Tác giả POV*
Cô đứng trước gương trong nhà tắm, xoa xoa bên má rồi thở dài thườn thượt. Ra ngoài, cô bắt đầu xếp đồ vào túi cho buổi cắm trại ngày mai, cho cả cô và hắn. Được gần mười giờ, cô xếp xong túi của cô nhưng túi của hắn chưa xong được đên phần nửa vì giúp nó với Huy nên cô quyết định đi ngủ, sáng hôm sau làm tiếp.
Nửa đêm, hắn về kí túc xá, tay quờ quạng tìm công tác đèn, tạo ra nhiều tiếng ồn. Cô tỉnh giấc, mau chóng bật đèn ngủ rồi tắt đèn để tránh đánh thức nó với Huy dậy. Cô hí hoáy vật lộn với hắn, lôi hắn lên giường rồi thở phào. Nó tỉnh dậy vì tiếng ồn, ngồi nhỏm dậy và nhìn cô bất động. Nửa đêm nửa hôm, cô ngồi đó gỡ giày gỡ vớ cho hắn.
– Muốn em làm cho không? – nó lại bên cạnh cô hỏi.
– Thôi về giường ngủ đi, để chị lo cho! – cô cười vẫn “đánh nhau” quyết liệt với đôi giày của hắn.
– Em biết chị yêu hắn nhưng một kẻ vũ phu thế cưới về cuộc sống không chừng rất bất hạnh! – nó vỗ vai cô, ngồi xuống.
– Ừm! Biết là thế nhưng … Chỉ là anh ấy đang gặp chuyện khó khăn nhất thời nên khó chịu thôi! Em cũng biết thế mà! – cô nói, mắt có chút buồn buồn mặc dù cô vẫn có đường cong nho nhỏ bên khoé môi.
– Ừ! – nó nói, giọng không hào hứng mấy mà còn pha lẫn chút bực bội.
Nó quay lại giường ngủ, cô gỡ xong đôi giày, đôi vớ cho hắn thì bắt đầu gỡ áo khoác ra cho hắn dễ chịu hơn. Cuối cùng làm xong thì không ngủ được nên gấp nốt đồ đạc cho hắn. Khi cô lại bên cạnh giường hắn, hắn kéo cô lại và ôm cô chặt cứng. Cô ôm hắn nhưng không dám nhúc nhích vì sợ hắn thức giấc. Cô im lặng. Cuối cùng vì không ngủ được, cô thức luôn đến sáng.
Xách túi đồ xuống khu xe buýt, lui hui tìm cách nhét đồ vào xe. Nó đi cùng Huy, cười nói được vài giây thì cả hai im bặt, đứng như trồng trời nhìn cô. Nhóc cũng đến bên cạnh nhỏ rồi cả hai đên chỗ nó và Huy. Hắn đứng dựa lưng vào tường, quanh tay nhìn điện thoại. Cô vừa chạy đên chỗ nó và nhóc, mặt hớn hở thì hắn tiến lại gần, nói như tạt gáo nước lạnh vào mặt cô.
– Cô đi một mình với mọi người đi! Tôi có việc! – nói rồi hắn quay lưng bỏ đi.
Cô đứng như trồng trời, giọng có hơi run, cô gật đầu nói “Ừ!”. Nó thì khác, tay nó nắm chặt, nó hét lên một tiếng làm mọi người dừng lại, hướng mắt về phía bọn nó.
– Đứng lại! – nó hét, hắn dừng bước, liếc qua vai rồi tiếp tục đi.
Nó bước đến phía hắn, kéo hắn một cái khiến hắn giật mình ngã về phía nó một chút. Nó vốn dĩ khoẻ nhưng khi nó tức giận, sức mạnh của nó như tăng gấp mười lần. Nó nắm chặt hai cổ áo của hắn, mọi người hít một hơi dài, nín thở nhìn nó.
– Anh có thể nhẫn tâm được hơn thế này không? – nó hét, hắn cố lờ nó đi – Anh có thể chửi mắng chị tôi, đánh chị tôi nhưng chị ấy vẫn yêu anh! Anh có biết tối qua chị ấy đã thức đến sáng, không ngủ vì anh đấy anh có biết không?
