Đã lỡ tay phá nát món đồ che đậy tà thuật nguyền rủa trên người gã mất rồi, Cao Cường không còn cách nào khác đành phải chấm dứt buổi hành hình luôn và ngay.
“Tách..” – Tiếng búng tay hết sức nhẹ nhàng khẽ vang lên.
Cũng chẳng phải chiêu thức lợi hại gì đâu, chỉ là một điểm chân nguyên hình thành tia lôi điện mảnh như sợi tóc. Song đã đủ để gã biến mất khỏi thế gian vĩnh viễn.
Có điều khi lôi điện tiếp xúc với gã liền tạo ra tràng cảnh khá là hay ho.
Mặc dù diễn ra trong giây lát ngắn ngủi, nhưng vừa bắn trúng là lôi điện bùng lên dữ dội như hỏa diễm, giống hệt ngọn lửa tím sẫm bao trùm lên toàn bộ cơ thể gã.
Và rồi khi mọi thứ qua đi, trên giường chỉ còn lại đống tro tàn rải rác theo hình người đang nằm.
Còn linh hồn gã Tống Thanh Duy tất nhiên đã bị lôi điện đánh cho tan nát luôn rồi.
Thăng đường xử án ư? Không bao giờ có chuyện đó.
Khi trước chẳng biết tung tích ở đâu đã đành, chứ hiện tại Cao Cường trực tiếp động thủ thì gã này ngay đến cơ hội được rơi vào kiếp sâu bọ cũng đừng có nghĩ tới.
“Phừng.. Phừng.. Phừng..”
Bất chợt sau lưng vang lên động tĩnh phá lệ quen tai, Cao Cường nghi hoặc ngoái lại nhìn xem, để rồi thấy được cánh cổng tròn xoe đỏ rực xuất hiện giữa phòng.
Là cổng do gã Quỷ Sai thư ký Hắc Phong mở ra.
Nhưng bản quan đâu có triệu hồi hắn?
Đáp lại nghi hoặc trong lòng Cao Cường là tiếng những bước chạy “huỵch.. huỵch.. huỵch..”, rất nhanh liền thấy Hắc Phong từ trong cổng vội vàng lao vọt ra ngoài.
Đáng khinh ở chỗ, mặt hàng này nhanh như gió xông tới ôm chân hắn và khóc um lên:
“Đại nhân, rốt cuộc ngài cũng chịu giết người trở lại, nhưng tại vì sao vẫn không thăng đường xử án? Bốn gã tóc vàng kia ngài dùng Độ Âm Phù gửi xuống, giết gã tóc đen này thì ngài đánh tan hồn phách. Phải chăng thuộc hạ lỡ làm gì đó khiến đại nhân chán ghét?”
Trong ba năm ngây ngốc tại lâu đài Lufina, chỉ có năm đầu tiên là Cao Cường còn xuất thủ giết người, cùng với lác đác vài lần bày ra bàn ghế thăng đường xử án.
Hai năm cuối thì hắn hiền lành như ông Bụt, dù nhìn thấy ma quỷ cũng chẳng buồn động tới. Thay vào đó lưu hết lại cho Marie có cái để mà luyện tập quyền cước.
Chẳng lẽ không thăng đường xử án sẽ khiến Hắc Phong bị khấu trừ tiền lương?
Chắc chắn là như vậy, nghĩ tới đây Cao Cường chép miệng nói:
“Những kẻ khác chỉ việc ngồi một chỗ chờ đám tiểu đệ chạy đi khắp nơi bắt linh hồn mang về xét xử. Nhưng bản quan đâu có quyền năng to lớn như vậy để mà ngày nào cũng thăng đường? Ngươi thừa biết Dương Gian Phán Quan xử án tùy hết vào duyên số còn gì?”
Số lô số đề chứ duyên số cái quần.
Đại nhân ngài là cái hạng lười thối thây lại còn mặt dày lấy cớ.
Trong đầu thầm mắng vậy thôi chứ Hắc Phong không có dám nói ra ngoài miệng. Chẳng may đại nhân khuyến mại thêm vài năm ăn không ngồi rồi là vỡ mồm đấy.
Với lại thực ra Cao Cường nói cũng có cái lý hẳn hoi.
Đơn cử như việc hắn không có đám Quỷ Sai tiểu đệ làm chân chạy vặt đi bắt linh hồn.
