Đem cá, tôm và một ít rong biển vào nồi cháo trắng đã nấu chín, dùng muôi vớt ra, trực tiếp cho cá tôm vào chén của Trưởng Công Chúa, sau khi bỏ vỏ của chúng thì cho rong biển vào.
Trưởng Công Chúa lặng lẽ ăn, Đường Kiến Vi phục vụ nàng không nói một lời.
Ăn xong thuỷ sản, đem thịt bò và thịt cừu thái mỏng vào nồi nấu trong thời gian rất ngắn, khi những đường vân mỡ trắng đỏ đẹp mắt chuyển màu thành thịt chín thì nhanh chóng được gắp ra phục vụ, phụng Trưởng Công Chúa ăn.
Mỗi lần nàng vớt thức ăn lên đều rất chuẩn xác, thịt vừa chín tới, mềm và dai.
Những lát thịt có kích thước vừa phải, không hơn không kém.
Trưởng Công Chúa cách đây không lâu bị buộc phải bồi tiếp Thiên Tử đi dự các yến tiệc, ăn thịt uống rượu đến toàn thân khó chịu, vốn đã thề tháng giêng không ăn thêm một miếng thịt nào.
Không nghĩ tới miếng thịt của Đường Kiến Vi lại dai dai, mùi thịt thơm mười phần, mà mùi gạo hóa giải rất tốt cảm giác dầu mỡ béo ngậy khiến nàng chán ghét, thay vào đó kích thích vị ngọt của thịt, nuốt vào cũng cảm nhận được cảm giác hạnh phúc sâu sắc hơn.
Nấu liên tiếp năm sáu miếng thịt bò và thịt cừu, thịt không còn được phục vụ nữa mà là rau theo mùa.
Trưởng Công Chúa tình cờ ăn thịt vào dịp có chút không vui nên Đường Kiến Vi tựa như dùng thuật đọc tâm, giúp nàng đổi món khác.
Hương vị sảng khoái của rau củ nhanh chóng làm giảm cảm giác béo ngậy.
Còn rất hiểu tâm tư người......
Trưởng Công Chúa âm thầm xem qua Đường Kiến Vi đang lặng lẽ nấu ăn.
Tiểu nương tử hai năm không thấy, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
So với tuổi cập kê năm đó, càng quyến rũ cũng càng trưởng thành hơn nhiều.
Cập: cập thời, kịp thời. Kê: cây trâm cài đầu. Cập kê: là đến tuổi cài trâm. Tục lệ ngày xưa con gái đến mười lăm tuổi là làm lễ cài trâm, tức gần đến tuổi lấy chồng.
Nhưng dù trưởng thành đến đâu, nàng vẫn chỉ là một nha đầu ngốc nghếch mười bảy tuổi.
Nhìn có vẻ bình tĩnh, kì thực ngay từ đầu bàn tay cầm thìa đã hơi run.
Sau khi rau chín, cháo hẳn cũng không có gì khác biệt, ánh mắt của Trưởng Công Chúa nhìn về nồi đất đang bốc khói, mong đợi xem trong nồi có những bất ngờ gì.
Đường Kiến Vi không nhấc nắp nồi lên, tựa hồ trong bồn lưu ly vẫn còn chút thức ăn.
Đường Kiến Vi múc cháo trắng nấu đã lâu vào bát cho Trưởng Công Chúa nếm thử.
Trưởng Công Chúa nhìn chén cháo chay lưỡng lự một lát.
Nàng vốn là Thái Tử, hiện tại là Trưởng Công Chúa, nàng chưa bao giờ có thói quen uống cháo chay vô ích.
Nhưng nàng là người biết ăn uống, Trưởng Công Chúa hiểu rằng sau khi thủy sản, thịt đỏ và rau củ trộn đều, hương vị của cháo trắng chắc chắn sẽ phức tạp hơn, cảm giác trong miệng thậm chí còn kinh diễm hơn.
Nàng nghĩ đến không sai.
Bát cháo trắng hấp thụ hương vị của tất cả nguyên liệu khiến nàng chỉ uống một ngụm là không thể dừng lại, trực tiếp uống sạch sẽ.
Uống xong một bát lại muốn thêm một bát nữa.
Đường Kiến Vi khẽ mỉm cười, múc thêm nửa bát cho nàng: "Điện Hạ vẫn nên chừa chút bụng, chờ đợi điều bất ngờ trong nồi đất."
Trưởng Công Chúa cũng không có ý trách móc nàng tự mình đưa ra ý kiến, thuận theo ý nàng, uống hết nửa bát cháo, đặt bát xuống, nóng lòng hỏi: "Bên trong nồi đất là gì?"
"Bẩm Điện Hạ, trong nồi là canh hầm."
"Ta ngửi thấy, nguyên liệu còn đậm đà hơn món cháo trắng này."
"Không có gì có thể chạy khỏi mũi của Điện Hạ. Món hầm này có tới hai mươi mốt nguyên liệu."
"Còn cần bao lâu thời gian?"
"Còn cần nửa nén hương." Đường Kiến Vi chậm rãi rót ra hết cháo trong bồn lưu ly, chờ Trưởng Công Chúa nói thêm vài câu với nàng.
