Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 200: Huyền Lăng Thương không vui 4+5

/623


"Cái gì! ?"

Nghe được Lan Lăng Thiệu Giác nói lời này, vốn là Đồng Nhạc Nhạc đang khóc không ra nước mắt, trên mặt không khỏi sửng sốt, ánh mắt nhìn phía Lan Lăng Thiệu Giác đều là đầy vẻ ngạc nhiên.

Cuối cùng, nàng hé mở làn môi hồng, tràn đầy vẻ ngại ngùng .

"Điều này sao có khả năng! ? Vương gia đã đồng ý với nô tài là dạy nô tài đánh đàn, nô tài ngay cả học phí cũng không có trả cho ngài! Vương gia hiện nay lại tặng cầm cho nô tài, nô tài là thật sự ngượng ngùng a. . ."

Đồng Nhạc Nhạc ăn ngay nói thật.

Coi như Lan Lăng Thiệu Giác cho dù tốt, nàng cũng không thể lấy toàn bộ a. Như vậy, chính mình thật sự rất không có ý tứ .

Đối với tâm tư của Đồng Nhạc Nhạc, giờ phút này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên mặt, Lan Lăng Thiệu Giác thấy vậy, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một cái.

Nụ cười dịu dàng kia, giống như gió tháng ba, phe phẩy thổi tới.

"Ha hả, ngươi nói là ngại quá, không bằng mỗi lần ngươi đến học cầm, trước đó làm chút điểm tâm mang tới, coi như là học phí . Lần trước ngươi làm bánh hoa quế và trà ướp hương quế không tệ, sau khi ăn xong một lần, Bổn vương thấy ăn vẫn chưa đã !"

Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, mắt nhung lập tức sáng ngời, khóe miệng cong lên một cái, không che dấu nổi hoan hỉ.

"Có thật không! ? Vương gia thích ăn! ? Nô tài kỳ thật còn có thể làm rất nhiều điểm tâm đấy! Cái gì là bánh hoa hồng , trà sữa hoa hồng , nước trái cây, còn nữa bánh ngọt cũng biết làm! Không chỉ có như thế, nô tài còn có thể làm rất nhiều thức ăn, nếu như có thời gian, nô tài có thể làm toàn bộ cho Vương gia!"

Một khi Đồng Nhạc Nhạc nhắc đến ăn, lập tức phát huy bản năng ăn uống, nói thao thao bất tuyệt .

Ngay cả đôi mắt long lanh kia, dường như sáng lên, rạng rỡ ngời ngời.

Trên mặt, không che dấu nổi hưng phấn sung sướng.

Nghe được tiểu thái giám trước mặt thao thao bất tuyệt, thần sắc trên mặt còn kích động sung sướng, Lan Lăng Thiệu Giác nụ cười trên miệng càng đậm đà.

Bởi vì, Lan Lăng Thiệu Giác cảm giác được, nụ cười trên mặt tiểu thái giám này, phảng phất dường như có thể lây sang người khác

Mỗi lần thấy nụ cười trên mặt hắn, đều làm cho người ta không tự chủ được mà ngầm hiểu cười theo một tiếng. . .

"Ha hả, không nghĩ tới Tiểu Nhạc Tử có lẽ một người đa tài đa nghệ , nghĩ đến, thu đồ đệ này, Bổn vương thật là được lợi!"

Nghe đượcnhững lời này, Đồng Nhạc Nhạc ngược lại hơi ngượng ngập .

Một tay gãi gáy, cười hắc hắc.

"Nấu ăn, nô tài am hiểu nhất, hơn nữa, Vương gia thích ăn, cũng là vinh hạnh của nô tài đây!"

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng cười nói.

Bởi vì, nàng thích nam nhân trước mắt này.

Nhưng mà, nàng thích nam nhân này , không phải loại tình yêu nam nữ, mà là thích hắn theo kiểu đại ca nhà bên.

Cho tới nay, nàng đều muốn có một gia đình mỹ mãn, có Đại ca ca đối với nàng che chở có thêm.

Chỉ tiếc, thực tế rất tàn khốc, nguyện vọng nho nhỏ này của nàng, từ đầu đến cuối vô phương thực hiện.

Chỉ là, lúc đi tới triều đại này, Đồng Nhạc Nhạc gặp không ít người đối tốt với mình.

Huyền Lăng Thương đối với chính mình cực kì yêu quí, Lan Lăng Thiệu Giác đối với chính mình chú ý từng li từng tí, Tiểu Quế Tử, Tiểu Lô Tử đối với chính mình hữu nghị. . .

Những điều này, đều khiến cho Đồng Nhạc Nhạc ...rất cảm động.

Mà Lan Lăng Thiệu Giác còn là một nam nhân vô cùng đại lượng hiền hòa.

