Voldemort đi, Snape như một con cá mất nước, toàn thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt, sức lực tiêu hao hầu như không còn trong lúc nói chuyện. Cố nén mỏi mệt, Snape đứng thẳng nói chuyện với Lucius, thẳng đến Lucius nhận được câu trả lời thuyết phục làm mình thỏa mãn rồi mới rồi đưa Snape trở lại Hogwarts. Cách thật xa Snape đã thấy thiếu niên quàng khăn quàng cổ đỏ thẫm đứng dưới cây…
“Severus…” James tiến lên vài bước nắm lấy tay trái Snape xốc ống tay áo lên. Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy dấu hiệu kia nhưng trên cánh tay này lại vẫn trắng nõn sạch sẽ.
“Chuyện gì xảy ra?” James thở dài một hơi, cậu cũng nghi hoặc, Snape như vậy sao có thể không có bị Voldemort nhìn trúng?
“Chính là, có chuyện như vậy.” Cái mặt nạ lạnh lùng của Snape tháo xuống, có lẽ chỉ khi đối mặt người này cậu mới có thể tìm được một chút đích thực.
“Tôi bây giờ là… độc dược sư của Voldemort? Có lẽ có thể nói như vậy.” Snape không thể tin được mình mà làm được. Nhớ tới Voldemort nói câu tự giải quyết cho tốt, tâm Snape dần trầm xuống. Voldemort không tin cậu, chính xác mà nói Voldemort là loại người không tin người khác trừ mình, từ nay về sau cần làm việc cẩn thận từng li từng tí.
James không nói gì, cậu biết rõ cho tới bây giờ giáo sư luôn ưu tú như vậy, chỉ cần chuyện giáo sư muốn làm thì sẽ không có chuyện không làm được. Chỉ là, vì sao cậu không mừng rỡ mà chỉ đau lòng?
“Được rồi, đừng lề mề nữa.” Snape rút tay trái của mình về, hiện tại cậu cần tắm rửa, tẩy trôi một thân mồ hôi lạnh đi. Còn có…
“James, tuy bây giờ cậu còn chưa gia nhập hội Phượng Hoàng nhưng tôi nghĩ chúng ta về sau giữ một khoảng cách, tối thiểu muốn làm để tránh hiềm nghi.” Phải chậm rãi bất hòa mới không làm cho người ta hoài nghi. Là Voldemort hay là Lucius, thậm chí là tử thần thực tử, mỗi Slytherin, đều không phải đèn cạn dầu.
Có trong nháy mắt, James nghĩ cùng Snape gia nhập tử thần thực tử! Nhưng là chỉ trong nháy mắt mà thôi, cậu biết rõ, tình trạng Snape đã rất nguy hiểm rồi, mình đi vào sẽ chỉ làm người khác sinh nghi mà thôi.
“Severus, tôi, tôi rất sợ hãi.” James đã biết quyết định của Snape, lại nhìn Snape từng bước một đi trên con đường kia, cậu sợ hãi.
Sợ hãi… Snape cười tự giễu một chút, sao cậu không sợ hãi a! Nghĩ đến hôm nay gặp Voldemort, mỗi một câu đối phương nói, kết cục của những độc dược sư kia, có trời mới biết khi đối mặt Voldemort cậu sợ hãi thế nào, nhưng sợ thì có thể làm thế nào. Thời gian vẫn phải qua, đường, là tự mình đi.
“Sẽ có một ngày kết thúc.” Snape chỉ có thể an ủi người khác như vậy, tự an ủi mình như vậy.
“Có lẽ là thành công, có lẽ là tử vong, sẽ không kém hơn hiện tại.” Giờ Snape mới hiểu được mình lựa chọn một con đường như thế nào, đã lựa chọn, như vậy không thể lui lại nữa.
“Severus, cậu cũng biết tôi vĩnh viễn đứng ở bên cậu.” Cái ôm ôn hòa ôm ấp mang theo câu nói ôn nhu làm linh hồn mỏi mệt của Snape thả lỏng.