Thêm một điểm thiệt thòi nữa là hắn có Sổ Phán Quan nhưng chẳng có Sổ Sinh Tử, thành ra không được biết trước nơi đâu có kẻ sắp chết để tìm tới xử lý nghiệp vụ.
Cơ mà đối với Cao Cường đây liệu có phải là sự thiệt thòi hay không thì rất là khó nói.
Về phần Hắc Phong có thể nhìn trộm Sổ Sinh Tử tại tổng bộ Âm Phủ, nhưng chạy đi bắt bớ linh tinh trong địa bàn của những vị Phán Quan khác là sẽ mất chức ngay.
Lương bị cắt giảm kịch kim cũng được, chứ tuyệt đối không thể để chức vụ bay màu.
Khốn nạn ở chỗ nộp đơn xin chuyển đổi công việc, Bạch Lãnh đại nhân dứt khoát không duyệt.
Mà hai năm qua công tác không đạt chỉ tiêu, cái ghế Quỷ Sai của Hắc Phong đang bị lung lay dữ dội.
Phát hiện sếp giết liền năm mạng người nhưng không xét xử, Hắc Phong đành chủ động chạy lên hỏi cho ra nhẽ, tiện thể bơm vá vài câu để sếp nhớ tới trách nhiệm.
Ngặt một nỗi sếp bản mặt quá dày, phải làm sao mới tốt bây giờ đây?
Chợt liếc thấy cô nàng tóc vàng trên ghế sopha.
Trong đầu nảy ra ý tưởng, Hắc Phong ngay lập tức đứng dậy, chắp tay nghiêm chỉnh nói:
“Đại nhân, lăng loàn là một trong những tội không hề nhẹ. Có câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Thuộc hạ dám chắc ả tóc vàng này tương lai sẽ còn lừa gạt tình cảm của rất nhiều người. Trộm nghĩ nên sớm chặt đứt mầm tai họa, hay là đại nhân xử lý ả luôn đi?”
Đóng góp ý kiến xong, Hắc Phong liền nâng tay lên làm động tác cắt ngang cổ họng.
“Ngươi bớt học đòi văn vẻ cho ta nhờ một cái” – Cao Cường ngán ngẩm xua tay nói thẳng:
“Thời cổ đại lăng loàn mới là tử tội, hiện giờ chỉ còn là trọng tội mà thôi. Hơn nữa nàng ta trong bụng đang thai nghén sinh mệnh mới, đứa trẻ này chẳng có tội gì cả. Ngươi cũng thôi cái trò xúi bậy được rồi, sắp tới ta tại hải vực sẽ không thiếu dịp thăng đường xét xử”
Đám quỷ cái dưới Âm Phủ còn đáng tin gấp tỉ lần đại nhân ngài.
Trong bụng thầm mắng trộm sếp lấy một câu, ngoài mặt Hắc Phong thở dài buồn bực nói:
“Hi vọng đây không phải là đại nhân dối gạt cho qua chuyện, còn bây giờ thuộc hạ xin phép quay trở về. Đại nhân hãy nhớ thuộc hạ luôn ngóng chờ tín hiệu triệu hồi”
Căn bản Hắc Phong tinh ý phát hiện sếp bước đầu có dấu hiệu khó ở, còn tiếp tục lải nhải bên tai là rất dễ chọc cho sếp điên máu, tốt hơn hết đánh bài chuồn luôn.
“Mau cút xéo đi” – Cao Cường không chút khách khí, liền thẳng thừng buông lời xua đuổi.
Ài, hứa hẹn một câu để thuộc hạ được yên tâm thì có mất gì đâu này? Hắc Phong vừa lắc đầu thở dài, vừa nhanh chân đi về hướng cánh cổng lơ lửng giữa phòng.
Hắc Phong cái này thư ký phiền nhiễu đã rời khỏi, Cao Cường liền điểm ngón tay vào vũng máu lênh láng cạnh chân giường, rồi mau chóng họa vẽ một vòng linh văn.
Cao Cường là đang thông qua huyết mạch để dò xét xem liệu có tộc nhân của Tống Gia còn sống sót. Tránh trường hợp tòi ra một gã Tống Thanh Duy tập 2 3... n.
