Dược Hương Trùng Sinh

Chương 215 - Hiểu Chuyện

/260


Chuyện này thật đúng là vừa gặp hòa thượng lại rước lấy phiền toái, Cố Thập Bát Nương không khỏi cười khổ

“Tam nãi nãi, chuyện này người phải đi hỏi Nhiên đại sư…” Nàng cười nói: “Lại nói, cũng không chỉ có ta và Cố Ngư mà còn có mẫu thân của ta…”

“Ngươi là cô nương chưa chồng, muốn mời tất nhiên phải mời mẫu thân ngươi…” Hoàng Thế Anh lạnh nhạt nói: “Thập Bát Nương, ngươi không cần phải nói, ai cũng biết thuật xem bói của Liễu Nhiên đại sư cho đến bây giờ cũng chưa hề sai… Nếu ông mời hai người các ngươi cùng đi, tất nhiên là có đạo lý…”

Đối với người Kiến Khang mà nói, Liễu Nhiên đại sư tồn tại như một vị thần, Cố Thập Bát Nương chỉ cười cũng không nói gì.

“Nếu nói chính xác, hôm nay ta muốn mời ngươi đi cũng là do đại sư chỉ điểm.” Hoàng Thế Anh nhìn nàng nói.

Lão hòa thượng này làm Cố Thập Bát Nương chấn động, nói cách khác, ý tứ của những lời này nghĩa là ngay từ đầu Liễu Nhiên đại sư đã đoán trước được lần này Cố gia gặp khó khăn.

Thấy nàng nhìn sang, Hoàng Thế Anh gật đầu xác nhận suy đoán của Cố Thập Bát Nương.

“Từ hai năm trước, ta may mắn được Liễu Nhiên đại sư xem bói cho một lần…” Bà cười nhạt nói: “Ta là người góa bụa, đối với số mệnh đã không có tâm cầu hỏi nên thuận miệng hỏi chuyện Cố gia, Liễu Nhiên đại sư nói với ta Cố gia sẽ có đại kiếp, đại kiếp lật đổ số mệnh, bao phủ căn cơ, khí thế hung hãn không gì ngăn trở…”

Nghe bà nói đến chỗ này, Cố Thập Bát Nương không nhịn được mỉm cười ngắt lời: “Nếu định mệnh đã như thế, không phải nhất định đại sư muốn khuyên Tam nãi nãi buông xuống chấp niệm, thuận theo tự nhiên sao…?”

Hoàng Thế Anh thâm ý nhìn nàng, gật đầu một cái.

“Nhưng mà…” Bà nói tiếp: “Nhìn thấy ta dốc lòng lễ phật, Liễu Nhiên đại sư đã chỉ điểm một câu…”

“Sao?” Cố Thập Bát Nương cười tự giễu: “Thì ra là Phật pháp cũng không phải là chúng sinh bình đẳng…”

Giống như nàng thế này, kiếp trước không có tiền cung phụng hương khói, kiếp này nghịch mệnh sống lại nên không nhận được chỉ điểm.

“Đại sư nói…” Hoàng Thế Anh cũng không để ý đến lời giễu cợt của nàng, nhìn nàng nói: “Lúc gặp khó khăn, nếu như cả nhà Cố Tương còn bình an ở đây, sẽ có cơ hội phá giải.”

Nếu như lúc này… Cả nhà còn bình an, Cố Thập Bát Nương bẻ gãy một nhánh trúc đang cầm trên tay.

Chết trong dự đoán của phật mà sống cũng trong dự liệu, sống chết, vui buồn, trong mắt con quái vật khổng lồ mang tên số mệnh cũng chỉ là con chó hay rơm rạ mà thôi.

Cố Thập Bát Nương nhịn không được ngẩng đầu cười lớn.

Hoàng Thế Anh cũng không lên tiếng, lặng lẽ đợi nàng cười xong, mới chậm rãi nói tiếp: “Đối với việc lần này Cố gia gặp nạn, Ngư nhi chẳng quan tâm, từ chối qua loa, thờ ơ lạnh nhạt…”

Trong lòng Cố Thập Bát Nương cười lạnh, đâu chỉ như thế, chỉ sợ tất cả chính là bút tích của hắn.

