Bỏ lại sau lưng đám đông đệ tử với ánh mắt nồng đượm hoài nghi, Cao Cường chậm rãi dẫm đạp từng bước chân nặng nề đi về hướng Chú Tạo Khí Sơn.
Thực ra hắn đã lường trước việc sẽ rơi vào tình huống bị người gây khó dễ.
Vốn dự định sẽ dùng lý lẽ phân bua phải trái, hoặc quá quắt lắm thì ẩu đả một trận là cùng.
Nhưng khi trực tiếp đối diện, nhìn vào cái hành động chừa lại cỗ thi thể gã dâm tặc, hắn liền không muốn lão đầu kia kéo dài được chút hơi tàn tới sáng mai.
Nhất là khi lão lôi luyện đan sư hiệp hội ra hù dọa, Cao Cường càng không có lý do gì để nương tay.
Cấu kết đệ tử làm bậy đã quá đáng lắm rồi, lại còn móc nối thế lực bên ngoài thì không thể tha thứ.
Nói chung có những thứ một khi đã bị bẻ cong là sẽ không bao giờ uốn thẳng lại được đâu này.
Và có những thứ dù uốn cho thẳng tắp, nhưng bản chất bên trong vẫn cong oằn như trước.
Thấy hắn mang theo bộ mặt cau có khó ở trở về, Hồng Phi vốn định trách móc vài câu đành im như thóc, liền phải vụng trộm quay sang nháy mắt ra hiệu với Hồng Linh.
Xong xuôi không màng tới Hồng Linh đáp lại ra sao, Hồng Phi ngay lập tức đánh bài chuồn.
Phát hiện điều này, Cao Cường không hiểu vội mở miệng hỏi:
“Ta có làm gì hắn đâu mà phải chạy nhanh thế?”
Ai chả biết tiểu tử ngươi chẳng hề làm gì hết, nhưng vấn đề là những khi ngươi gặp điều gì đó khó nghĩ, nếu như ngốc ở bên cạnh liền sẽ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Đến lão nương còn muốn tạm thời tránh cho thật xa nữa là..
Trong đầu âm thầm kêu ca một phen, ngoài mặt Hồng Linh thở dài buồn bực nói:
“Đừng bận tâm tới Phi ca, hiện giờ ngươi đang vướng mắc chuyện gì mới là điều quan trọng?”
“Không phải là vướng mắc” – Cao Cường lắc đầu khẽ đáp, rồi mỉm cười nói tiếp:
“Bởi đã phần nào thấu hiểu suy nghĩ của sư phụ năm xưa, ta trong lòng bâng khuâng chút thôi”
Thế nào lại liên đới Nhàn thúc? Hồng Linh ngập tràn hiếu kỳ liền vội vàng dò hỏi:
“Ngươi bâng khuâng vì điều gì mới được chứ? Tiểu tử ngươi mau mau nói rõ ràng ra xem nào”
“Hiện giờ chưa phải lúc, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi nhé” – Cao Cường mỉm cười lắc đầu trả lời, nói xong liền thi triển Đạp Thiên Bộ phóng thẳng lên đỉnh núi.
Thực sự kỳ lạ.
Sao trông hắn có vẻ đau thương mất mát vậy nhỉ?
Lẽ nào lại nhớ nhung tới nha đầu Tiêu Diễm Phượng gì gì kia nữa rồi?
Chắc chắn là như vậy thì hắn mới không thèm hỏi han đến luyện đan sư hiệp hội.
Có lão nương đây rồi mà còn vương vấn nữ nhân khác sao? Tiểu tử ngươi đừng hòng.
Với vẻ mặt ngập tràn quyết tâm, Hồng Linh hùng hùng hổ hổ đuổi theo hắn lên trên đỉnh núi.
Trong khi đó hắn vừa ngả lưng nằm xuống chiếc ghế massage toàn thân, vò rượu trên tay còn chưa kịp xé bỏ lớp giấy dán, Hồng Linh đã xuất hiện lù lù bên cạnh rồi.
