Duy Ngã Độc Tôn

Chương 207: Cấm địa Huyền Đảo!

/956


Băng Mộng Vân vào trong một mật thất, nơi này chỉ có mỗi nàng mới được vào. Vung tay lên, trong không gian truyền đến một trận dao động dữ dội, năng lượng mạnh mẽ đánh phá bốn phía mật thất.
Sau đó, một bóng người vặn vẹo ở trong không gian này, từ từ lộ ra thân thể. Bịch một tiếng, ngã xuống mặt đất, chính là bà già áo xám kia - Đại trưởng lão Tứ Quý Môn!
Chẳng qua vào lúc này, bà già áo xám sắc mặt tro tàn, tình thần héo rũ, cực kỳ hoảng sợ nhìn Băng Mộng Vân thần sắc bình tĩnh. Lúc đó khi bà ta muốn chạy trốn, liền cảm thấy có một cổ lực lượng không thể địch nổi hút bà ta vào trong một không gian kỳ dị. Sau đó, trong không gian kia không có không khí, không có trời đất, không có nước, không có hoa cỏ cây cối. Trong hiện thực có đủ mọi thứ, nơi này cái gì cũng không có!
Giống như là một thế giới trong mơ, nhưng lại cực kỳ chân thực. Nếu không phải bà ta có thực lực cảnh giới Dung Thiên cùng tâm cảnh mạnh mẽ, sợ rằng không bị nghẹn chết, cũng đã biến thành người điên!
- Vì sao không giết ta?
Trong đôi mắt tam giác của bà già áo xám có chút hoảng sợ hỏi. Nếu như lại để bà ta đi vào không gian kia một lần nữa, thà rằng bà ta chết đi. Bởi vì ở không gian đó, chẳng những không có một thứ gì, hơn nữa bà ta cũng không thể mở miệng nói chuyện, thân thể cũng không động đậy được!
Loại hành hạ này, vượt quá xa nỗi đau đớn do thân thể gây ra.
- Vì sao ta không muốn giết ngươi? Tạp Ngọc bị ta giết! Giống như ngươi, ả ta cũng là một bại hoại!
Vẻ mặt Băng Mộng Vân bình tĩnh, đối mặt với bà già áo xám kia nhẹ giọng nói.
- Ngươi cực kỳ hận ta, ngươi muốn hành hạ ta. Có phải hay không?
Trong đôi mắt tam giác của bà già áo xám kia bắn ra tia sáng độc ác.
- Không sai! Vốn là ta cũng dự định như thế, đích thật là ta hận ngươi! Chẳng những là ta, tin rằng Diệp Thiển Dục cũng cực kỳ hận ngươi, vốn ta muốn giao ngươi cho nàng, để nàng từ từ hành hạ ngươi. Chẳng qua tính tình Diệp Thiển Dục quá mức cao ngạo, tin rằng nàng cũng sẽ không hành hạ ngươi thế nào cả.
Băng Mộng Vân cười lạnh lùng, nói tiếp.
- Nếu dựa theo những chuyện ngươi đã làm, ngươi có chết một trăm lần cũng còn ít! Tuy nhiên hiện giờ ta sẽ cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, nếu như làm tốt, sau này ngươi vẫn là Đại trưởng lão Tứ Quý Môn, còn có quyền uy cao nhất. Thế nào?
Bà già áo xám nheo mắt lại nhìn Băng Mộng Vân, bỗng nhiên cười khặc khặc quái dị mấy tiếng. Sau đó nói:
- Nói đi! Có chuyện gì cần ta mang tiếng thay ngươi?