Hắn đối với người ngoài xử sự nho nhã lễ độ, tuyệt đối sẽ không bởi vì thân phận của mình mà ngạo mạn vô lễ.

Nam nhân ưu tú giống như hắn có phong độ quí phái, có dung mạo tuấn tú vô song, có quyền thế , thế gian hi hữu !

Cho nên, Đồng Nhạc Nhạc phi thường thích kết giao cùng nam nhân trước mắt này .

Bởi vì, cảm giác kết giao cùng nam nhân trước mắt này , rất thoải mái, dễ chịu!

Thật giống như hiện tại, nhìn thấy nụ cười của nam nhân trước mắt này, lại thêm ánh mắt dịu dàng kia, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm giác được, đó giống như ánh mặt trời tháng ba, êm dịu chiếu thẳng nội tâm nàng.

Điều này càng làm cho nàng vui vẻ .

Nhưng nàng lại không biết, nụ cười sung sướng của chính mình, là mê người, đẹp mắt như vậy.

Rơi vào trong mắt nam nhân trước mặt, khiến cho trong lòng hắn kinh ngạc vô cùng.

Chỉ thấy tiểu thái giám này , một bộ trường bào màu đỏ sậm được thêu hoa văn mặc trên người. Nó đã phác họa dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của hắn vô cùng nhuần nhuyễn .

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như ngọc kia, đường nét thanh tú, phảng phất như một khối mỹ ngọc được gọt dũa tỉ mỉ.

Thu hút cái nhìn của người ta nhất, là một đôi mắt nhung trong suốt.

Nó phảng phất mã não thạch đen tuyền chói mắt xinh đẹp, rạng rỡ ngời ngời, rất mê người!

Chỉ tiếc, không người nào là toàn vẹn, tiểu thái giám này dung mạo nhìn rất thuận mắt, nhưng trên người lại chỗ thiếu hụt, thật sự làm cho người ta tiếc hận. . .

Đối với tâm tư của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc không biết.

Mới vừa rồi, nàng nói rất nhiều đến món ăn ngon, hiện tại bụng vô cùng không đúng lúc “ càu nhàu”.

Nghe vậy, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc không khỏi buồn bực.

Đặc biệt, khi nàng chú ý tới, nam nhân kia dường như cũng bị động tĩnh trong bụng nàng thu hút, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí đến chết đang từ đáy lòng chạy thẳng tắp lên đỉnh đầu, ngay cả bên tai đều đỏ.

Trên mặt quẫn bách, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là một tay gãi gáy, ha ha cười nói.

"Ha ha, mới vừa rồi nói nhiều như vậy đến món ngon, bụng cũng đói. Nếu như Vương gia không chê, nô tài hiện tại liền chuẩn bị đồ ăn, coi như là trả học phí cho Vương gia ."

Biết rõ Đồng Nhạc Nhạc đã đói bụng , còn lấy cớ.

Lan Lăng Thiệu Giác thấy vậy, khóe miệng cong lên một cái, lại không nói ra.

"Hảo, ngươi đi đi!"

"Hảo, nô tài trước cáo lui, sẽ nhanh chóng trở lại."

Đồng Nhạc Nhạc vừa dứt lời, liền nhanh chóng rời khỏi.

Dù sao hiện tại, cách thời gian nàng trực còn một đoạn thời gian nữa mà!

Hôm nay, Đồng Nhạc Nhạc liền làm vài đĩa điểm tâm, cùng Lan Lăng Thiệu Giác vừa ăn vừa nói chuyện trong đình nghỉ mát, thời gian nháy mắt liền đã qua.

Đến cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc cảm giác được vẫn có chút ý vẫn còn chưa nói hết.

Nhưng, tuy là như thế, nàng hiện tại chỉ là một thái giám thân phận hèn mọn, tự nhiên sẽ không có tự do dễ dàng như trước kia. Cho nên, sau khi nói lời từ biệt với Lan Lăng Thiệu Giác, nàng liền nhanh chóng trở về điện Dưỡng Tâm hầu hạ .

Chỉ là, không biết như thế nào, lúc Đồng Nhạc Nhạc trở lại Dưỡng Tâm điện, vừa mới đi vào Ngự Thư Phòng, cảm thấy một cỗ lãnh khí đột nhiên ập tới nàng

Hiện tại trời đã vào thu, bất quá bên ngoài nhiệt độ có lẽ vẫn còn khá cao, cho nên bình thường bên trong Dưỡng Tâm Điện đều sẽ có những tảng băng để giải nhiệt.

Ngự Thư Phòng cũng không ngoại lệ nên ở bên trong Ngự Thư Phòng bình thường luôn lành lạnh .

Chỉ là hôm nay cái lạnh trong Ngự Thư Phòng hình như không giống nhau với trước đây .

