Tác giả POV*
Trước cửa phòng 402, cô đứng đó, bên cạnh là vali quần áo, tần ngần nhìn chìa khoá trên tay rồi đút vào ổ, bước vào nhà. Căn phòng tối hu, không thể nói đó không phải là căn phòng của chủ nhân cũ vì đồ đạc, tranh ảnh, tất cả vẫn ở nguyên đó, chưa di chuyển một tí nào kể từ khi cô chuyển đi.
Bước vào trong, cô kéo ngăn kéo tủ đầu giường và lỡ không may làm rớt con búp bê trên tủ xuống đất. Nhặt con búp bê lên, cô chợt nhìn thấy một thứ gì đó lấp ló dưới tấm chăn dày phủ dưới gầm giường hắn. Tò mò, cô nhấc tấm đệm lên và kéo vật đó ra. Một cái hộp sắt nằm gọn trước mắt cô, cô mở nắp và nhìn bên trong. Trong đó là một cái vương miện bạc nhỏ, một bông hoa hồng trắng và một quyển sổ cũ. Chợt nhận ra quyển sổ cũ, cô khẽ thốt lên một tiếng nhỏ.
– Anh Lâm …
– Vậy mà đã gần mười một năm kể từ ngày nó mất! – một giọng nói vang lên làm cô giật mình nhìn người trước mặt.
– Cô hiệu trưởng? – cô nhíu mày.
– Lẽ nào cháu đã quên? – bà ấy tiến về phía cô – Ngày hôm ấy, cô không quên được, cái ngày mà cô mất đứa con đầu lòng. Cô muốn đánh thằng nhóc đó lắm cháu biết không? Nó nằng nặc không chịu đi … vì ai? Ừ … Vì cháu! – bà ấy nói, giọng dần hoà vào nước mắt.
– Lẽ nào … bác là mẹ anh Lâm? – cô ngạc nhiên.
– Mười năm bác thay đổi quá nên cháu không nhận ra à? – bà ấy dừng lại rồi nói tiếp – Thằng nhóc đó … ngỗ ngược, bắt bác hứa một điều rằng sau khi nó đi, bác phải chắc chắn con quên được nó, tìm được hạnh phúc. Bác bảo đi qua nước ngoài chữa bệnh, nếu không về được thì đỡ đau lòng hơn nhưng nó nói nó hứa chơi đàn cho cháu nghe cho đến hơi thở cuối cùng! Và cháu bắt nó hứa … Cháu là một con nhóc bốn tuổi nhõng nhẽo và ích kỉ khi cháu bắt nó hứa. Nó bỏ cuộc đời nó cho cháu, giờ lẽ nào cháu để nó thực hiện lời hứa cho cháu mà không thể để bác thực hiện lời hứa cho nó? Đi đi, đi tìm người cháu yêu và nói với người ấy. Dù có trễ nhưng không phải quá muộn, cháu còn cơ hội để nói với người ấy thì đừng vứt bỏ cơ hội ấy!
– Bác … – cô ngập ngừng.
– Mau lên! Xe đang chờ cháu ở ngoài, cháu đi đi! – bà ấy nói.
Gật đầu, cô đứng dậy, chạy ra ngoài, lên xe và đến sân bay. Cô bước qua cổng, len lỏi trong đám đông cố chui qua phía bên kia. Dáo dác tìm dáng người của hắn, cô nhìn thấy hắn chuẩn bị bước qua khu cửa lên máy bay, bên cạnh là cô gái đó, người mà nó suốt ngày gọi là hồ li tinh. Cô chạy băng qua mấy dải đường truyền, đến chậm vài giấy vì khi cô đến nơi, hắn đã biến mất sau ngõ khuất.
Đến bên cửa kính, cô nhìn máy bay cất cánh, nụ cười buồn hiện lên trên môi cô. Cô ra về. Trên đường đi, cô phải vẫy tay mãi tìm mãi cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng lại. Cánh cửa mở ra làm cô mất đà suýt ngã về phía sau. Nhưng thật là may mắn cho cô, có người nắm lấy tay cô kéo lại trước khi cô quay về Đất Mẹ!
– Thành thật xin lỗi … – người đó lên tiếng – Cô không sao chứ?
– À … Vâng … – cô cười.
Trước mặt cô là một người con trai mặc vest đen, thắt cà vạt tím, mái tóc nâu xoan nhè nhẹ có chút loà xoà ở trán cùng đôi mắt màu hạt dẻ. Một người con trai da trắng nhìn sang trọng nhưng khá trẻ tuổi. Nhìn anh ta, cô nghĩ anh cũng khoảng hai mươi, hai mốt tuổi.