Băng Mộng Vân cười đạm nhạt:
- Ngươi cũng quá coi thường ta, lẽ nào ta chỉ có chút tiền đồ như vậy? Hừ! Là ta tâm huyết dâng trào, ngẫu nhiên có ý muốn đi thế tục lịch lãm một phen. Vốn là ta dự định đưa Tứ Quý Môn giao cho Diệp Thiển Dục quản lý, chẳng qua tiểu tử Tần Lập chạy thoát, mà Diệp Thiển Dục khẳng định ít nhiều sẽ thiên vị đồ đệ, chưa chắc sẽ phát sinh xung đột kịch liệt với Tần Lập kia. Mà ngươi lại không giống, kỳ thật Tạp Ngọc chết hẳn phải tính lên đầu hắn, hắn chém rụng bốn ngón tay của ngươi, hẳn ngươi sẽ hận hắn thấu xương chứ?
- Không sai! Là ta hận hắn thấu xương, vậy thì sao? Không phải ngươi muốn thu tiểu tử kia vào Tứ Quý Môn làm môn chủ hay sao?
Bà già áo xám bĩu môi, không biết Băng Mộng Vân có chủ ý quỷ gì.
- Hắn? Môn chủ? Ha ha! Ngươi nhất định nghe sai rồi, đó là một chuyện không có khả năng!
Băng Mộng Vân cười cười:
- Vốn ta chỉ muốn lợi dụng hắn, moi ra được bí mật trên người hắn, đáng tiếc để hắn chạy thoát. Tiểu tử này trơn như cá chạch, không nắm bắt được, nếu như trở về trả thù thì cũng chỉ có ngươi mới có khả năng chống đỡ được hắn!
Trong mắt bà già áo xám chợt lóe sáng, do dự một chút, từ từ gật đầu:
- Ngươi tin tưởng ta như vậy?
- Đương nhiên không tin. Ngươi nuốt viên đan dược này vào, trong vòng ba năm ngươi sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào. Sau ba năm, ta sẽ trở về trước giải đấu Chí tôn, nếu như không xuất hiện vấn đề gì khác, ta sẽ cho ngươi thuốc giải. Bằng không, ngươi hiểu...
Băng Mộng Vân nói xong, lấy trong lòng ra một viên đan dược ném cho bà già áo xám.Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Bà già áo xám làm ra vẻ ta đã biết là như thế, phẫn nộ nuốt viên đan dược này xuống. Trước khi Băng Mộng Vân đột phá, bà ta còn có thể chống cự một chút, từ sau khi Băng Mộng Vân sau khi đột phá, thực lực bản thân đã tăng cường mấy chục lần, bà ta không còn khả năng chống cự nữa. Mà trước khi Băng Mộng Vân bế quan tu luyện, Băng Mộng Vân chưa bao giờ biểu hiện một chút bất mãn nào với bà ta, cho nên bà già áo xám này luôn bị nàng ta gạt.
Chẳng qua nghĩ những chuyện này đã không có tác dụng nữa, bà già áo xám này thủ đoạn độc ác, làm người thâm độc, dù là đối mặt với Băng Mộng Vân thực lực vượt xa bản thân, vẫn biểu hiện ra thần thái thuần phục tự nhiên.
Sau đó hỏi:
- Tiểu tiện nhân Thượng Quan Thi Vũ đâu? Có phải cũng chạy theo tiểu tử kia?
Bốp! Băng Mộng Vân vung tay tát vào mặt bà già áo xám, tuy rằng không dùng nội lực gì, nhưng hiện giờ bà già áo xám kia cũng không có bất cứ năng lực chống cự nào. Ở trong chỗ không gian kia lâu như vậy, không chết cũng coi như bà ta công lực thâm hậu rồi.
Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của bà già áo xám kia, lập tức xuất hiện một bàn tay đỏ tươi.
Băng Mộng Vân hờ hững nói:
- Đại trưởng lão! Ta cảnh cáo ngươi, Thượng Quan Thi Vũ không giống với Tần Lập. Nàng là hy vọng tương lai của Tứ Quý Môn chúng ta, đồng thời cũng là người thừa kế chức vị môn chủ do ta lựa chọn, nếu ngươi còn dám bất kính với nàng, cẩn thận ta lập tức giết ngươi ngay!
