Duy Ngã Độc Tôn

Chương 370: Lâm Hằng cảnh cáo

/956


Lâm Hằng? Tần Lập thu lại vẻ cười, biểu tình có chút phức tạp. Kinh nghiệm hai kiếp làm người, thuở nhỏ bấp bênh đã khiến lý giải đối với nhân tình thế thái của Tần Lập hơn xa người bình thường, thậm chí ngay cả những lão quái vật đã sống vài trăm năm cũng không thể thấu triệt được như Tần Lập.
Đối với Lâm Hằng này, Tần Lập luôn luôn nhiệt tình, đồng thời cũng duy trì vài phần tỉnh táo. Dù sao thì Lâm Hằng cũng là con cháu đại gia tộc, bình thường đều vì cái gọi là lợi ích gia tộc mà buông tha cho người hữu tình.
Đây cũng là nguyên nhân mà nhiều con cháu đại tộc cảm thán bên người không có bằng hữu.
Ở Thiên Cơ Môn, thật ra Tần Lập cũng đã nhận thức rõ điểm này, nhưng ngay lúc đó thì Lâm Hằng đối với Tần gia, đối với Tần Lập vẫn còn chút tình cũ, có phần che chở.
Sau đó Tần Lập lấy bảo tàng của Thôi gia, quan hệ đồng minh của Tần gia và Lâm gia liền ngang với thùng rỗng kêu to. Mặc dù vậy, Lâm Hằng cũng không làm ra chuyện gì có lỗi với Tần Lập, đương nhiên Tần Lập càng không làm chuyện có lỗi với Lâm Hằng.
Nhưng quan hệ của hai người cũng từ chuyện đó mà trở nên có phần khó xử.
Lâm gia phản bộ, chèn ép Tần gia đều khiến cho tình bằng hữu giữa Tần Lập và Lâm Hằng bị phủ lên một bóng ma thật lớn.
Mà lúc này, nhìn lại lựa chọn của Trầm Nhạc thực không thể làm cho người ta thổn thức. Cùng là con cháu đại tộc nhưng lựa chọn lại hoàn toàn khác nhau.
Cho nên, cho dù Trầm Nhạc giao hảo với hắn là có mục đích, nhưng Tần Lập vẫn toàn lực trợ giúp cho Trầm Nhạc.
Đơn giản là, vào thời điểm mà hắn khó khăn nhất thì Trầm Nhạc đã đứng ra.
- Để cho hắn vào đi, quên đi...ta đi nghênh đón hắn.
Tần Lập nói xong, đứng dậy sửa lại quần áo một chút, mặt mang theo một nụ cười ra ngoài đón Lâm Hằng.
Tần Tỏa khẽ lắc đầu, cũng đi theo ra ngoài, tuy nhiên lại không đi cùng Tần Lập. Hắn biết, đây là chuyện giữa Tần Lập và Lâm Hằng, có mình ở đó liền biến thành cuộc nói chuyện giữa hai gia tộc.
Thấy Tần Lập, đồng tử hai mắt Lâm Hằng hơi co lại, lập tức lộ ra vẻ tươi cười, chắp tay chào:
- Tần huynh đệ, cứ để cho người khác dẫn ta vào là được, đâu cần tự mình đi ra.
Tần Lập cũng cười nói:
- Lâm huynh đến chơi, tiểu đệ tất nhiên phải cho Lâm huynh thể diện chứ!
Lâm Hằng cười khổ, theo Tần Lập đi vào trong, trong lòng lại không nhịn được có cảm giác chua xót. Nói thật, hắn tuyệt đối không muốn đứng đối mặt với Tần Lập, nếu được lựa chọn thì hắn thà giống như Trầm Nhạc, kiên định đứng về phía Tần Lập.
Nhưng vấn đề là, Trầm Nhạc là nhi tử duy nhất của môn chủ Thiên Cơ Môn, mà mình...lại chẳng phải là người duy nhất kế thừa chức vị gia chủ Lâm gia! Mặc dù mình đã từng có ý kiến rất nhiều, nhưng nguyên nhân chân chính là vì thái độ của gia tộc đối với Tần gia không bảo trì nhất trí, cho nên vị trí người kế thừa Lâm gia cũng đừng mong nữa.
Mặc dù Lâm Hằng từ trước tới giờ chưa từng nghĩ sẽ làm gia chủ Lâm gia, nhưng việc không muốn so với mất đi tư cách là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cho nên trong lòng Lâm Hằng vẫn có cảm giác mất mát.
Hắn thực sự hâm mộ Trầm Nhạc, mặc dù tình cảnh Trầm Nhạc trước mắt nhìn qua không tốt lắm, Thiên Cơ Môn thực sự vì lựa chọn của hắn mà xuất hiện vết rách lớn, thậm chí Trầm Nhạc có thể rơi vào kết cục bị cô lập hoàn toàn.
Nhưng ít ra là Trầm Nhạc chưa chưa từng làm chuyện có lỗi với bằng hữu.
Hai người tới một gian phòng khách, sau khi hạ nhân bưng trà lên, đóng cửa lại rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lâm Hằng ngồi đối diện với Tần Lập.
