Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 14 : Tập võ

/623







     Dưỡng điêu thành hậu
     Ngoại truyện : Thương Lang Quốc 
     Chương 14 : Tập võ
     Edit : Angelina Yang




     Cố Duy Nhất cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng hỏi.

     Bởi vì món gà chiên giòn này, là nàng đã thích ăn từ lúc còn bé tí, cơ hồ mỗi một bữa cơm cũng có nó.

     Hiện nay, Độc Cô Ngạo Phong lại cũng biết nàng thích ăn một món ăn này, chẳng lẽ là, hắn lưu ý mọi thứ đến sở thích của nàng! ?

     Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Duy Nhất , càng là không khỏi hiện lên một cảm giác ngọt ngào.

     Ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong , càng là mang theo niềm vui tràn trề.

     Nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vui vẻ kia, Độc Cô Ngạo Phong tim đập dồn dập, lập tức, hé mở làn môi hồng, ôn nhu nói.

     "Nếu đã thích ăn, liền ăn nhiều một chút đi!"

     Vừa nói dứt lời, liền tiếp tục gắp một miếng gà chiên giòn vào trong chén Cố Duy Nhất.

     Cố Duy Nhất thấy vậy, càng là ngọt ngào cười một tiếng.

     "Tạ phụ hoàng."

     Cố Duy Nhất mở miệng cười nói, lập tức, cứ thế cặp miếng gà chiên giòn kia lên rồi bắt đầu ăn cực kì hứng thú.

     Cũng cùng một món gà chiên giòn, nàng ở bên trong hoàng cung, cũng thường xuyên được ăn.

     Chính  là không biết tại sao, nàng liền cảm giác được món gà chiên giòn này hôm nay, so với ngày thường càng thêm ngon miệng hơn.

     Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất vừa lòng đẹp ý suy nghĩ, một Độc Cô Ngạo Vũ nào đó chuẩn bị chịu bỏ rơi, nên trên gương mặt tuấn tú kia , không khỏi nhuốm vài phần ghen tức.

     Môi đỏ mọng hơi trề ra, càng là dẩu lên cao cao, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong và Cố Duy Nhất, càng là ai oán đậm nét . . .

     Cố Duy Nhất vốn đang lúc ăn cực kì hứng thú, đột nhiên cảm giác được một đạo ánh mắt ai oán không cam lòng rơi trên người nàng.

     Trong lòng nghi hoặc, lập tức, không khỏi quay đầu nhìn lại.

     Đối diện, là gương mặt ai oán đậm nét ghen tị kia của Độc Cô Ngạo Vũ.

     Thấy vậy, vẻ mặt Cố Duy Nhất không khỏi sửng sốt.

     Độc Cô Ngạo Phong ngồi ở một bên , dường như cũng đã nhận ra cái gì , đồng mâu thâm thúy kín đáo kia nhẹ nhàng quét nhanh một lượt, liền rơi trên người Độc Cô Ngạo Vũ . Nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Ngạo Vũ tràn đầy ai oán, nên không khỏi mở miệng hỏi.

     "A Vũ, ngươi là làm sao vậy! ?"

     Nghe được lời này của Độc Cô Ngạo Phong, Độc Cô Ngạo Vũ không khỏi trề ra làn môi đỏ mọng một cái, đầy vẻ không vui mở miệng nói.

     "Hoàng huynh, huynh bất công! ! !"

     Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, quả nhiên là cực kì lên án.

     Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong trên mặt sửng sốt.

     "Bất công! ?"

     "Đúng! Hoàng huynh, huynh chính là bất công! Hiện tại huynh chỉ lo cho nghĩa nữ của mình, cũng không cần quản ta đây là thân đệ đệ. Đệ mới là thân nhân gần gũi nhất của huynh đây! Huynh lại chỉ gắp thức ăn cho nàng, không gắp cho đệ ăn, hừ!"

     Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, lập tức, liền để đôi đũa xuống , ngồi ở một bên bĩu môi đầy vẻ khó chịu đi.

