Đường Chuyên

Chương 696: Đêm qua ngủ với ai? (1)

/1414


Tân Nguyệt có thai rồi, còn gì hơn được chứ? Vân phủ từ trên xuống dưới reo hò sung sướng, nãi nãi cười không khép miệng lại được, suốt ngày cầu phúc trước bồ tát cho đứa cháu chưa ra đời, tới khi nghe tin nguyệt sự của Lý An Lan cũng không tới, tinh thần lão nãi nãi bừng sáng, đại quyền trong nhà thu lại trong tay, không cho Lý An Lan về Lĩnh Nam làm dã nhân nữa, sinh con xong muốn làm gì thì làm, mà đứa bé này phải mang họ Vân, miễn thương lượng.

Lão nãi nãi đem toàn bộ công lao quy kết cho tầm nhìn xa của mình, mười hai cái chuông suốt ngày cầu phúc, chắc thần phật cũng bị làm phiền tới bực mình, nên cho luôn hai đứa bé. Nghe lời lão nãi nãi thì hai đứa con này chẳng liên quan gì tới mình, là sản phẩm của thần phật?

Có thai không hầu hạ được trượng phu, nãi nãi nhớ ra Vân gia chỉ có một thê một thiếp thật mất mặt, hầu gia nhà ai chẳng có bảy tám phòng thiếp, còn thông phòng nha hoàn thì đếm không xuể, ngươi nhìn Thôi gia xem, từ Thôi Nhất Lang tới Thôi Tam Thập Cửu Lang, mà nhà người ta chỉ có ba huynh đệ thôi đấy, mà đó chưa nói tới khuê nữ, Vân gia tụt hậu nghiêm trọng rồi.

Vân Diệp không định học huynh đệ Thôi gia làm ngựa giống, cấm dục một năm có lợi cho sức khỏe, thê tử mang bầu khó nhọc lại đi tìm nữ nhân khác hoan lạc không phải, thôi học Tôn Tư Mạc làm thần tiên cũng tốt, gần đây Úy Trì Cung mê tu đạo, hán tử thân cao chín xích mặc đạo bào, búi tóc, chả giống đạo sĩ mẹ gì, giống sơn tặc hơn. Úy Trì gia cũng chẳng nhiều con cháu, hai lão bà chỉ có một nhi tử, khi Úy Trì Bảo Lâm thành thân với muội muội của Hỏa Trú, ông già cầu nguyện, kết quả Bảo Lâm không phụ hi vọng của mọi người, hai tháng đã có tin vui, ông già say ngất một hồi mua ba con lợn tới đạo quán báo ân, quỳ ở đại điện khóc nhũn ra.

Sau khi trở về liền thay đạo bào, không ăn lấy một miếng thịt, khi Trình Xử Mặc cưới công chúa, ông ta thà chảy nước bọt ăn đậu hũ chứ không ăn thịt.

Vân Diệp mặc khôi giáp đi làm phù rể cho Trình Xử Mặc, vẫn mang thương tích khắp người về, gậy đập lên người coi như nghe đánh chuông, chẳng có sức uy hiếp, nhưng châm đâm vào thì không kháng cự nổi, khôi giáp Vân gia vì chú trọng thoáng khí, có nhiều nơi để lỗ nhỏ, thế là đám công chúa thù hận Vân Diệp có đường phát tiết, Cao Dương ra tay tàn bạo nhất.

Người ta đánh tân lang toàn là tiểu tức phụ đã xuất giá, một tiểu khuê nữ góp vui cái gì, còn đeo cả tai lừa.

- Đây là tai thỏ chứ không phải tai lừa. Cao Dương đã đính chính ba lần rồi, nha đầu mười lăm tuổi đeo tai thỏ đúng là đáng yêu vô cùng, hai cái tai dài trắng muốt cố định trên kẹp tóc làm người ta yêu thích, mắt Phòng Di Ái chưa rời Cao Dương một tích tắc nào.