Lâm Hằng không nóng nảy, Tần Lập lại không vội, ngồi yên tại chỗ, nâng chung trà lên làm bộ uống một ngụm. Trên thực tế, bất kể là kiếp trước hay kiếp này Tần Lập đều không có nhiều hiểu biết về trà đạo, cho nên không thể bằng Lâm Hằng là con cháu danh gia vọng tộc, đối với trà đạo thực sự rất tinh thông.Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Tần huynh đệ, không thể tưởng tượng nổi, chúng ta lại gặp nhau như thế này, cảm giác giữa chúng ta thật sự là lạ lẫm đi rất nhiều. Haiz, nhân sinh vô thường, rốt cuộc cũng không thể quay về tình trạng như trước kia được nữa.
Tần Lập cười cười, cũng không nói gì thêm.
Lâm Hằng lại nói tiếp:
- Tần huynh đệ, nói thật, ta thật sự không nghĩ đến lúc chúng ta lại ở trạng thái đối địch. Bằng thực lực Tần gia hiện giờ đúng là không đủ để chống lại tất cả các gia tộc trên Huyền Đảo, sao lại không buông tay, lui từng bước một, ta cam đoan, trong vòng mười năm Tần gia có thể đi vào hàng ngũ gia tộc cao cấp!
- Buông tay như thế nào, lui về sau như thế nào?
Tần Lập thản nhiên cười, nói:
- Mang bảo tàng đoạt được từ Thôi gia xuất ra tám phần, phân cho các gia tộc và môn phái trên Huyền Đảo này...
Lâm Hằng cũng không che che đậy đậy, mà nói thẳng nguyên nhân mà các gia tộc trên Huyền Đảo vây công Tần gia.
Tần Lập lại lắc đầu:
- Chúng ta không có bảo tàng Thôi gia nào cả, ta thật sự không rõ ràng lắm, lời đồn này là ai thả ra.
Biểu tình Lâm Hằng có chút xấu hổ. Thả ra tin tức này tất nhiên không thể thiếu Lâm gia, tuy nhiên, hắn biết rõ là đây cũng không phải là lời đồn, bảo tàng Thôi gia khảng định ở trong tay Tần gia. Nhưng Tần Lập lại phủ nhận khiến Lâm Hằng có phần không ngờ tới.
- Tần huynh đệ, nơi này chỉ có hai người chúng ta, chúng ta người sáng mắt không nói bằng tay, hiện tại ngươi phủ nhận điểm này, thật sự là cần thiết sao?
Tần Lập cười cười, nói:
- Vì sao lại phải giấu? Có là có, mà không có là không có! Huống chi bảo tàng của Thôi gia có quan hệ gì với người khác chứ? Người có năng lực thì có thể lấy. Ha ha, ý đồ tới đây của Lâm huynh ta đã rõ rồi, có những chuyện không cần phải nói, ai muốn tiêu diệt Tần gia, cứ tới đây mà diệt!
Tần Lập sắc mặt bình tĩnh nói xong, giọng nói thậm chí không chút cáu giận, nhưng lời này vào tai Lâm Hằng thật chói tai. Không phải kiêu ngạo, mà là tự tin mạnh mẽ vào thực lực bản thân!
Bởi vì, loại tự tin này, bản thân Lâm Hằng hắn cũng có!
Tuy nhiên, tự tin của hắn là dựa vào căn cơ thâm hậu của Lâm gia, mà không như Tần Lập, có phần...tự tin mù quáng!
Tần Lập lúc này cười nói:
- Được rồi, Lâm huynh, huynh hôm nay có thể tới đây cũng đã chứng tỏ thái độ của huynh. Huynh thân bất do kỷ ta cũng hiểu, cho nên chúng ta không nói những chuyện vô nghĩa này nữa. Ta đã an bài cho người mời Trầm Nhạc đến đây, chúng ta cùng nhau uống mấy chén rượu. Thời điểm Trầm Nhạc đại hôn vì đủ chuyện mà không được gặp nhau một chút, lần này không nên bỏ lỡ.
- Việc này...
lúc này Lâm Hằng là được phái tới, trên mình mang theo nhiệm vụ. Nếu hắn không thể thuyết phục được Tần Lập thì phải trở về phục mệnh, nhưng trước mắt hắn chỉ có thể cười khổ.
Tiệc rượu được chuẩn bị rất nhanh, Trầm Nhạc mang theo phu nhân Lãnh Phương Phỉ tới dự tiệc.
Bên Tần gia, Tần Lập cùng Lãnh Dao tiếp khách còn Xà Xà thì ở trong phòng bế quan tu luyện, tới cảnh giới của nàng mà muốn đột phá thì chẳng những cần khổ luyện, mà còn cần có ngộ tính cực cao, cho nên mặc dù sống lâu nhưng vẫn phải tận dụng thời gian mà tu luyện.
Trầm Nhạc vừa nhìn thấy Lâm Hằng liền hừ một tiếng, không cấp cho Lâm Hằng chút khí sắc nào. Tình bạn giữa hai người trước kia có thể nói là khá nồng hậu.
