Phong ba phế trữ, không chỉ có triều đình hỗn loạn, ngay cả phố phường cũng bắt đầu có tin đồn nổi lên. Lý Hạo Cử nhân mới này trừ ngày kế yết bảng tham gia Quốc Tử Giám "Lộc minh yến" , sau đó thì mỗi ngày chạy đi thám thính. Ngoài dự đoán chính là hắn thật đúng là tin tức linh thông ( cũng không biết nguồn tin nào lộ ra ), gió thổi cỏ lay cái gì, hắn có thể hỏi thăm được trước tiên, buổi tối trở về nói cho ta nghe.
Một ngày cuối tháng chín, Lý Hạo đi ra ngoài ăn cơm trưa, chưa tới một canh giờ thì mặt ngưng trọng trở về. Ta bảo Đông Vân rót trà, chuẩn bị bánh quế cao, để cho hắn vào trong phòng từ từ nói. Hắn đi nhanh vào trong phòng, nhận lấy khăn lau mặt Đông Vân dâng lên, lau mồ hôi đầy đầu, lại trút nửa bình nước xuống bụng, mới nói với ta: "Hoàng thượng hôm nay phái người xích Bát gia, giao cho Nghị Chính thẩm lý."
Ta trợn mắt há mồm, không biết cư nhiên lại chính là tin tức như vậy, vòng tới vòng lui, cư nhiên cho lão Bát vào vòng rồi! Liền vội vàng hỏi: "Vì sao?"
"Không rõ lắm." Lý Hạo hạ thấp giọng, thì thầm nói với ta, "Hình như nói Bát gia sớm kết vây cánh, mưu hại thái tử."
Trời, chụp cái tội danh này vào cũng thật là lợi hại! Nếu là ngồi vào, đừng nói tiền đồ, con đường sống cũng mất! Bát phúc tấn, không biết ra sao. . . . . . Thật là rối loạn! Nói đến chuyện phiền phức này cùng ta không có quan hệ gì ta cũng cảm thấy ruột như bị thắt lại, chống cái trán hỏi: "Có chứng cớ sao?"
Lý Hạo lắc đầu: "Không biết. Nhưng là tỷ, còn có một chuyện."
Nhìn hắn muốn nói lại kìm nén trở về, ta cau mày nói: "Còn có cái gì tệ hơn, nói đi."
Hắn rốt cuộc nói: "Cửu gia cùng Thập Tứ gia ở trước mặt hoàng thượng bảo vệ Bát gia, Thánh thượng giận dữ, Thập Tứ gia bị đánh hèo, kéo ra ngoài."
Mắt ta chớp cũng không chớp nhìn chòng chọc hắn thật lâu, sau đó nằm úp sấp ở trên bàn. Lý Hạo không ngờ ta phản ứng như thế này, đẩy ta hỏi: "Tỷ, tỷ, ngươi không sao chớ?"
Ta đấm mặt bàn buồn bực cười, nghe xong việc này, thật sự không nhịn được a! Thập Tứ tiểu tử kia, không biết nói cái gì chọc giận Hoàng đế lão tử, người lớn như thế này còn bị đánh cho một trận cái mông bị nở hoa. Nhất định là trêu chọc quá lắm rồi, ha ha! Vậy cũng là nghe được tin tức bên trong gần đây, duy nhất không làm cho người ta lo lắng là được rồi.
Cười đến rơi nước mắt, đang ôm bụng ngồi dậy. Lý Hạo nghi ngờ nhìn ta, nói: "Tỷ, có cái gì đáng cười?"
"Không có, không có gì." Ta uống một hớp trà, vẫn là không ngừng được, dẫn đến bị sặc trong khí quản. Lý Hạo liền vỗ lưng của ta cho ta thuận khí.
Lúc ăn cơm tối, nhìn cha hình như tâm trạng không yên, luôn cau mày, chưa ăn được cái gì liền đặt đũa xuống. Sau khi ăn xong, cha thở dài, nói với ta: "Tiểu Hàm, sáng mai đi xem Thập Tứ gia một chút đi. Ngươi dĩ vãng không để ý tới hắn cũng chẳng sao, chỉ là vào lúc này. . . . . ."
Ta gật đầu lên tiếng: "Dạ, ta hiểu, cha."
Cha nhìn ta một cái, lại thở dài một tiếng, đứng dậy đi trở về phòng.
Ngày thứ hai, ta liền đi phủ của Thập Tứ. Khi tìm người gác cổng thông truyền, bọn họ giống xem một vị khách kỳ quái nghiên cứu gã sai vặt đánh xe của ta. Trì hoãn thật lâu, cho đến khi không còn kiên nhẫn, bảo Đông Vân đi thúc giục, bọn họ mới đưa bái thiếp đi vào.