Có điều chân nguyên vừa quán thâu là linh văn đồ án này lập tức bốc khói đen kèm với phát ra những tiếng xì xì, chẳng mấy chốc chỉ còn là vết nám đen trên sàn.
Đồng nghĩa dòng chính của Tống Gia đã không còn một ai nữa rồi.
Cao Cường liền yên tâm đi tới gian thư phòng nằm đằng sau cánh cửa nho nhỏ ở góc phòng. Trong này có chiếc két sắt với vài món đồ chắc cũng không rẻ tiền đâu.
Xong xuôi hắn trở lại đặt một quả bom hẹn giờ trên giường gã Tống Thanh Duy, sau đó vác theo cô ả tóc vàng cùng với đống đồ tư trang của nàng ta rời khỏi nơi này.
Cũng không phải là chạy đi đâu quá xa, Cao Cường muốn dặn dò cô nàng tóc vàng này thêm vài câu, liền dừng lại tại một góc khuất vắng vẻ khá gần căn biệt thự.
Chính xác là vứt cho mấy tập tiền, rồi khéo léo đe dọa khiến nàng ta phải thay đổi cách sống ý mà.
Kiên nhẫn đợi nàng ta mặc quần áo vào xong ôm tiền với tư trang co cẳng bỏ chạy đến khi khuất bóng, Cao Cường mới dẫm đạp phi kiếm bay về hướng khách sạn.
Chưa đầy một phút sau hắn từ cửa sổ bay vào phòng, đập vào mắt liền là mặt bàn la liệt vỏ chai rượu, còn Đỗ Chi Vương với đồng bọn thì ngã nằm lăn quay cả rồi.
Nói chung mấy tháng vừa qua, tiểu đội ba người đã luôn phải sống trong cảnh lo âu thấp thỏm.
Thôi thì cứ để mặc cho bọn họ nằm ngủ một giấc ngon lành cành đào đi vậy.
Nghĩ tới đây Cao Cường đi đến cửa sổ, lấy ra điện thoại bấm một dãy số.
Hắn gọi là để báo tin sẽ sớm trở về cho Lão Phệ được biết.
“OÀNH..” – Đúng lúc này bom hẹn giờ thả tại biệt thự của gã Tống Thanh Duy phát nổ, quầng sáng đỏ rực lóe lên rồi vụt tắt, lưu lại khói bụi hình cây nấm khổng lồ.
Đêm nay liền sẽ là một đêm không được ngủ đối với lực lượng Police tại thành phố NY đấy a.
Mặc kệ đi, hàn huyên tâm sự với Lão Phệ qua điện thoại cái đã.
- --
Trong khi đó.
Hỏa Dương Tiêu sau vài lần xuyên toa hư không liền dừng lại trên bâu trời lâu đài Windor.
Dựa theo chỉ dẫn từ vài nét vẽ xiêu vẹo trên tờ giấy, lão nhanh chóng bay tới bầu trời lâu đài Lufina.
Vừa mới dò xét thấy hỏa hệ nữ tu Kim Đan Kỳ, cũng là lúc nàng ta ôm một đầu hỏa hồ leo lên ô tô. Không chút đắn đo, Hỏa Dương Tiêu ngay lập tức hạ xuống.
Tự dưng một lão đầu ăn mặc như trong phim kiếm hiệp chặn đầu xe, Marie giật mình kinh hãi la hét ầm ĩ, dứt khoát đạp mạnh chân ga cho xe húc chết lão dở hơi này.
Với tầng thứ như Hỏa Dương Tiêu thì có cả ngàn chiếc xe đâm tới cũng không xước nổi một miếng da, có điều lão vẫn là điều động linh khí cố định chiếc xe tại chỗ.
Sau đó trưng ra nụ cười hiền hậu, hướng Marie nhẹ nhàng nói:
“Tiểu nha đầu, có kẻ ủy thác lão phu chăm sóc dạy dỗ ngươi. Mau xuống xe thể hiện năng lực luyện đan xem nào, nếu hợp cách liền theo lão phu ra hải vực tu hành”
“Đừng hòng lừa gạt ta” – Marie ngồi yên trong xe, lớn tiếng nói:
“Ta đã có sư phụ rồi, không cần người nào khác dạy dỗ. Lão đầu ngươi khôn hồn thì mau rời khỏi đi, kẻo sư phụ ta nhìn thấy sẽ đánh cho ngươi sưng mặt lên đó”
Còn lâu Marie mới tin có ai ủy thác gì đó, lão đầu này 100% là lừa đảo.
