Hơn nửa đêm, Tạ Âm Lâu bị một cuộc điện thoại gấp rút đánh thức, cô vén chăn lên bước xuống đất, áo ngủ mềm mại phủ xuống mu bàn chân trắng như tuyết, loạng choạng bước đi trên sàn nhà lạnh buốt. Cô đang tìm quần áo thì ở bên kia điện thoại Trì Lâm Mặc đã nói: “Bác sĩ nói, có lẽ ông cụ sẽ không qua được mùa đông này, Tiểu Quan Âm, đến nhà họ Nhan một chuyến đi.”
Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu trắng bệch, đột nhiên cảm giác nhiệt độ trong phòng hạ xuống rất nhiều.
Có tiếng gõ cửa, kèm theo là giọng nói có chút lo lắng của Tạ Thầm Thời: “Chị, chị tỉnh rồi sao?”
Bên ngoài đã chuẩn bị một chiếc ô tô màu đen, ánh đèn đường mờ ảo khiến cho không khí xung quanh càng thêm mấy phần hiu quạnh.
Tạ Âm Lâu tóc đen váy đen, khi cô xoay người lên xe, từng mảng tuyết lớn rơi xuống, đuôi mắt dài hẹp cong cong từ từ nhếch lên, đôi mắt đen láy giống như ngâm trong nước.
“Ông cụ Nhan tuổi tác đã cao, trời vừa trở lạnh liền đổ bệnh, đợt tuyết đầu mùa này sợ là không qua được, tinh thần càng ngày càng kém, ba mẹ và Lòng Dạ Hiểm Ác nhận được tin tức đã chạy đến Tứ Thành rồi.”
Ở bên cạnh, Tạ Thầm Thời thuật lại tình huống, thấy sắc mặt Tạ Âm Lâu trắng bệch, cậu ấy lại chạm vào ngón tay của cô, rất lạnh. Vì vậy, cậu bảo lái xe tăng nhiệt độ trên xe lên một chút, sau đó cầm tay cô nhét vào trong túi.
“Chị, dù sao ông cụ Nhan cũng đã trăm tuổi, sớm hay muộn cũng phải trải qua ngày này.”
Một lúc lâu sau Tạ Âm Lâu mới lấy lại tinh thần, ngón tay lạnh cóng nắm chặt tay Tạ Thầm Thời, muốn nói gì đó.
Đôi môi mấp máy, nhưng lại không phát ra được một tiếng nào.
Với tình trạng sức khỏe của Nhan Phùng Khanh, từ cuối mùa thu, nhà họ Nhan đã chuẩn bị tâm lý.
Cho nên lúc ông cụ đổ bệnh khó qua khỏi, nhà họ Nhan đã thông báo ra bên ngoài. Một người đức cao vọng trọng như ông Nhan, địa vị trong giới bao năm không hề lay chuyển, học trò lại nhiều, tất cả mọi người lập tức chạy đến nhà họ Nhan.
Lúc bọn họ đến nhà tổ, ngay cả đèn lồng đỏ treo trước cửa cũng đã bị gỡ xuống.
Tạ Âm Lâu vừa bước vào đã bị bà chủ nhà họ Nhan kéo sang một bên, thở dài buồn bã nói: “Đến là tốt rồi, ba dì rất nhớ cháu đó.” E b o o k t r u y e n. v n
Trước khi trời sáng, Nhan Phùng Khanh tỉnh lại một lần.
Những người già cả đôi mắt đều mờ đi, dưới ánh đèn màu vàng, đôi mắt ông cụ giống như giếng sâu, nhìn đám người đang tụ tập bên giường, đầu tiên là muốn tìm Trì Lâm Mặc, sau khi tìm xong lại bắt đầu gọi Tạ Âm Lâu.
Cửa phòng cũ kỹ bị đẩy ra, kèm theo gió tuyết thổi vào.
Nhan Phùng Khanh cảm nhận được trong phòng không còn oi bức nữa, mí mắt dần nặng xuống, tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, loáng thoáng nhìn thấy hình bóng quen thuộc của một cô gái nhỏ chạy vòng qua bình phong, đến quỳ trước mặt ông khóc lóc.
“Là Tiểu Quan Âm à.”
Đôi môi tái nhợt của ông cụ càng run hơn, vô thức muốn đưa tay ra lau nước mắt cho cô.
Trí nhớ đã có chút lẫn lộn, nhưng vẫn nhớ rõ lúc nhỏ Tạ Âm Lâu thích khóc, chữ viết không tốt, bị phạt ở lại lớp học chép thơ cổ, những giọt nước mắt vô giá đó tí tách rơi trên giấy tuyên, nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy, không ngừng lấy tay lau đi.
Lúc đó, ông cụ đang nhàn nhã nằm trên ghế, nhìn nhóc con nhà họ Phó đi vào sân hái trộm quả hồng.
Lấy quả hồng của ông đi dỗ đứa nhỏ đang khóc sướt mướt.
“Đừng khóc.” Nhan Phùng Khanh nhớ lại chuyện cũ, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng mà tiếc là cánh tay rất nặng nề, không thể nâng lên nổi.
Tạ Âm Lâu cố nén nước mắt, nắm chặt bàn tay đang run rẩy của thầy: “Lần trước đến thăm thầy, chúng ta đã hẹn…… Chờ Phó Dung Dữ về Tứ Thành, con sẽ dẫn anh ấy đến thăm thầy, thầy, thầy chờ anh ấy một chút.”
Hơi thở của Nhan Phìng Khanh yếu đến mức rất khó nhận ra, trước khi đi còn không nhớ con cháu nhà họ Nhan.