Đặc biệt là Đồng Nhạc Nhạc mới bước vào Ngự Thư Phòng, liền thấy ập tới dòng khí lạnh phảng phất như tháng chạp trời đông giá rét, lạnh lùng làm cho người ta toàn thân nổi đầy da gà.

Theo bản năng Đồng Nhạc Nhạc lập tức vươn hai tay ma sát một phen, lòng đầy nghi hoặc.

Sau khi nhìn thấy Tiểu Lô Tử đang đứng hầu hạ ở một bên, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi tuân theo nếp cũ , thấp giọng hỏi:

“Tiểu Lô Tử, ngươi cảm giác không hôm nay Ngự Thư Phòng so sánh với trước lạnh hơn rất nhiều!? Hơn nữa hình như có chỗ nào là lạ !?”

Đồng Nhạc Nhạc mở miệng mặt đầy nghi hoặc.

Nghe được Đồng nhạc Nhạc nói lời này, Tiểu Lô Tử không dám mở miệng nói chuyện, chỉ là dùng ánh mắt vội vàng nháy nháy ra hiệu cho Đồng Nhạc Nhạc.

Nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Lô Tử không ngừng giật giật, Đồng Nhạc Nhạc trong lúc nhất thời vẫn không có để ý tới, còn tưởng rằng Tiểu Lô Tử là mặt bị chuột rút, lập tức mở miệng hô nhỏ:

“A, Tiểu Lô Tử mắt ngươi bị làm sao vậy, là các cơ bị co quắp sao!?”

“Ặc…”

Nghe được Đồng Nhạc Nhạc nói những lần này, Tiểu Lô Tử không biết nói sao.

Mạc dù hắn nghe không hiểu cái gì là các cơ bị co quắp, chỉ là từ này nghe được không phải là thứ gì tốt.

Thấy Đồng Nhạc Nhạc có lẽ xem ra không hiểu ý tứ của hắn, chỉ là nhẹ nhàng kéo Đồng Nhạc Nhạc qua , âm thanh hạ nhỏ tới mức có thể nói là thấp nhất.

“Hôm nay tâm tình Hoàng Thượng không tốt”

“Gì!?”

Tâm tình Huyền Lăng Thương không tốt!?

Nghe được Tiểu Lô Tử nói những lời này, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sốt, lập tức ngước đôi mắt xinh đẹp lên liền nhìn về hướng Huyền lăng Thương .

Chỉ thấy giờ phút này Huyền Lăng Thương giống như mọi ngày , ngồi ở đó chăm chú phê duyệt tấu chương.

Chỉ là trên gương mặt tuấn tú kia mày kiếm nhíu lại, trên mặt phảng phất bao trùm bởi một tầng băng lạnh.

Hơn nữa trên người hắn còn tản ra một loại khí tức lạnh thấu xương, phảng phất như là điều hòa làm lạnh nhiệt độ.

Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Không trách được mới vừa bước vào Ngự Thư Phòng liền cảm giác được một cỗ khí lạnh thổi tạt về hướng nàng . Lúc đầu nàng còn tưởng Ngự Thư Phòng chứa quá nhiều băng, thì ra là do tâm trạng Huyền Lăng Thương hôm nay không tốt.

Thế nhưng sáng sớm hôm nay tâm tình Huyền Lăng Thương không phải là còn rất tốt sao!?

Như thế nào đến giữa trưa liền biến thành cái dáng vẻ này.

Chẳng lẽ là gặp phải triều chánh đại sự gì khó xử lí .

Nghĩ tới đây Đồng Nhạc Nhạc liếc nhìn Huyền Lăng Thương cảm thấy trong lòng thật đau.

Trong mắt người đời, hoàng đế không gì là không làm được, có mọi quyền sát sinh uy nghiêm vô hạn.

Chỉ là có ai biết, thân là đế vương cũng có bất đắc`dĩ và khổ cực!?

Nhìn đến giờ phút này, Huyền Lăng Thương tuấn mi nhíu lại, bạc môi mím lại thành một đường thẳng tắp, biểu hiện cho chủ nhân của nó không vui vẻ.

Thấy vậy Đồng Nhạc Nhạc đau lòng trong một khoảng thời gian, không khỏihoàn toàn thức tỉnh tinh thần rồi từ từ đi tới.

Dù sao gần vua như gần cọp, mặc dù Huyền lăng Thương trước kia hắn đối với nàng là chăm sóc từng li từng tí cực kỳ yêu thương, chỉ là lúc này không giống như ngày xưa.

Nàng bây giờ không còn bằng với tiểu điêu trước đây.

Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc người đã đi tới phía sau của Huyền Lăng Thương.

Huyền Lăng Thương phảng phất như cái gì cũng không biết chỉ chăm chú phê duyệt tấu chương.

Đồng Nhạc Nhạc đứng tại phía sau Huyền Lăng Thương một lúc lâu, thấy trên nghiên mực của Huyền Lăng Thương không còn bao nhiêu liền lập tức chủ động tiến lên mài mực.