– A … – người đó như bừng tỉnh, lắc đầu nhìn cô – Có vẻ như cô đang cố bắt taxi vào thành phố!
– A … Vâng!
– Vậy cô có muốn đi chung với tôi không? – người con trai đó chìa tay với cô.
– Nếu không phiền anh! – cô cười, bước vào taxi.
Ngồi được một lúc, người đó quay sang nhìn cô và hỏi.
– Cô tên gì? Ta làm quen được chứ?
– Ừ! Trần Ngọc Khánh Thy! Rất vui được làm quen anh! – cô cười.
– T … Tôi là Vũ Anh Quân … – người con trai đó trả lời, có phần lắp bắp vì cô – Cô sẽ không phiền nếu tôi mời cô ăn tối chứ?
Có lẽ người này sẽ mang lại biến đổi không nhỏ cho cuộc đời cô. Mỉm cười ở khoé môi, cô nghĩ thầm: “Thú vị đấy!”. Nghĩ ngợi một chút, cô gật đầu đồng ý và thêm một câu: “Nếu tôi được phép chọn chỗ ăn!” và tất nhiên vì muốn đi ăn với người đẹp, Quân đồng ý. Cô vẫn mỉm cười nhẹ: “Tối nay Chi có một ca đêm, phải ghép hai người này mới được!”
——————————————
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT MỚI
Anh – Vũ Anh Quân:
Nickname: hiện tại chưa có vì tác giả chưa nghĩ ra và có lẽ không cần thiết.
Tuổi: 20
Là giám đốc trẻ của khu giải trí Wonderland mới mở ở Mĩ, là người Việt, sinh ra ở Mĩ, anh thạo tiếng Anh và nhờ kinh doanh phát đạt, anh sớm trở nên nổi tiếng trong bang và giàu nhất nước Mĩ. Anh về Việt Nam để hi vọng mở khu công viên giải trí Wonderland Việt Nam và đến để kí hợp đồng mua bán đất và một phần tìm một người nào đó để ba mẹ anh ngừng phàn nàn về việc anh còn độc thân. Có nhiều người được chọn và gây chú ý với anh nhưng anh không tìm được ai ưng ý và cũng không quan tâm mấy về chuyện hôn nhân.
Trước cửa phòng 402, cô đứng đó, bên cạnh là vali quần áo, tần ngần nhìn chìa khoá trên tay rồi đút vào ổ, bước vào nhà. Căn phòng tối hu, không thể nói đó không phải là căn phòng của chủ nhân cũ vì đồ đạc, tranh ảnh, tất cả vẫn ở nguyên đó, chưa di chuyển một tí nào kể từ khi cô chuyển đi.
Bước vào trong, cô kéo ngăn kéo tủ đầu giường và lỡ không may làm rớt con búp bê trên tủ xuống đất. Nhặt con búp bê lên, cô chợt nhìn thấy một thứ gì đó lấp ló dưới tấm chăn dày phủ dưới gầm giường hắn. Tò mò, cô nhấc tấm đệm lên và kéo vật đó ra. Một cái hộp sắt nằm gọn trước mắt cô, cô mở nắp và nhìn bên trong. Trong đó là một cái vương miện bạc nhỏ, một bông hoa hồng trắng và một quyển sổ cũ. Chợt nhận ra quyển sổ cũ, cô khẽ thốt lên một tiếng nhỏ.
– Anh Lâm …
– Vậy mà đã gần mười một năm kể từ ngày nó mất! – một giọng nói vang lên làm cô giật mình nhìn người trước mặt.
– Cô hiệu trưởng? – cô nhíu mày.
– Lẽ nào cháu đã quên? – bà ấy tiến về phía cô – Ngày hôm ấy, cô không quên được, cái ngày mà cô mất đứa con đầu lòng. Cô muốn đánh thằng nhóc đó lắm cháu biết không? Nó nằng nặc không chịu đi … vì ai? Ừ … Vì cháu! – bà ấy nói, giọng dần hoà vào nước mắt.
– Lẽ nào … bác là mẹ anh Lâm? – cô ngạc nhiên.