Khóe miệng bà già áo xám co quắp mạnh mẽ, trong mắt xẹt qua một tia oán độc. Cũng không dám có bất cứ phản kháng nào, nhẹ giọng nói:
- Rõ! Ta biết!
- Tuy nhiên...
Băng Mộng Vân trầm ngâm một chút, nói:
- Nếu như trong ba năm, tiểu tử Tần Lập kia trở về, nếu ngươi không đối phó được hắn cũng không ngại dùng Thượng Quan Thi Vũ uy hiếp hắn một chút. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, không được tổn thương đến một cọng tóc của Thượng Quan Thi Vũ! Bằng không, ngươi biết kết cục của mình rồi đó!
Bà già áo xám gật đầu xác nhận lần nữa. Sau khi Tứ Quý Môn trải qua một phen sóng gió, không lâu sau liền khôi phục bình tĩnh. Thượng Quan Thi Vũ đối với việc bà già áo xám kia xuất hiện lại, trong lòng cũng tức giận Băng Mộng Vân nói không giữ lời. Tuy nhiên nàng cũng thông minh không làm ra hành động gì, mỗi ngày đều cần mẫn tu luyện.
Băng Mộng Vân lập tức rời khỏi Tứ Quý Cốc, không biết tung tích.
Tần Lập cảm giác được có một cổ lực lượng mạnh mẽ kéo về phía mình, thân hình giống như quỷ mị lưu lại một đạo tàn ảnh giữa không trung, vút bay trốn về một hướng khác.
Viên tinh thể màu tím trong đan điền phun trào năng lượng, trong nháy mắt tràn ngập kinh mạch toàn thân Tần Lập, tiếp đó chỉ thấy một cái bóng vàng lóe lên rồi biến mất.
Trong lòng Tần Lập nghi hoặc, nhìn trên lực lượng công kích này, thực lực kẻ kia cũng không yếu. Vì sao một kích không trúng liền quay người bỏ chạy chứ?
Ngay sau đó, Tần Lập liền cảm giác được hơn mười cổ năng lượng mạnh mẽ điên cuồng phóng về phía bên mình. Tần Lập nao nao, lập tức trong lòng thầm mắng một tiếng, thi triển khinh công, biến mất khỏi nơi này giống như một con gió.
Ngay sau đó, mười mấy thân ảnh màu vàng dài cả thước xuất hiện ở ngay nơi Tần Lập đứng, quay về phía Tần Lập biến mất cùng rống lớn mấy tiếng, sau đó mới phẫn nộ xoay người bỏ đi.
Nhìn bộ dạng, giống như một loại động vật họ chồn, nhưng con mắt lóe sáng như bảo thạch, cùng với răng lông nhọn hoắc, và năng lượng phun trào trên cơ thể, đều nói rõ chúng nó không phải bình thường.
Tần Lập một hơi chạy ra hơn mười dặm, thần thức phóng ra cảm giác được xung quanh không có gì nguy hiểm, mới thở dài một hơi. Mày nhăn lại, hiện giờ hắn còn không biết đây có còn là Huyền Đảo hay không nữa.
Xung quanh một mảnh an tĩnh, linh khí ở đây rất sung túc, không cảm nhận được bất cứ nguy hiểm gì.
Nhưng từ khi Tần Lập vừa mới xuất hiện liền gặp phải mấy linh thú công kích, xem ra nơi này cùng không yên lành gì!
Băng Mộng Vân! Đồ đàn bà đáng chết này! Trong lòng Tần Lập hung hăng mắng một câu, sau đó bắt đầu suy tư. Lẽ nào Băng Mộng Vân không dám giết mình, thật sự là sợ Ô Quận Vương? Nhưng tuổi tác của nàng ta làm sao có cơ hội nhận thức Ô Quận Vương chứ?
