Đường Chuyên

Chương 637: Tiếc nuối cùng phẫn nộ

/1414


Thầy thuốc tóc trắng thấy biểu hiện của Uyên Cái Tô Văn, vô cùng hảo cảm đối với cái thanh niên anh tuấn, lễ phép này, cười mời hắn đi tới trước mặt mình, sờ mạch đập của hắn, lại nhìn đài lưỡi của hắn, dùng hai tay nắm xương sống của hắn, lục lọi dưới xương sườn một chút. Mỗi khi ấn vào lại hỏi cảm giác của Uyên Cái Tô Văn.

Bộ vị xương sống không có cảm giác, nhưng khi hai tay của lão thầy thuốc đè xuống dưới xương sườn, một cơn đau đớn toàn tâm thiếu chút nữa khiến Uyên Cái Tô Văn hôn mê qua đi, nhìn thấy trán hắn rịn từng giọt mồ hôi, lão thầy thuốc thở dài nói với hắn: "Người tuổi trẻ, thận dương của ngươi đã gặp phải trọng thương, cũng không sao. Chỉ là một bên, bên khác tuy cũng đã gặp phải thương tổn, may mắn không nghiêm trọng, nếu không, ngươi sống không quá ba tháng."

"Lão tiên sinh minh giám, năm tháng trước, vãn sinh rơi vào tay giặc. Hắn tựa hồ hạ một loại cấm chế ác độc ở trên người vãn sinh, vãn sinh may mắn đào thoát, kính xin lão tiên sinh cứu ta một mạng"

"Đã nhìn ra, thực không dám đấu diếm. Lão phu xuất thân từ hoàng cung tiền triều, loáng thoáng nghe người ta nói đến loại cấm chế này, đầu tiên là dùng ngân châm làm tổn hại thận dương, kết hợp với một loại dược vật làm cạn kiệt sinh cơ của ngươi. Một bước hao hết sinh cơ, là một loại thủ pháp cực kỳ ác độc. Nghe nói đã sớm thất truyền, vì sao dáng vẻ ngươi yếu ớt, người tuổi trẻ, người đả thương ngươi không tầm thường, lão phu ngược lại rất muốn thực hành phương thuốc của mình ở trên người của ngươi, thành hay không thành, còn xem vận mệnh của ngươi, trước tiên ta có thể nói cho ngươi biết, điều này sẽ tổn thương rất lớn nguyên thọ của ngươi, nếu như bảo dưỡng thoả đáng, lão phu có lẽ có thể làm cho ngươi kéo dài tánh mạng mười năm."

Con mắt Uyên Cái Tô Văn lập tức đỏ lên, đáp án này có kết quả còn xấu hơn cả điều xấu nhất mà hắn từng nghĩ tới, thấy lão ngự y hình như còn có chuyện chưa nói, hắn chắp chắp tay nói: "Lão tiên sinh cứ việc nói rõ, vãn sinh đã biết kết quả xấu nhất, nào còn có gì có thể xấu hơn nữa."

"Lão phu cả đời làm nghề y, coi như gặp qua vô số nghi nan tạp chứng, bệnh trạng này của ngươi, là do con người làm ra, thủ đoạn ác độc như vậy làm người ta khinh thường. Lão phu tự nhiên sẽ hết sức, ngươi chỉ được dùng châm kim, không uống thuốc, đây là con đường sống duy nhất của ngươi, lão phu cần dùng thảo dược bức ra tụ huyết ở trên thận dương của ngươi, lại pha phương thuốc, chậm rãi cho thận dương của ngươi toả sáng sinh cơ, đây là biện pháp duy nhất có thể cứu ngươi, hơn nữa ngươi đang ở trong khoảng thời gian này nhất định phải tuyệt nữ sắc, tiết nộ, phương thuốc này mới có hiệu quả. Một khi lão phu trì hoãn được bệnh tình của ngươi, ngươi có thể đi Trường An tìm kiếm hỏi thăm Tôn Tư Mạc đạo trưởng, y thuật của Tôn đạo trưởng đã đạt cảnh giới thiên nhân, nói không chừng hắn sẽ có biện pháp."

Uyên Cái Tô Văn hành đại lễ cám ơn lão ngự y, hắn tạm thời ở lại phía đối diện tiệm bán thuốc, chờ đợi lão ngự y điều phối dược vật cho hắn, hắn còn từ trong thần sắc của lão ngự y biết được một tin tức khác, đó chính là chính mình không có khả năng có hài tử. Không cần lão ngự y nói, hắn cũng biết, những ngày này hắn chưa từng có thói quen kích thích vào sáng sớm.