     Khi nghe được Độc Cô Ngạo Vũ nói lời này, Cố Duy Nhất ngồi ở một bên nghe vậy, không nhịn được phì một tiếng, liền bắt đầu cười ha ha  .

     Dù sao, nàng vẫn là hiếm khi nhìn thấy nam nhân nhỏ mọn mà lại thích ghen tị như vậy!

     Nếu như chỉ là ghen tị giữa nam nữ , nàng cũng không cảm thấy được kỳ quái.

     Chính  là, Độc Cô Ngạo Phong và Độc Cô Ngạo Vũ rõ ràng là hai huynh đệ, Độc Cô Ngạo Vũ lại ngay cả như thế mà cũng ghen tị, thật sự quá nực cười  .

     Liền vào lúc Cố Duy Nhất thầm nghĩ trong lòng, Độc Cô Ngạo Vũ vốn đang lúc sinh ra khó chịu ,nay nhìn thấy Cố Duy Nhất đột nhiên liền bắt đầu cười ha ha  , không khỏi mở miệng hỏi.

     "Ngươi cười cái gì! ?"

     "Cười ngươi nha!"

     Nghe được Độc Cô Ngạo Vũ hỏi lời này, Cố Duy Nhất cơ hồ là không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng nói.

     "Ta nói, ngươi cũng thật sự quá thích ghen tị đi! ? Nếu như ghen tị với người trong lòng, thì vẫn còn có thể tha thứ. Hiện nay, lại đi ăn dấm chua của ca ca, thật sự là nam nhân hẹp hòi quá rồi!"

     "Ngươi cái đồ xấu  . . . này.Hừ, ngươi nói cái gì! ?"

     Độc Cô Ngạo Vũ nghe vậy, liền mở miệng quát, nhưng khi thấy Độc Cô Ngạo Phong quay đầu sang với ánh mắt cảnh cáo, lập tức nuốt trở lại hai chữ cuối cùng.

     Chỉ là ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, cũng là cực kì không thân thiện.

     Thấy vậy, Cố Duy Nhất cũng không cam yếu thế, nhướn mày một cái, liền mở miệng nói.

     "Ta nói cái gì, ngươi không hề nghe được sao! ? Có muốn ta nói lại lần nữa cho nghe hay không! ?"

     "Ngươi!"

     Độc Cô Ngạo Vũ nghe vậy, lập tức trợn trừng đến lồi mắt, cắn răng, liền mở miệng muốn nói thêm cái gì.

     Tuy nhiên, vào đúng thời điểm này, một đạo âm thanh trầm thấp mang theo vô hạn uy nghiêm, lại phút chốc vang lên  

     "Được rồi, các ngươi lại ồn ào tiếp, thì cũng không cần dùng cơm  !"

     Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, ở trong giọng nói không che dấu chút nào tức giận.

     Nghe vậy, Cố Duy Nhất và Độc Cô Ngạo Vũ lập tức vội vàng ngậm miệng, câm như hến, cũng không dám lên tiếng nữa.

     Chỉ là, hai người cũng không ngừng dùng ánh mắt căm ghét hung ác, mà trừng mắt nhìn đối phương lẫn nhau .

     Nhìn thấy hai người này xung khắc như nước với lửa, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu.

     Sau một khắc, dường như là nghĩ đến cái gì , liền nói với Cố Duy Nhất bọn họ.

     "Phu tử của các ngươi hôm nay bị các ngươi làm tức đến bất tỉnh  , khi tỉnh lại, liền nói với trẫm, tự biết vô năng, vô phương chỉ bảo các ngươi. Cho nên, trẫm cũng khiến hắn cáo lão hồi hương."

     Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, lời này, nói nhẹ nhàng hờ hững, phảng phất là đang thảo luận thời tiết hôm nay như thế nào dường như.

     Chỉ là, Cố Duy Nhất lại nghe được mà chột dạ vô cùng.