Không lâu sau, Phó Hữu Vinh ra đón, xe từ cửa hông đi vào, sau khi xuống xe Phó Hữu Vinh dẫn vào phòng Thập Tứ. Thập Tứ gối đầu, nằm ở trên kháng, thấy ta, giả bộ tươi cười nói: "Ngươi tùy tiện ngồi, ta không chiêu đãi được, hắc!"
Khi nhìn thấy hắn nhịn đau di chuyển, dáng vẻ nhe răng nhếch miệng, ta lại không nhịn được liên tưởng đến hắn hai mươi mốt tuổi rồi, còn bị lão tử của hắn lột quần đánh nát cái mông, liền"Phì" cười ra tiếng, nói một câu: "Cũng nên bị dạy dỗ."
Thập Tứ ngẩn ngơ, lại giống như là rất vui vẻ mà cười lên. Tiểu tử này bị đánh mà còn cười ngây ngô cái gì? Không biết bao nhiêu người chỉ trỏ cười nhạo đây, hoàng tử bị chửi bị giam bị trách phạt đều không hiếm lạ, nhưng bị đánh đòn, đoán chừng trong đám huynh đệ hắn chính là người thứ nhất kia!
Hai mắt ta nhìn qua cái mông hắn đang đắp chăn mỏng, người này cũng không được tự nhiên xê dịch mấy cái, nói: "Ngươi, ngươi ngồi."
Bây giờ biết ngượng ngùng rồi? Hôm qua ở trước mặt Hoàng đế lão tử dáng vẻ rất lợi hại đi đâu rồi? Xem ra cũng không có nặng lắm, nhìn cũng nhìn qua, ta không muốn nán lại lâu, nói với hắn: "Ngươi nghĩ đi, ta đi nha." Liền xốc rèm đi ra ngoài, lúc lên xe ngựa, chợt nhớ lại cảm thấy không khí trong phủ Thập Tứ thật kỳ lạ, người hầu dường như đều mất hồn, a, tiểu tử Thập Tứ này xem ra chính là không biết cách quản gia. Lắc đầu một cái, đi lên xe, chờ Đông Vân đi lên, liền sai gã sai vặt đánh xe đi về.
Một năm này, từ mùa thu sang mùa đông, tình hình trong triều thật là náo nhiệt! Hoàng đế cách tước vị lão Bát, lại đem từ nhi tử đến lão bà đều mắng một trận. Ta nghe lời Lý Hạo thăm dò được, cũng cảm thấy rét lạnh từ tim thẳng đến bàn chân, khó có thể tưởng tượng bản thân lão Bát làm sao chịu đựng được. Vậy mà, khi Hoàng đế yêu cầu đề cử người kế vị thì đại thần cả triều cũng nhất luật coi trọng lão Bát còn bị cách ly thẩm tra. Bất quá hiển nhiên Hoàng đế cũng không vui, chuyện này không giải quyết được gì. Tháng mười một, lại thả lão Bát ra ngoài, cũng phục hồi tước vị. Tháng chạp, Thập Tam cũng được bỏ lệnh cấm. Đến đây, đoạn phong ba này coi là tạm thời lắng lại.
Mặc dù Thập Tam không bị giam lại nữa, nhưng vẫn là ở nhà đóng cửa từ chối tiếp khách. Năm trước năm sau, ta nghĩ công việc của hắn nhất định nhiều, cũng không đi quấy rầy hắn. Sau mười ngày tháng giêng, ta tìm một ngày, phái người chuyển một lá thư cho hắn, hỏi hắn có rãnh rỗi hay không, buổi tối ta thể có quấy rầy hay không. Hắn hồi âm thơ nói, cứ tới, rượu ngon món ngon sẵn sàng phục vụ.
Buổi chiều ta vừa muốn ra cửa, bất ngờ cha đúng lúc tới tìm ta. Ta để cho cha ngồi trên kháng, gọi Đông Vân đi ngâm Phổ Nhị làm ấm dạ dày lên, xem ra là có lời muốn nói cùng ta, không thể làm gì khác hơn là hoãn lại kế hoạch.
Cha nhìn ta, ánh mắt dường như có thâm ý khác, hồi lâu mới nói: "Hôm nay Thập Tứ gia phái người đến, thương nghị khi nào thú ngươi quá môn."
