Đường Chuyên

Chương 811: Chấn động

/1414


Chuyển quặng là một việc rất phiền phức, từng chiếc ngưu xa kéo thì đến bao giờ mới xong. Nhìn đoàn ngưu xa lầm lũi, Vân Diệp chợt nhớ đến đường ray đơn giản, bèn tiện tay cầm cành cây vẽ ra giản đồ thô sơ, hỏi quản sự:

- Nếu chúng ta không thiếu sắt thép, vậy năm nay báo lên triều đình bớt một chút, dư lại để chúng ta dùng. Ngươi xem, chỉ cần làm thế này, chúng ta đóng chúng lên gỗ, hai thanh song song, thẳng từ cửa hàng vào tận mỏ, chờ quặng đào ra liền đổ thẳng vào thiết xa. Bốn bánh xe của thiết xa vừa khéo có thể đứng trên hai đường ray, ta tin rằng tốc độ vận khoáng tăng lên không chỉ 10 lần.

Quản sự và lão Chu ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu hồi lâu, lão Chu chợt vỗ đùi nói:

- Hầu gia anh minh, đúng là một biện pháp tốt. Chúng ta có thể để long môn điếu chạy trên này, vậy sao lại không cho thiết xa chạy trên đó? Chúng ta có thể tận dụng sắt thép thừa để hoàn thành con đường này, chỉ cần làm xong, vấn đề sản lượng không phải lo nữa rồi.

Vân Diệp ném cành cây đi bùi ngùi thở dài, rất muốn nhìn thấy cảnh thiết xa chạy tới chạy lui trên đường ray, việc này ở hậu thế xem chừng rất quen thuộc, thế nhưng ở thời đại này chưa có, cho nên khiến cho sản lượng sắt thép rất thấp. Sản lượng 500 vạn cân nghe thì rất hay, bằng sản lượng cả toàn quốc thời tiền Tùy, thế nhưng đổi ra cũng chỉ tương đương 500 tấn. Ở hậu thế, một xưởng thép lậu thô sơ cũng làm được nhiều hơn, vậy mà hiện nay xưởng thép này lại được coi là đệ nhất thế giới.

Tròn ba nghìn công tượng, vậy mà cả năm không làm nổi nghìn tấn thép. Từ tuyển quặng đến luyện xong, ba nghìn người phải làm ròng rã 1 ngày 1 đêm mới có thể làm được.

Vân Diệp cảm thấy chua chát, thế nhưng Đại Đường từ hoàng đế đến công tượng đều đang bội phục nhà xưởng này, thậm chí hoàng đế còn cho rằng đây là một trong những mệnh mạch của đế quốc, lúc nào cũng có 1000 tên phủ binh đồn trú bên cạnh. Chỉ cần xưởng thép có biến, thì những phủ binh này chỉ có nhiệm vụ quan tâm đến việc bảo vệ nhà xưởng.

Trong Ngũ lễ Tư Mã, một vị Tư Mã tua mũ màu hồng nói:

- Vân hầu hà tất thương cảm, chúng ta với tác phường này vô cùng kinh ngạc. Binh khí trong tay của bách chiến hùng binh Đại Đường ta phải nhờ vào sắt thép nơi đây cung cấp. Lão phu năm nay đã 53, nhưng chưa bao giờ thấy qua nhiều sắt thép như vậy chứ đừng nói là thép tốt, dù có chút tiếc nuối nhưng cũng không có gì quan trọng. Hầu gia còn trẻ, thời gian còn dài, chờ hùng binh Đại Đường tiêu diệt tất cả uy hiếp thế gian, lúc đó Vân hầu muốn làm chắc chắn là được. Lão phu cũng muốn xem xem xe chạy trên đường sắt rốt cuộc có bộ dạng gì.

Vân Diệp nheo mắt nhìn lão, đối với một quốc hầu mà lão không có một chút kính ý, rất có khả năng là tâm phúc của Lý Nhị. Những người này rất thần bí, nếu như chỉ xét về công tích, phỏng chừng làm một hầu tước cũng không lạ. Lão Ngưu cũng từng nói, trong tay hoàng đế nhân vật ùn ùn, có điều đại bộ phận đều thuộc về quân đội.