     Dù sao, Tư Đồ phu tử này, hiển nhiên là bị bọn họ hù dọa mà bỏ chạy đây!

     Trong lòng nghĩ thế, Cố Duy Nhất lại ngẩng đầu nhìn Độc Cô Ngạo Vũ ngồi ở bên cạnh, chỉ thấy Độc Cô Ngạo Vũ cũng là dáng vẻ mặt mày chột dạ.

     Nghĩ đến, một vật khắc một vật, Hỗn Thế tiểu Ma vương này, vẫn là sợ hãi Độc Cô Ngạo Phong. . .

     Liền vào lúc trong lòng Cố Duy Nhất suy nghĩ, chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong vừa nói dứt lời, lập tức, khuôn mặt tuấn tú quay sang, liền đối mở miệng nói với Cố Duy Nhất.

     "Trẫm hiện nay, vẫn còn chưa tìm được phu tử thích hợp các ngươi, chỉ bảo các ngươi. Cho nên, mấy ngày này, ngươi liền ngoan ngoãn ở lại trong tẩm cung, tu tâm dưỡng tính thật tốt."

     Nghe được Độc Cô Ngạo Phong lời này, Cố Duy Nhất tự biết đuối lý, đương nhiên là không dám có dị nghị.

     "A, đã biết phụ hoàng."

     Nhìn thấy Cố Duy Nhất vẻ mặt ngoan ngoãn, Độc Cô Ngạo Phong mới nhẹ nhàng gật đầu. Sau đó, gương mặt tuấn tú kia không khỏi nhẹ nhàng quay sang, liền nhìn vào trên người Độc Cô Ngạo Vũ ngồi ở một bên.

     "Về phần ngươi! Vừa rồi ngay cả người như Phó tướng quân cũng không cách nào chỉ bảo ngươi võ nghệ, như vậy trẫm liền tự mình chỉ bảo võ công cho ngươi. Mỗi ngày, trẫm sẽ rút ra hai canh giờ, chỉ bảo ngươi cưỡi ngựa bắn cung kiếm thuật, cho đến khi tìm được sư phụ thích hợp chỉ bảo , liền chỉ bảo võ công cho ngươi. Lần này đây, nếu như ngươi còn không ham học tập. . ."

     Lời nói cuối cùng của Độc Cô Ngạo Phong , không hề nói ra. Thế nhưng mà, ý tứ thì tất cả mọi người biết rõ ràng trong lòng.

     Độc Cô Ngạo Vũ nghe vậy, đương nhiên là ngoan ngoãn gật đầu, chỉ là trong lòng lại vô cùng ảo não.

     Những người khác chỉ bảo hắn, hắn còn có khả năng lười biếng, muốn ra ngoài cung chơi thì ra khỏi cung chơi. Hiện nay, hoàng huynh tự mình chỉ bảo hắn, hắn là muốn lười biếng cũng không được  .

     Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Vũ vẻ mặt như thể khóc tang.

     Đối với Độc Cô Ngạo Vũ tràn đầy ảo não , Cố Duy Nhất khi nghe được Độc Cô Ngạo Phong nói lời này, cũng là đôi mắt sáng ngời.

     "Phụ hoàng, Duy Nhất cũng muốn học tập cưỡi ngựa bắn cung kiếm thuật đây! Phụ hoàng cũng cùng chỉ bảo Duy Nhất đi! ?"

     Cố Duy Nhất mở miệng, ánh mắt nhìn Độc Cô Ngạo Phong , càng là rạng rỡ ngời ngời, trong mắt đều là lộ rõ hi vọng và vẻ chờ mong.

     Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Độc Cô Ngạo Phong sửng sốt, môi đỏ mọng hé ra, không khỏi mở miệng hỏi.

     "Ngươi muốn học cưỡi ngựa bắn cung kiếm thuật! ?"

     Độc Cô Ngạo Phong mở miệng, ở trong đồng mâu màu hổ phách kia, xẹt qua vài phần vẻ kinh ngạc.

