Một kích của cường giả có thể làm cả một gia tộc cường thịnh xuống dốc, hình tượng cường giả vi tôn đã hoàn toàn được thể hiện ở mức độ lớn nhất.
- Oanh!
Hào quang trên Kiếm Thần Lệnh càng ngày càng thịnh, sau khi kiếm trủng Kiếm Thần hoàn toàn hiện rõ bên ngoài, trên Kiếm Thần Lệnh tuôn ra từng đoàn quang mang bao phủ lên những người đang cầm Kiếm Thần Lệnh trong tay.
Quang mang có lớn có nhỏ, Kiệt Sâm chỉ có một mình nên quang mang không lớn, mà có những thế lực đông người thì quang mang lớn hơn một chút, nhưng cũng chỉ có thể bao trùm hai ba người quanh thân người cầm lệnh bài, mười tám đạo quang mang chậm rãi biến mất, những người đứng trong quang mang cũng hoàn toàn biến mất bên ngoài kiếm trủng.
- Oanh!
Ngay khi đoàn người vừa mới biến mất, xa xa đột nhiên có một cỗ khí tức vô cùng cường đại truyền tới.
Cỗ khí tức kia vô cùng mạnh mẽ, xa xa truyền đến, ở nơi này còn nhiều cường giả của các thế lực lưu lại, cả đám người phảng phất như có cảm giác bị ngọn núi lớn đặt vào trong lòng mình, cỗ khí tức vô cùng trầm trọng, làm những hạ vị linh thần cùng trung vị linh thần có mặt đều không cách nào kiên trì trùng trùng điệp điệp ngã nhào trên mặt đất, miệng phun máu tươi, ngay cả thượng vị linh thần cũng quỳ một chân trên đất, sắc mặt tái nhợt.
Loại khí thế kia thật là đáng sợ, dù là trên người Nguyệt Huy thiên thần đỉnh phong như Bác Tháp Mỗ Tư bọn họ cũng chưa cảm nhận được qua.
- Oanh long!
Thanh âm oanh minh cực lớn xa xa truyền đến, tất cả mọi người kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía chân trời một đạo thổ hoàng sắc lưu quang xẹt tới nhanh như thiểm điện, hư không bạo động, thổ nguyên tố lực lượng trong không gian không ngừng sôi trào.
Bên trong thổ hoàng sắc lưu quang một đạo nhân ảnh đang hướng bên này lướt tới nhanh như thiểm điện, khí thế làm người sợ hãi.
- Chậm một chút cho ta!
Nhìn thấy đoàn người bao bọc trong quang mang dần dần biến mất, trong miệng thân ảnh kia phát ra tiếng hét lớn, tiếng quát như sấm ù ù rung động, cuồng phong giận dữ gào rít, những người có mặt tại kiếm trủng không còn kiên trì nổi đều té ngã xuống, một gốc đại thụ nằm ngay gần đó bị tiếng hét phẫn nộ kia công kích ầm ầm bạo liệt.
Thổ hoàng sắc lưu quang biến mất, đó là một lão giả sắc mặt cằn cỗi, lưng đeo một thanh trường đao, đôi mắt thâm thúy, khí tức đáng sợ chảy xuôi ngoài thân của hắn làm mọi người có mặt không hề có chút chống cự trong lòng.
- Đáng hận, lão phu đã tới chậm!
Lão giả nhìn quét chung quanh, trong mắt hiện lên tia lửa giận.
- Oanh!
Thân hình của hắn đột nhiên tiến về phía trước, muốn đi vào bên trong kiếm trủng, nhưng màn hào quang nhu hòa bao bọc bên ngoài thoáng chốc lại chắn hắn bật ra, mặc cho hắn cố gắng thế nào cũng không cách đi tới.
- Đã như vậy…
- Choang!
Trường đao sau lưng lão giả bỗng nhiên ra khỏi vỏ, đại đao cao bằng cả thân người run run trong hư không, tinh mang trong mắt hắn tăng vọt, một thanh thổ hoàng sắc đao ảnh cao hơn mười trượng xuất hiện trong hư không, khí tức đáng sợ tràn ngập, quanh lưỡi đao xuất hiện từng tia vết nứt không gian nho nhỏ.
- Mở cho ta!
Tiếng rống lôi đình giận dữ vang vọng thiên địa, lão giả cầm trường đao trong tay hướng màn hào quang bao bọc bên ngoài kiếm trủng hung hăng một đao bổ tới.
- Oanh!
Trường đao đi tới, trời long đất lở, từng ngọn núi gần bên như muốn bị chém vỡ, đao ảnh cực lớn chém lên màn hào quang, toàn bộ màn hào quang đều lay động kịch liệt.
