Toa POV*
– Con quyết định như thế nào? – ba tôi dịu giọng hỏi.
– Con … Con … Liệu con có được ở bên ba nữa không ba? – tôi ngập ngừng.
– Ba sẽ luôn ở bên con, con gái ạ! – ba tôi đặt tay lên ngực trái của tôi – Ở đây này!
– Ba hứa nhé! – tôi đưa ngón tay út ra ngoắc ngéo – Ba hứa luôn ở bên con nhé!
– Luôn luôn! Ba sẽ mãi mãi ở bên con, theo dõi con và ủng hộ con! – ba tôi đưa ngón tay út ra hứa với tôi.
– Vậy thì con yên tâm rồi! – tôi thơm má ba – Con về với họ đây ba à!
– Ừ! – tiếng ba tôi nhạt dần, mờ dần và mọi thứ trở thành một màu đen cô độc. Một ánh sáng lẻ loi hiện ra, tôi với tay đến nó và mọi thứ sáng dần.
Mia POV*
Mắt tôi hé dần bởi một tiếng động nhỏ. Một điều kì diệu xảy ra, tôi giật mình đứng dậy, dụi dụi mắt rồi chạy ra ngoài cửa, tìm một cô y tá hoặc bác sĩ nào đó, tôi hét lên trong vui mừng, như điên dại, tôi chạy ra thật nhanh như thể khoảnh khắc có thể tan biến nếu tôi không nhanh chân hơn để tóm cổ một ai đó vào.
– Cô ấy đã tỉnh dậy! – vị bác sĩ trẻ cười – Tình trạng sức khoẻ cô ấy hoàn toàn bình thường, không có gì sai sót nhưng cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời!
– Bác sĩ nói sao cơ ạ? – tôi nhảy dựng lên lo lắng vì sợ mất chị thêm một lần nữa.
– Đừng lo cô gái trẻ! Hiện tượng này xảy ra thường xuyên, chỉ cần một số hình ảnh quen thuộc là cô ấy sẽ nhớ lại mọi thứ thôi! – vị bác sĩ trẻ nói chắc như đinh đóng cột làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Tia POV*
Tôi ngồi trên giường bệnh, mặt ngơ ngơ nhìn bác sĩ bước ra ngoài. Một cô nhóc tóc nâu chạy đến bên tôi, cười nhạt, ôm tôi rất chặt. Bất chợt tôi mở miệng, hỏi cô nhóc một câu.
– Bạn là ai? – tôi bất giác hỏi – Trông bạn rất quen! Nhưng là ai?
– Chị sẽ nhớ ra thôi! – cô nhóc có một thoáng thất vọng rồi cười – Bây giờ thì chúng ta làm quen lại từ đầu nhé! Em là My! Trần Ngọc Khánh My, em gái của chị!
– My à? Ừ! Vậy thì cùng nhau bắt đầu lại từ đầu! – tôi cười – Bây giờ … Mong em chiếu cố!
– Chị đừng lo! Tuần sau, chúng ta sẽ về Việt Nam, chị sẽ nhớ phần nào câu chuyện thôi!
– Nhưng My à … Có một việc … Rất quan trọng mà chị cần nói, nhưng chị không biết nó là gì! – tôi ngồi thần người ra nhìn nó.
– Chị đừng lo, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi!
– Ừ!
Nó cười, bước ra khỏi phòng. Bây giờ tôi ở lại trong phòng một mình, nhưng không cô đơn hay lạc lõng. Tôi nhìn áng mây trắng trôi trên bầu trời xanh và cười.
– Ba à! Cảm ơn ba đã khuyên con về! Mặc dù không nhớ gì nhưng con sẽ cố gắng, ba sẽ giúp con chứ?
Một tuần sau …
“The fly from Sydney, Australia to Ho Chi Minh City, Vietnam will depart in a few minutes, please make sure you have your tickets and passport! Thank you!”
Tôi đứng bên cạnh tấm kính dày, nhìn chiếc máy bay đang được hai anh phi công kiểm tra mọi thứ. Tim tôi đập rộn ràng. Có một thứ gì đó rất quen thuộc, quen thuộc đến kì lạ. Một điều gì đó đã từng xảy ra, trên một máy bay và tôi đã ở đó.
– Chị sẵng sàng rồi chứ? – nó quay sang nhìn tôi, tay chìa ra thân thiện.
– Hơ … – tôi giật mình quay lại nhìn nó – À … Ừ! Đi thôi!
– Có một thứ gì đó chị đang nhớ lại phải không? – nó nhìn tôi kì lạ – Có phải là một kỉ niệm cùng em và bác quản gia không?
