Thương Nguyệt Vô Triệt đi tới trước cửa Ngự Thư Phòng, giương mắt nhìn, chỉ thấy bên trong không khí có vẻ rất căng thẳng.
Nhìn một chút vẻ mặt phụ hoàng, như đang chần chừ cái gì.
Liếc mắt hướng Thương Nguyệt Lưu Vân, chỉ thấy hắn vẫn như vậy tự tin mười phần, chờ phụ hoàng đáp lại.
Hắn hơi hạ tròng mắt, che giấu đấy mắt âm lãnh, gương mặt tuấn tú thanh nhuận như nước: "Phụ hoàng."
Hoàng thượng ngẩng đầu, nhìn người vừa tới, gương mặt nghiêm nghị lập tức thả lỏng.
"Thập Tam, vào đi."
Thấy Thương Nguyệt Vô Triệt đến, con ngươi yên tĩnh của Thương Nguyệt Lưu Vân thoáng âm lãnh, chân mày âm thầm nhíu chặt.
Đối với ánh mắt đánh giá của Thương Nguyệt Lưu Vân, hắn chỉ là nhàn nhạt liếc qua một cái, nhẹ nhàng gật đầu, ưu nhã cất bước lướt qua hắn.
"Thập Tam, con đến có phải..." Hoàng thượng có chút nghi hoặc hỏi.
"Phụ hoàng, đối với vấn đề của Bắc Man Tộc nhi thần cũng có ý kiến."
Hoàng thượng ánh mắt sáng rực lên, có vẻ rất tích cực: "Thế nào? Con cũng biết chuyện này nữa à, có ý kiến gì, con mau nói ta nghe."
Đối với thái độ sủng ái Thương Nguyệt Vô Triệt rất rõ ràng của Hoàng thượng, Thương Nguyệt Lưu Vân chỉ nhìn ở trong mắt, nhưng ôm hận trong lòng.
Hắn âm thầm siết chặt nắm tay, môi mím thành một đường thẳng, đáy mắt lóe lên hàn quang lạnh lẽo.
Thương Nguyệt Vô Triệt hướng Hoàng thượng cung kính gật đầu, trong lúc đó, bắt được âm khí trong đáy mắt Thương Nguyệt Lưu Vân, nhẹ nhếch môi, không tiếng động cười lạnh.
Thuận thế, hắn nhìn hoàng thượng nói: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy dùng vũ lực để trị bọn Bắc Man Tộc là phương án không toàn vẹn..."
"Sao? Vậy phải thế nào?" Hoàng thượng đối với quan điểm mới này thậm chí có chút không kịp đợi.
Đối với đối sách mới của Thương Nguyệt Vô Triệt, quần thần bên dưới nửa mừng vui, nửa lo lắng.
Vui chính là người bên Tả thừa tướng, lo chính là người bên Thương Nguyệt Lưu Vân.
Giống như cảm thấy trong không khí có điểm khác thường, Thương Nguyệt Vô Triệt không để lại dấu vết liếc Thương Nguyệt Lưu Vân một cái, quả nhiên thấy trên mặt đối phương đã phủ đầy sương lạnh, hắn liền cười nụ cười nắm chắt phần thắng, khiến sắc mặt Thương Nguyệt Lưu Vân càng thêm đanh lại.
Thuận thế, hắn cứng rắn nói tiếp: "Bắc man Tộc vốn chỉ là một bộ lạc nho nhỏ, cho nên đối với dũng khí lấy trứng chọi đá không ngừng xâm phạm nước ta, chung quy chính là...Chó gấp nhảy tường, phụ hoàng có hay không phát hiện, mỗi lần Bắc Man Tộc xâm phạm nước ta đều chờ đến gần mùa đông."
Nói xong, hắn quét mắt nhìn khắp Ngự Thư phòng, mọi người đều nghe nhắc nhở của hắn có chút suy tư, sau đó không khỏi gật đầu.
Giữa các đại thần không nhịn được nổi lên xôn xao ——
"Quả thật là như vậy. . . . . ."
"Thế nhưng cùng với chuyện Bắc Man Tộc xâm phạm nước ta có quan hệ gì?"
Lúc này, Thương Nguyệt Vô Triệt đi vài bước, trên gương mặt thiếu niên tuấn tú từ từ cởi bỏ bộ mặt ngây ngô, liền trở nên cơ trí.
Ánh mắt dao động, đột nhiên tản mát ra khôn khéo làm cho người ta cảm thấy có chút thích ứng không nổi, rồi chân thật cảm thấy khí thế của hắn.