Ông ông ông ông…
Hào quang run rẩy kịch liệt, đột nhiên từ bên trong kiếm trủng vô số kiếm ảnh xuất hiện, dung hợp lẫn nhau, tạo thành một hư ảnh cự kiếm, kiếm ý hàng lâm hướng lão giả hung hăng chém tới.
- Hưu…
Kiếm ảnh phá không, hư ảnh cự kiếm chém thẳng lên trên trường đao, trường đao ầm ầm nghiền nát, kiếm ảnh thế đi không giảm lại lần nữa hướng lão giả đánh úp lại.
- Cút!
Lão giả nổi giận gầm lên một tiếng, trường đao trong tay liên tục run lên, liên tiếp bổ ra hơn trăm đao.
Oanh long…
Thanh âm oanh minh vang vọng thiên không, kiếm ảnh ầm ầm giáng xuống, đánh tan đao mang lão giả chém tới, bức lui lão giả rời khỏi phạm vi kiếm trủng, sau đó kiếm ảnh ẩn vào bên trong kiếm trủng, biến mất không thấy gì nữa.
- Phốc xuy…
Trong hư không lão giả chợt thối lui ra sau, trong miệng phun ra ngụm máu tươi, tay nắm trường đao thậm chí run rẩy lên.
- Viễn cổ Kiếm Thần quả nhiên lợi hại, hừ, lão phu ở nơi này chờ xem ai có thể ở dưới tay lão phu lấy được bảo vật của Kiếm Thần mang đi!
Lão giả hừ lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên biến mất trong hư không.
Thân ảnh lão giả biến mất, toàn bộ áp lực đè ép trên thân mọi người đang có mặt nơi kiếm trủng cũng đã biến mất không còn chút dấu vết.
- Thật đáng sợ, vừa rồi là nhân vật nào vậy?
- Khí thế như vậy, lực lượng như thế, không phải là Nhật Diệu thiên thần đi?
- Phải, là Nhật Diệu thiên thần, loại lực lượng xé rách hư không như vậy cường giả cấp bậc Nguyệt Huy thiên thần không khả năng làm được.
- Là Nhật Diệu thiên thần!
Giờ phút này trong nội tâm mọi người đều hiện lên tia kinh hãi, thân thể không tự chủ được run rẩy lên.
Tại Thiên Thần Giới, nhân vật cấp bậc thiên thần đã được xem như người thượng đẳng, một Tinh Diệu thiên thần có thể đảm nhiệm chức thành chủ trong một thành trì của người bình thường, mà cường giả cấp bậc Nguyệt Huy thiên thần bình thường là đại lão của vài chục tòa thành trì trong một địa vực, về phần Nhật Diệu thiên thần, đây là nhân vật xem như chân chính đỉnh phong, vô luận đi tới nơi nào đều là đầu sỏ, toàn bộ Man Hoang Cổ Địa số lượng Nhật Diệu thiên thần cũng không nhiều, không vượt qua hơn vạn người.
Hơn vạn, nghe qua có vẻ như rất nhiều, nhưng phải biết rằng địa vực Thiên Thần Giới quá bao la, diện tích đạt tới vô số trăm triệu ức dặm, nhân khẩu nhiều vô kể, căn bản không cách nào tính toán, chỉ tính ở Man Hoang Cổ Địa đã có mấy trăm ức nhân khẩu, mà trong đó Nhật Diệu thiên thần còn chưa tới một vạn, có thể nói là tồn tại ít ỏi như lông phượng sừng lân.
- Lão giả kia cũng vì kiếm trủng mà đến, nếu như vậy đại nhân bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm rồi…
Rất ít người tiến vào kiếm trủng Kiếm Thần, đại đa số thế lực đều có cường giả trấn thủ bên ngoài, chứng kiến thực lực khủng bố của lão giả kia, trong nội tâm bọn họ đều không nhịn được lo lắng.
Nhưng địa vực của Man Hoang Cổ Địa thật quá lớn, cho dù bọn hắn muốn hướng tổng bộ cầu viện nhưng tổng bộ cũng không kịp điều động cao thủ chạy tới cứu viện, bởi vậy trong lòng bọn họ chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mà thôi.
- Ông!
Ngay thời điểm ở bên ngoài đang có vô số người kinh hồn táng đảm, nhóm người tiến vào bên trong kiếm trủng hoàn toàn không hay biết một màn đã phát sinh bên ngoài.
Bên trong quang tráo bao phủ, Kiệt Sâm cảm giác được có một cỗ lực lượng cường đại bao trùm lấy mình, đợi tới khi hắn kịp phản ứng thì bản thân đã xuất hiện trên một mảnh đất bằng trống trải.
Đây là một mảnh đất vô cùng rộng lớn, gần năm mươi cường giả tiến vào kiếm trủng đều xuất hiện tại đây, mà ở ngay trước mặt mọi người là một thông đạo thật dài, tối đen sâu thẳm, cũng không biết thông hướng nơi nào.