Sư phụ từng nhiều lần nhắc nhở, cái đám Tà Tu toàn tu luyện bằng cách abc xyz người khác.
Làm gì cũng phải hết sức cẩn thận, đặc biệt là không bao giờ được phép dễ dàng tin tưởng người lạ.
Đoán hiểu nàng ta đang nghĩ gì, Hỏa Dương Tiêu buồn bực nói:
“Có một tiểu tự họ Cao thì phải, hắn nhờ ta truyền dạy ngươi luyện đan. Nha đầu ngươi phải hiểu đây là cơ duyên khó gặp, đã bỏ lỡ rồi là sẽ hối hận suốt đời đấy a”
Tiểu tử họ Cao? Là sư phụ? Marie vội vàng lớn tiếng hỏi thêm:
“Người đó dáng dấp trông thế nào? Lão đầu ngươi miêu tả được thì ta mới tin”
Chẳng lẽ lão phu quay đầu rời khỏi? Nghĩ vậy nhưng Hỏa Dương Tiêu vẫn buồn bực phất tay.
Rất nhanh linh khí liền ngưng tự thành dáng dấp Rick Carter, ngay sau đó lại biến sáng diện mạo thực của Cao Cường do lão thông qua thần thức quan sát được.
Nhìn thấy hai khuôn mặt này là Marie tin tưởng lời lão nói ngay rồi.
Sư phụ rời khỏi với diện mạo của Rick Carter đấy a.
Ngay tức thì bật mở cửa sau, Marie hướng Hỏa Dương Tiêu nói:
“Bây giờ ta còn phải ra ngoài rèn luyện thực chiến, lão đầu ngươi liền theo một chuyến đi. Lát nữa quay trở về rồi chúng ta luyện đan sau, như vậy có được không?”
Lại còn lắm chuyện đến vậy luôn? Cơ mà nha đầu tóc vàng mắt xanh này thực thú vị.
Không nghĩ ngợi thêm nữa, Hỏa Dương Tiêu liền hóa thành làn gió chui tọt vào trong xe.
“Tách..” – Tiếng búng tay hết sức nhẹ nhàng khẽ vang lên.
Cũng chẳng phải chiêu thức lợi hại gì đâu, chỉ là một điểm chân nguyên hình thành tia lôi điện mảnh như sợi tóc. Song đã đủ để gã biến mất khỏi thế gian vĩnh viễn.
Có điều khi lôi điện tiếp xúc với gã liền tạo ra tràng cảnh khá là hay ho.
Mặc dù diễn ra trong giây lát ngắn ngủi, nhưng vừa bắn trúng là lôi điện bùng lên dữ dội như hỏa diễm, giống hệt ngọn lửa tím sẫm bao trùm lên toàn bộ cơ thể gã.
Và rồi khi mọi thứ qua đi, trên giường chỉ còn lại đống tro tàn rải rác theo hình người đang nằm.
Còn linh hồn gã Tống Thanh Duy tất nhiên đã bị lôi điện đánh cho tan nát luôn rồi.
Thăng đường xử án ư? Không bao giờ có chuyện đó.
Khi trước chẳng biết tung tích ở đâu đã đành, chứ hiện tại Cao Cường trực tiếp động thủ thì gã này ngay đến cơ hội được rơi vào kiếp sâu bọ cũng đừng có nghĩ tới.
“Phừng.. Phừng.. Phừng..”
Bất chợt sau lưng vang lên động tĩnh phá lệ quen tai, Cao Cường nghi hoặc ngoái lại nhìn xem, để rồi thấy được cánh cổng tròn xoe đỏ rực xuất hiện giữa phòng.
Là cổng do gã Quỷ Sai thư ký Hắc Phong mở ra.
Nhưng bản quan đâu có triệu hồi hắn?
Đáp lại nghi hoặc trong lòng Cao Cường là tiếng những bước chạy “huỵch.. huỵch.. huỵch..”, rất nhanh liền thấy Hắc Phong từ trong cổng vội vàng lao vọt ra ngoài.