– Chị … Chị không rõ! Mọi thứ rất mơ hồ, chị chỉ có cảm giác lo lắng vì một thứ gì đó, có lẽ từng xảy ra …
– Đừng lo lắng quá, chị sẽ ổn thôi! – nó nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng kéo tôi về phía cổng lên máy bay.
Ngồi trên máy bay bảy tiếng đồng hồ ê cả mông nên việc đầu tiên tôi làm khi xuống máy bay là vươn vai, ưỡn ngực mấy cái cho sướng rồi mới tới quầy thủ tục check-in. Tôi nhận hành lí rồi cùng nó ra ngoài. Nhưng có hơi thất vọng phần nào vì bên ngoài có một thứ gì đó làm tôi không vừa ý. Có lẽ là một quá khứ hay một giấc mơ vì tôi không nhớ rõ lắm chuyện gì đã xảy ra.
Nó vẫy tay gọi một chiếc taxi, lôi tôi vào trong rồi đi về phía thành phố. Nhìn cảnh bên ngoài bao nhiêu toà nhà, khu mua sắm cao chót vót làm tôi không khỏi ngạc nhiên. Nhưng có một điều rất lạ là tôi nhớ được những con đường, địa điểm trong thành phố (ngoại trừ thành phố Bóng Đêm), nhưng không tài nào nhớ được mặt nó hay bất cứ ai mà nó đã chỉ ra trong ảnh. Thậm chí cả nhưng câu chuyện nó kể, nghe thật quen thuộc nhưng nó cứ mơ hồ, xa vời vợi tựa như một giấc mơ.
– Tám mươi nghìn nha cháu! – bác tài xế lên tiếng làm tôi giật mình quay lại với hiện thực.
– Bác giữ luôn tiền thừa cũng được! Cảm ơn bác! – nó nhanh nhảu rút tờ một trăm nghìn ra trả bác tài rồi xách hành lí xuống xe.
Xe đi khuất sau ngõ cua, nó nhìn tôi vui vẻ cười.
– Mình về đến kí túc xá rồi chị ạ!
————————————————
Chap này mình dành tặng cho Yuukio-chan! Xin lỗi vì up chap mới hơi muộn nhưng mình đang bị cấm túc nên khó khăn lắm mơi up được chap này! Nếu có thể thì mình sẽ up chap mới vào gần dịp Giáng Sinh, không thì mọi người ráng chờ vài tháng nha! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình!
– Con quyết định như thế nào? – ba tôi dịu giọng hỏi.
– Con … Con … Liệu con có được ở bên ba nữa không ba? – tôi ngập ngừng.
– Ba sẽ luôn ở bên con, con gái ạ! – ba tôi đặt tay lên ngực trái của tôi – Ở đây này!
– Ba hứa nhé! – tôi đưa ngón tay út ra ngoắc ngéo – Ba hứa luôn ở bên con nhé!
– Luôn luôn! Ba sẽ mãi mãi ở bên con, theo dõi con và ủng hộ con! – ba tôi đưa ngón tay út ra hứa với tôi.
– Vậy thì con yên tâm rồi! – tôi thơm má ba – Con về với họ đây ba à!
– Ừ! – tiếng ba tôi nhạt dần, mờ dần và mọi thứ trở thành một màu đen cô độc. Một ánh sáng lẻ loi hiện ra, tôi với tay đến nó và mọi thứ sáng dần.
Mia POV*
Mắt tôi hé dần bởi một tiếng động nhỏ. Một điều kì diệu xảy ra, tôi giật mình đứng dậy, dụi dụi mắt rồi chạy ra ngoài cửa, tìm một cô y tá hoặc bác sĩ nào đó, tôi hét lên trong vui mừng, như điên dại, tôi chạy ra thật nhanh như thể khoảnh khắc có thể tan biến nếu tôi không nhanh chân hơn để tóm cổ một ai đó vào.
– Cô ấy đã tỉnh dậy! – vị bác sĩ trẻ cười – Tình trạng sức khoẻ cô ấy hoàn toàn bình thường, không có gì sai sót nhưng cô ấy bị mất trí nhớ tạm thời!
– Bác sĩ nói sao cơ ạ? – tôi nhảy dựng lên lo lắng vì sợ mất chị thêm một lần nữa.
– Đừng lo cô gái trẻ! Hiện tượng này xảy ra thường xuyên, chỉ cần một số hình ảnh quen thuộc là cô ấy sẽ nhớ lại mọi thứ thôi! – vị bác sĩ trẻ nói chắc như đinh đóng cột làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Tia POV*
Tôi ngồi trên giường bệnh, mặt ngơ ngơ nhìn bác sĩ bước ra ngoài. Một cô nhóc tóc nâu chạy đến bên tôi, cười nhạt, ôm tôi rất chặt. Bất chợt tôi mở miệng, hỏi cô nhóc một câu.
