Giữa trưa hè, tiếng ve kêu rất sôi nổi. Đông Vân vô cùng buồn chán ngồi ở ngưỡng cửa giáo đường, buồn ngủ. Mỗi ngày Đại tiểu thư đều muốn tới nơi này, lão gia cũng không ngăn cản, chỉ là muốn Đông Vân cũng đi theo. Nàng nghe không hiểu Đại tiểu thư cùng người Tây Dương nói cái gì, cũng không thích mùi nấm mốc của sách, cái này đối với nàng không hề thú vị. Đại tiểu thư thấy vẻ mặt đau khổ của nàng lắc đầu cười, sau đó cách mấy ngày đưa cho nàng một chút bạc vụn, để cho nàng ra ngoài mua đồ ướp băng ăn. Nàng liền ở cửa giáo đường đợi, nàng là nha đầu sai sử, đâu thèm để ý bộ dạng này nhìn có được hay không.
Mặt trời độc như vậy, nên người đi lại trên đường thưa thớt. Nàng tựa đầu vào một bên khung cửa, nhìn bụi đất trên đường đá lên lên xuống xuống. Có một cỗ xe lừa “Lạch cạch” đi qua, nàng ngẩng đầu nhìn con lừa kia, liếc thấy người đánh xe lại lắp bắp kinh hãi, không nhịn được kêu ra tiếng: “A!”
Người đánh xe kia quay đầu trông thấy nàng, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vội vàng “Hu ——” một tiếng kéo dây cương, đợi con lừa dừng lại, liền nhảy xuống xe, đi về phía Đông Vân hỏi: “Tiểu nha đầu, tại sao là ngươi? Ở chỗ này làm cái gì?”
Đông Vân còn có chút sững sờ, hắn không phải là khách của thiếu gia sao? Như thế nào biến thành đánh xe rồi hả? Thiếu niên dường như đã hiểu nghi vấn của nàng, không để bụng cười hỏi: “Thay đổi quần áo liền không nhận ra rồi ư?” Nàng thấy hắn toàn thân hành bào màu vàng đất, áo khoác ngắn màu xám tro, đâu còn dáng vẻ thư sinh văn nhã, hiển nhiên là một bộ dáng tạp dịch, nhất thời không phản ứng kịp, lại ngơ ngác gật đầu. Thiếu niên thở dài, cười nói: “Ta như thế kia thật giống thiếu gia nhà nào đúng không?” Nụ cười này nhìn không đẹp như thiếu gia, lại không biết vì sao rơi vào tâm khảm của nàng, trên mặt cũng đỏ lên.
Thiếu niên dứt khoát ngồi song song với nàng ở ngưỡng cửa nói chuyện phiếm. Thì ra là hắn cùng với thiếu gia cũng không quen thuộc, đồng học ở thư viện mời nên mới đi Lý gia làm khách. Gia cảnh hắn cũng không tốt, phụ thân là lão tú tài, thi bao lần không đậu, vẫn lấy học phí dạy tư thục nuôi sống gia đình. Ba năm trước đây phụ thân bởi vì bệnh qua đời, kế sinh nhai người một nhà lại thêm không nơi dựa vào, may mà mẫu thân kiên nhẫn, dựa vào bán tạp hóa nuôi sống ba huynh muội bọn họ. Hôm nay mẫu thân đau đầu, hắn liền thay nàng đi chợ phiên ở Hộ Quốc tự.
“Tháng tám thi viện nếu đậu, về sau liền không rãnh giúp nương buôn bán nữa rồi, bất quá mỗi tháng bốn lượng lẫm ngân (lương thực), không phải không có.” Hắn nhẹ nhàng lắc roi, mỉm cười nói với nàng.
“Thật tốt.” Nàng vừa bội phục vừa hâm mộ, thật lòng vui mừng dùm cho hắn, cuối cùng sẽ có một ngày hắn sẽ hết khổ.
“Tốt cái gì? Qua thi Viện, còn có thi Hương, thi Hội, khắc khổ đọc sách vừa mới bắt đầu thôi!” Mặc dù nói như vậy, hắn vẫn cười. Hắn nhìn trời, nói: “Ta phải trở về rồi, ngày mai cũng đi ngang qua đây, ngươi lại đến chứ?”
Đông Vân nghĩ, Đại tiểu thư mỗi ngày đều đến trình diện, nàng cũng không thể không đến, liền gật đầu nói: “Ừhm, còn tới.”
“Vậy sáng mai gặp.” Hắn nhảy lên xe lừa, khoát tay nói.
“Đi đường cẩn thận một chút.” Nàng dặn dò, nhìn hàng buộc trên xe, lại nói, “Cẩn thận đồ phía sau đó.”
“Ngươi tuổi còn nhỏ, có lúc nói chuyện lại giống như cụ bà.” Hắn nói xong nghênh ngang rời đi.
Có biện pháp gì chứ, nàng chính là mệnh hạ nhân! Nàng không khỏi tức giận, rồi lại mong chờ đến ngày mai gặp mặt. Hắn gọi là Phó Hoàn, tên thật là dễ nghe . . . . . .
Nguyên mùa hè, mỗi ngày nàng đều theo Đại tiểu thư đến giáo đường, cũng gặp mặt Phó Hoàn mỗi ngày. Cho dù hắn không đi miếu hội, cũng tới nơi này gặp nàng, có lúc đưa cho nàng một con tò he, có lúc là dẫn nàng đến hồ nước lân cận ngắm hoa sen. Khi hắn dắt tay của nàng, nàng lại cảm thấy rất vui vẻ. Có một ngày, tiểu thư bỗng nhiên không đi giáo đường nữa, nàng liền cùng hắn chặt đứt tin tức. Nàng cả đời là tỳ nữ, nàng không ra được, hắn cũng không vào được, chết tâm là được. Nhưng tại sao buổi sáng tỉnh lại, gối đầu sẽ ướt một mảnh đây?