Nhìn vẻ mặt của những người ở đây, Thương Nguyệt Vô Triệt biết mình đã không thể tiếp tục che dấu, giọng nói hơi có vẻ trầm ổn hắn tiếp tục nói ——
"Lý do Bắc Man Tộc luôn đợi đến gần mùa đông mới xâm phạm nước ta, thật ra rất đơn giản, họ sống quanh năm ở cực Bắc rét lạnh, nhất là vào mùa đông, thu hoạch lương thực là điều không tưởng, hơn nữa cũng rất vất vả chống cự qua mùa đông rét lạnh, vì sinh tồn, bọn họ chỉ có thể đánh liều di chuyển về phía nam, mà nước ta lại nằm ở vị trí tốt nhất ở phương Nam, đất rộng của nhiều, thức ăn bốn mùa đầy đủ, những thứ này đều là thứ bọn họ tha thiết ước mơ, cho nên Bắc Man Tộc cũng chỉ cùng đường nên đánh vào biên giới nước ta, bọn họ chỉ là mong có thể an cư lạc nghiệp."
Nghe xong, hoàng thượng bừng tỉnh hiểu ra, khóe miệng mới nâng lên ý muốn khen ngợi, lại đột nhiên lại cảm thấy không được bình thường.
"Đợi chút, Thập Tam, điều con phân tích tất nhiên đúng, nhưng là Bắc Man Tộc vẫn còn đang xâm phạm nước ta a."
Ý tứ chính là vẫn không có biện pháp giải quyết tốt.
Thương Nguyệt Vô Triệt cúi mình: "Phụ hoàng, nhi thần có ý là nếu Bắc Man Tộc chỉ ở mùa đông tìm một nơi an cư, nước ta sao không nhân cơ hội này mở ra cánh cửa hòa bình, cùng Bắc Man Tộc đạt thành hiệp nghị, nước ta mùa đông mở ra biên giới cho người Bắc Man Tộc đến nước ta tránh đông, đến ngày xuân, Bắc Man Tộc lại trở về tộc địa của họ, hơn nữa yêu cầu bọn họ mang ngựa tốt nhất đến báo đáp chúng ta, kể từ đó, không chỉ không phá hư hòa bình, hơn nữa nước ta còn có thể lấy được những con ngựa khỏe nhất ở đó dùng cho kỵ binh của ta."
Mặt rồng của Hoàng thượng cực kỳ vui mừng: "Ha ha ha. . . . . . Không sai, Bắc Man Tộc mặc dù là một bộ lạc không lớn, chỉ là người Bắc Man Tộc thuần dưỡng ra những con ngựa khiến bất kỳ quốc gia nào sờ đến cũng phải hô ngựa tốt, không uổng người ta luôn nói Thương Nguyệt vương triều rộng lượng, Thập Tam, biện pháp tốt, biện pháp tốt a. . . . . ."
Nghe tiếng cười của Hoàng thượng, sắc mặt của Thương Nguyệt Lưu Vân thay đổi liên tục, lại cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể âm thầm cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn Thương Nguyệt Vô Triệt một cái.
Mối thù này. . . . . . Hắn nhất định sẽ hồi báo cho Thương Nguyệt Vô Triệt .
Đối với phẫn hận của Thương Nguyệt Lưu Vân, Thương Nguyệt Vô Triệt chỉ cười nhẹ phe phẩy chiết phiến.
. . . . . .
Đi ra Ngự Thư Phòng, Thương Nguyệt Vô Triệt liền nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ nấp sau bụi hoa.
Con ngươi không khỏi treo lên nụ cười, sãi bước đi tới.
Lạc Lạc ngồi trên băng đá, hai chân đung đung đưa đưa, đối với chuyện hắn đến chỉ là lười nhìn mà vênh vang liếc mắt một cái, tiếp theo sau đó ngắt lấy cánh hoa trong tay.
Thấy nàng bộ dáng không mặn không nhạt, Thương Nguyệt Vô Triệt không hề để tâm ngồi vào bên người nàng.
"Có muốn biết hoàng thượng nghĩ như thế nào về mưu kế của nàng không?"
Lạc Lạc nhướn đuôi lông mày: "Hoàng thượng đương nhiên là mặt rồng cực kỳ vui mừng vỗ đùi trầm trồ khen ngợi a."
"Khẳng định như vậy?" Hắn lộ ra mỉm cười bất đắc dĩ lại dung túng, nhìn trong mắt nàng có hắn, ánh mắt cũng trở nên đầy sủng ái.
Lạc Lạc chưa kịp đáp lại, thì một giọng nói ôn hòa đột ngột chen vào: "Thì ra là hiền thê của Thập Tam đệ hiến kế, thật đúng là phu xướng phụ tùy, không tệ, không tệ."