“Ngươi không về phòng ngủ mà lên đây làm gì?” – Cao Cường đành mở miệng hỏi bừa một câu.
Chưa vội lên tiếng trả lời, Hồng Linh hung hăng chen lên ghế, rồi kéo tay hắn làm gối và nằm xuống.
Loại ghế massage toàn thân này một người nằm còn thoải mái, chứ hai người chui rúc thì bắt buộc phải nằm nghiêng, tất nhiên liền hệt như đôi tình nhân nằm ôm ấp.
Mặt đối mặt, Cao Cường nhìn sâu vào đôi mắt nàng, thở dài khẽ nói:
“Thú thật ngươi cư xử khiến ta cảm thấy bản thân mình ngày càng khốn nạn”
“Cấm làm bừa” – Hồng Linh ngay lập tức nghiêm mặt, trầm giọng nói:
“Nếu ngươi vì cho rằng nên chịu trách nhiệm mà buông lời yêu thương thì đó mới là hành vi đáng chết. Để tốt cho cả hai chúng ta, liền giữ nguyên hiện trạng từ trước đến nay đi. Trong đó ta vẫn sẽ làm đủ trò quyến rũ tán tỉnh, còn ngươi ra sức kiềm chế vậy là được rồi”
“Tốt ở đâu ra?” – Cao Cường mặt mũi méo xệch, cười khổ nói thẳng:
“Ta rất muốn một mối quan hệ tình cảm đến từ hai phía, nhưng không thể mặc kệ ngươi theo giúp việc như con sen ở đợ mãi thế được. Hơn nữa ngươi tấn công càng lúc càng mạnh bạo, ta cái này giai tân chịu không thấu những hình thức tra tấn đầy hung tàn đó đâu”
Hồng Linh nghe xong liền bĩu môi hừ lạnh, giọng đầy khinh khỉnh nói:
“Đừng thấy tỷ còn là con gái mà tính lừa đảo nhé, tỷ có bí pháp nhìn ra ngươi đã chấm mút lâu rồi nhá. Không cần phải bàn cãi gì thêm nữa, giờ thống nhất là đợi đến khi thực sự nảy sinh tình cảm thì tỷ liền tùy ngươi chiếm đoạt. Như thế tiểu tử ngươi đã ok chưa hả?”
Lại còn có thứ bí pháp mất dạy vậy luôn?
Sẽ không phải bí pháp hàng dỏm đấy chứ? Bản quan đã khi nào chấm mút đâu này?
Khẳng định đây là chiêu trò mới nhằm đả kích tinh thần bản quan. Ài, quan trọng là nàng quá hung ác, giờ có muốn buông xuôi nhắm mắt làm bừa cũng không được.
Cao Cường bỗng thấy mình rất giống một con cá, lỡ ngửi thấy mùi thính liền bơi nhanh đến đớp mồi. Đáng tiếc chẳng ăn được gì, đã trúng ngay lưỡi câu sắc nhọn.
Cơ mà không ngờ Hồng Linh có thể tỉnh táo giữ gìn bản thân, chứng tỏ nàng nguyên thần đã mạnh mẽ hơn trước nhiều rồi, điều này xứng đáng để mở tiệc ăn mừng.
Vừa nghĩ tới đây Cao Cường liền cảm nhận thấy có bàn tay đang mò mẫm linh tinh.
Ngay lập tức gạt bỏ ý định mở tiệc, hắn thu cất vò rượu rồi nói:
“Giờ cũng khá muộn rồi, trở về phòng tu luyện thôi”
“Ngươi không hỏi tới luyện đan sư hiệp hội sao?” – Hồng Linh vừa mò vừa khẽ hỏi.
“Đến quấy nhiễu thì cứ đập chết, nghĩ nhiều mệt” – Cao Cường thẳng thừng trả lời.
“Thế ngươi lên đây là vì nhớ Tiêu Diễm Phượng sao?”
“Không phải, ta là muốn lặng yên suy nghĩ một số việc”
“Vậy đêm nay chúng ta ngủ lại trên này được không?”
“@#$%.. @#$%..”