- Oanh!
Hào quang trên Kiếm Thần Lệnh càng ngày càng thịnh, sau khi kiếm trủng Kiếm Thần hoàn toàn hiện rõ bên ngoài, trên Kiếm Thần Lệnh tuôn ra từng đoàn quang mang bao phủ lên những người đang cầm Kiếm Thần Lệnh trong tay.
Quang mang có lớn có nhỏ, Kiệt Sâm chỉ có một mình nên quang mang không lớn, mà có những thế lực đông người thì quang mang lớn hơn một chút, nhưng cũng chỉ có thể bao trùm hai ba người quanh thân người cầm lệnh bài, mười tám đạo quang mang chậm rãi biến mất, những người đứng trong quang mang cũng hoàn toàn biến mất bên ngoài kiếm trủng.
- Oanh!
Ngay khi đoàn người vừa mới biến mất, xa xa đột nhiên có một cỗ khí tức vô cùng cường đại truyền tới.
Cỗ khí tức kia vô cùng mạnh mẽ, xa xa truyền đến, ở nơi này còn nhiều cường giả của các thế lực lưu lại, cả đám người phảng phất như có cảm giác bị ngọn núi lớn đặt vào trong lòng mình, cỗ khí tức vô cùng trầm trọng, làm những hạ vị linh thần cùng trung vị linh thần có mặt đều không cách nào kiên trì trùng trùng điệp điệp ngã nhào trên mặt đất, miệng phun máu tươi, ngay cả thượng vị linh thần cũng quỳ một chân trên đất, sắc mặt tái nhợt.
Loại khí thế kia thật là đáng sợ, dù là trên người Nguyệt Huy thiên thần đỉnh phong như Bác Tháp Mỗ Tư bọn họ cũng chưa cảm nhận được qua.
- Oanh long!
Thanh âm oanh minh cực lớn xa xa truyền đến, tất cả mọi người kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía chân trời một đạo thổ hoàng sắc lưu quang xẹt tới nhanh như thiểm điện, hư không bạo động, thổ nguyên tố lực lượng trong không gian không ngừng sôi trào.
Bên trong thổ hoàng sắc lưu quang một đạo nhân ảnh đang hướng bên này lướt tới nhanh như thiểm điện, khí thế làm người sợ hãi.
- Chậm một chút cho ta!
Nhìn thấy đoàn người bao bọc trong quang mang dần dần biến mất, trong miệng thân ảnh kia phát ra tiếng hét lớn, tiếng quát như sấm ù ù rung động, cuồng phong giận dữ gào rít, những người có mặt tại kiếm trủng không còn kiên trì nổi đều té ngã xuống, một gốc đại thụ nằm ngay gần đó bị tiếng hét phẫn nộ kia công kích ầm ầm bạo liệt.
Thổ hoàng sắc lưu quang biến mất, đó là một lão giả sắc mặt cằn cỗi, lưng đeo một thanh trường đao, đôi mắt thâm thúy, khí tức đáng sợ chảy xuôi ngoài thân của hắn làm mọi người có mặt không hề có chút chống cự trong lòng.
- Đáng hận, lão phu đã tới chậm!
Lão giả nhìn quét chung quanh, trong mắt hiện lên tia lửa giận.
- Oanh!
Thân hình của hắn đột nhiên tiến về phía trước, muốn đi vào bên trong kiếm trủng, nhưng màn hào quang nhu hòa bao bọc bên ngoài thoáng chốc lại chắn hắn bật ra, mặc cho hắn cố gắng thế nào cũng không cách đi tới.
- Đã như vậy…
- Choang!
Trường đao sau lưng lão giả bỗng nhiên ra khỏi vỏ, đại đao cao bằng cả thân người run run trong hư không, tinh mang trong mắt hắn tăng vọt, một thanh thổ hoàng sắc đao ảnh cao hơn mười trượng xuất hiện trong hư không, khí tức đáng sợ tràn ngập, quanh lưỡi đao xuất hiện từng tia vết nứt không gian nho nhỏ.
- Mở cho ta!
Tiếng rống lôi đình giận dữ vang vọng thiên địa, lão giả cầm trường đao trong tay hướng màn hào quang bao bọc bên ngoài kiếm trủng hung hăng một đao bổ tới.
- Oanh!
Trường đao đi tới, trời long đất lở, từng ngọn núi gần bên như muốn bị chém vỡ, đao ảnh cực lớn chém lên màn hào quang, toàn bộ màn hào quang đều lay động kịch liệt.
Ông ông ông ông…
Hào quang run rẩy kịch liệt, đột nhiên từ bên trong kiếm trủng vô số kiếm ảnh xuất hiện, dung hợp lẫn nhau, tạo thành một hư ảnh cự kiếm, kiếm ý hàng lâm hướng lão giả hung hăng chém tới.
