Dược Thủ Hồi Xuân

Chương 61 - Tranh Thủ

/97


Edit bywindinguyen

Ninh Tiêm La sợ hết hồn, liền vội vàng lắc đầu nói: “Ngũ tỷ tỷ ngươi điên rồi? Lão tổ tông mới sẽ không đáp ứng đâu.” Nói xong đã thấy Ninh Tiêm Nguyệt sắc mặt xanh một chút, nhỏ giọng nói: “Ngươi ngu ngốc, cũng bởi vì sẽ không được đáp ứng, cho nên mới tìm bọn tỷ muội cùng đi nói hộ cho a. Còn có Bạch muội muội, thường ngày hay nhắc đến Tam công tử, nàng không phải cũng rất quan tâm sao? Lão tổ tông... cưng nàng nhất, hừ! Lần này là muốn ép nàng ra chút khí lực. Không phải vậy đến thời điểm chúng ta đi trên đường cũng không dẫn theo nàng.”

“Ngũ muội muội, các ngươi dù sao cũng là tiểu thư khuê các, tại sao có thể tùy tiện xuất đầu lộ diện đây?” Ninh Triệt Bảo mắt thấy Ninh Tiêm Nguyệt đứng dậy, liền vội vàng đưa tay ngăn cản, một bên đắc ý nói: “Chuyện nghênh đón Tam công tử khải toàn, liền giao cho mấy huynh đệ chúng ta đi, trở về chắc chắn hảo hảo miêu tả rầm rộ một hồi cho các ngươi.”

“Tả cái rắm, ai muốn nghe các ngươi nói, chúng ta lần này một mực liền muốn tự mình đi nhìn một chút. Là ngươi nói, thật nhiều nữ hài tử đều sẽ đi, lẽ nào chúng ta lại không được?” Ninh Tiêm Nguyệt hừ một tiếng, lôi kéo tay Ninh Tiêm La nói: “Thất muội muội, chúng ta đi.”

Vừa dứt lời, liền nghe thanh âm của tiểu nha hoàn bên ngoài nói: “Tam cô nương, Tứ cô nương đã tới“. Tiếp theo màn cửa vẩy một cái, Ninh Tiêm Xảo cùng Ninh Tiêm Ngữ một trước một sau tiêu sái đi vào. Nhìn thấy ba người trong phòng, Ninh Tiêm Xảo liền cười nói: “Nghĩ đến Ngũ muội muội cùng Thất muội muội cũng đã nghe tin rồi, làm sao? Trong lòng các ngươi có thể có hay không suy nghĩ muốn như thế nào cầu xin lão tổ tông đây?”

Ninh Tiêm Nguyệt cười nói: “Nghe ý tứ của tứ tỷ tỷ là muốn cùng ta đi tới cùng một nơi, vừa hay như vậy, chúng ta liền rèn sắt khi còn nóng, thừa dịp vào lúc này lão thái thái đang cao hứng, đi cầu xin lão nhân gia.”

Ninh Tiêm Xảo nghi ngờ nói: “Lão thái thái đang cao hứng? Muội muội làm sao biết? Ta sáng sớm thỉnh an sau nhưng lại không biết, hẳn là lại có chuyện gì tốt phát sinh?”

Ninh Tiêm Nguyệt cười nói: “Cũng chưa chắc là chuyện gì tốt, có điều hợp khẩu vị lão tổ tông thôi. Tam gia gia nghe nói có người chạy nạn đến kinh thành, vì lẽ đó buổi sáng hôm nay đặc biệt tìm lão thái thái nói muốn quyên chút thuốc ra ngoài, đồng thời cùng phủ chúng ta dựng lều phát cháo. Đây là chuyện tốt hành thiện tích đức. Lão thái thái tự nhiên cao hứng.”

Ninh Tiêm Ngữ cười nói: “Này đích thật là đúng khẩu vị lão thái thái.” Nói xong đã thấy Ninh Tiêm Nguyệt bĩu môi, nàng nhớ tới tính tình tính toán chi li kia của Nguyên thị, khẽ mỉm cười, cũng không nói tiếp.