Đeo tai lửa không phải chỉ có Cao Dương, Lan Lăng cũng đeo tai dài màu lam, chen lấn trong đám đông, cuối cùng tới bàn tiệc của Vân Diệp, ngồi xuống chẳng chút khách khí, hậm hực nói: - Tỷ phu, sao huynh cho Cao Dương kẹp tóc đẹp như thế mà không cho muội, muội còn tưởng trong đám muội muội, huynh thương muội nhất.

Vân Diệp vội bịt miệng Lan Lăng lại, chuyện này là bí mật công khai rồi, nhưng ngang nhiên thừa nhận ở xã hội phong kiến này là chuyện khác: - Đừng gọi ta là tỷ phu, người ta nghe thấy ta phải giết người bịt miệng mất, nhiều người thế này, muội bảo ta giết sao xuể, mà loại hàng như Tiết Vạn Triệt thì sao ta giết nổi?

- Huynh đừng giở trò, tỷ tỷ muội mang thai con của huynh, huynh mà không thừa nhận tỷ ấy chỉ có thể nhảy sông.

- Nói bậy nói bạ, tỷ tỷ của muội không nhảy sông đâu, muội muốn có tai lừa, sao lại nói sang chuyện tỷ tỷ của muội có bầu.

- Đó là tai thỏ, không phải tai lừa, có một hôm Cao Dương đi tìm muội, mang một đôi tai dài rất khó coi, hỏi muội làm sao mới bán được dạ với giá cao, dạ chắc chắn, muội liền bảo làm thảm và áo mùa đông rất ấm. Muội lại hỏi Cao Dương vì sao tai thỏ đẹp như thế lại làm giống tai lừa, Cao Dương nói vì tài nghệ huynh không tốt nên làm xấu thế, sẽ bảo thợ may trong cung làm lại cho đẹp, hiện giờ chuẩn bị bán tai thỏ rồi. Sao huynh không cho muội, mẹ muội mất sớm, huynh không giúp muội ...

Nha đầu chết tiệt này muốn là nước mắt chảy ran gay được, hơn nữa còn không ngừng lại được, mẫu thân của Cao Dương cũng mất rồi, nữ nhân trong cung chẳng mấy người trường thọ. Vân Diệp phải hứa lấy mẫu lợn vàng tặng Lan Lăng mới ngăn được nước mắt, Lan Lăng học thỏ nhảy tưng tưng biến mất.

Lão Úy Trì đang giao lưu bí pháp sinh con với Lão Tần, có thể nhìn ra Lão Tần chịu không nổi rồi, hai nam nhân già giao lưu rượu hay giết người cũng được, sao lại giao lưu cái này?

Trên bàn Lão Úy Trì toàn rau, rất hợp khẩu vị với Vân Diệp, mấy ngày qua bị nóng, ăn thêm chút rau cho giảm nhiệt. Úy Trì Cung thấy Tần Quỳnh vờ cùng Lý Tịnh tham khảo cục diện xung quanh, không để ý tới mình, Vân Diệp sán tới, đẩy ngay đĩa dưa tới cho y tiện lấy, bắt đầu kể mình tới đạo quán bái thần, cuối cùng tức phụ hoài thai thế nào.

Lão nhân toàn thế cả, nhi tức phụ hoài thai thì đó là kết quả nỗ lực của nhi tử và nhi tức phụ, liên quang gì tới thần với chả phật, nếu do thần phật làm, e rằng Lão Úy Trì đã nổi điên cầm xà mâu đi tìm thần phật tính sổ rồi.

- Đây là tin tức tốt, Bảo Lâm có con, bá bá và thẩm thẩm yên tâm rồi, có điều còn một tin tốt nữa chưa nói, tức phụ của tiểu chất cũng có thai rồi, An Lan cũng có.