“Ngươi bỗng dưng niệm kinh làm gì? Mau dừng lại đi”“Niệm để ru ngươi ngủ chứ gì nữa? @#$%.. @#$%..”
“Ngươi xử lý tiểu tử họ Ngô xong rồi hãy đi ngủ chứ?”
“Động vật lưỡng cư mà thôi, cho khôi lỗi bóp chết luôn đi. @#$%.. @#$%..”
- --
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Không rõ là vì ba tháng rồi mới lại được chợp mắt.
Hay là bởi nằm ôm nữ nhân bao giờ cũng sẽ ngủ say giấc hơn.
Cao Cường chỉ biết khi những tia nắng chiếu rọi xuống thì ý thức mới quay trở lại.
Thực sự là quá hổ thẹn, mang tiếng tu sĩ mà chẳng giữ nổi một tia cảnh giác dù chỉ là nhỏ nhoi.
Khá may mắn lần này bản quan không có bàn tay hư hỏng chộp nắm linh tinh, Cao Cường vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa chậm rãi mở ra hai mắt.
Để mà so sánh thì Hồng Linh ngủ ngon lành hơn hắn nhiều, cũng bởi nhờ có nhành lá phủ bóng râm xuống đúng vị trí khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta.
Thoáng chút suy nghĩ, Cao Cường liền tranh thủ ngắm nhìn cẩn thận một phen.
Có thể nói sau khi trẻ hóa lại tuổi đôi mươi, Hồng Linh phần nào bớt đi vẻ mị hoặc hại nước hại dân, nhưng bù lại nhiều thêm nét tinh nghịch đáng yêu.
Căn bản nàng khuôn mặt vốn hơi bầu bĩnh, hai mắt to tròn, cái mũi nho nhỏ và đôi môi chúm chím.
Dám khẳng định khi hành động nhí nhảnh liền sẽ giả nai chuẩn không cần phải chỉnh.
Ngặt một nỗi ẩn dưới vẻ bề ngoài ngây thơ là tâm hồn bà chủ quán Bar mịt mù chướng khí, thành ra chỉ có thể nhìn thấy nàng đáng yêu trong lúc đang say ngủ như này thôi. Chứ chốc nữa tỉnh dậy liền sẽ lại hóa thân yêu tinh quyến rũ muốn đòi mạng người.
“Đừng nhìn mãi như thế, người ta ngại” – Bất chợt Hồng Linh nép mặt vào ngực hắn, e thẹn nói.
“Từ giờ ta sẽ ngắm nhìn ngươi nhiều hơn” – Cao Cường lập tức thẳng thừng nói ra: “Hơn nữa ta còn muốn ghi sâu bóng hình của ngươi vào tâm khảm”
Mặc dù nghe có vẻ miễn cưỡng, nhưng Cao Cường không hề đùa giỡn.
Mấy tháng vật vờ ở bên ngoài hắn đã nhiều lần suy nghĩ tới việc nghiêm túc tìm hiểu Hồng Linh.
Nguyên nhân bắt nguồn từ những lần nghỉ ngơi xả hơi hắn lén chạy tới Dược Sơn nhìn xem, để rồi đã từng bắt gặp nàng cùng với chị em ngồi buôn dưa.
Khiếp sợ ở chỗ hắn là nhân vật chính trong câu chuyện của nàng. Khốn khổ hơn nữa là cái tốt đẹp chẳng thấy đâu, cứ đem thói hư tật xấu ra để chặt chém.
Có điều nàng khoe hắn là bạn trai, rồi ngồi kể với ánh mắt đầy tự hào và nụ cười rạng rỡ trên môi.
Cái này liền khiến Cao Cường tim đập điên cuồng, là dấu hiệu của sự rung động.
Với kinh nghiệm từng bị Tiêu Diễm Phượng nhồi cho ăn dưa bở ngập mồm, hắn cực kỳ lo ngại đây chỉ là bẫy rập do Hồng Linh lắm chiêu dày công sắp đặt.
Nhưng khi lang thang ngoài đường, hắn lại cứ nhớ những lúc nàng dở trò phá phách thế mới đau.
