- Bồ Tát, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, nói vậy ngài cũng biết thân thế thật sự của Ngộ Không, không nói đến chuyện này có quan hệ với ngài hay không, bần tăng có thể không quan tâm tới điều này, chỉ là bần tăng rất tò mò, vì sao phải làm phai mờ huyết mạch vốn có của Ngộ Không?
Quan Âm Bồ Tát nghe vậy, xoay người lại, liếc mắt nhìn Đường Tăng hồi lâu, mới mở miệng nói:
- Điều đó là không rõ.
- Cái gì? Không rõ? Bồ Tát ngài đang nói đùa sao?
Đường Tăng cảm giác mình giống như là nghe được chuyện nực cười.
- Ngươi cảm thấy ta giống như đang nói đùa sao?
Mặt Quan Âm Bồ Tát không thay đổi nhìn Đường Tăng, trong mắt vẫn có vẻ từ bi.
Nhưng hiện tại, vẻ từ bi này gần như hoàn toàn không ảnh hưởng tới Đường Tăng.
Đường Tăng nghe vậy, cũng nghiêm túc nói:
- Tại sao là không rõ? Cái gì là không rõ? Làm sao có thể không rõ?
Hắn một hơi hỏi mấy vấn đề.
Quan Âm Bồ Tát khẽ lắc đầu.
Đường Tăng hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi:
- Bần tăng từng có một giấc mơ, mơ thấy Ngộ Không phát cuồng, diệt tam giới, không người nào có thể ngăn cản.
Những lời này của Đường Tăng đương nhiên là nói hươu nói vượn, nhưng hắn nói xong câu đó, lại nhìn thấy được tay ngọc của Quan Âm Bồ Tát run lên, lập tức khiến cho tim của Đường Tăng chợt đập mạnh.
- Hung thần sắp sống lại sao?
Vẻ từ bi trong mắt Quan Âm Bồ Tát đột nhiên trở nên đặc biệt rõ ràng hơn:
- Ta phải đi tới Tây Thiên một chuyến, ngươi mau trở về, không nên kích thích Ngộ Không.
Vừa dứt lời, dưới chân của Quan Âm Bồ Tát xuất hiện một bảo tọa hoa sen, chở nàng nhanh chóng phóng lên trên không trung, hóa thành một đạo lưu quang bắn về chân trời phía tây, chẳng biết tại sao, Đường Tăng không ngờ cảm giác bộ dáng của Quan Âm Bồ Tát đặc biệt gấp gáp.
- Hung thần? Cái gì là hung thần chứ?
Đường Tăng lớn tiếng hỏi, nhưng Quan Âm Bồ Tát đã đi xa.
Lúc này, Đường Tăng mới nhớ tới, tại sao Mộc Tra và Hồng Hài Nhi không ở bên cạnh Quan Âm Bồ Tát?
- Quan Âm Bồ Tát không ở nhà.
Đường Tăng liếc mắt nhìn một con cá vàng trốn ở bên dưới đáy hồ sen đang nơm nớp lo sợ, hắn lại đi nhanh rời khỏi nơi này, bắt đầu xem xét Lạc Già sơn của Quan Âm Bồ Tát, loại cảm giác này rất kỳ diệu, lại giống như xem xét khuê phòng của một nữ nhân.
Ở đây tiên linh khí nồng đậm, tuyệt đối là tiên gia bảo địa, so với Thiên Đình cũng không tính là kém hơn. Đường Tăng cảm thán, Quan Âm Bồ Tát ngược lại cũng thật biết cách chọn nơi.
Chỉ có điều, ở đây không ngờ không có nhà, thạch động cũng không có lấy một cái. Đường Tăng kỳ quái, lẽ nào Quan Âm Bồ Tát không cần phòng ở để ngủ? Chẳng lẽ Quan Âm Bồ Tát thích dã ngoại?
- Hồng Hài Nhi?
Bỗng nhiên, Đường Tăng nhìn thấy được trong rừng trúc tím phía trước có một đứa tiểu nữ hài tám tuổi đang ngồi xếp bằng, hình như đang tu luyện.
Hồng Hài Nhi hình như vẫn chưa cảm ứng được có người tới gần, hai mắt nhắm chặt, nàng giống như trước đây, mặc chiếc váy nhỏ màu đỏ, buộc hai cái đuôi ngựa đáng yêu, nhìn qua vô cùng khả ái.