"Vân Diệp, ngươi làm hại ta thật thê thảm, Tôn Tư Mạc chính là rắn chuột một ổ cùng ngươi, ta cho dù đi cầu, hắn cũng sẽ không trị liệu cho ta. Mười năm, Uyên Cái Tô Văn ta lại có thể chỉ có mười năm thời gian. Trên đời này không có nghiệp lớn nào có thể thấy hiệu quả trong mười năm. Cao Kiến Vũ u mê, mê muội, lòng người trong nước dần đã thay đổi, cho Uyên Cái Tô Văn ta hai mươi năm, cả Cao Cú Ly sẽ trở thành đồ chơi trên lòng bàn tay của ta. Lúc này, ta chỉ có mười năm, ha ha, mười năm, mười năm còn không đủ để cho ta sắp đặt kế hoạch đến hoàn mỹ, xuất sư không thắng, người chết trước, đây là đang nói Uyên Cái Tô Văn ta sao? Vân Diệp, ngươi đang chuẩn bị khâm bào cho mình sao?"

Thanh âm trầm thấp vang vọng trong không khí, phảng phất như có thể xuyên thấu vách tường, truyền hận ý vô cùng tận đến Trường An. Uyên Cái Tô Văn tìm một góc tường tối nhất ngồi chồm hổm, ôm lấy hai cánh tay của mình, để mặc nước mắt chảy xuống, hắn không phải thần, vẫn cần thổ lộ chính áp lực của mình phải gánh chịu đã lâu . .

Khác hẳn Uyên Cái Tô Văn đang bi thương, Cao Sơn Dương Tử đang có một thời gian trôi qua cực độ vui vẻ. Thì ra mị hoặc còn có nhiều tác dụng như vậy, không cần phải lộ da thịt mà có thể mời gọi nam nhân bổ nhào tới như chó điên.

Yểu Nương luôn có thể dựa theo chính giá cả mà mình trả, tìm cho mình lão sư tốt nhất. Khi một nữ nhân dáng người cực độ xinh đẹp, sắc mặt lại cực kỳ khủng bố đi đến, Yểu Nương đều đòi mình mười đĩnh vàng, còn đánh cược nói, nếu như mình không hài lòng, nàng sẽ trả lại gấp đôi.

Trên mặt của nữ nhân này ngang dọc các miệng vết thương, mất một con mắt, hé miệng, trong miệng cũng không có đầu lưỡi, cái mũi thiếu một nửa, chỉ còn hai cửa động đen nhánh.

Dương Tử cơ hồ ở trong nháy mắt đã hiểu ra vì sao nữ nhân này lại có bộ dáng khủng khiếp này. Không có nam nhân nào có thể làm thương tổn một nữ tử tuyệt sắc, trừ phi là nữ nhân thì mới làm như vậy. Việc xử trí nữ nhân như này, nàng cũng từng làm qua, một đao hủy hoại hết vật đẹp đẽ mới có thể làm cho người ta sinh ra khoái cảm lớn nhất, mạng của nữ nhân Tô gia rất mạnh, giết ba ngày còn chưa chết, người rõ ràng còn ở bên trong vạc lớn ở trong phòng ngủ của mình , buồn cười là Đằng Nguyên vì bảo vệ nữ nhân này, dùng một kẻ tảng đá điêu khắc một con hồ ly, bẩm báo là nữ nhân kia đã biến thành một thạch hồ ly, hắn đành phải chặt bỏ đầu hồ ly trở về báo cáo kết quả.

Cao Sơn Dương Tử không nhìn nữ nhân trước mắt, mà là phóng ánh mắt tới bóng lưng cao lớn ở bên ngoài cửa, che miệng vụng trộm cười. Chính mình dùng xương cốt của nữ nhân Tô gia làm thành chuôi đao, thành lễ vật đưa cho Đằng Nguyên, không ngờ hắn lại yêu mến, chẳng lẽ nói xương cốt hồ ly tinh cũng có thể mị hoặc người sao?

Nữ nhân kia ngồi ở đối diện với nàng, cởi bỏ Tử tất cả quần áo của Cao Sơn Dương, kiểm tra một tấc một tấc làn da, không ngừng tóm nâng da của nàng kiểm nghiệm co dãn, rất đau, nhưng Cao Sơn Dương Tử rất yêu mến loại cảm giác này. Khi nữ nhân kia cầm dao cạo cạo lông của khi, đao phong lạnh như băng xẹt qua làn da, lại làm cho toàn thân nàng run rẩy, không phải sợ hãi, mà là hưng phấn cực độ.