     Tuy nói người Thương Lang Quốc , ai nấy đều dũng cảm, tôn trọng võ nghệ. Thế nhưng mà, lại rất ít có nữ nhân học tập võ công.

     Đối với sự kinh ngạc của Độc Cô Ngạo Phong, Cố Duy Nhất lập tức gật đầu, mở miệng nói.

     "Đúng vậy, phụ hoàng, Duy Nhất lần trước ở trong rừng cây, nhìn thấy phụ hoàng giao chiến cũng những thích khách này, chỉ cảm thấy phụ hoàng có võ công cao cường, kiếm thuật cao siêu, quả thực khiến cho người ta bội phục vô cùng. Cho nên, Duy Nhất cũng rất thích một ngày kia, có thể giống như phụ hoàng, có thể xuất ra một thân võ nghệ thật là tốt! Cho nên phụ hoàng, người cũng dạy Duy Nhất võ công, có được hay không! ?"

     Cố Duy Nhất mở miệng, không sao dừng lại nổi thuật vuốt mông ngựa.

     Nghe vậy, Độc Cô Ngạo Phong chỉ là nhẹ nhàng cong môi cười một tiếng, nhưng không có lập tức trả lời.

     Trái lại Độc Cô Ngạo Vũ ở một bên nghe vậy, lại không nhịn được đảo cặp mắt nhìn khinh thường với Cố Duy Nhất, lạnh nhạt hầm hừ nói.

     "Mã thí tinh ( đồ nịnh nọt )!"

     "Thôi đi!"

     Đối với Độc Cô Ngạo Vũ xem thường, Cố Duy Nhất chỉ là cắt lời hắn một tiếng, liền không hề để ý tới nữa.

     Còn ánh mắt tràn đầy chờ mong kia, càng là gắt gao nhìn chằm chằm vào trên người Độc Cô Ngạo Phong.

     Bởi vì từ nhỏ, Cố Duy Nhất liền phi thường thích học võ, trước kia đi theo bên cạnh ông ngoại, học tập chính là vật lộn cận thân. Hiện nay, nàng cũng muốn học tốt các món cưỡi ngựa bắn cung kiếm thuật.

     Nghĩ đến sau này, nàng có thể học xong những thứ đó, người mặc một bộ trang phục hiệp nữ, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Hình ảnh kia, suy nghĩ một chút đều thấy vui.

     Về phương diện khác, Độc Cô Ngạo Phong bình thường công việc bận rộn, thời gian gặp nàng rất ít. Nếu như ở bên cạnh hắn học tập võ nghệ, như vậy, sau này mỗi ngày, nàng đều có thể nhìn thấy Độc Cô Ngạo Phong  .

     Nghĩ tới đây, ánh mắt Cố Duy Nhất nhìn Độc Cô Ngạo Phong , càng cảm thấy chờ mong cầu khẩn, liền sợ hãi Độc Cô Ngạo Phong sẽ cự tuyệt yêu cầu của nàng.

     Đối với một đôi mắt nhung trước mặt tràn đầy cầu khẩn chờ mong hi vọng này, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cảm thấy tim đập dồn dập.

     Lẳng lặng nhìn một đôi mắt quen thuộc này trước mắt, từng chút một, ở trong đầu Độc Cô Ngạo Phong , không khỏi hiện lên một đạo bóng dáng xinh đẹp kia . . .

     Bóng dáng xinh đẹp đó, cuối cùng, càng là từ từ trùng lặp cùng một chỗ với thiếu nữ trước mắt này.

     Cảm giác đó, thật giống như, nàng liền đang ở bên cạnh hắn . . .

     Mà đối với yêu cầu của nàng, hắn cho tới bây giờ đều sẽ không cự tuyệt, không phải sao! ?

     Nghĩ tới đây, Độc Cô Ngạo Phong môi đỏ mọng hé ra, mở miệng nói.

     "Hảo, trẫm đồng ý ngươi."

     "Oa ha ha, cám ơn phụ hoàng!"

