Sắc trời đã lặn xuống, Lục Nghiên vẫn ngủ mê mang, cho đến đêm dần buông xuống cô vẫn còn ngủ.
"Cạch."
Tiếng cửa mở, Dịch Gia Húc thân mang âu phục bước vào trong, anh đảo mắt tìm kiếm bóng hình ai đó, chợt mi mắt khẽ dừng.
Lục Nghiên nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm, ngủ. Anh đi đến bên giường sờ vào trán cô, thân nhiệt vẫn bình thường.
Lúc vừa nãy, khi anh vừa về tới đã được chị Thanh tâu sớ lại, cả ngày cô không xuống nhà, không bước ra khỏi phòng.
Anh kiểm tra thân nhiệt vẫn bình thường cũng đỡ lo lắng một chút, anh đưa giọng, lay nhẹ người đánh thức cô:
"Lục Nghiên..."
"...Lục Nghiên."
Mãi một lúc lâu Lục Nghiên mới chịu thức giấc, mặt cô bơ phờ, trong không có năng lượng.
Dịch Gia Húc quan tâm đưa giọng hỏi, lần này anh quan tâm ra mặt thật.
"Ổn không? Cơ thể thế nào? Sao ngủ nhiều như vậy?"
Sau câu nói của anh cô đưa mắt nhìn vào đồng hồ trên tường, miệng ấp úng nói:"19 giờ hơn rồi sao! Em ngủ nhiều như vậy!"
Đầu có hơi choáng, cơ thể cũng nặng, nhưng cô vẫn gượng, đưa khuôn mặt đã lóe lên nụ cười nhẹ nhàng.
"Trong người thế nào, nếu không ổn, tôi gọi bác sĩ Vân đến!"
Âm giọng trầm lạnh, nhưng ý tử quan tâm đã rõ thấy.
"Không cần đâu anh ạ, em vẫn ổn, không cần phiền vậy đâu!"
"Nếu không khỏe thì nói, đừng để người khác bận quan tâm"
Nói dứt câu anh dời đi chỗ khác, cất gọn đồ đạc, để lại Lục Nghiên ngồi trên giường ngơ ngác.
Là anh quan tâm cô đúng không? Anh mở lòng với cô phải không?Trong lòng như được tiếp thêm một ít động lực nhỏ, tuy không nhiều, nhưng sưởi ấm nhè nhẹ nơi tim.
"Thời Thanh Diệu, em nghe anh nói không?"
"Không nghe!"
"Nghe không?"
"Em nói rồi, em không nghe!!!"
"Anh cho em nói lần cuối, nghe không?"
"Không nghe!!!...um!"
Vương Bách không nói thêm nữa, hành động luôn cho xong, cái cô gái lì lợm, thích cãi lời lắm!
"Ưm...Vươn...g Bách...ưm, buông ra.
Vương Bách nuốt chọn cái môi hồng hào nhỏ nhắn của cô gái anh yêu, trao cho cô nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng.
Thời Thanh Diệu không cãi nữa, cô bị cuốn theo cái nụ hôn nhẹ nhàng của anh, nơi con tim cô đập mạnh, vì nó cũng đang hướng về phía đối phương.Buông tha môi hồng, Vương Bách đưa cái mặt giận dỗi nhìn Thanh Diệu, giọng ấm áp, nhẹ nhàng:"Cãi nữa không?"
"Không cãi."
"Nghe lời không?"
"Em nghe!"
"Yêu anh không?"
"Yêu...y...êu yêu."
Thời Thanh Diệu ".." ?? Bị dụ.
"Ơ! Anh nói gì vậy chứ!"
Khuôn mặt Diệu Diệu đỏ lên như quả cà chua chín, ngượng ngùng giấu cái mặt vào trong bàn tay.
Vương Bách cười dịu, chỉ chờ thời cơ thích hợp nữa anh sẽ mang cô về nhà. Không lâu nữa đâu, anh cho cô thêm thời gian.
"Anh cũng yêu em!"
Thời Thanh Diệu ngước mặt lên nhìn, niềm hạnh phúc bao trọn hai trái tim đang cùng một hướng.
"Ôm em."
"Diệu ngốc, em bé nhỏ."Mắng yêu, anh ôm chặt người thương vào lòng, không uổng công anh cật lực bám đuôi bao nhiêu năm qua.
Ước gì Lục Nghiên và Gia Húc cũng ngọt như thế.
Căn phòng tối chặt hẹp, bóng hình lả lướt của cô gái có đường công cơ thể hoàn hảo đang đứng hút thuốc bên mép cửa sổ.
Đây là Lục gia, cô gái kia còn ai khác ngoài Lục Nghi!
Khói thuốc là thoang thoảng trong gió, ánh mắt cô ta nhìn về hướng xa xăm, nhưng trong đầu lại đang chứa đựng những ý nghĩ không sạch sẽ.
kể từ ngày Lục Nam mất, căn nhà ngày càng lạnh lẽo, nơi đây vốn đã không còn hơi ấm. Bà Yến Trang ngày càng kiệm lời, bà tỏa ra bản thân không sao nhưng bên trong vết thương mất con dằn vặt bà từng ngày không nguôi.
