Thanh xuân sở dĩ khó khăn là bởi vì cô đơn. [Sưu tầm]
Mặt trời từ từ nhô cao, ánh sáng len lỏi đi khắp nơi, một ngày mới lại bắt đầu.
Bên cạnh ban công, người con gái đang nhắm mắt dưỡng thần, cả người toát ra khí chất nhẹ nhàng, khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Từng ánh nắng như đang bao trùm lấy cô, khung cảnh ấy, con người ấy ai cũng không nỡ phá vỡ, chỉ muốn vĩnh viễn chìm đắm trong đó, không bao giờ tỉnh lại. Người con gái ấy, không ai khác ngoài Min Ah.
“Tinh! Tinh!”
Đúng lúc ấy, hai tiếng chuông phá vỡ không gian buổi sáng chủ nhật tươi đẹp của Min Ah. Khẽ nhíu mày, cầm điện thoại lên xem tin nhắn vừa mới đến, sau khi đọc xong chân mày Min Ah lại càng thêm nhăn lại.
Đặt tách cà phê còn đang bốc hơi nóng lên bàn, Min Ah nhìn tin nhắn mà lòng trầm xuống.
Trên màn hình hiển hiện vỏn vẹn có mấy chữ: “Không thể tìm ra. Bị phát hiện. Cẩn thận!”
Jung Hoo là người mà hôm trước Min Ah đã nhờ điều tra. Jung Hoo là một trong những hacker hàng đầu trong giới, hành tung rất bí ẩn. Min Ah biết đến Jung Hoo cũng bởi Tae Oh và Jung Hoo là bạn thân nên cô cũng được tính là quen biết.
Nhưng trước giờ Jung Hoo làm việc đều hết sức cẩn thận, thêm việc hành tung khó đoán của anh ta thì bị phát hiện là tỉ lệ vô cùng thấp. Vậy mà khi tìm hiểu về tên bác sĩ kia lại bị phát hiện sao? Rốt cuộc hắn ta là ai?
Không thể tìm ra ư? Min Ah nhếch môi cười lạnh, cô không tin mình lại không thể tìm ra hắn là ai đấy!
Kiềm chế tâm tình kích động của mình, đem mọi việc lắng xuống trong lòng. Việc cần giải quyết vẫn phải giải quyết, ngày mai cô phải đi dự lễ tốt nghiệp của trường rồi.
Min Ah thở dài, tinh thần thêm mấy phần phấn chấn, qua ngày mai là cô đã hoàn thành xong những năm tháng học hành vất vả vừa làm vừa học rồi. Từ giờ Min Ah chỉ việc tập trung vào công việc ở tiệm bánh nữa thôi.
Min Ah suy nghĩ xong liền ném mọi việc ra sau đầu, với lấy tách cà phê chỉ còn bốc lên chút hơi nóng uống hết một hơi, dứt khoát quay người ra cửa.
Hôm nay là chủ nhật, hẳn là tiệm bánh chắc sẽ đông lắm. Từ hôm xảy ra chuyện ở nghĩa trang, Min Ah vẫn chưa đến tiệm bánh, nghĩ nghĩ vẫn là cảm thấy có lỗi nên Min Ah nhất quyết đi làm lại, mặc dù mọi người cứ bảo cô thứ hai hẵng đi làm.
Thả bộ chầm chậm trên đường, đeo tai nghe vào, bật bản “Here for you” của Kygo và Ella Henderson.
Giai điệu piano nhanh như muốn cuốn người nghe vào theo bài hát. Vừa nghe vừa nhẩm lời bài hát:
“And while they’re on the gruond, we’ll be loking down.
‘Cause we’ve found the truth.
And the fire in our hearts, we’ll blowing up the stars.
Now we’re coming through.
Whenever you feeling down inside, I’ll promise to take you up to the highs...
I’m here for you...”
Tâm trạng Min Ah cũng khá lên ít nhiều, trên môi bất giác kéo ra nụ cười nhẹ nhàng như mây. Ngay lúc này, một chiếc xe hơi loạng choạng như mất tay lái từ đằng sau Min Ah đang đâm tới.
