- Trả lại sư phụ cho ta!
- Trả lại sư phụ cho ta...
Tôn Ngộ Không rống to hơn, giống như phát điên ở công kích vòng xoáy luân hồi chỗ này.
Tư duy của Tôn Ngộ Không rất đơn giản, tuy rằng Đường Tăng có thể có mục đích khác, nhưng hắn có thể cảm giác được Đường Tăng đối xử tốt với hắn, giúp hắn giải trừ khóa Tiên Đào Thiên, giúp đỡ hắn đột phá rào cản tu vi.
Hơn nữa, Đường Tăng còn giúp hắn phát hiện ra thân thế, khiến cho hắn không đến mức bị lừa gạt.
Ở trong lòng Tôn Ngộ Không, Đường Tăng lại giống như trưởng bối của hắn, đã không chỉ đơn giản là danh nghĩa sư đồ nữa.
- Ầm...
Đột nhiên vòng xoáy luân hồimuốn nổ tung lên, trực tiếp bị Tôn Ngộ Không đánh tan.
Tôn Ngộ Không đương nhiên không có bản lĩnh cao như vậy, đây chỉ là một hình chiếu của lục đạo luân hồi chân chính mà thôi.
Nhưng cho dù là hình chiếu cũng đặc biệt khủng khiếp, sau khi bị Tôn Ngộ Không đánh tan, hóa thành trận gió bão khủng kiếptàn sát bừa bãi ở trong không gian của cầu nại hà, một đám quỷ bộ trực tiếp bị thổi bay đến bên trong Vong Xuyên Hà.
- Không tốt, yêu hầu đi ra rồi...
Sắc mặt của một thiên tướng đại biến.
Nhưng không chờ bọn họ chạy trốn, Tôn Ngộ Không đã bay tới, gậy Kim Cô nhanh chóng biến thành dài hơn, lớn lên, bị hắn quét ngang ra.
- Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm...
Tất cả thiên tướng đều bị đánh trúng, tiên giáp màu trắng bạc nổ nát vụn, ở giữa không trung thân thể bị nổ thành sương máu.
- Ầm...
Ngay cả Diêm Vương cũng bị đánh trúng, bay ra ngoài.
- Trả sư phụ lại cho ta!
Mắt Tôn Ngộ Không đỏ lên, ở chỗ này phát cuồng.
- Ầm ầm ầm...
Không gian của cầu nại hà gần như bị đánh nổ.
- Ầm...
Tôn Ngộ Không đánh một gậy vào cầu nại hà khiến cầu nại hà chấn động, không ngờ xuất hiện một vết nứt.
- Ầm...
Đường hoàng tuyền bị đánh gãy, pháp tắc trở nên tán loạn, vô số quỷ hồn mới vừa gia nhập Âm Tào Địa Phủ bị lực lượng không tên mang đi, mất đi cơ hội luân hồi.
- Ầm ầm ầm...
Tôn Ngộ Không giống như phát điên, ở chỗ này phát tiết, khiến cho Diêm Vương nấp ở trong bóng tối không ngừng kêu khổ.
- Nghiệp chướng à, con khỉ này đang nổi điên làm gì?
Sắc mặt Diêm Vương khó coi..
Bỗng nhiên, Tôn Ngộ Không nhìn lại, sau đó lóe lên lại xuất hiện ở bên cạnh Diêm Vương, đạp một cước.
- A...
Diêm Vương kêu lên thảm thiết, rơi vào trongVong Xuyên Hà.
- Diêm Vương...
Bên cạnh, phán quan sợ hãi kêu lên.
- Ầm!
Tôn Ngộ Không trở tay một gậy lại đánh bay của phán quan đến bên trong Vong Xuyên Hà, sau đó hắn lại một lần bay lên trời, cứng rắn đập thủng một lỗ trên bầu trời củaÂm Tào Địa Phủ, rời khỏi đó.
- Vèo...