Kỳ thực nàng đã tính toán thời gian vừa phải và cố ý dành ra thời gian chờ đợi để Trưởng Công Chúa nóng lòng thêm một chút nữa, càng thêm mong chờ món ăn tiếp theo.
Dày vò, khiến hương vị vốn đã tuyệt vời lại càng tuyệt vời hơn.
Bằng cách này, cũng tăng khả năng Trưởng Công Chúa trò chuyện cùng nàng, đồng thời có cơ hội cho Trưởng Công Chúa càng tò mò về hơn bản thân nàng.
Trưởng Công Chúa nhìn nồi đất đang bốc khói, chậm rãi nói: "Kỹ thuật nấu nướng của ngươi rất mới mẻ, ngươi học được từ đâu?"
Đường Kiến Vi thành thật nói: "Tất cả trù nghệ của thảo dân đều là mẫu thân truyền thụ".
"Ồ? Tô Mậu Trinh?"
"Đúng vậy, ba năm trước mẫu thân đã truyền cho ta một cuốn sách kỳ lạ tên là "Tạp thực ký", đây là bí bản gia truyền của Tô gia. Trong sách ghi lại vô số công thức nấu ăn mà ta chưa từng nghe đến, cũng như những phương pháp nấu ăn mà ta chưa bao giờ nghĩ tới."
"Một số nguyên liệu chưa bao giờ được nhìn thấy trong thiên hạ hay là ở chợ Đại Thương"
"Khi mới nhận được bảo bối, thảo dân mất ăn mất ngủ nghiên cứu và thực hành. Sau ba năm, vì nguyên liệu có hạn, ta chỉ hoàn thành chưa đến một phần mười món ăn trong bí bản."
"Ngươi nói là, bên trong bí bản ghi chép những nguyên liệu nấu nướng, Đại Thương còn không mua được?"
"Chính là như vậy."
"Bản cung cũng từng đến tửu lâu do Tô Mậu Trinh mở. Quả thực có một ít đồ ăn tươi, nhưng so với những gì ngươi làm hôm nay thì khác nhau một trời một vực."
"Đa tạ Điện Hạ quá khen. Tửu lâu là buôn bán theo đại chúng, thức ăn tất nhiên cần phải phù hợp với thói quen ăn uống của bách tính. Nếu món ăn quá mới lạ, e rằng bách tính Bác Lăng ăn không quen, ngược lại là hủy hoại thương hiệu Tô gia."
Trưởng Công Chúa đặt một tay lên thái dương, nheo mắt nhìn tú sắc khả xan của Đường Kiến Vi: "Cho nên, ngươi còn có rất nhiều tuyệt chiêu chưa thể hiện?"
Tú sắc khả xan: là một thành ngữ của Trung Quốc, có 2 ý nghĩa: 1. Chỉ cô gái có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. 2. Chỉ cảnh sắc tươi đẹp u nhã; hoặc là "sắc đẹp có thể thay thế món ăn"
Đường Kiến Vi hào phóng thừa nhận: "Có thể nói như vậy."
"Tới." Trưởng Công Chúa đột nhiên nói: "Ngồi chỗ này."
Đường Kiến nhìn về phía Trưởng Công Chúa chỉ, là bàn trà phía sau bên cạnh Trưởng Công Chúa, nơi vừa rồi Đào Vãn Chi ngồi.
Vẻ mặt bình tĩnh vốn có của Đường Kiến Vi lúc này mới cứng lại.
Nàng đương nhiên biết Trưởng Công Chúa ám chỉ ý gì.
Mục đích hôm nay nàng đến đây là vì tiếp cận Trưởng Công Chúa và lấy lòng nàng.
Thế nhưng là, lúc này Trưởng Công Chúa thật sự ám chỉ nàng có thể phục vụ, nhịp tim nàng lại đột nhiên tăng tốc, đoán chừng sắc mặt cũng sẽ không đẹp mắt chút nào.
Đường Kiến Vi đi sang ngồi, chăm chú nhìn nồi đất, buộc tấm vải mang theo lên nắp nồi rồi nói: "Hẳn là có thể ăn."
Trưởng Công Chúa nhẹ nhàng tựa vào vai nàng, không biết trong nồi là bảo bối gì mà khiến người ta tâm niệm đến thế, Đường Kiến Vi không dám thở.
"Nói cho ta biết, hai mươi mốt nguyên liệu là gì?" Trưởng Công Chúa vịn đầu vai nàng, có hứng thú nhìn gò má của nàng hỏi.
Đường Kiến Vi khẽ nói: "Trong này có thịt cừu, lòng heo, gân bò, nấm núi, sò điệp, trứng chim bồ câu..."
"Còn thả không ít rượu."
"Là......"
"Ngươi muốn chuốc say ta à?"
Đường Kiến Vi trong lúc nhất thời không nghĩ ra nên trả lời thế nào.
Trưởng Công Chúa không tiếp tục làm nàng khó xử nữa, đổi chủ đề: "Lần này là rượu ở đâu?"
"Là một loại rượu cổ tại Kiến Châu, duyên hải Đông Nam."