Này chắc như cổ nhân đã nói “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”.
Hoặc là hắn đã trúng chiêu “mưa dầm thấm lâu”.
Dù sao đêm qua thiếu chút nữa là làm ẩu, hôm nay liền tỏ rõ thái độ bản quan muốn nghiêm túc xem nàng là đối tượng để tìm hiểu hướng tới hôn nhân.
Cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của hắn, Hồng Linh chậm rãi ngước mặt lên nhìn. Trải qua giây lát suy nghĩ ngắn ngủi, nàng cười tủm tỉm nói:
“Nếu đã như vậy thì trước tiên hai chúng ta thay đổi cách xưng hô đi nhỉ? Thấy chàng và nàng thế nào? Chứ cứ ta ta ngươi ngươi nghe chẳng thân mật gì”
Chàng và nàng? Sến chết người.
Mà gọi huynh muội gì đó cũng không ổn.
Tuổi tác không phải là vấn đề đối với tu sĩ, nhưng..
Một thanh niên từng theo học đại học mấy tháng như Cao Cường, thực sự cảm thấy khó khăn trong việc gọi một người nhiều hơn mình tới 300 tuổi là muội.
Thấy nàng nhìn mình với ánh mắt đầy mong chờ, rốt cuộc Cao Cường đành gật đầu nói:
“Cũng không còn cách xưng hô nào phù hợp hơn, liền chàng và nàng đi vậy”
“Cứ quyết định như vậy đi” – Hồng Linh đầy hào hứng hét lên, sau đó cẩn thận giao hẹn:
“Kể từ bây giờ bắt đầu luôn nhé, người nào gọi sai sẽ phải chịu phạt. Hình phạt là vô điều kiện hoàn thành một điều ước của đối phương, OK không?”
“Ha ha, thực sự đáng yêu” – Cao Cường vươn tay nhéo mũi Hồng Linh, cười tít mắt nói:
“Không ngờ n.. nàng cũng có lúc nhõng nhẽo như cô bé tuổi teen. Thiết nghĩ nên thường xuyên tươi trẻ thế này mới phải, ta khỏi phải chịu nhiều khổ cực”
“Chàng chê ta già đấy à?” – Hồng Linh ánh mắt chiếu xạ hàn quang, gằn giọng khẽ hỏi.
“Làm sao có thể như vậy” – Cao Cường lập tức xua tay đáp, xong liền bẻ lái câu chuyện:
“Ta dự định nội trong ngày hôm nay tiến vào bí cảnh, ta muốn nàng theo cùng một chuyến. Có khả năng kế hoạch của chúng ta sẽ phải thay đổi hoàn toàn”
“Tốt, ta liền đi với chàng” – Hồng Linh nhanh chóng trả lời, sau đó đưa ra thẻ bài và nói:
“Thời gian qua ta tích lũy được hơn hai mươi vạn cống hiến, gọi Phi ca đi cùng vẫn thừa đủ để chúng ta thăm dò năm cửa bí cảnh trong khoảng một tháng”
“Một tháng không đủ” – Cao Cường thở dài lắc đầu, rồi thành thật nói ra ý định của mình:
“Ta muốn tiến vào sâu trong bí cảnh cho nên khẳng định sẽ tốn không ít thời gian. Việc này kể ra hết sức mạo hiểm, thực xin lỗi vì đã rủ rê nàng theo cùng”
“Đừng bao giờ xin lỗi” – Hồng Linh liền vươn tay đập nhẹ vào miệng hắn, nghiêm túc nói:
“Ta sẵn sàng vì nam nhân của đời mình làm ra những việc ngốc nghếch nhất. Cũng giống như sư phụ đánh đổi cả tính mạng để lên được tới Thiên Giới”
Ài.. không biết nàng kết bản quan ở điểm nào nhỉ? Đẹp trai?
Cơ mà với thời điểm bây giờ có hỏi thì nàng cũng không tiết lộ ra đâu.