Snape cũng không quá vui vẻ, mặc kệ Harry Potter này từ chỗ nào tới cậu đều cảm kích vận mệnh trùng hợp như vậy. Vì người này xuất hiện, cậu tránh khỏi nhân sinh vốn nên trụy lạc vực sâu. Hiện tại, James là người duy nhất hiểu cậu, với Snape, James đã ngày càng nặng.
“James, tôi rất may mắn, cậu không phải James.”
Có lẽ là không khí cho phép, có lẽ là lười biếng làm cho Snape mất đi cảnh giác, thẳng đến môi James nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, Snape như mới tỉnh khỏi giấc mơ đẩy người kia ra.
Vốn nên là chuyện kinh khủng nhưng Snape cũng không thấy kinh hãi. Có thể là vì Snape vừa gặp Voldemort, đối với Snape giờ phút này không có gì kinh khủng hơn.
Nói tức cũng không được, nói chán ghét thì càng không phải, Snape phức tạp nhìn James, thấy mặt đối phương đỏ bừng, thậm chí còn lúng túng hơn mình, cuối cùng chỉ có thể nặn ra một câu.
“Về sau, đừng như vậy.”
Nhìn bóng lưng Snape đi, James không thể tin được mình không sao. Cậu cho là mình sẽ bị giáo sư châm chọc hoặc là đánh một trận, kết quả giáo sư chỉ không mặn không nhạt nói một câu: về sau đừng như vậy… Đối với James, lời này giống như chưa nói, thậm chí càng giống cổ vũ làm James kiên định, tin tưởng về sau nên tiếp tục như vậy.
Snape vinh dự trở thành trở thành độc dược sư của Voldemort, còn tiếp kiến Snape, rất nhanh toàn bộ Slytherin biết tin này, Lucius biết rõ tình cảnh của Snape ở Hogwarts nên anh cố tình muốn giúp Snape truyền ra. Kể cả quý tộc như Lestrange, những người từng xem thường Snape hiện tại nhìn thấy Snape đều nghe lời giống như con mèo nhỏ. Slytherin là một nơi dùng thực lực, Snape đã nhận được Voldemort tán thành cũng giống như nhận được toàn bộ học viện Slytherin tán thành.
Lucius rất coi trọng Snape, thư từ qua lại, không nói chuyện công sự chỉ luận quan hệ cá nhân. Voldemort vì thân thể đã rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, Lucius trở thành người phát ngôn của Voldemort. Cũng bởi vậy lúc họp hoạt động định kỳ tử thần thực tử, Lucius đều mang Snape, thậm chí là lúc giết người… Đó là một ngày Snape đi theo Lucius tham gia tụ hội tử thần thực tử, Lucius nhận được nhiệm vụ đi giết một nhà vẫn luôn đối nghịch Voldemort. Loại chuyện nhỏ nhặt này căn bản không cần phải Lucius ra tay, anh chỉ đứng ở một nơi không xa nhìn xem mà Snape thì đứng ở bên cạnh anh.
Mùi máu tươi xông vào mũi, Snape nhìn những người mặc áo choàng đen kia xâm nhập vào căn nhà nhỏ kia, khi bọn họ tra tấn muốn moi ra tin hội Phượng Hoàng… Lucius ưu nhã đi qua, vì mang theo mặt nạ, Snape cũng không biết biểu tình của Lucius. Người nhà kia nằm trên mặt đất, chết, thương, người đàn ông cầm đầu bị giẫm trên mặt đất, biểu tình kiên nghị. Đôi mắt nâu làm Snape nhớ tới James… Nếu như James gia nhập hội Phượng Hoàng, nhất định James sẽ gia nhập hội Phượng Hoàng, như vậy có phải cậu ta cũng có một ngày như vậy? Không, nếu như là James, nhất định sẽ không để mình rơi vào thế bị động, tên kia… Vẫn còn có chút đầu óc, không phải sao!
“Cậu thử một chút xem sao?” Lucius nhìn Snape, câu nói triệt để cắt đứt suy nghĩ của Snape.
Snape rất may mắn giờ phút này mình mang theo mặt nạ nếu không nét mặt của cậu nhất định sẽ vặn vẹo.