Trưởng Công Chúa không ngại Đường Kiến Vi lúc này có chút khô khan khi giới thiệu tác phẩm đáng tự hào của mình, nàng hít hà mùi rượu nồng nặc rồi nói: "Trước cho ta nếm thử gân bò óng ánh long lanh này."
"Được......"
Đường Kiến Vi dùng đũa gắp gân bò cho vào bát, sau khi đặt đũa xuống, hai tay dâng tới trước mặt Trưởng Công Chúa.
Trưởng Công Chúa không hề có ý định giơ tay đi ăn một mình.
Đường Kiến Vi nhìn thấy bộ dáng này của nàng, liền hiểu, đành phải kiên trì lần nữa cầm đũa lên, gắp gân bò đưa đến miệng nàng. "Trưởng Công Chúa, ăn từ từ, cẩn thận bỏng miệng."
Trưởng Công Chúa ăn gân bò, nhưng vẫn không rời khỏi vai Đường Kiến Vi, dùng vai nàng làm gối, nhai chậm rãi rồi nói: "Gân bò được nấu chín mềm, nhưng không nát, bề ngoài dính răng bên trong mềm dẻo, ngoài ra còn có chút, ừm... tê..."
Sau khi nhai vài lần, gân bò dần dần tỏa ra vị cay.
Trưởng Công Chúa hít vào hai hơi, trong miệng nóng như lửa.
Hơi nóng khiến môi nàng sưng tấy, mặt đỏ bừng, mồ hôi không khỏi tự chủ đổ ra bên ngoài.
"Ngươi... đã bỏ cái gì trong này?"
Trưởng Công Chúa mở miệng quạt một cái, tư thế có chút không đứng đắn. Nhưng nàng không hề có ý trách móc Đường Kiến Vi, nàng thực sự có hứng thú với phương pháp của Đường Kiến Vi.
"Là tiêu Tứ Xuyên, thảo dân nhờ người từ vùng Tứ Xuyên xa xôi mang về." Đường Kiến Vi bưng cháo trắng đã nguội đưa cho Trưởng Công Chúa, nàng lập tức húp cháo giải cay.
Cháo trắng vốn đã mát lạnh trượt vào miệng lưỡi nóng hổi của Trưởng Công Chúa, mang lại cảm giác thoải mái khó tả.
"Tiêu Tứ Xuyên?" Đại công chúa đặt bát cháo xuống, vị cay còn đọng lại trong miệng.
"Chính xác. Loại tiêu này cũng là một loại cực kỳ đặc biệt trong số các loại tiêu Tứ Xuyên, tên là Thoán Thiên Hồng. So với loại hạt tiêu Tứ Xuyên mà Đại Thương bách tính quen thuộc, chỉ cay chứ không tê, độ cay gấp mấy lần hạt tiêu Tứ Xuyên."
Trưởng Công Chúa vẫn còn có chút choáng váng trước miếng gân bò vừa cắn, nhưng nhớ lại hương vị vừa rồi, lại có chút mê mẩn, cầm đũa gắp ra một miếng lòng heo lớn.
Lòng heo rung nhẹ trên đầu đũa, nóng hổi.
Cộng thêm vị cay kích thích, còn chưa kịp ăn, miệng của Trưởng Công Chúa đã đầy nước miếng.
Lòng heo ngậy nhưng không ngán, giòn bên ngoài, dai bên trong, mười phần là dai.
Nấm núi, trứng chim bồ câu, thịt cừu, măng tươi, môi cá nhám...
Trưởng Công Chúa ăn hết miếng này đến miếng khác, mùi thơm nồng nặc của rượu và vị cay gần giống như một loại thần dược, nàng đổ mồ hôi khắp người, sắc mặt ửng hồng, hô hấp không thông, nước mắt lưng tròng, nhưng không ngăn được dục vọng muốn ăn.
Nàng tự mình ăn hết cả một nồi đất, thậm chí ngay nước canh mãnh liệt mùi rượu đều uống không thừa một giọt.
Sau khi ăn xong, đôi môi đỏ thẫm xinh đẹp của nàng lại càng đỏ rực hơn, như máu đang rỉ ra.
Đường Kiến Vi rót nước cho nàng, Trưởng Công Chúa uống nước súc miệng, lặp đi lặp lại mấy lần mới có thể kìm nén được vị cay nồng.
Đánh phấn hồng, chỉnh đốn lại một phen, một lần nữa trở thành cành vàng lá ngọc trang nhã.
Đường Kiến Vi khẽ cúi đầu, nhưng nàng có thể cảm nhận được ánh mắt rực lửa của Trưởng Công Chúa đang nhìn mình.
Trưởng Công Chúa nói: "Đã lâu rồi ta không ăn nhiều đồ ăn một lúc như vậy."
Đường Kiến Vi khẽ mỉm cười, đang định lấy lòng nàng thì Trưởng Công Chúa giơ tay chạm vào gò má nàng.
Đầu ngón tay chậm rãi xuyên qua gương mặt, chạm vào lỗ tai, đưa khuôn mặt của Đường Kiến Vi về phía trước.
Liệu... có thành công không?
