Trên đỉnh núi tối đen như mực, gió đêm vù vù thổi lất phất, thổi qua trên núi Tùng Lâm, lá cây sào xạc mà vang lên, giống như dã quỷ đang nức nở nghẹn ngào.
Lạc Lạc giờ khắc này thật may mắn là chính mình bị người ta nhốt trong túi bao tải.
Đứa ngón tay nhỏ bé chọc chọc túi da thô ráp, nàng hé miệng nói thầm: “Tuy rằng lớp này mỏng một chút, nhưng cũng coi như mang đến cho mình chút xíu cảm giác an toàn, bên ngoài đen thùi lùi, không biết liệu có thứ gì bay tới bay lui hay không, cũng may bây giờ mình không thấy gì, nhìn không thấy chính là không có!”
Trước một khắc còn may mắn bên ngoài gió êm sóng lặng, ngay sau đó--------
“Vù vù vù……….A a a a……….”
Từng tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, một lần lại một lần truyền vào trong tai nàng.
Không……Không phải chứ? Xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao nghe thấy người bên ngoài kêu lên thảm thiết mấy tiếng lại không có từ phía sau?
Chẳng lẽ………Thật sự có một con mãnh quỷ đến?!
Lạc lạc nuốt nước miếng một cái, cử động cũng không dám mà cứng ngắt, trong lòng nàng không ngừng kêu A di đà phật.
Ngàn vạn lần đừng phát hiện ra sự tồn tại của một nhân vật nhỏ bé ta đây.
Nhưng mà, sự thật luôn không như ý muốn.
Nàng mới cầu thần khấn phật lần thứ nhất, đột nhiên, nàng cảm thấy túi bao tải của nàng bị vũ khí sắc bén “Vút vút” cắt đi.
“A a a a……..” Nàng nhắm mắt sợ kêu to.
“Câm miệng! Kêu nữa ta liền khiến cho cái đầu cùng cái cổ nhỏ của ngươi đứt ra!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu của nàng.
Nàng nghe tiếng lập tức im miệng, mở nửa con mắt ra xem tình hình.
Không nhìn còn may, vừa nhìn thì giật mình.
Một thanh lợi kiếm phản chiếu hàn quang loang loáng dưới ánh trăng đang dọc theo cổ của nàng, vô cùng có lực uy hiếp!
Nàng thật cẩn thận mà chậm rãi ngước đầu lên, đập vào tầm mắt đầu tiên chính là một thể phách thon dài gầy gò, sau đó……….hướng lên trên---------
Oa! Mang mặt nạ màu bạc, phát nam nhân!
Nguyệt hoa khuynh tả tại bờ vai của hắn, bạch quang mỏng mong vây quanh, khí lạnh thản nhiên tràn ngập, khiến hắn thoạt nhìn giống như tiên như yêu.
Hắn có một nửa khuôn mặt bên dưới rất đẹp, ừ ừ, chỉ là nửa bên dưới, bị che khuất nửa bên dưới không biết hình dạng ra sao? Có thể rất đẹp, có thể xấu vô cùng, chỉ là nhìn một thân phong thái phiêu dật của hắn, tạm thời trước tiên đem hắn xếp vào loại rất đẹp kia.
“Nhìn đủ chưa, xem đủ rồi thì đứng lên cho ta, ta không có thời gian dây dưa với ngươi.” Mỹ nam tóc bạc lại nói chuyện rồi, môi mỏng vén lên hợp lại rất gợi – cảm.
Lạc Lạc cười làm lành: “Đại……..Đại ca ca đừng giết ta, ta lập tức nghe lời đứng dậy, lập tức lập tức……..”
Nàng hai tay giơ lên, sau đó ghé mắt nhìn kiếm bạc trên bả vai hắn, động tác rất cẩn thận mà từ từ đứng lên, trong miệng mơ hồ nói thầm: “Còn tưởng là tới cứu ta, thì ra không phải có chuyện như vậy nha.”
“Bớt nói nhảm, nhanh lên!” Hắn tựa hồ không kiên nhẫn đối với động tác chậm chạp của nàng.
Bị hắn quát một tiếng như vậy, Lạc Lạc rất cố gắng nhịn không để cho mình nổi đóa.
Nàng cũng nhanh nghĩ, vấn đề là kiếm của hắn!