- Hiện tại quốc gia còn chưa thái bình, tự nhiên cần thực thi quân chính trước, hạng mục dân sinh tất nhiên để sau. Có đôi khi chúng ta có tiền cũng không có cách nào hoàn thành mộng tưởng, đầu tiên chính là thế nhân không tán đồng, có điều đó cũng không phải là vấn đề lớn, bản hầu làm việc chỉ cần bệ hạ tán thành, không cần quá để ý đến những việc khác.

Lão này liền vỗ ngực nói:

- Vân hầu uy vũ.

Những lão này đều đã thành tinh, những lời Vân Diệp vừa rồi chắc chắn sẽ không để trong lòng, những câu tán dương chẳng mất gì nên nói ra rất thuận miệng. Vân Diệp thấy vị Tư Mã này biết điều như vậy, tâm tình buồn bực nhất thời tốt hơn nhiều.

**********

Khu công nghiệp thường không sạch sẽ gọn gàng, nhất là loại khu công nghiệp sơ cấp nhất thời Đại Đường. Phế thải chất đầy chân núi, Hạn Nguyên tính ra cũng thuộc loại bình nguyên tương đối phì nhiêu, đất đai nơi nay kỳ thực cũng có thể canh tác. Chẳng qua lợi nhuận công nghiệp trước mắt so ra lớn hơn nhiều, cho nên mọi người đều bỏ qua canh tác, gồm cả những người rất thông minh như quân vương, tể tướng.

Trên đống than lộ thiên, mười mấy hài tử đen thùi lùi đang xách giỏ bới tìm, hình ảnh cũng rất quen thuộc với Vân Diệp, bởi y cũng từng làm việc này. Đốt bằng than rất tốt, ít khói, lửa mạnh, nhưng có một khuyết điểm, đó chính là dễ bị trúng khói độc, không biết những hài tử này có biết hay không.

Người Quan Trung nếu có thể đốt cỏ, thì sẽ không bao giờ đốt củi, có thể đốt than, sẽ không bao giờ đốn cây. Nếu như không phải việc dựng nhà phải cần cây làm xà, làm cột, bọn họ tuyệt đối sẽ không động đến bất kỳ một thân cây nào. Nhưng dù có tiết kiệm như vậy, thì trải qua trăm ngàn năm dân số tăng lên, núi Quan Trung cũng trọc từng quả một, cũng khiến cho Hoàng Hà dần dần lộ nguyên hình một con ác long.

Bây giờ Quan Trung bắt đầu đốt than đá, dân cư cũng bắt đầu di chuyển dần về các vùng biên, không biết làm như vậy có thể tạm hoãn bớt tốc độ cao nguyên hoàng thổ bị xói mòn hay không.

Viễn Cổ phong, ngày ngày được vận chuyển hoàng thổ từ xa đến, tạo thành một lớp vừa dầy vừa nặng. Vân Diệp không muốn dòng sông hung dữ lại cuốn nó đi. Không phải Vân Diệp đa cảm, mà là y đã uống say, những hán tử Quan Trung nhiệt tình sau khi gặp được Hầu gia thì càng thêm nhiệt. Không có rượu mạnh, chỉ có trù tửu của người Quan Trung tự cất, rượu này uống một, hai chén là giải khát, ba, bốn chén đầy bụng, năm, sáu chén nhất định phải đi vệ sinh. Nhà vệ sinh của các công tượng Vân Diệp không dám vào, không thể làm gì khác hơn là phi ra đống cỏ dại thoải mái tè bậy. Nước đi rồi chỉ còn cồn ở lại, dù rượu có nhẹ thì uống nhiều cũng say.

Vân Diệp cảm thấy đầu óc quay quay, cố tránh để khỏi bị ngã vào bãi nước tiểu, y ngã ngửa người ra sau. Trong khoảnh khắc đó y phát hiện, bầu trời Hán Nguyên vẫn xanh ngắt như lam ngọc...

Trù tửu uống xong hôm sau tỉnh dậy không bị đau đầu, đây coi như là một hiện tượng tốt.