Trưởng Công Chúa có hứng thú với nàng sao?
Rất tốt, rất tốt, có thể thấy Trưởng Công Chúa đối với món ăn nàng nấu rất có hứng thú, nhân cơ hội này thân mật cùng Trưởng Công Chúa, chỉ cần trở thành tâm phúc của Trưởng Công Chúa là được, mọi việc sau này sẽ dễ dàng hơn.
Thế nhưng là, vì cái gì đầu không nhấc lên nổi?
Lúc đầu nàng đã quyết ý dành cho Trưởng Công Chúa một nụ cười duyên dáng, quyến rũ.
Ánh mắt của Trưởng Công Chúa rơi vào nắm tay siết chặt của Đường Kiến Vi, lập tức tình thú hoàn toàn không có. Một lát sau, nàng bỏ tay xuống, giữ lại khoảng cách.
Lông mày đang nhíu chặt của Đường Kiến Vi dần dần mở ra: "?"
Trưởng Công Chúa trở lại vẻ băng lãnh như trước khi ăn, tựa như bữa cơm thân mật kia chỉ là ảo giác.
Không có chút nào lưu luyến đứng dậy, rời đi khỏi Nhã Các.
Đường Kiến Vi ngồi quỳ tại chỗ, trong không khí vẫn còn vương mùi thức ăn.
Có chút tanh, có chút dầu, có chút để cho người ta buồn nôn.
Trở lại Quỷ Trạch, sáu ngày liên tục không có ai đến gặp Đường Kiến Vi.
"Thịnh yến" mà Đường Kiến Vi ném ra cũng không nhận được hồi âm, bây giờ trên người nàng chỉ còn lại hơn sáu mươi lượng.
Nàng không dám dùng bạc tuỳ tiện, cũng không có chỗ nào để dùng, mỗi ngày đều chỉ có thể cùng Kim Ngô Vệ và Đường gia cùng chơi mèo vườn chuột.
Đường Kiến Vi căng thẳng như sợi dây có thể đứt bất cứ lúc nào.
Nàng và Tử Đàn thay nhau ra ngoài tìm đồ ăn, luôn để người ở nhà trông nom Đường Quán Thu đề phòng nàng bị lạc.
Tình trạng của Đường Quán Thu vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, thỉnh thoảng vẫn đem nàng thành A Nương và Thẩm Ước.
Bạc càng ngày càng ít, Đường Kiến Vi càng ngày càng hoảng sợ.
Tử Đàn không hỏi nàng, nhưng nàng không khỏi tự hỏi chính mình.
Thất bại?
Bước tiếp theo nên làm gì?
Đáng lẽ lúc đó ta nên chủ động một chút?
Nên mặt dạn mày dày, học hỏi tư thái phong trần nữ tử, chủ động ôm ấp yêu thương mới đúng......
Đường Kiến Vi buồn nản không thôi, nàng thất vọng vì mình đã không đưa ra lựa chọn đúng đắn vào thời điểm quan trọng.
Ta quả là một người vô dụng.
Nàng lại chuẩn bị cầu xin Trưởng Công Chúa, nhưng không ngờ sáng sớm hôm đó, có người gõ cửa Quỹ Trạch.
Đường Kiến Vi lập tức đi mở cửa, nhìn thấy Đào Vãn Chi xuất hiện bên ngoài cánh cửa cũ nát như một nữ thần giáng thế.
"Lần này nghĩ ra điều gì mới hơn hiếu kính điện hạ rồi sao?"
Đào Vãn Chi vẫn mỉm cười, ôn nhu thân thiết.
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Thực đơn chương này:
[Phật nhảy tường] Phật nhảy tường hay còn gọi là Mãn Đàn Hương và Phúc Thọ Toàn, món ăn địa phương nổi tiếng ở Phúc Châu, Phúc Kiến, thuộc ẩm thực Phúc Kiến. Tương truyền, nó được sáng chế bởi Trịnh Thuần Phát, chủ nhà hàng Tụ Xuân Viên ở Phúc Châu, vào thời Hoàng Đế Đạo Quang của nhà Thanh. Theo ông Phí Hiếu Thông, người phát minh ra món ăn này là người ăn xin.
Phật Nhảy Tường thường dùng bào ngư, hải sâm, môi cá nhám, da bò Tây Tạng, nấm sò hoàng đế, gân, nấm hoa, mực nang, sò điệp, trứng cút... để gộp lại, thêm nước dùng và rượu cổ Phúc Kiến rồi đun nhỏ lửa.
Khi nấu chín mềm, có mùi thơm đậm đà của thịt, đậm đà nhưng không ngán, có vị thơm ngon.
(Bên trên từ Bách khoa toàn thư Baidu)
[Lưu ý] Ớt hiện đại thực sự đã được du nhập vào Trung Quốc vào thời nhà Minh. Bài viết này giả định rằng tiêu Tứ Xuyên được truyền vào Đại Thương từ Vạn Hướng Chi Lộ gần giống với ớt hiện đại về hình thức và hương vị. Vì nó rất hiếm nên bạn cần tìm nhà cung cấp cụ thể để đặt hàng mới có được.