“Vâng……vâng.” Hiện tại không phải lúc, kẻ thức thời cũng là trang tuấn kiệt vậy.
Thân thể nàng vừa mới đứng thẳng, kiếm bạc trên cổ vèo một cái liền rời đi, nàng mới nghĩ vui mừng, thế nhưng hắn lại xốc nàng đứng lên treo ngược trên bả vai, phần phật một cái liền bay vút mà đi nha.
Tuy rằng bị treo ngược vô cùng không thoải mái, nhưng gió đêm gào thét bên tai còn có dưới ánh mắt của đại thụ không ngừng lùi về phía sau, khiến nàng nhịn không được hưng phấn kêu la-------
“Oa! Đây chính là khinh công trong truyền thuyết sao? Thật lợi hại nha, ta cảm giác chính mình giống như đang bay vậy, cảm giác chơi thật vui! Ngân diện đại ca, nhanh chút nữa, nhanh chút nữa, cố lên………”
Nghe được nàng thế nhưng kêu cố lên, mỹ nam tóc bạc xém chút nữa từ trên cây té xuống.
Hắn miễn cưỡng nâng chân khí lên, mới chậm rãi đáp xuống đất.
Đột nhiên dừng lại, Lạc Lạc buồn bực: “A? Sao không bay nữa? Ngươi mệt sao?”
Nghe vậy, mỹ nam tóc bạc khóe miệng co giật một chút, sau đó vung tay một cái liền đem nàng thả trên mặt đất.
Lạc Lạc lảo đảo một bước mới đứng vững.
Mới ổn định được thân thể, kiếm bạc trong tay lại “Vèo” cái kề trên cổ nàng.
“Không cho phép lại kêu quỷ, đi theo ta.” Hắn lạnh nhạt ra lệnh, giọng nói rất cứng nhắc.
Con ngươi Lạc Lạc chuyển hướng sang thanh kiếm chỉ số uy hiếp rất cao, yếu ớt mà rụt đầu: “Ngân diện đại ca không cần phải đề phòng như vậy mà, ta một đứa trẻ thì có thể làm gì.”
Con ngươi đen của mỹ nam tóc bạc liếc nàng một cái, sau đó môi mỏng mấp máy quay mặt, kiếm bạc vẫn như cũ không nhúc nhích chút nào đem nàng đi tới một nơi tối tăm.
Lạc Lạc giờ khắc này thật may mắn là chính mình bị người ta nhốt trong túi bao tải.
Đứa ngón tay nhỏ bé chọc chọc túi da thô ráp, nàng hé miệng nói thầm: “Tuy rằng lớp này mỏng một chút, nhưng cũng coi như mang đến cho mình chút xíu cảm giác an toàn, bên ngoài đen thùi lùi, không biết liệu có thứ gì bay tới bay lui hay không, cũng may bây giờ mình không thấy gì, nhìn không thấy chính là không có!”
Trước một khắc còn may mắn bên ngoài gió êm sóng lặng, ngay sau đó--------
“Vù vù vù……….A a a a……….”
Từng tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên, một lần lại một lần truyền vào trong tai nàng.
Không……Không phải chứ? Xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao nghe thấy người bên ngoài kêu lên thảm thiết mấy tiếng lại không có từ phía sau?
Chẳng lẽ………Thật sự có một con mãnh quỷ đến?!
Lạc lạc nuốt nước miếng một cái, cử động cũng không dám mà cứng ngắt, trong lòng nàng không ngừng kêu A di đà phật.
Ngàn vạn lần đừng phát hiện ra sự tồn tại của một nhân vật nhỏ bé ta đây.
Nhưng mà, sự thật luôn không như ý muốn.
Nàng mới cầu thần khấn phật lần thứ nhất, đột nhiên, nàng cảm thấy túi bao tải của nàng bị vũ khí sắc bén “Vút vút” cắt đi.
“A a a a……..” Nàng nhắm mắt sợ kêu to.
“Câm miệng! Kêu nữa ta liền khiến cho cái đầu cùng cái cổ nhỏ của ngươi đứt ra!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu của nàng.
Nàng nghe tiếng lập tức im miệng, mở nửa con mắt ra xem tình hình.
Không nhìn còn may, vừa nhìn thì giật mình.
Một thanh lợi kiếm phản chiếu hàn quang loang loáng dưới ánh trăng đang dọc theo cổ của nàng, vô cùng có lực uy hiếp!