“Nó tuyệt đối sẽ không nghe lời ta nói bởi vì nó khác chúng ta, mà ngươi… Các ngươi giống nhau, có lẽ ngươi có thể thuyết phục được nó, để lần này nó không thờ ơ lạnh nhạt nữa, với năng lực của nó có thể sẽ thuyết phục được quan phủ tạm thời không nhắc đến bạc nữa, cũng có thể giúp đỡ tìm số hàng kia…” Hoàng Thế Anh nói xong cũng cười khổ: “Hoặc có thể, nó đã tìm thấy số hàng kia rồi…”

Một trân trầm mặc, chỉ có gió thổi những lá trúc khô bay xào xạc.

“Vạn vật có sinh có tử, trăng có khi tròn khi khuyết, chưa từng có gia tộc nào mãi hưng thịnh mà không suy tàn.” Hoàng Thế Anh nói tiếp.

Nghe những lời này, Cố Thập Bát Nương cảm thấy ngoài ý muốn.

“Vậy thì cứ như Phật dạy, thuận theo tự nhiên thôi.” Nàng cười nói.

“Nhưng mà lúc này không thể suy tàn, hay là nói, không thể suy tàn như vậy được.” Hoàng Thế Anh nói, nhìn Cố Thập Bát Nương: “Thập Bát Nương, ta hiểu các ngươi hận gia tộc bất công, hận bị xem thường vũ nhục, nhưng người sống trên đời, vốn dĩ cũng không thể làm mọi chuyện tùy ý, vạn sự như ý. Chỉ cần là chỗ có người sinh sống thì sẽ có xung đột, có giá cả cao thấp khác nhau, có người lõi đời, một ngày như thế, một nhà cũng như thế. Thập Bát Nương ngay cả trong giới dược này, chẳng lẽ ngươi chưa từng nhận được những lời nói xem thường, sự khinh thường và ganh ghét hay sao?

Cố Thập Bát Nương im lặng, đâu chỉ như thế, còn có người vui vẻ tính kế để loại bỏ.

“Thập Bát Nương, Cố gia vốn là nhà nghèo khó do mưa thuân gió hòa, tích lũy ba đời mới có được, đến đời thứ tư mới có một người đọc sách vì vậy giúp đỡ lẫn nhau, cùng chung vinh nhục (vinh quang và nhục nhã), gia thế của chúng ta như thế này không giống những thế gia vương hầu kia, những người đó thừa kế tước vị, được đúc bằng sắt bằng đồng, mà Cố gia chúng ta không dám đảm bảo cả đời đều sóng êm gió lặng, mưa thuận gió hòa, cũng không thể đảm bảo một đời có thể gia nhập vào chốn quan trường. Xa không nói, nhìn thúc bá phụ ngươi, hắn ngồi lên địa vị cao như thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn gắn kết với toàn tộc Cố gia ở Kiến Khang. Trong triều đình hắn bảo hộ chúng ta thuận buồm xuôi gió, mà gia tộc Cố thị cũng tân lực giúp đỡ vật chất tiền tài, trên dưới giúp hắn đưa hối lộ để đạt được vinh hoa phú quý…” Hoàng Thế Anh chậm rãi nói, vẻ mặt nghiêm túc.

Cố Thập Bát Nương lần đầu nghe những lời này, đây cũng là lần đầu có người nói với nàng những lời này. Nói như vậy, ngay cả là một nhà thân thiết nhất, chắc chắn hàng năm Cố gia cũng tặng không ít lễ vật cho Cố Thận An.