Tiếp tục phát bao lì xì ~
Cùng tác giả đếm tới mười.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín...
Trưởng Công Chúa lặng lẽ ăn, Đường Kiến Vi phục vụ nàng không nói một lời.
Ăn xong thuỷ sản, đem thịt bò và thịt cừu thái mỏng vào nồi nấu trong thời gian rất ngắn, khi những đường vân mỡ trắng đỏ đẹp mắt chuyển màu thành thịt chín thì nhanh chóng được gắp ra phục vụ, phụng Trưởng Công Chúa ăn.
Mỗi lần nàng vớt thức ăn lên đều rất chuẩn xác, thịt vừa chín tới, mềm và dai.
Những lát thịt có kích thước vừa phải, không hơn không kém.
Trưởng Công Chúa cách đây không lâu bị buộc phải bồi tiếp Thiên Tử đi dự các yến tiệc, ăn thịt uống rượu đến toàn thân khó chịu, vốn đã thề tháng giêng không ăn thêm một miếng thịt nào.
Không nghĩ tới miếng thịt của Đường Kiến Vi lại dai dai, mùi thịt thơm mười phần, mà mùi gạo hóa giải rất tốt cảm giác dầu mỡ béo ngậy khiến nàng chán ghét, thay vào đó kích thích vị ngọt của thịt, nuốt vào cũng cảm nhận được cảm giác hạnh phúc sâu sắc hơn.
Nấu liên tiếp năm sáu miếng thịt bò và thịt cừu, thịt không còn được phục vụ nữa mà là rau theo mùa.
Trưởng Công Chúa tình cờ ăn thịt vào dịp có chút không vui nên Đường Kiến Vi tựa như dùng thuật đọc tâm, giúp nàng đổi món khác.
Hương vị sảng khoái của rau củ nhanh chóng làm giảm cảm giác béo ngậy.
Còn rất hiểu tâm tư người......
Trưởng Công Chúa âm thầm xem qua Đường Kiến Vi đang lặng lẽ nấu ăn.
Tiểu nương tử hai năm không thấy, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
So với tuổi cập kê năm đó, càng quyến rũ cũng càng trưởng thành hơn nhiều.
Cập: cập thời, kịp thời. Kê: cây trâm cài đầu. Cập kê: là đến tuổi cài trâm. Tục lệ ngày xưa con gái đến mười lăm tuổi là làm lễ cài trâm, tức gần đến tuổi lấy chồng.
Nhưng dù trưởng thành đến đâu, nàng vẫn chỉ là một nha đầu ngốc nghếch mười bảy tuổi.
Nhìn có vẻ bình tĩnh, kì thực ngay từ đầu bàn tay cầm thìa đã hơi run.
Sau khi rau chín, cháo hẳn cũng không có gì khác biệt, ánh mắt của Trưởng Công Chúa nhìn về nồi đất đang bốc khói, mong đợi xem trong nồi có những bất ngờ gì.
Đường Kiến Vi không nhấc nắp nồi lên, tựa hồ trong bồn lưu ly vẫn còn chút thức ăn.
Đường Kiến Vi múc cháo trắng nấu đã lâu vào bát cho Trưởng Công Chúa nếm thử.
Trưởng Công Chúa nhìn chén cháo chay lưỡng lự một lát.
Nàng vốn là Thái Tử, hiện tại là Trưởng Công Chúa, nàng chưa bao giờ có thói quen uống cháo chay vô ích.
Nhưng nàng là người biết ăn uống, Trưởng Công Chúa hiểu rằng sau khi thủy sản, thịt đỏ và rau củ trộn đều, hương vị của cháo trắng chắc chắn sẽ phức tạp hơn, cảm giác trong miệng thậm chí còn kinh diễm hơn.
Nàng nghĩ đến không sai.
Bát cháo trắng hấp thụ hương vị của tất cả nguyên liệu khiến nàng chỉ uống một ngụm là không thể dừng lại, trực tiếp uống sạch sẽ.
Uống xong một bát lại muốn thêm một bát nữa.
Đường Kiến Vi khẽ mỉm cười, múc thêm nửa bát cho nàng: "Điện Hạ vẫn nên chừa chút bụng, chờ đợi điều bất ngờ trong nồi đất."
Trưởng Công Chúa cũng không có ý trách móc nàng tự mình đưa ra ý kiến, thuận theo ý nàng, uống hết nửa bát cháo, đặt bát xuống, nóng lòng hỏi: "Bên trong nồi đất là gì?"
"Bẩm Điện Hạ, trong nồi là canh hầm."
"Ta ngửi thấy, nguyên liệu còn đậm đà hơn món cháo trắng này."
"Không có gì có thể chạy khỏi mũi của Điện Hạ. Món hầm này có tới hai mươi mốt nguyên liệu."
"Còn cần bao lâu thời gian?"
"Còn cần nửa nén hương." Đường Kiến Vi chậm rãi rót ra hết cháo trong bồn lưu ly, chờ Trưởng Công Chúa nói thêm vài câu với nàng.