Ông cụ đã sớm nhận ra thời gian của mình không còn nhiều, cho nên đã gọi luật sư đến viết di thư và phân chia tài sản trên danh nghĩa của mình, những lời cần nói đều ở trong di thư.
Chỉ có duy nhất Tạ Âm Lâu, học trò nhỏ nhất cũng là học trò cuối cùng được ông đích thân dạy dỗ.
Giọng nói mệt mỏi của Nhan Phùng Khanh bị ép trong lồng nguc, càng ngày càng yếu: “Thầy đã sống hơn một trăm tuổi...... Đời này của thầy, danh tiếng và địa vị đều đã được tận hưởng một lần, cũng ra đi không có gì nuối tiếc. Tiểu Quan Âm, Âm Lâu, cuộc hôn nhân mà thầy định cho con là mối nhân duyên tốt đẹp nhất, thằng nhóc kia rất hợp với con.”
Bên ngoài cửa sổ, gió tuyết lạnh thấu xương, thổi gãy những nhánh cây hồng khô.
Trong căn phòng yên tĩnh đến mức im ắng, tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Nhan Phùng Khanh đang nằm trên giường, tiếng khóc kìm nén, không ai ngờ được câu nói cuối cùng ông để lại trước khi ch3t.
Không phải cho người cầm quyền nhà họ Nhan hay là con cháu đời sau.
Mà là nhắc đến Phó Dung Dữ, câu nói cuối cùng trước khi tắc thở của ông cứ văng vẳng bên tai Tạ Âm Lâu: “...... Để nó nâng quan tài.”
——
Đến khi trời sáng, người từ khắp nơi đến phúng viếng đều đã đến nhà tổ nhà họ Nhan.
Đối với Nhan Phùng Khanh, nhà họ Nhan rất coi trọng thể diện với bên ngoài, đặt linh đường trong một sân viện độc lập, lại sắp xếp quản gia thu xếp cho những phóng viên truyền thông nghe tin dữ đến đây, không để xảy ra sai sót gì.
Tạ Âm Lâu đi một mình đến lớp học lúc nhỏ, chỉ mới ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ mà cả người cô như lung lay chực đổ, mặc kệ tuyết đọng ngồi trên bậc thang ở hành lang, hai mắt đẫm lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những chiếc ghế mây tre cũ kỹ, nhớ đến những chuyện trong quá khứ.
Trì Lâm Mặc từ bên ngoài đi vào, vì sợ cô quá đau lòng cho nên đến ở bên cạnh cô.
“Tớ vừa gọi điện thoại cho anh Dung Dữ, anh ấy đã xuống máy bay.”
Ông nội không gắng gượng qua nổi đêm tuyết này, vội vã ra đi, ngay cả cơ hội cho các học trò đến gặp lần cuối cũng không có.
Tiếng khóc bên ngoài không ngừng nghỉ, càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong căn phòng này.
Tạ Âm Lâu cúi thấp đầu xuống, không muốn đôi mắt đẫm lệ bị nhìn thấy.
Cô nói rất ít, lòng bàn tay trắng bệch vì bị cô nắm quá chặt, chỉ có Trì Lâm Mặc thì thào: “Trước lúc ông ra đi, đã chỉ tên muốn tớ và anh Dung Dữ khiêng quan tài. Đến cuối cùng cũng không quên được chuyện hôn sự của hai người…”
Ở đây, người sáng suốt đều có thể nhận ra, ông cụ Nhan đang muốn tạo thế cho Phó Dung Dữ.
Là muốn cho tất cả mọi người trong các giới đến phúng viếng biết rõ, cho dù Phó Dung Dữ xuất thân từ nhà họ Phó suy thoái, nhưng mà ở Tứ Thành này, vẫn có nhà họ Nhan ở phía sau.
Anh và nhà họ Tạ sắp thông báo chuyện kết hôn.
Cuộc hôn nhân này là ông cụ Nhan quyết định, hai người môn đăng hộ đối, ông trời tác hợp.
Ngồi thêm một lúc, Trì Lâm Mặc là cháu đích tôn, tất nhiên không thể vắng mặt quá lâu, anh ta bị bác cả gọi về sảnh trước.
Tạ Âm Lâu vẫn ngồi trên bậc thang như trước, từng bông tuyết mịn từ từ xuyên qua cành cây rơi xuống. Không biết đã trôi qua bao lâu, mãi đến khi có một chiếc áo khoác lông cao cấp phủ lên đôi vai gầy của cô ấy, nhiệt độ thấm vào giúp cơ thể lạnh lẽo dần ấm lên.
Cô ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, mượn ánh nắng khúc xạ từ bên ngoài nhìn thấy gương mặt đã trải qua năm tháng của ba mình, bởi vì ngược sáng cho nên dáng người càng thêm rõ ràng.
Tạ Âm Lâu giống như tìm được chỗ dựa, cô cố gắng kìm nén sự run rẩy, gương mặt nhỏ để lộ nỗi ấm ức giống như lúc nhỏ.
Tạ Lan Thâm ôm con gái vào lòng, im lặng khoác áo khoác lên người cô, để tránh bị cảm lạnh.
Khác với Trì Lâm Mặc dùng mọi cách để ổn định cảm xúc của cô, Tạ Lan Thâm không nói gì cả, chỉ dùng bàn tay vỗ vỗ đầu con gái.
Đây là sự an ủi của ba, cảm giác an toàn này không có gì trên đời có thể thay thế được.
Ở bên phía sảnh phụ, sợ Tạ Âm Lâu ở bên ngoài bị lạnh lại khóc quá lâu sẽ phát sốt, vì vậy lúc cô vào nhà, thuốc Đông y đã được chuẩn bị sẵn. Ánh mắt cô nhìn một vòng xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng mẹ mình liền quay sang hỏi: “Ba, mẹ con đâu?”
