Ăn cơm…
Cả gia đình ngồi ăn trên cái bàn ăn to dài. Nó mới tìm ra một phát hiện mới, ở vùng quê này, chỉ cần muốn ăn cơm nhà người khác, không cần nói gì cũng có thể ở lại ăn. Ừ, Hoa ở lại dùng cơm cùng với gia đình của hắn.
Với cái cớ đã lâu không gặp, Hoa ngồi ngay cạnh hắn. Mà hắn không không thể không ngồi cạnh nó, vậy nên, hắn ngồi giữa, nó ngồi phải, Hoa ngồi trái. Hắn vẫn ăn rất bình thường, thi thoảng lại gắp thức ăn bỏ vào chén của nó. Điều mà không ai có thể phủ nhận, người con gái ngồi bên tay trái của hắn, trong lòng tức anh ách, nhưng bên ngoài vẫn tươi cười rạng rỡ. Chọc chọc cánh tay hắn, Hoa nũng nịu chỉ vào dĩa cá kho gần chỗ nó, bảo với hắn:
– Anh ~ gắp hộ em miếng cá với!
Hắn cũng làm theo, gắp cá bỏ vào chén của Hoa, tiện tay gắp thêm một miếng bỏ vào chén nó. Thế là Hoa đã tức lại càng tức.
Nó chẳng biết nhiều người trong gia đình này lắm, chỉ mới quen được với mấy đứa con nít với cả cô của Đăng – Cô Mai, cô đó rất tốt. Vì chẳng có gì để nói, thêm nữa, nó nghĩ chắc nó nói cũng chẳng ai nghe. Thế nên, nó ngoan ngoãn vừa ăn vừa nghe mọi người nói chuyện, thế nên cũng chẳng biết rằng, đứa bên cạnh nó đang cực kỳ khó chịu. Hắn cứ bị Hoa chọc tay, hết gắp cá lại lấy thịt, cứ như chỗ bàn của Hoa không có gì để ăn ấy! Bực cả mình!
Chờ cả nhà ăn xong hết, nó chẳng để ý mấy đến hắn, vui vẻ phụ các cô với cả Hoa dọn chén dĩa. Phải nói, cái nhà bếp ở đây rất to, to đến nỗi, có thể chứa cả năm mươi người, có khi còn hơn. Nó rửa chén, Hoa tráng chén. Nó vui vẻ bắt chuyện:
– Hoa, năm nay lớp mấy rồi nhỉ? Nhìn em dễ thương quá!
Hoa trả lời một cách dửng dưng, như kiểu không cam lòng khi trả lời:
– Em mười nhăm!
Nó chẳng chú ý đến giọng điệu trả lời của Hoa cho lắm. Chỉ đáp lại:
– Chị hơn em một tuổi! Hì hì!
Đang yên đang lành, bỗng hắn từ đâu chạy vào, chạy đến bên nó, vừa thở vừa hỏi
– Khế!! Mà… Em có thấy cái đôi dép lê anh nhét trong vali không??
Nó vừa rửa chén vừa nghĩ nghĩ, rồi trả lời ngay:
– Ở trong vali của anh ấy! Anh nhét tận dưới đáy cơ mà, tìm lại đi!
Hắn nghe vậy, lật đật đi tìm lại một lần nữa. Cũng không quên thơm má nó thay cho câu nói cảm ơn. Người kia lại tức, hận không thể tát cho người bên cạnh mình một cái thật đau.
Nó ngại với Hoa, chỉ biết nói lảng sang chuyện khác:
– À, em tráng tiếp đi…!
~♦~
Chiều… Nó đang xem ti vi, chẳng biết hắn từ đâu chạy đến ngồi cạnh nó, mặt hớn hở:
– Đi gặp đám bạn tao không?? Có nhỏ kia cũng bằng tuổi mày ấy! Bọn nó đang chơi trốn tìm trên đồng kìa! Vui lắm!
Nó nghe vậy, mắt sáng rực, gì chứ đi chơi là đồng ý tất!
Thấy hai người đang mang giày ở trước cửa nhà, Hoa vui vẻ chạy đến ríu rít
– Anh Đăng, định đi đâu đấy??