Đường Tăng thuấn di xuất hiện ở trước mặt của Hồng Hài Nhi, hắn xoa cằm quan sát tiểu nữ hài Hồng Hài Nhi này, trong lòng suy nghĩ:
- Ta vẫn cho rằng Hồng Hài Nhi là nam, nhưng Hồng Hài Nhi trước mắt này rõ ràng là vẻ ngoài thiếu nữ, cũng mặc quần, nhưng Hồng Hài Nhi rốt cuộc là nam hay là nữ?
Trong lòng nghĩ như vậy, Đường Tăng thoáng động tâm, Cửu Hoàn Tích Trượng trong tay phải nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một cây kéo.
Đường Tăng thu lại khí tức, biểu tình nghiêm túc ngồi xổm xuống ở trước mặt Hồng Hài Nhi, nhẹ nhàng vén cái váy nhỏ của nàng lên, sử dụng kéo cắt nội khố nho nhỏ của nàng.
Lập tức, nội khố rơi ra, một con cá muối nhỏ đáng yêu không có lông xuất hiện ở trong tầm mắt của Đường Tăng.
- Thực sự là nữ sao!
Đường Tăng giống như là vạch trần câu đố của thiên cổ, cao hứng vô cùng.
Đúng lúc này, Hồng Hài Nhi không có dấu hiệu nào báo trước, chợt mở mắt ra, nhìn thấy được Đường Tăng đang ở gần trong gang tấc, trong đối mắt xinh đẹp lóe lên vẻ mờ mịt.
Bỗng nhiên, Hồng Hài Nhi cảm giác được phía dưới mát lạnh, theo bản năng cúi đầu, nhìn thấy được nội khố của mình lại bị cắt ra, sau một thoáng bối rối, ngay sau đó nàng phát ra tiếng thét chói tai:
- A!!! Đường Tăng, bản đại vương muốn giết ngươi!
- Khụ, hiểu nhầm, hiểu nhầm, bần tăng là đang nghiệm chứng giới tính của nàng, không có ý gì khác.
Đường Tăng nghiêm trang nói, đồng thời nhanh chóng lùi về phía sau.
- Ầm!
Hồng Hài Nhi thẹn quá thành giận, chiếc váy đỏ nhỏ trên người phóng ra tia sáng chói mắt, gia tăng ở trên người nàng, trong nháy mắt khí tức của nàng tăng vọt đến một trình độ đáng sợ.
Quan Âm Bồ Tát nghe vậy, xoay người lại, liếc mắt nhìn Đường Tăng hồi lâu, mới mở miệng nói:
- Điều đó là không rõ.
- Cái gì? Không rõ? Bồ Tát ngài đang nói đùa sao?
Đường Tăng cảm giác mình giống như là nghe được chuyện nực cười.
- Ngươi cảm thấy ta giống như đang nói đùa sao?
Mặt Quan Âm Bồ Tát không thay đổi nhìn Đường Tăng, trong mắt vẫn có vẻ từ bi.
Nhưng hiện tại, vẻ từ bi này gần như hoàn toàn không ảnh hưởng tới Đường Tăng.
Đường Tăng nghe vậy, cũng nghiêm túc nói:
- Tại sao là không rõ? Cái gì là không rõ? Làm sao có thể không rõ?
Hắn một hơi hỏi mấy vấn đề.
Quan Âm Bồ Tát khẽ lắc đầu.
Đường Tăng hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi:
- Bần tăng từng có một giấc mơ, mơ thấy Ngộ Không phát cuồng, diệt tam giới, không người nào có thể ngăn cản.
Những lời này của Đường Tăng đương nhiên là nói hươu nói vượn, nhưng hắn nói xong câu đó, lại nhìn thấy được tay ngọc của Quan Âm Bồ Tát run lên, lập tức khiến cho tim của Đường Tăng chợt đập mạnh.
- Hung thần sắp sống lại sao?
Vẻ từ bi trong mắt Quan Âm Bồ Tát đột nhiên trở nên đặc biệt rõ ràng hơn:
- Ta phải đi tới Tây Thiên một chuyến, ngươi mau trở về, không nên kích thích Ngộ Không.
Vừa dứt lời, dưới chân của Quan Âm Bồ Tát xuất hiện một bảo tọa hoa sen, chở nàng nhanh chóng phóng lên trên không trung, hóa thành một đạo lưu quang bắn về chân trời phía tây, chẳng biết tại sao, Đường Tăng không ngờ cảm giác bộ dáng của Quan Âm Bồ Tát đặc biệt gấp gáp.