Nhìn một chút vẻ mặt phụ hoàng, như đang chần chừ cái gì.
Liếc mắt hướng Thương Nguyệt Lưu Vân, chỉ thấy hắn vẫn như vậy tự tin mười phần, chờ phụ hoàng đáp lại.
Hắn hơi hạ tròng mắt, che giấu đấy mắt âm lãnh, gương mặt tuấn tú thanh nhuận như nước: "Phụ hoàng."
Hoàng thượng ngẩng đầu, nhìn người vừa tới, gương mặt nghiêm nghị lập tức thả lỏng.
"Thập Tam, vào đi."
Thấy Thương Nguyệt Vô Triệt đến, con ngươi yên tĩnh của Thương Nguyệt Lưu Vân thoáng âm lãnh, chân mày âm thầm nhíu chặt.
Đối với ánh mắt đánh giá của Thương Nguyệt Lưu Vân, hắn chỉ là nhàn nhạt liếc qua một cái, nhẹ nhàng gật đầu, ưu nhã cất bước lướt qua hắn.
"Thập Tam, con đến có phải..." Hoàng thượng có chút nghi hoặc hỏi.
"Phụ hoàng, đối với vấn đề của Bắc Man Tộc nhi thần cũng có ý kiến."
Hoàng thượng ánh mắt sáng rực lên, có vẻ rất tích cực: "Thế nào? Con cũng biết chuyện này nữa à, có ý kiến gì, con mau nói ta nghe."
Đối với thái độ sủng ái Thương Nguyệt Vô Triệt rất rõ ràng của Hoàng thượng, Thương Nguyệt Lưu Vân chỉ nhìn ở trong mắt, nhưng ôm hận trong lòng.
Hắn âm thầm siết chặt nắm tay, môi mím thành một đường thẳng, đáy mắt lóe lên hàn quang lạnh lẽo.
Thương Nguyệt Vô Triệt hướng Hoàng thượng cung kính gật đầu, trong lúc đó, bắt được âm khí trong đáy mắt Thương Nguyệt Lưu Vân, nhẹ nhếch môi, không tiếng động cười lạnh.
Thuận thế, hắn nhìn hoàng thượng nói: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy dùng vũ lực để trị bọn Bắc Man Tộc là phương án không toàn vẹn..."
"Sao? Vậy phải thế nào?" Hoàng thượng đối với quan điểm mới này thậm chí có chút không kịp đợi.
Đối với đối sách mới của Thương Nguyệt Vô Triệt, quần thần bên dưới nửa mừng vui, nửa lo lắng.
Vui chính là người bên Tả thừa tướng, lo chính là người bên Thương Nguyệt Lưu Vân.
Giống như cảm thấy trong không khí có điểm khác thường, Thương Nguyệt Vô Triệt không để lại dấu vết liếc Thương Nguyệt Lưu Vân một cái, quả nhiên thấy trên mặt đối phương đã phủ đầy sương lạnh, hắn liền cười nụ cười nắm chắt phần thắng, khiến sắc mặt Thương Nguyệt Lưu Vân càng thêm đanh lại.
Thuận thế, hắn cứng rắn nói tiếp: "Bắc man Tộc vốn chỉ là một bộ lạc nho nhỏ, cho nên đối với dũng khí lấy trứng chọi đá không ngừng xâm phạm nước ta, chung quy chính là...Chó gấp nhảy tường, phụ hoàng có hay không phát hiện, mỗi lần Bắc Man Tộc xâm phạm nước ta đều chờ đến gần mùa đông."
Nói xong, hắn quét mắt nhìn khắp Ngự Thư phòng, mọi người đều nghe nhắc nhở của hắn có chút suy tư, sau đó không khỏi gật đầu.
Giữa các đại thần không nhịn được nổi lên xôn xao ——
"Quả thật là như vậy. . . . . ."
"Thế nhưng cùng với chuyện Bắc Man Tộc xâm phạm nước ta có quan hệ gì?"
Lúc này, Thương Nguyệt Vô Triệt đi vài bước, trên gương mặt thiếu niên tuấn tú từ từ cởi bỏ bộ mặt ngây ngô, liền trở nên cơ trí.
Ánh mắt dao động, đột nhiên tản mát ra khôn khéo làm cho người ta cảm thấy có chút thích ứng không nổi, rồi chân thật cảm thấy khí thế của hắn.