Phản ứng của Úy Trì Cung làm Vân Diệp nằm mơ cũng không ngờ tới, ông ta chẳng chúc mừng, chẳng kinh ngạc mà tóm ngay cổ áo Vân Diệp, nhỏ giọng chất vấn: - Tiểu tử, mau giao bí phương ra, lão hán chỉ có một đứa nhi tử, nay Tiểu Hỏa Nhi có thai là thần tiên phù hộ, lần sau phải dựa vào bí phương của ngươi rồi, mau giao ra, đồ trong nhà ngươi thích cái gì lấy cái đó.

- Chuyện này bá bá phải hỏi Tôn đạo trưởng mới đúng, sao lại hỏi tiểu chất?

- Hỏi rồi, Lão Tôn không nể mặt, cầm chổi đuổi lão phu đi, xem ra ông ta có bảo bối nhưng giấu không cho người khác, ngươi và ông ta quan hệ tốt, nhất định không giấu ngươi, mau lấy ra đây, Tiểu Hỏa Nhi sinh xong sẽ dùng.

Ông trời ơi, Lão Úy Trì điên mẹ nó rồi, nhi tức phụ mới hoài thai đã nóng vội chuẩn bị cho đứa cháu tiếp theo, có điều, sao ông ta không nạp thiếp cho con?

- Lão bà ít càng tốt, thẩm thẩm ngươi theo ta chịu khổ nửa đời, tuy tướng mạo thô kệch, nhưng nương tựa nhau cả đời, các loại tư vị người ngoài không thấu. Bảo Lâm và Tiểu Hỏa Nhi tương lai sẽ êm ấp cả đời, sinh nhiều con là phúc, sinh một hai đứa cũng được, ngươi xem Lưu gia đánh nhau thế nào, đợi lão già nhà đó chết thì tha hồ náo nhiệt, chẳng cần tới ba đời là suy bại, lão phu mong Tiểu Hoa Nhi sinh nhiều con, đều là thân huynh đệ, tương lai nương tựa nhau đúng không?

Lời của ông làm Vân Diệp bi thương tự tận lòng, Na Một Nhật mang khuê nữ lên thảo nguyên vò võ đợi chờ, Lý An Lan không có con cũng phải đi Lĩnh Nam rồi, toàn là cốt nhục của mình mà đứa đông đứa tây, làm người ta nghĩ mà xót xa. Lý An Lan lần lữa mãi là không nỡ đi, mùa đông sắp tới mà hoãn rồi lại hoãn, giờ thì không đi được nữa, có thể nhìn ra, nàng mừng lắm, Lý Dung cũng vui.

Phiền não uống rượu rất dễ say, trên tiệc rượu Trình gia, Vân Diệp là uống tợn nhất, ai tới cũng cạn, uống say còn đi quyền, bị các lão soái chửi mắng đây là thứ quyền pháp chó má gì?

Chả hiểu về nhà thế nào, tóm lại là nửa đêm tỉnh giấc khát cháy cổ, có người cho mình uống nước, chẳng thèm mở mắt, dù sao chẳng phải Tân Nguyệt thì cũng là Lý An Lan, thô bạo kéo lên giường, ôm tấm thân thơm tho, sảng khoái ngáp dài, ngủ tiếp.

Quyển 13: Thần phật đầy Trường An

Chương 017: Đêm qua ngủ với ai? (2)

Ngủ một lèo tới trưa mới mò dậy, ra sân định lấy nước giếng rửa mặt, Vân Diệp thích dùng nước mát rửa mặt, làm thế sẽ phấn chấn cả ngày.

Hai đứa con chạy tới giúp cha, Vân Diệp cười ngồi xuống để nhi tử lau mặt cho mình, nước mát chảy từ mặt xuống bụng rất thoải mái, rửa mặt xong chẳng khác gì tắm, kéo nhi tử đi ăn.

Lạ quá, thường ngày hầu gia muốn ăn là có cơm, muốn uống là có nước, hôm nay ba cha con ngồi đợi rất lâu mà chẳng ai tới.

Vân Diệp chịu đói kém nhất, bụng sôi ùng ục, thấy hai đứa con mỏi mắt nhìn ra cửa, rõ ràng là đói rồi, lửa giận bùng lên, ra cửa chửi: - Chết hết sạch rồi à?