Tháng tám đã qua, hắn đậu thi Viện chứ?
Mặt trời độc như vậy, nên người đi lại trên đường thưa thớt. Nàng tựa đầu vào một bên khung cửa, nhìn bụi đất trên đường đá lên lên xuống xuống. Có một cỗ xe lừa “Lạch cạch” đi qua, nàng ngẩng đầu nhìn con lừa kia, liếc thấy người đánh xe lại lắp bắp kinh hãi, không nhịn được kêu ra tiếng: “A!”
Người đánh xe kia quay đầu trông thấy nàng, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vội vàng “Hu ——” một tiếng kéo dây cương, đợi con lừa dừng lại, liền nhảy xuống xe, đi về phía Đông Vân hỏi: “Tiểu nha đầu, tại sao là ngươi? Ở chỗ này làm cái gì?”
Đông Vân còn có chút sững sờ, hắn không phải là khách của thiếu gia sao? Như thế nào biến thành đánh xe rồi hả? Thiếu niên dường như đã hiểu nghi vấn của nàng, không để bụng cười hỏi: “Thay đổi quần áo liền không nhận ra rồi ư?” Nàng thấy hắn toàn thân hành bào màu vàng đất, áo khoác ngắn màu xám tro, đâu còn dáng vẻ thư sinh văn nhã, hiển nhiên là một bộ dáng tạp dịch, nhất thời không phản ứng kịp, lại ngơ ngác gật đầu. Thiếu niên thở dài, cười nói: “Ta như thế kia thật giống thiếu gia nhà nào đúng không?” Nụ cười này nhìn không đẹp như thiếu gia, lại không biết vì sao rơi vào tâm khảm của nàng, trên mặt cũng đỏ lên.
Thiếu niên dứt khoát ngồi song song với nàng ở ngưỡng cửa nói chuyện phiếm. Thì ra là hắn cùng với thiếu gia cũng không quen thuộc, đồng học ở thư viện mời nên mới đi Lý gia làm khách. Gia cảnh hắn cũng không tốt, phụ thân là lão tú tài, thi bao lần không đậu, vẫn lấy học phí dạy tư thục nuôi sống gia đình. Ba năm trước đây phụ thân bởi vì bệnh qua đời, kế sinh nhai người một nhà lại thêm không nơi dựa vào, may mà mẫu thân kiên nhẫn, dựa vào bán tạp hóa nuôi sống ba huynh muội bọn họ. Hôm nay mẫu thân đau đầu, hắn liền thay nàng đi chợ phiên ở Hộ Quốc tự.
“Tháng tám thi viện nếu đậu, về sau liền không rãnh giúp nương buôn bán nữa rồi, bất quá mỗi tháng bốn lượng lẫm ngân (lương thực), không phải không có.” Hắn nhẹ nhàng lắc roi, mỉm cười nói với nàng.
“Thật tốt.” Nàng vừa bội phục vừa hâm mộ, thật lòng vui mừng dùm cho hắn, cuối cùng sẽ có một ngày hắn sẽ hết khổ.
“Tốt cái gì? Qua thi Viện, còn có thi Hương, thi Hội, khắc khổ đọc sách vừa mới bắt đầu thôi!” Mặc dù nói như vậy, hắn vẫn cười. Hắn nhìn trời, nói: “Ta phải trở về rồi, ngày mai cũng đi ngang qua đây, ngươi lại đến chứ?”
Đông Vân nghĩ, Đại tiểu thư mỗi ngày đều đến trình diện, nàng cũng không thể không đến, liền gật đầu nói: “Ừhm, còn tới.”
“Vậy sáng mai gặp.” Hắn nhảy lên xe lừa, khoát tay nói.
“Đi đường cẩn thận một chút.” Nàng dặn dò, nhìn hàng buộc trên xe, lại nói, “Cẩn thận đồ phía sau đó.”
“Ngươi tuổi còn nhỏ, có lúc nói chuyện lại giống như cụ bà.” Hắn nói xong nghênh ngang rời đi.
Có biện pháp gì chứ, nàng chính là mệnh hạ nhân! Nàng không khỏi tức giận, rồi lại mong chờ đến ngày mai gặp mặt. Hắn gọi là Phó Hoàn, tên thật là dễ nghe . . . . . .
Nguyên mùa hè, mỗi ngày nàng đều theo Đại tiểu thư đến giáo đường, cũng gặp mặt Phó Hoàn mỗi ngày. Cho dù hắn không đi miếu hội, cũng tới nơi này gặp nàng, có lúc đưa cho nàng một con tò he, có lúc là dẫn nàng đến hồ nước lân cận ngắm hoa sen. Khi hắn dắt tay của nàng, nàng lại cảm thấy rất vui vẻ. Có một ngày, tiểu thư bỗng nhiên không đi giáo đường nữa, nàng liền cùng hắn chặt đứt tin tức. Nàng cả đời là tỳ nữ, nàng không ra được, hắn cũng không vào được, chết tâm là được. Nhưng tại sao buổi sáng tỉnh lại, gối đầu sẽ ướt một mảnh đây?
Tháng tám đã qua, hắn đậu thi Viện chứ?
/100
|