Ninh Tiêm Nguyệt lúc đầu cũng không biết, chỉ là từ trong vườn khi trở về, nghe thấy Nguyên thị cùng Dương má má oán giận, nói những dược liệu kia chính là bán vào dược quán cũng được không ít bạc đây. Tam lão thái gia bây giờ ăn nhà các nàng uống nhà các nàng, nhưng là một chút tiền thu đều không có. Nếu trong tay có dược liệu, làm sao không biết đi bán lấy tiền cho công quỹ? Bây giờ yên tâm thoải mái ở trong phủ ăn uống chùa, nhưng lấy những dược liệu này làm việc tốt lấy danh tiếng cho y bác của hắn. Chuyện này là sao?

Ninh Tiêm Nguyệt được mẫu thân hun đúc, tự nhiên cùng Nguyên thị chung một cái nhìn, có điều chuyện này Khương lão thái quân đều vô cùng vui mừng, các nàng cũng chỉ có thể ở trong bóng tối oán giận vài câu thôi. Lẽ nào ăn no rửng mỡ chạy đến trước mặt lão thái thái nói những lời như vậy? Thật sự dám làm như vậy, chỉ sợ công việc trên người Nguyên thị cũng chưa chắc được bảo toàn.

Lập tức Ninh Tiêm Xảo nhìn một chút mọi người trong phòng, Ninh Triệt Bảo không bình tĩnh nghe các nàng nói nữa, thi lễ xong liền bỏ chạy. Bởi vậy hơi do dự nói: “Chỉ có bốn người chúng ta, có phải là quá nhẹ không?Nếu lão thái thái hỏi, người khác đều yên lặng, làm sao các ngươi không chịu được cô quạnh? Sẽ đem ý chúng ta bác bỏ thì làm sao bây giờ?”

Ninh Tiêm Nguyệt cười nói: “Người khác? Còn có ai? Tỷ tỷ nói trắng ra là biểu muội? Chuyện như vậy tự nhiên không thể thiếu nàng. Lão thái thái sủng...nhất, cưng chìu nhất là nàng, bây giờ còn không phải lúc nàng nên ra mặt sao“.

Ninh Tiêm Ngữ ở một bên cười nói: “Chỉ riêng Bạch muội muội thôi, còn Lục muội muội nơi đó, cũng không nên thiếu nàng“. Không chờ nói xong, chỉ nghe Ninh Tiêm Nguyệt cùng Ninh Tiêm Xảo trăm miệng một lời nói: “Cần gì phải kéo theo nàng? Nàng thường ngày không lọt mắt Tam công tử... nhất không phải sao? Lần trước Tam công tử xuất chinh, nàng ở bên cạnh cũng không có nhất ngôn nhất ngữ lo lắng, vào lúc này chẳng lẽ còn nghĩ sẽ dệt hoa trên gấm sao?”

Ninh Tiêm Ngữ nhìn hai người bọn họ một chút, khẽ mỉm cười. Không nói cái gì nữa.

Mấy tỷ muội sau khi rời khỏi đây, Nguyên thị từ bên ngoài đi vào. Vừa vặn nhìn thấy bóng lưng, liền nghi hoặc hỏi tiểu nha đầu San nhi canh giữ ở trong phòng: “Ngũ cô nương lại đi nơi nào? Tỷ muội các nàng lại muốn làm cái gì đây?”

San nhi cười nói: “Nghe nói Tam công tử khải toàn hồi triều, hoàng thượng mệnh lệnh bách tính xếp hàng bên đường hoan nghênh, vì lẽ đó Ngũ cô nương cùng Thất cô nương còn có Tam cô nương tứ cô nương cùng đi tìm lão thái quân cầu xin, nghĩ đến lúc đó cùng mấy vị tiểu gia cùng đi ra thành đây.”