“Nói đơn giản, chuyện này cũng giống như đạo lý khi trồng trọt. Gia tộc chính là đất đại mà ngươi, ta, thúc bá phụ của ngươi, Cố Ngư, Cố Hải đều là hoa màu sinh trưởng trong mảnh đất đó. Mặc kệ trời sinh là hạt giống tốt hay không tốt vẫn phải cần đất cung cấp nuôi dưỡng, mặc kệ là lương thực hay là cây cỏ cũng không thoát khỏi tình huống này, nhưng chỉ trồng thì không ra lương thực tốt. Tất nhiên đất cũng bị người đời xem thường, mà khi ruộng đất thay đổi cằn cỗi, dù có giống tốt cũng không trồng ra lương thực tốt…” Hoàng Thế Anh nói tiếp: “Ta thấy trong thế hệ này, Cố gia khó có được mùa màng tốt, thông tuệ như Cố Ngư, vững vàng như Cố Hải, Thập Bát Nương, ngươi nhẫn tâm nhìn thấy họ vì vậy mà khô héo sao?....”

“Trước kia, khi không có mảnh đất này, chúng ta sống cũng rất tốt…” Cố Thập Bát Nương lạnh nhạt nói.

“Trước kia là trước kia nhưng sau này cũng không nhất định.” Hoàng Thế Anh nói: “Thứ nhất thúc bá phụ của ngươi không phải là bình an trong sạch rút lui mà là mạo phạm thiên nhan, không thể không lui, chuyện này làm toàn tộc Cố gia có ấn tượng không tốt trong triều đình. Thứ hai, lần này gia tộc thất bại là vì không có bạc trả nợ, bị luận tội lừa gạt, tịch biên gia sản để trị tội, làm trái ý vua tội bất trung, lừa gạt dân chúng tội bất nghĩa. Con cháu gia tộc bất trung bất nghĩa như thế, làm sao được yên tâm giao trọng trách? Làm sao có thể an lòng dân?”

Cố Thập Bát Nương nhìn nàng không nói.

Hoàng Thế Anh thu hồi ánh mắt, xoay người chậm rãi rời đi.

“Thập Bát Nương, tổ tiên của Hoàng Thế Anh ta nhiều đời làm quan, đã từng quyền khuynh một thời, thế nhưng như thế thì sao? Một khi thất bại không bằng heo chó, đây chính là nguyên nhân vì sao mặc kệ chúng ta có người ra ngoài làm quan to bao nhiêu, trong mắt những thế gia hoàng tộc kia vẫn thủy chung xem thường, cũng bởi vì phú quý như nước chảy, căn cơ của chúng ta không ổn định, hôm nay giễu võ dương oai, ngày mai cũng bị rớt đài. Thập Bát Nương, thế gian sinh tồn là chuyện khó khăn, tộc vong thế bại, lúc này ngoảnh mặt làm ngơ thì có lợi ích gì?”

Nhìn Hoàng Thế Anh đi xa, Cố Thập Bát Nương vẫn đứng yên không nhúc nhích, xoay người, ngước nhìn cây trúc khô héo, yên lặng trầm tư.

Không biết qua bao lâu, Linh Bảo bước nhanh đến.

“Bọn họ đi rồi?” Cố Thập Bát Nương hỏi.

“Vâng.” Linh Bảo đáp.

“Vậy thì chuẩn bị xe.” Cố Thập Bát Nương xoay người nói.

“Tiểu thư, cũng sắp đến năm mới, người muốn đi đâu?” Linh Bảo kinh ngạc vội hỏi.

“Người ta nói cảnh xuân Dương Châu rất đẹp, thật ra thì cảnh tuyết ở Dương Châu cũng không tầm thường. Linh Bảo, chúng ta phải đi Dương Châu thưởng tuyết.” Cố Thập Bát Nương cười nói, lướt qua người Linh Bảo, đi đến đại sảnh, yên tĩnh chờ đợi Tào thị tiễn khách trở về.

Từ trước đến này đều là nàng dùng miệng lưỡi thuyết phục người khác, lần này, nàng thừa nhận, đã bị vị trưởng bối không giao tiếp nhiều này thuyết phục.