Tạ Lan Thâm nhận lấy bát thuốc, đợi bớt nóng mới đưa cho cô: “Chuyến bay của mẹ con bị muộn giờ, giữa trưa mới về đến.”
Nghề nghiệp diễn viên của Khương Nại khiến cho hành trình của bà không thuận tiện như người khác.
Lần này Tạ Lan Thâm về Tứ Thành, ngoài Tạ Thầm Ngạn đi cùng thì còn có cả Phó Dung Dữ cũng chạy đến nhà họ Nhan.
Lúc này, Tạ Âm Lâu không tìm thấy bóng dáng của Phó Dung Dữ.
Anh vừa đến đã bị trưởng bối cầm quyền nhà họ Nhan gọi đi, còn có các ông lớn quyền cao chức trọng các giới muốn gặp. Trong thời gian ngắn không thể thoát thân được, cũng may ở bên cạnh Tạ Âm Lâu còn có ba và các em trai cô, không đến mức không ai quan tâm.
Cô uống thuốc Đông y, ngồi trên ghế sô pha ở sảnh phụ, dược tính của thuốc khiến cô có cảm giác buồn ngủ, cả người không dậy nổi tinh thần, đôi mắt đau xót vì khóc quá nhiều.
Ở chỗ cô chờ, nhà họ Nhan không sắp xếp khách tới.
Sảnh lớn bên cạnh thì ngược lại, vẫn luôn có tiếng động. Dần dần, Tạ Âm Lâu được bọc trong áo khoác ấm áp của ba mình, ôm đầu gối nằm trên ghế sô pha, nhắm mắt lại.
Sắc trời bên ngoài không biết tối từ bao giờ, cô mơ hồ cảm thấy có một làn hơi ấm áp trên lông mi, nốt ruồi và khóe môi của mình.
Cô tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, nhìn thấy Phó Dung Dữ đang ngồi bên cạnh ghế sô pha ôm cô.
Hai người im lặng nhìn nhau một lát, Tạ Âm Lâu cố gắng kìm nén nước mắt, giơ tay níu chặt cà vạt của anh, giống như không muốn buông ra.
“Anh đã đi gặp… thầy lần cuối chưa?”
Cô nhỏ giọng hỏi, bởi vì giọng cô đã khàn.
Phó Dung Dữ lấy nước ấm bên cạnh cho cho cô uống, cũng nhỏ giọng nói: “Anh đã gặp thầy rồi.”
Nhan Phùng Khanh ch3t bệnh, khiến đôi mắt anh đỏ ngầu, giống như có cùng nỗi đau với Tạ Âm Lâu.
Không khí yên tĩnh trong sảnh này giống như quay trở về mười năm trước, trong đêm tối ở bên cạnh sưởi ấm cho nhau. Tạ Âm Lâu rơi nước mắt, được ngón tay thon dài của anh dịu dàng lau đi. Cô không có gì để nói với người khác, nhưng mà ở trước mặt Phó Dung Dữ thì khác: “Trước lúc thầy ra đi…… Vẫn còn nhớ đến hôn sự của chúng ta, anh Dung Dữ, trong lòng ông cụ...Mười năm qua luôn để tâm đến hôn nhân của chúng ta.”
Cô còn trẻ, chưa từng trải qua nỗi đau sinh ly tử biệt.
Bây giờ bị đả kích như vậy, chỉ biết rơi nước mắt, nghẹn ngào không nói lên lời.
Phó Dung Dữ vòng tay ôm chặt đôi vai run rẩy của cô, anh cúi đầu, đôi môi dịu dàng đặt lên trán cô: “Thầy nhìn thấy mà, nhất định ông cụ sẽ nhìn thấy chúng ta ở bên nhau.”
Nước mắt của Tạ Âm Lâu đều dính trên áo sơ mi màu đen của anh, cô cũng không cần hình tượng, ôm chặt cổ anh không buông.
Bởi vì khóc nên cô không phát hiện bóng dáng mảnh mai xuất hiện sau tấm bình phong ở sảnh phụ.
Đến lúc cô dừng lại mới nhìn rõ, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn thấy mẹ mình trong bộ sườn xám thêu hoa màu đen.
Những bông hoa nhỏ màu trắng được ghim vào cổ áo Khương Nại, khiến cho gương mặt xinh đẹp càng thêm nổi bật, khí chất truyền thống, trên tay bưng một cái đĩa, đứng dưới ánh đèn nhìn con gái ôm Phó Dung Dữ bật khóc, cũng không lên tiếng phá vỡ không khí.
Đến khi Tạ Âm Lâu phát hiện ra bà, bà mới nhẹ nhàng bước tới.
Trên khay là một bát mì chay, Khương Nại dịu dàng đưa cho Phó Dung Dữ, giọng nói vẫn nhàn nhạt: “Nghe ba con bé nói cả ngày nay Âm Lâu vẫn chưa ăn gì, để con bé ăn tạm một chút đi.”
Phó Dung Dữ rất kính trọng Khương Nại, anh đưa tay nhận lấy.
Mái tóc đen dài của Tạ Âm Lâu hơi rối, giọt nước mắt long lanh vẫn treo trên mi mắt.
Một lúc lâu sau vẫn ngồi trên ghế sô pha, may là đã ổn định được cảm xúc.
Khương Nại giơ tay giúp cô chỉnh lại mấy sợi tóc đen nhánh trên mặt, bất kể là động tác hay lời nói đều nhẹ nhàng giống như không có lực: “Để mẹ ôm con một chút, được không?”
——
Hơn 10 giờ tối.
Nhà tổ nhà họ Nhan đèn đuốc sáng trưng, khách viếng đến rất đông, đến nửa đêm chỗ ở cũng đã sắp xếp thỏa đáng, nhưng Tạ Lan Thâm không ở lại qua đêm.