Chẳng biết Tân Nguyệt từ đâu chui ra, cười vỗ trượng phu một cái, hỏi rất gian: - Đêm qua ngủ có ngon không?

- Ngon cái rắm, sắp chết đói rồi đây, mang cơm ra, làm mẹ kiểu gì thế, không thấy các con đói hết cả à, cho ta một bát mỳ, nhiều ớt nhiều dấm.

Tân Nguyệt tò mò hỏi:

- Chàng không biết à?

- Biết cái rắm, mau đi làm cơm, mang cơm ra đây cứu mạng đi, một bát canh nữa. Nói xong vào phòng, trong nhà ngày càng không có quy củ nữa, đường đường hầu gia đói thế này thật hiếm có.

Tân Nguyệt gọi nha hoàn tới, bảo mau mau nấu mỳ, ngồi trước mặt Vân Diệp nhìn y không chớp, bà nương này gần đây toàn thế, hay cười trộm, chả biết có gì vui.

Mỳ cuối cùng cũng đã lên, ba cha con mỗi người một bán, động tác y hệt nhau, chẳng có giáo dưỡng của quý tộc, húp sùm sụp, Vân Diệp không sửa, ăn mỳ mà không ăn thế này chẳng có vị gì.

Tân Nguyệt cho hai đứa con ăn xong, đuổi chúng đi chơi, lại ngồi nhìn trượng phu không chớp.

- Nhìn cái gì mà nhìn, gần đây bốc hỏa, nàng lại bụng to không làm gì được, nhìn cũng vô ích.

- Chàng biết hôm qua ngủ với ai không?

Tân Nguyệt thình lình hỏi:

- Còn ai được nữa?

Vân Diệp lim dim vỗ bụng chẳng để ý lắm:

- Thiếp và An Lan đều có thai, phải giữ gìn, chàng say thế ai dám tới gần.

Vân Diệp lúc này giật mình, nhìn thái độ quái dị của Tân Nguyệt biết nàng không đùa, bà nương này đang cố nén giận, ai chứ? Thì Thì cũng hay thức đợi mình về, mồ hôi vã ra như tắm, nếu thế thì nguy to rồi, tuy hôm qua say ngất chẳng nhớ gì, nhưng cảm giác ôm mỹ nhân trong lòng rất rõ ràng, mình cũng động chân động tay không ít, Thì Thì là đệ tử của mình, nếu thế thì hậu quả quá nghiêm trọng … nỗ lực vơ vét chút ký sức mơ hồ sót lại, không, không phải là Thì Thì, mỹ nhân đó mông ra mông, ngực ra ngực, rất đã tay, nghĩ tới đó trấn tĩnh hơn một chút, đám tiểu cô nương như Thì Thì không sánh được, càng không phải là đám Tiểu Vũ, Tiểu Nha, nha hoàn không được tùy tiện vào phòng mình, vậy chỉ có …

Đêm qua ngủ với Linh Đang rồi, đó là hậu quả khi say rượu, tuy chỉ ôm ngủ thôi không làm gì hết, kết quả Vân Diệp phải nạp thiếp, trong ánh mắt khinh bỉ của Lý An Lan và Tân Nguyệt, Vân Diệp biết thanh danh của mình bị hủy hết rồi.

Chỉ mỗi lão nãi nãi là cao hứng, đem tích góp bao năm của mình cho Linh Đang hết, quản gia tới lễ bộ ba chuyến, xác lập thân phận cho Linh Đang, đồng thời mang về một bộ quan phục.

- Phu quân, tuổi Linh Đang quá nhiều rồi, đã hai mươi, làm thiếp mất thân phận lắm, hay chàng nhìn xem, chọn nàng nào nhỏ tuổi một chút? Tân Nguyệt hiện chẳng bận tâm Linh Đang có làm tiểu thiếp không, nàng chỉ quan tâm tới thể diện của Vân gia, nói thật, nạp một tiểu thiếp hai mươi tuổi đúng là mất mặt, quản gia tới lễ bộ, người ta xác thực gia chủ Vân gia có phải nạp thiếp thật không, quan viên tới nhà hỏi bị Vân Diệp truy sát ba dặm.