“Ta nghe nói cậu rất am hiểu nghệ thuật hắc ám, thậm chí còn xuất sắc hơn những tên Durmstrang kia, nhưng lý luận suông là không đủ, cậu nhất định chưa chân chính sử dụng lời nguyền chết chóc.” Lucius cho rằng Snape còn chưa đủ hung ác, Slytherin không cần nhân từ dư thừa.
“Severus, giơ đũa phép.” Lucius nói xong, Snape biết mình không thể cự tuyệt, biểu hiện khác thường gần đây của Lucius nhất định là đã được Voldemort bày mưu đặt kế. Lucius luôn dẫn cậu lướt qua một ít nhiệm vụ không lớn không nhỏ nhưng chỉ để cậu ở bên cạnh nhìn, rất rõ ràng là vì thí nghiệm lòng trung thành của cậu. Voldemort không tin cậu, đây đều là khảo nghiệm cậu.
“Ba ba!”
Khi đũa phép của Snape chỉ vào người đàn ông không còn năng lực phản kháng này, trong góc truyền ra một tiếng la vội vàng, một cậu bé sáu bảy tuổi chui ra khỏi gầm tủ.
“Jack!” Người đàn ông đang nằm yên tĩnh vùng vẫy kịch liệt, hiển nhiên ông cho rằng có thể giấu kỹ con trai nhưng đứa bé kia lại bại lộ chính mình.
“Avada Kedavra!”
Ánh sáng xanh hiện lên, đứa bé kia ngã xuống đất bất động. Lucius ưu nhã thu hồi phép, không có người nào thay đổi cảm xúc như đó chỉ là chuyện bình thường.
Người đàn ông kia chửi bậy, giãy dụa trên mặt đất, nhìn Snape mang theo hận ý mãnh liệt làm Snape đau như nổ tung.
“Severus?” Thấy Snape một lúc lâu không nói gì, thậm chí cả tiếng hít thở cũng ngừng lại, Lucius nghi hoặc mở miệng, đồng thời trong ngữ điệu còn mang theo uy hiếp.
“Ta vừa rồi làm mẫu đủ rõ ràng a?” Lucius nói.
Snape bình tĩnh, sau mặt nạ mặt lạnh như băng sương.
“Đúng vậy, ngài Malfoy.” Snape không chút do dự giơ đũa phép lên, rõ ràng đọc câu thần chú ra.
“Avada Kedavra!” Hiện tại, ông có thể đi cùng người nhà làm bạn… Lại lần nữa nhìn về phía người đàn bà cảm xúc sụp đổ rúc vào người đàn ông.
“Ta cũng đưa bà lên đường đi.” Snape nói, thanh âm du dương êm tai.
Ánh sáng xanh lại hiện lên, thi thể đầy đất. Lãnh khốc, giờ phút này Snape càng thêm tàn nhẫn… Thi thể ba người một nhà ở cùng nhau… Người một nhà yêu nhau, nên vĩnh viễn ở cạnh nhau, không phải sao? Bị lưu lại, là thống khổ…
Lucius quay người để lại một đám lửa, phòng nhỏ sau lưng dần dần bị lửa vây quanh.
“Severus, làm không tệ. Lần thứ nhất sử dụng lời nguyền chết chóc mà đã thuần thục như thế.” Trên thực tế rất nhiều người sử dụng lời nguyền chết chóc lần thứ nhất sẽ có sai lầm, nghệ thuật hắc ám, cần thiên phú.
“Cảm ơn ngài Malfoy tán thưởng.” Snape bình tĩnh giống như chuyện vừa rồi chỉ là trò chơi bình thường.
Lucius vui vẻ, Lord nói linh hồn Severus quá sạch sẽ, muốn cho hai tay của Severis dính đầy máu tươi mới có thể được ta sử dụng… Có lẽ Lord quá lo lắng, thiếu niên này lãnh khốc không thua gì bất kỳ một tử thần thực tử nào.
Snape đầu phục chúa tể hắc ám, khi Lily biết tin tức này quyết liệt với Snape, Snape cũng không giải thích quá nhiều, cậu không nói câu nào, bị Lily tát cái tát, lẳng lặng nhìn cô bé kia chạy xa, thẳng đến nhìn không thấy.