Dù sao gốc rễ đều ở Tứ Thành, cũng không cần phải đi tìm khách sạn để ở.
Bên ngoài có mấy chiếc xe hơi tư nhân màu đen sang trọng đang đậu, Tạ Thầm Thời đang ngồi trên một trong số đó, dưới uy quyền của ba mình, cậu ấy kiềm chế sự kiêu ngạo của mình, cả ngày nay vô cùng quy củ.
Có điều khi nhìn thấy Phó Dung Dữ cũng đi theo về nhà họ Tạ, cậu ấy lập tức trợn trắng mắt.
“Có phải ba bị mỡ heo che mắt làm đầu óc mê muội nên mới để anh ta vào cửa nhà mình không?”
Lời này rất th0 tục, cũng không biết gần đây Tạ Thầm Thời học được ở đâu.
Vậy mà lại dám dùng trên người ba mình. Tạ Thầm Ngạn ngồi phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi, nhịn không được phải nhấc mí mắt nhàn nhạt liếc qua: “Trước khi ông cụ Nhan qua đời đã ở trước mặt mọi người nói để Phó Dung Dữ khiêng quan tài, trong danh sách vừa được nhà họ Nhan lựa chọn không chỉ có anh, tất cả con cháu nhà họ Nhan đều tuân theo nguyện vọng của ông Nhan……”
“Đợi một chút.”
Tạ Thầm Thời bắt lấy trọng điểm trong lời nói hời hợt này: “Cái gì gọi là có anh, ý anh là không có em?”
Đều là con trai nhà họ Tạ, dựa vào cái gì mà cậu lại không có tư cách khiêng quan tài?
Tạ Thầm Ngạn nhìn Tạ Thầm Thời xù lông, cũng không giải thích, chỉ nhắc nhở một câu: “Nếu em dám gây chuyện trong tang lễ của ông cụ Nhan, em có tin ba sẽ đích thân đánh cho em tàn phế luôn không?”
Tạ Thầm Thời không muốn bị tàn phế, tất cả căm hận ghen ghét đều kìm nén trong lòng. Đến mức về tới nhà họ Tạ, vừa mới vào cửa đã thể hiện bất mãn với Phó Dung Dữ, thậm chí còn mách lẻo trước mặt mẹ mình: “Mẹ, có phải mẹ chuẩn bị đổi con trai mới không? Anh ta đánh con, mẹ có biết không?”
Khương Nại c0i áo khoác ra, lại đưa tay c0i cúc hoa màu trắng, sau đó mới quay lại nhìn Tạ Thầm Thời: “Từ nhỏ con cũng đâu ít lần được gia pháp hầu hạ, vẫn chưa quen à?”
Tạ Thầm Thời có thể chắc chắn 100%, mẹ ruột của mình chuẩn bị đổi con trai mới.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn phòng khách, cái nhà này rộng lớn như vậy nhưng lại không có chỗ cho mình.
Chưa thương cảm sâu sắc được một lúc, Tạ Thầm Ngạn đã gọi cậu ấy: “Thầm Thời, ba gọi em lên tầng nói chuyện.”
“......”
Trong phòng khách không có người ngoài nào khác, quản gia bưng trà nóng lên sau đó ra ngoài.
Khương Nại cho người dọn dẹp lại phòng cho khách trên tầng ba để Phó Dung Dữ ở, sau đó dịu dàng nhìn về phía con gái đang đứng bên cạnh, vẫy tay với cô.
Tạ Âm Lâu đi đến ngồi xuống ghế sô pha, rất lâu rồi cô không nói chuyện riêng với mẹ, cô vòng tay ôm lấy Khương Nại, ngửi mùi hương quen thuộc trên người bà.
“Mẹ.”
Tất nhiên Khương Nại sẽ không phản đối hôn sự của cô và Phó Dung Dữ, bà không hỏi chuyện ngay mà hỏi thăm một số chuyện vụn vặt trong cuộc sống của cô trước. Trò chuyện một lúc mới uyển chuyển nhắc nhở: “Con vẫn còn nhỏ, ở chung với người ta phải biết bảo vệ tốt bản thân.”
Tạ Âm Lâu mím môi, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Dựa vào nét mặt của cô, Khương Nại biết ngay hai người đã từng xảy ra quan hệ, lời nói hơi ngừng một chút.
“Con hiểu lời mẹ không?”
Hai tay Tạ Âm Lâu đặt trên đầu gối, đầu ngón tay trắng nõn mất tự nhiên níu váy, ánh mắt né tránh, dưới tình huống trong phòng khách không có ai, mới cực kỳ nhỏ giọng nói: “Vâng.”
Ở phương diện này, cô và Phó Dung Dữ đều sử dụng biện pháp phòng tránh, sẽ không có thai ngoài ý muốn.
Khương Nại cũng không hỏi tiếp, nhưng mà bà là người từng trải, cũng biết trên đời này, trong tất cả các loại dục v0ng chỉ có nam nữ hấp dẫn nhau là khó kiềm chế nhất. Bà vỗ vỗ tay Tạ Âm Lâu: “Đêm nay mẹ ngủ với con...”
Tạ Âm Lâu ngẫm nghĩ lại hai giây, không biết là câu nói nào trong buổi
tâm sự này lại khiến ba cô đêm nay phòng không gối chiếc.
Mà Khương Nại đã đứng dậy, muốn đi lên phòng ngủ chính trên tầng tắm rửa, dù sao bà cũng bay từ chỗ đoàn làm phim về bên này, rất mệt.
Sau khi bà đi, Tạ Âm Lâu ngồi một mình trên ghế cũng hơi chóng mặt, cô cũng đi theo lên tầng.
Sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phó Dung Dữ đang ở trong thư phòng của ba cô: ⌈Tối nay đừng đến phòng em, em ngủ với mẹ.⌋
—Hết chương 68—
- -----oOo------
Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu trắng bệch, đột nhiên cảm giác nhiệt độ trong phòng hạ xuống rất nhiều.
Có tiếng gõ cửa, kèm theo là giọng nói có chút lo lắng của Tạ Thầm Thời: “Chị, chị tỉnh rồi sao?”
Bên ngoài đã chuẩn bị một chiếc ô tô màu đen, ánh đèn đường mờ ảo khiến cho không khí xung quanh càng thêm mấy phần hiu quạnh.
Tạ Âm Lâu tóc đen váy đen, khi cô xoay người lên xe, từng mảng tuyết lớn rơi xuống, đuôi mắt dài hẹp cong cong từ từ nhếch lên, đôi mắt đen láy giống như ngâm trong nước.
“Ông cụ Nhan tuổi tác đã cao, trời vừa trở lạnh liền đổ bệnh, đợt tuyết đầu mùa này sợ là không qua được, tinh thần càng ngày càng kém, ba mẹ và Lòng Dạ Hiểm Ác nhận được tin tức đã chạy đến Tứ Thành rồi.”
Ở bên cạnh, Tạ Thầm Thời thuật lại tình huống, thấy sắc mặt Tạ Âm Lâu trắng bệch, cậu ấy lại chạm vào ngón tay của cô, rất lạnh. Vì vậy, cậu bảo lái xe tăng nhiệt độ trên xe lên một chút, sau đó cầm tay cô nhét vào trong túi.
“Chị, dù sao ông cụ Nhan cũng đã trăm tuổi, sớm hay muộn cũng phải trải qua ngày này.”
Một lúc lâu sau Tạ Âm Lâu mới lấy lại tinh thần, ngón tay lạnh cóng nắm chặt tay Tạ Thầm Thời, muốn nói gì đó.
Đôi môi mấp máy, nhưng lại không phát ra được một tiếng nào.
Với tình trạng sức khỏe của Nhan Phùng Khanh, từ cuối mùa thu, nhà họ Nhan đã chuẩn bị tâm lý.
Cho nên lúc ông cụ đổ bệnh khó qua khỏi, nhà họ Nhan đã thông báo ra bên ngoài. Một người đức cao vọng trọng như ông Nhan, địa vị trong giới bao năm không hề lay chuyển, học trò lại nhiều, tất cả mọi người lập tức chạy đến nhà họ Nhan.
Lúc bọn họ đến nhà tổ, ngay cả đèn lồng đỏ treo trước cửa cũng đã bị gỡ xuống.
Tạ Âm Lâu vừa bước vào đã bị bà chủ nhà họ Nhan kéo sang một bên, thở dài buồn bã nói: “Đến là tốt rồi, ba dì rất nhớ cháu đó.” E b o o k t r u y e n. v n
Trước khi trời sáng, Nhan Phùng Khanh tỉnh lại một lần.
Những người già cả đôi mắt đều mờ đi, dưới ánh đèn màu vàng, đôi mắt ông cụ giống như giếng sâu, nhìn đám người đang tụ tập bên giường, đầu tiên là muốn tìm Trì Lâm Mặc, sau khi tìm xong lại bắt đầu gọi Tạ Âm Lâu.
Cửa phòng cũ kỹ bị đẩy ra, kèm theo gió tuyết thổi vào.
Nhan Phùng Khanh cảm nhận được trong phòng không còn oi bức nữa, mí mắt dần nặng xuống, tất cả mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, loáng thoáng nhìn thấy hình bóng quen thuộc của một cô gái nhỏ chạy vòng qua bình phong, đến quỳ trước mặt ông khóc lóc.
“Là Tiểu Quan Âm à.”
Đôi môi tái nhợt của ông cụ càng run hơn, vô thức muốn đưa tay ra lau nước mắt cho cô.
Trí nhớ đã có chút lẫn lộn, nhưng vẫn nhớ rõ lúc nhỏ Tạ Âm Lâu thích khóc, chữ viết không tốt, bị phạt ở lại lớp học chép thơ cổ, những giọt nước mắt vô giá đó tí tách rơi trên giấy tuyên, nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy, không ngừng lấy tay lau đi.
Lúc đó, ông cụ đang nhàn nhã nằm trên ghế, nhìn nhóc con nhà họ Phó đi vào sân hái trộm quả hồng.
Lấy quả hồng của ông đi dỗ đứa nhỏ đang khóc sướt mướt.
“Đừng khóc.” Nhan Phùng Khanh nhớ lại chuyện cũ, muốn lau nước mắt cho cô, nhưng mà tiếc là cánh tay rất nặng nề, không thể nâng lên nổi.
Tạ Âm Lâu cố nén nước mắt, nắm chặt bàn tay đang run rẩy của thầy: “Lần trước đến thăm thầy, chúng ta đã hẹn…… Chờ Phó Dung Dữ về Tứ Thành, con sẽ dẫn anh ấy đến thăm thầy, thầy, thầy chờ anh ấy một chút.”
Hơi thở của Nhan Phìng Khanh yếu đến mức rất khó nhận ra, trước khi đi còn không nhớ con cháu nhà họ Nhan.
Ông cụ đã sớm nhận ra thời gian của mình không còn nhiều, cho nên đã gọi luật sư đến viết di thư và phân chia tài sản trên danh nghĩa của mình, những lời cần nói đều ở trong di thư.
Chỉ có duy nhất Tạ Âm Lâu, học trò nhỏ nhất cũng là học trò cuối cùng được ông đích thân dạy dỗ.