Còn ông Lục Bắc, vẫn điều chỉnh tâm trạng mạnh mẽ vốn có của một người cha, ít về nhà, hầu như là đi ngao du, không muốn về nhà vì nhìn thấy di ảnh con trai, ông không chịu nổi cơn đau.
Cái nhà này dường như chỉ còn lại Lục Nghi, cô ta hay dẫn bạn bè về, bà Yến Trang không còn nhạy bén tinh tế như lúc trước, bà như cái xác không hồn.
Có hôm dắt về cả mấy gả đàn ông cao lớn, trong cũng tuấn tú sáng giá, nhưng chơi với nhau bằng những việc đồi trụy, toàn tay ăn chơi.
Lục gia sớm hay muộn cũng sẽ rơi vào tầm kiểm soát của Lục Nghi.
Đứng ngay góc cửa, vẫn khư khư hút thuốc lá, màu son đỏ đậm, cái váy bó sát, tóc dài buông xõa sóng lợi.Tầm mắt cô ta ngày một đầy nghiệt ý.
Âm giọng chanh chua khẽ vang lên trong khoảng không:
"Con nhỏ đó số mạng cũng lớn thật đấy, mọi thứ của mày, tao muốn lấy đi hết, mạng sống của mày cũng vậy, tao muốn lấy đi hết tất cả, hahaha!"
"Chờ thêm đi, tao không hại mày cũng sẽ có người khác hại mày, mày không sống yên đâu "em gái" ngoan!"
Ác tâm.
"Năm đó tạo cho mày rời khỏi nhà là quá nhẹ nhàng, mày vốn dĩ xứng đáng chịu nỗi đau hơn nữa, Lục Nghiên...mày tài giỏi đúng nhỉ! Mày khôn ngoan lắm nhỉ! Nhưng mày cứu nổi bản thân mày không? Hay thê thảm như hiện tại, hahaha!...
Năm đó tao dựng lên một màng kịch quá xuất sắc nhỉ! Thắng chồng ngu ngốc của mày ngu, hahaha! Đúng là một lũ ngu ngốc...cuộc vui còn đó, chị chờ ngày em gái của chị mang theo vết thương lở loét xuống mồi!"
Càng nghĩ lại càng thâm độc, cùng chảy trong người một dòng máu, nhưng lòng người khó đoán quá!
"Cạch."
Tiếng cửa mở, Dịch Gia Húc thân mang âu phục bước vào trong, anh đảo mắt tìm kiếm bóng hình ai đó, chợt mi mắt khẽ dừng.
Lục Nghiên nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm, ngủ. Anh đi đến bên giường sờ vào trán cô, thân nhiệt vẫn bình thường.
Lúc vừa nãy, khi anh vừa về tới đã được chị Thanh tâu sớ lại, cả ngày cô không xuống nhà, không bước ra khỏi phòng.
Anh kiểm tra thân nhiệt vẫn bình thường cũng đỡ lo lắng một chút, anh đưa giọng, lay nhẹ người đánh thức cô:
"Lục Nghiên..."
"...Lục Nghiên."
Mãi một lúc lâu Lục Nghiên mới chịu thức giấc, mặt cô bơ phờ, trong không có năng lượng.
Dịch Gia Húc quan tâm đưa giọng hỏi, lần này anh quan tâm ra mặt thật.
"Ổn không? Cơ thể thế nào? Sao ngủ nhiều như vậy?"
Sau câu nói của anh cô đưa mắt nhìn vào đồng hồ trên tường, miệng ấp úng nói:"19 giờ hơn rồi sao! Em ngủ nhiều như vậy!"
Đầu có hơi choáng, cơ thể cũng nặng, nhưng cô vẫn gượng, đưa khuôn mặt đã lóe lên nụ cười nhẹ nhàng.
"Trong người thế nào, nếu không ổn, tôi gọi bác sĩ Vân đến!"
Âm giọng trầm lạnh, nhưng ý tử quan tâm đã rõ thấy.
"Không cần đâu anh ạ, em vẫn ổn, không cần phiền vậy đâu!"
"Nếu không khỏe thì nói, đừng để người khác bận quan tâm"
Nói dứt câu anh dời đi chỗ khác, cất gọn đồ đạc, để lại Lục Nghiên ngồi trên giường ngơ ngác.
Là anh quan tâm cô đúng không? Anh mở lòng với cô phải không?Trong lòng như được tiếp thêm một ít động lực nhỏ, tuy không nhiều, nhưng sưởi ấm nhè nhẹ nơi tim.
"Thời Thanh Diệu, em nghe anh nói không?"
"Không nghe!"
"Nghe không?"
"Em nói rồi, em không nghe!!!"
"Anh cho em nói lần cuối, nghe không?"