“Hồ đồ, lão thái thái sao đáp ứng?” Nguyên thị nhíu lông mày, chợt tỉnh ngộ lại, thất thanh nói: “Cái gì? Tam công tử? Hoàng thượng mệnh bách tính xếp hàng bên đường nghênh tiếp? Trời ạ, sao có thể có thiên đại vinh quang như vậy? Đúng rồi, Nhị cô nương hôm qua nói nhìn thấy có người vẩy nước trên phố lớn, sợ sẽ là vì chuyện này đây.”

San nhi cười nói: “Đúng vậy, các cô nương cũng cao hứng, Tứ gia nói, đến thời điểm đó còn không biết có bao nhiêu đại cô nương, tiểu tức phụ muốn đi xem tam công tử, vì lẽ đó các cô nương lúc này mới động tâm.”

Nguyên thị ở đây nghiền ngẫm một hồi, mới chậm rãi ngồi vào trong ghế, lại cười nói: “Thôi thôi, để cho các nàng đi náo đi, nói về chuyện này, trong kinh thành ngoại trừ những hoàng thân quốc thích kia, còn có nhà ai có quan hệ thân thiết với Duệ thân vương phủ hơn so với nhà chúng ta? Chính là tam công tử cùng mấy vị tiểu gia cùng những cô nương trong phủ chúng ta cũng đã khác biệt rồi.” Nói tới chỗ này, trong lòng sinh ra vẻ chờ mong, không khỏi càng ngày càng đắc ý.

Trong Ninh Hinh Viện, Khương lão thái quân nghe xong mấy cái nữ hài nhi năn nỉ, vốn là không đồng ý. Tuy rằng Ninh Tiêm Nguyệt cùng Ninh Tiêm Xảo đều ngóng trông Bạch Thái Chi có thể đứng ra. Nhưng mà Bạch Thái Chi là ai? Thường ngày là người cẩn thận nhất, nàng biết ngoại tổ mẫu của mình là người trọng tình trọng nghĩa, cũng không nịnh nọt lão thái thái, nơi nào còn xuất đầu ra. Bởi vậy mặc dù cũng muốn đi, nhưng mặc kệ các tỷ muội ám chỉ ra sao, chỉ làm bộ cúi đầu không nhìn thấy, cũng không chịu nói ra một câu.

Ngược lại là Ninh Ngọc Lan, nhìn một chút con gái đứng phía sau bọn tỷ muội, suy nghĩ trong lòng, liền cười khuyên nhủ: “Nương băn khoăn cũng quá nhiều, bọn nhỏ mới bây lớn? Vào lúc này cũng không cần nghi kỵ quá mức, Duệ thân vương phủ cùng Tam thúc nhà chúng ta có quan hệ có giao tình, chuyện này kinh thành người nào không biết? Bây giờ người khác đều phái người đi chúc mừng, nhà chúng ta nếu là đóng cửa không ra, chẳng phải trở thành chuyện cười để người ta nói chúng ta giả bộ thanh cao? Cũng có vẻ không có ý vị nhân tình. Bọn nhỏ thường ngày ở trong nhà cũng gò bó lợi hại, vào lúc này cho các nàng ra ngoài giải sầu, ngược lại cũng là chuyện tốt.”

Khương lão thái quân cau mày nói: “Làm sao sẽ không có ý vị nhân tình? Không phải mấy huynh đệ đều sẽ ra ngoài sao? Ngày sau chẳng lẽ Duệ thân vương phủ không có mở đại yến đãi khách? Đến thời điểm cho mấy cái ca ca ngươi cùng lễ trọng đi một lần, làm sao liền gọi giả bộ thanh cao? Còn các nữ hài, một ngày kia trên đường người ta tấp nập không nói, các nàng đều là khuê tú một khi xảy ra chút chuyện, dù cho chính là bị người đụng phải, sẽ làm thế nào?”