Giọng nói mệt mỏi của Nhan Phùng Khanh bị ép trong lồng nguc, càng ngày càng yếu: “Thầy đã sống hơn một trăm tuổi...... Đời này của thầy, danh tiếng và địa vị đều đã được tận hưởng một lần, cũng ra đi không có gì nuối tiếc. Tiểu Quan Âm, Âm Lâu, cuộc hôn nhân mà thầy định cho con là mối nhân duyên tốt đẹp nhất, thằng nhóc kia rất hợp với con.”
Bên ngoài cửa sổ, gió tuyết lạnh thấu xương, thổi gãy những nhánh cây hồng khô.
Trong căn phòng yên tĩnh đến mức im ắng, tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Nhan Phùng Khanh đang nằm trên giường, tiếng khóc kìm nén, không ai ngờ được câu nói cuối cùng ông để lại trước khi ch3t.
Không phải cho người cầm quyền nhà họ Nhan hay là con cháu đời sau.
Mà là nhắc đến Phó Dung Dữ, câu nói cuối cùng trước khi tắc thở của ông cứ văng vẳng bên tai Tạ Âm Lâu: “...... Để nó nâng quan tài.”
——
Đến khi trời sáng, người từ khắp nơi đến phúng viếng đều đã đến nhà tổ nhà họ Nhan.
Đối với Nhan Phùng Khanh, nhà họ Nhan rất coi trọng thể diện với bên ngoài, đặt linh đường trong một sân viện độc lập, lại sắp xếp quản gia thu xếp cho những phóng viên truyền thông nghe tin dữ đến đây, không để xảy ra sai sót gì.
Tạ Âm Lâu đi một mình đến lớp học lúc nhỏ, chỉ mới ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ mà cả người cô như lung lay chực đổ, mặc kệ tuyết đọng ngồi trên bậc thang ở hành lang, hai mắt đẫm lệ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những chiếc ghế mây tre cũ kỹ, nhớ đến những chuyện trong quá khứ.
Trì Lâm Mặc từ bên ngoài đi vào, vì sợ cô quá đau lòng cho nên đến ở bên cạnh cô.
“Tớ vừa gọi điện thoại cho anh Dung Dữ, anh ấy đã xuống máy bay.”
Ông nội không gắng gượng qua nổi đêm tuyết này, vội vã ra đi, ngay cả cơ hội cho các học trò đến gặp lần cuối cũng không có.
Tiếng khóc bên ngoài không ngừng nghỉ, càng làm nổi bật sự yên tĩnh trong căn phòng này.
Tạ Âm Lâu cúi thấp đầu xuống, không muốn đôi mắt đẫm lệ bị nhìn thấy.
Cô nói rất ít, lòng bàn tay trắng bệch vì bị cô nắm quá chặt, chỉ có Trì Lâm Mặc thì thào: “Trước lúc ông ra đi, đã chỉ tên muốn tớ và anh Dung Dữ khiêng quan tài. Đến cuối cùng cũng không quên được chuyện hôn sự của hai người…”
Ở đây, người sáng suốt đều có thể nhận ra, ông cụ Nhan đang muốn tạo thế cho Phó Dung Dữ.
Là muốn cho tất cả mọi người trong các giới đến phúng viếng biết rõ, cho dù Phó Dung Dữ xuất thân từ nhà họ Phó suy thoái, nhưng mà ở Tứ Thành này, vẫn có nhà họ Nhan ở phía sau.
Anh và nhà họ Tạ sắp thông báo chuyện kết hôn.
Cuộc hôn nhân này là ông cụ Nhan quyết định, hai người môn đăng hộ đối, ông trời tác hợp.
Ngồi thêm một lúc, Trì Lâm Mặc là cháu đích tôn, tất nhiên không thể vắng mặt quá lâu, anh ta bị bác cả gọi về sảnh trước.
Tạ Âm Lâu vẫn ngồi trên bậc thang như trước, từng bông tuyết mịn từ từ xuyên qua cành cây rơi xuống. Không biết đã trôi qua bao lâu, mãi đến khi có một chiếc áo khoác lông cao cấp phủ lên đôi vai gầy của cô ấy, nhiệt độ thấm vào giúp cơ thể lạnh lẽo dần ấm lên.
Cô ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, mượn ánh nắng khúc xạ từ bên ngoài nhìn thấy gương mặt đã trải qua năm tháng của ba mình, bởi vì ngược sáng cho nên dáng người càng thêm rõ ràng.
Tạ Âm Lâu giống như tìm được chỗ dựa, cô cố gắng kìm nén sự run rẩy, gương mặt nhỏ để lộ nỗi ấm ức giống như lúc nhỏ.
Tạ Lan Thâm ôm con gái vào lòng, im lặng khoác áo khoác lên người cô, để tránh bị cảm lạnh.
Khác với Trì Lâm Mặc dùng mọi cách để ổn định cảm xúc của cô, Tạ Lan Thâm không nói gì cả, chỉ dùng bàn tay vỗ vỗ đầu con gái.
Đây là sự an ủi của ba, cảm giác an toàn này không có gì trên đời có thể thay thế được.
Ở bên phía sảnh phụ, sợ Tạ Âm Lâu ở bên ngoài bị lạnh lại khóc quá lâu sẽ phát sốt, vì vậy lúc cô vào nhà, thuốc Đông y đã được chuẩn bị sẵn. Ánh mắt cô nhìn một vòng xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng mẹ mình liền quay sang hỏi: “Ba, mẹ con đâu?”
Tạ Lan Thâm nhận lấy bát thuốc, đợi bớt nóng mới đưa cho cô: “Chuyến bay của mẹ con bị muộn giờ, giữa trưa mới về đến.”