Sớm biết sớm muộn gì sẽ có ngày này, chẳng qua là, thật không muốn đối mặt. Ta cúi đầu không nói, cha thở dài nói: "Ai… tiểu Hàm, năm nay ngươi cũng hai mươi mốt tuổi rồi, cha không thể lưu ngươi cả đời." Cha vỗ vỗ mu bàn tay ta, lại nói: "Cha biết ngươi bị ủy khuất, nhưng Thập Tứ gia đối với ngươi cũng thật là không có phản đối. . . . . . Nếu không phải như thế, cha cũng không yên lòng gả ngươi đi. Chẳng qua là ngươi cũng đừng quá bướng bỉnh, về sau vào phủ người ta, cũng không thể so với ở nhà. Thập Tứ gia đau ngươi hơn nữa, cũng có giới hạn. . . . . ."
"Cha, ủy khuất gì?" Ta như thế nào lại cảm thấy ý tứ trong lời nói đâm thẳng vào nỗi đau tích trữ trong lòng ta.
Cha nhắm mắt lại, vừa thở dài một tiếng, nói: "Ngày đó nếu không phải bởi vì sự việc kia, ngươi cũng sẽ không rời nhà không trở về đi? Tiểu tử kia. . . . . ." Cha bỗng nhiên cắn răng, "Sau khi ngươi đi rồi, cha nhận được thư của hắn, hận không thể chém hắn ra. . . . . . Chỉ là về sau, mỗi tháng hắn đều gởi thư hỏi tin tức của ngươi. Sau khi chúng ta vào kinh, hắn cũng thường xuyên tới nhà, lúc phòng mới kia của ngươi vừa bố trí tốt, hắn ở bên trong ngồi yên một buổi chiều."
Trong lòng ta phẫn hận tột đỉnh, ngón tay bấu chặt vào bên trong kháng, tên khốn kiếp này lại còn dám viết thơ cùng cha nói sự kiện kia! Hắn làm nhục ta còn chưa đủ, còn muốn nhục nhã người nhà của ta!
Cha sờ sờ tóc của ta, nói: "Cha biết, ngươi cũng không vui cửa hôn sự này. Chỉ là ngươi cùng Đạt Lan đứa bé kia không có duyên phận, ai, xem ra khi đó cũng ứng với không trách được tiếp nhận phần nhà . . . . . Cha cũng nhìn ra được, Thập Tứ gia là thật thích ngươi, ngày sau làm vợ chồng, cũng sẽ không bạc đãi ngươi. . . . . ."
Ta cúi thấp đầu nói: "Cha, ta hiểu, ta hiểu. Ngài không cần nói."
"Hiểu là tốt rồi. Ai, điều này cũng thật là oan nghiệt!" Cha cũng không nói thêm nữa, vì vậy đi ra khỏi phòng.
Ta vô tri vô giác ngồi trên kháng, không biết qua bao lâu mới phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu thấy bên ngoài đã tối đen như mực. Mới nhớ tới cuộc hẹn với Thập Tam, đây là đề nghị của chính mình, đã trễ đã tồi tệ lắm rồi, lỡ hẹn càng thêm không nên, huống chi tối nay, ta nhất định là ngủ sớm không được. Vì vậy đuổi Đông Vân ngủ trước, mình lặng lẽ từ cửa phụ chạy ra khỏi nhà.
Thập Tam quả nhiên cho người chờ ta ở cửa, đợi vào phòng, liền thấy cả phòng ấm áp, còn có một bàn rượu và thức ăn nho nhỏ. Nhìn hắn so với mấy tháng trước hơi gầy gò, tinh thần cũng khá tốt, lắc đầu cười nói với ta: " Thật may là ta ăn trước."
Ta khó hiểu cởi áo choàng, giao cho thái giám của hắn, cũng cười nói: "Ta cũng là để bụng đói tới." Sau đó từ trong túi móc ra một bầu rượu nhỏ, một miếng vịt quay gói trong lá sen phương Nam, giao cho người hầu hâm nóng rượu, rửa tay. Nói với Thập Tam: "Nếm thử một chút, đây là tiện đường mua, nghe nói ăn ngon đến khiến cho người ta phải liếm ngón tay."
Hạ nhân hâm nóng rượu đi lên, Thập Tam ra hiệu không cần phục vụ, liền lui ra ngoài. Ta vừa khát vừa đói, liền không khách khí, dùng miếng giấy gói bánh bao gắp vịt quay ăn, hơi khô, liền uống một hớp rượu. Thập Tam cười nói: "Xem ra thật sự là đói lắm rồi. Ta tới nếm thử một chút rượu của ngươi." Nói xong tự rót cho mình một ly, sau khi nhấp một miếng, cau mày nói: "Rất ngọt! Đây coi là rượu sao?"