Kỳ thực nàng đã tính toán thời gian vừa phải và cố ý dành ra thời gian chờ đợi để Trưởng Công Chúa nóng lòng thêm một chút nữa, càng thêm mong chờ món ăn tiếp theo.
Dày vò, khiến hương vị vốn đã tuyệt vời lại càng tuyệt vời hơn.
Bằng cách này, cũng tăng khả năng Trưởng Công Chúa trò chuyện cùng nàng, đồng thời có cơ hội cho Trưởng Công Chúa càng tò mò về hơn bản thân nàng.
Trưởng Công Chúa nhìn nồi đất đang bốc khói, chậm rãi nói: "Kỹ thuật nấu nướng của ngươi rất mới mẻ, ngươi học được từ đâu?"
Đường Kiến Vi thành thật nói: "Tất cả trù nghệ của thảo dân đều là mẫu thân truyền thụ".
"Ồ? Tô Mậu Trinh?"
"Đúng vậy, ba năm trước mẫu thân đã truyền cho ta một cuốn sách kỳ lạ tên là "Tạp thực ký", đây là bí bản gia truyền của Tô gia. Trong sách ghi lại vô số công thức nấu ăn mà ta chưa từng nghe đến, cũng như những phương pháp nấu ăn mà ta chưa bao giờ nghĩ tới."
"Một số nguyên liệu chưa bao giờ được nhìn thấy trong thiên hạ hay là ở chợ Đại Thương"
"Khi mới nhận được bảo bối, thảo dân mất ăn mất ngủ nghiên cứu và thực hành. Sau ba năm, vì nguyên liệu có hạn, ta chỉ hoàn thành chưa đến một phần mười món ăn trong bí bản."
"Ngươi nói là, bên trong bí bản ghi chép những nguyên liệu nấu nướng, Đại Thương còn không mua được?"
"Chính là như vậy."
"Bản cung cũng từng đến tửu lâu do Tô Mậu Trinh mở. Quả thực có một ít đồ ăn tươi, nhưng so với những gì ngươi làm hôm nay thì khác nhau một trời một vực."
"Đa tạ Điện Hạ quá khen. Tửu lâu là buôn bán theo đại chúng, thức ăn tất nhiên cần phải phù hợp với thói quen ăn uống của bách tính. Nếu món ăn quá mới lạ, e rằng bách tính Bác Lăng ăn không quen, ngược lại là hủy hoại thương hiệu Tô gia."
Trưởng Công Chúa đặt một tay lên thái dương, nheo mắt nhìn tú sắc khả xan của Đường Kiến Vi: "Cho nên, ngươi còn có rất nhiều tuyệt chiêu chưa thể hiện?"
Tú sắc khả xan: là một thành ngữ của Trung Quốc, có 2 ý nghĩa: 1. Chỉ cô gái có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần. 2. Chỉ cảnh sắc tươi đẹp u nhã; hoặc là "sắc đẹp có thể thay thế món ăn"
Đường Kiến Vi hào phóng thừa nhận: "Có thể nói như vậy."
"Tới." Trưởng Công Chúa đột nhiên nói: "Ngồi chỗ này."
Đường Kiến nhìn về phía Trưởng Công Chúa chỉ, là bàn trà phía sau bên cạnh Trưởng Công Chúa, nơi vừa rồi Đào Vãn Chi ngồi.
Vẻ mặt bình tĩnh vốn có của Đường Kiến Vi lúc này mới cứng lại.
Nàng đương nhiên biết Trưởng Công Chúa ám chỉ ý gì.
Mục đích hôm nay nàng đến đây là vì tiếp cận Trưởng Công Chúa và lấy lòng nàng.
Thế nhưng là, lúc này Trưởng Công Chúa thật sự ám chỉ nàng có thể phục vụ, nhịp tim nàng lại đột nhiên tăng tốc, đoán chừng sắc mặt cũng sẽ không đẹp mắt chút nào.
Đường Kiến Vi đi sang ngồi, chăm chú nhìn nồi đất, buộc tấm vải mang theo lên nắp nồi rồi nói: "Hẳn là có thể ăn."
Trưởng Công Chúa nhẹ nhàng tựa vào vai nàng, không biết trong nồi là bảo bối gì mà khiến người ta tâm niệm đến thế, Đường Kiến Vi không dám thở.
"Nói cho ta biết, hai mươi mốt nguyên liệu là gì?" Trưởng Công Chúa vịn đầu vai nàng, có hứng thú nhìn gò má của nàng hỏi.
Đường Kiến Vi khẽ nói: "Trong này có thịt cừu, lòng heo, gân bò, nấm núi, sò điệp, trứng chim bồ câu..."
"Còn thả không ít rượu."
"Là......"
"Ngươi muốn chuốc say ta à?"
Đường Kiến Vi trong lúc nhất thời không nghĩ ra nên trả lời thế nào.
Trưởng Công Chúa không tiếp tục làm nàng khó xử nữa, đổi chủ đề: "Lần này là rượu ở đâu?"
"Là một loại rượu cổ tại Kiến Châu, duyên hải Đông Nam."