- Hầu gia, ngài đã đồng ý giúp bọn hắn xây một học đường ở đây.

Lưu Tiến Bảo vừa hầu hạ Vân Diệp rửa mặt, vừa báo cáo những lời y nói trong cơn say hôm qua.

- Như vậy cũng tốt, xây một khu học đường cũng tốt mà chẳng tốn công, chỉ là đắp mấy gian nhà mà thôi, thỉnh hai vị tiên sinh là được rồi.

- Ngài còn nói để cho nhà xưởng bỏ tiền ra là tốt nhất, gọi là Tử đệ tiểu học, như vậy nhà xưởng chẳng những phải nuôi mọi người, mà cả hài tử cũng phải thay mọi người nuôi, như vậy nhất định phải tính toán lại.

Vân Diệp đấm đấm đầu, hôm qua uống say thế nào mà ngay cả loại chuyện đào góc tường quốc gia này cũng nói ra?

- Ngài còn nói trên triều đình toàn là một đám ngu như heo, chiếm chức vị mà không chịu làm việc, lãng phí công quỹ, thật sự là đại hại nhân gian, sâu mọt quốc gia, nên nhượng vị lại cho nhân tài như Hầu gia vậy.

- Cái này không sai, dù đứng giữa triều ta cũng dám nói như vậy. Những kẻ kia đã bị bách tính mắng không bằng heo chó, thêm ta nữa cũng không thành vấn đề. Chẳng phải có người còn đứng trên Chu Tước đại nhai mắng chửi đó sao, bệ hạ còn cho quan viên ghi chép lời người ta nói, cuối cùng vì chửi rất đúng còn được ban thưởng nữa kìa.

- Ngài lúc cuối còn nói, lương thực công tượng trồng không nên tự mình ăn, bởi vì nơi này bẩn, lương thực không sạch sẽ, dùng nước rửa cũng không sạch, ăn nhiều sẽ sinh bệnh. Tốt nhất mang vào thành Trường An bán, đổi lại lương thực sạch sẽ mà ăn. Ngài còn nói người trong thành mệnh cứng, chút độc dược như vậy ăn không chết được.

Vân Diệp nghe vậy suýt chút nữa phun cháo khỏi miệng, đặt bát cháo xuống kinh ngạc hỏi Lưu Tiến Bảo:

- Hầu gia ta thật sự nói như vậy sao? Cái này dường như không giống con người của ta.

Lưu Tiến Bảo có chút ngượng ngùng, nhìn dáng dấp giống như hắn cũng cảm thấy xấu hổ vì sự thất thố của Hầu gia hôm qua. Vân Diệp húp xong cháo thì sút cho Lưu Tiến Bảo hai phát, ta đây là chủ nhân còn chưa xấu hổ, một hạ nhân như ngươi thì xấu hổ cái khỉ gì?

Ba ngày liên tiếp y ở xưởng thép, từ tuyển quặng đến dã luyện đều xem một lượt, hiện đang thảo luận cùng các tiên sinh thư viện, do lão Chu chấp bút, bắt đầu viết báo cáo. Lão Chu không biết viết như thế nào, Vân Diệp liền đem cách thức nói cho lão, đơn giản báo cáo sản lượng hiện tại, dự trù sản lượng lúc vận hành ở mức cao nhất là bao nhiêu, nói trắng ra là một báo cáo thổi phồng không chịu trách nhiệm.

Vô cùng đơn giản, chỉ cần mang sản lượng cao nhất mà xưởng thép làm được trong một ngày, rồi nhân với 365 là được, tính toán số học rất hợp lý, không thể có chỗ sơ hở.

Muốn tìm chỗ sơ hở trong báo cáo của Vân Diệp, vậy thì cần phải thông minh hơn y, nhưng hiện tại người như vậy ở Đại Đường cơ hồ không tìm thấy, cho nên Vân Diệp có thể khoái trá hưởng thụ sung sướng do chỉ số thông minh cao mang lại.

Báo cáo này là để cho Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy, Vân Diệp có thể bảo đảm khi Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy báo cáo này, nhất định sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Sản lượng của Trưởng Tôn gia so với triều đình kém quá xa.

