"Chủ tử, đê đập đang ở đằng trước rồi. Con đường phía trước, ngựa không qua được." Đàm Hải tung người xuống ngựa, cột dây cương ở trên thân cây.
An Hoằng Hàn cũng làm theo hắn, nhất thời, chân mấy người đều đạp trong bùn nhão.
Lưu Phó Thanh nhíu mày, nhưng mà ông cũng không nói thêm cái gì.
Đàm Hải sớm đã quen hoàn cảnh như vậy, bước ở trong bùn nhão, đạp vang lên từng tiếng.
Con đường trơn mượt như vậy, đi vô cùng không dễ dàng.
An Hoằng Hàn lo lắng Tịch Tích Chi ngã xuống, một tay ôm hông của nàng, chỉ cần nhìn thấy nàng bước không vững, liền đưa tay giúp nàng ổn định.
Ước chừng đi hai dặm đường, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy đê đập rồi.
Không đợi bọn họ đi tới trước mặt đê đập, từng đợt sóng lớn mãnh liệt đột nhiên lướt qua đê đập, giột về phía bên
“chủ tử, đê đập đang ở đằng trước rồi. Con đường phía trước, ngựa không qua được.” Đàm Hải tung người xuống ngựam cột dây cương ở trên thân cây.
An Hoằng Hàn cũng làm theo hắn, nhất thời, chân mấy người đều đạp trong bùn nhão.
Lưu Phó Thanh nhíu mày, nhưng mà ông cũng không nói thêm cái gì.
Đàm Hải sớm đã quen hoàn cảnh như vậy, bước ở trong bùn nhão, đạp vang lên từng tiếng.
Con đường trơn mượt như vậy, đi vô cùng không dễ dàng.
An Hoằng Hàn lo lắng Tịch Tích Chi ngã xuống, một tay ôm hông của nàng, chỉ cần nhìn thấy nàng bước không vững, liền đưa tay giúp nàng ổn định.
Ước chừng đi hai dặm đường, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy đê đập rồi.
Không đợi bọn họ đi tới trước mặt đê đập, từng đợt sóng lớn mãnh liệt đột nhiên lướt qua đê đập, giột về phía bên này.
An Hoằng Hàn thân thủ linh hoạt, dễ dàng ôm lấy Tịch Tích Chi nhảy lui về phía sau, tránh thoát một kiếp này.
Mấy người kia không có vận số tốt như hắn, bị sóng lớn tưới đến toàn thân ướt đẫm.
Lâm Ân ‘phốc’ phun ra một ngụm nước, toàn bộ tóc ướt sũng dán ở sau lung,”đây là sóng gì vậy? Sao lại lớn như thế.”
Hình như Đàm Hải sớm đã quen sóng lớn như vậy, thỉnh thoảng sẽ tới một lần, dùng tay áo xoa mặt một chút, “loại sóng lớn này ngày nào cũng có, nếu không phải bởi vì những đợt sóng lớn này tới ác như vậy, đê đập làm sao có thể dễ dàng bị tạo ra những lỗ thủng như thế?”
Theo phương hướng của ngón tay Đàm Hải, tất cả mọi người nhìn sang.
Chỉ thấy đê đập mới sửa xong không bao lâu, lỗ hổng lồi lõm ở phía trên đã được sửa lại, nhưng vẫn còn mới. Nước không ngừng tràn đê đập, tạo ra lỗ hổng, văng tung toé ra.
Tư Đồ Phi Du vừa nhìn liền trợn tròn mắt, ngón tay run rấy chỉ vào đê đập,”sao đê đập sẽ biến thành như vậy? Lúc ta đi, không phải còn rất tốt ư?”
Cái này cần có bao nhiêu nước chảy mới có thể xông phá đê đập đến loại trình độ này.
Binh lính khuân đồ không ngừng lấp lại những lỗ hổng kia, tận lực sửa chữa.
Nhưng đê đập trải qua những cơn sóng xông thẳng vào như vậy, sớm bị làm cho trăm ngàn vết thương.
Khó trách Đàm Hải nói.... đê đập này chỉ có thể kiên trì nhiều nhất là năm ngày.