Tần Lập trăm tư không thể lý giải, chỉ có thể cho rằng tổ tiên Tứ Quý Môn cùng Ô Quận Vương có lẽ từng có giao tiếp gì, mới khiến Băng Mộng Vân kiêng kỵ mình như vậy.
Mặc kệ thế nào, trong lòng Tần Lập cũng nghẹn một hơi ác khí. Ả đàn bà kia truyền tống mình đến nơi này, trong lòng cũng không có ý gì tốt. Đặc biệt nàng ta lại còn muốn mạnh mẽ đọc ký ức của mình, không đợi Tần Lập phản kích, thì chính bản thân nàng đã bị dọa lui, cũng không biết thấy gì nữa.
Tần Lập có chút phẫn nộ, vốn chuẩn bị thừa dịp lúc Băng Mộng Vân dò xét tinh thần thức hải của mình, hạ độc nàng một chút. Dù là không thể giết nàng ta, nhưng ít ra khiến tinh thần nàng ta bị thương nặng là chuyện dễ dàng.
Tiện nghi cho ngươi!
Trong lòng Tần Lập nghĩ vậy, lúc này Tần Lập vẫn luôn bảo trì phạm vi một dặm, một tia dao động rất nhẹ sinh ra, lại khiến thần sắc Tần Lập hoàn toàn nghiêm nghị.
Đối phương chỉ thiếu chút nữa, là có thể giấu diếm được thần thức của mình rồi!
Tần Lập tự tin, dù là cường giả cảnh giới Nhân Tôn như Băng Mộng Vân cũng không tránh thoát khỏi thần thức của mình. Như vậy, kẻ tới đây có thực lực rất mạnh khó đoán.
Tần Lập bắt đầu đề phòng toàn diện, nhưng mà làm hắn giật mình, là đối phương lại không có bất cứ che giấu gì, phóng thẳng về hướng hắn.
Xông tới chỗ mình?
Ngay trong lúc Tần Lập nghi hoặc, một con báo đen toàn thân đen như mực, hình thể dài hơn ba thước, bộ lông sáng bóng, cơ bắp đẹp đẽ, toàn thân tràn ngập một cổ dao động năng lượng hùng mạnh, xuất hiện trong tầm mắt Tần Lập.
Thấy Tần Lập, báo đen liền sững sờ, có lẽ không nghĩ tới nơi này còn có một nhân loại, mà mình lại không ngửi được một chút mùi càng không cảm nhận được khí tức của hắn.
Báo đen lập tức cúi thấp đầu phát ra một tiếng rít gào, trong đôi mắt lộ hung quang, bắt đầu gầm rú với Tần Lập.
Tần Lập từ trong ánh mắt hung tàn nhưng đơn thuần của báo đen này, nhìn ra hẳn nó chưa bao giờ tiếp xúc với nhân loại. Vì vậy Tần Lập mỉm cười, quay về phía báo đen nói:
- Này tiểu tử kia, ta không có bất cứ ác gì nào. Ngươi...
Tần Lập vừa nói, xòe hai tay ra biểu thị mình không có vũ khí gì, sau đó nhe răng cười nói:
- Ngươi muốn làm gì thì làm đi.
Đôi mắt của báo đen nhìn Tần Lập có chút hồ nghi, chẳng qua vẫn cảnh giác như trước. Trên người bắt đầu tản ra một cổ khí tức cường đại, ép về phía Tần Lập.
Thực sự là một con súc sinh mà!
Trong lòng Tần Lập lắc đầu, sắc mặt không đổi thừa nhận áp lực của còn báo đen trẻ tuổi này, đồng thời cũng vô cùng giật mình. Cái tên này tuyệt đối là một linh thú Hóa hình kỳ! Từ trên khí thế phát ra từ người nó, ít nhất cũng có thực lực Dung Thiên cảnh của võ giả nhân loại!
Đây rốt cuộc là cái nơi quỷ quái gì?

/956

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status