Hai tai Min Ah đều đang đeo tai nghe, căn bản không thể nào nghe thấy tiếng còi như xé rách không gian. Tâm bình thản như nước, ngước đầu lên nhìn trời, định vươn tay lên thì từ đùi phải một trận đau nhức thấu xương truyền đi khắp người khiến cô khuỵu hẳn xuống, đầu gối đập xuống đường khiến Min Ah đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn xuống đùi mình, Min Ah không phát hiện ra có chỗ nào bất thường cả, vậy cơn đau này từ đâu ra? Đưa tay giựt phắt tai nghe ra, ngay lập tức nghe được một loạt la hét tránh ra tránh ra. Khó khắn quay đầu lại, Min Ah giật mình thấy chiếc xe đang lao tới, lòng thầm gào thét sao số mình lại xui như vậy?
Nhìn chăm chăm vào chiếc xe đang tới, đầu cô nhẩm tính tiền nhập viện, phí băng bó, tiền thuốc... Một bóng đen thình lình xuất hiện gần đó, nhìn thấy cô đang nhìn chăm chú chiếc xe mà không thèm né tránh, trên mặt không lộ rõ cảm xúc gì.
Ngay khoảnh khắc chiếc xe sắp đụng trúng Min Ah, bóng đen ấy lao ra nhanh như chớp ôm lấy cô lăn sang một bên. Tay người ấy ôm chặt đầu Min Ah, che kín cho cô không một kẽ hở, tay còn lại ôm chặt lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô. Min Ah vẫn còn ngơ ngác thì đã rơi vào trong lòng người ta từ lúc nào rồi.
Mặt cô áp sát vào một khuôn ngực mạnh mẽ rắn rỏi, dường như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập thình thịch của người đối diện. Vòng tay rắn chắc ôm chặt lấy cô, hơi thở của người ấy lẩn quẩn ngay trên đầu cô. Vô thức hít vào một hơi, một mùi hương xông thẳng vào mũi khiến cho cô tỉnh táo... Là Tae Oh!
Mọi thứ xung quanh Min Ah như ngưng đọng tại thời điểm này, mùi hương đó... Mùi hương đó là mùi hương đặc biệt của Tae Oh, chỉ có Tae Oh của cô mới có mà thôi. Vòng tay ấy đã không biết bao lần đã ôm lấy cô, bàn tay ấy biết bao lần đã xoa đầu cô, hơi ấm ấy đã biết bao đêm cô nhung nhớ? Không thể nhầm được.
Bỗng chốc khóe mắt cay nồng, Tae Oh đã về rồi sao? Cố ngẩng đầu lên để được nhìn thấy gương mặt của người ấy, ngay lúc bàn tay Min Ah nắm được cổ áo của người ấy thì đùi cô lại truyền đến một trận đau nhức, mọi thứ lại bắt đầu mờ ảo dần... Như một lớp sương che giấu đi sự thật.
Không! Min Ah trong lòng gào thét, không được ngủ!
Không! Là Tae Oh, đúng là Tae Oh của cô rồi!
Trước mắt chỉ còn lại một màu u tối, cô không cam tâm! Sắp nhìn thấy rồi, tại sao lại vẫn không được? Miệng liên tục lẩm bẩm trong khi khóe mắt đã ướt đẫm: “Đừng đi!... Tae Oh à đừng đi... Đừng... Đi... Làm ơn!”
“Mau trả bánh cho em!”
“Lại đây mà lấy này, haha.”
“Em sẽ mách mẹ anh.”
...
“Trời đang mưa em ở đây làm gì hả Min Ah?”
“Em làm mất chiếc vòng của anh rồi, huhu...”
“Đồ ngốc! Mất rồi thì thôi, về nhà đi không ốm bây giờ. Từ sau mất thì nói anh tìm cho, tối như vậy mà em còn bé, nhỡ bị bắt cóc thì sao hả?”
...
“Anh! Em muốn uống trà sữa.”
“Không được! Em đang bị ốm không được uống đồ lạnh.”
“Vậy anh làm bánh cho em ăn đi.”
“Em phải ăn cháo rồi, ăn xong anh sẽ làm bánh.”
“Em muốn ăn bánh, không muốn ăn cháo.”
“Sao em cứ cứng đầu như vậy nhỉ? Em còn cứng đầu, anh sẽ đi đấy!”
...
“Đừng... Anh đừng đi... Đừng... Bỏ em lại... Một mình!”
- Đừng!