Đê đập ước chừng cao ba mươi thước, bên trong có thể chứa được nước nhiều đến đáng sợ. Nếu như đê đập thật bị xông huỷ, chỉ là nhiều nước như vậy liền có thể xông huỷ tất cả.
An Hoằng Hàn nhíu chặt hai hàng lông mày lại, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt! Đặc biệt hồng tai lần này có liên quen tới Giao Long.
“chủ tử, đê đập này.... vi thần tuyệt đối không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, vi thần dám thề với trời, nếu như có nói lời giả dối, không được chết tử tế.” Tư Đồ Phi Du giơ tay phải lên, đã nói một đóng lớn lời chết không toàn thây.
An Hoằng Hàn bị ông làm phiền không chịu nổi, quát miệng nói:” trẫm có trách cứ ngươi sao? Sóng lớn tới mãnh liệt như vậy, mặc dù đê đập này tu sửa chắc chắn hơn nữa, cũng sẽ bị tàn phá không chịu nổi.”
Đến lúc này rồi, sau khi Lưu Phó Thanh thấy rõ thế tới của sóng lớn, cũng tin tưởng lần này Tư Đồ Phi Du thật không có nói láo.
Nếu như không phải là hiện tại có người ở đây, Tịch Tích Chi thật muốn nhảy đến giữa không trung, đi xem một chút nước tuôn ra dũng mãnh từ đâu.
Đột nhiên nhớ tới cây cầu trong lời sư phụ, Tịch Tích Chi kéo kéo áo bào An Hoằng Hàn, nhón chân lại gần bên tai của hắn.
Động tác thân mật của hai người rơi vào trong mắt những người khác.
Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đều thầm than, thiếu nữ này thật là lớn gan, đối đãi với bệ hạ lại không có quy củ như vậy.
“Phong Châu có mấy cây cầu?” An Hoằng Hàn vừa nghe lời nói của Tịch Tích Chi liền hiểu ý của nàng.
Nếu sư phụ nói có một cây cầu đè ép con Giao Long kia. Khả năng lớn nhất chính là nơi đó có vật mà con Giao Long kia muốn bảo vệ, mà.... có lẽ được giấu ở chỗ nguồn nước.
Vừa nhắc tới chữ ‘cầu’ này, Tư Đồ Phi Du bị sợ đến rùng mình một cái.
Đàm Hải là sau khi phát sinh hồng tai mới bị điều đến pc tới xử lý chuyện hồng tai, cho nên trừ ở chỗ đê đập, có rất ít bước chân đến chỗ khác.
Chỉ là trên bản đồ, ngược lại có đánh dấu mấy cây cầu. Hắn lấy bản đồ Phong Châu ra, đưa cho bệ hạ xem qua,”chủ tử, ngài nhìn.... mấy chỗ này đều có xây cầu.”
Đàm Hải chỉ ra mấy nơi ở trên bản đồ.
An Hoằng Hàn vừa nhìn sang, ghi nhớ mấy chỗ đó vào trong đầu.
Tư Đồ Phi Du quét mắt nhìn bản đồ, vừa nhìn liến phát hiện chỉ không có cây cầu mình phân phó người xây vào ba tháng trước.
An Hoằng Hàn vừa nhìn vẻ mặt ấp a ấp úng của ông ta, liền đoán được ông ta khẳng định có chuyện lừa gạt.
Lưu Phó Thanh cũng am hiểu quan sát người, đặc biệt người kia còn là đối thủ một mất một còn với ông, đối phương vừa nhếch mông lên, ông liền biết Tư Đồ Phi Du muốn làm gì.
Hơi tức giận nói:”Tư Đồ đại nhân, đến lúc liên quan đến sinh mạng rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn bởi vì tư dục của mình mà lừa chủ tử sao?”
Tư Đồ Phi Du đỏ bừng cả khuôn mặt, nhìn bệ hạ một chút, lại nhìn Lưu Phó Thanh một chút, cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng nói:”chủ tử, không phải vi thần không muốn nói, mà là.... chunh1 vi thần cũng không quá tin tưởng lời nói của người kia. Cho nên về chuyện này, không biết có nên nói hay không?”
Ngón tay ông vừa nhấc, liền rơi vào một chỗ trên bản đồ,”thật ra ở chỗ này còn có một cây cầu. Chắc tấm bản đồ này được vẽ vào lúc trước, cho nên không có đánh dấu thêm trong mấy tháng gần đây.”