Trưởng Công Chúa không ngại Đường Kiến Vi lúc này có chút khô khan khi giới thiệu tác phẩm đáng tự hào của mình, nàng hít hà mùi rượu nồng nặc rồi nói: "Trước cho ta nếm thử gân bò óng ánh long lanh này."
"Được......"
Đường Kiến Vi dùng đũa gắp gân bò cho vào bát, sau khi đặt đũa xuống, hai tay dâng tới trước mặt Trưởng Công Chúa.
Trưởng Công Chúa không hề có ý định giơ tay đi ăn một mình.
Đường Kiến Vi nhìn thấy bộ dáng này của nàng, liền hiểu, đành phải kiên trì lần nữa cầm đũa lên, gắp gân bò đưa đến miệng nàng. "Trưởng Công Chúa, ăn từ từ, cẩn thận bỏng miệng."
Trưởng Công Chúa ăn gân bò, nhưng vẫn không rời khỏi vai Đường Kiến Vi, dùng vai nàng làm gối, nhai chậm rãi rồi nói: "Gân bò được nấu chín mềm, nhưng không nát, bề ngoài dính răng bên trong mềm dẻo, ngoài ra còn có chút, ừm... tê..."
Sau khi nhai vài lần, gân bò dần dần tỏa ra vị cay.
Trưởng Công Chúa hít vào hai hơi, trong miệng nóng như lửa.
Hơi nóng khiến môi nàng sưng tấy, mặt đỏ bừng, mồ hôi không khỏi tự chủ đổ ra bên ngoài.
"Ngươi... đã bỏ cái gì trong này?"
Trưởng Công Chúa mở miệng quạt một cái, tư thế có chút không đứng đắn. Nhưng nàng không hề có ý trách móc Đường Kiến Vi, nàng thực sự có hứng thú với phương pháp của Đường Kiến Vi.
"Là tiêu Tứ Xuyên, thảo dân nhờ người từ vùng Tứ Xuyên xa xôi mang về." Đường Kiến Vi bưng cháo trắng đã nguội đưa cho Trưởng Công Chúa, nàng lập tức húp cháo giải cay.
Cháo trắng vốn đã mát lạnh trượt vào miệng lưỡi nóng hổi của Trưởng Công Chúa, mang lại cảm giác thoải mái khó tả.
"Tiêu Tứ Xuyên?" Đại công chúa đặt bát cháo xuống, vị cay còn đọng lại trong miệng.
"Chính xác. Loại tiêu này cũng là một loại cực kỳ đặc biệt trong số các loại tiêu Tứ Xuyên, tên là Thoán Thiên Hồng. So với loại hạt tiêu Tứ Xuyên mà Đại Thương bách tính quen thuộc, chỉ cay chứ không tê, độ cay gấp mấy lần hạt tiêu Tứ Xuyên."
Trưởng Công Chúa vẫn còn có chút choáng váng trước miếng gân bò vừa cắn, nhưng nhớ lại hương vị vừa rồi, lại có chút mê mẩn, cầm đũa gắp ra một miếng lòng heo lớn.
Lòng heo rung nhẹ trên đầu đũa, nóng hổi.
Cộng thêm vị cay kích thích, còn chưa kịp ăn, miệng của Trưởng Công Chúa đã đầy nước miếng.
Lòng heo ngậy nhưng không ngán, giòn bên ngoài, dai bên trong, mười phần là dai.
Nấm núi, trứng chim bồ câu, thịt cừu, măng tươi, môi cá nhám...
Trưởng Công Chúa ăn hết miếng này đến miếng khác, mùi thơm nồng nặc của rượu và vị cay gần giống như một loại thần dược, nàng đổ mồ hôi khắp người, sắc mặt ửng hồng, hô hấp không thông, nước mắt lưng tròng, nhưng không ngăn được dục vọng muốn ăn.
Nàng tự mình ăn hết cả một nồi đất, thậm chí ngay nước canh mãnh liệt mùi rượu đều uống không thừa một giọt.
Sau khi ăn xong, đôi môi đỏ thẫm xinh đẹp của nàng lại càng đỏ rực hơn, như máu đang rỉ ra.
Đường Kiến Vi rót nước cho nàng, Trưởng Công Chúa uống nước súc miệng, lặp đi lặp lại mấy lần mới có thể kìm nén được vị cay nồng.
Đánh phấn hồng, chỉnh đốn lại một phen, một lần nữa trở thành cành vàng lá ngọc trang nhã.
Đường Kiến Vi khẽ cúi đầu, nhưng nàng có thể cảm nhận được ánh mắt rực lửa của Trưởng Công Chúa đang nhìn mình.
Trưởng Công Chúa nói: "Đã lâu rồi ta không ăn nhiều đồ ăn một lúc như vậy."
Đường Kiến Vi khẽ mỉm cười, đang định lấy lòng nàng thì Trưởng Công Chúa giơ tay chạm vào gò má nàng.
Đầu ngón tay chậm rãi xuyên qua gương mặt, chạm vào lỗ tai, đưa khuôn mặt của Đường Kiến Vi về phía trước.
Liệu... có thành công không?
Trưởng Công Chúa có hứng thú với nàng sao?