Min Ah choàng mình mở mắt, xung quanh chỉ thấy một màu trắng xóa. Quay đầu nhìn khắp phòng, chỉ thấy một bóng người đang đứng tựa mình vào cửa sổ. Anh ấy không đi nữa...
Chỉ là còn chưa kịp gọi thì người ấy đã quay lại hỏi: “A, cô tỉnh rồi sao?”
Không phải... Không phải Tae Oh... Không phải...
Một cảm giác hụt hẫng dâng lên trong lòng Min Ah... Lần này cũng không phải là anh sao? Tại sao chứ? Tại sao? Trong lòng vo lại thành một đống lộn xộn nhưng ngoài mặt
vẫn cố tỏ ra không có việc gì, bỏ qua câu hỏi của người đối diện, cô hỏi người kia:
- Anh là người đã cứu tôi?
Người kia ngơ ngác một lúc, vội vàng trả lời:
- À không, không...
- Vậy người cứu tôi giờ đâu rồi? – Min Ah cắt đứt câu nói không chút khách khí.
Lại chậm chạp phản ứng, người kia lắp bắp: “Anh ta... Anh ta đi... Rồi.”
Nhắm mắt suy nghĩ, Min Ah lạnh nhạt hỏi:
- Anh ấy đi lâu chưa?
- Sau khi anh ta cứu cô, anh ta kêu tôi đưa cô đi bệnh viện, anh ta... Anh ta nói sẽ tính tiền viện phí nên... Nên cô đây không cần lo... Cũng được một lát rồi.
Đi rồi sao? Tae Oh à, nói cho em biết có phải là anh không?
Đưa tay giựt ống truyền đang cắm trên tay mình ra, Min Ah xuống giường quay người đi ra cửa phòng bệnh.
Người đàn ông kia thấy vậy thì cuống hết cả lên:
- Cô đi đâu vậy? Cô chưa thể đi được... Còn...
- Câm miệng! – Min Ah trầm giọng gầm lên, thành công chặn họng tên lắm chuyện.
Chạy thật nhanh ra khỏi phòng bệnh, chỉ hận không thể mọc cánh bay đi. Min Ah mang theo tâm trạng lo âu tìm tìm kiếm kiếm hình bóng mà cô cho là Tae Oh. Min Ah tìm khắp các nơi trong bệnh viện mà cô có thể tìm, nhưng chẳng thấy bóng dáng Tae Oh đâu hết.
Min Ah dứt khoát ra khỏi bệnh viện, vừa đúng lúc Gu Reum chạy hối hả vào, hai người đâm sầm vào nhau, Gu Reum nhìn thấy Min Ah bộ dạng lôi thôi, lại còn vẫn mặc nguyên bộ đồ bệnh viện mà định chạy ra ngoài,gương mặt sự sợ hãi không hề che giấu, Min Ah luôn điềm tĩnh trước mọi việc của cô đâu rồi? Gu Reum lo lắng hỏi:
- Cậu định đi đâu vậy Min Ah? Chẳng phải cậu gặp tai nạn sao? Có chuyện gì rồi?
Dường như bấy giờ Min Ah vẫn chưa nhận thấy hành động thất thố của mình, cô trả lời vội vã:
- Anh ấy về rồi, anh Tae Oh về với mình rồi Gu Reum ơi. Nhưng mà anh ấy... Lại đi rồi! Mình phải đi tìm anh ấy.
Gu Reum thật sự hoảng, gì chứ? Tae Oh về là sao? Bạn của cô bị ngã đập đầu vào đâu rồi?
- Min Ah à, chắc cậu gặp ảo giác thôi, không có chuyện đó đâu.
Min Ah lắc đầu nói:
- Không, là thật mà. Chính anh ấy đã cứu mình, mình không nhìn nhầm, càng không phải ảo giác...
Gu Reum chộp lấy hai vai của Min Ah, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình:
- Cậu tỉnh táo lại cho mình! Anh Tae Oh đã chết rồi! Anh ấy đã chết từ lâu rồi, người chết sao có thể sống lại chứ? Mau đi về phòng với mình!
Gu Reum liền nắm tay Min Ah kéo đi, còn Min Ah thì thẫn thờ, đôi mắt vô thần, cơ thể cứ mặc cho Gu Reum kéo đi không chút phản kháng.