Chân của ai mà có thể uốn éo thành tư thế kia? Cao Sơn Dương Tử rốt cục cảm giác được nỗi thống khổ, mặc kệ chân của ai bị thô bạo kéo thẳng ra lên trên đỉnh đầu, đều sẽ cực kỳ đau đớn, chớ đừng nói chi là trên đùi còn cột một tấm ván gỗ, nàng cảm giác gân chân mình của sắp bị chặt đứt. Cao Sơn Dương Tử đau mà không ngừng quát mắng, lại không cho phép thị nữ của mình giúp mình hạ chân xuống. Đã sớm nghe nói qua đại danh của《 thiên ma vũ 》, lại chưa từng chân thật gặp qua. Trên bích hoạ Phật quốc có viết là khi Phật tổ thành Phật thì có một đoàn thiên ma xinh đẹp bay múa ở vòng quanh Phật tổ, Phật tổ kiên định vượt qua hấp dẫn của thiên ma, lúc này mới thành Phật ở dưới hai cây sa la (tương truyền Niết Bàn của Phật Thích Ca ở giữa có đôi cây sa la).

Trở thành Phật tổ không phải chỉ có một sao? Còn lại nhiều cao tăng như vậy đều chạy đi đâu? Đáp án chính là bị 《 thiên ma vũ 》mê hoặc, hóa thành đám xương khô, thứ tốt như vậy sao không học, chân dù bị chặt đứt cũng phải học.

"Ta sẽ dậy ngươi thiên ma vũ, ngươi giúp ta giết một người, hai bên không thiếu nợ nhau." Cao Sơn Dương Tử nhìn tờ giấy mà nữ nhân xấu xí thả ở trước mặt mình, vui sướng đáp ứng, có thể thử xem uy lực của《 thiên ma vũ 》mà nàng cực kỳ yêu mến.

Sau khi tắm nước thuốc bọt, chính là tắm rửa hoa tươi, lúc ngủ còn phải dùng lụa trắng trói hai chân lại, nguyên nhân chính là hai chân của Cao Sơn Dương Tử sau khi khép lại có một khe hở rất lớn, Uy Quốc nữ nhân đều có, không phải chỉ có Cao Sơn Dương Tử mới có, nữ nhân kia rất phẫn nộ, cho rằng làm một nữ nhân mỹ lệ thì chính giữa hai đùi không nên có khe hở lớn như vậy, chỉ có những người man rợ thường xuyên người cưỡi ngựa mới có thể có một bộ chân vòng kiềng, muốn sửa đổi thì biện pháp duy nhất chính là trói lại làm cho thẳng. Mỗi lúc trời tối Cao Sơn Dương Tử đều có thể nghe được hai chân của mình thống khổ rên rỉ, một ngày, hai ngày rất khó nhịn. Ba ngày sau đó, nàng phát hiện một bí mật của thân thể mình, đó chính là yêu mến đau đớn xâm nhập. Hơn nữa càng đau càng thích, cho nên nàng vô cùng chờ mong mỗi khi nữ nhân xấu xí kia quay lại dạy mình động tác vũ đạo mới.

Khi đau nhất sẽ làm nàng thần chí mơ hồ. Luôn vào lúc này, gương mặt đáng giận kia sẽ ra hiện ra ở trước mặt mình, miệng mở rộng bật cười, hơn nữa còn cười trào phúng: "Chúng ta là không phải nên nói chuyện về vàng trên thuyền sao?"

Hắn tuyệt đối nhìn thấy bộ ngực của mình, chính mình lúc ấy giơ cánh tay lên, qua ống tay áo rộng thùng thình, hẳn là nhìn thấy bộ ngực mỹ lệ của mình, thân thể có thể làm cho đám người Đằng Nguyên nổi điên, lại có thể không đáng ngay cả một thuyền vàng sao?

"Của ta là của ta, đương nhiên, sau này ngươi tất yếu cũng là của ta." đây là nhục nhã trần trụi, Cao Sơn Dương Tử ta cho tới bây giờ cũng không bị người nào làm nhục, Vân Diệp ngươi chính là người duy nhất. Xương cốt của nữ nhân duy nhất làm nhục ta đã bị ta làm thành chuôi đao, tình nhân của nàng dùng rất thoải mái. Vân Diệp, khi không biết đầu của ngươi làm thành chén rượu, có phải cũng sẽ khiến cho ta cảm thấy run rẩy không? Ngươi sẽ mê đảo ở dưới 《 thiên ma vũ 》của ta.

/1414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status