     Vừa nghe thấy Độc Cô Ngạo Phong đồng ý, Cố Duy Nhất lập tức gương mặt rạng rỡ, môi đỏ mọng toe toét ra một cái, mở miệng cười nói.

     Một đôi mắt nhung kia tràn đầy niềm vui lộ rõ, đang cười tít lại, phảng phất như vầng trăng sáng giữa trời.

     Trong mắt lóe ra nét cười lấp lánh, rạng rỡ ngời ngời, càng là đẹp không sao tả xiết, khiến Độc Cô Ngạo Phong nhìn mà trong lòng dịu hẳn đi. Ánh mắt nhìn Cố Duy Nhất, càng là mang theo sự sủng ái mà ngay cả chính hắn cũng không từng nhận thấy được . . .

     Đối với Cố Duy Nhất mặt mày sung sướng , Độc Cô Ngạo Vũ ở một bên, sau khi nghe được Độc Cô Ngạo Phong lại đồng ý dạy Cố Duy Nhất học võ, chân mày lập tức cau lại một cái.

     "Hoàng huynh, huynh thật muốn dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung kiếm thuật a! ?"

     Độc Cô Ngạo Vũ mở miệng, mặt mày không muốn.

     Dù sao, cái tên ma lem này, hắn vừa nhìn thấy đều cảm giác chán ghét. Nếu như sau này ngày ngày đều đối diện với nàng, hắn không bị buồn nôn đến chết mới là chuyện lạ!

     Liền vào lúc trong lòng Độc Cô Ngạo Vũ nghĩ vậy, tức thì hắn mở miệng, tính toán khiến cho Độc Cô Ngạo Phong thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

     Cố Duy Nhất ở một bên , làm sao không biết tâm tư của hắn! ?

     Thấy vậy, nàng hé mở làn môi hồng, lập tức thừa dịp trước khi Độc Cô Ngạo Vũ lên tiếng, mở miệng nói.

     "Thì đã sao nào! ? Ngươi là lo lắng, nếu như phụ hoàng đồng thời chỉ bảo chúng ta cưỡi ngựa bắn cung kiếm thuật, ta sẽ giỏi mọi thứ hơn ngươi, để ngươi thật mất mặt, cho nên ngươi sợ hãi  ! ?"

     Cố Duy Nhất mở miệng, cố ý sử dụng phép khích tướng!

     Bởi vì nàng biết, loại người bướng bỉnh không chịu khuất phục giống như Độc Cô Ngạo Vũ, rất không chịu được những lời này.

     Quả nhiên 

     "Hừ! Chê cười, ngươi cứ nói ai sợ hãi  ! ? Ngươi mặc dù đánh cận thân thì đã đấu lược thắng ta một trận. Chính  là về các phương diện khác, so với ngươi ta có thể mạnh hơn nhiều!"

     "Phải không! ?"

     Cố Duy Nhất mở miệng, cố ý kéo âm lượng ra thật dài, trên mặt hiển nhiên dáng vẻ không tin.

     Độc Cô Ngạo Vũ thấy vậy, lập tức căm phẫn nói.

     "Hoàng huynh, huynh cứ dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung kiếm thuật đi! Ta liền không tin, nàng một tiểu nữ oa, còn có thể về những phương diện này lại mạnh hơn so với đệ!"

     Độc Cô Ngạo Vũ lòng đầy căm phẫn nói.

     Độc Cô Ngạo Phong nghe vậy, đầu tiên là liếc mắt nhìn thấy Cố Duy Nhất tràn đầy đắc ý , lại nhìn thoáng qua Độc Cô Ngạo Vũ tràn đầy tức giận, sau đó, đồng mâu màu hổ phách kia không khỏi lóe ra một phen, khóe miệng cong lên một cái.

     "Hảo, bắt đầu từ ngày mai, trẫm tự mình chỉ bảo các ngươi cưỡi ngựa bắn cung kiếm thuật!"

     . . .

