có dễ dàng mà ra lệnh cho nó, thế là cả 2 hẹn nhau thách đấu vì chức vụ đại ca, kết quả là Phong thắng, thằng đó tức lắm, thua không phục, giận cá chém thớt chọc thằng Phong chuyện đó khiến Phong tức điên lên nên mới xảy ra cớ sự này”
-“Chuyện đó rất nghiêm trọng sao ?”
-“Ừm thì…nó xỉa xói rằng thằng Phong tội nghiệp ghê, có người ba lăng nhăng với bồ nhí, ba mẹ ly dị, mẹ bỏ đi, bỏ rơi luôn con trai, ba còn rước người làm cho gia đình tan vỡ về làm vợ, ba thương yêu vợ con mới còn hơn con ruột, đồ thiếu tình thương của ba lẫn mẹ…”
Thiên Minh nói tiếp
-“Toàn là những câu chọc sâu vào vô nỗi đau, nên nó tức quá, đánh thằng Tiến tới tấp luôn, vết thương lúc đánh thua cộng với vết thương lúc thằng Phong giận đánh nên làm cho Tiến bị thương nhiều hơn Phong, mà nhờ thế nó mới đi nói với gia đình rằng Phong sinh sự và đánh nó thương tích đầy mình, trả thù hiểm thiệt chứ”
-“…chị hiểu rồi, cảm ơn em, giờ chị phải đi giải quyết vấn đề này đây, tạm biệt em nha!”
Uyển Nhi chạy thật nhanh về nhà, thuật lại lời Thiên Minh nói, và còn kể hết những tâm sự của Chấn Phong bao lâu nay cho ông Hùng và bà Hồng nghe.
*Mở cửa*
Ông Hùng nhẹ nhàng mở cửa phòng, cậu đang nằm trên giường, quay lưng lại nên không biết đã ngủ hay thức.
Nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên con trai.
-“Nhóc con, ba nghe hết mọi chuyện rồi, ba hiểu rồi, ba xin lỗi vì đã không tin con, không nghe con giải thích”
-“Và hoá ra bao lâu nay con đã phải chịu đựng nhiều đau khổ đến vậy, ba hoàn toàn không để ý, ba xin lỗi”
-“Thật sự là, chuyện của gia đình ta lúc trước, là do ba sai, ba nên nhường nhịn mẹ con, là ba mê muội, lúc đó, ba cũng có ý định níu kéo mẹ con lại nhưng do cái tôi quá lớn khiến ba không làm được, là lỗi của ba làm cho gia đình tan vỡ, để rồi con trẻ lớn lên lại phải chịu đựng nỗi tổn thương và mất mát do ba mẹ gây ra”
-“Nhưng tất cả có lẽ là sự sắp đặt của ông trời, ba có nuối tiếc thì cũng chẵng quay lại được, gia đình mới của chúng ta, nếu con cố gắng bỏ đi quá khứ và bắt đầu với hiện tại, nó cũng không tệ lắm đâu con à”
-“Từ giờ ba sẽ cố gắng chuộc lại lỗi lầm của mình, đó là yêu thương con hết mình, thật ra chỉ là do ba quá bận tâm đến gia đình mới nên ít để ý con, không có nghĩa là ba hết yêu con…”
-“Chỉ cần con tha thứ cho ba, ba sẽ cố gắng làm cả cha lẫn mẹ, lấp đầy tình thương của mẹ còn thiếu trong con, cho ba 1 cơ hội làm lại nhé, con đồng ý chứ?”
Khoé mắt rưng rưng, ông Hùng khẽ vuốt đầu con trai, kéo chăn lại cho con, quay người đi.
-“Con đồng ý”
Bước chân dừng lại, quẹt đi 2 hàng nước mắt trên mặt, ông Hùng chạy đến ôm đứa con trai, hai cha con cùng nhau khóc…nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc thật sự
-“Ui da”
Tiếng kêu khiến cho khung cảnh cảm động bỗng trở thành 1 bộ phim hài trên tivi, hoá ra bà Hồng nãy giờ đang núp xem trộm, bỗng cánh cửa đẩy vô khiến bị ngã chèo queo xuống đất.
-“Hơ hơ, không phải em nghe lén đâu nha, em đi liền đây”
Bà Hồng xấu hỗ đứng dậy ngay trong tích khắc, xoay người.
-“Dù hơi khó khăn để chấp nhận dì nhưng con sẽ cố, dì cùng lại đây đi” – Chấn Phong mỉm cười
Thêm 1 người mau nước mắt nữa, chạy lại ôm ké 2 cha con.
Hoàng hôn, mặt trời chuần bị đi ngủ và nhường chỗ cho mặt trăng đến, đất trời tạo thành khung cảnh tuyệt đẹp, yên bình đến lạ lùng.
Ở đây này, cũng đang có thứ tuyệt đẹp và yên bình không kém đâu nhé, đó là tình cảm gia đình đấy!
Uyển Nhi chăm chú lắng nghe, Thiên Minh nói tiếp.