An Hoằng Hàn cũng làm theo hắn, nhất thời, chân mấy người đều đạp trong bùn nhão.
Lưu Phó Thanh nhíu mày, nhưng mà ông cũng không nói thêm cái gì.
Đàm Hải sớm đã quen hoàn cảnh như vậy, bước ở trong bùn nhão, đạp vang lên từng tiếng.
Con đường trơn mượt như vậy, đi vô cùng không dễ dàng.
An Hoằng Hàn lo lắng Tịch Tích Chi ngã xuống, một tay ôm hông của nàng, chỉ cần nhìn thấy nàng bước không vững, liền đưa tay giúp nàng ổn định.
Ước chừng đi hai dặm đường, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy đê đập rồi.
Không đợi bọn họ đi tới trước mặt đê đập, từng đợt sóng lớn mãnh liệt đột nhiên lướt qua đê đập, giột về phía bên
“chủ tử, đê đập đang ở đằng trước rồi. Con đường phía trước, ngựa không qua được.” Đàm Hải tung người xuống ngựam cột dây cương ở trên thân cây.
An Hoằng Hàn cũng làm theo hắn, nhất thời, chân mấy người đều đạp trong bùn nhão.
Lưu Phó Thanh nhíu mày, nhưng mà ông cũng không nói thêm cái gì.
Đàm Hải sớm đã quen hoàn cảnh như vậy, bước ở trong bùn nhão, đạp vang lên từng tiếng.
Con đường trơn mượt như vậy, đi vô cùng không dễ dàng.
An Hoằng Hàn lo lắng Tịch Tích Chi ngã xuống, một tay ôm hông của nàng, chỉ cần nhìn thấy nàng bước không vững, liền đưa tay giúp nàng ổn định.
Ước chừng đi hai dặm đường, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy đê đập rồi.
Không đợi bọn họ đi tới trước mặt đê đập, từng đợt sóng lớn mãnh liệt đột nhiên lướt qua đê đập, giột về phía bên này.
An Hoằng Hàn thân thủ linh hoạt, dễ dàng ôm lấy Tịch Tích Chi nhảy lui về phía sau, tránh thoát một kiếp này.
Mấy người kia không có vận số tốt như hắn, bị sóng lớn tưới đến toàn thân ướt đẫm.
Lâm Ân ‘phốc’ phun ra một ngụm nước, toàn bộ tóc ướt sũng dán ở sau lung,”đây là sóng gì vậy? Sao lại lớn như thế.”
Hình như Đàm Hải sớm đã quen sóng lớn như vậy, thỉnh thoảng sẽ tới một lần, dùng tay áo xoa mặt một chút, “loại sóng lớn này ngày nào cũng có, nếu không phải bởi vì những đợt sóng lớn này tới ác như vậy, đê đập làm sao có thể dễ dàng bị tạo ra những lỗ thủng như thế?”
Theo phương hướng của ngón tay Đàm Hải, tất cả mọi người nhìn sang.
Chỉ thấy đê đập mới sửa xong không bao lâu, lỗ hổng lồi lõm ở phía trên đã được sửa lại, nhưng vẫn còn mới. Nước không ngừng tràn đê đập, tạo ra lỗ hổng, văng tung toé ra.
Tư Đồ Phi Du vừa nhìn liền trợn tròn mắt, ngón tay run rấy chỉ vào đê đập,”sao đê đập sẽ biến thành như vậy? Lúc ta đi, không phải còn rất tốt ư?”
Cái này cần có bao nhiêu nước chảy mới có thể xông phá đê đập đến loại trình độ này.
Binh lính khuân đồ không ngừng lấp lại những lỗ hổng kia, tận lực sửa chữa.
Nhưng đê đập trải qua những cơn sóng xông thẳng vào như vậy, sớm bị làm cho trăm ngàn vết thương.
Khó trách Đàm Hải nói.... đê đập này chỉ có thể kiên trì nhiều nhất là năm ngày.
Đê đập ước chừng cao ba mươi thước, bên trong có thể chứa được nước nhiều đến đáng sợ. Nếu như đê đập thật bị xông huỷ, chỉ là nhiều nước như vậy liền có thể xông huỷ tất cả.