"Không nghe!!!...um!"
Vương Bách không nói thêm nữa, hành động luôn cho xong, cái cô gái lì lợm, thích cãi lời lắm!
"Ưm...Vươn...g Bách...ưm, buông ra.
Vương Bách nuốt chọn cái môi hồng hào nhỏ nhắn của cô gái anh yêu, trao cho cô nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng.
Thời Thanh Diệu không cãi nữa, cô bị cuốn theo cái nụ hôn nhẹ nhàng của anh, nơi con tim cô đập mạnh, vì nó cũng đang hướng về phía đối phương.Buông tha môi hồng, Vương Bách đưa cái mặt giận dỗi nhìn Thanh Diệu, giọng ấm áp, nhẹ nhàng:"Cãi nữa không?"
"Không cãi."
"Nghe lời không?"
"Em nghe!"
"Yêu anh không?"
"Yêu...y...êu yêu."
Thời Thanh Diệu ".." ?? Bị dụ.
"Ơ! Anh nói gì vậy chứ!"
Khuôn mặt Diệu Diệu đỏ lên như quả cà chua chín, ngượng ngùng giấu cái mặt vào trong bàn tay.
Vương Bách cười dịu, chỉ chờ thời cơ thích hợp nữa anh sẽ mang cô về nhà. Không lâu nữa đâu, anh cho cô thêm thời gian.
"Anh cũng yêu em!"
Thời Thanh Diệu ngước mặt lên nhìn, niềm hạnh phúc bao trọn hai trái tim đang cùng một hướng.
"Ôm em."
"Diệu ngốc, em bé nhỏ."Mắng yêu, anh ôm chặt người thương vào lòng, không uổng công anh cật lực bám đuôi bao nhiêu năm qua.
Ước gì Lục Nghiên và Gia Húc cũng ngọt như thế.
Căn phòng tối chặt hẹp, bóng hình lả lướt của cô gái có đường công cơ thể hoàn hảo đang đứng hút thuốc bên mép cửa sổ.
Đây là Lục gia, cô gái kia còn ai khác ngoài Lục Nghi!
Khói thuốc là thoang thoảng trong gió, ánh mắt cô ta nhìn về hướng xa xăm, nhưng trong đầu lại đang chứa đựng những ý nghĩ không sạch sẽ.
kể từ ngày Lục Nam mất, căn nhà ngày càng lạnh lẽo, nơi đây vốn đã không còn hơi ấm. Bà Yến Trang ngày càng kiệm lời, bà tỏa ra bản thân không sao nhưng bên trong vết thương mất con dằn vặt bà từng ngày không nguôi.
Còn ông Lục Bắc, vẫn điều chỉnh tâm trạng mạnh mẽ vốn có của một người cha, ít về nhà, hầu như là đi ngao du, không muốn về nhà vì nhìn thấy di ảnh con trai, ông không chịu nổi cơn đau.
Cái nhà này dường như chỉ còn lại Lục Nghi, cô ta hay dẫn bạn bè về, bà Yến Trang không còn nhạy bén tinh tế như lúc trước, bà như cái xác không hồn.
Có hôm dắt về cả mấy gả đàn ông cao lớn, trong cũng tuấn tú sáng giá, nhưng chơi với nhau bằng những việc đồi trụy, toàn tay ăn chơi.
Lục gia sớm hay muộn cũng sẽ rơi vào tầm kiểm soát của Lục Nghi.
Đứng ngay góc cửa, vẫn khư khư hút thuốc lá, màu son đỏ đậm, cái váy bó sát, tóc dài buông xõa sóng lợi.Tầm mắt cô ta ngày một đầy nghiệt ý.
Âm giọng chanh chua khẽ vang lên trong khoảng không:
"Con nhỏ đó số mạng cũng lớn thật đấy, mọi thứ của mày, tao muốn lấy đi hết, mạng sống của mày cũng vậy, tao muốn lấy đi hết tất cả, hahaha!"
"Chờ thêm đi, tao không hại mày cũng sẽ có người khác hại mày, mày không sống yên đâu "em gái" ngoan!"
Ác tâm.
"Năm đó tạo cho mày rời khỏi nhà là quá nhẹ nhàng, mày vốn dĩ xứng đáng chịu nỗi đau hơn nữa, Lục Nghiên...mày tài giỏi đúng nhỉ! Mày khôn ngoan lắm nhỉ! Nhưng mày cứu nổi bản thân mày không? Hay thê thảm như hiện tại, hahaha!...
Năm đó tao dựng lên một màng kịch quá xuất sắc nhỉ! Thắng chồng ngu ngốc của mày ngu, hahaha! Đúng là một lũ ngu ngốc...cuộc vui còn đó, chị chờ ngày em gái của chị mang theo vết thương lở loét xuống mồi!"
Càng nghĩ lại càng thâm độc, cùng chảy trong người một dòng máu, nhưng lòng người khó đoán quá!
/68
|