- Hưu…
Kiếm ảnh phá không, hư ảnh cự kiếm chém thẳng lên trên trường đao, trường đao ầm ầm nghiền nát, kiếm ảnh thế đi không giảm lại lần nữa hướng lão giả đánh úp lại.
- Cút!
Lão giả nổi giận gầm lên một tiếng, trường đao trong tay liên tục run lên, liên tiếp bổ ra hơn trăm đao.
Oanh long…
Thanh âm oanh minh vang vọng thiên không, kiếm ảnh ầm ầm giáng xuống, đánh tan đao mang lão giả chém tới, bức lui lão giả rời khỏi phạm vi kiếm trủng, sau đó kiếm ảnh ẩn vào bên trong kiếm trủng, biến mất không thấy gì nữa.
- Phốc xuy…
Trong hư không lão giả chợt thối lui ra sau, trong miệng phun ra ngụm máu tươi, tay nắm trường đao thậm chí run rẩy lên.
- Viễn cổ Kiếm Thần quả nhiên lợi hại, hừ, lão phu ở nơi này chờ xem ai có thể ở dưới tay lão phu lấy được bảo vật của Kiếm Thần mang đi!
Lão giả hừ lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên biến mất trong hư không.
Thân ảnh lão giả biến mất, toàn bộ áp lực đè ép trên thân mọi người đang có mặt nơi kiếm trủng cũng đã biến mất không còn chút dấu vết.
- Thật đáng sợ, vừa rồi là nhân vật nào vậy?
- Khí thế như vậy, lực lượng như thế, không phải là Nhật Diệu thiên thần đi?
- Phải, là Nhật Diệu thiên thần, loại lực lượng xé rách hư không như vậy cường giả cấp bậc Nguyệt Huy thiên thần không khả năng làm được.
- Là Nhật Diệu thiên thần!
Giờ phút này trong nội tâm mọi người đều hiện lên tia kinh hãi, thân thể không tự chủ được run rẩy lên.
Tại Thiên Thần Giới, nhân vật cấp bậc thiên thần đã được xem như người thượng đẳng, một Tinh Diệu thiên thần có thể đảm nhiệm chức thành chủ trong một thành trì của người bình thường, mà cường giả cấp bậc Nguyệt Huy thiên thần bình thường là đại lão của vài chục tòa thành trì trong một địa vực, về phần Nhật Diệu thiên thần, đây là nhân vật xem như chân chính đỉnh phong, vô luận đi tới nơi nào đều là đầu sỏ, toàn bộ Man Hoang Cổ Địa số lượng Nhật Diệu thiên thần cũng không nhiều, không vượt qua hơn vạn người.
Hơn vạn, nghe qua có vẻ như rất nhiều, nhưng phải biết rằng địa vực Thiên Thần Giới quá bao la, diện tích đạt tới vô số trăm triệu ức dặm, nhân khẩu nhiều vô kể, căn bản không cách nào tính toán, chỉ tính ở Man Hoang Cổ Địa đã có mấy trăm ức nhân khẩu, mà trong đó Nhật Diệu thiên thần còn chưa tới một vạn, có thể nói là tồn tại ít ỏi như lông phượng sừng lân.
- Lão giả kia cũng vì kiếm trủng mà đến, nếu như vậy đại nhân bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm rồi…
Rất ít người tiến vào kiếm trủng Kiếm Thần, đại đa số thế lực đều có cường giả trấn thủ bên ngoài, chứng kiến thực lực khủng bố của lão giả kia, trong nội tâm bọn họ đều không nhịn được lo lắng.
Nhưng địa vực của Man Hoang Cổ Địa thật quá lớn, cho dù bọn hắn muốn hướng tổng bộ cầu viện nhưng tổng bộ cũng không kịp điều động cao thủ chạy tới cứu viện, bởi vậy trong lòng bọn họ chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mà thôi.
- Ông!
Ngay thời điểm ở bên ngoài đang có vô số người kinh hồn táng đảm, nhóm người tiến vào bên trong kiếm trủng hoàn toàn không hay biết một màn đã phát sinh bên ngoài.
Bên trong quang tráo bao phủ, Kiệt Sâm cảm giác được có một cỗ lực lượng cường đại bao trùm lấy mình, đợi tới khi hắn kịp phản ứng thì bản thân đã xuất hiện trên một mảnh đất bằng trống trải.
Đây là một mảnh đất vô cùng rộng lớn, gần năm mươi cường giả tiến vào kiếm trủng đều xuất hiện tại đây, mà ở ngay trước mặt mọi người là một thông đạo thật dài, tối đen sâu thẳm, cũng không biết thông hướng nơi nào.
/1885
|