Nhìn vẻ mặt của những người ở đây, Thương Nguyệt Vô Triệt biết mình đã không thể tiếp tục che dấu, giọng nói hơi có vẻ trầm ổn hắn tiếp tục nói ——
"Lý do Bắc Man Tộc luôn đợi đến gần mùa đông mới xâm phạm nước ta, thật ra rất đơn giản, họ sống quanh năm ở cực Bắc rét lạnh, nhất là vào mùa đông, thu hoạch lương thực là điều không tưởng, hơn nữa cũng rất vất vả chống cự qua mùa đông rét lạnh, vì sinh tồn, bọn họ chỉ có thể đánh liều di chuyển về phía nam, mà nước ta lại nằm ở vị trí tốt nhất ở phương Nam, đất rộng của nhiều, thức ăn bốn mùa đầy đủ, những thứ này đều là thứ bọn họ tha thiết ước mơ, cho nên Bắc Man Tộc cũng chỉ cùng đường nên đánh vào biên giới nước ta, bọn họ chỉ là mong có thể an cư lạc nghiệp."
Nghe xong, hoàng thượng bừng tỉnh hiểu ra, khóe miệng mới nâng lên ý muốn khen ngợi, lại đột nhiên lại cảm thấy không được bình thường.
"Đợi chút, Thập Tam, điều con phân tích tất nhiên đúng, nhưng là Bắc Man Tộc vẫn còn đang xâm phạm nước ta a."
Ý tứ chính là vẫn không có biện pháp giải quyết tốt.
Thương Nguyệt Vô Triệt cúi mình: "Phụ hoàng, nhi thần có ý là nếu Bắc Man Tộc chỉ ở mùa đông tìm một nơi an cư, nước ta sao không nhân cơ hội này mở ra cánh cửa hòa bình, cùng Bắc Man Tộc đạt thành hiệp nghị, nước ta mùa đông mở ra biên giới cho người Bắc Man Tộc đến nước ta tránh đông, đến ngày xuân, Bắc Man Tộc lại trở về tộc địa của họ, hơn nữa yêu cầu bọn họ mang ngựa tốt nhất đến báo đáp chúng ta, kể từ đó, không chỉ không phá hư hòa bình, hơn nữa nước ta còn có thể lấy được những con ngựa khỏe nhất ở đó dùng cho kỵ binh của ta."
Mặt rồng của Hoàng thượng cực kỳ vui mừng: "Ha ha ha. . . . . . Không sai, Bắc Man Tộc mặc dù là một bộ lạc không lớn, chỉ là người Bắc Man Tộc thuần dưỡng ra những con ngựa khiến bất kỳ quốc gia nào sờ đến cũng phải hô ngựa tốt, không uổng người ta luôn nói Thương Nguyệt vương triều rộng lượng, Thập Tam, biện pháp tốt, biện pháp tốt a. . . . . ."
Nghe tiếng cười của Hoàng thượng, sắc mặt của Thương Nguyệt Lưu Vân thay đổi liên tục, lại cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể âm thầm cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn Thương Nguyệt Vô Triệt một cái.
Mối thù này. . . . . . Hắn nhất định sẽ hồi báo cho Thương Nguyệt Vô Triệt .
Đối với phẫn hận của Thương Nguyệt Lưu Vân, Thương Nguyệt Vô Triệt chỉ cười nhẹ phe phẩy chiết phiến.
. . . . . .
Đi ra Ngự Thư Phòng, Thương Nguyệt Vô Triệt liền nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ nấp sau bụi hoa.
Con ngươi không khỏi treo lên nụ cười, sãi bước đi tới.
Lạc Lạc ngồi trên băng đá, hai chân đung đung đưa đưa, đối với chuyện hắn đến chỉ là lười nhìn mà vênh vang liếc mắt một cái, tiếp theo sau đó ngắt lấy cánh hoa trong tay.
Thấy nàng bộ dáng không mặn không nhạt, Thương Nguyệt Vô Triệt không hề để tâm ngồi vào bên người nàng.
"Có muốn biết hoàng thượng nghĩ như thế nào về mưu kế của nàng không?"
Lạc Lạc nhướn đuôi lông mày: "Hoàng thượng đương nhiên là mặt rồng cực kỳ vui mừng vỗ đùi trầm trồ khen ngợi a."
"Khẳng định như vậy?" Hắn lộ ra mỉm cười bất đắc dĩ lại dung túng, nhìn trong mắt nàng có hắn, ánh mắt cũng trở nên đầy sủng ái.
Lạc Lạc chưa kịp đáp lại, thì một giọng nói ôn hòa đột ngột chen vào: "Thì ra là hiền thê của Thập Tam đệ hiến kế, thật đúng là phu xướng phụ tùy, không tệ, không tệ."
/122
|