Hẳn có vẻ không vui, nhưng vẫn trả lời:
– Anh đưa Khế ra ngoài đồng chơi!
Hoa nghe, tức, thế là cô vờ cười cười nói
– Thế hả? Em đi cùng nhé!?
Hắn nhìn nó, ánh mắt như muốn nói với nó rằng “Đừng có đồng ý!”… Nhưng mà đầu óc nó đơn giản, không cần suy nghĩ nhiều, liền gật đầu cười hì hì với Hoa:
– Ok! Đi nào!
Hắn nắm tay nó, không chịu buông, tay còn lại cố tình không để Hoa bắt được, hắn cứ đưa tay lên mặt nó, hết véo mũi lại xoa má, hết xoa má lại vò đầu. Nói tóm lại, ý đồ của hắn chỉ là không để cho Hoa nắm tay mình. Nó cũng chẳng để tâm lắm, nhưng người kia thì ngược lại, tức lắm, tức ơi là tức!
~♦~
Đi bộ một lát đã đến được đồng cỏ. Phải nói, cảnh rất đẹp, đồng cỏ xanh ngút ngàn, có vài con bò được cột dây ở gần cái cây cổ thụ lâu năm, to cao kinh khủng. Ở đó, có một đám trẻ con đang chơi trốn tìm với nhau, trông rất vui. Ước gì nó cũng có một tuổi thơ như thế!…
– Ê! Thằng Đăng về kìa tụi bay!!
Một cậu con trai khá đẹp trong đám người đó hét lên, chỉ về phía hắn. Tiếp đó, cả bọn chạy nhanh đến chỗ hắn. Sau màn chào hỏi nhớ nhung sến súa của đám con trai, bọn nó mới để ý đến nó, người đang ra sức cầm cái galaxy chụp choẹt khung cảnh xung quanh. Thằng Quân, có lẽ là người đẹp trai nhất đám, đụng đụng vào tay nó, miệng nói:
– Này bé ơi ~ bé!
Quân gọi hắn bằng cái giọng giễu cợt, cứ như là đang gọi gái lầu xanh… Mặt hắn tối sầm lại, hai tay nắm chặt…
Cả gia đình ngồi ăn trên cái bàn ăn to dài. Nó mới tìm ra một phát hiện mới, ở vùng quê này, chỉ cần muốn ăn cơm nhà người khác, không cần nói gì cũng có thể ở lại ăn. Ừ, Hoa ở lại dùng cơm cùng với gia đình của hắn.
Với cái cớ đã lâu không gặp, Hoa ngồi ngay cạnh hắn. Mà hắn không không thể không ngồi cạnh nó, vậy nên, hắn ngồi giữa, nó ngồi phải, Hoa ngồi trái. Hắn vẫn ăn rất bình thường, thi thoảng lại gắp thức ăn bỏ vào chén của nó. Điều mà không ai có thể phủ nhận, người con gái ngồi bên tay trái của hắn, trong lòng tức anh ách, nhưng bên ngoài vẫn tươi cười rạng rỡ. Chọc chọc cánh tay hắn, Hoa nũng nịu chỉ vào dĩa cá kho gần chỗ nó, bảo với hắn:
– Anh ~ gắp hộ em miếng cá với!
Hắn cũng làm theo, gắp cá bỏ vào chén của Hoa, tiện tay gắp thêm một miếng bỏ vào chén nó. Thế là Hoa đã tức lại càng tức.
Nó chẳng biết nhiều người trong gia đình này lắm, chỉ mới quen được với mấy đứa con nít với cả cô của Đăng – Cô Mai, cô đó rất tốt. Vì chẳng có gì để nói, thêm nữa, nó nghĩ chắc nó nói cũng chẳng ai nghe. Thế nên, nó ngoan ngoãn vừa ăn vừa nghe mọi người nói chuyện, thế nên cũng chẳng biết rằng, đứa bên cạnh nó đang cực kỳ khó chịu. Hắn cứ bị Hoa chọc tay, hết gắp cá lại lấy thịt, cứ như chỗ bàn của Hoa không có gì để ăn ấy! Bực cả mình!