Bây giờ mọi người đều biết hiệu ứng quy mô, số lượng sản phẩm càng nhiều thì tiền vốn lại càng thấp, càng có sức cạnh tranh. Chỉ cần khắp Đại Đường đều là đồ sắt của triều đình, thì đồ sắt của Trưởng Tôn gia chỉ có nước gỉ sét trong kho. Thứ nhất uy tín của triều đình không phải thứ Trưởng Tôn gia có thể sánh được, uy tín của Lý Nhị đã có nhiều năm như vậy, đã biến thành Thái Sơn rồi, nói là đồ tốt thì nhất định là đồ tốt.

Thứ hai, Vân Diệp chỉ cần treo bảng hiệu sớm hơn Trưởng Tôn gia, thì liền dám tự nhận mình là uy tín lâu đời, người khác đều là tay mới hoàn toàn không đáng tín nhiệm.

Lão Chu đã hoàn toàn nhận thức được chênh lệch giữa mình và Hầu gia. Khó trách mình và Hầu gia tuy cùng luyện thép, nhà mình luyện đến ba trăm năm, vậy mà không cản nổi Vân hầu luyện có ba năm. Khó trách người ta là tam phẩm Hầu gia, còn mình chỉ là thất phẩm giáo thụ, cái chính là do nhận thức khác biệt, một người dám nói khoác đến liều mạng, ngươi sao lại không phục cho được?

Binh khí tác phường cũng ở Hán Nguyên, vốn Lý Nhị định dựng thành quây chỗ này lại, nhưng lại cân nhắc đến khu công xưởng Hán Nguyên còn mở rộng nên mới bỏ ý định này, chỉ để cho phủ binh nghiêm mật phong tỏa mọi chuyện.

Chế tạo hoành đao đã thành dây chuyền, từ bắt đầu đánh chế đao phôi đến tận lúc tôi vào nước lạnh nấu lại đều tuân thủ chặt chẽ quy trình tương ứng, 136 công nghệ thiếu một thứ cũng không được.

Chế tạo hoành đao vô cùng rườm rà, đầu tiên rèn hai khối thép cứng, áp dụng phương pháp xếp chế tạo, khi chế tạo nhiệt độ khống chế ở giữa 750-800 độ, số lần xếp khoảng 15 lần, được 32768 tầng. Sau đó đem hai khối thép có 32768 tầng cùng một khối thép mềm kẹp vào nhau, đun nóng đến chừng 1300 độ rồi luyện, khiến cho 3 khối thép này biến thành một, sau đó kéo dài đến hình dạng cần có. Lúc này bởi vì cương đao từng bị nung đến 1300 độ, cho nên than mặt ngoài đã bị mất bớt, độ cứng giảm đi, cho nên cần phải qua quá trình xử lý ngấm than để tăng cường độ cứng.

Vân Diệp đứng sau lưng công tượng xử lý thép với nước lạnh, xem tận mắt hắn thao tác thế nào, độ cứng của hoành đao yêu cầu là ngạnh bao nhuyễn, cái công nghệ này Vân Diệp chưa từng thấy qua, nghe nói đã sớm thất truyền.

Trơ mắt nhìn công tượng làm việc, từ mỗi cái hồ lô đổ ra các loại nước tiểu động vật, dùng nó nhào bùn, sau đó dùng trát lên đao, các bộ vị khác nhau thì dùng bùn đất khác nhau, riêng lưỡi đao thì gần như không trát bùn. Sau đó đặt đao trong ngọn lửa xanh nhạt bắt đầu nung, đợi đến khi toàn bộ thân đao biến đỏ thì treo thẳng trên giá, nơi đó là lỗ thông hơi. Vân Diệp mắt thấy thân đao từ đỏ bừng biến thành đỏ nhạt, cuối cùng trở nên đen nhánh, mặc dù hiện trường có mùi khó ngửi, nhưng Vân Diệp vẫn kiên trì xem hết toàn bộ quá trình, bởi vì đây cũng là một quá trình học tập, mà học tập phải nghiêm túc, đây là yêu cầu của Lý Cương cùng Thái Sơn lão nhân.