Snape nắm chặt tay, đúng, Lily, cách tôi xa vào, đừng quay đầu lại… Vì, tôi cũng không quay đầu lại được rồi…
“Severus…” James tiến lên vài bước nắm lấy tay trái Snape xốc ống tay áo lên. Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy dấu hiệu kia nhưng trên cánh tay này lại vẫn trắng nõn sạch sẽ.
“Chuyện gì xảy ra?” James thở dài một hơi, cậu cũng nghi hoặc, Snape như vậy sao có thể không có bị Voldemort nhìn trúng?
“Chính là, có chuyện như vậy.” Cái mặt nạ lạnh lùng của Snape tháo xuống, có lẽ chỉ khi đối mặt người này cậu mới có thể tìm được một chút đích thực.
“Tôi bây giờ là… độc dược sư của Voldemort? Có lẽ có thể nói như vậy.” Snape không thể tin được mình mà làm được. Nhớ tới Voldemort nói câu tự giải quyết cho tốt, tâm Snape dần trầm xuống. Voldemort không tin cậu, chính xác mà nói Voldemort là loại người không tin người khác trừ mình, từ nay về sau cần làm việc cẩn thận từng li từng tí.
James không nói gì, cậu biết rõ cho tới bây giờ giáo sư luôn ưu tú như vậy, chỉ cần chuyện giáo sư muốn làm thì sẽ không có chuyện không làm được. Chỉ là, vì sao cậu không mừng rỡ mà chỉ đau lòng?
“Được rồi, đừng lề mề nữa.” Snape rút tay trái của mình về, hiện tại cậu cần tắm rửa, tẩy trôi một thân mồ hôi lạnh đi. Còn có…
“James, tuy bây giờ cậu còn chưa gia nhập hội Phượng Hoàng nhưng tôi nghĩ chúng ta về sau giữ một khoảng cách, tối thiểu muốn làm để tránh hiềm nghi.” Phải chậm rãi bất hòa mới không làm cho người ta hoài nghi. Là Voldemort hay là Lucius, thậm chí là tử thần thực tử, mỗi Slytherin, đều không phải đèn cạn dầu.
Có trong nháy mắt, James nghĩ cùng Snape gia nhập tử thần thực tử! Nhưng là chỉ trong nháy mắt mà thôi, cậu biết rõ, tình trạng Snape đã rất nguy hiểm rồi, mình đi vào sẽ chỉ làm người khác sinh nghi mà thôi.
“Severus, tôi, tôi rất sợ hãi.” James đã biết quyết định của Snape, lại nhìn Snape từng bước một đi trên con đường kia, cậu sợ hãi.
Sợ hãi… Snape cười tự giễu một chút, sao cậu không sợ hãi a! Nghĩ đến hôm nay gặp Voldemort, mỗi một câu đối phương nói, kết cục của những độc dược sư kia, có trời mới biết khi đối mặt Voldemort cậu sợ hãi thế nào, nhưng sợ thì có thể làm thế nào. Thời gian vẫn phải qua, đường, là tự mình đi.
“Sẽ có một ngày kết thúc.” Snape chỉ có thể an ủi người khác như vậy, tự an ủi mình như vậy.
“Có lẽ là thành công, có lẽ là tử vong, sẽ không kém hơn hiện tại.” Giờ Snape mới hiểu được mình lựa chọn một con đường như thế nào, đã lựa chọn, như vậy không thể lui lại nữa.
“Severus, cậu cũng biết tôi vĩnh viễn đứng ở bên cậu.” Cái ôm ôn hòa ôm ấp mang theo câu nói ôn nhu làm linh hồn mỏi mệt của Snape thả lỏng.
Snape cũng không quá vui vẻ, mặc kệ Harry Potter này từ chỗ nào tới cậu đều cảm kích vận mệnh trùng hợp như vậy. Vì người này xuất hiện, cậu tránh khỏi nhân sinh vốn nên trụy lạc vực sâu. Hiện tại, James là người duy nhất hiểu cậu, với Snape, James đã ngày càng nặng.