Chờ cả nhà ăn xong hết, nó chẳng để ý mấy đến hắn, vui vẻ phụ các cô với cả Hoa dọn chén dĩa. Phải nói, cái nhà bếp ở đây rất to, to đến nỗi, có thể chứa cả năm mươi người, có khi còn hơn. Nó rửa chén, Hoa tráng chén. Nó vui vẻ bắt chuyện:
– Hoa, năm nay lớp mấy rồi nhỉ? Nhìn em dễ thương quá!
Hoa trả lời một cách dửng dưng, như kiểu không cam lòng khi trả lời:
– Em mười nhăm!
Nó chẳng chú ý đến giọng điệu trả lời của Hoa cho lắm. Chỉ đáp lại:
– Chị hơn em một tuổi! Hì hì!
Đang yên đang lành, bỗng hắn từ đâu chạy vào, chạy đến bên nó, vừa thở vừa hỏi
– Khế!! Mà… Em có thấy cái đôi dép lê anh nhét trong vali không??
Nó vừa rửa chén vừa nghĩ nghĩ, rồi trả lời ngay:
– Ở trong vali của anh ấy! Anh nhét tận dưới đáy cơ mà, tìm lại đi!
Hắn nghe vậy, lật đật đi tìm lại một lần nữa. Cũng không quên thơm má nó thay cho câu nói cảm ơn. Người kia lại tức, hận không thể tát cho người bên cạnh mình một cái thật đau.
Nó ngại với Hoa, chỉ biết nói lảng sang chuyện khác:
– À, em tráng tiếp đi…!
~♦~
Chiều… Nó đang xem ti vi, chẳng biết hắn từ đâu chạy đến ngồi cạnh nó, mặt hớn hở:
– Đi gặp đám bạn tao không?? Có nhỏ kia cũng bằng tuổi mày ấy! Bọn nó đang chơi trốn tìm trên đồng kìa! Vui lắm!
Nó nghe vậy, mắt sáng rực, gì chứ đi chơi là đồng ý tất!
Thấy hai người đang mang giày ở trước cửa nhà, Hoa vui vẻ chạy đến ríu rít
– Anh Đăng, định đi đâu đấy??
Hẳn có vẻ không vui, nhưng vẫn trả lời:
– Anh đưa Khế ra ngoài đồng chơi!
Hoa nghe, tức, thế là cô vờ cười cười nói
– Thế hả? Em đi cùng nhé!?
Hắn nhìn nó, ánh mắt như muốn nói với nó rằng “Đừng có đồng ý!”… Nhưng mà đầu óc nó đơn giản, không cần suy nghĩ nhiều, liền gật đầu cười hì hì với Hoa:
– Ok! Đi nào!
Hắn nắm tay nó, không chịu buông, tay còn lại cố tình không để Hoa bắt được, hắn cứ đưa tay lên mặt nó, hết véo mũi lại xoa má, hết xoa má lại vò đầu. Nói tóm lại, ý đồ của hắn chỉ là không để cho Hoa nắm tay mình. Nó cũng chẳng để tâm lắm, nhưng người kia thì ngược lại, tức lắm, tức ơi là tức!
~♦~
Đi bộ một lát đã đến được đồng cỏ. Phải nói, cảnh rất đẹp, đồng cỏ xanh ngút ngàn, có vài con bò được cột dây ở gần cái cây cổ thụ lâu năm, to cao kinh khủng. Ở đó, có một đám trẻ con đang chơi trốn tìm với nhau, trông rất vui. Ước gì nó cũng có một tuổi thơ như thế!…
– Ê! Thằng Đăng về kìa tụi bay!!
Một cậu con trai khá đẹp trong đám người đó hét lên, chỉ về phía hắn. Tiếp đó, cả bọn chạy nhanh đến chỗ hắn. Sau màn chào hỏi nhớ nhung sến súa của đám con trai, bọn nó mới để ý đến nó, người đang ra sức cầm cái galaxy chụp choẹt khung cảnh xung quanh. Thằng Quân, có lẽ là người đẹp trai nhất đám, đụng đụng vào tay nó, miệng nói:
– Này bé ơi ~ bé!
Quân gọi hắn bằng cái giọng giễu cợt, cứ như là đang gọi gái lầu xanh… Mặt hắn tối sầm lại, hai tay nắm chặt…
/22
|