Sau khi Tôn Ngộ Không lao ra khỏi địa phủ, lại hóa thành một đạo lưu quang một lần bay lên trời, một cây đập về phía cách đó xa vạn dặm.
Hắn giống như phát tiết vậy, càng không ngừng bay.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tôn Ngộ Không mới giảm tốc độ, đứng ở trên Cân Đẩu Vân, viền mắt có chút ướt.
- Sư phụ...
Tôn Ngộ Không thì thầm, tưởng rằng sư phụ chết rồi.
Đối với đạo gia mà nói, bị đánh vào luân hồi, cho dù đầu thai, cũng tương đương với một người khác, không khác mấy so với đã chết.
Tôn Ngộ Không mờ mịt nhìn vạn dặm sơn hà phía trước, sư phụ không còn, lấy kinh cũng không có ý nghĩa gì nữa, vậy mình nên đi đâu đây?
- Tử Lan... Đúng, ta còn có Tử Lan!
Tôn Ngộ Không lau nước mắt, trong nháy mắt hóa thành lưu quang bay về phía Thiên giới.
- Vèo...
Tốc độ của Tôn Ngộ Không nhanh hơn trước đây, lóe lên chính là hơn mười vạn dặm, từ chỗ giáp gianh của vị diện tiến vào Thiên giới.
Phía đông Thiên giới, Thiên Đình đứng sừng sững, vô số hòn đảo lơ lửng bị tiên sương bao phủ, tiên quang chói lòa.
- Vèo...
Tôn Ngộ Không giống như một đạo lưu quang, trong nháy mắt lướt qua hơn mười vạn dặm trời cao, căn bản không có dừng lại, trực tiếp bắn về phía Nam Thiên Môn.
- Ầm...
Phòng hộ của Nam Thiên Môn trực tiếp bị đánh nổ, cột chống trời vừa mới xây dựng không lâu lại nổ tung, Tôn Ngộ Không lóe lên lại biến mất, tiến vào bên trong Thiên Đình.
- Trả lại sư phụ cho ta...
Tôn Ngộ Không rống to hơn, giống như phát điên ở công kích vòng xoáy luân hồi chỗ này.
Tư duy của Tôn Ngộ Không rất đơn giản, tuy rằng Đường Tăng có thể có mục đích khác, nhưng hắn có thể cảm giác được Đường Tăng đối xử tốt với hắn, giúp hắn giải trừ khóa Tiên Đào Thiên, giúp đỡ hắn đột phá rào cản tu vi.
Hơn nữa, Đường Tăng còn giúp hắn phát hiện ra thân thế, khiến cho hắn không đến mức bị lừa gạt.
Ở trong lòng Tôn Ngộ Không, Đường Tăng lại giống như trưởng bối của hắn, đã không chỉ đơn giản là danh nghĩa sư đồ nữa.
- Ầm...
Đột nhiên vòng xoáy luân hồimuốn nổ tung lên, trực tiếp bị Tôn Ngộ Không đánh tan.
Tôn Ngộ Không đương nhiên không có bản lĩnh cao như vậy, đây chỉ là một hình chiếu của lục đạo luân hồi chân chính mà thôi.
Nhưng cho dù là hình chiếu cũng đặc biệt khủng khiếp, sau khi bị Tôn Ngộ Không đánh tan, hóa thành trận gió bão khủng kiếptàn sát bừa bãi ở trong không gian của cầu nại hà, một đám quỷ bộ trực tiếp bị thổi bay đến bên trong Vong Xuyên Hà.
- Không tốt, yêu hầu đi ra rồi...
Sắc mặt của một thiên tướng đại biến.
Nhưng không chờ bọn họ chạy trốn, Tôn Ngộ Không đã bay tới, gậy Kim Cô nhanh chóng biến thành dài hơn, lớn lên, bị hắn quét ngang ra.
- Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm...