Rất tốt, rất tốt, có thể thấy Trưởng Công Chúa đối với món ăn nàng nấu rất có hứng thú, nhân cơ hội này thân mật cùng Trưởng Công Chúa, chỉ cần trở thành tâm phúc của Trưởng Công Chúa là được, mọi việc sau này sẽ dễ dàng hơn.
Thế nhưng là, vì cái gì đầu không nhấc lên nổi?
Lúc đầu nàng đã quyết ý dành cho Trưởng Công Chúa một nụ cười duyên dáng, quyến rũ.
Ánh mắt của Trưởng Công Chúa rơi vào nắm tay siết chặt của Đường Kiến Vi, lập tức tình thú hoàn toàn không có. Một lát sau, nàng bỏ tay xuống, giữ lại khoảng cách.
Lông mày đang nhíu chặt của Đường Kiến Vi dần dần mở ra: "?"
Trưởng Công Chúa trở lại vẻ băng lãnh như trước khi ăn, tựa như bữa cơm thân mật kia chỉ là ảo giác.
Không có chút nào lưu luyến đứng dậy, rời đi khỏi Nhã Các.
Đường Kiến Vi ngồi quỳ tại chỗ, trong không khí vẫn còn vương mùi thức ăn.
Có chút tanh, có chút dầu, có chút để cho người ta buồn nôn.
Trở lại Quỷ Trạch, sáu ngày liên tục không có ai đến gặp Đường Kiến Vi.
"Thịnh yến" mà Đường Kiến Vi ném ra cũng không nhận được hồi âm, bây giờ trên người nàng chỉ còn lại hơn sáu mươi lượng.
Nàng không dám dùng bạc tuỳ tiện, cũng không có chỗ nào để dùng, mỗi ngày đều chỉ có thể cùng Kim Ngô Vệ và Đường gia cùng chơi mèo vườn chuột.
Đường Kiến Vi căng thẳng như sợi dây có thể đứt bất cứ lúc nào.
Nàng và Tử Đàn thay nhau ra ngoài tìm đồ ăn, luôn để người ở nhà trông nom Đường Quán Thu đề phòng nàng bị lạc.
Tình trạng của Đường Quán Thu vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, thỉnh thoảng vẫn đem nàng thành A Nương và Thẩm Ước.
Bạc càng ngày càng ít, Đường Kiến Vi càng ngày càng hoảng sợ.
Tử Đàn không hỏi nàng, nhưng nàng không khỏi tự hỏi chính mình.
Thất bại?
Bước tiếp theo nên làm gì?
Đáng lẽ lúc đó ta nên chủ động một chút?
Nên mặt dạn mày dày, học hỏi tư thái phong trần nữ tử, chủ động ôm ấp yêu thương mới đúng......
Đường Kiến Vi buồn nản không thôi, nàng thất vọng vì mình đã không đưa ra lựa chọn đúng đắn vào thời điểm quan trọng.
Ta quả là một người vô dụng.
Nàng lại chuẩn bị cầu xin Trưởng Công Chúa, nhưng không ngờ sáng sớm hôm đó, có người gõ cửa Quỹ Trạch.
Đường Kiến Vi lập tức đi mở cửa, nhìn thấy Đào Vãn Chi xuất hiện bên ngoài cánh cửa cũ nát như một nữ thần giáng thế.
"Lần này nghĩ ra điều gì mới hơn hiếu kính điện hạ rồi sao?"
Đào Vãn Chi vẫn mỉm cười, ôn nhu thân thiết.
- -----------
Tác giả có lời muốn nói:
Thực đơn chương này:
[Phật nhảy tường] Phật nhảy tường hay còn gọi là Mãn Đàn Hương và Phúc Thọ Toàn, món ăn địa phương nổi tiếng ở Phúc Châu, Phúc Kiến, thuộc ẩm thực Phúc Kiến. Tương truyền, nó được sáng chế bởi Trịnh Thuần Phát, chủ nhà hàng Tụ Xuân Viên ở Phúc Châu, vào thời Hoàng Đế Đạo Quang của nhà Thanh. Theo ông Phí Hiếu Thông, người phát minh ra món ăn này là người ăn xin.
Phật Nhảy Tường thường dùng bào ngư, hải sâm, môi cá nhám, da bò Tây Tạng, nấm sò hoàng đế, gân, nấm hoa, mực nang, sò điệp, trứng cút... để gộp lại, thêm nước dùng và rượu cổ Phúc Kiến rồi đun nhỏ lửa.
Khi nấu chín mềm, có mùi thơm đậm đà của thịt, đậm đà nhưng không ngán, có vị thơm ngon.
(Bên trên từ Bách khoa toàn thư Baidu)
[Lưu ý] Ớt hiện đại thực sự đã được du nhập vào Trung Quốc vào thời nhà Minh. Bài viết này giả định rằng tiêu Tứ Xuyên được truyền vào Đại Thương từ Vạn Hướng Chi Lộ gần giống với ớt hiện đại về hình thức và hương vị. Vì nó rất hiếm nên bạn cần tìm nhà cung cấp cụ thể để đặt hàng mới có được.
Tiếp tục phát bao lì xì ~
Cùng tác giả đếm tới mười.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín...
/27
|