Ta cười hỏi: "Thế nào không tính là? Ta thích nhất chính là loại mứt rượu táo này, hương vị ngọt ngào nhuận miệng."
Thập Tam đứng lên, đi tới một bên phòng, mở hộc tủ ra, cũng ôm ra một vò rượu nhỏ, vỗ chỗ ém miệng nói: "Để cho ngươi nếm thử một chút cái gì là rượu ngon."
Hắn mở nút ém miệng ra, lập tức liền có một cỗ mùi rượu nồng nặc bay ra, hắn rót vào cho ta một ly đầy, ta không thể chờ đợi kịp uống một hớp. Vút… thật cay! Ta vừa ho khan vừa le lưỡi, chọc cho Thập Tam cười ha ha. Chỉ là sau khi chờ vị cay qua đi, một cỗ hương thơm ở trong miệng tản đi ra, chỉ cảm thấy đậm đà vô cùng, dư vị để cho người ta thèm thuồng. Không nhịn được lại nếm thử một miếng, lúc này biết lợi hại, nhấp nhẹ lướt qua, thì tỏa ra mùi vị của chính phẩm. Chỉ là bị hai loại mùi rượu xông vào nhau, ta cảm thấy được đầu có chút phình to, nói chuyện cũng không trôi chảy: "Ha ha, thật sự là rượu ngon. Bao, đã bao nhiêu năm?"
"Ba mươi năm Trần Nhưỡng chi dịch rượu."
Ta dựa vào ở trên bàn, nhìn màu vàng hổ phách của rượu trong chén sứ mỏng, nói: "Ba mươi năm, so với tuổi của ngươi và ta cũng lớn. . . . . ." Sau khi nhấp một miếng, lại nói, "Rượu quả nhiên là Trần hương. Nhưng là người này, Việt Trần Phóng nên càng không đáng giá. . . . . . Ha ha, ngươi nói Thập Tứ tại sao dây dưa không rõ chứ?"
Thập Tam thở dài một tiếng, nói: "Ngươi để cho Thập Tứ đệ làm thế nào buông xuống được?"
Ta "Hì" cười một tiếng: "Hắn thật là không chiếm được không buông tay! Vậy thì tốt, hắn sẽ như mong muốn."
Thập Tam cầm lấy ly rượu trong tay của ta, nói: "Hắn từ bảy năm trước, liền muốn ngươi. . . . . ."
Ta đột nhiên nhảy dựng lên, vòng qua cái bàn, lảo đảo đi tới trước mặt Thập Tam, hắn kêu lên "Cẩn thận" còn đỡ ta một phen. Ta thuận thế áp vào trong ngực hắn, híp mắt cười hỏi: "Thập Tam, ngươi có nghĩ muốn ta hay không?"
Trong nháy mắt Thập Tam cứng ngắt như tượng, sau khi phản ứng kịp, lập tức đỡ ta đứng ngay ngắn, nói: "Ngươi có muốn uống một ly trà hay không?"
Ta xem ta thật sự say, hù dọa đến hắn đi? Sau khi đứng vững, nói đùa một câu: "Nhìn, quả nhiên chỉ có Thập Tứ ngu ngốc kia mới không nghĩ ra." Ha ha, chờ hắn cưới ta trở về, cũng biết cùng đám lão bà kia của hắn không khác nhau gì cả. Miệng khát quá, xoay người tìm kiếm bình trà, ta thật sự cần uống một ly trà lạnh giải rượu. Còn chưa đi ra được một bước, liền bị Thập Tam từ phía sau ôm thật chặc. Hai tay của hắn vây quanh ở trước ngực ta, áp lưng ta vào trong ngực của hắn, hơi thở nóng bỏng phả ở trên gáy ta, lúc này đến phiên ta toàn thân cứng ngắc.
Ta chỉ cảm thấy hai lỗ tai ong ong vang lên, đầu vô cùng đau đớn, liều mạng cắn môi dưới ức chế mong muốn nôn mửa. Say rượu thật vô cùng khó chịu, toàn thân nóng lên, đổ mồ hôi, Thập Tam cũng rất nóng, thân thể của hắn nóng như vậy! Ta kẹp chặt bả vai, đi về phía trước, tận lực không muốn dán vào hắn. Hắn rốt cuộc buông ta ra, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, thì bị hắn ôm ngang lên, đi vào phòng, nhìn thấy càng ngày càng gần giường, trái tim của ta bắt đầu co rút mãnh liệt co rúc, bắp thịt căng thẳng, cương cứng giống như tượng.