– Cô ta tự thức, tôi không bắt! – hắn trả lời lạnh tanh, cô nghe đến câu này thì vai bắt đầu run nhè nhẹ.
“Chát!” – nó tát hắn một cái khiến má hắn hằn một vết đỏ ửng.
– Không thể tin được anh lại tồi tệ đến vậy! – nó nói rồi hầm hầm bỏ đi lên xe.
Mọi người rẽ thành hai hàng cho đi qua, không ai dám hó hé câu nào, cũng chẳng ai dám cản đường nó vì người nó ngùn ngùn sát khí, ngay cả con ruồi con muỗi cũng không dám đến gần trong phạm vi bán kính 3 mét. Huy theo sau nó, liếc hắn một cái rồi nói một câu đầy khinh thường.
– Anh đáng bị vậy đấy! Thật xấu hổ cho tôi khi phải làm em trai anh! – Huy nói, quẹt chân cho hắn ngã.
– Thật may mắn là ba mẹ chưa biết, những người biết thì kín mồm nên anh lo giữ cái thân phận anh cho tốt đi, nhà báo mà biết thì đừng trách, lúc đó tôi sẽ coi như không quen biết! – nhỏ nói, tát hắn một cái – Cái này là cho những gì anh đã làm!
– Anh đã nói sẽ không tổn thương tỉ tỉ! Tôi thề không tha cho ai làm tỉ tỉ khóc vì đó là chị của tôi nên anh hãy coi chừng! – nhóc đi ngang qua, cảnh cáo hắn và nhìn hắn bằng nửa con mắt.
Sau khi bốn đứa kia lần lượt lên xe. Mọi người xầm xì bàn tán rồi từ từ theo gót bọn nó lên xe. Cô đến bên hắn, quỳ xuống bên cạnh hắn, hắn nhắm mắt chờ đợi cô đánh hắn nhưng im lặng. Hắn mở mắt, nhìn cô như chờ đợi một thứ gì đó từ cô. Cô cười, chìa tay ra chạm vào má hắn.
– Anh có đau không? Em xin lỗi! – cô nói, cố gắng không khóc nhưng nước mắt vẫn chảy dài trên má cô.
– Tại sao? – hắn hỏi, giọng ngạc nhiên.
– Tại em mà anh bị đánh, em xin lỗi! – cô nói, giọng nhão đi nhiều hơn – Em biêt tất cả rồi, anh mau đi cùng cô ấy đi! Cô ấy cần anh hơn em lúc này anh à!
– Sau những chuyện như vậy xảy ra, kể cả lúc tôi đánh em, mắng em em vẫn quan tâm đến tôi sao? – hắn hỏi, ngạc nhiên vì hành động của cô khác xa những gì hắn nghĩ.
– Tất nhiên rồi! – cô cười một cách đau đớn và chua chát, nước mắt chảy dài trên gò má của cô khiến hắn nhói lòng.
Cô lên xe, ngồi hàng cuối cùng bọn nó, một bên là cửa sổ, một bên là Huy. Cạnh Huy là nó, ngồi giữa hàng ghế rồi nhỏ, xong là nhóc trong góc. Cô cười tỏ ra mạnh mẽ nhưng không chê được đôi mắt sưng sưng của cô. Lớp trưởng đi xuống, hàng ghế trước đó, chìa tay đưa cho cô tờ khăn giấy.
– Không sao chứ? – lớp trưởng hỏi cô nhẹ nhàng, cô gật đầu, nhận tờ khăn giấy – Mạnh mẽ lên! Mọi người ở bên cạnh cậu mà!
– Cảm ơn! – cô cười, lau nước mắt rồi nhìn ra cửa sổ, nhìn mọi đến rồi đi trong giây lát như tình yêu của cô.
Cô đi cắm trại lần này là vì hắn, vậy mà hắn lại không đi được. Cô cười những nụ cười gượng hàng ngày để che đi nỗi buồn của mình nhưng khi về lều, cô được ở lều một mình vì hắn không ở đó nên cô khóc không ít mỗi đêm. Quay về trường, cô dọn ra khỏi kí túc xá và biến mất.