Tất cả thiên tướng đều bị đánh trúng, tiên giáp màu trắng bạc nổ nát vụn, ở giữa không trung thân thể bị nổ thành sương máu.
- Ầm...
Ngay cả Diêm Vương cũng bị đánh trúng, bay ra ngoài.
- Trả sư phụ lại cho ta!
Mắt Tôn Ngộ Không đỏ lên, ở chỗ này phát cuồng.
- Ầm ầm ầm...
Không gian của cầu nại hà gần như bị đánh nổ.
- Ầm...
Tôn Ngộ Không đánh một gậy vào cầu nại hà khiến cầu nại hà chấn động, không ngờ xuất hiện một vết nứt.
- Ầm...
Đường hoàng tuyền bị đánh gãy, pháp tắc trở nên tán loạn, vô số quỷ hồn mới vừa gia nhập Âm Tào Địa Phủ bị lực lượng không tên mang đi, mất đi cơ hội luân hồi.
- Ầm ầm ầm...
Tôn Ngộ Không giống như phát điên, ở chỗ này phát tiết, khiến cho Diêm Vương nấp ở trong bóng tối không ngừng kêu khổ.
- Nghiệp chướng à, con khỉ này đang nổi điên làm gì?
Sắc mặt Diêm Vương khó coi..
Bỗng nhiên, Tôn Ngộ Không nhìn lại, sau đó lóe lên lại xuất hiện ở bên cạnh Diêm Vương, đạp một cước.
- A...
Diêm Vương kêu lên thảm thiết, rơi vào trongVong Xuyên Hà.
- Diêm Vương...
Bên cạnh, phán quan sợ hãi kêu lên.
- Ầm!
Tôn Ngộ Không trở tay một gậy lại đánh bay của phán quan đến bên trong Vong Xuyên Hà, sau đó hắn lại một lần bay lên trời, cứng rắn đập thủng một lỗ trên bầu trời củaÂm Tào Địa Phủ, rời khỏi đó.
- Vèo...
Sau khi Tôn Ngộ Không lao ra khỏi địa phủ, lại hóa thành một đạo lưu quang một lần bay lên trời, một cây đập về phía cách đó xa vạn dặm.
Hắn giống như phát tiết vậy, càng không ngừng bay.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tôn Ngộ Không mới giảm tốc độ, đứng ở trên Cân Đẩu Vân, viền mắt có chút ướt.
- Sư phụ...
Tôn Ngộ Không thì thầm, tưởng rằng sư phụ chết rồi.
Đối với đạo gia mà nói, bị đánh vào luân hồi, cho dù đầu thai, cũng tương đương với một người khác, không khác mấy so với đã chết.
Tôn Ngộ Không mờ mịt nhìn vạn dặm sơn hà phía trước, sư phụ không còn, lấy kinh cũng không có ý nghĩa gì nữa, vậy mình nên đi đâu đây?
- Tử Lan... Đúng, ta còn có Tử Lan!
Tôn Ngộ Không lau nước mắt, trong nháy mắt hóa thành lưu quang bay về phía Thiên giới.
- Vèo...
Tốc độ của Tôn Ngộ Không nhanh hơn trước đây, lóe lên chính là hơn mười vạn dặm, từ chỗ giáp gianh của vị diện tiến vào Thiên giới.
Phía đông Thiên giới, Thiên Đình đứng sừng sững, vô số hòn đảo lơ lửng bị tiên sương bao phủ, tiên quang chói lòa.
- Vèo...
Tôn Ngộ Không giống như một đạo lưu quang, trong nháy mắt lướt qua hơn mười vạn dặm trời cao, căn bản không có dừng lại, trực tiếp bắn về phía Nam Thiên Môn.
- Ầm...
Phòng hộ của Nam Thiên Môn trực tiếp bị đánh nổ, cột chống trời vừa mới xây dựng không lâu lại nổ tung, Tôn Ngộ Không lóe lên lại biến mất, tiến vào bên trong Thiên Đình.
/511
|