Tuy nhiên có một việc Cao Cường buộc phải thành khẩn khai báo trước mới được. Vừa nghĩ đến là lại nhức đầu kinh dị, bởi liên quan tới nữ đệ tử Marie.
Thực ra hắn đã lường trước việc sẽ rơi vào tình huống bị người gây khó dễ.
Vốn dự định sẽ dùng lý lẽ phân bua phải trái, hoặc quá quắt lắm thì ẩu đả một trận là cùng.
Nhưng khi trực tiếp đối diện, nhìn vào cái hành động chừa lại cỗ thi thể gã dâm tặc, hắn liền không muốn lão đầu kia kéo dài được chút hơi tàn tới sáng mai.
Nhất là khi lão lôi luyện đan sư hiệp hội ra hù dọa, Cao Cường càng không có lý do gì để nương tay.
Cấu kết đệ tử làm bậy đã quá đáng lắm rồi, lại còn móc nối thế lực bên ngoài thì không thể tha thứ.
Nói chung có những thứ một khi đã bị bẻ cong là sẽ không bao giờ uốn thẳng lại được đâu này.
Và có những thứ dù uốn cho thẳng tắp, nhưng bản chất bên trong vẫn cong oằn như trước.
Thấy hắn mang theo bộ mặt cau có khó ở trở về, Hồng Phi vốn định trách móc vài câu đành im như thóc, liền phải vụng trộm quay sang nháy mắt ra hiệu với Hồng Linh.
Xong xuôi không màng tới Hồng Linh đáp lại ra sao, Hồng Phi ngay lập tức đánh bài chuồn.
Phát hiện điều này, Cao Cường không hiểu vội mở miệng hỏi:
“Ta có làm gì hắn đâu mà phải chạy nhanh thế?”
Ai chả biết tiểu tử ngươi chẳng hề làm gì hết, nhưng vấn đề là những khi ngươi gặp điều gì đó khó nghĩ, nếu như ngốc ở bên cạnh liền sẽ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Đến lão nương còn muốn tạm thời tránh cho thật xa nữa là..
Trong đầu âm thầm kêu ca một phen, ngoài mặt Hồng Linh thở dài buồn bực nói:
“Đừng bận tâm tới Phi ca, hiện giờ ngươi đang vướng mắc chuyện gì mới là điều quan trọng?”
“Không phải là vướng mắc” – Cao Cường lắc đầu khẽ đáp, rồi mỉm cười nói tiếp:
“Bởi đã phần nào thấu hiểu suy nghĩ của sư phụ năm xưa, ta trong lòng bâng khuâng chút thôi”
Thế nào lại liên đới Nhàn thúc? Hồng Linh ngập tràn hiếu kỳ liền vội vàng dò hỏi:
“Ngươi bâng khuâng vì điều gì mới được chứ? Tiểu tử ngươi mau mau nói rõ ràng ra xem nào”
“Hiện giờ chưa phải lúc, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi nhé” – Cao Cường mỉm cười lắc đầu trả lời, nói xong liền thi triển Đạp Thiên Bộ phóng thẳng lên đỉnh núi.
Thực sự kỳ lạ.
Sao trông hắn có vẻ đau thương mất mát vậy nhỉ?
Lẽ nào lại nhớ nhung tới nha đầu Tiêu Diễm Phượng gì gì kia nữa rồi?
Chắc chắn là như vậy thì hắn mới không thèm hỏi han đến luyện đan sư hiệp hội.
Có lão nương đây rồi mà còn vương vấn nữ nhân khác sao? Tiểu tử ngươi đừng hòng.
Với vẻ mặt ngập tràn quyết tâm, Hồng Linh hùng hùng hổ hổ đuổi theo hắn lên trên đỉnh núi.
Trong khi đó hắn vừa ngả lưng nằm xuống chiếc ghế massage toàn thân, vò rượu trên tay còn chưa kịp xé bỏ lớp giấy dán, Hồng Linh đã xuất hiện lù lù bên cạnh rồi.
“Ngươi không về phòng ngủ mà lên đây làm gì?” – Cao Cường đành mở miệng hỏi bừa một câu.