Hắn đặt ta ở trên giường, mình ngồi ở mép giường, trong mắt của hắn một nụ cười cũng không có, ta chưa từng gặp qua vẻ mặt này của hắn, là vừa rồi cợt nhã chọc giận hắn? Hắn giơ tay đưa về phía mặt của ta, ta cắn chặt răng nhắm mắt lại, khi ngón tay hắn đụng đến gò má của ta, thì vẫn còn không ngừng run rẩy.
Một ngày cuối tháng chín, Lý Hạo đi ra ngoài ăn cơm trưa, chưa tới một canh giờ thì mặt ngưng trọng trở về. Ta bảo Đông Vân rót trà, chuẩn bị bánh quế cao, để cho hắn vào trong phòng từ từ nói. Hắn đi nhanh vào trong phòng, nhận lấy khăn lau mặt Đông Vân dâng lên, lau mồ hôi đầy đầu, lại trút nửa bình nước xuống bụng, mới nói với ta: "Hoàng thượng hôm nay phái người xích Bát gia, giao cho Nghị Chính thẩm lý."
Ta trợn mắt há mồm, không biết cư nhiên lại chính là tin tức như vậy, vòng tới vòng lui, cư nhiên cho lão Bát vào vòng rồi! Liền vội vàng hỏi: "Vì sao?"
"Không rõ lắm." Lý Hạo hạ thấp giọng, thì thầm nói với ta, "Hình như nói Bát gia sớm kết vây cánh, mưu hại thái tử."
Trời, chụp cái tội danh này vào cũng thật là lợi hại! Nếu là ngồi vào, đừng nói tiền đồ, con đường sống cũng mất! Bát phúc tấn, không biết ra sao. . . . . . Thật là rối loạn! Nói đến chuyện phiền phức này cùng ta không có quan hệ gì ta cũng cảm thấy ruột như bị thắt lại, chống cái trán hỏi: "Có chứng cớ sao?"
Lý Hạo lắc đầu: "Không biết. Nhưng là tỷ, còn có một chuyện."
Nhìn hắn muốn nói lại kìm nén trở về, ta cau mày nói: "Còn có cái gì tệ hơn, nói đi."
Hắn rốt cuộc nói: "Cửu gia cùng Thập Tứ gia ở trước mặt hoàng thượng bảo vệ Bát gia, Thánh thượng giận dữ, Thập Tứ gia bị đánh hèo, kéo ra ngoài."
Mắt ta chớp cũng không chớp nhìn chòng chọc hắn thật lâu, sau đó nằm úp sấp ở trên bàn. Lý Hạo không ngờ ta phản ứng như thế này, đẩy ta hỏi: "Tỷ, tỷ, ngươi không sao chớ?"
Ta đấm mặt bàn buồn bực cười, nghe xong việc này, thật sự không nhịn được a! Thập Tứ tiểu tử kia, không biết nói cái gì chọc giận Hoàng đế lão tử, người lớn như thế này còn bị đánh cho một trận cái mông bị nở hoa. Nhất định là trêu chọc quá lắm rồi, ha ha! Vậy cũng là nghe được tin tức bên trong gần đây, duy nhất không làm cho người ta lo lắng là được rồi.
Cười đến rơi nước mắt, đang ôm bụng ngồi dậy. Lý Hạo nghi ngờ nhìn ta, nói: "Tỷ, có cái gì đáng cười?"
"Không có, không có gì." Ta uống một hớp trà, vẫn là không ngừng được, dẫn đến bị sặc trong khí quản. Lý Hạo liền vỗ lưng của ta cho ta thuận khí.
Lúc ăn cơm tối, nhìn cha hình như tâm trạng không yên, luôn cau mày, chưa ăn được cái gì liền đặt đũa xuống. Sau khi ăn xong, cha thở dài, nói với ta: "Tiểu Hàm, sáng mai đi xem Thập Tứ gia một chút đi. Ngươi dĩ vãng không để ý tới hắn cũng chẳng sao, chỉ là vào lúc này. . . . . ."
Ta gật đầu lên tiếng: "Dạ, ta hiểu, cha."
Cha nhìn ta một cái, lại thở dài một tiếng, đứng dậy đi trở về phòng.
Ngày thứ hai, ta liền đi phủ của Thập Tứ. Khi tìm người gác cổng thông truyền, bọn họ giống xem một vị khách kỳ quái nghiên cứu gã sai vặt đánh xe của ta. Trì hoãn thật lâu, cho đến khi không còn kiên nhẫn, bảo Đông Vân đi thúc giục, bọn họ mới đưa bái thiếp đi vào.