Cô đứng trước gương trong nhà tắm, xoa xoa bên má rồi thở dài thườn thượt. Ra ngoài, cô bắt đầu xếp đồ vào túi cho buổi cắm trại ngày mai, cho cả cô và hắn. Được gần mười giờ, cô xếp xong túi của cô nhưng túi của hắn chưa xong được đên phần nửa vì giúp nó với Huy nên cô quyết định đi ngủ, sáng hôm sau làm tiếp.
Nửa đêm, hắn về kí túc xá, tay quờ quạng tìm công tác đèn, tạo ra nhiều tiếng ồn. Cô tỉnh giấc, mau chóng bật đèn ngủ rồi tắt đèn để tránh đánh thức nó với Huy dậy. Cô hí hoáy vật lộn với hắn, lôi hắn lên giường rồi thở phào. Nó tỉnh dậy vì tiếng ồn, ngồi nhỏm dậy và nhìn cô bất động. Nửa đêm nửa hôm, cô ngồi đó gỡ giày gỡ vớ cho hắn.
– Muốn em làm cho không? – nó lại bên cạnh cô hỏi.
– Thôi về giường ngủ đi, để chị lo cho! – cô cười vẫn “đánh nhau” quyết liệt với đôi giày của hắn.
– Em biết chị yêu hắn nhưng một kẻ vũ phu thế cưới về cuộc sống không chừng rất bất hạnh! – nó vỗ vai cô, ngồi xuống.
– Ừm! Biết là thế nhưng … Chỉ là anh ấy đang gặp chuyện khó khăn nhất thời nên khó chịu thôi! Em cũng biết thế mà! – cô nói, mắt có chút buồn buồn mặc dù cô vẫn có đường cong nho nhỏ bên khoé môi.
– Ừ! – nó nói, giọng không hào hứng mấy mà còn pha lẫn chút bực bội.
Nó quay lại giường ngủ, cô gỡ xong đôi giày, đôi vớ cho hắn thì bắt đầu gỡ áo khoác ra cho hắn dễ chịu hơn. Cuối cùng làm xong thì không ngủ được nên gấp nốt đồ đạc cho hắn. Khi cô lại bên cạnh giường hắn, hắn kéo cô lại và ôm cô chặt cứng. Cô ôm hắn nhưng không dám nhúc nhích vì sợ hắn thức giấc. Cô im lặng. Cuối cùng vì không ngủ được, cô thức luôn đến sáng.
Xách túi đồ xuống khu xe buýt, lui hui tìm cách nhét đồ vào xe. Nó đi cùng Huy, cười nói được vài giây thì cả hai im bặt, đứng như trồng trời nhìn cô. Nhóc cũng đến bên cạnh nhỏ rồi cả hai đên chỗ nó và Huy. Hắn đứng dựa lưng vào tường, quanh tay nhìn điện thoại. Cô vừa chạy đên chỗ nó và nhóc, mặt hớn hở thì hắn tiến lại gần, nói như tạt gáo nước lạnh vào mặt cô.
– Cô đi một mình với mọi người đi! Tôi có việc! – nói rồi hắn quay lưng bỏ đi.
Cô đứng như trồng trời, giọng có hơi run, cô gật đầu nói “Ừ!”. Nó thì khác, tay nó nắm chặt, nó hét lên một tiếng làm mọi người dừng lại, hướng mắt về phía bọn nó.
– Đứng lại! – nó hét, hắn dừng bước, liếc qua vai rồi tiếp tục đi.
Nó bước đến phía hắn, kéo hắn một cái khiến hắn giật mình ngã về phía nó một chút. Nó vốn dĩ khoẻ nhưng khi nó tức giận, sức mạnh của nó như tăng gấp mười lần. Nó nắm chặt hai cổ áo của hắn, mọi người hít một hơi dài, nín thở nhìn nó.
– Anh có thể nhẫn tâm được hơn thế này không? – nó hét, hắn cố lờ nó đi – Anh có thể chửi mắng chị tôi, đánh chị tôi nhưng chị ấy vẫn yêu anh! Anh có biết tối qua chị ấy đã thức đến sáng, không ngủ vì anh đấy anh có biết không?