Nghề nghiệp diễn viên của Khương Nại khiến cho hành trình của bà không thuận tiện như người khác.
Lần này Tạ Lan Thâm về Tứ Thành, ngoài Tạ Thầm Ngạn đi cùng thì còn có cả Phó Dung Dữ cũng chạy đến nhà họ Nhan.
Lúc này, Tạ Âm Lâu không tìm thấy bóng dáng của Phó Dung Dữ.
Anh vừa đến đã bị trưởng bối cầm quyền nhà họ Nhan gọi đi, còn có các ông lớn quyền cao chức trọng các giới muốn gặp. Trong thời gian ngắn không thể thoát thân được, cũng may ở bên cạnh Tạ Âm Lâu còn có ba và các em trai cô, không đến mức không ai quan tâm.
Cô uống thuốc Đông y, ngồi trên ghế sô pha ở sảnh phụ, dược tính của thuốc khiến cô có cảm giác buồn ngủ, cả người không dậy nổi tinh thần, đôi mắt đau xót vì khóc quá nhiều.
Ở chỗ cô chờ, nhà họ Nhan không sắp xếp khách tới.
Sảnh lớn bên cạnh thì ngược lại, vẫn luôn có tiếng động. Dần dần, Tạ Âm Lâu được bọc trong áo khoác ấm áp của ba mình, ôm đầu gối nằm trên ghế sô pha, nhắm mắt lại.
Sắc trời bên ngoài không biết tối từ bao giờ, cô mơ hồ cảm thấy có một làn hơi ấm áp trên lông mi, nốt ruồi và khóe môi của mình.
Cô tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, nhìn thấy Phó Dung Dữ đang ngồi bên cạnh ghế sô pha ôm cô.
Hai người im lặng nhìn nhau một lát, Tạ Âm Lâu cố gắng kìm nén nước mắt, giơ tay níu chặt cà vạt của anh, giống như không muốn buông ra.
“Anh đã đi gặp… thầy lần cuối chưa?”
Cô nhỏ giọng hỏi, bởi vì giọng cô đã khàn.
Phó Dung Dữ lấy nước ấm bên cạnh cho cho cô uống, cũng nhỏ giọng nói: “Anh đã gặp thầy rồi.”
Nhan Phùng Khanh ch3t bệnh, khiến đôi mắt anh đỏ ngầu, giống như có cùng nỗi đau với Tạ Âm Lâu.
Không khí yên tĩnh trong sảnh này giống như quay trở về mười năm trước, trong đêm tối ở bên cạnh sưởi ấm cho nhau. Tạ Âm Lâu rơi nước mắt, được ngón tay thon dài của anh dịu dàng lau đi. Cô không có gì để nói với người khác, nhưng mà ở trước mặt Phó Dung Dữ thì khác: “Trước lúc thầy ra đi…… Vẫn còn nhớ đến hôn sự của chúng ta, anh Dung Dữ, trong lòng ông cụ...Mười năm qua luôn để tâm đến hôn nhân của chúng ta.”
Cô còn trẻ, chưa từng trải qua nỗi đau sinh ly tử biệt.
Bây giờ bị đả kích như vậy, chỉ biết rơi nước mắt, nghẹn ngào không nói lên lời.
Phó Dung Dữ vòng tay ôm chặt đôi vai run rẩy của cô, anh cúi đầu, đôi môi dịu dàng đặt lên trán cô: “Thầy nhìn thấy mà, nhất định ông cụ sẽ nhìn thấy chúng ta ở bên nhau.”
Nước mắt của Tạ Âm Lâu đều dính trên áo sơ mi màu đen của anh, cô cũng không cần hình tượng, ôm chặt cổ anh không buông.
Bởi vì khóc nên cô không phát hiện bóng dáng mảnh mai xuất hiện sau tấm bình phong ở sảnh phụ.
Đến lúc cô dừng lại mới nhìn rõ, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn thấy mẹ mình trong bộ sườn xám thêu hoa màu đen.
Những bông hoa nhỏ màu trắng được ghim vào cổ áo Khương Nại, khiến cho gương mặt xinh đẹp càng thêm nổi bật, khí chất truyền thống, trên tay bưng một cái đĩa, đứng dưới ánh đèn nhìn con gái ôm Phó Dung Dữ bật khóc, cũng không lên tiếng phá vỡ không khí.
Đến khi Tạ Âm Lâu phát hiện ra bà, bà mới nhẹ nhàng bước tới.
Trên khay là một bát mì chay, Khương Nại dịu dàng đưa cho Phó Dung Dữ, giọng nói vẫn nhàn nhạt: “Nghe ba con bé nói cả ngày nay Âm Lâu vẫn chưa ăn gì, để con bé ăn tạm một chút đi.”
Phó Dung Dữ rất kính trọng Khương Nại, anh đưa tay nhận lấy.
Mái tóc đen dài của Tạ Âm Lâu hơi rối, giọt nước mắt long lanh vẫn treo trên mi mắt.
Một lúc lâu sau vẫn ngồi trên ghế sô pha, may là đã ổn định được cảm xúc.
Khương Nại giơ tay giúp cô chỉnh lại mấy sợi tóc đen nhánh trên mặt, bất kể là động tác hay lời nói đều nhẹ nhàng giống như không có lực: “Để mẹ ôm con một chút, được không?”
——
Hơn 10 giờ tối.
Nhà tổ nhà họ Nhan đèn đuốc sáng trưng, khách viếng đến rất đông, đến nửa đêm chỗ ở cũng đã sắp xếp thỏa đáng, nhưng Tạ Lan Thâm không ở lại qua đêm.
Dù sao gốc rễ đều ở Tứ Thành, cũng không cần phải đi tìm khách sạn để ở.