Chưa vội lên tiếng trả lời, Hồng Linh hung hăng chen lên ghế, rồi kéo tay hắn làm gối và nằm xuống.
Loại ghế massage toàn thân này một người nằm còn thoải mái, chứ hai người chui rúc thì bắt buộc phải nằm nghiêng, tất nhiên liền hệt như đôi tình nhân nằm ôm ấp.
Mặt đối mặt, Cao Cường nhìn sâu vào đôi mắt nàng, thở dài khẽ nói:
“Thú thật ngươi cư xử khiến ta cảm thấy bản thân mình ngày càng khốn nạn”
“Cấm làm bừa” – Hồng Linh ngay lập tức nghiêm mặt, trầm giọng nói:
“Nếu ngươi vì cho rằng nên chịu trách nhiệm mà buông lời yêu thương thì đó mới là hành vi đáng chết. Để tốt cho cả hai chúng ta, liền giữ nguyên hiện trạng từ trước đến nay đi. Trong đó ta vẫn sẽ làm đủ trò quyến rũ tán tỉnh, còn ngươi ra sức kiềm chế vậy là được rồi”
“Tốt ở đâu ra?” – Cao Cường mặt mũi méo xệch, cười khổ nói thẳng:
“Ta rất muốn một mối quan hệ tình cảm đến từ hai phía, nhưng không thể mặc kệ ngươi theo giúp việc như con sen ở đợ mãi thế được. Hơn nữa ngươi tấn công càng lúc càng mạnh bạo, ta cái này giai tân chịu không thấu những hình thức tra tấn đầy hung tàn đó đâu”
Hồng Linh nghe xong liền bĩu môi hừ lạnh, giọng đầy khinh khỉnh nói:
“Đừng thấy tỷ còn là con gái mà tính lừa đảo nhé, tỷ có bí pháp nhìn ra ngươi đã chấm mút lâu rồi nhá. Không cần phải bàn cãi gì thêm nữa, giờ thống nhất là đợi đến khi thực sự nảy sinh tình cảm thì tỷ liền tùy ngươi chiếm đoạt. Như thế tiểu tử ngươi đã ok chưa hả?”
Lại còn có thứ bí pháp mất dạy vậy luôn?
Sẽ không phải bí pháp hàng dỏm đấy chứ? Bản quan đã khi nào chấm mút đâu này?
Khẳng định đây là chiêu trò mới nhằm đả kích tinh thần bản quan. Ài, quan trọng là nàng quá hung ác, giờ có muốn buông xuôi nhắm mắt làm bừa cũng không được.
Cao Cường bỗng thấy mình rất giống một con cá, lỡ ngửi thấy mùi thính liền bơi nhanh đến đớp mồi. Đáng tiếc chẳng ăn được gì, đã trúng ngay lưỡi câu sắc nhọn.
Cơ mà không ngờ Hồng Linh có thể tỉnh táo giữ gìn bản thân, chứng tỏ nàng nguyên thần đã mạnh mẽ hơn trước nhiều rồi, điều này xứng đáng để mở tiệc ăn mừng.
Vừa nghĩ tới đây Cao Cường liền cảm nhận thấy có bàn tay đang mò mẫm linh tinh.
Ngay lập tức gạt bỏ ý định mở tiệc, hắn thu cất vò rượu rồi nói:
“Giờ cũng khá muộn rồi, trở về phòng tu luyện thôi”
“Ngươi không hỏi tới luyện đan sư hiệp hội sao?” – Hồng Linh vừa mò vừa khẽ hỏi.
“Đến quấy nhiễu thì cứ đập chết, nghĩ nhiều mệt” – Cao Cường thẳng thừng trả lời.
“Thế ngươi lên đây là vì nhớ Tiêu Diễm Phượng sao?”
“Không phải, ta là muốn lặng yên suy nghĩ một số việc”
“Vậy đêm nay chúng ta ngủ lại trên này được không?”
“@#$%.. @#$%..”
“Ngươi bỗng dưng niệm kinh làm gì? Mau dừng lại đi”“Niệm để ru ngươi ngủ chứ gì nữa? @#$%.. @#$%..”