Không lâu sau, Phó Hữu Vinh ra đón, xe từ cửa hông đi vào, sau khi xuống xe Phó Hữu Vinh dẫn vào phòng Thập Tứ. Thập Tứ gối đầu, nằm ở trên kháng, thấy ta, giả bộ tươi cười nói: "Ngươi tùy tiện ngồi, ta không chiêu đãi được, hắc!"
Khi nhìn thấy hắn nhịn đau di chuyển, dáng vẻ nhe răng nhếch miệng, ta lại không nhịn được liên tưởng đến hắn hai mươi mốt tuổi rồi, còn bị lão tử của hắn lột quần đánh nát cái mông, liền"Phì" cười ra tiếng, nói một câu: "Cũng nên bị dạy dỗ."
Thập Tứ ngẩn ngơ, lại giống như là rất vui vẻ mà cười lên. Tiểu tử này bị đánh mà còn cười ngây ngô cái gì? Không biết bao nhiêu người chỉ trỏ cười nhạo đây, hoàng tử bị chửi bị giam bị trách phạt đều không hiếm lạ, nhưng bị đánh đòn, đoán chừng trong đám huynh đệ hắn chính là người thứ nhất kia!
Hai mắt ta nhìn qua cái mông hắn đang đắp chăn mỏng, người này cũng không được tự nhiên xê dịch mấy cái, nói: "Ngươi, ngươi ngồi."
Bây giờ biết ngượng ngùng rồi? Hôm qua ở trước mặt Hoàng đế lão tử dáng vẻ rất lợi hại đi đâu rồi? Xem ra cũng không có nặng lắm, nhìn cũng nhìn qua, ta không muốn nán lại lâu, nói với hắn: "Ngươi nghĩ đi, ta đi nha." Liền xốc rèm đi ra ngoài, lúc lên xe ngựa, chợt nhớ lại cảm thấy không khí trong phủ Thập Tứ thật kỳ lạ, người hầu dường như đều mất hồn, a, tiểu tử Thập Tứ này xem ra chính là không biết cách quản gia. Lắc đầu một cái, đi lên xe, chờ Đông Vân đi lên, liền sai gã sai vặt đánh xe đi về.
Một năm này, từ mùa thu sang mùa đông, tình hình trong triều thật là náo nhiệt! Hoàng đế cách tước vị lão Bát, lại đem từ nhi tử đến lão bà đều mắng một trận. Ta nghe lời Lý Hạo thăm dò được, cũng cảm thấy rét lạnh từ tim thẳng đến bàn chân, khó có thể tưởng tượng bản thân lão Bát làm sao chịu đựng được. Vậy mà, khi Hoàng đế yêu cầu đề cử người kế vị thì đại thần cả triều cũng nhất luật coi trọng lão Bát còn bị cách ly thẩm tra. Bất quá hiển nhiên Hoàng đế cũng không vui, chuyện này không giải quyết được gì. Tháng mười một, lại thả lão Bát ra ngoài, cũng phục hồi tước vị. Tháng chạp, Thập Tam cũng được bỏ lệnh cấm. Đến đây, đoạn phong ba này coi là tạm thời lắng lại.
Mặc dù Thập Tam không bị giam lại nữa, nhưng vẫn là ở nhà đóng cửa từ chối tiếp khách. Năm trước năm sau, ta nghĩ công việc của hắn nhất định nhiều, cũng không đi quấy rầy hắn. Sau mười ngày tháng giêng, ta tìm một ngày, phái người chuyển một lá thư cho hắn, hỏi hắn có rãnh rỗi hay không, buổi tối ta thể có quấy rầy hay không. Hắn hồi âm thơ nói, cứ tới, rượu ngon món ngon sẵn sàng phục vụ.
Buổi chiều ta vừa muốn ra cửa, bất ngờ cha đúng lúc tới tìm ta. Ta để cho cha ngồi trên kháng, gọi Đông Vân đi ngâm Phổ Nhị làm ấm dạ dày lên, xem ra là có lời muốn nói cùng ta, không thể làm gì khác hơn là hoãn lại kế hoạch.
Cha nhìn ta, ánh mắt dường như có thâm ý khác, hồi lâu mới nói: "Hôm nay Thập Tứ gia phái người đến, thương nghị khi nào thú ngươi quá môn."
Sớm biết sớm muộn gì sẽ có ngày này, chẳng qua là, thật không muốn đối mặt. Ta cúi đầu không nói, cha thở dài nói: "Ai… tiểu Hàm, năm nay ngươi cũng hai mươi mốt tuổi rồi, cha không thể lưu ngươi cả đời." Cha vỗ vỗ mu bàn tay ta, lại nói: "Cha biết ngươi bị ủy khuất, nhưng Thập Tứ gia đối với ngươi cũng thật là không có phản đối. . . . . . Nếu không phải như thế, cha cũng không yên lòng gả ngươi đi. Chẳng qua là ngươi cũng đừng quá bướng bỉnh, về sau vào phủ người ta, cũng không thể so với ở nhà. Thập Tứ gia đau ngươi hơn nữa, cũng có giới hạn. . . . . ."