Bên ngoài có mấy chiếc xe hơi tư nhân màu đen sang trọng đang đậu, Tạ Thầm Thời đang ngồi trên một trong số đó, dưới uy quyền của ba mình, cậu ấy kiềm chế sự kiêu ngạo của mình, cả ngày nay vô cùng quy củ.
Có điều khi nhìn thấy Phó Dung Dữ cũng đi theo về nhà họ Tạ, cậu ấy lập tức trợn trắng mắt.
“Có phải ba bị mỡ heo che mắt làm đầu óc mê muội nên mới để anh ta vào cửa nhà mình không?”
Lời này rất th0 tục, cũng không biết gần đây Tạ Thầm Thời học được ở đâu.
Vậy mà lại dám dùng trên người ba mình. Tạ Thầm Ngạn ngồi phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi, nhịn không được phải nhấc mí mắt nhàn nhạt liếc qua: “Trước khi ông cụ Nhan qua đời đã ở trước mặt mọi người nói để Phó Dung Dữ khiêng quan tài, trong danh sách vừa được nhà họ Nhan lựa chọn không chỉ có anh, tất cả con cháu nhà họ Nhan đều tuân theo nguyện vọng của ông Nhan……”
“Đợi một chút.”
Tạ Thầm Thời bắt lấy trọng điểm trong lời nói hời hợt này: “Cái gì gọi là có anh, ý anh là không có em?”
Đều là con trai nhà họ Tạ, dựa vào cái gì mà cậu lại không có tư cách khiêng quan tài?
Tạ Thầm Ngạn nhìn Tạ Thầm Thời xù lông, cũng không giải thích, chỉ nhắc nhở một câu: “Nếu em dám gây chuyện trong tang lễ của ông cụ Nhan, em có tin ba sẽ đích thân đánh cho em tàn phế luôn không?”
Tạ Thầm Thời không muốn bị tàn phế, tất cả căm hận ghen ghét đều kìm nén trong lòng. Đến mức về tới nhà họ Tạ, vừa mới vào cửa đã thể hiện bất mãn với Phó Dung Dữ, thậm chí còn mách lẻo trước mặt mẹ mình: “Mẹ, có phải mẹ chuẩn bị đổi con trai mới không? Anh ta đánh con, mẹ có biết không?”
Khương Nại c0i áo khoác ra, lại đưa tay c0i cúc hoa màu trắng, sau đó mới quay lại nhìn Tạ Thầm Thời: “Từ nhỏ con cũng đâu ít lần được gia pháp hầu hạ, vẫn chưa quen à?”
Tạ Thầm Thời có thể chắc chắn 100%, mẹ ruột của mình chuẩn bị đổi con trai mới.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn phòng khách, cái nhà này rộng lớn như vậy nhưng lại không có chỗ cho mình.
Chưa thương cảm sâu sắc được một lúc, Tạ Thầm Ngạn đã gọi cậu ấy: “Thầm Thời, ba gọi em lên tầng nói chuyện.”
“......”
Trong phòng khách không có người ngoài nào khác, quản gia bưng trà nóng lên sau đó ra ngoài.
Khương Nại cho người dọn dẹp lại phòng cho khách trên tầng ba để Phó Dung Dữ ở, sau đó dịu dàng nhìn về phía con gái đang đứng bên cạnh, vẫy tay với cô.
Tạ Âm Lâu đi đến ngồi xuống ghế sô pha, rất lâu rồi cô không nói chuyện riêng với mẹ, cô vòng tay ôm lấy Khương Nại, ngửi mùi hương quen thuộc trên người bà.
“Mẹ.”
Tất nhiên Khương Nại sẽ không phản đối hôn sự của cô và Phó Dung Dữ, bà không hỏi chuyện ngay mà hỏi thăm một số chuyện vụn vặt trong cuộc sống của cô trước. Trò chuyện một lúc mới uyển chuyển nhắc nhở: “Con vẫn còn nhỏ, ở chung với người ta phải biết bảo vệ tốt bản thân.”
Tạ Âm Lâu mím môi, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Dựa vào nét mặt của cô, Khương Nại biết ngay hai người đã từng xảy ra quan hệ, lời nói hơi ngừng một chút.
“Con hiểu lời mẹ không?”
Hai tay Tạ Âm Lâu đặt trên đầu gối, đầu ngón tay trắng nõn mất tự nhiên níu váy, ánh mắt né tránh, dưới tình huống trong phòng khách không có ai, mới cực kỳ nhỏ giọng nói: “Vâng.”
Ở phương diện này, cô và Phó Dung Dữ đều sử dụng biện pháp phòng tránh, sẽ không có thai ngoài ý muốn.
Khương Nại cũng không hỏi tiếp, nhưng mà bà là người từng trải, cũng biết trên đời này, trong tất cả các loại dục v0ng chỉ có nam nữ hấp dẫn nhau là khó kiềm chế nhất. Bà vỗ vỗ tay Tạ Âm Lâu: “Đêm nay mẹ ngủ với con...”
Tạ Âm Lâu ngẫm nghĩ lại hai giây, không biết là câu nói nào trong buổi
tâm sự này lại khiến ba cô đêm nay phòng không gối chiếc.
Mà Khương Nại đã đứng dậy, muốn đi lên phòng ngủ chính trên tầng tắm rửa, dù sao bà cũng bay từ chỗ đoàn làm phim về bên này, rất mệt.
Sau khi bà đi, Tạ Âm Lâu ngồi một mình trên ghế cũng hơi chóng mặt, cô cũng đi theo lên tầng.
Sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Phó Dung Dữ đang ở trong thư phòng của ba cô: ⌈Tối nay đừng đến phòng em, em ngủ với mẹ.⌋
—Hết chương 68—
- -----oOo------
/117
|