-“Chị cũng biết đấy, thằng Phong nó cũng không phải dạng vừa gì, nên đâu có dễ dàng mà ra lệnh cho nó, thế là cả 2 hẹn nhau thách đấu vì chức vụ đại ca, kết quả là Phong thắng, thằng đó tức lắm, thua không phục, giận cá chém thớt chọc thằng Phong chuyện đó khiến Phong tức điên lên nên mới xảy ra cớ sự này”
-“Chuyện đó rất nghiêm trọng sao ?”
-“Ừm thì…nó xỉa xói rằng thằng Phong tội nghiệp ghê, có người ba lăng nhăng với bồ nhí, ba mẹ ly dị, mẹ bỏ đi, bỏ rơi luôn con trai, ba còn rước người làm cho gia đình tan vỡ về làm vợ, ba thương yêu vợ con mới còn hơn con ruột, đồ thiếu tình thương của ba lẫn mẹ…”
Thiên Minh nói tiếp
-“Toàn là những câu chọc sâu vào vô nỗi đau, nên nó tức quá, đánh thằng Tiến tới tấp luôn, vết thương lúc đánh thua cộng với vết thương lúc thằng Phong giận đánh nên làm cho Tiến bị thương nhiều hơn Phong, mà nhờ thế nó mới đi nói với gia đình rằng Phong sinh sự và đánh nó thương tích đầy mình, trả thù hiểm thiệt chứ”
-“…chị hiểu rồi, cảm ơn em, giờ chị phải đi giải quyết vấn đề này đây, tạm biệt em nha!”
Uyển Nhi chạy thật nhanh về nhà, thuật lại lời Thiên Minh nói, và còn kể hết những tâm sự của Chấn Phong bao lâu nay cho ông Hùng và bà Hồng nghe.
*Mở cửa*
Ông Hùng nhẹ nhàng mở cửa phòng, cậu đang nằm trên giường, quay lưng lại nên không biết đã ngủ hay thức.
Nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên con trai.
-“Nhóc con, ba nghe hết mọi chuyện rồi, ba hiểu rồi, ba xin lỗi vì đã không tin con, không nghe con giải thích”
-“Và hoá ra bao lâu nay con đã phải chịu đựng nhiều đau khổ đến vậy, ba hoàn toàn không để ý, ba xin lỗi”
-“Thật sự là, chuyện của gia đình ta lúc trước, là do ba sai, ba nên nhường nhịn mẹ con, là ba mê muội, lúc đó, ba cũng có ý định níu kéo mẹ con lại nhưng do cái tôi quá lớn khiến ba không làm được, là lỗi của ba làm cho gia đình tan vỡ, để rồi con trẻ lớn lên lại phải chịu đựng nỗi tổn thương và mất mát do ba mẹ gây ra”
-“Nhưng tất cả có lẽ là sự sắp đặt của ông trời, ba có nuối tiếc thì cũng chẵng quay lại được, gia đình mới của chúng ta, nếu con cố gắng bỏ đi quá khứ và bắt đầu với hiện tại, nó cũng không tệ lắm đâu con à”
-“Từ giờ ba sẽ cố gắng chuộc lại lỗi lầm của mình, đó là yêu thương con hết mình, thật ra chỉ là do ba quá bận tâm đến gia đình mới nên ít để ý con, không có nghĩa là ba hết yêu con…”
-“Chỉ cần con tha thứ cho ba, ba sẽ cố gắng làm cả cha lẫn mẹ, lấp đầy tình thương của mẹ còn thiếu trong con, cho ba 1 cơ hội làm lại nhé, con đồng ý chứ?”
Khoé mắt rưng rưng, ông Hùng khẽ vuốt đầu con trai, kéo chăn lại cho con, quay người đi.
-“Con đồng ý”
Bước chân dừng lại, quẹt đi 2 hàng nước mắt trên mặt, ông Hùng chạy đến ôm đứa con trai, hai cha con cùng nhau khóc…nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc thật sự
-“Ui da”
Tiếng kêu khiến cho khung cảnh cảm động bỗng trở thành 1 bộ phim hài trên tivi, hoá ra bà Hồng nãy giờ đang núp xem trộm, bỗng cánh cửa đẩy vô khiến bị ngã chèo queo xuống đất.
-“Hơ hơ, không phải em nghe lén đâu nha, em đi liền đây”
Bà Hồng xấu hỗ đứng dậy ngay trong tích khắc, xoay người.
-“Dù hơi khó khăn để chấp nhận dì nhưng con sẽ cố, dì cùng lại đây đi” – Chấn Phong mỉm cười
Thêm 1 người mau nước mắt nữa, chạy lại ôm ké 2 cha con.
Hoàng hôn, mặt trời chuần bị đi ngủ và nhường chỗ cho mặt trăng đến, đất trời tạo thành khung cảnh tuyệt đẹp, yên bình đến lạ lùng.
Ở đây này, cũng đang có thứ tuyệt đẹp và yên bình không kém đâu nhé, đó là tình cảm gia đình đấy!
/49
|