     Bởi vì bắt đầu từ ngày mai, Độc Cô Ngạo Phong sẽ chỉ bảo chính mình cưỡi ngựa bắn cung kiếm thuật, Cố Duy Nhất sau khi trở về, lại kích động đến mất ngủ.

     Trong lòng kích động vô cùng hưng phấn, chỉ mong cho đến trời sắp sửa sáng, Cố Duy Nhất mới chìm vào giấc ngủ.

     Tuy là như thế, Cố Duy Nhất lại vẫn còn làm một giấc mộng!

     Trong giấc mộng, nàng một cước dẫm Độc Cô Ngạo Vũ bẹp dí dưới thân, hai tay chống nạnh, cười ha ha.

     "Ha ha ha ha ha ha. . . Cái tên tiểu tử thúi nhà ngươi này, bảo ngươi kiêu ngạo, bảo ngươi càn rỡ, nhìn ta không đánh chết ngươi nè!"

     "Ô ô ô, cô nãi nãi, ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi, ngươi tạm tha cho ta đi!"

     Nhìn thấy Độc Cô Ngạo Vũ có dáng vẻ co đầu rụt cổ, Cố Duy Nhất liền càng cười càng càn rỡ, cuối cùng, lại ha ha cười đến tỉnh lại.

     Cúc Vận vừa mới đi vào chuẩn bị gọi Cố Duy Nhất dậy , nhìn thấy Cố Duy Nhất lại cười đến tỉnh rồi, không khỏi phì cười không thôi.

     "Quận chúa, người là làm giấc mộng đẹp gì sao! ?"

     "Ha hả, đúng vậy, làm một giấc mộng đẹp đây!"

     Nghe được Cúc Vận lời nói, Cố Duy Nhất lập tức gật đầu, mở miệng nói.

     Sau đó, liền khiến Cúc Vận hầu hạ rửa mặt, lại thay một bộ trang phục kị sĩ tinh xảo bó sát người!

     Hôm qua, Độc Cô Ngạo Phong đã nói, hôm nay, sẽ chỉ bảo bọn họ cưỡi ngựa.

     Đối với cưỡi ngựa, Cố Duy Nhất cho tới bây giờ cũng chưa từng học qua.

     Chỉ là ở trên TV , thấy người khác cưỡi ngựa, dáng vẻ hiên ngang oai hùng, liền cảm giác vô cùng xinh đẹp.

     Hơn nữa, ở trong triều đại giao thông không phát đạt này, cưỡi ngựa chính là phương tiện phổ biến nhất.

     Cho nên, nàng nhất định phải học cưỡi ngựa thật tốt mới được!

     Trong lòng thầm nghĩ, Cúc Vận và các tiểu cung nữ khác, đã mặc xong xuôi một bộ trang phục kị sĩ tinh xảo .

     Chỉ thấy, một bộ trang phục kị sĩ này, là sai người Châm Công Cục làm cả đêm mới chế tạo ra.

     Tuy là chế tạo cả đêm, nhưng cũng không hề có một chút qua loa nào.

     Chỉ là cứ nhìn đường kim mũi chỉ may vá kia, liền rất cẩn thận!

     Cúi đầu nhìn trang phục kị sĩ thích hợp mình mặc trên người , Cố Duy Nhất lại ngẩng đầu, nhìn tấm gương lớn đến sát đất kia trước mặt mình.

     Chỉ thấy thiếu nữ trong gương, vóc người tinh tế, da ngăm đen. Thế nhưng bộ trang phục kị sĩ màu đỏ thẫm mặc trên người, lại hiện ra cực kì tinh xảo!

     Chỉ tiếc , gương mặt kia lại bình thường không có gì đặc biệt, cực kì đen nhẻm.

     Nếu như da của mình có thể trắng hơn một chút là tốt rồi.

     Cố Duy Nhất vừa nghĩ, vừa từ từ đưa tay, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn ngăm đen vô cùng của mình.