Nàng thật cẩn thận mà chậm rãi ngước đầu lên, đập vào tầm mắt đầu tiên chính là một thể phách thon dài gầy gò, sau đó……….hướng lên trên---------
Oa! Mang mặt nạ màu bạc, phát nam nhân!
Nguyệt hoa khuynh tả tại bờ vai của hắn, bạch quang mỏng mong vây quanh, khí lạnh thản nhiên tràn ngập, khiến hắn thoạt nhìn giống như tiên như yêu.
Hắn có một nửa khuôn mặt bên dưới rất đẹp, ừ ừ, chỉ là nửa bên dưới, bị che khuất nửa bên dưới không biết hình dạng ra sao? Có thể rất đẹp, có thể xấu vô cùng, chỉ là nhìn một thân phong thái phiêu dật của hắn, tạm thời trước tiên đem hắn xếp vào loại rất đẹp kia.
“Nhìn đủ chưa, xem đủ rồi thì đứng lên cho ta, ta không có thời gian dây dưa với ngươi.” Mỹ nam tóc bạc lại nói chuyện rồi, môi mỏng vén lên hợp lại rất gợi – cảm.
Lạc Lạc cười làm lành: “Đại……..Đại ca ca đừng giết ta, ta lập tức nghe lời đứng dậy, lập tức lập tức……..”
Nàng hai tay giơ lên, sau đó ghé mắt nhìn kiếm bạc trên bả vai hắn, động tác rất cẩn thận mà từ từ đứng lên, trong miệng mơ hồ nói thầm: “Còn tưởng là tới cứu ta, thì ra không phải có chuyện như vậy nha.”
“Bớt nói nhảm, nhanh lên!” Hắn tựa hồ không kiên nhẫn đối với động tác chậm chạp của nàng.
Bị hắn quát một tiếng như vậy, Lạc Lạc rất cố gắng nhịn không để cho mình nổi đóa.
Nàng cũng nhanh nghĩ, vấn đề là kiếm của hắn!
“Vâng……vâng.” Hiện tại không phải lúc, kẻ thức thời cũng là trang tuấn kiệt vậy.
Thân thể nàng vừa mới đứng thẳng, kiếm bạc trên cổ vèo một cái liền rời đi, nàng mới nghĩ vui mừng, thế nhưng hắn lại xốc nàng đứng lên treo ngược trên bả vai, phần phật một cái liền bay vút mà đi nha.
Tuy rằng bị treo ngược vô cùng không thoải mái, nhưng gió đêm gào thét bên tai còn có dưới ánh mắt của đại thụ không ngừng lùi về phía sau, khiến nàng nhịn không được hưng phấn kêu la-------
“Oa! Đây chính là khinh công trong truyền thuyết sao? Thật lợi hại nha, ta cảm giác chính mình giống như đang bay vậy, cảm giác chơi thật vui! Ngân diện đại ca, nhanh chút nữa, nhanh chút nữa, cố lên………”
Nghe được nàng thế nhưng kêu cố lên, mỹ nam tóc bạc xém chút nữa từ trên cây té xuống.
Hắn miễn cưỡng nâng chân khí lên, mới chậm rãi đáp xuống đất.
Đột nhiên dừng lại, Lạc Lạc buồn bực: “A? Sao không bay nữa? Ngươi mệt sao?”
Nghe vậy, mỹ nam tóc bạc khóe miệng co giật một chút, sau đó vung tay một cái liền đem nàng thả trên mặt đất.
Lạc Lạc lảo đảo một bước mới đứng vững.
Mới ổn định được thân thể, kiếm bạc trong tay lại “Vèo” cái kề trên cổ nàng.
“Không cho phép lại kêu quỷ, đi theo ta.” Hắn lạnh nhạt ra lệnh, giọng nói rất cứng nhắc.
Con ngươi Lạc Lạc chuyển hướng sang thanh kiếm chỉ số uy hiếp rất cao, yếu ớt mà rụt đầu: “Ngân diện đại ca không cần phải đề phòng như vậy mà, ta một đứa trẻ thì có thể làm gì.”
Con ngươi đen của mỹ nam tóc bạc liếc nàng một cái, sau đó môi mỏng mấp máy quay mặt, kiếm bạc vẫn như cũ không nhúc nhích chút nào đem nàng đi tới một nơi tối tăm.
/122
|