An Hoằng Hàn nhíu chặt hai hàng lông mày lại, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt! Đặc biệt hồng tai lần này có liên quen tới Giao Long.
“chủ tử, đê đập này.... vi thần tuyệt đối không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, vi thần dám thề với trời, nếu như có nói lời giả dối, không được chết tử tế.” Tư Đồ Phi Du giơ tay phải lên, đã nói một đóng lớn lời chết không toàn thây.
An Hoằng Hàn bị ông làm phiền không chịu nổi, quát miệng nói:” trẫm có trách cứ ngươi sao? Sóng lớn tới mãnh liệt như vậy, mặc dù đê đập này tu sửa chắc chắn hơn nữa, cũng sẽ bị tàn phá không chịu nổi.”
Đến lúc này rồi, sau khi Lưu Phó Thanh thấy rõ thế tới của sóng lớn, cũng tin tưởng lần này Tư Đồ Phi Du thật không có nói láo.
Nếu như không phải là hiện tại có người ở đây, Tịch Tích Chi thật muốn nhảy đến giữa không trung, đi xem một chút nước tuôn ra dũng mãnh từ đâu.
Đột nhiên nhớ tới cây cầu trong lời sư phụ, Tịch Tích Chi kéo kéo áo bào An Hoằng Hàn, nhón chân lại gần bên tai của hắn.
Động tác thân mật của hai người rơi vào trong mắt những người khác.
Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đều thầm than, thiếu nữ này thật là lớn gan, đối đãi với bệ hạ lại không có quy củ như vậy.
“Phong Châu có mấy cây cầu?” An Hoằng Hàn vừa nghe lời nói của Tịch Tích Chi liền hiểu ý của nàng.
Nếu sư phụ nói có một cây cầu đè ép con Giao Long kia. Khả năng lớn nhất chính là nơi đó có vật mà con Giao Long kia muốn bảo vệ, mà.... có lẽ được giấu ở chỗ nguồn nước.
Vừa nhắc tới chữ ‘cầu’ này, Tư Đồ Phi Du bị sợ đến rùng mình một cái.
Đàm Hải là sau khi phát sinh hồng tai mới bị điều đến pc tới xử lý chuyện hồng tai, cho nên trừ ở chỗ đê đập, có rất ít bước chân đến chỗ khác.
Chỉ là trên bản đồ, ngược lại có đánh dấu mấy cây cầu. Hắn lấy bản đồ Phong Châu ra, đưa cho bệ hạ xem qua,”chủ tử, ngài nhìn.... mấy chỗ này đều có xây cầu.”
Đàm Hải chỉ ra mấy nơi ở trên bản đồ.
An Hoằng Hàn vừa nhìn sang, ghi nhớ mấy chỗ đó vào trong đầu.
Tư Đồ Phi Du quét mắt nhìn bản đồ, vừa nhìn liến phát hiện chỉ không có cây cầu mình phân phó người xây vào ba tháng trước.
An Hoằng Hàn vừa nhìn vẻ mặt ấp a ấp úng của ông ta, liền đoán được ông ta khẳng định có chuyện lừa gạt.
Lưu Phó Thanh cũng am hiểu quan sát người, đặc biệt người kia còn là đối thủ một mất một còn với ông, đối phương vừa nhếch mông lên, ông liền biết Tư Đồ Phi Du muốn làm gì.
Hơi tức giận nói:”Tư Đồ đại nhân, đến lúc liên quan đến sinh mạng rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn bởi vì tư dục của mình mà lừa chủ tử sao?”
Tư Đồ Phi Du đỏ bừng cả khuôn mặt, nhìn bệ hạ một chút, lại nhìn Lưu Phó Thanh một chút, cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng nói:”chủ tử, không phải vi thần không muốn nói, mà là.... chunh1 vi thần cũng không quá tin tưởng lời nói của người kia. Cho nên về chuyện này, không biết có nên nói hay không?”
Ngón tay ông vừa nhấc, liền rơi vào một chỗ trên bản đồ,”thật ra ở chỗ này còn có một cây cầu. Chắc tấm bản đồ này được vẽ vào lúc trước, cho nên không có đánh dấu thêm trong mấy tháng gần đây.”
/227
|