“Ngươi xử lý tiểu tử họ Ngô xong rồi hãy đi ngủ chứ?”
“Động vật lưỡng cư mà thôi, cho khôi lỗi bóp chết luôn đi. @#$%.. @#$%..”
- --
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Không rõ là vì ba tháng rồi mới lại được chợp mắt.
Hay là bởi nằm ôm nữ nhân bao giờ cũng sẽ ngủ say giấc hơn.
Cao Cường chỉ biết khi những tia nắng chiếu rọi xuống thì ý thức mới quay trở lại.
Thực sự là quá hổ thẹn, mang tiếng tu sĩ mà chẳng giữ nổi một tia cảnh giác dù chỉ là nhỏ nhoi.
Khá may mắn lần này bản quan không có bàn tay hư hỏng chộp nắm linh tinh, Cao Cường vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa chậm rãi mở ra hai mắt.
Để mà so sánh thì Hồng Linh ngủ ngon lành hơn hắn nhiều, cũng bởi nhờ có nhành lá phủ bóng râm xuống đúng vị trí khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta.
Thoáng chút suy nghĩ, Cao Cường liền tranh thủ ngắm nhìn cẩn thận một phen.
Có thể nói sau khi trẻ hóa lại tuổi đôi mươi, Hồng Linh phần nào bớt đi vẻ mị hoặc hại nước hại dân, nhưng bù lại nhiều thêm nét tinh nghịch đáng yêu.
Căn bản nàng khuôn mặt vốn hơi bầu bĩnh, hai mắt to tròn, cái mũi nho nhỏ và đôi môi chúm chím.
Dám khẳng định khi hành động nhí nhảnh liền sẽ giả nai chuẩn không cần phải chỉnh.
Ngặt một nỗi ẩn dưới vẻ bề ngoài ngây thơ là tâm hồn bà chủ quán Bar mịt mù chướng khí, thành ra chỉ có thể nhìn thấy nàng đáng yêu trong lúc đang say ngủ như này thôi. Chứ chốc nữa tỉnh dậy liền sẽ lại hóa thân yêu tinh quyến rũ muốn đòi mạng người.
“Đừng nhìn mãi như thế, người ta ngại” – Bất chợt Hồng Linh nép mặt vào ngực hắn, e thẹn nói.
“Từ giờ ta sẽ ngắm nhìn ngươi nhiều hơn” – Cao Cường lập tức thẳng thừng nói ra: “Hơn nữa ta còn muốn ghi sâu bóng hình của ngươi vào tâm khảm”
Mặc dù nghe có vẻ miễn cưỡng, nhưng Cao Cường không hề đùa giỡn.
Mấy tháng vật vờ ở bên ngoài hắn đã nhiều lần suy nghĩ tới việc nghiêm túc tìm hiểu Hồng Linh.
Nguyên nhân bắt nguồn từ những lần nghỉ ngơi xả hơi hắn lén chạy tới Dược Sơn nhìn xem, để rồi đã từng bắt gặp nàng cùng với chị em ngồi buôn dưa.
Khiếp sợ ở chỗ hắn là nhân vật chính trong câu chuyện của nàng. Khốn khổ hơn nữa là cái tốt đẹp chẳng thấy đâu, cứ đem thói hư tật xấu ra để chặt chém.
Có điều nàng khoe hắn là bạn trai, rồi ngồi kể với ánh mắt đầy tự hào và nụ cười rạng rỡ trên môi.
Cái này liền khiến Cao Cường tim đập điên cuồng, là dấu hiệu của sự rung động.
Với kinh nghiệm từng bị Tiêu Diễm Phượng nhồi cho ăn dưa bở ngập mồm, hắn cực kỳ lo ngại đây chỉ là bẫy rập do Hồng Linh lắm chiêu dày công sắp đặt.
Nhưng khi lang thang ngoài đường, hắn lại cứ nhớ những lúc nàng dở trò phá phách thế mới đau.
Này chắc như cổ nhân đã nói “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”.
Hoặc là hắn đã trúng chiêu “mưa dầm thấm lâu”.