Ninh Ngọc Lan cười nói: “Nương thật là bị hồ đồ rồi, các cô nương đều là trân bảo, nào có đạo lý cùng những người buôn bán nhỏ kia nhét chung một chỗ? Trên đường cái có nhiều là tửu lâu cửa hàng, đến thời điểm chúng ta bao xuống một gian, cho các cô nương ở trên lầu hai nhìn, Tam công tử thường ngày cũng thường đến trong phủ, cùng các cô nương cũng là ôn hòa, các cô nương cũng coi hắn như huynh đệ, bây giờ nhìn hắn vinh quang, chẳng phải nên vui mừng? Thứ hai, cũng là tụ tập tham gia trò vui, đừng nói các cô nương, ngay cả ta đều muốn đi xem đây, trận lớn như vậy, trong mười năm cũng chưa chắc có một lần, lẽ nào khuê tú nhà khác đều đi, hài tử nhà chúng ta lại không thể?”

Khương lão thái quân do dự một chút, nghĩ con gái nói cũng có đạo lý. Nàng sống trong đại môn cả một đời, cũng là buồn bực cả đời. Nếu có dịp được ra khỏi đại môn, bất kể là dâng hương hay là đi nghỉ hè ở thôn trang, đều là hưng phấn đến mức ngủ không được. Chỉ là bây giờ càng lớn tuổi, những tâm tư này cũng dần dần quên đi, cũng không thích đi lại, mới bất giác như vậy. Có thể bọn nhỏ lại không giống thế, vốn là đương tuổi yêu thích tham gia trò vui, huống hồ những nữ hài nhi này lại không giống những huynh đệ kia của các nàng, có thể ngày ngày ra ngoài đi dạo, chơi đùa, huống hồ tuổi đều còn nhỏ, cũng không đến mức gặp phải tị hiềm không nên có...

Nghĩ đến đây, liền im lặng không lên tiếng. Ninh Ngọc Lan hiểu nương của mình rõ nhất, thấy tình cảnh này, vội vã không ngừng cố gắng tiếp tục khuyên bảo, đã thấy Khương lão thái quân ngẩng đầu lên cười khổ nói: “Thôi thôi, ngươi cũng không cần nhiều lời, ôi! Lão bà tử thực sự là sợ các ngươi”

Không chờ nói xong, chợt nghe thanh âm tiểu của nha đầu bên ngoài nói: “Lục cô nương đến rồi.”

Ninh Tiêm Nguyệt vừa nghe, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng tức giận, thầm nói: Hừ! Lúc nào không đến, lại đến đây vào lúc này, không cần phải nói, đây là nghe được tin tức gì rồi. Một phần lực không ra, giả một dáng thanh cao, vào lúc này lại muốn đi theo.

Bởi vì càng nghĩ càng không cam lòng, trong lòng liền âm thầm suy nghĩ chờ một lúc làm sao tổn hại được vị Lục muội muội trong ngày thường thanh cao này, cần phải khéo đưa đẩy, mang theo nụ cười, chỉ là lời nói phải cố gắng ra vẻ châm chước, tốt nhất có thể ẩn chứa một sự mỉa mai, nhưng có thể khiến cho Ninh Tiêm Bích xấu hổ đỏ cả mặt.

Các nàng ở đây âm thầm khởi động suy nghĩ, bên kia Ninh Tiêm Bích vừa vào cửa, liền đối đầu mấy ánh mắt nhìn chằm chằm đầy bất thiện vào mình, không khỏi cũng ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm đây là thế nào? Làm sao ánh mắt giống như là phải đem ta ăn sống rồi? Buồn cười, lẽ nào ta là lợn béo, muốn cùng nhau làm thịt ta sao?

Trong lòng suy nghĩ, nhưng trên mặt là bộ dáng không hề để ý, mỉm cười nói: “Bọn tỷ muội hôm nay sao lại đúng dịp có mặt đầy đủ ở chỗ lão tổ tông, nhưng là có chuyện gì? Ồ? sao lại không gặp Nhị tỷ tỷ?” Ninh Tiêm Xảo cười nói: “Nhị tỷ tỷ theo ma ma bên phủ thái tử phái tới học quy củ, nào có thời gian rảnh lại đây. Đúng rồi Lục muội muội, không phải vẫn luôn ở trong Hạnh Lâm Uyển sao? Vào lúc này là ngọn gió nào đem ngươi thổi đến đây rồi?”

/97

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status