– Bạn là ai? – tôi bất giác hỏi – Trông bạn rất quen! Nhưng là ai?
– Chị sẽ nhớ ra thôi! – cô nhóc có một thoáng thất vọng rồi cười – Bây giờ thì chúng ta làm quen lại từ đầu nhé! Em là My! Trần Ngọc Khánh My, em gái của chị!
– My à? Ừ! Vậy thì cùng nhau bắt đầu lại từ đầu! – tôi cười – Bây giờ … Mong em chiếu cố!
– Chị đừng lo! Tuần sau, chúng ta sẽ về Việt Nam, chị sẽ nhớ phần nào câu chuyện thôi!
– Nhưng My à … Có một việc … Rất quan trọng mà chị cần nói, nhưng chị không biết nó là gì! – tôi ngồi thần người ra nhìn nó.
– Chị đừng lo, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi!
– Ừ!
Nó cười, bước ra khỏi phòng. Bây giờ tôi ở lại trong phòng một mình, nhưng không cô đơn hay lạc lõng. Tôi nhìn áng mây trắng trôi trên bầu trời xanh và cười.
– Ba à! Cảm ơn ba đã khuyên con về! Mặc dù không nhớ gì nhưng con sẽ cố gắng, ba sẽ giúp con chứ?
Một tuần sau …
“The fly from Sydney, Australia to Ho Chi Minh City, Vietnam will depart in a few minutes, please make sure you have your tickets and passport! Thank you!”
Tôi đứng bên cạnh tấm kính dày, nhìn chiếc máy bay đang được hai anh phi công kiểm tra mọi thứ. Tim tôi đập rộn ràng. Có một thứ gì đó rất quen thuộc, quen thuộc đến kì lạ. Một điều gì đó đã từng xảy ra, trên một máy bay và tôi đã ở đó.
– Chị sẵng sàng rồi chứ? – nó quay sang nhìn tôi, tay chìa ra thân thiện.
– Hơ … – tôi giật mình quay lại nhìn nó – À … Ừ! Đi thôi!
– Có một thứ gì đó chị đang nhớ lại phải không? – nó nhìn tôi kì lạ – Có phải là một kỉ niệm cùng em và bác quản gia không?
– Chị … Chị không rõ! Mọi thứ rất mơ hồ, chị chỉ có cảm giác lo lắng vì một thứ gì đó, có lẽ từng xảy ra …
– Đừng lo lắng quá, chị sẽ ổn thôi! – nó nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng kéo tôi về phía cổng lên máy bay.
Ngồi trên máy bay bảy tiếng đồng hồ ê cả mông nên việc đầu tiên tôi làm khi xuống máy bay là vươn vai, ưỡn ngực mấy cái cho sướng rồi mới tới quầy thủ tục check-in. Tôi nhận hành lí rồi cùng nó ra ngoài. Nhưng có hơi thất vọng phần nào vì bên ngoài có một thứ gì đó làm tôi không vừa ý. Có lẽ là một quá khứ hay một giấc mơ vì tôi không nhớ rõ lắm chuyện gì đã xảy ra.
Nó vẫy tay gọi một chiếc taxi, lôi tôi vào trong rồi đi về phía thành phố. Nhìn cảnh bên ngoài bao nhiêu toà nhà, khu mua sắm cao chót vót làm tôi không khỏi ngạc nhiên. Nhưng có một điều rất lạ là tôi nhớ được những con đường, địa điểm trong thành phố (ngoại trừ thành phố Bóng Đêm), nhưng không tài nào nhớ được mặt nó hay bất cứ ai mà nó đã chỉ ra trong ảnh. Thậm chí cả nhưng câu chuyện nó kể, nghe thật quen thuộc nhưng nó cứ mơ hồ, xa vời vợi tựa như một giấc mơ.
– Tám mươi nghìn nha cháu! – bác tài xế lên tiếng làm tôi giật mình quay lại với hiện thực.
– Bác giữ luôn tiền thừa cũng được! Cảm ơn bác! – nó nhanh nhảu rút tờ một trăm nghìn ra trả bác tài rồi xách hành lí xuống xe.
Xe đi khuất sau ngõ cua, nó nhìn tôi vui vẻ cười.
– Mình về đến kí túc xá rồi chị ạ!
————————————————
Chap này mình dành tặng cho Yuukio-chan! Xin lỗi vì up chap mới hơi muộn nhưng mình đang bị cấm túc nên khó khăn lắm mơi up được chap này! Nếu có thể thì mình sẽ up chap mới vào gần dịp Giáng Sinh, không thì mọi người ráng chờ vài tháng nha! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình!
/77
|