Cứ như vậy mà quay trở lại căn phòng mà Min Ah vừa rời khỏi, vừa bước vô, Gu Reum đã đóng mạnh cửa “Rầm” một tiếng.
Gu Reum thật sự tức giận, cô bỗng cảm thấy chưa bao giờ cô ghét cái tên Tae Oh kia như lúc này. Anh ta ra đi đột ngột khiến cho Min Ah không lúc nào không cảm thấy tội lỗi, Min Ah khổ sở chưa đủ hay sao? Bây giờ anh ta thế nào lại còn ám Min Ah của cô không tha chứ?
- Cậu đã tỉnh táo lại chưa? Mau lấy lại bình tĩnh cho mình, từ khi nào cậu đã không còn kiềm chế được cảm xúc của mình nữa hả? Cậu nhìn lại bản thân xem có còn là con người nữa không hả? Tên Tae Oh đó là ai mà cậu cứ phải khổ sở vì hắn như vậy? Người đã đi từ lâu, sao cậu vẫn cố chấp không chịu buông tay chứ? Cậu như vậy... Mình lo lắm biết không?
Nói đến đoạn cuối, giọng Gu Reum đã nghẹn lại, Min Ah giật mình như tỉnh cơn mê, ngước nhìn Gu Reum đang gạt nước mắt, lòng cô thắt lại. Cô đã làm gì thế này? Cô khiến cho người bạn thân nhất của mình phải khóc sao? Chân tay bỗng luống cuống:
- A, cậu đừng khóc mà, cậu... Cậu đừng khóc. Mình biết sai rồi, mình xin lỗi, mình sẽ không bao giờ như vậy nữa đâu. Mình sẽ không làm cho cậu lo lắng nữa. Cậu đừng khóc...
Dỗ dành hồi lâu, Gu Reum cũng nín khóc, còn Min Ah đã hoàn toàn lấy lại vẻ bình tĩnh và lãnh đạm thường ngày. Hai người sau khi hỏi ý kiến bác sĩ lại cùng nhau đi về, cười đùa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Về đến nhà Min Ah, Gu Reum nhất định đòi ngủ lại, lý do là vì cô không hề tin tương Min Ah đã bình thường, và mục đích chính là ăn những món Min Ah nấu.
Đúng là Min Ah đã bình tĩnh lại, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ tính toán. Hôm nay rất nhiều chuyện kì lạ xảy ra, đầu tiên là chân cô bỗng nhiên đau đến thấu xương đúng lúc chiếc xe đang mất kiểm soát lao về phía cô. Tiếp đến là người đàn ông kì lạ đã cứu cô, anh ta có nhiều điểm rất giống với Tae Oh. Trên đời này, người với người lại có thể giống nhau đến thế sao?
Đúng là người chết không thể sống lại... Khoan đã! Tae Oh không phải đang mất tích sao? Bác sĩ Lee kia đã nói Tae Oh của cô chỉ là chết lâm sàng, có nghĩa anh ấy có khả năng vẫn còn sống. Thêm nữa là bây giờ lại không thấy xác của Tae Oh. Có khi nào?...
Suy nghĩ đến đây, cả người Min Ah lạnh toát, nếu những điều cô suy nghĩ là thật, vậy thì người cứu cô không còn nghi ngờ gì nữa chính là Tae Oh rồi. Vậy người cứu cô ở nghĩa trang cũng là anh còn gì. Nhưng nếu thật sự là anh, sao anh lại bỏ đi?
Nhức đầu quá! Cuối cùng thì người cứu cô là ai?
#lời_tác_giả: Xin chào các bạn độc giả, rất cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng Gấu và tác phẩm trong suốt thời gian vừa qua, rất xin lỗi vì tiến độ của bộ truyện này quá chậm so với dự kiến của mị, nhưng mà ý tưởng lúc có lúc không, mị cũng là bất đắc dĩ ạ *chắp tay* *cúi người*. Mong các bạn hãy đọc hết dòng thông báo nhỏ này. Mị đang có dự định đổi tên truyện “Đừng yêu anh! Vì anh là... Ma Cà Rồng.” Thành “Chào anh! Ma Cà Rồng.” Không biết ý kiến các bạn thế nào với đề truyện mới ạ? Cmt cho mị xin ít ý kiến, chân thành cảm ơn *cúi chào* Hãy tiếp tục đồng hành cùng Gấu và bộ truyện nhé!
/13
|