"Cha, ủy khuất gì?" Ta như thế nào lại cảm thấy ý tứ trong lời nói đâm thẳng vào nỗi đau tích trữ trong lòng ta.
Cha nhắm mắt lại, vừa thở dài một tiếng, nói: "Ngày đó nếu không phải bởi vì sự việc kia, ngươi cũng sẽ không rời nhà không trở về đi? Tiểu tử kia. . . . . ." Cha bỗng nhiên cắn răng, "Sau khi ngươi đi rồi, cha nhận được thư của hắn, hận không thể chém hắn ra. . . . . . Chỉ là về sau, mỗi tháng hắn đều gởi thư hỏi tin tức của ngươi. Sau khi chúng ta vào kinh, hắn cũng thường xuyên tới nhà, lúc phòng mới kia của ngươi vừa bố trí tốt, hắn ở bên trong ngồi yên một buổi chiều."
Trong lòng ta phẫn hận tột đỉnh, ngón tay bấu chặt vào bên trong kháng, tên khốn kiếp này lại còn dám viết thơ cùng cha nói sự kiện kia! Hắn làm nhục ta còn chưa đủ, còn muốn nhục nhã người nhà của ta!
Cha sờ sờ tóc của ta, nói: "Cha biết, ngươi cũng không vui cửa hôn sự này. Chỉ là ngươi cùng Đạt Lan đứa bé kia không có duyên phận, ai, xem ra khi đó cũng ứng với không trách được tiếp nhận phần nhà . . . . . Cha cũng nhìn ra được, Thập Tứ gia là thật thích ngươi, ngày sau làm vợ chồng, cũng sẽ không bạc đãi ngươi. . . . . ."
Ta cúi thấp đầu nói: "Cha, ta hiểu, ta hiểu. Ngài không cần nói."
"Hiểu là tốt rồi. Ai, điều này cũng thật là oan nghiệt!" Cha cũng không nói thêm nữa, vì vậy đi ra khỏi phòng.
Ta vô tri vô giác ngồi trên kháng, không biết qua bao lâu mới phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu thấy bên ngoài đã tối đen như mực. Mới nhớ tới cuộc hẹn với Thập Tam, đây là đề nghị của chính mình, đã trễ đã tồi tệ lắm rồi, lỡ hẹn càng thêm không nên, huống chi tối nay, ta nhất định là ngủ sớm không được. Vì vậy đuổi Đông Vân ngủ trước, mình lặng lẽ từ cửa phụ chạy ra khỏi nhà.
Thập Tam quả nhiên cho người chờ ta ở cửa, đợi vào phòng, liền thấy cả phòng ấm áp, còn có một bàn rượu và thức ăn nho nhỏ. Nhìn hắn so với mấy tháng trước hơi gầy gò, tinh thần cũng khá tốt, lắc đầu cười nói với ta: " Thật may là ta ăn trước."
Ta khó hiểu cởi áo choàng, giao cho thái giám của hắn, cũng cười nói: "Ta cũng là để bụng đói tới." Sau đó từ trong túi móc ra một bầu rượu nhỏ, một miếng vịt quay gói trong lá sen phương Nam, giao cho người hầu hâm nóng rượu, rửa tay. Nói với Thập Tam: "Nếm thử một chút, đây là tiện đường mua, nghe nói ăn ngon đến khiến cho người ta phải liếm ngón tay."
Hạ nhân hâm nóng rượu đi lên, Thập Tam ra hiệu không cần phục vụ, liền lui ra ngoài. Ta vừa khát vừa đói, liền không khách khí, dùng miếng giấy gói bánh bao gắp vịt quay ăn, hơi khô, liền uống một hớp rượu. Thập Tam cười nói: "Xem ra thật sự là đói lắm rồi. Ta tới nếm thử một chút rượu của ngươi." Nói xong tự rót cho mình một ly, sau khi nhấp một miếng, cau mày nói: "Rất ngọt! Đây coi là rượu sao?"
Ta cười hỏi: "Thế nào không tính là? Ta thích nhất chính là loại mứt rượu táo này, hương vị ngọt ngào nhuận miệng."
Thập Tam đứng lên, đi tới một bên phòng, mở hộc tủ ra, cũng ôm ra một vò rượu nhỏ, vỗ chỗ ém miệng nói: "Để cho ngươi nếm thử một chút cái gì là rượu ngon."