Trong lúc nhất thời, Ngự Thư Phòng bên trong im ắng chỉ có tiếng của Đồng Nhạc Nhạc từ từ mài mực.

Cũng không biết qua bao nhiêu thời gian, vốn đang không nói một lời chăm chú phê duyệt tấu chương, Huyền Lăng Thương đột nhiên mở miệng nói:

“Mới vừa rồi ngươi đi đâu vậy!?”

Nam nhân mở miệng giọng điệu mặc dù nhẹ nhàng trầm thấp không thôi.

Đồng Nhạc Nhạc đang chăm chú mài mực, bên tai lại nghe được câu hỏi của nam nhân đầu tiên trên mặt là sửng sốt còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Mắt nhung nhẹ nhàng nhấc lên liền nhìn về hướng nam nhân bên kia .

Chỉ thấy nam nhân đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, căn bản khóe mắt cũng chưa từng liếc nhìn một chút.

Phảng phất như mới vừa rồi là chính mình nghe nhầm.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc còn đang nghi hoặc, đột nhiên nhìn thấy người nam nhân đang chăm chú phê duyệt tấu chương ngước lên một đôi huyết mâu động lòng người, nhìn thẳng vào nàng.

Chỉ thấy hôm nay đôi mắt này không kín đáo lạnh lùng giống với dĩ vãng , lại có thêm một tia phẫn nộ.

Thấy vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc kinh ngạc.

Huyền lăng Thương tức giận??

Chính là hắn đang yên lành tại sao lại tức giận.

Hơn nữa còn giống như là hắn tức giận đối với nàng.

Chỉ là nàng không nhớ rõ mình làm chuyện gì dẫn đến Huyền lăng Thương tức giận.

Trong lòng nghi hoặc không thôi, nhớ đến câu hỏi vừa rồi của nam nhân, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rùng mình, lập tức cúi đầu mở miệng nói:

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, mới vừa rồi nô tài không có đi nơi nào chỉ là ở bên ngoài tùy tiện đi dạo một chút thôi”

Đồng Nhạc nhạc mở miệng làm ra dạng bộ một mực cung kính.

Hơn nữa Đồng Nhạc Nhạc vừa nói dứt lời trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái.

Dù sao bình thường Huyền Lăng Thương không nói nhiều lắm, cũng tuyệt đối sẽ không hỏi vấn đề này.

Chỉ là không biết Huyền lăng Thương bị làm sao, hình như là tức giận, chỉ là hắn rốt cuộc tức giận cái gì nàng cũng không biết.

Tóm lại là phi thường kỳ quái.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chính lúc nghi hoặc không giải thích được, lại thấy Huyền lăng Thương khi nghe được lời nói của Đồng Nhạc Nhạc hiển nhiên không hài lòng với đáp án của nàng.

Bạc môi đẹp đẽ kia không khỏi mấp máy một cái liền trầm lặng.

Khi mà Đồng Nhạc Nhạc cho là Huyền Lăng Thương sẽ không mở miệng hỏi nữa, đột nhiên lần nữa nghe thấy Huyền Lăng Thương hé mở bạc môi lại lần nữa trầm giọng hỏi:

“Mới vừa rồi ngươi và Thiệu Giác ở cùng một chỗ!?”

Nam nhân mở miệng, giọng điệu tuy là nghi vấn nhưng lại nói phi thường khẳng định.

Hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không, Đồng Nhạc Nhạc phát hiện Huyền Lăng Thương đang nói tới lời này thì giọng điệu càng thêm lạnh băng.

Nghe vậy trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc lại kinh ngạc, như thế nào nàng cùng Lan Lăng Thiệu Giác ở chung một chỗ làm sao Huyền Lăng Thương lại biết.

Hơn nữa nàng cùng Lan Lăng Thiệu Giác ở chung một chỗ hình như cũng không có gì mà.

Huyền Lăng Thương này trước giờ không thích bát quái, không phải sao.

Trong lòng nghi hoặc, sau một lúc Đồng Nhạc Nhạc lại muốn nghĩ đến cái gì trong lòng liền cả kinh.

Hồi tưởng mới vừa rồi tại đình nghỉ mát, chính lúc đang say mê tiếng đàn của Lan Lăng Thiệu Giác cứ có cảm giác một đạo tầm mắt nóng rực nhìn nàng chăm chăm.

Chỉ là chờ sau khi nàng hồi phục tinh thần hướng tới phía sau nhìn lại không thấy một bóng người.

Lúc ấy hẳn nàng vẫn đang còn buồn bực.

Hiện tại nghĩ đến, chẵng lẽ là lúc ấy một đạo tầm mắt kia chăm chăm nhìn nàng lại là Huyền Lăng Thương.


/623

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status