Không ai hiểu được tâm tình của Vân Diệp, xưa nay y luôn tự đặt mình ở vị trí huynh trưởng của Linh Đang, đột nhiên muội muội biến thành lão bà, còn do mình chủ động, nếu nói với nàng, khi đó mình chẳng biết gì, chỉ là nhầm lẫn, Tiểu Linh Đang chỉ còn còn đường treo cổ.

Trong thành Trường An mỗi năm có vài nghìn nha hoàn bị chủ nhân lôi lên giường, nhưng thành công có chức vị thị thiếp chỉ có mấy người, bị ngủ rồi chẳng phải là vấn đề, không thừa nhận mới là xỉ nhục lớn nhất.

Nhìn thấy Linh Đang thẹn thẹn thò thò, vân Diệp không thể nói được một câu giải thích, có điều Tân Nguyệt tin trượng phu, Tiểu Linh Đang như cọng hành xanh mướt để bên miệng bao năm chẳng đụng vào, sao có thể xảy ra chuyện trong chớp mắt, từ thần sắc của trượng phu là nàng đoán dược trượng phu trong lúc mơ hồ tưởng Tiểu Linh Đang là mình hoặc Lý An Lan.

- Ta muốn đi nghỉ tuần trăng mật với Linh Đang, hai nàng ở nhà gặm dưa đi.

Lý An Lan chẳng để ý, nàng sớm muốn nhét Linh Đang vào lòng Vân Diệp lâu rồi, giờ cuối cùng cũng thành công, ăn dưa nói: - Có người mới, quên người cũ, đó là bản tính của nam nhân, đi đi, thiếp và Dung Nhi sống qua ngày.

Nói thì bi thảm lắm, nhưng thái độ dửng dưng làm người ta sôi máu, Tiểu Linh Đang thẹn thùng nép vào lòng Lý An Lan làm nũng, Lý Lan Lan miết lông mày Linh Đang một cái, đột nhiên quay sang nhìn Vân Diệp, mắt đảo một vòng, cười rũ rượi, Tiểu Linh Đang hôm đó thẫn thờ nói hầu gia ngủ với nó rồi, ý tứ quá rộng, hai loại khả năng, mình lựa chọn khả năng lớn nhất, hôm nay mới phát hiện Linh Đang vẫn là xử nữ, nếu không hiểu xảy ra chuyện gì thì uổng ba năm lăn lộn ở Lĩnh Nam.

Ghé tai thì thầm với Tân Nguyệt một phen, hai phụ nhân ôm nhau cười chảy nước mắt, Tiểu Linh Đang bị cười không hiểu gì hết, kinh hoàng nhìn họ tưởng cả hai lên cơn.

Vân Diệp cũng cời, Lý An Lan khó khăn lắm mới ngừng cười được, kéo Linh Đang vào phòng ngủ, Vân Diệp biết, trong phòng nàng có cuốn sách tranh xuân cung.

- Nữ nhân hai mươi tuổi mà không biết chuyện phu thê, phu quân, chàng định dạy muội ấy trước mới động phòng chứ? Tân Nguyệt thấy rât đắc ý vì mình kể ra được chuyện cười hay như thế, nói xong cười tới ngạt thở.

Vân gia có tam phu nhân, hảo hữu trong thành Trường An đều biết, Trường Tôn Xung từ Kinh Châu về để xem đệ muội là tuyệt sắc giai nhân nào có thể quyến rũ Vân Diệp giữ mình như ngọc khiến y quên đi cả nàng đã hai mươi.

Trình Xử Mặc làm tân lang chưa tới mười lăm ngày, nghe nói chuyện này vứt cả kiều thê tới xem náo nhiệt, có câu thú thê thú đức, nạp thiếp nạp sắc, loại người mắt cao hơn trời như Vân Diệp sẽ có diễm phúc thế nào.