Hắn mở nút ém miệng ra, lập tức liền có một cỗ mùi rượu nồng nặc bay ra, hắn rót vào cho ta một ly đầy, ta không thể chờ đợi kịp uống một hớp. Vút… thật cay! Ta vừa ho khan vừa le lưỡi, chọc cho Thập Tam cười ha ha. Chỉ là sau khi chờ vị cay qua đi, một cỗ hương thơm ở trong miệng tản đi ra, chỉ cảm thấy đậm đà vô cùng, dư vị để cho người ta thèm thuồng. Không nhịn được lại nếm thử một miếng, lúc này biết lợi hại, nhấp nhẹ lướt qua, thì tỏa ra mùi vị của chính phẩm. Chỉ là bị hai loại mùi rượu xông vào nhau, ta cảm thấy được đầu có chút phình to, nói chuyện cũng không trôi chảy: "Ha ha, thật sự là rượu ngon. Bao, đã bao nhiêu năm?"
"Ba mươi năm Trần Nhưỡng chi dịch rượu."
Ta dựa vào ở trên bàn, nhìn màu vàng hổ phách của rượu trong chén sứ mỏng, nói: "Ba mươi năm, so với tuổi của ngươi và ta cũng lớn. . . . . ." Sau khi nhấp một miếng, lại nói, "Rượu quả nhiên là Trần hương. Nhưng là người này, Việt Trần Phóng nên càng không đáng giá. . . . . . Ha ha, ngươi nói Thập Tứ tại sao dây dưa không rõ chứ?"
Thập Tam thở dài một tiếng, nói: "Ngươi để cho Thập Tứ đệ làm thế nào buông xuống được?"
Ta "Hì" cười một tiếng: "Hắn thật là không chiếm được không buông tay! Vậy thì tốt, hắn sẽ như mong muốn."
Thập Tam cầm lấy ly rượu trong tay của ta, nói: "Hắn từ bảy năm trước, liền muốn ngươi. . . . . ."
Ta đột nhiên nhảy dựng lên, vòng qua cái bàn, lảo đảo đi tới trước mặt Thập Tam, hắn kêu lên "Cẩn thận" còn đỡ ta một phen. Ta thuận thế áp vào trong ngực hắn, híp mắt cười hỏi: "Thập Tam, ngươi có nghĩ muốn ta hay không?"
Trong nháy mắt Thập Tam cứng ngắt như tượng, sau khi phản ứng kịp, lập tức đỡ ta đứng ngay ngắn, nói: "Ngươi có muốn uống một ly trà hay không?"
Ta xem ta thật sự say, hù dọa đến hắn đi? Sau khi đứng vững, nói đùa một câu: "Nhìn, quả nhiên chỉ có Thập Tứ ngu ngốc kia mới không nghĩ ra." Ha ha, chờ hắn cưới ta trở về, cũng biết cùng đám lão bà kia của hắn không khác nhau gì cả. Miệng khát quá, xoay người tìm kiếm bình trà, ta thật sự cần uống một ly trà lạnh giải rượu. Còn chưa đi ra được một bước, liền bị Thập Tam từ phía sau ôm thật chặc. Hai tay của hắn vây quanh ở trước ngực ta, áp lưng ta vào trong ngực của hắn, hơi thở nóng bỏng phả ở trên gáy ta, lúc này đến phiên ta toàn thân cứng ngắc.
Ta chỉ cảm thấy hai lỗ tai ong ong vang lên, đầu vô cùng đau đớn, liều mạng cắn môi dưới ức chế mong muốn nôn mửa. Say rượu thật vô cùng khó chịu, toàn thân nóng lên, đổ mồ hôi, Thập Tam cũng rất nóng, thân thể của hắn nóng như vậy! Ta kẹp chặt bả vai, đi về phía trước, tận lực không muốn dán vào hắn. Hắn rốt cuộc buông ta ra, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, thì bị hắn ôm ngang lên, đi vào phòng, nhìn thấy càng ngày càng gần giường, trái tim của ta bắt đầu co rút mãnh liệt co rúc, bắp thịt căng thẳng, cương cứng giống như tượng.
Hắn đặt ta ở trên giường, mình ngồi ở mép giường, trong mắt của hắn một nụ cười cũng không có, ta chưa từng gặp qua vẻ mặt này của hắn, là vừa rồi cợt nhã chọc giận hắn? Hắn giơ tay đưa về phía mặt của ta, ta cắn chặt răng nhắm mắt lại, khi ngón tay hắn đụng đến gò má của ta, thì vẫn còn không ngừng run rẩy.
/100
|