– Cô ta tự thức, tôi không bắt! – hắn trả lời lạnh tanh, cô nghe đến câu này thì vai bắt đầu run nhè nhẹ.
“Chát!” – nó tát hắn một cái khiến má hắn hằn một vết đỏ ửng.
– Không thể tin được anh lại tồi tệ đến vậy! – nó nói rồi hầm hầm bỏ đi lên xe.
Mọi người rẽ thành hai hàng cho đi qua, không ai dám hó hé câu nào, cũng chẳng ai dám cản đường nó vì người nó ngùn ngùn sát khí, ngay cả con ruồi con muỗi cũng không dám đến gần trong phạm vi bán kính 3 mét. Huy theo sau nó, liếc hắn một cái rồi nói một câu đầy khinh thường.
– Anh đáng bị vậy đấy! Thật xấu hổ cho tôi khi phải làm em trai anh! – Huy nói, quẹt chân cho hắn ngã.
– Thật may mắn là ba mẹ chưa biết, những người biết thì kín mồm nên anh lo giữ cái thân phận anh cho tốt đi, nhà báo mà biết thì đừng trách, lúc đó tôi sẽ coi như không quen biết! – nhỏ nói, tát hắn một cái – Cái này là cho những gì anh đã làm!
– Anh đã nói sẽ không tổn thương tỉ tỉ! Tôi thề không tha cho ai làm tỉ tỉ khóc vì đó là chị của tôi nên anh hãy coi chừng! – nhóc đi ngang qua, cảnh cáo hắn và nhìn hắn bằng nửa con mắt.
Sau khi bốn đứa kia lần lượt lên xe. Mọi người xầm xì bàn tán rồi từ từ theo gót bọn nó lên xe. Cô đến bên hắn, quỳ xuống bên cạnh hắn, hắn nhắm mắt chờ đợi cô đánh hắn nhưng im lặng. Hắn mở mắt, nhìn cô như chờ đợi một thứ gì đó từ cô. Cô cười, chìa tay ra chạm vào má hắn.
– Anh có đau không? Em xin lỗi! – cô nói, cố gắng không khóc nhưng nước mắt vẫn chảy dài trên má cô.
– Tại sao? – hắn hỏi, giọng ngạc nhiên.
– Tại em mà anh bị đánh, em xin lỗi! – cô nói, giọng nhão đi nhiều hơn – Em biêt tất cả rồi, anh mau đi cùng cô ấy đi! Cô ấy cần anh hơn em lúc này anh à!
– Sau những chuyện như vậy xảy ra, kể cả lúc tôi đánh em, mắng em em vẫn quan tâm đến tôi sao? – hắn hỏi, ngạc nhiên vì hành động của cô khác xa những gì hắn nghĩ.
– Tất nhiên rồi! – cô cười một cách đau đớn và chua chát, nước mắt chảy dài trên gò má của cô khiến hắn nhói lòng.
Cô lên xe, ngồi hàng cuối cùng bọn nó, một bên là cửa sổ, một bên là Huy. Cạnh Huy là nó, ngồi giữa hàng ghế rồi nhỏ, xong là nhóc trong góc. Cô cười tỏ ra mạnh mẽ nhưng không chê được đôi mắt sưng sưng của cô. Lớp trưởng đi xuống, hàng ghế trước đó, chìa tay đưa cho cô tờ khăn giấy.
– Không sao chứ? – lớp trưởng hỏi cô nhẹ nhàng, cô gật đầu, nhận tờ khăn giấy – Mạnh mẽ lên! Mọi người ở bên cạnh cậu mà!
– Cảm ơn! – cô cười, lau nước mắt rồi nhìn ra cửa sổ, nhìn mọi đến rồi đi trong giây lát như tình yêu của cô.
Cô đi cắm trại lần này là vì hắn, vậy mà hắn lại không đi được. Cô cười những nụ cười gượng hàng ngày để che đi nỗi buồn của mình nhưng khi về lều, cô được ở lều một mình vì hắn không ở đó nên cô khóc không ít mỗi đêm. Quay về trường, cô dọn ra khỏi kí túc xá và biến mất.
/77
|