Linh Đang ra gặp khách, đám khốn kiếp giải tán luôn, không phải vì Linh Đang không xinh đẹp, mà vì quá quen rồi, cưới Tiểu Linh Đang có gì mà lạ, bọn họ từ lâu đã cho rằng Linh Đang là thông phòng nha hoàn của Vân Diệp, cụt mẹ cả hứng.

Tội cho Linh Đang chẳng hiểu ra sao, mấy ngày qua nàng luôn thấy chuyện chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

Một đám người lấy gậy ra chọc hồng, không phải vì ăn, mà vì xem xem hồng chín nhũn rốt cuộc sẽ rơi lên đầu ai, đầu Lý Thừa Càn đã be bét, Trình Xử Mặc mồm to, hồng rơi xuống lọt ngay vào mồm, hứng lên quên cả bóng vỏ, lưỡi chát không uốn lại nổi nữa rồi.

Lý Thái đứng dưới cây hồng, chửi Lý Hoài Nhân đánh bài còn chơi bẩn, rõ ràng trong tay có bốn quân bài, vì sao chớp mắt chỉ còn hai? Hại mình thua thì chớ còn bị hồng rơi vào đầu.

Lý Hoài Nhân cười hô hố, càng chọc hồng tợn, hồng rơi xuống như mưa, trúng cả vào tấm thân hơi béo của Lý Thái, chẳng mấy chốc cả hai như trong chum tương mò ra.

Đã họa hại tới cây thứ ba rồi, chỉ có Lý Khác là trường sam xanh nhạt vẫn sạch bong, bệnh thích sạch của hắn càng ngày càng nặng, hiện giờ phát triển tới bất kể đi đâu đều dùng chén, bát, thìa riêng, chân có thể không chạm đất là tuyệt đối không chạm, quá thể đáng nhất là ra ngoài mang cả mũ chùm mặt của nữ nhân. Trình Xử Mặc nói, ba năm nữa thôi hắn sẽ biến thành Xứng Tâm thứ hai.

Từ khi có Trường An tam hại, liền xuất hiện Trường An tam công tử, đứng đầu là Lý Khác, học vấn hàng đâu, phong độ số một, nghe nói với nữ tử y quan tâm chu đáo từng ly từng tý, nữ nhân trong nhà nhiều hơn cả hạ nhân rồi.

Cho nên hắn cố chấp cho rằng mình phong lưu tiêu sái, đệ đệ Lý Ảm phải có vài phần bóng dáng của mình, khi hắn nhìn thấy Lý Ảm cười như thằng ngốc tặng Thì Thì giỏ nho lớn nhất, chỉ đổi được một tiếng cám ơn đã nhảy cẫng lên sung sướng, rồi sau đó bị Tiểu Vũ tới bắt chẹt, Lý Khác chàn nản gấp quạt lại gõ vào đầu, giỏ nho đó là toàn bộ tinh hoa của vương phủ hắn, chọn hai canh giờ mới được một giỏ, lại này kiêng kỵ nhất là đặt xong còn đụng vào, số nho còn lại trong kho đoán chừng không để được vài ngày nữa.

- Sao nó còn chưa thông?

Mới thở dài quay đầu lại thì một quả hồng bay vào mặt, khẽ nghiêng đầu đi, hồng sượt qua má, đám người kia điên rồi, thấy đứng tại chỗ đợi hồng rơi xuống quá buồn tẻ, bắt đầu lấy hồng ném nhau, quả vừa rồi bay tới là vô tình thôi.

Một là vô tình, liên tiếp hai ba quả vô tình thì không phải là vô tình nữa, vừa mới đứng vững thì hai quả hồng in dấu chuẩn xác lên mặt, một quả còn chưa chín hết, cưng cứng, má đau rát, rơi xuống đất không nứt, con mẹ đó khác gì đá đâu, Lý Thái rú lên gia nhập cuộc chiến.

/1414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status