“James, tôi rất may mắn, cậu không phải James.”
Có lẽ là không khí cho phép, có lẽ là lười biếng làm cho Snape mất đi cảnh giác, thẳng đến môi James nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, Snape như mới tỉnh khỏi giấc mơ đẩy người kia ra.
Vốn nên là chuyện kinh khủng nhưng Snape cũng không thấy kinh hãi. Có thể là vì Snape vừa gặp Voldemort, đối với Snape giờ phút này không có gì kinh khủng hơn.
Nói tức cũng không được, nói chán ghét thì càng không phải, Snape phức tạp nhìn James, thấy mặt đối phương đỏ bừng, thậm chí còn lúng túng hơn mình, cuối cùng chỉ có thể nặn ra một câu.
“Về sau, đừng như vậy.”
Nhìn bóng lưng Snape đi, James không thể tin được mình không sao. Cậu cho là mình sẽ bị giáo sư châm chọc hoặc là đánh một trận, kết quả giáo sư chỉ không mặn không nhạt nói một câu: về sau đừng như vậy… Đối với James, lời này giống như chưa nói, thậm chí càng giống cổ vũ làm James kiên định, tin tưởng về sau nên tiếp tục như vậy.
Snape vinh dự trở thành trở thành độc dược sư của Voldemort, còn tiếp kiến Snape, rất nhanh toàn bộ Slytherin biết tin này, Lucius biết rõ tình cảnh của Snape ở Hogwarts nên anh cố tình muốn giúp Snape truyền ra. Kể cả quý tộc như Lestrange, những người từng xem thường Snape hiện tại nhìn thấy Snape đều nghe lời giống như con mèo nhỏ. Slytherin là một nơi dùng thực lực, Snape đã nhận được Voldemort tán thành cũng giống như nhận được toàn bộ học viện Slytherin tán thành.
Lucius rất coi trọng Snape, thư từ qua lại, không nói chuyện công sự chỉ luận quan hệ cá nhân. Voldemort vì thân thể đã rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, Lucius trở thành người phát ngôn của Voldemort. Cũng bởi vậy lúc họp hoạt động định kỳ tử thần thực tử, Lucius đều mang Snape, thậm chí là lúc giết người… Đó là một ngày Snape đi theo Lucius tham gia tụ hội tử thần thực tử, Lucius nhận được nhiệm vụ đi giết một nhà vẫn luôn đối nghịch Voldemort. Loại chuyện nhỏ nhặt này căn bản không cần phải Lucius ra tay, anh chỉ đứng ở một nơi không xa nhìn xem mà Snape thì đứng ở bên cạnh anh.
Mùi máu tươi xông vào mũi, Snape nhìn những người mặc áo choàng đen kia xâm nhập vào căn nhà nhỏ kia, khi bọn họ tra tấn muốn moi ra tin hội Phượng Hoàng… Lucius ưu nhã đi qua, vì mang theo mặt nạ, Snape cũng không biết biểu tình của Lucius. Người nhà kia nằm trên mặt đất, chết, thương, người đàn ông cầm đầu bị giẫm trên mặt đất, biểu tình kiên nghị. Đôi mắt nâu làm Snape nhớ tới James… Nếu như James gia nhập hội Phượng Hoàng, nhất định James sẽ gia nhập hội Phượng Hoàng, như vậy có phải cậu ta cũng có một ngày như vậy? Không, nếu như là James, nhất định sẽ không để mình rơi vào thế bị động, tên kia… Vẫn còn có chút đầu óc, không phải sao!
“Cậu thử một chút xem sao?” Lucius nhìn Snape, câu nói triệt để cắt đứt suy nghĩ của Snape.
Snape rất may mắn giờ phút này mình mang theo mặt nạ nếu không nét mặt của cậu nhất định sẽ vặn vẹo.
“Ta nghe nói cậu rất am hiểu nghệ thuật hắc ám, thậm chí còn xuất sắc hơn những tên Durmstrang kia, nhưng lý luận suông là không đủ, cậu nhất định chưa chân chính sử dụng lời nguyền chết chóc.” Lucius cho rằng Snape còn chưa đủ hung ác, Slytherin không cần nhân từ dư thừa.