Đại tượng chế tạo binh khí cầm một thanh hoành đao đi tới, đây là một thanh binh khí giản dị không màu mè. Thoạt nhìn cây đao trông như một cây gỗ đỏ dẹt, chỉ khi rút khỏi vỏ, hàn quang từ lưỡi mới xuất hiện. Bất kể công tượng trang trí cây đao này thế nào, vẫn không thể đổi được bản sắc bá chủ vũ khí lạnh của nó.

Vân Diệp chậm rãi rút đao, nhìn thân đao màu tối rồi lấy ngón tay búng một cái, lập tức một tiếng như rồng ngâm vang ra, thân đao hàn quang lấp lánh, giống như lưu chuyển từ cán đao đến mũi đao, cuối cùng từ từ biến mất.

Vân Diệp thích nhìn đao như vậy, mặc dù hàn quang kia chẳng qua chỉ là ánh mặt trời phản chiếu qua khe hở, lưu động cũng là do Vân Diệp nghiêng hoành đao, y luôn cảm thấy như vậy mới có thể biểu hiện đây là một thanh binh khí có linh tính.

Ở trong hoàng cung thấy được Ngư Tàng kiếm, cũng thấy cái gọi là Trạm Lư, hình dạng to lớn. Ghét nhất chính là bọn chúng đều là binh khí đồng xanh, nếu không cẩn thận để rơi trên mặt đất sẽ làm thủng một lỗ, làm hại y bị Trưởng Tôn phạt đứng suốt một giờ. Lý Nhị biết ôm Trạm Lư kiếm giống như ôm thi thể, đau đớn vô cùng, khi đi qua chỗ Vân Diệp bị phạt còn giơ chân sút một cước lên mông y làm y đau điếng.

Sau đó hai cây kiếm thường được đặt ở diễn võ đường của Lý Nhị không thấy đâu. Chẳng những hai cây đó không thấy, mà mấy bảo kiếm vô cùng nổi danh Lý Nhị thu thập được cũng biến mất, chỉ còn lại mã sóc, lưu tinh chùy, liên gia, trượng nhị trường đao, những thứ này Vân Diệp tuyệt đối không đụng đến.

Nếu như Vân Diệp muốn kiến nghị nghề chế tạo binh khí cho Đại Đường, vậy chẳng khác nào đọc sách trước cửa nhà Khổng phu tử, múa đao trước mặt Quan công. Theo Vân Diệp biết, nghề chế tạo vũ khí lạnh của Đại Đường dù ở hậu thế cũng không cách nào so sánh, cho nên khi tới xưởng binh khí, Vân Diệp chỉ có thể đề nghị mọi người thử một chút dây chuyền sản xuất, về phần khác y không cho là mình có tư cách dạy dỗ các các đại sư có thể đem vũ khí lạnh chế tạo đến tột cùng này.

Nếu không thể đề nghị, vậy thì đem hết toàn lực trợ giúp bọn họ giải quyết nỗi lo thường ngày của họ, ví như vấn đề đi học của hài tử, việc bán lương thực cho kinh thành, hoặc có thể mở một cái chợ nhỏ, tốt nhất là khiến cho triều đình giúp lợp lại mái nhà, bởi mái nhà tranh ở Hán Nguyên khi vào mùa đông sẽ rất lạnh.

**********

Quyền tới nơi tay cứ làm tới là được, đây là lý giải của Vân Diệp với quyền lực. Thứ này thường truyền tới truyền lui qua tay rất nhiều người, muốn chiếm vĩnh viễn làm của riêng là chuyện không thể. Nếu giờ nó đã vào tay, tội gì không dùng chút quyền lợi Khâm sai đại nhân.

Mấy ngày nay Công Thâu Mộc vẫn nhàn rỗi không chuyện gì, làm một nhân viên nhàn tản trứ danh. Lão gia đối với việc Vân Diệp muốn xây một thôn công tượng mới ở Hán Nguyên rất có hứng thú. Nếu Vân Diệp đã không quan tâm đến chi phí xây dựng tân thôn này, vậy một kiến trúc sư vĩ đại như Công Thâu Mộc càng không thèm để ý.

/1414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status