Đáng khinh ở chỗ, mặt hàng này nhanh như gió xông tới ôm chân hắn và khóc um lên:
“Đại nhân, rốt cuộc ngài cũng chịu giết người trở lại, nhưng tại vì sao vẫn không thăng đường xử án? Bốn gã tóc vàng kia ngài dùng Độ Âm Phù gửi xuống, giết gã tóc đen này thì ngài đánh tan hồn phách. Phải chăng thuộc hạ lỡ làm gì đó khiến đại nhân chán ghét?”
Trong ba năm ngây ngốc tại lâu đài Lufina, chỉ có năm đầu tiên là Cao Cường còn xuất thủ giết người, cùng với lác đác vài lần bày ra bàn ghế thăng đường xử án.
Hai năm cuối thì hắn hiền lành như ông Bụt, dù nhìn thấy ma quỷ cũng chẳng buồn động tới. Thay vào đó lưu hết lại cho Marie có cái để mà luyện tập quyền cước.
Chẳng lẽ không thăng đường xử án sẽ khiến Hắc Phong bị khấu trừ tiền lương?
Chắc chắn là như vậy, nghĩ tới đây Cao Cường chép miệng nói:
“Những kẻ khác chỉ việc ngồi một chỗ chờ đám tiểu đệ chạy đi khắp nơi bắt linh hồn mang về xét xử. Nhưng bản quan đâu có quyền năng to lớn như vậy để mà ngày nào cũng thăng đường? Ngươi thừa biết Dương Gian Phán Quan xử án tùy hết vào duyên số còn gì?”
Số lô số đề chứ duyên số cái quần.
Đại nhân ngài là cái hạng lười thối thây lại còn mặt dày lấy cớ.
Trong đầu thầm mắng vậy thôi chứ Hắc Phong không có dám nói ra ngoài miệng. Chẳng may đại nhân khuyến mại thêm vài năm ăn không ngồi rồi là vỡ mồm đấy.
Với lại thực ra Cao Cường nói cũng có cái lý hẳn hoi.
Đơn cử như việc hắn không có đám Quỷ Sai tiểu đệ làm chân chạy vặt đi bắt linh hồn.
Thêm một điểm thiệt thòi nữa là hắn có Sổ Phán Quan nhưng chẳng có Sổ Sinh Tử, thành ra không được biết trước nơi đâu có kẻ sắp chết để tìm tới xử lý nghiệp vụ.
Cơ mà đối với Cao Cường đây liệu có phải là sự thiệt thòi hay không thì rất là khó nói.
Về phần Hắc Phong có thể nhìn trộm Sổ Sinh Tử tại tổng bộ Âm Phủ, nhưng chạy đi bắt bớ linh tinh trong địa bàn của những vị Phán Quan khác là sẽ mất chức ngay.
Lương bị cắt giảm kịch kim cũng được, chứ tuyệt đối không thể để chức vụ bay màu.
Khốn nạn ở chỗ nộp đơn xin chuyển đổi công việc, Bạch Lãnh đại nhân dứt khoát không duyệt.
Mà hai năm qua công tác không đạt chỉ tiêu, cái ghế Quỷ Sai của Hắc Phong đang bị lung lay dữ dội.
Phát hiện sếp giết liền năm mạng người nhưng không xét xử, Hắc Phong đành chủ động chạy lên hỏi cho ra nhẽ, tiện thể bơm vá vài câu để sếp nhớ tới trách nhiệm.
Ngặt một nỗi sếp bản mặt quá dày, phải làm sao mới tốt bây giờ đây?
Chợt liếc thấy cô nàng tóc vàng trên ghế sopha.
Trong đầu nảy ra ý tưởng, Hắc Phong ngay lập tức đứng dậy, chắp tay nghiêm chỉnh nói:
“Đại nhân, lăng loàn là một trong những tội không hề nhẹ. Có câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Thuộc hạ dám chắc ả tóc vàng này tương lai sẽ còn lừa gạt tình cảm của rất nhiều người. Trộm nghĩ nên sớm chặt đứt mầm tai họa, hay là đại nhân xử lý ả luôn đi?”
Đóng góp ý kiến xong, Hắc Phong liền nâng tay lên làm động tác cắt ngang cổ họng.