Cố gia không thể bại, ít nhất không thể bại như vậy, bại như vậy chính là ngọc nát đá tan. Cả nhà bọn họ khó khăn lắm mới thoát khỏi vũng bùn, không thể lại bị kéo trở lại, không thể trở lại tình cảnh ai cũng có thể đạp một cước, không thể để khát vọng một đời của ca ca cuối cùng lại không có lối đi. Hoàng Thế Anh nói đúng, ruộng có cỏ cũng có lương, thế thái nhân tình là chuyện không thể tránh được. Như vậy thay vì oán hận người khác lạnh nhạt kỳ thị còn không bằng ra sức biến cỏ thành lương thực.

Còn có, khó khăn lắm lão hòa thượng kia mới coi trọng nàng, vậy thì cứ đi thử một chút. Dù sao, thành cũng tốt mà bại cũng tốt, đối với Cố Thập Bát Nương nàng mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.

Sáng sớm ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa có bốn năm gia định hộ tống, vào lúc tinh mơ của mùa đông, sương mù phủ lối, chầm chậm đi đến cửa thành.

Nhưng cửa thành đã chen chúc người.

“Làm sao lại có nhiều người như vậy?” Cố Thập Bát Nương không khỏi vén rèm lên nhìn, thấy một đám người mặc khôi giáp đi qua đi lại, rõ ràng là quân sĩ.

“Tiểu thư…” Người gia đinh đi hỏi thăm trở lại: “Là cấm quân ra khỏi thành, xin tiểu thư tránh ra trước.”

Qua chuyện Cố Thận An, Cố Thập Bát Nương cũng hiểu một chút tình huống nguy cấp ở biên giới phía bắc, chắc là điều động đại quân.

“Đươc.” Nàng gật đầu.

Phu xe quay đầu giữa phố chợ, một đội quân sĩ chạy nhanh đến, quân sĩ cầm đầu thấy có người chặn giữa đường lại, lập tức lớn tiếng xua đuổi.

Phu xe sợ hãi hốt hoảng lại càng luống cuống tay chân.

“Đừng quay đầu, đi về phía trước, đi đến mái hiên bên kia.” Cố Thập Bát Nương vén rèm lên nói.

Phu xe vội vã làm theo, nhường đường lại.

Quân sĩ đi qua theo thứ tự nhưng có một người dừng ngựa lại.

“Sớm như vậy, định đi đâu?” Có người hỏi.

Cố Thập Bát Nương ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm An Lâm mặc một thân khôi giáp thay cho thường phục, khoác lên quân trang càng làm hắn lộ ra thần thái uy nghiêm, sự từng trải và kinh nghiệm trong quân đội càng thể hiện rõ.

Nói như vậy, bệnh của hắn đã chính thức tuyên bố chữa khỏi, đây là lại muốn bước lên con đường đọ sức cầu công danh.

So với đời trước thì sớm hơn một năm.

“Chúc mừng.” Nàng gật đầu nói.

Thẩm An Lâm có chút ngoài ý muốn, quan sát nàng mấy lần: “Ha, những lời này thật là hiếm thấy…”

Cố Thập Bát Nương cười cười, nhìn áo giáp của hắn: “Vậy thì nói thêm câu nữa có ích hơn.” Ánh mắt của nàng lại trở về trên mặt hắn: “Chúc kỳ khai đắc thắng, đạt thành ước nguyện.”

“Ta không thể không nghĩ rằng vì chúng ta không có quan hệ gì nên tâm tình của ngươi rất tốt…” Thẩm An Lâm cười ha ha nhưng lại cố cau mày: “Cuối cùng ta nên vui mừng hay là nên thất vọng đây?”

Cố Thập Bát Nương cười nhạt cũng không nói thêm gì nữa.

“Vậy cũng chúc Cố Nương Tử đạt thành tâm nguyện.” Thẩm An Lâm nói, nhìn nàng một lần nữa rồi thúc vào bụng ngựa rời đi.

“Ừ, cùng chúc chúng ta kỳ khai đắc thắng, đạt thành ước nguyện.” Cố Thập Bát Nương thả màn xe xuống, hít sâu một hơi, tự nhủ.

Quân sĩ tập hợp rất nhanh, mạnh mẽ rời đi, sau lưng bọn họ, xe ngựa của Cố Thập Bát Nương cũng ra khỏi thành đi về một hướng khác.

/260

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status