– Mười năm bác thay đổi quá nên cháu không nhận ra à? – bà ấy dừng lại rồi nói tiếp – Thằng nhóc đó … ngỗ ngược, bắt bác hứa một điều rằng sau khi nó đi, bác phải chắc chắn con quên được nó, tìm được hạnh phúc. Bác bảo đi qua nước ngoài chữa bệnh, nếu không về được thì đỡ đau lòng hơn nhưng nó nói nó hứa chơi đàn cho cháu nghe cho đến hơi thở cuối cùng! Và cháu bắt nó hứa … Cháu là một con nhóc bốn tuổi nhõng nhẽo và ích kỉ khi cháu bắt nó hứa. Nó bỏ cuộc đời nó cho cháu, giờ lẽ nào cháu để nó thực hiện lời hứa cho cháu mà không thể để bác thực hiện lời hứa cho nó? Đi đi, đi tìm người cháu yêu và nói với người ấy. Dù có trễ nhưng không phải quá muộn, cháu còn cơ hội để nói với người ấy thì đừng vứt bỏ cơ hội ấy!
– Bác … – cô ngập ngừng.
– Mau lên! Xe đang chờ cháu ở ngoài, cháu đi đi! – bà ấy nói.
Gật đầu, cô đứng dậy, chạy ra ngoài, lên xe và đến sân bay. Cô bước qua cổng, len lỏi trong đám đông cố chui qua phía bên kia. Dáo dác tìm dáng người của hắn, cô nhìn thấy hắn chuẩn bị bước qua khu cửa lên máy bay, bên cạnh là cô gái đó, người mà nó suốt ngày gọi là hồ li tinh. Cô chạy băng qua mấy dải đường truyền, đến chậm vài giấy vì khi cô đến nơi, hắn đã biến mất sau ngõ khuất.
Đến bên cửa kính, cô nhìn máy bay cất cánh, nụ cười buồn hiện lên trên môi cô. Cô ra về. Trên đường đi, cô phải vẫy tay mãi tìm mãi cuối cùng cũng có một chiếc xe dừng lại. Cánh cửa mở ra làm cô mất đà suýt ngã về phía sau. Nhưng thật là may mắn cho cô, có người nắm lấy tay cô kéo lại trước khi cô quay về Đất Mẹ!
– Thành thật xin lỗi … – người đó lên tiếng – Cô không sao chứ?
– À … Vâng … – cô cười.
Trước mặt cô là một người con trai mặc vest đen, thắt cà vạt tím, mái tóc nâu xoan nhè nhẹ có chút loà xoà ở trán cùng đôi mắt màu hạt dẻ. Một người con trai da trắng nhìn sang trọng nhưng khá trẻ tuổi. Nhìn anh ta, cô nghĩ anh cũng khoảng hai mươi, hai mốt tuổi.
– A … – người đó như bừng tỉnh, lắc đầu nhìn cô – Có vẻ như cô đang cố bắt taxi vào thành phố!
– A … Vâng!
– Vậy cô có muốn đi chung với tôi không? – người con trai đó chìa tay với cô.
– Nếu không phiền anh! – cô cười, bước vào taxi.
Ngồi được một lúc, người đó quay sang nhìn cô và hỏi.
– Cô tên gì? Ta làm quen được chứ?
– Ừ! Trần Ngọc Khánh Thy! Rất vui được làm quen anh! – cô cười.
– T … Tôi là Vũ Anh Quân … – người con trai đó trả lời, có phần lắp bắp vì cô – Cô sẽ không phiền nếu tôi mời cô ăn tối chứ?
Có lẽ người này sẽ mang lại biến đổi không nhỏ cho cuộc đời cô. Mỉm cười ở khoé môi, cô nghĩ thầm: “Thú vị đấy!”. Nghĩ ngợi một chút, cô gật đầu đồng ý và thêm một câu: “Nếu tôi được phép chọn chỗ ăn!” và tất nhiên vì muốn đi ăn với người đẹp, Quân đồng ý. Cô vẫn mỉm cười nhẹ: “Tối nay Chi có một ca đêm, phải ghép hai người này mới được!”
——————————————
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT MỚI
Anh – Vũ Anh Quân:
Nickname: hiện tại chưa có vì tác giả chưa nghĩ ra và có lẽ không cần thiết.
Tuổi: 20
Là giám đốc trẻ của khu giải trí Wonderland mới mở ở Mĩ, là người Việt, sinh ra ở Mĩ, anh thạo tiếng Anh và nhờ kinh doanh phát đạt, anh sớm trở nên nổi tiếng trong bang và giàu nhất nước Mĩ. Anh về Việt Nam để hi vọng mở khu công viên giải trí Wonderland Việt Nam và đến để kí hợp đồng mua bán đất và một phần tìm một người nào đó để ba mẹ anh ngừng phàn nàn về việc anh còn độc thân. Có nhiều người được chọn và gây chú ý với anh nhưng anh không tìm được ai ưng ý và cũng không quan tâm mấy về chuyện hôn nhân.
/77
|