Không nghĩ tới chỉ vì một lựa chọn mà đôi hảo hữu ngày xưa hiện giờ lại đối lập với nhau, sắp thành người dưng nước lã.
Lâm Hằng có phần xấu hổ cười, gật gật đầu với Lãnh Phương Phỉ, nói:
- Đệ muội cũng tới rồi.
Lãnh Phương Phỉ tất nhiên sẽ không khó chịu với Lâm Hằng, mỉm cười đáp:
- Ra mắt Lâm công tử!
- Ngươi gọi ai là đệ muội?
Trầm Nhạc hầm hừ nói:
- Lâm Hằng, xem như Trầm Nhạc ta nhìn lầm người. Lâm gia ngươi muốn đối phó Tần gia cũng thôi đi, không nghĩ tới ngươi cũng thành lính hầu, thân làm thuyết khách. Không biết Lâm gia cho ngươi ưu đãi gì, là cho ngươi đảm nhiệm chức gia chủ hả?
Cũng không chờ Lâm Hằng kịp lên tiếng, Trầm Nhạc lại nói:
- Cũng phải, nếu thật sự có thể lấy được bảo tàng của Thôi gia từ Tần gia, đúng là có thể cho ngươi làm gia chủ!
- Trầm Nhạc...ta...
Gương mặt anh tuấn của Lâm Hằng tràn ngập vẻ bất đắc dĩ. Là bằng hữu, hắn rất hiểu Trầm Nhạc là người như thế nào, cho nên hắn sẽ không quá để ý đến thái độ của Trầm Nhạc.
- Ta cái gì mà ta, nếu ngươi dám thoát ly Lâm gia, ta lập tức có thể cho ngươi một vị trí trưởng lão của Thiên Cơ Môn!
Trầm Nhạc trợn mắt xem thường, bĩu môi nói.
Đối với thái độ hùng hùng hổ hổ của Trầm Nhạc, Lâm Hằng chỉ có thể cười khổ.
Lúc này Tần Lập đứng ra hòa giải, nói:
- Được rồi, hôm nay tụ tập lại một chỗ không nói chuyện khác, chúng ta uống rượu!
- Đúng, uống rượu, lão tử sớm đã muốn say một trận!
Trầm Nhạc đĩnh đạc nói.
Lãnh Phương Phỉ nhìn như lạnh lùng, nhưng trên thực tế tâm tư của nàng rất tinh tế. Là thủ tịch đệ tử của Băng Thiên Nhai, Lãnh Phương Phỉ lại ngồi yên không nói một lời, vì nàng biết, giữa ba người này cũng không vì gia tộc đối lập mà thực sự quyết liệt với nhau.
Nếu thật sự đoạn tuyệt thì sẽ không có thái độ hiện tại, muốn ngồi cùng một bàn uống rượu ư, mơ đi cưng!
Lãnh Phương Phỉ cẩn thận rót rượu cho ba người, đến cuối cùng, ngay cả người có tửu lượng cực tốt như Tần Lập cũng có chút say. Tuy ba người bọn họ có thể vận công bức rượu ra ngoài cơ thể nhưng mà không ai làm như vậy.
Trầm Nhạc uống đến hai mắt đỏ bừng, đầu lưỡi cũng líu lại, nắm chặt cổ tay của Lâm Hằng, nói:
- Lâm Hằng, Trầm Nhạc ta từ nhỏ không có được nhiều bằng hữu, chỉ có duy nhất một bằng hữu, đó là ngươi...sau lại quen biết Tần Lập, ba người chúng ta, vốn có thể trở thành một giai thoại của Huyền Đảo...nhưng ngươi, lại vì lý do gia tộc mà đứng đối lập với chúng ta, ta hiểu ngươi...thật sự hiểu ngươi, tuy nhiên, ngươi hôm nay chạy tới đây làm thuyết khách, khiến ta...thực tức giận, cực kỳ giận! Nếu không...ngươi gia nhập Thiên Cơ Môn đi, ta cho ngươi một cái...chức vị phó Môn chủ...vừa hay mấy lão già này nhìn ta không vừa mắt, ta xem bọn hắn một người cũng không vừa mắt!
Lâm Hằng cũng mơ mơ màng màng nói:
- Tới địa ngục đi, ta gia nhập Thiên Cơ Môn, lão tử nhà ta sẽ giết ta a! Haiz, dù sao lần này ta quyết định rồi...ta chỉ quan khán, tuyệt đối không ủng hộ việc làm khó Tần gia, tuyệt đối...không bày mưu tính kế! Nhưng mà...các ngươi phải cẩn thận, Lâm gia, còn có một...lão tổ tông...cảnh giới Phá Toái...
Lâm Hằng nói xong, đầu gục xuống bàn, ngủ mất.
Trầm Nhạc cả người chấn động, ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với Tần Lập, ánh mắt hai người cùng trong trẻo mà lạnh lùng, làm gì có nửa điểm men say. Trầm Nhạc có chút phức tạp nhìn qua Lâm Hằng đã say túy lúy đang ngủ gục, khẽ thở dài:
- Huynh đệ, ta thật sự đã trách nhầm ngươi!

/956

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status