- Hung thần? Cái gì là hung thần chứ?
Đường Tăng lớn tiếng hỏi, nhưng Quan Âm Bồ Tát đã đi xa.
Lúc này, Đường Tăng mới nhớ tới, tại sao Mộc Tra và Hồng Hài Nhi không ở bên cạnh Quan Âm Bồ Tát?
- Quan Âm Bồ Tát không ở nhà.
Đường Tăng liếc mắt nhìn một con cá vàng trốn ở bên dưới đáy hồ sen đang nơm nớp lo sợ, hắn lại đi nhanh rời khỏi nơi này, bắt đầu xem xét Lạc Già sơn của Quan Âm Bồ Tát, loại cảm giác này rất kỳ diệu, lại giống như xem xét khuê phòng của một nữ nhân.
Ở đây tiên linh khí nồng đậm, tuyệt đối là tiên gia bảo địa, so với Thiên Đình cũng không tính là kém hơn. Đường Tăng cảm thán, Quan Âm Bồ Tát ngược lại cũng thật biết cách chọn nơi.
Chỉ có điều, ở đây không ngờ không có nhà, thạch động cũng không có lấy một cái. Đường Tăng kỳ quái, lẽ nào Quan Âm Bồ Tát không cần phòng ở để ngủ? Chẳng lẽ Quan Âm Bồ Tát thích dã ngoại?
- Hồng Hài Nhi?
Bỗng nhiên, Đường Tăng nhìn thấy được trong rừng trúc tím phía trước có một đứa tiểu nữ hài tám tuổi đang ngồi xếp bằng, hình như đang tu luyện.
Hồng Hài Nhi hình như vẫn chưa cảm ứng được có người tới gần, hai mắt nhắm chặt, nàng giống như trước đây, mặc chiếc váy nhỏ màu đỏ, buộc hai cái đuôi ngựa đáng yêu, nhìn qua vô cùng khả ái.
Đường Tăng thuấn di xuất hiện ở trước mặt của Hồng Hài Nhi, hắn xoa cằm quan sát tiểu nữ hài Hồng Hài Nhi này, trong lòng suy nghĩ:
- Ta vẫn cho rằng Hồng Hài Nhi là nam, nhưng Hồng Hài Nhi trước mắt này rõ ràng là vẻ ngoài thiếu nữ, cũng mặc quần, nhưng Hồng Hài Nhi rốt cuộc là nam hay là nữ?
Trong lòng nghĩ như vậy, Đường Tăng thoáng động tâm, Cửu Hoàn Tích Trượng trong tay phải nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một cây kéo.
Đường Tăng thu lại khí tức, biểu tình nghiêm túc ngồi xổm xuống ở trước mặt Hồng Hài Nhi, nhẹ nhàng vén cái váy nhỏ của nàng lên, sử dụng kéo cắt nội khố nho nhỏ của nàng.
Lập tức, nội khố rơi ra, một con cá muối nhỏ đáng yêu không có lông xuất hiện ở trong tầm mắt của Đường Tăng.
- Thực sự là nữ sao!
Đường Tăng giống như là vạch trần câu đố của thiên cổ, cao hứng vô cùng.
Đúng lúc này, Hồng Hài Nhi không có dấu hiệu nào báo trước, chợt mở mắt ra, nhìn thấy được Đường Tăng đang ở gần trong gang tấc, trong đối mắt xinh đẹp lóe lên vẻ mờ mịt.
Bỗng nhiên, Hồng Hài Nhi cảm giác được phía dưới mát lạnh, theo bản năng cúi đầu, nhìn thấy được nội khố của mình lại bị cắt ra, sau một thoáng bối rối, ngay sau đó nàng phát ra tiếng thét chói tai:
- A!!! Đường Tăng, bản đại vương muốn giết ngươi!
- Khụ, hiểu nhầm, hiểu nhầm, bần tăng là đang nghiệm chứng giới tính của nàng, không có ý gì khác.
Đường Tăng nghiêm trang nói, đồng thời nhanh chóng lùi về phía sau.
- Ầm!
Hồng Hài Nhi thẹn quá thành giận, chiếc váy đỏ nhỏ trên người phóng ra tia sáng chói mắt, gia tăng ở trên người nàng, trong nháy mắt khí tức của nàng tăng vọt đến một trình độ đáng sợ.
/511
|