Dù sao đêm qua thiếu chút nữa là làm ẩu, hôm nay liền tỏ rõ thái độ bản quan muốn nghiêm túc xem nàng là đối tượng để tìm hiểu hướng tới hôn nhân.
Cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của hắn, Hồng Linh chậm rãi ngước mặt lên nhìn. Trải qua giây lát suy nghĩ ngắn ngủi, nàng cười tủm tỉm nói:
“Nếu đã như vậy thì trước tiên hai chúng ta thay đổi cách xưng hô đi nhỉ? Thấy chàng và nàng thế nào? Chứ cứ ta ta ngươi ngươi nghe chẳng thân mật gì”
Chàng và nàng? Sến chết người.
Mà gọi huynh muội gì đó cũng không ổn.
Tuổi tác không phải là vấn đề đối với tu sĩ, nhưng..
Một thanh niên từng theo học đại học mấy tháng như Cao Cường, thực sự cảm thấy khó khăn trong việc gọi một người nhiều hơn mình tới 300 tuổi là muội.
Thấy nàng nhìn mình với ánh mắt đầy mong chờ, rốt cuộc Cao Cường đành gật đầu nói:
“Cũng không còn cách xưng hô nào phù hợp hơn, liền chàng và nàng đi vậy”
“Cứ quyết định như vậy đi” – Hồng Linh đầy hào hứng hét lên, sau đó cẩn thận giao hẹn:
“Kể từ bây giờ bắt đầu luôn nhé, người nào gọi sai sẽ phải chịu phạt. Hình phạt là vô điều kiện hoàn thành một điều ước của đối phương, OK không?”
“Ha ha, thực sự đáng yêu” – Cao Cường vươn tay nhéo mũi Hồng Linh, cười tít mắt nói:
“Không ngờ n.. nàng cũng có lúc nhõng nhẽo như cô bé tuổi teen. Thiết nghĩ nên thường xuyên tươi trẻ thế này mới phải, ta khỏi phải chịu nhiều khổ cực”
“Chàng chê ta già đấy à?” – Hồng Linh ánh mắt chiếu xạ hàn quang, gằn giọng khẽ hỏi.
“Làm sao có thể như vậy” – Cao Cường lập tức xua tay đáp, xong liền bẻ lái câu chuyện:
“Ta dự định nội trong ngày hôm nay tiến vào bí cảnh, ta muốn nàng theo cùng một chuyến. Có khả năng kế hoạch của chúng ta sẽ phải thay đổi hoàn toàn”
“Tốt, ta liền đi với chàng” – Hồng Linh nhanh chóng trả lời, sau đó đưa ra thẻ bài và nói:
“Thời gian qua ta tích lũy được hơn hai mươi vạn cống hiến, gọi Phi ca đi cùng vẫn thừa đủ để chúng ta thăm dò năm cửa bí cảnh trong khoảng một tháng”
“Một tháng không đủ” – Cao Cường thở dài lắc đầu, rồi thành thật nói ra ý định của mình:
“Ta muốn tiến vào sâu trong bí cảnh cho nên khẳng định sẽ tốn không ít thời gian. Việc này kể ra hết sức mạo hiểm, thực xin lỗi vì đã rủ rê nàng theo cùng”
“Đừng bao giờ xin lỗi” – Hồng Linh liền vươn tay đập nhẹ vào miệng hắn, nghiêm túc nói:
“Ta sẵn sàng vì nam nhân của đời mình làm ra những việc ngốc nghếch nhất. Cũng giống như sư phụ đánh đổi cả tính mạng để lên được tới Thiên Giới”
Ài.. không biết nàng kết bản quan ở điểm nào nhỉ? Đẹp trai?
Cơ mà với thời điểm bây giờ có hỏi thì nàng cũng không tiết lộ ra đâu.
Tuy nhiên có một việc Cao Cường buộc phải thành khẩn khai báo trước mới được. Vừa nghĩ đến là lại nhức đầu kinh dị, bởi liên quan tới nữ đệ tử Marie.
/451
|