     Chỉ cảm thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, da thịt mềm nhẵn non mịn, cảm giác vuốt qua phảng phất dường như lụa, làm cho người ta lưu luyến khó quên.

     Chỉ tiếc , làn da kia lại đen trũi.

     Nghĩ đến, trước đây khối này thân thể, bởi vì quanh năm suốt tháng lang bạt, dầm mưa dãi nắng, da thịt mới có thể đen trũi như vậy.

     Cũng không biết, sau này có thể trắng được hay không.

     Ai. . .

     Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi.

     Chỉ là những điều này, hiện tại suy nghĩ nhiều cũng không có tác dụng.

     Nghĩ tới đây, Cố Duy Nhất liền bảo Cúc Vận chuẩn bị đồ ăn sáng.

     Bởi vì là thời gian ước hẹn của Độc Cô Ngạo Phong còn sớm.

     Độc Cô Ngạo Phong lúc này, hẳn là vẫn còn bàn bạc quốc gia đại sự cùng đại thần trong triều đây!

     Đợi đến khi ăn xong đồ ăn sáng, thời gian liền mới vừa vặn.

     Trong lòng đang nghĩ, Cúc Vận thật sớm liền cho người ta chuẩn bị đồ ăn sáng nhẹ.

     Cố Duy Nhất sau khi ăn xong , liền có Cúc Vận dẫn đường, đi tới sân tập võ!

     . . .

     Sân tập võ, ở vào phía tây hoàng cung.

     Vào lúc Cố Duy Nhất đi tới sân tập võ, đưa mắt nhìn khắp một vòng, không khỏi líu lưỡi.

     Chỉ thấy sân tập võ này, diện tích lớn như thế!

     Đưa mắt nhìn khắp một vòng, phía trước là một mảnh bãi cỏ mênh mông.

     Bốn phía cây xanh vờn quanh, cách đó không xa, còn có một con sông thật dài, cũng không biết kéo dài đến chỗ nào.

     Ở một bên luyện võ tràng, càng là nằm ngổn ngang rất nhiều vũ khí.

     Có cái Cố Duy Nhất đã từng nhìn thấy, có cái hình thù hơi kỳ quái, Cố Duy Nhất chưa bao giờ từng ra mắt.

     Nhìn nữa cách đó không xa, là chỗ nuôi ngựa.

     Nhớ lại hôm nay chính mình sẽ học tập cưỡi ngựa, Cố Duy Nhất liền lập tức nhấc chân, chạy vội đến đó.

     Không hổ là tại hoàng cung, coi như là nơi chăn ngựa , cũng là vô cùng khí thế.

     Hơn nữa, bên trong cực kì nhiều ngựa. Những con ngựa, đều là tứ chi cường tráng, đồng mâu lấp lánh linh lợi, bộ lông cực kì mềm mại trơn tuột.

     Vừa nhìn, liền biết rõ những chú ngựa này, đều là lương câu ( tên một giống ngựa) siêu quần xuất chúng!

     Cách đó không xa, còn có đám cung nhân, chuyên môn là tắm rửa xoa bóp linh tinh các loại cho ngựa.

     Cố Duy Nhất vừa từ từ đánh giá đàn ngựa bốn phía, đột nhiên, vào đúng thời điểm này, một hồi tiếng vó ngựa đát đát đát , từ xa đến gần.

     Nghe thấy tiếng vó ngựa đát đát đát , Cố Duy Nhất trong lòng đầu tiên là nghi hoặc, lập tức, liền quay đầu nhìn lại 

     Chỉ thấy, trên cỏ cách đó không xa trước người nàng, một đạo bóng dáng màu xanh nước biển,đang cưỡi trên con tuấn mã.

     Người mới đến mặc trên người một bộ trang phục kị sĩ màu xanh nước biển, vóc người mảnh khảnh rắn rỏi.

     Gió mát phe phẩy, làm mái tóc dài của người mới đến , được thổi bay lên cao cao, càng tôn dáng vẻ sang trọng phi phàm của người mới đến!



/623

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status