“Ngươi bớt học đòi văn vẻ cho ta nhờ một cái” – Cao Cường ngán ngẩm xua tay nói thẳng:
“Thời cổ đại lăng loàn mới là tử tội, hiện giờ chỉ còn là trọng tội mà thôi. Hơn nữa nàng ta trong bụng đang thai nghén sinh mệnh mới, đứa trẻ này chẳng có tội gì cả. Ngươi cũng thôi cái trò xúi bậy được rồi, sắp tới ta tại hải vực sẽ không thiếu dịp thăng đường xét xử”
Đám quỷ cái dưới Âm Phủ còn đáng tin gấp tỉ lần đại nhân ngài.
Trong bụng thầm mắng trộm sếp lấy một câu, ngoài mặt Hắc Phong thở dài buồn bực nói:
“Hi vọng đây không phải là đại nhân dối gạt cho qua chuyện, còn bây giờ thuộc hạ xin phép quay trở về. Đại nhân hãy nhớ thuộc hạ luôn ngóng chờ tín hiệu triệu hồi”
Căn bản Hắc Phong tinh ý phát hiện sếp bước đầu có dấu hiệu khó ở, còn tiếp tục lải nhải bên tai là rất dễ chọc cho sếp điên máu, tốt hơn hết đánh bài chuồn luôn.
“Mau cút xéo đi” – Cao Cường không chút khách khí, liền thẳng thừng buông lời xua đuổi.
Ài, hứa hẹn một câu để thuộc hạ được yên tâm thì có mất gì đâu này? Hắc Phong vừa lắc đầu thở dài, vừa nhanh chân đi về hướng cánh cổng lơ lửng giữa phòng.
Hắc Phong cái này thư ký phiền nhiễu đã rời khỏi, Cao Cường liền điểm ngón tay vào vũng máu lênh láng cạnh chân giường, rồi mau chóng họa vẽ một vòng linh văn.
Cao Cường là đang thông qua huyết mạch để dò xét xem liệu có tộc nhân của Tống Gia còn sống sót. Tránh trường hợp tòi ra một gã Tống Thanh Duy tập 2 3... n.
Có điều chân nguyên vừa quán thâu là linh văn đồ án này lập tức bốc khói đen kèm với phát ra những tiếng xì xì, chẳng mấy chốc chỉ còn là vết nám đen trên sàn.
Đồng nghĩa dòng chính của Tống Gia đã không còn một ai nữa rồi.
Cao Cường liền yên tâm đi tới gian thư phòng nằm đằng sau cánh cửa nho nhỏ ở góc phòng. Trong này có chiếc két sắt với vài món đồ chắc cũng không rẻ tiền đâu.
Xong xuôi hắn trở lại đặt một quả bom hẹn giờ trên giường gã Tống Thanh Duy, sau đó vác theo cô ả tóc vàng cùng với đống đồ tư trang của nàng ta rời khỏi nơi này.
Cũng không phải là chạy đi đâu quá xa, Cao Cường muốn dặn dò cô nàng tóc vàng này thêm vài câu, liền dừng lại tại một góc khuất vắng vẻ khá gần căn biệt thự.
Chính xác là vứt cho mấy tập tiền, rồi khéo léo đe dọa khiến nàng ta phải thay đổi cách sống ý mà.
Kiên nhẫn đợi nàng ta mặc quần áo vào xong ôm tiền với tư trang co cẳng bỏ chạy đến khi khuất bóng, Cao Cường mới dẫm đạp phi kiếm bay về hướng khách sạn.
Chưa đầy một phút sau hắn từ cửa sổ bay vào phòng, đập vào mắt liền là mặt bàn la liệt vỏ chai rượu, còn Đỗ Chi Vương với đồng bọn thì ngã nằm lăn quay cả rồi.
Nói chung mấy tháng vừa qua, tiểu đội ba người đã luôn phải sống trong cảnh lo âu thấp thỏm.
Thôi thì cứ để mặc cho bọn họ nằm ngủ một giấc ngon lành cành đào đi vậy.
Nghĩ tới đây Cao Cường đi đến cửa sổ, lấy ra điện thoại bấm một dãy số.
Hắn gọi là để báo tin sẽ sớm trở về cho Lão Phệ được biết.
“OÀNH..” – Đúng lúc này bom hẹn giờ thả tại biệt thự của gã Tống Thanh Duy phát nổ, quầng sáng đỏ rực lóe lên rồi vụt tắt, lưu lại khói bụi hình cây nấm khổng lồ.