“Severus, giơ đũa phép.” Lucius nói xong, Snape biết mình không thể cự tuyệt, biểu hiện khác thường gần đây của Lucius nhất định là đã được Voldemort bày mưu đặt kế. Lucius luôn dẫn cậu lướt qua một ít nhiệm vụ không lớn không nhỏ nhưng chỉ để cậu ở bên cạnh nhìn, rất rõ ràng là vì thí nghiệm lòng trung thành của cậu. Voldemort không tin cậu, đây đều là khảo nghiệm cậu.
“Ba ba!”
Khi đũa phép của Snape chỉ vào người đàn ông không còn năng lực phản kháng này, trong góc truyền ra một tiếng la vội vàng, một cậu bé sáu bảy tuổi chui ra khỏi gầm tủ.
“Jack!” Người đàn ông đang nằm yên tĩnh vùng vẫy kịch liệt, hiển nhiên ông cho rằng có thể giấu kỹ con trai nhưng đứa bé kia lại bại lộ chính mình.
“Avada Kedavra!”
Ánh sáng xanh hiện lên, đứa bé kia ngã xuống đất bất động. Lucius ưu nhã thu hồi phép, không có người nào thay đổi cảm xúc như đó chỉ là chuyện bình thường.
Người đàn ông kia chửi bậy, giãy dụa trên mặt đất, nhìn Snape mang theo hận ý mãnh liệt làm Snape đau như nổ tung.
“Severus?” Thấy Snape một lúc lâu không nói gì, thậm chí cả tiếng hít thở cũng ngừng lại, Lucius nghi hoặc mở miệng, đồng thời trong ngữ điệu còn mang theo uy hiếp.
“Ta vừa rồi làm mẫu đủ rõ ràng a?” Lucius nói.
Snape bình tĩnh, sau mặt nạ mặt lạnh như băng sương.
“Đúng vậy, ngài Malfoy.” Snape không chút do dự giơ đũa phép lên, rõ ràng đọc câu thần chú ra.
“Avada Kedavra!” Hiện tại, ông có thể đi cùng người nhà làm bạn… Lại lần nữa nhìn về phía người đàn bà cảm xúc sụp đổ rúc vào người đàn ông.
“Ta cũng đưa bà lên đường đi.” Snape nói, thanh âm du dương êm tai.
Ánh sáng xanh lại hiện lên, thi thể đầy đất. Lãnh khốc, giờ phút này Snape càng thêm tàn nhẫn… Thi thể ba người một nhà ở cùng nhau… Người một nhà yêu nhau, nên vĩnh viễn ở cạnh nhau, không phải sao? Bị lưu lại, là thống khổ…
Lucius quay người để lại một đám lửa, phòng nhỏ sau lưng dần dần bị lửa vây quanh.
“Severus, làm không tệ. Lần thứ nhất sử dụng lời nguyền chết chóc mà đã thuần thục như thế.” Trên thực tế rất nhiều người sử dụng lời nguyền chết chóc lần thứ nhất sẽ có sai lầm, nghệ thuật hắc ám, cần thiên phú.
“Cảm ơn ngài Malfoy tán thưởng.” Snape bình tĩnh giống như chuyện vừa rồi chỉ là trò chơi bình thường.
Lucius vui vẻ, Lord nói linh hồn Severus quá sạch sẽ, muốn cho hai tay của Severis dính đầy máu tươi mới có thể được ta sử dụng… Có lẽ Lord quá lo lắng, thiếu niên này lãnh khốc không thua gì bất kỳ một tử thần thực tử nào.
Snape đầu phục chúa tể hắc ám, khi Lily biết tin tức này quyết liệt với Snape, Snape cũng không giải thích quá nhiều, cậu không nói câu nào, bị Lily tát cái tát, lẳng lặng nhìn cô bé kia chạy xa, thẳng đến nhìn không thấy.
Snape nắm chặt tay, đúng, Lily, cách tôi xa vào, đừng quay đầu lại… Vì, tôi cũng không quay đầu lại được rồi…
/53
|