Đêm nay liền sẽ là một đêm không được ngủ đối với lực lượng Police tại thành phố NY đấy a.
Mặc kệ đi, hàn huyên tâm sự với Lão Phệ qua điện thoại cái đã.
- --
Trong khi đó.
Hỏa Dương Tiêu sau vài lần xuyên toa hư không liền dừng lại trên bâu trời lâu đài Windor.
Dựa theo chỉ dẫn từ vài nét vẽ xiêu vẹo trên tờ giấy, lão nhanh chóng bay tới bầu trời lâu đài Lufina.
Vừa mới dò xét thấy hỏa hệ nữ tu Kim Đan Kỳ, cũng là lúc nàng ta ôm một đầu hỏa hồ leo lên ô tô. Không chút đắn đo, Hỏa Dương Tiêu ngay lập tức hạ xuống.
Tự dưng một lão đầu ăn mặc như trong phim kiếm hiệp chặn đầu xe, Marie giật mình kinh hãi la hét ầm ĩ, dứt khoát đạp mạnh chân ga cho xe húc chết lão dở hơi này.
Với tầng thứ như Hỏa Dương Tiêu thì có cả ngàn chiếc xe đâm tới cũng không xước nổi một miếng da, có điều lão vẫn là điều động linh khí cố định chiếc xe tại chỗ.
Sau đó trưng ra nụ cười hiền hậu, hướng Marie nhẹ nhàng nói:
“Tiểu nha đầu, có kẻ ủy thác lão phu chăm sóc dạy dỗ ngươi. Mau xuống xe thể hiện năng lực luyện đan xem nào, nếu hợp cách liền theo lão phu ra hải vực tu hành”
“Đừng hòng lừa gạt ta” – Marie ngồi yên trong xe, lớn tiếng nói:
“Ta đã có sư phụ rồi, không cần người nào khác dạy dỗ. Lão đầu ngươi khôn hồn thì mau rời khỏi đi, kẻo sư phụ ta nhìn thấy sẽ đánh cho ngươi sưng mặt lên đó”
Còn lâu Marie mới tin có ai ủy thác gì đó, lão đầu này 100% là lừa đảo.
Sư phụ từng nhiều lần nhắc nhở, cái đám Tà Tu toàn tu luyện bằng cách abc xyz người khác.
Làm gì cũng phải hết sức cẩn thận, đặc biệt là không bao giờ được phép dễ dàng tin tưởng người lạ.
Đoán hiểu nàng ta đang nghĩ gì, Hỏa Dương Tiêu buồn bực nói:
“Có một tiểu tự họ Cao thì phải, hắn nhờ ta truyền dạy ngươi luyện đan. Nha đầu ngươi phải hiểu đây là cơ duyên khó gặp, đã bỏ lỡ rồi là sẽ hối hận suốt đời đấy a”
Tiểu tử họ Cao? Là sư phụ? Marie vội vàng lớn tiếng hỏi thêm:
“Người đó dáng dấp trông thế nào? Lão đầu ngươi miêu tả được thì ta mới tin”
Chẳng lẽ lão phu quay đầu rời khỏi? Nghĩ vậy nhưng Hỏa Dương Tiêu vẫn buồn bực phất tay.
Rất nhanh linh khí liền ngưng tự thành dáng dấp Rick Carter, ngay sau đó lại biến sáng diện mạo thực của Cao Cường do lão thông qua thần thức quan sát được.
Nhìn thấy hai khuôn mặt này là Marie tin tưởng lời lão nói ngay rồi.
Sư phụ rời khỏi với diện mạo của Rick Carter đấy a.
Ngay tức thì bật mở cửa sau, Marie hướng Hỏa Dương Tiêu nói:
“Bây giờ ta còn phải ra ngoài rèn luyện thực chiến, lão đầu ngươi liền theo một chuyến đi. Lát nữa quay trở về rồi chúng ta luyện đan sau, như vậy có được không?”
Lại còn lắm chuyện đến vậy luôn? Cơ mà nha đầu tóc vàng mắt xanh này thực thú vị.
Không nghĩ ngợi thêm nữa, Hỏa Dương Tiêu liền hóa thành làn gió chui tọt vào trong xe.
/451
|